Tam Giác Mùa Hè (Liệt Đồ) - Chương 24
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
242


Tam Giác Mùa Hè (Liệt Đồ)


Chương 24


Chuông tan học vang lên, Tần Liệt cũng rời đi.

Mãi đến khi dáng hình anh khuất vào trong nhà bếp chẳng còn nhìn thấy gì, vậy mà cái hơi nóng khuấy đảo trái tim đó như vẫn còn phảng phất sau lưng cô.

Từ Đồ đứng bên cửa sổ nhìn xuyên ra ngoài, Tần Liệt đã đi từ lâu, dưới ánh mặt trời sáng rỡ, chỉ có cột cờ đứng sừng sững, đến nửa bóng người cũng chẳng thấy.

Cô áp mu bàn tay vào lưng rồi trượt xuống nắm lấy vạt áo khẽ hất nhẹ, gió đưa hơi mát thoang thoảng lùa vào, nhưng cái khô nóng đang muốn thiêu đốt toàn thân cô vẫn chẳng giảm bớt chút nào.

Từ Đồ đứng sát vào góc phòng, vặn vẹo người cọ lưng vào vách tường.

Tần Xán đã quan sát cô tự nãy giờ, trên tay bưng hộp cơm, gắp một miếng bắp cải cho vào miệng: “Thức ăn nguội hết rồi, mau tới ăn đi.”

Tâm trí của Từ Đồ vẫn còn đang lơ lửng: “Trời nóng quá, ăn không vô.”

Tần Xán đã sớm nhìn ra cô nàng này có gì đó rất lạ, thử thăm dò nói: “Anh trai chị đi xa rồi, chắc lúc này đã tới Niễn Đạo Câu, em có ngóng theo, anh ấy cũng không thể quay lại.”

Từ Đồ nói: “Em biết.” Vừa nói xong bỗng cảm thấy có gì đó không đúng, vội thu hồi ánh mắt đang mơ màng dõi về phía xa xăm lại, thoáng trấn tĩnh cười cười: “Muốn thăm dò bí mật, có phải đều dùng những lời mở đầu như thế không?”

Tần Xán không phủ nhận: “Vậy, hai người có gì bí mật?”

Từ Đồ bưng hộp cơm lên, Tần Xán đang ngồi trên cái ghế đẩu nhỏ bình thường cô hay ngồi, cô trực tiếp ngồi xổm xuống bên cạnh cô ấy, đảo mắt một vòng: “Không có.”

“Không có… mới là lạ.” Tần Xán duỗi khuỷu tay cọ cọ cô: “Ánh mắt em nhìn anh trai chị có vấn đề, nói thật đi, có phải thích anh ấy rồi không?”

Từ Đồ sặc cơm, bao nhiêu thức ăn trong miệng phun hết ra ngoài, hồi lâu sau mới bình tĩnh trở lại: “Đừng nói vớ vẩn, luận về bối phận, em còn phải gọi anh ấy là chú đó.”

“Hai người cách nhau mấy tuổi?”

Từ Đồ xòe tay ra, cụp từng ngón xuống đếm: “Năm nay anh ấy ba mươi mốt, em mười chín, à không, em hai mươi… ít hơn mười một tuổi.”

“Ờ…” Tần Xán kéo dài âm thanh: “Năm nay, anh ấy ba mươi mốt tuổi sao? Đứa em gái chị đây còn không nhớ rõ bằng em.”

Từ Đồ bị cô ấy chặn cho một câu nghẹn câm nín, cắm mặt ăn mấy miếng rau, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Anh ấy quá già, ghét bỏ anh ấy.”

“Đàn ông thành thục chín chắn mới có sức hấp dẫp, sẽ yêu em, xót em, cưng chiều em, như vậy mới có cảm giác an toàn.” Tần Xán dừng một chút: “Nhưng hình như anh trai chị là trường hợp ngoại lệ, tính tình của anh ấy vừa thối vừa cứng rắn, ít nói lại khó gần, cả ngày nói được mấy câu đếm trên đầu ngón tay, không biết có nằm trong nhóm chín muồi quyến rũ kia không nữa.”

Từ Đồ lại thất thần.

