Tâm Duyệt
Chương 27: -Huyền Minh
*TÂM DUYỆT
*27
…
Cơ Phát nhìn binh tướng phủ đen cả một vùng trời trước mắt, giáo chông tua tủa như rừng.
Núi sông in chiếu thật sâu trong đáy mắt. Là non sông của y, là thần dân y cần bảo vệ. Hồng trần quấn quanh con tim. Nếu không có bất kì vướng bận nào thì thật tốt. Đường về thiên nhai trong gang tấc y không oán hận.
Chỉ là giọng nói của Hàn Diệp quanh quẩn bên tai “Người là của ta”.
Hàn Diệp có lẽ không biết, y đã chờ đợi hắn cả một đời. Vì hắn, mà chẳng còn dũng cảm xem thường mạng sống nữa rồi. Chẳng còn khí thế nghênh ngang chẳng sợ trời, chẳng sợ đất như trước đây nữa rồi.
Chẳng phải khi yêu thương ai đó. Món quà tuyệt vời nhất mà ngươi có thể dành tặng hắn chính là sự tồn tại của bản thân sao?
*
Huyền Minh – Đại hoàng tử của Đông Lệ cưỡi hắc mã, ánh mắt sắc bén hướng về cổng thành. ý chí quyết tâm chinh phạt Nam Vệ dâng trào trong mắt, chiến ý mãnh liệt, phong thái hiên ngang mạnh mẽ toát ra bức người. Giờ phút này, hắn không phủ nhận cái chết của em gái là phụ, công lược Nam Quốc mới là mục đích của hắn. Thèm khát chiến thắng phủ đầy đáy mắt.
Phải hạ được Tây Thành, Công thành viên mãn, hành quân vào Nam Quốc như đi vào chỗ không người, chẳng mấy chốc mà toàn thắng!
Trống trận đánh ầm ĩ như sấm dồn liên tục khích lệ tinh thần tướng sĩ. Hàng nghìn cảm tử quân Đông Lệ cầm trong tay khí giới sắc bén, miệng gào thét thị uy đồng loạt ùa đến chân thành, áp thang vào tường bắt đầu trèo lên, trên khuôn mặt lộ ra vẻ hăng máu đến dữ tợn.
Ngay đại môn là một trận hỗn loạn giữa đám binh lính Đông Lệ đang dùng đủ cách để phá cổng thành, những tiếng hò dô vang dội trấn áp hết thảy hoạt động chung quanh, nhưng vẫn không trấn áp được sát khí ngùn ngụt bốc ra tự mỗi người.
Binh sĩ Nam Vệ đã chuẩn bị từ trước dầu hỏa, lúc này trên thành cao, quân sĩ tận lực dội những thùng dầu hỏa lên người những kẻ công thành. Số còn lại bắn tên lửa đến. Gặp dầu hỏa, lửa cháy lớn phừng phực lan xuống.
Vô số binh sĩ Đông Lệ hoảng hốt lấy tay che mặt, kêu la thảm thiết, loạng choạng mất đà ngã khỏi thang, cả thân người từ trên không trung rơi tự do xuống đất, kẻ vỡ đầu chết ngay tại chỗ, kẻ may mắn không chết cũng bị lửa làm cho cháy da cháy thịt, thân thể biến dạng, đau đớn lăn lộn gào thét.
Huyết nhục văng khắp nơi, đất trời nhuộm đỏ màu máu. lửa bùng cháy dữ dội, khói đen ngùn ngụt bốc lên. Mùi khói lửa quyện với mùi máu thịt cháy khét lẹt biến thành một thứ mùi lợm giọng quái gở xộc thẳng vào khứu giác con người. Cái mùi tanh tưởi dễ sợ đó cùng với quang cảnh đầm đìa máu chảy đầu rơi trước mắt khiến cho một số tân binh còn non kinh nghiệm hốt nhiên kinh hãi tởm lợm, cảm thấy một trận buồn nôn.
