Tám Gậy Tre Đánh Người
Chương 55
Lý Khôn đưa tôi đến phòng chờ VIP.
Đi xuyên qua đám đông.
Tôi cố tình tạo khoảng cách với anh.
Tôi vừa đi vừa nghĩ.
A Khôn.
Lý Khôn.
Thảo nào tôi không nghĩ nhiều.
Bạn có biết con trai lớn của Lý Gia Thành trông như thế nào chứ? (Lý Gia Thành – tỉ phú giàu nhất Hồng Kông)
Tên anh ta là Lý Trạch Cự, phải không?
Diện tích có hạn, phòng VIP không lớn.
Ngay khi tôi bước vào, Lý Khôn đã ấn tôi lên tường.
Hôn.
Sau khi hôn.
Chúng tôi đối mặt nhìn nhau.
3 giây.
Tôi nhếch mép cười: “Con trai lớn của người giàu nhất thành phố?”
Anh cũng không chịu thua kém: “Nữ hoàng giao tế Califonia?”
Chúng tôi không cãi vã vô bổ.
Lãng phí thời gian, lịch sự làm nhục nhau.
Huề nhau.
Lý Khôn: “Sao em không muốn cho người khác biết em là bạn gái anh?”
Tôi: “Em còn chưa lăn lộn để có được danh tiếng riêng, em không muốn bị người khác đàm tiếu.”
Nhìn nhau trong 3 giây.
Lý Khôn thỏa hiệp: “Trong bao lâu?”
Tôi: “Còn lâu.”
Lý Khôn: “Xem ra trong khoảng thời gian ngắn em sẽ không tính tới chuyện kết hôn.”
Tôi: “Không quá 30 tuổi.”
Tôi bổ sung thêm nguyên nhân: “Nếu không thì sinh con xong khó hồi phục.”
Anh cân nhắc trong 3 giây.
“Anh đợi em.”
Giao tiếp với người thông minh rất hiệu quả.
Chúng tôi đang sống cùng nhau.
Anh có một căn hộ ở trung tâm thành phố.
Tôi đi thẳng đến đó sau khi tan sở.
Việc giữ bí mật rất tốt.
Đó là những việc tôi làm.
Không ai rành hơn tôi.
Hai năm.
Ngôi nhà được trang trí lại.
Tôi đem mấy món đồ lên mạng bán.
Chợt nhớ tới chuyện dở hơi của Lý Khôn hồi đó.
Cuối cùng anh thành thật khai báo: “Anh đối với em là tiếng sét ái tình, vừa gặp đã yêu.”
Tôi: “Dám hỏi em trai, sao lại nghĩ tới việc sử dụng thủ đoạn bạn trai ảo xấu xa như vậy?”
Anh cười khổ: “Anh có người bạn học ở Berkeley. Tình cờ gặp em khi tới gặp cậu ta, yêu em từ cái nhìn đầu tiên. Bạn anh nói có quen với bạn cùng phòng của em, có thể liên lạc được với em.”
Tôi: “Hạ Kha?”
Anh: “Cô ấy nói, có cách để anh được em add.”
Tôi cười như điên: “Mua trên mạng, 2 tệ, anh không có tự trọng à?”
“Dĩ nhiên là anh tức giận rồi, anh mà chỉ đáng giá 2 tệ thôi sao?” anh cũng cười, “Nhưng mà để theo đuổi được em, cách gì anh cũng phải thử.”
Tim tôi mềm nhũn.
Tôi ôm mặt anh hôn hôn.
Cuối cùng được anh ôm đi vào phòng ngủ…
*
Tôi 25 tuổi.
Mẹ tôi bắt đầu giục cưới.
Tôi: “Gì chứ, mẹ 50 rồi mà còn chưa có chồng đó.”
Mẹ tôi không nghe, vẫn giục.
Tôi nói với bà: “Con có bạn trai.”
“Mẹ đã thấy con lén lén lút lút là biết không bình thường rồi!”, mẹ tôi hỏi, “Cậu ta làm nghề gì?”
Tôi ngẫm nghĩ: “Người giàu nhất.”