Tần Xán nghiêng người ủn ủn cô: “Không thử sao biết được? Em làm chị dâu nhỏ của chị đi, chị giơ hai tay tán thành.” Cô ấy lại ngẫm nghĩ: “Có điều chị có chút thiệt thòi, so với chị, em còn nhỏ hơn mấy tuổi.”

Từ Đồ ‘hứ’ một tiếng, lỗ tai bất giác đỏ bừng lên.

Ngồi xổm một hồi lâu, lúc đứng dậy hai chân tê rần, xuyên qua song cửa sổ nhìn ra bên ngoài, không biết tự khi nào kế bên bục kéo cờ có hai thân hình một lớn một nhỏ đang ngồi cạnh nhau, lớn mặc áo sơ mi ca rô màu xanh da trời và quần bò, nhỏ tết hai cái bím tóc sừng dê.

Hai người ngồi đắm mình trong ánh mặt trời, xung quanh là những chú nhóc không ngủ trưa đang chạy rượt đuổi nhau.

Nhỏ thì khoa tay múa chân không ngừng, lớn thì toét miệng cười ngây ngô.

Từ trước tới giờ, Lưu Xuân Sơn chẳng bao giờ dọa nạt hay làm hại trẻ con, nhưng cũng không lại gần nói chuyện với bọn chúng, đây là ngoại lệ.

Từ Đồ ngẫm nghĩ, hình như kể từ lúc ở sau núi trở về, thái độ của Lưu Xuân Sơn đối với Tần Tử Duyệt rất khác.

Tần Xán truy đến cùng: “Nghĩ thông chưa?”

Từ Đồ cúi đầu nhìn cô ấy: “Cứ lo cho mình xong đi đã. Anh Xuân Sơn tới kìa.”

Khuôn mặt Tần Xán tràn ngập nụ cười, chỗ nào còn tâm tư tán gẫu chuyện bát quái, lập tức đặt hộp cơm xuống, vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài.

Ngày hôm sau, Từ Đồ không có giờ lên lớp, rảnh rỗi ăn không ngồi rồi, lại đi xuống nhà bếp phụ giúp nhặt rau, nấu cơm.

Giờ giải lao buổi trưa, lúc đứng ở hành lang, cô nhìn thấy Hướng San đi ngang qua, trong tay ôm mấy quyển sách, mặc chiếc váy hở vai, mắt nhìn thẳng về phía trước.

Từ Đồ ngoảnh đầu nhìn theo, lúc xoay lại nhìn ra sau, thấy ở cánh cửa phòng học lớp hai, Tần Tử Duyệt đang đứng đó ôm khung cửa im lặng nhìn theo bóng lưng Hướng San.

Từ Đồ mỉm cười ngoắc ngoắc tay: “Nhóc con, lại đây.”

Tần Tử Duyệt bặm môi, ngoan ngoãn đi qua: “Chị Từ Đồ.”

“Đứng ở đó làm thần giữ cửa hả?”

Cô bé con không có tâm trạng nói đùa: “Em muốn ăn cơm với mẹ, nhưng hình như mẹ không vui.”

“Em mắc lỗi gì sao?”

“Không có.” Cô bé vội vàng lắc đầu.

Từ Đồ nghĩ ngợi một hồi, duỗi tay ra: “Vậy thì chúng ta tự mình thưởng thức, nào, đi ăn cơm với chị.” Nói xong nhìn con bé đá đá lông nheo đầy tinh nghịch.

Tần Tử Duyệt bị biểu cảm trên khuôn mặt cô chọc cho bật cười toe toét, lộ ra mấy cái răng trắng muốt.

Hai người cười nói rộn ràng, rượt đuổi nhau chạy về phía nhà bếp.

Một ngày yên ả trôi qua.

Tầm nhá nhem tối.

Mọi người lần lượt trở về khoảnh sân quen thuộc, Tần Liệt là người cuối cùng về đến nhà, một tay nhét vào túi quần, trên người chỉ mặc chiếc áo ba lỗ màu đen, vải áo bị mồ hôi thấm ướt đầm, ôm sát vào người, mấy ngày nay ánh mặt trời no đủ sáng bừng, dường như anh đã đen hơn trước khá nhiều.

