Tam Giác Mùa Hè (Liệt Đồ)
Chương 13
Điều kiện trong thôn cũng chẳng dư dả gì, mỗi tháng Tần Liệt gửi cho bà ba trăm đồng, miễn cưỡng chống đỡ qua ngày, cũng chỉ đủ để nuôi sống bản thân. Cạnh trường học có một gian nhà đơn sơ được đắp từ bùn đất, là chỗ dùng để nấu cơm thường ngày, bà chuyển luôn qua đó ở, buổi tối cũng ngủ luôn lại.
Kỳ thật, nơi này không cần Từ Đồ phụ giúp, tổng cộng cũng chỉ khoảng ba bốn chục đứa nhỏ, mỗi ngày ăn một bữa cơm, thêm chút nước cháo hoặc bát chè giải nhiệt, việc nấu nướng rất đơn giản. Nhưng bác gái rất thích Từ Đồ, tuy cô có đôi chút nổi loạn nghịch ngợm, nhưng cũng không phải là một đứa nhỏ hết thuốc chữa, lúc nào cũng hoạt bát đáng yêu, hơn nữa nếu tính ra, tuổi của cô cũng xấp xỉ đứa cháu gái kia của bà. Mấy ngày nay bà nấu cơm, Từ Đồ ở bên cạnh đưa chén, đưa bát; có người nói chuyện, cũng không còn cảm thấy cô đơn như trước.
Bà gọi cô mấy tiếng, Từ Đồ đang mải ló đầu nhìn ra ngoài cửa sổ không có phản ứng.
Bà lắc đầu, tự mình cầm thau bắp cải ở phía sau trút vào một cái nồi lớn để xào, đảo qua đảo lại mấy cái, rồi cũng theo ánh mắt của cô nhìn ra ngoài: “Bé con, đang nhìn gì vậy hả?”
Từ Đồ nghiêng người sang một bên nhường chỗ cho bà: “Người kia lại tới nữa rồi ạ.”
Bên cạnh bục kéo cờ có một người đàn ông đang ngồi xổm dưới đất, trời đã bắt đầu sang hè, nhưng trên người anh ta vẫn còn mặc chiếc áo độn bông rách rưới, tóc tai bờm xờm rối bù như chuồng gà, râu ria rậm rạp sắp che khuất hết cả khuôn mặt.
Từ Đồ đã tới gian bếp này được bảy tám ngày, cơ hồ ngày nào cũng nhìn thấy anh ta ngồi phơi nắng.
Bà bác ‘à’ một tiếng: “Lưu Xuân Sơn sao, tuy đầu óc cậu ta không tốt, nhưng con đừng sợ, cậu ta không có làm hại ai hết.”
Từ Đồ nhớ lại cảnh tượng hôm đầu tiên vừa đến Lạc Bình, cô ngồi trên rễ cây cổ thụ hút thuốc, bị hắn túm chặt từ phía sau, đêm hôm khuya khoắt khiến cô bị dọa mất hết hồn vía.
“Anh ta không có người nhà sao bà?”
Bắp cải suýt tí nữa đã bị cháy khét, bà bác vội chạy vào lấy cái xẻng đảo qua đảo lại mấy lượt, lẩm bẩm hú hồn một hồi mới chậm rãi nói: “Hắn có nơi nào là người của Lạc Bình, là người ở bên ngoài vào. Nhẩm ra, có lẽ cũng đã năm sáu năm. ”
“Lúc mới tới đầu óc đã có vấn đề rồi ạ?”
Bà bác nói: “Không đâu. Thời điểm cậu ta mới tới nơi này, ăn mặc rất danh giá, mặc âu phục còn đeo cả cà vạt, có điều tính cách rất kỳ lạ, như thể rất sợ gặp người, sống ở chân núi phía sau, suốt ngày trốn mình trong nhà không thấy ra ngoài…” Bà bác thả chút muối vào nồi, lại tiếp tục đảo: “Sau này không biết làm thế nào lại phát điên, cả ngày cứ lẩm bẩm ‘độc chết người.’”
Từ Đồ gật gù, nghe xong câu chuyện mới mẻ này, cô rụt đầu vào, bưng thau khoai tây đã cắt lát đưa qua: “Phải thả khoai tây vào chứ ạ?”
“Đúng đúng, xem trí nhớ của bà này.”
Hai người bị chuyện chiên xào làm gián đoạn, liền quên mất chuyện vừa nói, lại qua thêm mười phút đồng hồ, tiếng chuông tan học vang lên, đúng lúc canh cà chua trứng bên này cũng vừa tắt bếp.