Kết quả.
Mẹ tôi tới tập đoàn Giản thị tìm Chủ tịch nói lý lẽ.
Tôi nghe tin thì trợn tròn mắt: “Con nói là ông ta lúc nào chứ?”
Mẹ tôi: “Không phải Giản Vệ Đông là người đàn ông giàu có quyền lực nhất thành phố này sao?”
Tôi: “Không phải vẫn còn Lý thị à?”
Mắt mẹ tôi tối sầm lại: “Ông lão nhà họ Lý gần 90 tuổi rồi!!!”
Tôi:…
Cuối cùng tôi đã nói với mẹ về mối quan hệ bí mật của tôi với Lý Khôn.
Một tháng sau.
Giản Vệ Đông thành cha dượng tôi.
Mẹ tôi nói Giản Vệ Đông là người đàn ông lịch lãm, đẹp trai, dịu dàng và ân cần nhất bà từng gặp, và là người phù hợp nhất để làm một tổng tài bá đạo.
Không hiểu sao.
Tôi chợt nhớ tới Minh Đạo.
Giản Vệ Đông có một cô con gái tên Giản Tây Khê.
Tôi nghĩ cô gái này không thân thiện cho lắm.
Lần đầu tiên bước vào cửa nhà họ Giản, rõ ràng cô ấy nhìn thấy tôi mà bỏ đi không chào.
Đóng cửa lại, trốn trong phòng mình không ra.
Làm người ta khó chịu.
Tôi dứt khoát tới nhà Lý Khôn ở.
Giản Vệ Đông là người cha hiền lành.
Ông ấy cho là tôi có năng lực nên đầu tư 300 triệu, mở công ty giải trí cho tôi.
Lý Khôn dần mất kiên nhẫn: “Vi Lương, chúng ta sắp xây dựng gia đình, không thể cứ bận bịu công việc.”
Cuộc sống là thế.
Hợp thì kết, không hợp thì tan.
Tình yêu, đối với phụ nữ mà nói, thực sự rất quan trọng.
Nhưng tình yêu không phải là toàn bộ cuộc sống.
Mọi người nên theo đuổi, nhận thức được giá trị của chính mình.
Anh nói: “Không phải anh không tin năng lực của em, anh chỉ mong em có thêm sức lực để lo cho gia đình và sự nghiệp, sau này kết hôn không phải quá vất vả.”
Tôi hỏi ngược lại: “Vậy tại sao không phải là anh chủ nội em chủ ngoại?”
Cao thủ so tài.
Một chiêu toi mạng.
Cuối cùng anh nói: “Vi Lương, anh có việc nhất định phải làm, anh cần thời gian để hoàn thành nó.”
Thì ra.
Anh không phải là con ruột Lý Tranh Vanh.
Em trai anh là Lý Hành mới thật.
Tôi: “Bố mẹ anh đối xử với anh và Lý Hành khác nhau?”
LÝ Khôn: “Ừ.”
Tôi tức giận: “Sao bố mẹ anh có thể làm được chuyện đó!”
Lý Khôn: “Họ đối xử với anh tốt hơn nhiều so với Lý Hành.”
Tôi:…
Lý Khôn: “Chính vì vậy, anh không thể chấp nhận được.”
Ặc.
Tự ái đàn ông thật buồn cười.
Lý Khôn: “Khi tới thời điểm chín muồi, anh sẽ tìm lý do thích hợp để rút lui.”
Tôi ôm anh, hôn anh, “Anh đừng buồn, em sẽ ủng hộ anh.”
*
Lý Khôn nói Lý Tranh Vanh có ý định sắp xếp làm mai cho anh.
Lý Khôn bóng gió với tôi: “Nếu ông ấy biết anh có bạn gái thì sẽ không làm vậy.”
Tôi ngắt lời anh: “Anh sai rồi. Một hình ảnh quá ngay thẳng chính trực sẽ không tốt cho kế hoạch của anh.”
Lý Khôn: “Ý em là?”
Tôi: “Tập đoàn sẽ không chấp nhận một người phong lưu chơi bời làm người điều hành.”
