Tâm Duyệt
Chương 9: - Vương Tử Lục Ngạn
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*TÂM DUYỆT
*Au: PhanNa
*9
….
Hàn Diệp ôm thân thể lạnh lẽo trong tay, ánh mắt rời rạc trống rỗng.
Bả vai run lên cầm cập.
Chợt hắn kêu gào lớn tiếng, gầm rống như thú hoang. Giọng khản đặc đi. Nước mắt chảy từ khóe đều là máu đỏ tươi.
Đời trước cũng vậy, đời này cũng thế. Lần nào cũng là Cơ Phát chết trước mắt hắn.
Hắn không cam tâm.
Mỗi tiếng rống lại như đốt cháy yết hầu.
Mặt đất rung chuyển, tuyết rơi càng lúc càng nhanh. Từ tứ phía là hàng trăm con sói tuyết lao đến bao vây lấy bọn họ. Binh lính hai bên đều sợ đến dừng chiến, quay lưng vào nhau hướng về bầy thú hoang.
Con đầu đàn to lớn hung mãnh, mắt xanh sáng hung dữ. Răng nhọn nhe ra gầm gừ.
Hàn Diệp nhẹ nhàng đặt người trên đền đất, đứng dậy. Từ đáy mắt đều là máu, đôi mắt nâu dần đổi màu, hóa thành màu ánh trăng nhàn nhạt. Mái tóc đen phút chốc biến thành màu bạch kim rực rỡ, bị gió thổi bay phất phơ.
Mà theo mỗi bước chân của hắn, không khí càng lạnh hơn, như muốn đóng băng mọi thứ.
Hắn nghiêng đầu, từ cổ chạy dọc xuống vai đều là ấn kí màu xanh dương quỷ dị.
Con sói tuyết to lớn tiến đến bên cạnh Hàn Diệp, vươn cái lưỡi đỏ rực liếm liếm tay hắn. Dụi cái đầu vào hông hắn.
“Không thể nào?” – Đông Quy sững sờ đến kinh ngạc – “Không có khả năng”
“Là vương tử của Lục Ngạn, hắn… là Vương Tử của Lục Ngạn” – Binh lính Lục Ngạn nhao nhao hét lớn.
Những người có dòng máu Hoàng Tộc của Lục Ngạn đều có thể điều khiển dã thú. Và có ấn kí của Vương Tử.
“Ngươi…” – Hàn Diệp chỉ ngón tay về phía Đông Quy, giọng lạnh lẽo như âm thanh từ địa ngục – “Phải chết”
Lời vừa dứt, đàn sói đã lao đến xé xác hắn ra thành từng mảnh. Không hề có một cơ hội chống trả. Phút chốc, cả xương trắng cũng không còn.
Con cú trắng nọ bay lượn trên bầu trời, phát ra vài tiếng kêu khó nghe rồi nhẹ nhàng đậu trên vai Hàn Diệp.
Tiếng gió rít gào càng lúc càng lớn.
Bão tuyết càng lúc càng mạnh.
Phút chốc đều nhấn chìm tất cả vào đêm tối tĩnh mịch.
…
Hàn Diệp nhớ lại năm hắn mười hai tuổi.
Hắn theo phụ hoàng và các vương tôn quý tộc vào rừng săn bắn.
Mang tiếng là đi săn bắn vậy thôi, nhưng thực chất là lẽo đẽo theo vương thúc anh tuấn tiêu sái của hắn.
Lúc Cơ Phát giương cung, nhắm đến một con vật đang bay lượn trên trời. Hàn Diệp liền níu áo y kéo kéo
“Thúc Thúc, nó nói người đừng bắn nó”
“Thật sao? Diệp Nhi.” – Cơ Phát nhéo nhéo má hắn, nhìn đôi mắt to tròn ngây thơ đang ngước lên nhìn đành thở dài buông cung tên: “Được rồi, không bắn nó. Tìm con khác”
Nhưng con vật kia lại tiến về phía bọn họ, càng lúc càng gần. Là một con cú Tuyết.
Cú lại xuất hiện giữa ban ngày đã không bình thường, lại là một con cú tuyết từ phương Bắc. Cái này cũng thật lạ.
Lạ hơn nữa là nó đậu lên vai của Hàn Diệp, dụi dụi cái mỏ vào tóc hắn.
“Nó nói nó tên Tiểu Tử”
“Nó còn nói gì nữa?” – Cơ Phát vuốt ve mớ lông vũ trắng muốt hỏi
“Nó nói Vương Thúc xinh đẹp”
Cơ Phát: “Còn gì nữa?”
Hàn Diệp khẽ chau mày, lắng nghe một chút, không hiểu tại sao Tiểu Tử còn nói là muốn nghe mệnh lệnh từ hắn?
Hắn nhìn nhìn Vương Thúc đang cười vô cùng mê hoặc trước mắt, nói
“Được rồi, ngươi chỉ cần bên cạnh bảo vệ Thúc ấy thôi”
Con cú trắng tuyết liền vỗ cánh, đậu lên vai Cơ Phát.
…
“Hàn Diệp”
“Hàn Diệp”
“Vương tử”
“Vương Tử của ta…”
Hàn Diệp mở mắt, nhìn đến trần nhà xa lạ phía trên, rèm lụa đỏ phủ tầng tầng lớp lớp
Dưới giường là chăn lông thú lạ lẫm.
“Vương Tử, người tỉnh rồi” – Âm thanh nam nhân trầm đục bên cạnh, – “Người đã hôn mê một tháng trời rồi”
Hàn Diệp nhìn nam nhân nọ, trang phục lạ lẫm, chỉ vận một lớp y phục, đai lưng bạc họa tiết tinh xảo nhưng hở cả khuôn ngực trần rắn chắc. Tóc dài xõa thẳng không búi, không cài, không trâm ngọc cầu kì.
Vu Linh thấy Hàn Diệp kinh ngạc nhìn tới, liền nở nụ cười tràn đầy trấn an
“Vương Tử, người đừng sợ. Ta là Tể Tướng của Lục Ngạn, sẽ không hại ngài”
Hàn Diệp nhìn hắn, đầu óc choáng đến điên đảo, cái gì cũng không nhớ nổi.
“Ta… ta sao lại ở đây? Cái gì cũng không nhớ ra”
“Vì người hôn mê lâu, dòng máu Vương Tộc trỗi dậy nên có chút hỗn loạn trong tâm trí. Thêm phần dược điều trị cho ngài có tác dụng phụ, khiến kí ức bị mất. Nhưng không sao, một thời gian sẽ nhớ lại mọi thứ”
Hàn Diệp được cung nữ tiến đến thay trang phục, chải tóc.
Hắn nhìn qua gương, hiện lên khuôn mặt anh tuấn tiêu sái. Đôi mắt màu xám bạc nhếch cao, mái tóc bạch kim buông dài. Bên cổ là những kí tự màu xanh quỷ dị, thêm trang phục chỉ khoác một tầng áo lụa đen huyền, cả khuôn ngực cùng vết xăm nọ hiện lên rõ ràng không che dấu.
Hàn Diệp vươn tay chạm lên những vết xăm nọ, hình như hắn đã quên mất điều gì đó quan trọng
Vô cùng quan trọng
Nhưng hắn không nhớ được, rốt cuộc là đã quên mất điều gì.
…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!