Chưa tới mấy giây sau, tiếng ồn ào náo nhiệt như bầy ong vỡ tổ tuôn ra, bọn trẻ tranh nhau chạy tới, trên tay cầm cái thìa và cái bát nhôm nhỏ, đứng xếp ngay ngắn thành một hàng dài phía ngoài cửa sổ.
Mỗi đứa được một muôi cơm và một thìa thức ăn, lấy xong mang trở về phòng học ngồi ăn, ăn xong lại đến lấy canh uống, mỗi ngày đều như thế.
Tiểu Ba cũng đến phụ giúp một tay, cô ấy rửa sạch bụi phấn, vẫy tay mấy cái cho ráo nước, định lấy cái muôi cơm Từ Đồ đang cầm.
Từ Đồ cũng đã quá quen thuộc với tình huống này, liền tránh sang một bên, múc cơm vào bát đưa ra cho đứa nhỏ bên ngoài: “Chị vừa mới dạy xong, nghỉ ngơi một lát đi cho khỏe.”
“Không có gì đâu, không mệt.”
Từ Đồ tình cờ ngẩng đầu lên, vừa vặn trông thấy Hướng San đang đi ngang qua phía ngoài cửa sổ. Hôm nay, cô ta mặc chiếc váy đỏ tươi, ngực rất đầy, eo thon lưng nhỏ, mông nhún nhảy trong làn váy, đường cong như ẩn như hiện. Dưới chân là một đôi giày da miệng nông, gót giày không quá cao, nhưng vóc dáng vẫn cao và thẳng tắp như cũ.
Không thể không thừa nhận, dáng người của Hướng San khá tốt.
Từ Đồ nhất thời phân tâm, không khỏi liên tưởng đến Tần Liệt, im lìm vẽ ra khái niệm gu sở thích của anh.
Bà bác gõ lên tay cô: “Con, đứa nhỏ này đang nghĩ gì hả, xới cơm kìa!”
Từ Đồ chớp chớp mắt: “Dạ.” Cô lấy cái thau đựng cơm đưa cho bà bác, rồi hỏi Tiểu Ba: “Buổi trưa, chị không về sao?”
Cô ấy trả lời ‘ừ’.
“Cứ liên tục như vậy cả tuần, chị không mệt sao?”
Tiểu Ba dựa vào cái bàn phía sau, đấm đấm bả vai nói: “Chị ăn cơm xong, về lớp học nằm nghỉ một lát là được.”
Từ Đồ lại hướng mắt nhìn ra ngoài, cái bóng màu đỏ kia chợt lóe lên ở lối rẽ, nháy mắt đã không còn thấy tăm hơi. Cô vờ như vô tình hỏi: “Sao không thấy chị Hướng San ở lại đây nghỉ trưa?”
“Sức khỏe của chị ấy không tốt, trưa nào cũng phải về nhà nghỉ ngơi, nếu không buổi chiều không có sức dạy tiếp.” Tiểu Ba lấy ra hai cái hộp đựng cơm bằng inox cỡ lớn, một cái đựng thức ăn, một cái xới cơm vào.
Từ Đồ bĩu môi lẩm bẩm: “Chứ không phải có mưu đồ gì sao.”
Tiểu Ba đặt hai hộp inox vào túi nhựa: “Sao cơ? Chị nghe không rõ?”
“Em nói, nếu sức khỏe đã kém như vậy, sao còn đến đây chịu phần tội này.”
Động tác của Tiểu Ba thoáng dừng lại: “Còn vì sao chứ.” Cô ấy mỉm cười: “Chị trái lại rất khâm phục chị Hướng San, có thể vì một người mà trả giá cả tuổi xuân và thời gian, kiên trì lâu như vậy, nhất định tình cảm rất sâu đậm.”
Mấy đứa nhỏ đều đã có cơm ăn, bà bác lại bận rộn với đống nồi niêu xoong chảo.
Từ Đồ đứng sát lại gần Tiểu Ba: “Ý chị là, cô ấy và Tần Liệt sao?”
“Còn không phải sao?” Tiểu Ba hiếm khi bát quái: “Chỉ tiếc là, thái độ của Tần đại ca rất hờ hững, lúc nào cũng thờ ơ lãnh đạm với chị Hướng San.”
“Đúng vậy ha! Sao lại như vậy chứ?”
Tiểu Ba nhún nhún vai: “Nghe nói trước kia bọn họ đã quen nhau nhiều năm, không biết vì lý do gì mà chia tay. Sau này Tần đại ca trở về Lạc Bình tiếp quản trường tiểu học này, năm nào chị Hướng San cũng đều đến đây một lần.”
Từ Đồ trầm ngâm: “Nói vậy, bọn họ căn bản không có kết hôn?”
“Hẳn là vậy.”
“Vậy đó là con ngoài giá thú sao? Dù sao Tần Tử Duyệt cũng đã lớn như vậy.”
“… Không phải như em nghĩ đâu.” Tiểu Ba muốn nói lại thôi, cảm thấy đề tài này đến đây hẳn là nên kết thúc.”
Từ Đồ lại hỏi thêm mấy lần, nhưng Tiểu Ba chỉ cười không nói.
Bên cạnh, bà bác đang cởi tạp dề ra, bà không rành cái gì riêng tư không riêng tư: “Con bé này, sao lại hiếu kỳ dữ vậy chứ. Duyệt Duyệt là do A Liệt nhận nuôi, trong thôn này có ai mà không biết.”
Từ Đồ kinh ngạc choáng váng, bà bác xoay người lại, lấy cái giỏ khoác lên tay: “Bà đi ra ngoài trấn Phàn Vũ mua ít đồ, đúng lúc ba mẹ A Phu cũng ra đó, thuận tiện đưa bà đi cùng. Con thay bà trông coi nhà cửa.”
Từ Đồ rì rì ‘dạ’ một tiếng, cảm thấy mình vừa phát hiện ra một bí mật kinh thiên động địa.
Sau khi bà bác đi rồi, Tiểu Ba nói sang chuyện khác, lại tán gẫu thêm mấy chuyện không đầu không đuôi. Chỉ một lúc sau, A Phu từ công trường ở Niễn Đạo Câu về tới, hắn mặc quần dài đen, ống quần xoắn cuộn lên một nửa, lộ ra bắp chân tráng kiện, áo không mặc vào người mà cầm trên tay, nửa phần trên cơ thể để trần lộ ra thân hình bóng loáng, ánh mặt trời chiếu vào vừa đen vừa đỏ.
Tiểu Ba đưa cặp lồng cơm đã chuẩn bị sẵn qua, quở trách: “Mặc áo vào đi, nơi này đều là trẻ con.”
“Làm việc nóng quá, mặc vào không chịu nổi.” A Phu cười rất tươi lộ ra hàm răng trắng tinh nhìn cô ấy rồi ngoan ngoãn giơ tay mặc áo vào: “Đang định về tắm rửa.”
Tiểu Ba chợt nhìn thấy vết thương trên cánh tay hắn, đầy lo lắng: “Sao vậy ạ, chảy máu rồi!”
“Không có gì, đốn cây bị quẹt phải.” Trên cánh tay hắn có một vết xước dài khoảng mười mấy xăng ti mét, vết thương rất sâu, vẫn còn đang rướm máu. Vậy mà hắn cứ nói không sao: “Vết thương nhỏ thôi.”
Từ Đồ cũng bước lại gần: “Anh A Phu, công việc khó khăn vất vả. Vết thương này của anh không nhỏ, trời nóng sẽ dễ bị nhiễm trùng lắm đó.”
Tiểu Ba gật gật đầu, vô cùng lo lắng nhìn hắn: “Vẫn nên băng bó lại một chút.”
Mặt trời giữa trưa hừng hực như cái chảo lửa, trên trán A Phu ướt đẫm mồ hôi.
Hắn giơ cánh tay lên lau, yên lặng nhìn Tiểu Ba một hồi rồi bất chợt nói: “Nhà anh có thuốc sát trùng, hay là em giúp anh xử lý được không?”
Không biết nghĩ đến điều gì, hai gò má Tiểu Ba nháy mắt ửng hồng, cô ấy cắn cắn môi: “Không phải có chú thím ở nhà sao ạ.”
Từ Đồ chống cằm xem náo nhiệt, sợ thiên hạ chưa đủ loạn bèn góp gió vào: “Chị quên sao, họ đi cùng với bác nấu bếp ra ngoài thị trấn rồi.”
Khuôn mặt Tiểu Ba càng đỏ bừng hơn: “Em phải ở lại đây nhìn ngó mấy đứa nhỏ.”
“Có em rồi, em giúp chị.” Từ Đồ duỗi tay chỉ chỉ ra ngoài ý bảo Tiểu Ba đi đi.
Tiểu Ba xấu hổ liếc cô một cái, cúi đầu không nói lời nào.
A Phu cũng không đi, giơ vết thương khá đáng sợ trên cánh tay ra: “Kỳ thật, mồ hôi chảy vào cũng hơi đau, giúp anh xử lý một chút…” Hắn thoáng ngừng lại: “Đã mấy ngày chúng ta không gặp nhau, nói chuyện một lúc đi em.”
“Anh đừng nói lung tung mà.” Cô ấy ngại còn có người khác đang ở đây.
A Phu lại duỗi tay vò loạn mái tóc Từ Đồ: “Cô nhóc con này, có thể biết gì chứ!”
Từ Đồ ranh mãnh đảo tròn hai mắt, hạ thấp giọng nói nhỏ: “Trình độ lý thuyết cũng uyên thâm không ít đó nha.”
Nhưng hai người kia làm gì còn thời gian để ý tới lời cô nói, A Phu lẩn qua lẩn quẩn một hồi, vừa dụ dỗ vừa lừa gạt dẫn người ta ra ngoài, bóng lưng của hai người kề sát nhau, xứng đôi một cách không thể nào diễn tả được.
Tiểu Ba còn hạ thấp giọng thì thầm hỏi gì đó.
A Phu giơ mấy hộp cơm đang cầm trên tay lên, càng đi càng xa, hắn nói: “Không sao đâu, trễ một chút bọn họ cũng không đói chết.”
Tiểu Ba đi rồi, Từ Đồ lại bắt đầu buồn chán muốn chết. Trời đã vào tháng Sáu, đến trưa nhiệt độ liền tăng lên cao ngất, nơi này không có quạt máy, càng khỏi nói đến máy điều hòa. Cô túm ngực áo phía trước quạt quạt mấy cái, xách cái băng ghế nhỏ ra cạnh cửa ngồi ở nơi có gió thổi vào, chẳng mấy chốc đã ngoẹo đầu nửa tỉnh nửa mơ.
Không biết qua bao lâu, đầu gục mạnh một cái, suýt chút nữa lăn ùm xuống đất. Từ Đồ đưa tay chùi khóe miệng, ngước mắt nhìn lên, giữa sân có mấy đứa con trai đang chơi đá cầu, còn có hai ba đứa đang huỳnh huỵch rượt đuổi nhau, đùa giỡn cười toe toét.
Ánh mắt dời đi nơi khác, nhìn thấy dưới bóng cây râm mát phía đối diện có một dáng hình nhỏ xíu, thắt bím sừng dê, mặc chiếc áo tay ngắn màu vàng đất và chiếc quần xanh dương, cằm đặt trên đầu gối, đang vẽ vẽ gì đó dưới đất.
Từ Đồ nhướng mày, chậm rãi bước tới hướng đó.
Tần Tử Duyệt ngẩng đầu lên, mím mím môi, nhìn thấy cô lại vùi đầu xuống.
Từ Đồ ngồi xổm xuống ngay bên cạnh: “Sao chỉ có mình em? Mấy nhóc Thu Song đâu rồi?”
Tần Tử Duyệt không nói tiếng nào.
Từ Đồ khẽ dí nhẹ lên trán con bé: “Nha đầu thối này, học ai mà không lễ phép chút nào, chị hỏi sao nhóc không trả lời hả?”
Tần Tử Duyệt không tình nguyện, ngập ngừng trả lời: “Mấy bạn ấy ra sau núi hái mâm xôi.”
“Sao em không đi?”
“Mấy bạn không dẫn em theo.”
Từ Đồ cũng đặt cằm lên hai đầu gối, nhớ đến khi còn nhỏ, mình cũng chẳng khác gì mấy đứa nhóc này, hôm nay chơi thân với bạn này; ngày mai không chơi nữa, lại thân với bạn khác, kéo bè kết phái, cứ đổi xoành xoạch.
Cô cũng không hỏi nhiều, đưa tay túm lấy cái bím sừng dê của cô bé: “Chị kể chuyện cổ tích cho nghe, muốn không?”
Tần Tử Duyệt mím mím môi, lúc nào cũng nhớ tới những lời Hướng San nói, lý trí từ chối: “Không nghe.”
Cô hừ cười: “Không nghe cũng phải nghe.”
Từ Đồ dứt khoát không trưng cầu ý kiến gì nữa, nắm tay Tần Tử Duyệt, dùng toàn bộ sức lực kéo con bé trở về lớp học.
Hơn một nửa đám nhóc đều đang ở trong lớp, có đứa hỏi cô: “Cô ơi, cô kể cho tụi con nghe truyện gì vậy?”
Cách xưng hô này quả là rất được mà, Từ Đồ cười tít mắt: “Truyện ngủ trưa, giúp ngủ ngon.” Cô nàng đặt mông ngồi trên bục giảng, ngay sát bên cạnh bàn giáo viên, vắt chéo hai chân lại, giơ ngón tay lên chỉ đạo: “Đóng cửa sổ, đóng cửa ra vào, kéo kín rèm cửa sổ lại.”
Mấy đứa nhóc răm rắp nghe theo.
Cậu nhóc ở hàng ghế đầu tiên phấn khích hỏi: “Cô ơi, truyện tên gì vậy cô?”
“Tên là…” Từ Đồ mút ngón tay: “ ‘Bà lão trong nhà vệ sinh.’”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!