Lý Khôn: …
Tôi lo vụ bê bối tình cảm cho Lý Khôn.
Dồn sức bôi đen anh.
Liên tục đẩy anh lên hot search.
Cuối cùng mấy cô con gái nhà giàu nghe tiếng tăm của anh thì biến sắc.
Lý Khôn đứng đầu danh sách đen để lựa chọn.
Lý Khôn thường hỏi tôi: “Vi Lương, em có ghen không?”
Ghen?
Không hề.
Tôi đã sắp xếp mấy minh tinh nữ.
Tôi cử người bí mật chụp hình.
Thậm chí tôi còn viết bài.
Tiêu đề cũng do tôi xào nấu.
Tôi bận bịu như thế.
Còn rảnh để ghen?
Tôi nghĩ tôi quá xấu xa.
Lý Khôn vẫn nhẹ nhàng: “Vi Lương, em vui là được.”
Chồng thế này.
Phụ nữ còn đòi hỏi gì nữa?
*
3 năm sau.
Một số nghệ sĩ tôi dẫn theo đã trở nên nổi tiếng, đứng vững chân trong tốp đầu ngành giải trí.
Tôi là một người được mệnh danh là “thiên sứ” trong việc đưa người ra công chúng.
Nhưng sâu thẳmg trái tim tôi, vẫn luôn có những tiếc nuối.
Đó là—
Tôi không đưa ra được một nghệ sĩ nữ nào xuất sắc dưới tay mình.
Họ luôn tìm cách dán lấy Lý Khôn trong những thời điểm tốt nhất.
Cũng tại tôi.
Đã biến Lý Khôn thành ‘hải vương’ thứ thiệt.
Tất cả nữ nghệ sĩ đều muốn ôm đùi ông chủ đại gia, không muốn vất vả cố gắng.
Kết quả là chẳng ai tóm được, lạnh lẽo.
3 năm này.
Lý Khôn không tiếc công sức “diễn xuất” cho đường về hưu của mình.
Tham vọng sự nghiệp bừng bừng.
Đối xử âm hiểm độc ác với anh em.
Scandal đời tư liên tục.
Cuối cùng.
Lý Tranh Vanh không thể chịu đựng nổi, bắt đầu nâng đỡ Lý Hành.
Ông ấy đã sắp xếp mai mối cho Lý Hành và Giản Tây Khê.
Lý Khôn sắp nghỉ hưu non.
Tôi không thể chờ đợi.
Tôi đã hiểu lầm em gái.
Thì ra con bé không phải là tiểu thư con nhà giàu sang chảnh kiêu kỳ.
Mà là một cô gái tự kỷ ngốc nghếch.
Đàn ông dâng tận cửa cũng không bắt được.
Lòng tôi cồn cào khó chịu.
Vì để Lý Hành lo lắng về em ấy.
Để thúc đẩy mối quan hệ tăng tốc.
Tôi sắp xếp cho Lý Khôn đóng vai ác.
Lý Khôn và Giản Tây Khê đi ăn lẩu cay.
Tôi chụp ảnh lại.
Anh chàng trai thẳng này còn thật thà mua về cho tôi hai phần lẩu cay.
Cũng được.
Tôi đã soạn sẵn bài viết cho vòng bạn bè.
Quả nhiên hũ dấm nhà Lý Hành đã đổ.
Tôi cầm tay chỉ em gái trêu đàn ông.
Để làm người đàn ông của em vui vẻ.
Tôi lại mắng cục cưng của mình.
Xin lỗi ông xã.
*
Với sự giúp đỡ của tôi.
Cuối cùng Lý Hành cũng động lòng với con bé ngốc.
Nhưng vẫn còn thiếu chút lửa.
Tôi cố tình gieo rắc bất hòa.
Nói là Lý Hành muốn lừa kết hôn.
Tình cảm mà.
Nếu không có khó khăn thì làm sao mà phát triển vượt bậc được?
Hai người họ phải nhanh chóng kết hôn đi.
Nếu không lại chậm trễ việc sinh con của tôi!
*
Hai con gà tiểu học lại cãi nhau.
