Tam Giác Mùa Hè (Liệt Đồ) - Chương 27
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
187


Tam Giác Mùa Hè (Liệt Đồ)


Chương 27


Bước chân Tần Liệt vừa dài vừa nhanh, chẳng chút nghĩ ngợi, trực tiếp đi thẳng tới hồ Lạc Bình.

Đêm đó đi cùng Từ Đồ, tốc độ của cô chậm, loẹt quẹt mất hơn nửa giờ đồng hồ, hiện tại chưa đầy hai mươi phút anh đã đến nơi.

Băng qua lùm cây rậm rạp kia, tầm nhìn bỗng chốc mở rộng ra.

Ánh mắt Tần Liệt đảo một vòng tìm kiếm xung quanh, thấy cái bóng dáng màu vàng đang ngồi kề bên thác nước, cô ngồi trên một tảng đá bằng phẳng đưa lưng về phía anh, hai chân gập lại, đầu vùi giữa hai gối. Phía trước là bảng vẽ đang đặt trên giá đỡ, bên cạnh là một cái thùng nhỏ, có cả bút cọ và màu nước tùy ý bày ra trên đá.

Khoảng cách khá xa, thân hình cô cuộn tròn bé nhỏ, căn bản không nhìn rõ được, chỉ thấy cô ngồi bên hồ nước mênh mông, đến cái bóng cũng đuộm vẻ cô đơn, càng yếu ớt mong manh đến lạ. Ánh mắt Tần Liệt rất lâu không dời đi, cứ đăm đắm nhìn như vậy, hàm răng chuyển động mấy cái, mùi vị của múi cau trong miệng đã nhạt đi rất nhiều, anh nghiêng đầu, phun xuống rễ cây bên cạnh. Tần Liệt sải chân đi về phía Từ Đồ, được mấy bước, tung mình nhảy từ trên phiến đá cao xuống, đá sỏi bị giẫm dưới chân, cạ vào nhau phát ra âm thanh lạo xạo.

Có người đến gần nhưng cô vẫn cúi đầu yên lặng không nhúc nhích, không biết là không muốn để ý hay căn bản không nghe thấy.

Tần Liệt dừng lại, duỗi bàn tay ra che trên đỉnh đầu cô.

Thân hình Đồ Đồ khẽ động, chậm rãi ngẩng đầu lên, tóc mai hai bên tai lòa xòa rơi xuống, có một số sợi nghịch ngợm len vào khóe miệng. Đôi mắt cô sáng ngời, hai gò má khô ráo, vì ngồi dưới ánh mặt trời nên phơn phớt đỏ.

Lúc này, Tần Liệt mới thở phào nhẹ nhõm, trái tim lo lắng nằm yên xuống: “Nằm bò ở đây làm gì?”

Trong mắt Từ Đồ lóe lên tia ngạc nhiên mừng rỡ, cười toe: “Nghiền ngẫm á.”

Tần Liệt cúi người, chống một tay xuống đất, ngồi xuống bên cạnh cô. 

Quang cảnh chiều tà năm sáu giờ, bóng nắng bắt đầu xế, thái dương đỏ thẫm lặn dần về núi tây, nhuộm chân trời thành một màu đỏ rực; mặt hồ phẳng lặng yên bình, phản chiếu cả rừng núi và bầu trời. Có cánh chuồn thả trôi trong gió rong ruổi bên hồ, nhẹ nhàng chấm đuôi lên mặt nước, tạo thành từng vòng sóng xao động rồi chầm chậm lan tỏa hòa mình vào dòng nước mênh mang.

Tần Liệt nhặt một hòn đá cuội nhẵn mịn cầm trong tay: “Nghiền ngẫm ra chưa?”

“Vừa có chút linh cảm đã bị anh cắt ngang mất rồi.”

“Vậy là lỗi của tôi sao?”

Từ Đồ mím môi cười, véo véo cẳng chân ngứa ran tê dại, rồi duỗi thẳng ra đổi tư thế khác: “Sao anh lại tới đây?”