Bên dưới, quân địch sử dụng thân gỗ lớn, bốn năm vòng tay có thể ôm được liên tục dội vào cổng thành.
Cơ Phát nhắm thấy cổng thành sớm sẽ bị phát, lao xuống khỏi tường thành, liền bị Vân Hi ngăn lại:
“Hoàng Thượng, để ta đi”
“Ngươi tiếp tục chỉ huy ở đây” – Cơ Phát ra lệnh.
Nhưng mặt Vân Hi tái xanh, run rẩy…
Bên dưới đông như vậy, chỉ sợ người không trụ được bao lâu.
Cuối cùng chỉ có thể nghèn nghẹn nói: “Hoàng thượng, cẩn thận”
“ừm” – Cơ Phát gật đầu.
Dứt khoát quay lưng, tư thế uy nghiêm lẫm liệt rút kiếm khỏi vỏ,
Cơ Phát ra lệnh mở cổng thành, y cùng binh lính bên dưới giao tranh trực tiếp. Đây là con đường chiến đấu duy nhất, không có cách nào biến chuyển hay lùi bước.
Mỗi vó ngựa mà Cơ Phát đạp qua, quân địch ngã rạp như rạ. Tiếng quát tháo, tiếng ngựa hí, tiếng người rên la đau đớn, tiếng la hét tạo thành âm thanh hỗn tạp, huyên náo, không phân nổi ai là ai. Cảnh tượng hỗn loạn ấy như một cơn ác mộng mà mãi sau này, vĩnh viễn Cơ Phát cũng không bao giờ muốn nhớ đến
Mùi khói lửa, mùi máu tanh, mùi khát máu chém giết đến điên loạn, đến mờ mắt.
Có người bị một đao bổ xuống, óc phọt tung tóe lên trời, có kẻ bị chặt đứt cánh tay. Áo giáp mỗi người đều bị máu nhuộm đỏ, dính bết vào người. Một giây trước thân thể còn nguyên vẹn thì ngay sau đó đã thấy đầu một nơi thân một chỗ, thân xác ngã nhào xuống đất lại còn bị vó ngựa giẫm lên, xương tan thịt nát!
Nhưng có một điều, từ trên cao Vân Hi thấy được. Chính là Tướng Địch Huyền Minh rõ ràng thấy được khí thế hừng hực áp đảo của Cơ Phát, liền lao đến bao vây y. Hất người rớt khỏi ngựa.
Hàng trăm mũi giáo kề trên cổ
Cơ Phát ngửa mặt nhìn trời. Trong một giây phút nào đó, dù thất bại nhưng tựa như khí thế này đã thỏa mãn ngông cuồng của cả một thời tuổi trẻ.
Từng nứt toác, từng vỡ tan… đều kịp để lưu lại khí phách anh hùng của y
Chỉ là… Không còn kịp để kể tiếp câu chuyện của chúng ta rồi… Diệp Nhi
Mũi giáo đâm đến,
Trâm cài đứt đoạn, tóc dài bị gió thổi bay tán loạn.
Mắt phượng nhắm chặt nhưng vẫn là khí thế khinh cuồng ngạo nghễ.
Môi mỏng nhếch lên. Dù toàn là máu tươi nhưng đó là nụ cười ngạo mạn, bỡn cợt đối phương.
Giữa núi đao biển lửa. Dưới bầu trời đỏ rực của hoàng hôn nơi cuối trời.
Huyền Minh cái gì cũng không thấy, chỉ thấy nam nhân trước mắt. Vừa tuấn tú thoát tục, lại kiên cường mạnh mẽ. Mị hoặc đến điên đảo chúng sinh. Tựa như bước ra từ ánh trăng sáng buổi đêm. Thanh tao thoát tục. Ngỡ như khung cảnh xung quanh cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp hoa lệ xuất trần nơi y.
…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!