Coi bộ quan hệ lại muốn đóng băng.
Không được.
Vội vàng cứu chữa!
Tôi đăng bức ảnh chụp lén đợt trước của em gái ngốc với Lý Khôn đăng lên.
Haha.
Hiệu quả ngay lập tức.
Tôi giả vờ như không đè ép tin tức xuống được.
Buộc Lý Hành ra tay.
Đây là cơ hội.
Kết quả con bé em ngốc đó lại thực sự đem những lời ban đầu của tôi nói đi hỏi Lý Hành–
“Xin lỗi, anh muốn lừa tôi kết hôn à?”
Đệt!
Đệt!
Lý Tranh Vanh nhập viện trong tình trạng xuất huyết não, sau đó bệnh tình ổn định lại.
Lý Khôn nói với tôi: “Ba muốn thay đổi di chúc, phân chia cổ phiếu lại. Anh mượn cớ nổi giận để rời khỏi nhà họ Lý.”
Tôi: “Anh nhạy cảm quá. Có lẽ anh nên tin tưởng là ba mẹ sẽ đối xử công bằng.”
Lý Khôn: “Anh cũng nghĩ vậy. Cho tới khi anh hỏi luật sư mới biết ba định giao công ty cho anh.”
Tôi: …
Trời ơi.
Đồ ngốc!
Hàng trăm tỉ, không muốn?
Tự ái của anh đáng giá mấy đồng tiền chứ a a a a a a!
Nhưng tôi vẫn giả vờ hiểu anh: “Anh à, dù thế nào thì em cũng ủng hộ quyết định của anh.”
Anh cười: “Quản lý tập đoàn vừa vất vả vừa mệt mỏi, anh không thèm làm.”
Tôi sững sờ: “Ý anh là sao?”
Anh: “Anh đã nói trong gia đình, hai người không thể cùng tập trung cho sự nghiệp được.”
Tôi: “Vậy thì?”
Anh: “Sau khi kết hôn, em đối ngoại, anh đối nội.”
Phí của trời.
Quá lãng phí nhân tài…
Anh nói, “Nếu có người phải nhượng bộ, sao người đó không thể là anh?”
Tôi nhào tới.
Làm một trận lớn.
Lý Khôn chính thức từ chức ở tập đoàn Lý thị.
Anh đảm nhận chức vụ tư vấn cho nhiều tập đoàn khác, tiếp tục đóng góp xây dựng cho sự nghiệp em trai mình.
Anh âm thầm sửa chữa quyết định sai lầm của Lý Hành.
Cũng khéo léo loại bỏ những đối thủ cạnh tranh cho cậu ấy.
Anh thực sự là một người anh tốt.
Đáng tiếc.
Tự ái của anh không cho phép để người khác biết những điều đó.
*
Sau khi Lý Hành kết hôn.
Lý Khôn nói anh muốn chuyển về nhà sống vài ngày.
Anh lo lắng em trai anh vì muốn thành công nhanh chóng nên mới kết hôn với em dâu.
Nếu thật sự là vậy.
Anh là người có tội.
Sau khi ở cùng một thời gian.
Anh cười nói với tôi: “Đó là một đôi dở hơi.”
*
Tôi giả vờ bị bạn trai đồng tính lừa.
Quẹt dầu lên mắt đóng vai cô gái bi lụy vì tình mà khóc như mưa.
Cay quá!
Em gái ngốc, tin.
Sự nghiệp diễn viên của tôi kết thúc.
Còn diễn nữa.
Tôi sợ mình giành giải Kim Mã mất.
*
Tôi và Lý Khôn công khai tình yêu.
Cùng nhau đi mua sắm, ăn uống, xem phim, tham dự sự kiện.
Đi làm cùng nhau.
Nghỉ lễ dài ngày.
Chúng tôi đi lặn biển ở Maldives.
Tôi lặn sâu xuống để tìm món quà bất ngờ nhỏ mà tôi đã giấu sẵn bên dưới.
Anh bơi tới chỗ tôi, lo tôi bị đá ngầm làm trầy xước.
Cuối cùng cũng tìm được.