Tần Liệt không biết phải trả lời thế nào, thế là liếc nhìn cô một cái, ngậm miệng im re không nói gì.

Từ Đồ lại hỏi: “Sao anh biết em ở đây?”

“Hỏi Tần Xán.”

Từ Đồ ‘à’ một tiếng. Cô cầm cái cọ vuông lông mềm trong thùng dụng cụ nhúng vào cốc nước, rồi dựng men theo mép thùng để ráo hết phần nước thừa.

Giấy vẽ đã được bồi cố định trên bảng đặt ở trước mặt, Từ Đồ rủ mắt, đầu lưỡi vô thức cuộn tròn liếm khóe miệng đang bị tóc len vào, dừng lại một hồi lâu, rốt cuộc giơ tay lên, đưa cái cọ đã thấm nước đến sát bên bảng vẽ.

Từ trái sang phải, cô lần lượt quét cọ qua.

Giấy vẽ hút đủ nước, độ ẩm vừa đúng.

Từ Đồ chậm rãi hít một hơi thật sâu, tay run run đổi qua một cái cọ đầu tròn, chấm vào dung dịch bột màu xanh da trời đã hòa tan với nước, dừng lại một lúc, rồi lần nữa hạ xuống giấy vẽ. Đã nhiều năm cô không chạm vào những vật này, kỹ thuật có phần xa lạ, động tác cứng đờ, để vẽ được một tác phẩm đạt tiêu chuẩn quả thật là việc chẳng dễ dàng. Hôm nay, Từ Đồ cũng không nghĩ bắt tay vào là có thể trở lại ngay được như xưa, cô chỉ muốn bung thử màu, tìm lại chút cảm giác mà thôi.

Đầu cọ chấm vào, màu lam nhạt đáp xuống mềm mại loang ra, tan nhòe trên bề mặt giấy tạo cảm giác bông xốp mờ ảo; lại thả thêm mấy nét cọ, không theo bất kỳ quy luật nào, nhưng trước mắt dần hiện ra những đám mây lơ lửng trên bầu trời.

Đầu ngón tay Tần Liệt vo tròn viên đá cuội, thoáng dừng một lúc, rồi lại tiếp tục vo. Anh không lên tiếng quấy rầy, chỉ nghiêng đầu ngắm nhìn cô.

Từ Đồ đổi sang màu thứ hai, xanh dương trộn vàng hòa tan với nước, trên giấy vẽ dần hiện ra, trùng trùng điệp điệp, thẳm xanh ngăn ngắt của núi đồi xa xa.

Trong lòng cô thầm vui mừng, thì ra hết thảy không phải đã bế tắc, không thể vượt qua như trong tưởng tượng, kỳ thật cánh cửa luôn mở rộng trước mặt, chỉ là cô thiếu một phần dũng khí không dám bước tới mà thôi.

Từ Đồ cong veo khóe môi, nghiêng đầu nhìn Tần Liệt, ánh mắt hai người giao nhau thật sâu, những nét vẽ tiếp theo càng lưu loát trôi chảy hơn, hình ảnh màu sắc dần hiện lên đầy phong phú sống động.

Tần Liệt ném viên đá xuống, duỗi thẳng một chân, móc từ trong túi quần ra hộp đựng thuốc lá.

Bên kia, Từ Đồ pha sang màu cam, đầu cọ đang chuyển động trong khay màu đỏ vàng, bỗng nhiên tay cô khựng lại, nhìn gam màu rực rỡ bập bềnh trong nước, ngày càng khuếch tán lan rộng, màu đỏ tươi gay gắt, càng lúc càng đậm đặc…

Chẳng hề có dấu hiệu báo trước, những ký ức kinh hoàng đáng sợ cứ thế cuộn trào tuôn ra.

Ánh mắt Từ Đồ trống rỗng, thoắt cái trở về gian phòng vẽ trắng bợt tang tóc kia, Hàn Giai Mai co quắp gục người trên giấy vẽ, hai mắt bà trừng trừng, đầy cô đơn tuyệt vọng nhìn cô, máu tươi nhuộm đỏ trang giấy trắng, nó không ngừng chảy ra, chảy ra, bám vào chân cô…

Từ Đồ đột nhiên co rụt chân lại, ngón tay cái tê cứng, chỗ vết thương bị đứt trước kia cũng âm ỉ nhoi nhói đau.

Tần Liệt: “Sao vậy?”

Sắc mặt Từ Đồ tái nhợt, nhẹ buông thõng tay, cánh tay từ từ trượt xuống, nhưng chỉ một giây sau đã có người nắm lại. Tay trái Tần Liệt chống dưới đất, anh nghiêng người sang, dùng tay phải nắm chặt bàn tay phải của cô, giơ tới phía trước, một lần nữa hạ xuống trang giấy.

“Em thích vẽ màu nước sao?” Anh điềm nhiên như không có gì xảy ra hỏi cô.

Khoảng cách thu hẹp lại rất gần, thanh âm trầm ổn vây phủ hai tai cô, trầm thấp mà mạnh mẽ vững vàng, nháy mắt kéo cô ra khỏi quá khứ, Từ Đồ ngẩng đầu nhìn anh, mím môi ‘dạ’ một tiếng.

“Có khó lắm không?”

Lòng bàn tay Từ Đồ ướt đẫm mồ hôi, bị ép phải giữ chặt cây bút: “Không khó lắm, nắm vững phương pháp cũng rất đơn giản.”

“Vậy em dạy tôi đi.” Anh vẫn nắm chặt tay cô, nhiệt độ ấm nóng khô ráo từ lòng bàn tay anh truyền đến rất rõ.

Từ Đồ không kìm được ngẩng đầu lên, trán sượt qua cằm anh, khoảng cách gần như thế, tóc mái trên trán cô bị hơi thở của anh phả lay lay.

Ánh mắt giao nhau, cô nói ‘dạ’.

“Phải vẽ thế nào?”

Gương mặt Từ Đồ dần hồng hào trở lại, so với vừa nãy đã bình tĩnh hơn rất nhiều nhưng bàn tay vẫn còn run rẩy, anh nắm thật chặt vỗ về cô.

Tần Liệt hỏi: “Em muốn vẽ gì?”

“Chiều tà.” Cô thử di chuyển nhẹ nhàng, cánh tay được anh nắm giữ, không còn mềm nhũn chẳng chút sức lực nữa, nước mực cam chấm một nét xuống nơi giao nhau giữa rặng núi xa xa và lưng chừng trời, rồi từ từ khuếch đại thành một vòng tròn rực rỡ như quả cầu lửa đang dần chìm vào núi.

Ánh mắt Từ Đồ lệch khỏi quỹ đạo, phát hiện nơi hổ khẩu giữa ngón cái và ngón trỏ của anh có những vết thương nho nhỏ, bàn tay anh rất lớn, dày và thô ráp, cơ hồ bao bọc ôm trọn bàn tay cô; bàn tay đó vụng về di chuyển theo cử động của bàn tay nhỏ bé bên dưới, không gò bó không trói buộc, chỉ là đi theo. Giống như… giống như chiếc nạng nâng đỡ người ta đứng thẳng dậy bước về phía trước.

Từ Đồ bình ổn lại tâm trạng, hạ tay xuống, tay anh cũng đi theo dời xuống, nhưng vẫn nắm chặt không buông.

“Bên dưới thì sao? Vẽ gì?” Tần Liệt nhìn đăm đắm sườn mặt nghiêng của cô, giọng nói lại trầm xuống mấy phần.

Từ Đồ ngửi thấy mùi cau thoang thoảng như có như không len vào chóp mũi, mùi vị này có chút gay gay cay nồng, nhưng lại khiến cô nghiện đắm.

Cô lại cho thêm chút bột màu vàng vào: “Ráng chiều.”

“Cần thêm nước không?”

“… Dạ.”

Dần dần, cái cảm giác hồi hộp khủng hoảng luôn siết chặt trái tim cô mỗi khi cầm cọ đã được thay bằng trạng thái mập mờ ám muội chẳng thể gọi tên giữa hai người. Bờ vai anh dán sát lưng cô, hai tai cô bị hơi thở của anh phả ra thiêu nóng hầm hập tê dại, vẽ đẹp xấu thế nào chẳng còn ai quan tâm tới nữa, tất cả đều để mặc cho cảm giác điều khiển.

Tần Liệt hỏi: “Em muốn màu gì nữa?”

“Đen.”

Đổi sang cây cọ khác, dùng loại cọ có đầu rất nhỏ nhúng một ít mực đen, mấy nét đơn giản, đã phác họa nên một con chuồn chuồn kiễng chân đạp trên mặt nước.

Mây bông, núi xa, tà dương, ráng chiều, hư huyễn mơ hồ như hư như thực, chẳng thể nắm bắt.

Chuồn chuồn, gợn nước, tạo nên một bức tranh hoàn chỉnh như đã được xếp đặt bố cục trước đó, chẳng phải ngẫu nhiên mà thành.

Vô tâm cắm liễu, lại đẹp đến ngỡ ngàng.

Không thể không thừa nhận, đối với hội họa cô có sự am hiểu và cảm thụ hết mực tinh tế.

Tần Liệt nói: “Vẽ rất đẹp.”

Lại cầm tay cô thêm một lúc nữa, anh mới quyến luyến buông ra; lòng bàn tay vừa rồi còn khô ráo mà giờ đã ươn ướt mồ hôi, anh vô thức đưa ngón trỏ lên cọ vào chóp mũi mình, mùi hương thiếu nữ vương vất trên đầu ngón tay cứ như vậy xông vào khoang mũi len thẳng vào tim, Tần Liệt nhìn cô hồi lâu, cuối cùng không kìm được giơ tay lên, khảy khảy lọn tóc đang nghịch ngợm trên khóe môi cô ra. 

Phảng phất thời gian như ngừng lại, cả hai bất động sững sờ.  

Hơi thở của Từ Đồ dồn dập tắc nghẹn, gò má nóng bừng lên.

Tần Liệt đưa tay mò mẫm tìm hộp thuốc lá, đảo qua đảo lại trong tay, mắt nhìn về phía xa xa. Không ai nói lời nào, bên tai chỉ có tiếng đùng đục rì rầm réo sôi của dòng suối giã vào mặt hồ, sóng nước va vào nhau như tầng tầng chuỗi ngọc châu đứt vỡ, bắn ra vô số những hạt ngọc tung tóe.

Tần Liệt rút tờ giấy vấn thuốc, ngón tay thô ráp di chuyển gấp mép giấy lại…

Từ Đồ đã xem anh quấn thuốc rất nhiều lần, nhưng dường như vĩnh viễn chẳng bao giờ xem đủ. Bụng ngón tay miết lên tờ giấy của anh như có ma thuật khiến cô mê mẩn, tờ giấy vấn thuốc như làn váy trắng nõn, càng cuộn càng chặt, vô cùng ngoan ngoãn mặc anh thao túng, cuối cùng bọc chặt thuốc lá sợi bên trong.

Trái tim cô vô cớ thắt lại, như cũng bị trêu ghẹo cợt đùa, bị trói chặt chẳng khác nào tờ giấy kia.

Tần Liệt giơ mép giấy lên, áp đầu lại gần, định đưa môi nhấp vào.

Đột nhiên có một bàn tay mềm mại không xương áp lên mu bàn tay anh, đầu gối của Từ Đồ chấm đất, một tay kia chống lên đùi anh, bất thình lình thò người tới, đi trước một bước liếm lên mép giấy.

Trán của hai người va vào nhau, nhưng chẳng ai lùi lại, cứ như vậy trao đổi hơi thở dồn dập.