Tần Liệt lấy quần áo đi ra sân sau tắm rửa trước, bên này thức ăn đã được dọn sẵn lên bàn, anh vừa ra tới, mọi người liền bắt đầu động đũa.

Một bữa cơm yên ổn nhẹ nhàng, Tiểu Ba và Triệu Việt nói chuyện phiếm với nhau, bảo rằng trăng hôm nay đẹp quá.

Tần Liệt đang cúi đầu vấn thuốc, nghe vậy tranh thủ ngẩng đầu lên đưa mắt nhìn.

Bầu trời như dải lụa lam huyền, trăng ngày rằm tựa người con gái đến tuổi yêu, tỏa ánh sáng bàng bạc nồng nàn, lung linh vô tận. Đêm cũng trở nên hết đỗi dịu dàng.

Khóe mắt anh nhìn thấy một dáng hình đứng dậy, xoay người chuẩn bị đi về phòng; anh cất tiếng gọi: “Từ Đồ.”

Từ Đồ quẹt quẹt miệng, vẫn còn đang đứng trước bàn ăn: “Gọi em sao?”

Tần Liệt hỏi: “Tối nay có làm gì không?”

Từ Đồ đáp: “Dạ có.”

“Làm gì?”

“Em đã có hẹn với chị Tần Xán, đi qua nhà anh Xuân Sơn chơi.”

Tần Liệt quấn xong điếu thuốc, đầu lưỡi đặt trên môi dưới miết qua mép giấy: “Hôm nay đừng qua đó. Đi ra ngoài với tôi một chuyến.”

Hướng San bưng cái bát trên tay, động tác lùa cơm bỗng khựng lại, mấy giây sau, điềm nhiên như không có gì xảy ra cho vào miệng.

Từ Đồ đứng đó lắc tới lắc lui tòn ten, không kìm được khóe môi cong veo, ngoan ngoãn ‘dạ’ một tiếng.

Anh cắn điếu thuốc giữa hai hàm răng, không đốt, liếc nhìn cô một cái, khẽ mỉm cười rồi đứng dậy đi về phòng.

Đêm đang về, bóng tối lại nồng đượm thêm đôi phần.

Tần Liệt gõ cửa phòng cô hai cái, chưa tới mấy giây sau, Từ Đồ đã đi ra, đứng ở bậc thềm nhoẻn miệng cười nhìn anh.

Tần Liệt nhanh chóng quan sát cô một lượt, chiếc áo t-shirt và quần soóc đã được thay bằng chiếc đầm thun ba lỗ sáng màu dáng suông rộng thùng thình, phần ngực in chữ cái tiếng anh đơn giản dài trên gối, dưới chân là đôi dép tông. Trang phục vừa tùy ý lại thoải mái.   

Ánh mắt Tần Liệt lại tiếp tục di chuyển lên trên, chăm chú nhìn thật kỹ, mới phát hiện có điểm khác biệt.

Có lẽ vì tiết trời nóng nực, mái tóc ngắn chớm dài đã được cô buộc thấp sau gáy, chỏm tóc bé xíu ngắn ngắn trông vừa dễ thương lại cá tính nghịch ngợm hệt như cái bàn chải nhỏ, đống tóc con sát gáy và tóc mai hai bên bướng bỉnh không chịu vào nếp rơi lòa xòa, vẫn là cái mái ngố phủ chân mày như cũ, nhưng trọn phần cổ gợi cảm đều lộ ra ngoài, thì ra thon dài như vậy, trắng nuột như vậy.

Tần Liệt nhìn sang chỗ khác: “Đi thôi.”

“Anh muốn dẫn em đi đâu vậy?”

Tần Liệt không trả lời cô, đút tay vào túi quần, đi thẳng tới phía trước dẫn đường.

Lúc hai người cùng bước ra cổng, vừa vặn Hướng San đang đi vào nhà bếp, cô ta liền xoay lại liếc mắt nhìn.

Tần Tử Duyệt đang đùa giỡn với mấy nhóc Thu Song, cô bé chạy đến trốn phía trước người Hướng San. 