Tôi lấy chuỗi ngọc trai từ kẽ hở của những tảng đá dưới biển, chúng được kết thành dòng chữ tiếng Anh–
“Marry me”
Anh kích động quá.
Sặc nước.
Tôi vội vàng ôm anh vào vờ.
Ấn ngực để phun nước ra.
Vợ chồng già còn chơi trò hô hấp nhân tạo.
Cũng thú vị.
Chúng tôi kết hôn trong một nhà thờ nhỏ ở Califonia.
Đám cưới diễn ra đơn giản, ngọt ngào.
Chúng tôi hứa sẽ là tri kỷ của nhau.
Không có bí mật, không có cãi vã, yêu nhau cả đời.
*
Tôi không nghĩ một người đàn ông ưu tú như vậy lại vì tôi mà rửa tay nấu canh.
Tuy nhiên, những ngày như vậy không kéo dài.
Vì đồ ăn mà Lý Khôn nấu, rất, khó, ăn.
Vì để kéo dài tuổi thọ.
Tôi xin anh trở lại làm việc, tài sản của Giản Vệ Đông nhiều như vậy, vừa lúc còn thiếu một chủ tịch quản lý.
Chỉ có anh.
Em trai à.
*
Sau khi tôi mang thai, công ty giao lại hết cho Lý Khôn.
35 tuổi anh mới có đứa con duy nhất.
Có thể coi là cha già con mọn.
Vừa phấn khởi vừa hơi lo lắng, tất cả có thể hiểu.
Nhưng tôi không được phép sang nhà em gái chơi.
Chuyện đó hơi lạ.
Lý Khôn nói: “Giáo dục lúc mang thai rất quan trọng. Người nhà họ Lý rất ngốc, chó bọn họ nuôi cũng ngốc, đừng chơi với họ, con cũng ngốc theo.”
Tôi: “…”
Người có chỉ số IQ âm vô cực lúc này là anh đó.
Khi con được 3 tuổi, nó muốn có một cái máy trắc nghiệm nói dối.
Lý Khôn thật sự mua cho con bé.
Sau khi mở máy, tôi hỏi con bé: “Con yêu ba hay mẹ nhất?”
Con bé nhìn tôi, lấy lòng: “Mẹ!”
Kết quả: nói dối!
Con bé do một tay ba nuôi lớn.
Dĩ nhiên là yêu ba hơn.
Nhưng mà sợ làm tôi buồn.
Đúng là tinh ý.
Lý Khôn đeo máy lên người tôi, anh cười hỏi: “Trước anh, em đã trải qua bao nhiêu mối tình rồi?”
Dù sao thì vợ chồng cũng không có bí mật gì không thể nói.
Tôi nói: “Lần đầu tiên em hôn anh, em nói đó là lần đầu, nhưng mà em nói dối.”
Lý Khôn: nụ cười biến mất.
Tôi: “Năm 14 tuổi em đã có nụ hôn đầu. Thằng nhóc người Anh xinh quá, em không kiềm lòng được nên đã hôn nó.”
Lý Khôn: Chồng em tức giận rồi.
Tôi hơi kinh ngạc vỗ anh một phát: “Thôi đi! Nhất định anh cũng không phải còn zin đúng không? Lần đầu tiên anh nhiều kỹ xảo quá, thủ đoạn bịp bợm cũng nhiều. Thật nhớ quá, trải nghiệm đầu tiên tuyệt vời.”
Lý Khôn im lặng tháo máy phát hiện nói dối ra.
Đeo nó lên.
Anh nhìn tôi nói: “Lần đầu tiên của anh là với vợ anh.”
Ting.
Sự thật.
Tôi nuốt nước bọt.
Anh nói: “Nụ hôn đầu tiên là với em.”
Ting.
Sự thật.
Tôi bắt đầu đổ mồ hôi.
Anh nói: “Em là mối tình đầu của anh.”
Ting.
Sự thật.
Anh lạnh lùng nói: “Hiện giờ anh không muốn trừng phạt em.”
Tíc tíc tíc.
Nói dối.
OK.
Đêm nay giường tôi sắp gãy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!