Tám Gậy Tre Đánh Người
Chương 11
Laptop này quá khủng.
Cấu hình này phải tầm 50 vạn trở lên, quá lộ liễu. (Tầm 1.6 tỉ)
Tôi là người chỉ cầu mong mọi thứ đều yên ổn. Công việc có thể chậm hơn, nhưng lớp vỏ bọc ngụy trang suốt 4 năm này không thể bỏ được.
Vì vậy tôi để bộ máy tính này ở nhà. Kết quả nhanh chóng bị bà chị nhìn biết hàng phát hiện ra.
Chị ấy vào phòng khi tôi đang tô màu lại một bức vẽ. Chị ấy âm thầm xuất hiện sau lưng, hèn gì tự nhiên sống lưng ớn lạnh.
Lâm Vi Lương dùng đôi mắt đẹp liếc nhìn tôi, “Máy tính của ai?”
Tôi suýt nhảy dựng lên: “!!!”
Lâm Vi Lương: “Đừng có nói dối chị.”
Tôi đơ người: “…Một anh trai mà em quen.”
Lâm Vi Lương: “Hửm?”
Tôi: “Lý Hành.”
Chị ấy mắng tôi: “Đồ ngốc.”
Tôi: “…”
Thôi được.
Chị đẹp, bỏ qua cho chị.
Lâm Vi Lương nhắc tôi: “Nhà họ Lý với nhà họ Giản có nhiều lợi ích ràng buộc nhau, họ cần có viên thuốc an thần.”
À.
Thì ra chị quan tâm tới tôi.
Lâm Vi Lương bực bội cau mày, “Xã hội nham hiểm, lòng người khó dò, em đừng có ngu ngơ vậy được không?” Mấy trang ăn cắp cút ra khỏi nhà Mỏng đi
Được.
Sau này tôi sẽ thông minh nhạy bén hơn.
Tôi đần mặt.
Bị sắc đẹp làm mê mẩn.
Người đẹp đánh rắm cũng thơm.
Lâm Vi Lương chợt nheo nheo mắt: “Em thích Lý Hành.”
Không phải là câu hỏi.
Mà là câu khẳng định.
Tôi: “Không có không có!”
Lâm Vi Lương: “Cũng phải, phụ nữ bình thường ai chẳng thích?”
Tôi:?
Chị cũng!
Lâm Vi Lương: “Không bao gồm chị. Chị có đàn ông rồi.”
Tôi:!
Khi nào?!
Lâm Vi Lương: “Nếu em có thể chấp nhận một người đàn ông tiếp cận với em có mục đích rồi kết hôn với em mà không có tình cảm. Thì cứ coi lời chị nói như đánh rắm.”
Chị nói xong đứng dậy bỏ đi.
Người đẹp lạnh lùng này bên trong ấm áp.
Chị không biết.
Tôi không thể nói.
Lý Hành không cố ý tiếp cận tôi. Anh chỉ không muốn ăn 99 bữa ăn xem mắt.
Mà tôi cũng không muốn có lần xem mắt thứ 101 nữa.
Cũng như so với việc giả làm bạn gái của soái ca vậy thì tôi có lời.
Tôi làm vậy là vì hợp tác với anh. Làm sao mà có thể thật sự kết hôn?
Tôi tìm hiểu kỹ những hình ảnh đồ họa, mã do Lý Hành thiết kế. Tiêu hóa xong thì nó là của tôi. Sau đó khiêm tốn đưa ra cho thành viên trong nhóm tham khảo.
Tất nhiên tôi nhớ những gì Lý Hành nói. Chú ý kỹ năng giao tiếp.
Nào ngờ mấy thành viên trong nhóm vẫn bị sốc.
Nói năng lộn xộn.
Luống cuống xoay vòng một chỗ.
Phục lăn lóc.
Như nắng hạn gặp mưa rào.
Cái đám ngốc nghếch đáng thương này.
Nhưng không thể qua mắt được Quách Hiểu Bạch khôn khéo.
Quách Hiểu Bạch ép tôi vào góc tường: “Nói, đại thần nào chỉ cậu?”
Tôi biết mình không giấu được gì, dưới tình thế cấp bách nói ra cách Lý Hành chỉ.
“…Một người anh quen biết.”
Tôi nghĩ câu trả lời này rất an toàn.
Ai ngờ.
Mặt Quách Hiểu Bạch chợt trở nên gian xảo, mờ ám đáng khinh: “À ~ anh trai ~ ha ~”
Sau đó.
Cả phòng ngủ bắt đầu khua chiêng gióng trống mừng tôi hết cô đơn.
Tôi sai rồi.
Cờ hó.
Tôi hận anh.
Tôi bắt đầu nghiên cứu không ngừng.
Vừa học vừa sửa chữa.
Không hiểu, hỏi Lý Hành.
Anh rất lợi hại. Cho dù bận vẫn có thời gian trả lời.
Làm tôi cũng ngại gửi tin nhắn cho anh trong giờ làm việc. Thành ra cứ phải hỏi dò trước khi hỏi công việc.
[Ngày mai lúc nào anh rảnh?]
[Chiều mấy giờ thì anh họp xong?]
[Chuyến bay anh lúc mấy giờ?]
[Tối lúc nào anh về nhà?]
Cứ như vậy.
Y như là bạn gái tra hỏi bạn trai mình.
Lý Hành đúng là người lịch sự. Có hỏi có đáp. Không bao giờ né tránh.
[Mai anh sẽ tới Bắc Kinh họp.]
[Họp đến khoảng 5 giờ thì xong.]
[Bay lúc 1 giờ sáng.]
[Anh về rồi.]
Trả lời kiểu kiểu như vậy. Gần giống như bạn trai trả lời câu hỏi.
Nó làm tôi thường xuyên ảo tưởng mình đang yêu đương.
Thực sự kỳ lạ.
Làm sao mà anh lại tốt tính như vậy. Tôi luôn quấy rầy anh bởi những chuyện tầm thường này. Anh không thấy phiền chứ?
Tối nay. Tôi lại gặp những vấn đề trong lúc viết luận văn.
Nhắn hỏi thầy cả buổi trời không thấy trả lời.
Đành làm phiền lão đại.
Một câu hỏi nhắn đi.
Câu trả lời nhanh chóng nhận về.
Tôi tiếp tục thi gan với luận văn.
Chợt điện thoại reo.
Giản Vệ Đông gọi cho tôi.
Giản Vệ Đông: “Tây Tây. Bây giờ Lý Hành đang ăn tối với ba, ba cậu ấy cũng ở đó, còn có một vị lãnh đạo to, bữa ăn này rất quan trọng. Con đừng có gửi wechat cho Lý Hành nữa. Con gái con đứa, đừng có dính người quá, không ổn, về ba sẽ dạy dỗ con lại đàng hoàng…”
Cuối cùng thì tôi cũng hiểu.
Lý Hành còn nhiệt tình hơn dịch vụ chăm sóc khách hàng của Taobao.
Lâm Vi Lương.
Em sai rồi.
Chị đúng rồi.
Em nên nghe lời chị.
Xã hội nham hiểm.
Lòng người khó dò.
Không ngờ.
Lý lại “chó” như vậy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!