Hướng San cau mày khó chịu, kéo con bé ra: “Bản thân có bệnh mà không biết hả, còn chạy lung tung.”

Nụ cười non nớt trên khuôn mặt Tần Tử Duyệt bỗng vụt tắt, giương mắt nhìn cô ta.

Hướng San đẩy con bé sang một bên tránh cản đường mình: “Đi ra ngoài chơi đi, đừng có làm loạn trong bếp.”

Tần Tử Duyệt lui về sau một bước nhỏ, nhưng rồi lại lẽo đẽo đi theo tới phía trước: “Mẹ ơi, lâu rồi mẹ chưa kể chuyện cho con nghe, tối nay kể một chuyện được không mẹ?”

Hướng San hứng nước rửa tay, rủ mắt không nhìn con bé: “Sách kể chuyện để trên giường của con, tự đọc đi.”

“Nhưng mà, từ trước tới giờ mẹ đều đọc cho con nghe mà!” Con bé nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo của cô ta.

“Bây giờ mẹ không có thời gian.”

“Vậy con chờ mẹ nha.” Tần Tử Duyệt kéo vạt áo cô ta không buông: “Trễ thiệt trễ cũng được.”

Hôm nay, Hướng San mặc chiếc áo sơ mi ngắn tay màu trắng, vạt áo bị bàn tay nhỏ xíu của con bé làm cho lém bẩn.

Cô ta đưa tay giật mạnh ra, cảm xúc trong mắt không cần ngụy trang che giấu nữa: “Con đã bao nhiêu tuổi rồi? Có đứa trẻ nào giống con không, cứ quấn lấy quấy rầy người lớn đòi kể chuyện? Ai có thời gian để ngày nào cũng xúm quanh con, con không biết chữ, hay là đọc không hiểu…”

“Hai người đang nói gì vậy?” Có một âm thanh chen vào ngắt ngang những lời bực tức của Hướng San, Tần Xán vịn khung cửa nhìn vào trong.

Hướng San không nói nữa, xoay người đi chỗ khác không nhìn Tần Tử Duyệt, thậm chí cũng chẳng buồn để ý tới Tần Xán, cầm cái khăn ung dung lau tay.

Ánh mắt Tần Xán hướng về phía cô bé bên cạnh: “Duyệt Duyệt, con lại đây. Cô nhỏ dắt con đi chơi nha?”

Hai mắt Tần Tử Duyệt rưng rưng, tiến lại một bước nhỏ: “Đi đâu ạ?”

Tần Xán xoa đầu con bé, dịu dàng nói: “Đi tới chỗ chú Xuân Sơn. Nhà chú ấy mới làm mứt mâm xôi, chúng ta nướng thêm mấy củ khoai lang, trộn chung với nhau ăn.”

Tần Tử Duyệt cúi gằm mặt, đứng bất động.

Tần Xán vừa kéo vừa nói dối dụ dỗ mấy câu, kiên quyết lôi con bé ra khỏi nhà bếp.

Tần Xán quay đầu lại: “Lát nữa có thời gian không? Chúng ta nói chuyện một chút.”

Những lời này là nói với Hướng San.

Cô ấy cũng không cho đối phương thời gian để đồng ý hay từ chối, nói xong lập tức xoay người, dắt Tần Tử Duyệt đi thẳng ra cổng.

Bên kia,

Tần Liệt dẫn Từ Đồ băng xuyên qua trường tiểu học, gần đến phía sau núi thì rẽ ngoặt, nương theo ánh trăng đi thẳng về phía đông.

Phía đông Lạc Bình là thôn Lạc Khất, địa phận vùng này không nhỏ, có rất nhiều nơi Từ Đồ chưa từng đặt chân tới bao giờ.

Băng qua nhà lão Vu, rồi tiếp tục đi thẳng về phía trước khoảng hơn nửa giờ đồng hồ, cả quãng đường đều gập ghềnh khúc khuỷu, vô cùng hẻo lánh không có lấy một dấu chân người.

Từ Đồ mang dép tông, đường xá gồ ghề mấp mô, Tần Liệt cố hết sức nương theo tốc độ của cô, nhưng bước chân anh dài rộng, từ đầu tới cuối lúc nào cũng cách cô một khoảng khá xa.