Cô chỉ lộ ra chút đầu lưỡi nhỏ nhắn, hồng mịn trơn nhẵn, ngậm giữa hai phiến môi như trốn như nấp. Khuyên đá kia lấp lánh tỏa sáng, vụt lóe qua tờ giấy vấn thuốc, rồi lập tức nghịch ngợm chui trở vào.

Ánh mắt Tần Liệt lướt từ cánh môi lên chóp mũi rồi dừng lại nơi đôi mắt cô, hai cái đồng tử đen thẳm trong mắt anh trầm xuống sâu như không đáy: “Em có ý gì?”

Đây đã là lần thứ hai.

Lần trước lúc đi Phàn Vũ, ở trước cổng sân nhà chú La thầy thuốc đông y, cô cũng đã làm động tác tương tự.

Tần Liệt hỏi: “Muốn hút thuốc?”

“Không phải.”

“Vậy muốn gì?”

Một vài giây im lặng: “Tần Liệt.” Đồ Đồ nhìn thẳng vào mắt anh, chẳng hề nao núng: “Em, hình như thích anh rồi.”

Tần Liệt hít sâu một hơi, hoàn toàn không nghĩ tới cô có thể nói ra những lời này, bên tai vẫn còn đang tiếp tục: “Hôm qua, em hỏi anh thích con gái như thế nào,” cô nhẹ nhàng thủ thỉ: “Anh vẫn chưa trả lời em.”

Khóe môi Tần Liệt mím chặt cứng đờ, muốn hất tay cô ra, nhưng khi lòng bàn tay chạm vào cái cổ tay mảnh mai nhỏ nhắn kia, bao nhiêu ý định bỗng chốc tan thành mây khói, như bị ma xui quỷ khiến dùng sức siết chặt lại chẳng buông.  

Động tác này của anh đã khích lệ Từ Đồ, cô hỏi tới: “Thích như thế nào?”

Khoảng cách rất gần, khi cô nói chuyện hơi thở rất nông vì căng thẳng hồi hộp và mùi hương cơ thể đột ngột phả ập vào anh, là hơi thở sạch sẽ của riêng thiếu nữ.

Cái yết hầu nơi cổ họng anh khẽ trượt lên trượt xuống, giọng nói khàn đục: “Nghe lời.”

“Vậy thì thật vừa vặn.” Từ Đồ chẳng chút nghĩ ngợi thì thầm: “Em có thể hết sức ngoan ngoãn nghe lời.”

Vì cô nửa ngồi nửa quỳ nên cao hơn anh đôi chút, Tần Liệt ngước mắt nhìn cô, khóe môi dưới tựa hồ khẽ cong lên.

Thật ra Từ Đồ rất căng thẳng, tim như muốn nhảy thụp ra ngoài; nói xong những lời này, anh không tỏ thái độ gì nhưng cũng không từ chối. Ám muội có thừa, không khí vừa đúng, cô dứt khoát cắn răng liều chết, tiếp tục thò người tới phía trước thăm dò.

Khuôn mặt Tần Liệt dần dần phóng to ra, hơi thở của anh, xương quai hàm nghiến chặt của anh, và cả con ngươi đen thăm thẳm của anh đang khóa chặt môi cô, mọi thứ càng lúc càng trở nên mơ hồ trong mắt Từ Đồ.

Cổ họng Từ Đồ khẽ nuốt ực một cái, một lúc sau cảm giác có bàn tay đang chầm chậm leo lên hõm eo mình…

Da thịt ngây dại tê rần, trong nháy mắt, mặt nước như cuộn lên trùng trùng sóng lớn phút chốc nuốt chửng cô vào.

Môi chạm môi, cánh môi anh mềm mại, bàn tay anh siết chặt thắt lưng cô.

Cả hai đều mở to mắt, mất hết tiêu cự nhìn nhau, không ai có động tác kế tiếp.

Bất thình lình từ phía đằng xa có tiếng chó sủa vang lên, anh lập tức cảnh giác nhìn qua, cánh môi hai người sượt qua nhau, cứ như vậy tách ra.

Con chó hoang chạy tới, ghé mõm xuống hồ uống nước.

Tần Liệt rút tay về, nháy mắt khôi phục lại lý trí, thực tế vắt ngang trước mặt, cử chỉ vừa rồi chỉ là sự phù phiếm thiếu suy nghĩ.

Anh chống tay đứng dậy, cắn răng giữ điếu thuốc, xoay người lấy bật lửa châm lên, rít mạnh hai hơi, cố gắng điều chỉnh lại phản ứng sinh lý của cơ thể.

Hút xong điếu thuốc, anh bình thản nói: “Không còn sớm nữa, thu dọn đồ về thôi.”

***

Lúc hai người về đến nhà, thức ăn đã được chuẩn bị sẵn sàng.

Từ Đồ cắm đầu cắm cổ đi vào cổng, hơi nóng trên mặt vẫn còn hừng hực chưa tản đi, Tiểu Ba nói gì cô cũng không nghe thấy chẳng ừ hử, cắm mặt đi thẳng vào phòng.

Đậu Dĩ hấp tấp đuổi theo, chân chưa kịp bước vào, cánh cửa đã ‘ầm’ một cái, suýt nữa nện thẳng vào mũi hắn.

Tần Liệt đứng giữa sân, ngón tay cọ xát môi, nhìn chằm chằm cánh cửa phòng kia một hồi, sắc mặt hoàn toàn không biểu lộ cảm xúc, chẳng biết đang nghĩ gì.

Tiểu Ba đi qua hỏi: “Từ Đồ bị sao vậy ạ?”

Tần Liệt khẽ cử động: “Không có gì.” Anh nói: “Để dành cho cô ấy một phần cơm.”

Bên cạnh bàn, động tác của Hướng San khựng lại, thu hết sự khác thường của hai người vào mắt, rồi hờ hững lạnh nhạt vứt sang một bên, điềm nhiên như không tiếp tục bày bát đũa ra, bảo mọi người rửa tay ăn cơm.

Bàn ăn yên tĩnh.

Ăn được nửa chừng Tần Xán mới về tới, miệng hát ngâm nga, nhìn qua tâm trạng không tệ.

Từ lúc trở về từ hồ Lạc Bình, sắc mặt Tần Liệt luôn thâm trầm, anh trừng mắt nhìn Tần Xán: “Đi đâu muộn như vậy mới về?”

Tần Xán phát hiện không khí có gì đó không đúng, nhỏ giọng nói: “Giày của Lưu Xuân Sơn bị hư… Em qua đó một chuyến.”

“Giáo viên đại học dạy em sửa giày sao?”

Tần Xán: “…”

Anh đặt bát đũa xuống, tính nhẩm thời gian: “Em về hơn một tháng rồi, mấy hôm nữa anh ra ngoài thị trấn, đúng lúc, đưa em đi luôn.”

“Anh!” Cô ấy quýnh lên: “Em không đi, em…”

Tần Liệt trừng mắt nhìn qua một cái, Tần Xán lập tức ngậm miệng, trên bàn ăn im lìm không một tiếng động, bầu không khí vô cùng căng thẳng.

“Anh, đợi thêm mấy ngày nữa được không?” Cô ấy nhích tới, nhẹ nhàng lắc lắc vai Tần Liệt, đánh bạo năn nỉ: “Bằng không thì cuối tháng? Đợi Vĩ ca kết hôn xong em đi.”

“…”

“Xin anh đó, anh.” Dáng vẻ cô ấy như thế này chẳng khác gì hồi nhỏ: “Để em uống xong chén rượu mừng, em hứa với anh, trở lại thành phố tìm việc, sau này… Sau này sẽ nghiêm túc học chuyên sâu, kiếm thật nhiều tiền, không có chuyện gì quan trọng sẽ không trở lại. Anh thấy có được không?”

Sắc mặt Tần Liệt dịu đi đôi chút, hất cằm: “Ngồi xuống ăn cơm đi.”

Tần Xán hít hít mũi, trong bụng mừng thầm, biết anh như vậy là đã đồng ý rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN