Tâm Duyệt
Chương 4: - Không cam lòng
*TÂM DUYỆT
*4
…
Trời đổ mưa !
Mưa trắng trời trắng đất, mưa rào rào trên mái hiên. Gió thổi mấy quả quýt vàng óng rơi lộp bộp, lăn lông lốc trong sân Thái Tử điện.
Khí lạnh tràn tới, tê tái. Tiểu Văn vội vã xách lò than đến bên cạnh Hàn Diệp. Hơi ấm từ than đỏ tỏa ra đem đến một chút cảm giác dễ chịu.
Hàn Diệp nửa nằm ngả ngớn trên trường kỉ, tay chống cằm. Chiếc áo choàng tùy tiện khoác hờ trên vai tựa như có thể rơi bất cứ lúc nào. gương mặt tuấn tú sinh động của hắn hết nhăn lại rồi giãn ra, ngó chăm chăm vào màn mưa mịt mùng
“Tử Văn, ngươi nói xem. Hoàng Thúc đã đồng ý với Phụ hoàng sẽ dạy võ thuật cho ta. Tại sao hôm nay lại không đến nhỉ?”
“Thái Tử điện hạ của tôi ơi, ngài không thấy mưa lớn như vậy sao?” – Tử Văn thiếu điều muốn ấm ức thay cho vị Cơ Vương kia.
Hàn Diệp có chút nôn nóng, hắn nhón chân chạm xuống nền đá. Hơi lạnh thấm qua đầu ngón chân, lan đến mọi ngóc ngách trên cơ thể khiến hắn thoáng rùng mình. Áo choàng lụa trượt khỏi vai, rơi xuống sàn. Lộ ra vùng ngực rắn chắc thấp thoáng sau tầng lớp trung y mỏng manh.
Hắn khoanh tay, tựa lưng vào cửa. Nhắc người thì người cũng vừa đến.
Cơ Phát một thân bạch y phiêu dật dưới làn mưa mịt mùng. Tay che ô màu xanh nhạt.
Mái tóc đen mượt được một sợi dây gấm tinh xảo buộc lỏng phía sau đầu. Mắt phượng hẹp dài không mang chút ấm áp. Cả làn da trắng sứ kia tựa như bị ướp bởi một màn băng mỏng. Lạnh đến thấu xương.
Hàn Diệp nghe tâm mình xao động. Ánh mắt lại kiên định không dời khỏi gương mặt tuấn mĩ tựa thiên tiên hạ phàm kia.
Hắn nghĩ, hồng trần mười trượng, sáu ngàn phồn hoa, liệu có ai đủ ấm áp để hòa tan trái tim lạnh như băng của y.
“Thái Tử”
“Thái Tử”
Tiểu thái giám níu níu ống tay áo hắn.
“Cơ Vương gọi ngài”
Hàn Diệp bị lay mới giật mình ah một tiếng, hắn đã ngẩn ra ngây ngốc như vậy bao lâu rồi.
“Trời mưa to như vậy, hôm nay ta dạy Thái Tử về binh lược được không?”
“Không được đâu Vương Thúc, hôm nay ta đã chuẩn bị một cơ thể khỏe mạnh để luyện võ cùng người đó” – Hắn nói, gồng cánh tay lộ ra cơ bắp rắn chắc cuồn cuộn trước mặt Cơ Phát – “Luyện võ dưới mưa cũng là một loại thú vị mà”
“Cũng được” – Cơ Phát vừa nói xong đã nhanh như chớp gấp ô lại, xem nó như kiếm khí mà đánh tới.
Hàn Diệp không biết y lại ra tay nhanh như vậy, chật vật né sang một bên. Hướng về phía Tử Văn hét: “Kiếm của ta”
Tử Văn hiểu ý, ném đến thanh kiếm ngự ban cho hắn. Hàn Diệp nắm lấy kiếm, rút khỏi vỏ. Lăn người ra ngoài màn mưa to gió lớn. Nước mưa xối thẳng vào mắt hắn, đọng vài giọt trên rèm lông mi dài, lăn xuống sóng mũi cao rồi ngừng lại bên khóe môi cong câu dẫn.
Hắn nắm chặt chuôi kiếm, vận dụng tất tần tật những chiêu thức đã từng được học qua mà lao đến Cơ Phát. Tiếc thay người kia thân thủ nhanh nhẹn, thân hình như quỷ mị phá giải tất cả những chiêu thức của hắn.
Nước mưa thấm ướt y phục Cơ Phát, lộ ra một màu trong suốt trên bả vai. Hàn Diệp lại đâm kiếm đến. Y nhón chân lộn mấy vòng trên không, bung dù để giảm tốc độ rơi, chân chạm nhẹ đáp trên mũi kiếm của Hàn Diệp, từ trên cao nhìn xuống. Khóe môi yêu dị khẽ nhếch
“Thái Tử, người phân tâm?”
Cơ Phát nhẹ nhàng xoay một vòng đáp ngay sau lưng Hàn Diệp. Hơi thở mềm mại phảng phất bên tai hắn: “Thái Tử, lúc cầm kiếm đừng run rẩy như vậy, nắm chắc một chút”
Trời mưa lớn nhưng Hàn Diệp chỉ thấy lưỡi khô miệng khô, trái tim trong lồng ngực phập phồng đập loạn nhịp, trầm thấp nói: “Đều nghe người”
“Vậy nhìn kĩ một chút” – Cơ Phát lại gập dù lại xem nó như thanh kiếm mà tung quyền, xoay chân trên mặt đất, y phục cũng bị động tác của y thổi lay động, phiêu dật như mây. Động tác vừa có lực vừa uy mãnh nhưng lại không hề nhìn ra sự thô tục. Nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi,
Hàn Diệp ngây ngốc nhìn dáng vẻ trầm ổn linh hoạt, tuyệt thế bất phàm của Cơ Phát. Hắn là đang tìm cho mình một cái cớ trầm mê sắc đẹp của Cơ Phát. Hoàn toàn là do Vương Thúc quá thanh tú, nhất định không phải do hắn thiếu nghị lực.
“Thái Tử… người lại phân tâm” – Cơ Phát nghiêm khắc nhìn qua.
“Ta… ta…” – Hàn Diệp ấp úng nửa ngày, rốt cuộc thốt lên “… lạnh”
“Vậy người mau vào trong thay y phục, hôm nay học đến đây thôi”
Cơ Phát nói xong muốn xoay người rời đi thì cổ tay bị nắm lại, âm thanh khàn đục của Hàn Diệp vang lên. Không hiểu là do lạnh, hay do xúc động mà tiếng nói có chút vụn vỡ
“Người… đừng đi”
…
“Cơ Vương, thánh thượng muốn gặp ngài” – Lão thái giám hầu hạ bên cạnh Hoàng Đế từ bên ngoài đột nhiên đi đến.
Hàn Diệp vội vàng buông tay, giả vờ ho vài cái “Vương Thúc, có muốn vào trong tẩm điện của ta thay y phục không? Không thể gặp phụ hoàng với bộ dạng ướt mèm này được”
Cơ Phát không trả lời. Cũng mặc kệ không nhìn đến hắn, cứ thế rời đi theo Lão thái giám.
Hàn Diệp nhìn bóng người khuất khỏi Thái Tử Điện, đôi môi mỏng mím lại, cắn đến bật máu. Gương mặt tuấn tú nhiễm một màu tịch mịch đến thê lương.
Hắn ngồi bệt xuống hiên. Mưa đã tạnh. Trời quang hơn một chút. Mấy quả cam rơi rụng bị bọn họ trong lúc thi triển quyền cước mà đạp đến nát bét trên nền đất. Một quả lăn lốc rơi bên chân.
Hàn Diệp nhặt lên, cười khổ “Ngươi nói xem, vì sao vương thúc lúc nào cũng dùng lạnh lùng để đối đãi với ta. Ta đã làm sai chỗ nào rồi? Trong quá khứ, đã vô ý đắc tội với y sao?”
Thật sự, không cam lòng.
…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!