Từ Đồ giương mắt ngắm nhìn người phía trước, ánh trăng phủ vầng sáng bàng bạc khắc họa dáng hình anh trong bóng tối càng trở nên cao ngất thẳng tắp, tấm lưng to rộng như cái khiên ôm trọn bao bọc che chở người mình yêu; thắt lưng cân đối, vì anh đút tay vào túi quần khiến đường cong săn chắc ở mông hiện lên rõ rệt. Tần Liệt mặc chiếc quần đũi rộng rãi, khi gió thổi qua, loáng thoáng phác họa nên đường nét đôi chân, thon dài, rắn chắc; sải từng bước thong dong.   

Hai gò má Từ Đồ nóng bừng lên, cảm thấy chằm chằm quan sát cơ thể nam giới như vậy thật sự quá thô tục, cô dời sự chú ý đi: “Rốt cuộc anh muốn dẫn em đi đâu vậy?”

Tần Liệt dừng bước, khẽ hất cằm: “Ở ngay phía trước.”

Trăng lạnh như nước, gió phẩy hây hây.

Những sợi tóc mất trật tự lướt trên khuôn mặt cô, ngứa ran.

Từ Đồ đưa tay vén lại, thở dài một hơi, cảm thấy hiện thực bây giờ và tưởng tượng trước đó của mình thiệt chênh lệch quá xa xôi mà.

Cô hờn giận nói: “Cái nơi hoang vu hẻo lánh không một bóng người này, em có bị anh bán đi cũng không ai biết.”

Tần Liệt khẽ hừ một tiếng: “Ai mua em làm gì?” Anh quay đầu lại, đảo mắt lướt nhìn cô một vòng từ trên xuống dưới: “Đem về hầu hạ hửm?”

Cô phản bác: “Em cũng có ưu điểm chứ bộ.” Ngẫm nghĩ một hồi, nghĩ rồi lại nghĩ… chẳng ra được gì 囧, tự kỷ ngẩng cao cằm: “Ít ra, cũng vô cùng xinh đẹp.”

“Đẹp ăn được sao?”

“Dưỡng mắt mà!”

Lần này Tần Liệt không nói gì, qua một lát sau, đột nhiên phì cười thành tiếng.

Lại đi thêm mấy phút nữa, bên tai có tiếng nước chảy róc rách, không khí cũng trở nên ẩm ướt hơn, hệt như có những hạt mưa bụi nhỏ li ti mơn mang trên da thịt, vô cùng dễ chịu.

Từ Đồ thắc mắc: “Gần đây có sông hả anh?”

Tần Liệt thả bước chân dần chậm lại, hai người sóng vai nhau đi về phía trước, băng qua bụi cây rậm rạp, đột nhiên trước mắt mở ra một bức tranh toàn cảnh. Thì ra bọn họ đang đứng ở một nơi rất cao, bên phải là vách núi lỏm chỏm, xa xa bên trái là mặt hồ sáng rỡ như gương, lòng hồ được bao bọc bởi những tảng đá lớn nhỏ lô nhô chen chúc nhau, trăng soi mình vào bóng nước để hồ sâu chôn giấu cả đáy trăng vào lòng, những dòng nước men theo vách đá đổ xuống, nhẹ nhàng giã lên mặt hồ.

Trăng chảy tràn từ ngân hà, nước mở toang lòng mình đón trăng, khi những làn gió nhẹ hây hẩy thổi qua, thổi vỡ cả hồ trăng bàng bạc.

Cảnh đêm trước mặt, đẹp siết sao khôn cùng.

Tần Liệt khẽ thì thầm: “Hồ Lạc Bình.”

“Thì ra còn có nơi tuyệt vời như vậy!” Từ Đồ ngẩn người hồi lâu mới nói: “Chúng ta qua đó xem một chút được không anh?”

Tần Liệt nói: “Giờ đi tới chỗ kia trước. Lát nữa quay lại sau.”

Băng qua hồ Lạc Bình, lại đi thêm hơn nửa tiếng đồng hồ, mới nhìn thấy thấp thoáng những ngọn đèn lác đác, đã bước vào thôn Lạc Khất.

Thôn rất nghèo, dưới ánh trăng lặng im phăng phắc, chỉ có lều tranh vách đất sơ sài, gỗ mục và đủ thứ tạp nham chẳng chút giá trị rải rác khắp mặt đất.

Tần Liệt dẫn cô đi vào một khoảnh sân, cảnh tượng nơi này còn tan hoang trơ trọi hơn cả nơi ở của Lưu Xuân Sơn, một gian nhà ở, một gian nhà kho chứa đủ thứ hỗn tạp linh tinh, tất cả đều được đắp từ đất bùn và rơm rạ mà nên. Cánh cửa cây xiêu vẹo, những vết nứt dài ngắn so le chạy ngang dọc trên tường, cửa sổ mở rộng, ánh đèn trong nhà hiu hắt tỏ mờ, vẫn còn dùng chiếc đèn dầu vặn bấc lửa vàng.

Từ Đồ kéo nhẹ vạt áo anh: “Đây là nhà ai vậy?”

Tần Liệt nói: “Lưu Phương Phương.”

Trái tim Từ Đồ khẽ run lên, trong đầu lập tức hiện ra đôi mắt to trong vắt ngân ngấn những giọt nước mắt kia.

Đôi chân cô có chút trĩu nặng bước theo anh.

Mái tranh nghèo xơ xác, một cái giường, một chiếc bàn cũ kỹ, thêm một bếp lò nấu cơm, ngoài ra không còn bất kỳ thứ gì khác.

Lưu Phương Phương đang ngồi trước bàn học bài, cây đèn dầu đặt giữa bàn, ngọn đèn cứ leo lét chập chờn theo những con gió khẽ thổi qua.

Phát hiện có người đi vào, Lưu Phương Phương ngẩng đầu lên, sau một hồi ngẩn người kinh ngạc, giọng nói reo mừng hớn hở: “Chú Tần, cô Từ, sao hai người lại tới đây ạ?”

Tần Liệt nhẹ nhàng trả lời: “Đến thăm con một chút.”

“Để con gọi ông nội dậy.”

Tần Liệt ngăn lại, hướng về phía con bé đưa tay lên làm động tác ‘suỵt’ tỏ ý bảo đừng lên tiếng, lúc này Từ Đồ mới chú ý, trên giường còn có một ông cụ đang nằm, mặt hướng vào trong, lưng còng, thân hình tiều tụy khô héo.

Phương Phương khiêng ra một băng ghế nhỏ, mời Tần Liệt và Từ Đồ ngồi xuống.

Tần Liệt hỏi: “Ăn cơm tối chưa?”

Phương Phương nhoẻn miệng cười nói: “Dạ, ăn rồi. Ăn hai cái bánh bao, có cả canh rau dại.”

Tần Liệt lại hỏi: “Ăn no không?”

Lưu Phương Phương theo bản năng ấn lên bụng, bẽn lẽn gật đầu, nhìn hai người, ngượng ngùng mỉm cười.

“Bài tập còn nhiều không?”

Cô bé đáp: “Con vừa làm toán xong, còn hai trang chính tả chưa có làm.” Cô bé nhìn về phía giường, sức khỏe của ông nội không chống đỡ nổi, ông mệt nên đã đi ngủ sớm, cô bé đang lo không biết làm sao để hoàn thành bài tập.

Từ lúc bước vào nhà đến giờ Từ Đồ không nói lời nào, lúc này mới lên tiếng: “Sách đâu rồi, để chị giúp em viết chính tả.”

Hai mắt Lưu Phương Phương cong lên, miệng nhoẻn cười lộ ra hàm răng trắng tinh, nhanh chóng lấy từ trong cặp ra quyển sách tập làm văn, lật đến trang cần viết chính tả kia rồi đưa cho Từ Đồ.

Chuẩn bị sẵn sàng.

Từ Đồ đọc: “Tự do”

Con bé không chút do dự viết xuống hai chữ này.

“Mĩ thuật”

Lưu Phương Phương đặt bút vẽ mấy nét, hai chữ Hán ngay hàng thẳng lối đáp vào giữa ô vuông.

“Cánh hoa”

Cô bé viết xong chữ ‘Hoa’ rồi cắn cắn đầu bút, cách vài giây sau mới nghĩ ra chữ ‘Cánh’ viết như thế nào.

“Vớ vẩn”

‘Huấn luyện”

“Khổng lồ”

Tần Liệt lặng lẽ đứng dậy, cầm hộp đựng thuốc lá đi ra sân.

Từ Đồ tiếp tục đọc:

“Đàn dương cầm “

“Cờ tướng “

“Dân tộc “

Hàng ngày, trong giờ học, Phương Phương đều nghiêm túc chăm chỉ lắng nghe giảng bài, viết chính tả không sai một chữ nào.

Khép quyển sách lại, Từ Đồ hỏi: “Bình thường lúc viết chính tả đều là ông nội giúp em làm sao?”

Lưu Phương Phương gật đầu.

“Ông nội biết chữ?”

“Dạ.” Phương Phương nói: “Hồi trước, ông dạy học trong trường chúng ta, chính là dạy văn học. Ba em cũng là giáo viên.” Cô bé nói tới đây bỗng nhiên dừng lại, tia sáng lấp lánh trong đôi mắt đó chợt tắt đi: “Nhưng mà, ba mất rồi.”

Từ Đồ mơ hồ nhớ lại, có lần Tiểu Ba đã nói qua, ba con bé và ba mẹ Viên Bình Bình đã chết trong trận sạt lở đá ba năm trước.

Cô không dám tiếp tục hỏi thêm gì, hai người ngồi bên cạnh nhau im lặng một hồi.

Cô bé con mím mím môi, liếc mắt nhìn Từ Đồ, hết mực dè dặt hỏi: “Cô ơi, hôm qua trên lớp học, em làm cô không vui, em không cố ý khóc nhè đâu… Là lỗi của em, cô đừng đi được không?”

Âm thanh của cô bé vang lên trong ngôi nhà trống vắng tĩnh mịch, nhẹ nhàng yếu ớt, mong manh dễ vỡ chẳng khác gì ánh đèn dầu trên bàn.

Cô bé nói tiếp: “Chúng em đã thay đổi rất nhiều, rất nhiều thầy cô giáo; bọn họ có người trở lại, có người em không quay về nữa. Mấy bạn trong lớp ai cũng rất thích cô, nếu cô đi rồi, môn vẽ của tụi em sẽ không có người dạy nữa… Em muốn học vẽ, rất muốn, nên cô đừng đi được không?”

Cổ họng của Từ Đồ tắc nghẹn, không trả lời ngay câu hỏi của cô bé: “Em rất thích vẽ sao?”

Phương Phương sực nhớ ra gì đó, cô bé xốc nệm giường lên, lấy từ bên dưới ra một xấp giấy nháp.

Từ Đồ nương theo ánh sáng yếu ớt lật từng trang từng tờ, đến trang cuối cùng, hốc mắt chua xót đau lòng không chịu nổi.

Cô đặt ngón tay lên vuốt phẳng lại xấp giấy nháp vừa cứng vừa nhàu nát.

Cô bé vẽ mặt trời, vẽ cây xanh, vẽ bầu trời bao la thăm thẳm và những cây bông gạo; vẽ chim hỉ thước, vẽ hồ điệp; còn vẽ chính mình mặc chiếc váy hoa xinh đẹp, hồn nhiên tung tăng nhảy múa.

Từ Đồ ngẩng đầu lên, in vào mắt cô là đôi mắt ngời ngời sức sống của cô bé.

Gian nhà đơn sơ rách nát, vì nụ cười của cô bé mà sáng bừng lấp lánh; trải qua kiếp nạn, đả kích, đau khổ thì thế nào? Trái tim cô gái nhỏ vẫn luôn ắp đầy hy vọng.

Từ Đồ xoa mái tóc cô bé, bỗng hiểu ra, đứa nhỏ trước mặt này so với cô giàu có hơn rất nhiều.

Bởi vì cô bé ấy, chưa một lần buông bỏ ước mơ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN