Tám Gậy Tre Đánh Người
Chương 17
Sau khi Lý Hành gửi ảnh thì không nói làm sao để đưa tôi.
Quà một ngày chưa tới tay là tôi cồn cào ruột gan một ngày.
Một ngày trôi qua.
Ngày dài như cả năm.
Tôi thật sự muốn nhìn thấy chữ ký trên Gundam.
Tôi mặt dày, tầm này liêm sỉ gì nữa, gửi tin nhắn wechat cho Lý Hành: [Có thời gian không? Tôi có rất nhiều vấn đề muốn gặp mặt để hỏi anh.]
Lý Hành: [Đợi mấy ngày nữa đỡ bận anh sẽ đích thân đến đưa quà cho em.]
Tên thẳng nam này.
Có thể khéo léo uyển chuyển chút không?
Chừa cho tôi chút mặt mũi được không?
Được không?
Hôm nay là ngày tốt.
Mọi thứ mong muốn đều được.
Tác phẩm của nhóm tôi cuối cùng đã vượt qua vòng tuyển chọn của L.H.
Duy nhất trong khoa.
Xếp hàng nghênh ngang đi WC cũng diễu võ giương oai.
Quách Hiểu Bạch xem danh sách người hướng dẫn: “Vãi cl, người hướng dẫn là ‘đầu tường’ mới của tớ, Vệ Ngạn Hi! Trời có mắt! Tín nữ nguyện cả đời chay mặn phối hợp nhịp nhàng! Để đổi lấy một mối tình thầy trò đẹp đẽ!”
Tôi: “Đầu tường mới của cậu không phải là Lý Hành à?”
Quách Hiểu Bạch: “Chỉ cần thay đổi đầu tường đủ nhanh thì sẽ không đau khổ chỉ có tình yêu.”
Tôi: “Sao Lý Hành lại làm cậu đau khổ?”
Quách Hiểu Bạch bí mật nói bên tai tôi: “Lý Hành có chủ rồi.”
Tôi:!!!
Sự che giấu của hào môn kém vậy sao?
Chuyện này lan truyền nhanh vậy à?!
Kết quả, Quách Hiểu Bạch đưa ra bằng chứng thép cho việc Lý Hành “có chủ”—
Bức ảnh cận cảnh cổ tay anh trong bữa tiệc từ thiện.
Tôi: Vẻ mặt y như hình ảnh ông già coi điện thoại trên tàu điện ngầm*. (17-1)
Quách Hiểu Bạch: “Mặc dù cổ tay áo Lý Hành chỉ lộ ra một chút nhưng vẫn bị người tinh mắt như tớ thấy! Tay anh ấy đeo một cái vòng đôi được đặt làm riêng của nhãn hiệu trang sức cao cấp…”
Sinh động như thật.
Nói có hình có dạng.
Tôi nhìn chằm chằm bức ảnh.
Đây không phải cái vòng bình thường sao?
Diễn xuất tốt bổ sung cho não.
Quách Hiểu Bạch còn an ủi tôi: “Nhà cậu sập nên không thoải mái à?”
Tôi: “Nhà gì?”
Quách Hiểu Bạch: “Nếu không thì cậu thay đổi đầu tường đi. Người cấp bậc thần tiên như Lý Hành ngoài tầm với như bổn tiên nữ đây còn không với tới thì phàm nhân như cậu làm sao mà được?”
Tôi không phục: “Tôi thì sao chứ?”
Quách Hiểu Bạch liếc mắt một cái: “Nằm mơ giữa ban ngày?”
Tôi: “…”
Quách Hiểu Bạch: “Cậu đừng có không phục. Cậu với Lý Hành, hai người sao có thể kết thành với nhau? Tám trăm gậy tre cũng đánh không tới.”
Tôi nghĩ nghĩ, cũng đúng.
Tôi và Lý Hành quả thực là hai người tám gậy tre cũng đánh không tới.
Nhưng bây giờ, đánh trúng rồi.
Tại sao hả?
Tôi với anh vốn vô duyên, tất cả đều dựa vào ông ba lắm tiền của tôi.
Phòng thiết kế ban đầu của L.H nằm tại tầng 1 trụ sở L.H.
Tôi đã rào trước với Vệ Ngạn Hi rồi. Anh ta không chỉ vẽ đẹp mà kỹ thuật diễn còn rất tốt.
Rất ra dáng người hướng dẫn nghiêm khắc, rất ra hình ra dạng.
Quách Hiểu Bạch sợ muốn chết.
Trước kia tôi nhờ Quách Hiểu Bạch sửa một bức vẽ, cô ấy nói lải nhải cả buổi trời chưa hết.
Còn bây giờ.
Chủ động đề xuất thức đêm vẽ.
Bảo cô ấy nghỉ ngơi, cô ấy vẫn áy náy với tôi.
Tôi nói với Quách Hiểu Bạch: “Điều ước của cậu thành sự thật. Trời gửi sư phụ Vệ tới giải cứu cậu đó.”
Vẻ mặt Quách Hiểu Bạch kiểu sức cùng lực kiệt: “Vệ Ngạn Hi được Trời phái xuống chỉnh đốn tớ. Từ nay tớ không bao giờ thề thốt lung tung nữa.”
Tôi không hiểu.
Sau đó chứng kiến một cảnh thì…
Đã hiểu.
Giờ ăn trưa trong căn tin.
Quách Hiểu Bạch cắt thịt bò Kobe ăn ngấu nghiến.
Có một miếng bông cải xanh trên đĩa. Cô ấy quen thói ném ra ngoài dĩa.
Vệ Ngạn Hi lạnh lùng: “Hừm?”
Quách Hiểu Bạch sợ tới run lên.
Nhanh chóng nhặt bông cải xanh mới vứt ra đó, nhét vào miệng.
Giật cả mình.
Thực sự đã thực hiện đúng hứa hẹn của cô ấy—
Tín nữ nguyện cả đời chay mặn phối hợp nhịp nhàng!
Cuối cùng Lý Hành cũng triệu tôi tới diện kiến.
Anh tới L.H xử lý chút việc.
Đụng tôi khi đang học ở L.H.
Sợ bị thành viên trong nhóm phát hiện. Tôi đi trở lên WC vì đã thấy anh dưới lầu.
Lý Hành ngồi trong xe.
Cửa xe mở.
Quà đưa ra.
Tôi cúi đầu chào một góc 90 độ: “Anh Lý Hành.”
Lý Hành: “…”
Khi tôi đưa tay ra nhận quà. Cổ tay bị anh túm lại giữ chặt.
Tôi:!!!
Lý Hành giữ chặt tay tôi bằng một tay, trên tay kia xuất hiện một cái lắc lấp lánh.
Anh đeo lắc vào tay tôi.
Cảm giác lạnh lẽo rất rõ ràng, chân thật.
Anh giữ cổ tay tôi, đóng khóa.
Chát.
Tôi bị Quách Hiểu Bạch vả mặt.
Đây có phải là cái lắc tay mà anh đeo không?
Này là lắc tay tình nhân khỉ gió gì đó hả!
Tôi né ra, nói, “Anh Hành, không được không được!”
Lý Hành: “Em có thể có tinh thần hợp tác chút không?”
Tôi cực kỳ khó xử: “Cái này—”
Lý Hành giữ món quà lại, “Có thể không?”
Giọng tôi vang lảnh lót như chuông đồng: “Dạ có thể!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!