Tam Ma Thám Trảo - Chương 14: Diễn biến bất ngờ Cổ Chung tự - Kháng lệnh công môn giết Địa Ma
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
182


Tam Ma Thám Trảo


Chương 14: Diễn biến bất ngờ Cổ Chung tự - Kháng lệnh công môn giết Địa Ma



Tuy chỉ vỏn vẹn có sáu nhân vật với sáu ngọn đuốc cháy sáng được mỗi người cầm một ngọn trên tay nhưng do họ thủy chung vẫn chưa ai chịu mở miệng lên tiếng, lại còn lạnh lùng cứ nhìn vào một mình Giang Cửu Linh, khiến nhân vật họ Đổng là đối thủ vừa giao đấu cùng Giang Cửu Linh, không những có cơ hội dần trấn tỉnh mà còn bắt đầu buông những lời nói ngạo mạn, cười nhạo Giang Cửu Linh :

– Thái độ huênh hoang tự phụ của ngươi đâu rồi? Kể cả lưỡi ngươi cũng tự nuốt mất rồi ư? Không sai, ta chính là Trang chủ Diệp Bích trang cũng như ngươi từng nhận định, nhưng nếu ta không dùng một ít kế mọn dĩ nhiên chẳng hợp lắm với thân phận của ta thì đâu dễ khiến ngươi tự bộc lộ chân tướng, cũng là thân thủ đích thực quá cao minh, vượt ngoài niên kỷ của ngươi, là điều mà dường như mãi lúc này chư vị bằng hữu các đại phái mới chịu tin lời ta. Ằt ngươi đã nhận ra họ, đều là đại cao thủ, nếu muốn thì từng người trong họ có thể mặc tình hùng cứ mỗi người một phương.

Giang Cửu Linh hiển nhiên đang xạ mục quang nhìn lần lượt cả sáu nhân vật vừa xuất hiện, đến khi họ Đổng dứt lời cũng là lúc Giang Cửu Linh chủ tâm dừng mục quang duy nhất ở một nhân vật, là một đại sư đã cao niên, thì thay vì tiếp tục hoang mang nghi hoặc, là tâm trạng Giang Cửu Linh vừa xảy đến, hoặc giả phải tỏ ra sợ hãi sau lời cơ hồ ngấm ngầm đe dọa của họ Đổng, bảo cả sáu nhân vật đều là cao thủ, Giang Cửu Linh lại đột ngột lên tiếng, nói với vị đại sư đang được Giang Cửu Linh chọn nhìn :

– Thiếu Lâm đại phái luôn được người người kính trọng, vì mặc nhiên vẫn là Thái Sơn Bắc Đẩu của khắp võ lâm, huống hồ may lại được một trong Thiếu Lâm tứ trần cùng hiện diện ở đây, tại hạ Giang Cửu Linh có thể khẩn cầu, mong chư vị cùng Luận Trần đại sư tác chủ, giúp tại hạ chủ trì công đạo?

Nói xong Giang Cửu Linh không hề chờ xem phản ứng của sáu nhân vật đại cao thủ là thế nào, cứ bất chợt quay qua và hỏi họ Đổng, một câu thật đột ngột :

– Thúy Thúy là ai?

Họ Đổng lập tức động dung, tiếp đó càng thêm ngỡ ngàng khi nghe Giang Cửu Linh lại hỏi, câu sau liền câu trước thật dồn dập :

– Tại hạ hỏi tiếp, có phải Thúy Thúy cũng là cách gọi thân mật của phu nhân Đại trang chủ Diệp Bích trang, Diệp Kiếm Trung Nhất Chưởng Phạm Uy Bá, một nhân vật được tôn giá gọi là nghĩa huynh? Đã vậy lẽ ra tôn giá chẳng được tùy tiện gọi là Thúy Thúy, phải là nghĩa tẩu mới đúng nhưng sao tôn giá vẫn chủ tâm dùng cách gọi không đúng lễ? Có thể giải thích chăng? Hay để tại hạ tạm giải thích hộ, rằng…

Bỗng có một trong sáu nhân vật cầm đuốc cất tiếng nạt vang :

– Thật vô lễ. Ngươi là Giang Cửu Linh? Có biết hành vi sát nhân hại quá nhiều sinh mạng của ngươi gần đây sẽ dẫn đến hậu quả thế nào chăng? Ta chưa vấn tội, ngươi tư cách gì tự lên tiếng? Thật không ngờ ngoài ác danh tiểu sát tinh thật xứng đáng cho ngươi, như cách Đổng trang chủ Diệp Bích trang vừa gọi, ngươi còn quá vô lễ, mục thị vô nhân chẳng xem ai ra gì. Hừ.

Giang Cửu Linh chuyển mục quang qua nhân vật đó, một người tuy mang dáng vẻ một văn nhân nho nhã nhưng với diện mạo giận dữ lúc này cùng một thanh kiếm có cả vỏ lúc nào cũng hững hờ cầm trong tay, dáng vẻ nho nhã của nhân vật này chợt trở nên hoạt kê lạ, có lẽ vì thế Giang Cửu Linh đáp lại bằng giọng hằn học, chẳng lễ độ cũng chẳng nể nang :

– Xin lượng thứ tại hạ ấu trĩ, chưa nhận biết tôn giá là nhân vật nào. Vậy cho hỏi, tôn giá tư cách gì toan vấn tội tại hạ, lại còn lớn tiếng chen ngang, như thể muốn bao che cho hành vi dâm ô đồi bại của họ Đổng, tiên gian díu với nghĩa tẩu, hậu thì lập kế tiểu nhân, cáo quan hãm hại nghĩa huynh, chính là sư phụ của Giang Cửu Linh này?

Văn nhân nọ ngẩn người đoạn cười ầm lên :

– Ngươi bảo sao? Đến ta là Chưởng môn đại phái Hoa Sơn ngươi cũng không nhận biết? Ngươi bảo đã được Phạm Đại trang chủ thu nhận làm đệ tử?

Từ lúc nào? Sao ta chẳng hay? Hoặc giả tất cả chỉ là bịa đặt? Kể cả lời cáo giác Đổng trang chủ là hạng đồi bại cũng vậy? Vì dụng ý của ngươi toan khỏa lấp, hầu ta và bao nhiêu đồng đạo võ lâm ở đây phải quên đi và không vấn tội ngươi nữa? Kể ra ngươi cũng có thủ đoạn, chỉ tiếc là quá ấu trĩ chẳng dễ lừa được ai. Ha ha…

Giang Cửu Linh một lần nữa lại chuyển mục quang lần này tìm và dừng lại ở nhân vật họ Đổng đang có sắc thái kỳ lạ, tợ hồ đang âm thầm mưu toan chuyện gì qua đôi mắt chợt lim dim nhắm hờ, thi thoảng lại để phát ra từ hai khóe mắt chẳng khép chặt những tia nhìn loang loáng, và Giang Cửu Linh đột ngột hỏi họ Đổng :

– Cách đây không lâu ở Phạm gia trang hoang phế từng bất ngờ xuất hiện một nhân vật tuy che kín diện mạo nhưng lại đột ngột cất tiếng gọi tên tộc của Phạm phu nhân là Thúy Thúy, lúc đó tại hạ nhờ ẩn thân trong mật thất luyện công nên phát hiện, là Đổng trang chủ phải chăng?

Họ Đổng giật mình mở choàng đôi mắt, trạng thái như người choàng tỉnh từ cơn mê, thế nên lúc đáp cũng tỏ ra ngơ ngác lạ :

– Ngươi bảo gì? Không, ta đến Phạm gia trang làm gì? Vả lại Thúy Thúy là cách gọi chỉ nghĩa huynh ta thi thoảng mới dùng để xưng hô với nghĩa tẩu, ta chưa từng tùy tiện gọi.

Giang Cửu Linh bật cười :

– Đổng trang chủ có cần cải chính chăng? Hay vì nghe chưa rõ? Bởi tại hạ vừa nói nhân vật nọ tuy che kín diện mạo nhưng lại sơ ý để lộ thân thủ, đã thi triển cùng một công phu Hư Vô Thân Ảnh tương tự Đổng trang chủ vừa vận dụng, kẻ đó không là Đổng trang chủ thật sao?

Họ Đổng quát vang :

– Chớ nói nhảm, Đổng Duy Khôi ta làm gì có may mắn am hiểu Hư Vô Thân Ảnh là sở học từ lâu đã thất truyền của Hư Vô cung? Ngươi thật nhảm nhí, phải chăng toan khỏa lấp hành vi sát hại quá nhiều nhân mạng của ngươi, đúng như Tư Mã Điềm, Chưởng môn phái Hoa Sơn đã nhận định? Nhưng ngươi chớ mong toại nguyện.

Một nhân vật cũng cầm đuốc chợt lên tiếng hỏi như chất vấn Giang Cửu Linh :

– Ở đây chắc ngươi chẳng nhận biết bất luận ai ngoài Luận Trần đại sư phái Thiếu Lâm? Vậy ta là đại đệ tử phái Không Động ắt ngươi cũng chưa được dịp biết? Nhưng ngươi nghĩ sao nếu ta bảo đã nghe khá nhiều về ngươi nhất là về tuyệt kỹ Tam Ma Thám Trảo gần đây đã sát hại thêm hai mươi nhân mạng nữa cũng là tục gia đệ tử phái Thiếu Lâm? Ngươi thừa nhận chăng?

Giang Cửu Linh thầm rúng động, tuy nhiên thay vì biện bạch hoặc giải thích Giang Cửu Linh chợt chớp động toàn thân và lập tức biến mất.

Vút.

Những ánh đuốc cũng chập chờn chớp động theo, để một thoáng sau, khi Giang Cửu Linh xuất hiện cạnh Đổng Duy Khôi với tư thế đã chuẩn bị sẵn, chỉ một sát na nữa là ra tay hoặc hạ thủ hoặc chế ngự họ Đổng thì xung quanh đó, sáu nhân vật cũng thần tốc xuất hiện và vây kín Giang Cửu Linh, chỉ một điều thay đổi là họ không còn cầm đuốc nữa. Trái lại với thân pháp bất phàm và tâm ý liên thông một cách khó hiểu, chẳng biết tự lúc nào họ đều đã ném như cắm các ngọn đuốc vào các bức vách xung quanh để lúc này đây, sáu ngọn đuốc cùng phừng phừng cháy tỏa, chiếu tỏ cảnh quang đang diễn ra, cho thấy rõ Giang Cửu Linh bất chợt tự điểm một nụ cười lạnh :

– Chư vị thật chẳng hổ danh là đại cao thủ, tuy nhiên muốn đối phó tại hạ, tối thiểu chư vị cũng phải có bằng chứng và vì muốn giúp chư vị, tại hạ không ngại nói thật là đang định thi triển tuyệt kỹ Tam Ma Thám Trảo cho chư vị cùng tường lãm, với duy nhất một chủ ý mà thôi, đấy là tại hạ phàm điều gì đã quyết làm thì cũng quả quyết nhận, nhất định chẳng vì ngại bất luận ai mà phải giấu hoặc không dám nhận. Tương tự Phạm sư phụ vì lầm kế tiểu nhân nên đã chết thảm, Đổng Duy Khôi là kẻ bất nghĩa, tại hạ tuyệt đối không thể tha.

Nhân vật vừa tự xưng là đại đệ tử phái Không Động lại lên tiếng kèm theo nụ cười khảy :

– Ngươi chớ quá tự đề cao, cho là bậc chính nhân quân tử và từng nhất cử nhất động đều quang minh lỗi lạc, lẽ ra trong tình huống này ngươi nên ngoan ngoãn chờ chịu phát lạc sau khi bọn ta làm sáng rõ hư thực. Hay ngươi quá tự phụ, cho ở đây chẳng ai có thể làm gì được ngươi?

Giang Cửu Linh đảo mắt nhìn quanh và bất giác thở dài :

– Không ngờ để trở thành người có hành vi lỗi lạc quang minh lại gặp quá nhiều khó khăn thế mà lâu nay tại hạ cứ nghĩ để làm một ác nhân mới là khó và khó nhất chính là lần ra tay giết người đầu tiên. Phải chăng đó là điều chư vị đang muốn, quyết dồn ép tại hạ trở thành một ác nhân thực sự? Vậy ra tay đi thử xem chư vị có thể ngăn cản tại hạ kết liễu họ Đổng bất nghĩa này hay không? Nhưng có điều này tại hạ không thể không nhắc chư vị, ẩn tàng trong tay áo của tại hạ luôn là thanh Liễu Diệp kiếm và tại hạ tự phụ cách xuất kiếm của bản thân cơ hồ đã đạt mức lợi hại hơn sư phụ bội phần. Vậy hãy cân nhắc vì tại hạ chẳng hề muốn bất luận ai trong chư vị trở thành nạn nhân đầu tiên bị thanh Liễu Diệp kiếm vấy huyết. Thế nào?

Sáu nhân vật cùng biến sắc và hầu như đồng loạt liếc nhìn vào cả hai ống tay áo của Giang Cửu Linh. Và ắt hẳn tất cả đều phải tự hỏi kỳ thực đâu là ống tay áo đang được Giang Cửu Linh thu giấu thanh Liễu Diệp kiếm ở bên trong? Kể cả Đổng Duy Khôi cũng biến sắc vì thế lập tức chớp động thân hình :

– Chớ nói nhảm, Phạm Uy Bá phải mất cả nửa đời mới có được danh xưng Diệp Kiếm Trung Nhất Chưởng, ngươi bất quá chỉ được gần gũi chịu giam chung với họ Phạm chẳng nhiều hơn một ngày vỏn vẹn, ngươi luyện được tuyệt kỹ ấy thật sao? Ta không tin.

Vút.

Với cảnh trạng đang bị Giang Cửu Linh đứng cận kề giám sát lại thêm vòng ngoài còn có những sáu nhân vật vây hãm và giám sát Giang Cửu Linh, thế mà họ Đổng khi chớp động tợ hồ không nghĩ đến một hệ quả tất yếu là tất cả sẽ cùng chớp động.

Thế nhưng khi việc đó xảy ra, quả thật tất cả đã cùng chớp động thì sự thật lại minh chứng một điều hoàn toàn khác, là họ Đổng không phải không lường trước hệ quả này, trái lại dù có lường thì họ Đổng chẳng hề sợ hoặc lo ngại. Vì ngay khi chớp động, thân hình họ Đổng từ một vụt hóa thành hai ba và cùng với các ánh hỏa quang từ sáu ngọn đuốc đều cháy bập bùng thì hai ba bóng nhân ảnh của họ Đổng tạo ra càng trở nên lợi hại khác thường, bởi chẳng có một ai xác định được đâu là bóng và đâu là phương vị thật của Đổng Duy Khôi.

Vút.

Lập tức có nhân vật kêu khẽ sửng sốt :

– Hư Vô Thân Ảnh!?

Cùng lúc này Giang Cửu Linh bật cười vang :

– Vậy là hồ ly đã tự lộ thân hình, còn về tuyệt kỹ xuất kiếm, ai bảo Giang Cửu Linh tại hạ chưa luyện được, xem đây. Ha ha…

Giang Cửu Linh vừa chớp động thân hình quyết bám theo một trong vài ba bóng nhân ảnh của Đổng Duy Khôi vừa bật xuất tả thủ để từ đó bay thoát ra một tia chớp bạc cực nhanh.

Vù…

Ngờ đâu từ vài ba bóng nhân ảnh mơ hồ ấy Đổng Duy Khôi cười đáp trả :

– Thật không ngờ tiểu tử ngươi cũng biết dùng kế, tuy nhiên để dồn ta phải thúc thủ, ngươi chưa đủ tư cách, ha ha…

Cục diện theo đó chuyển biến, tiên là có lợi cho Giang Cửu Linh bởi sáu nhân vật đại cao thủ lúc này đã chợt ngừng chớp động và lùi cả ra xa. Tiếp đó là một điều hoàn toàn không thể ngờ bỗng xảy đến, xuất phát từ chiêu xuất kiếm kể như bất thành của Giang Cửu Linh, do trượt mục tiêu và vì mục tiêu chỉ là hư ảnh. Tuy nhiên theo đà vẫn xé gió lao đi, thanh Liễu Diệp kiếm của Giang Cửu Linh chợt chạm một vật gì đó phát ra tiếng động kỳ quặc, kéo theo một chuỗi tiếng động khác càng thập phần kỳ quặc hơn, khiến các ngọn đuốc chập chờn chỉ chực tắt.

Cạch.

Ào… ào…

Chuỗi tiếng động kéo theo sau như là tiếng gió đột ngột thổi ào lên làm ai cũng kinh nghi và lập tức cùng ngước nhìn lên cao, bởi đó là phương đang phát ra chuỗi tiếng động kỳ lạ.

Và rồi ai cũng thấy có một vật cực to đang từ trên cao ào xuống, thật nhanh và thật mạnh, đen thủi đen thui tợ một quái vật.

Ào…

Cuối cùng thì vật nọ cũng rơi chạm nền, vì là nền đá nên tạo thành một tiếng chấn chạm thật to thật vang, cũng là lúc mọi ánh đuốc đều tắt.

Coong…

Chỉ khi tự thắp đuốc lên, mọi người mới nhận ra vật nọ là một quả chuông thật lớn với đường chu vi xung quanh phải bảy tám người ôm mới giáp, chính là nguyên nhân khiến nơi đây có danh xưng là Cổ Chung tự.

Nhưng cũng lúc này mọi người còn một phát hiện nữa là Giang Cửu Linh và Đổng Duy Khôi đã biến mất, chẳng ai rõ cả hai đã đi từ lúc nào hoặc giả cả hai lúc này hiện đều đã bị quả đại chung vừa đè vừa nhốt kín trong lòng?

Phải chờ khi mọi tiếng động đều im ắng trở lại, cộng thêm một lúc đủ lâu để ngưng thần nghe ngóng và không có bất kỳ phát hiện nào khả nghi, họ mới vỡ lẽ, Giang Cửu Linh và Đổng Duy Khôi quả thật đã bỏ đi ắt vào lúc mọi ánh đuốc bị tắt.

Chợt tất cả cùng bật lao đi vì cơ hồ ai cũng có bản lĩnh cao minh đủ để nghe từ xa xa như vừa vọng đến nhưng loạt thanh âm huyên náo hãy còn rất mơ hồ.

* * * * *

Dù vạn vật xung quanh đều tối, Giang Cửu Linh vẫn vun vút lao đi và chỉ một thoáng khựng lại khi nghe có tiếng người khẽ gọi :

– Này, chờ lão phu với. Không ngờ thân pháp họ Đổng lại nhanh đến vậy.

Thật khiến lão phu hổ thẹn vì lâu nay cứ ngỡ chỉ bản thân mới là độc nhất vô nhị.

Và sau đó nhờ một thoáng tự khựng lại, cạnh Giang Cửu Linh từ khi ấy trở đi chợt có thêm một nhân vật đồng hành, cả hai cùng vun vút lao đi tạo cơ hội cho Giang Cửu Linh đến lượt lên tiếng :

– Lão tiền bối cũng đến ư? Từ lúc nào? Tiểu bối cũng đang dần vỡ lẽ võ học của bản thân quả thật vẫn chưa đủ để tự thỏa nguyện, bằng cớ là đêm nay tiểu bối đâu ngờ lại có quá nhiều cao thủ cũng cùng xuất hiện.

Nhân vật lao vun vút cạnh Giang Cửu Linh liền phì cười :

– Lão phu chỉ may mắn là nhờ có lũ đồ tử đồ tôn ở Cái bang làm tai mắt, vì thế mới phát hiện những hành tung khá là kỳ lạ của họ Đổng, kéo theo những đại cao thủ của các phái bình thời chẳng mấy khi xuất đầu lộ diện thế mà đêm nay lại cùng nhau ùa đến. Tuy nhiên ngươi chớ vội thất vọng có thể dẫn đến tự ti, vì qua mọi diễn biến vừa rồi lão phu nhờ ngấm ngầm quan sát mới biết, một là về ngươi, thật chẳng ngờ đã đạt bản lĩnh cực cao, lại có cách xử sự đúng mực, không quá tự cao cũng không cần thiết phải tự hạ. Hai là về họ Đổng, thật đúng với câu “tri nhân tri diện bất tri tâm”, giờ mới rõ họ Đổng còn nhiều thân thủ chưa hề bộc lộ. Hạng như vậy nhất định đã luôn có nhiều mưu toan khó lường. Vậy là Phạm lão đệ đã uổng mạng và hung thủ tức họ Đổng lại có xuất thân từ Hư Vô thần cung, ngỡ lâu nay tuyệt tích và chẳng bao giờ còn tái xuất giang hồ. Ngươi còn biết gì về họ Đổng cùng những dã tâm của hắn chăng?

Nhưng thay vì đáp Giang Cửu Linh chợt kêu và dần chậm lại :

– Ở phía trước như có rất nhiều người mai phục? Lão tiền bối có nghĩ đã lầm kế dẫn dụ của họ Đổng chăng?

Vừa lúc đó không chỉ ở phía trước mà cơ hồ ở khắp xung quanh, chiếm phạm vi rộng đến vài mươi trượng vuông chợt đồng loạt vang lên nhiều thanh âm huyên náo pha lẫn những tràng cười ngạo nghễ :

– Thú đã tự sa lưới, không chỉ một mình Giang Cửu Linh tiểu tử mà may thay còn có thêm lão Phong Trần Cuồng Cái mãi không chịu chết. Tử kỳ đã điểm, đêm nay hai ngươi đừng mong thoát. Ha ha…

Nhân vật vừa đồng hành cùng Giang Cửu Linh chính là lão Phong Trần Cuồng Cái. Lão rúng động vội dừng lại cạnh Giang Cửu Linh :

– Giọng nói nghe quen quá? Ngông cuồng và ngạo mạn như thế này nhất định chẳng ai khác ngoài Thiên Địa nhị ma, Thiên Ma đã lên tiếng còn Địa Ma đâu? Lão Phong Trần Cuồng Cái này nguyện chay tịnh ba mươi ngày nếu may biết được Địa Ma đã tạ thế chỉ còn một Thiên Ma mà thôi.

Theo tiếng huyên náo, nhiều nhân vật xuất hiện từ tứ phía, dĩ nhiên chẳng thể nhìn rõ mặt ai, vào thời khắc hãy còn bóng đêm đen bao phủ như thế này và cùng với một vòng vây dần hình thành, một loạt cười the thé bỗng vang lên :

– Cuồng Cái lão nhi ngươi nếu vẫn chưa chết thì Thiên Địa nhị ma tội gì phải vội vã lìa đời, dù vậy cũng thật đáng khen cho Cuồng Cái lão nhi, sau ba mươi mấy năm xa cách vẫn nhận được thanh âm giọng nói của phu phụ ta. Ha ha…

Nhân lúc giọng the thé mãi cười, lão Cuồng Cái khẩn trương thì thào vào tai Giang Cửu Linh :

– Gặp phải nhị ma chỉ có chạy là thượng sách, chờ lão phu nói thêm vài câu nếu phát hiện có cơ hội thoát tiểu tử ngươi phải lập tức tẩu ngay.

Căn dặn xong, lão lập tức há miệng cười và nói thật to khác với lời căn dặn đầy lo sợ của lão :

– Dù đốt bọn ngươi thành tro lão phu quyết cũng nhận ra, huống hồ khắp võ lâm lúc này nào phải bất luận ai cũng có tư cách gọi lão phu bằng giọng xách mé như bọn ngươi. Nhưng thôi, chớ dông dài nữa, Thiên Địa nhị ma từ lâu đi đâu cũng có đôi, điều này ai cũng biết và còn biết Thiên Địa nhị ma chẳng bao giờ chịu hợp lực cùng nhiều người, chứng tỏ đêm nay là ngoại lệ. Vậy nói đi, nhân vật nào có bản lĩnh sai khiến bọn ngươi? Đổng Duy Khôi? Lão phu thật chẳng thể tin.

Những bóng nhân ảnh xuất hiện ngày càng gần đến độ Giang Cửu Linh với mục lực tinh tường cơ hồ đã có thể nhìn rõ họ dần, và bất chợt Giang Cửu Linh khẽ kêu hoang mang :

– Đối phương là những ai? Y phục họ thật kỳ quái với những tấm áo choàng tuy phần nào tương tự trường bào nhưng vẫn có điểm khác biệt là áo của họ dài hơn ở phần trên, dùng phần thừa che kín cả khuôn mặt. Lối phục trang này tiểu bối chưa từng nhìn thấy.

Lão Phong Trần Cuồng Cái thoạt nghe qua lập tức bật tung người bỏ chạy :

– Cha mẹ ôi, vậy thì tẩu mau tiểu tử. Chớ xuẩn động đối đầu với bọn Thiên Sơn cửu động.

Vù…

Nhưng loạt cười the thé đã vang lên :

– Quá muộn rồi, Cuồng Cái lão nhi. Vì một khi Thiên Sơn cửu động đã lập xong trận Thiên Sơn Vạn Sa Tuyết thì dù lão có vận dụng khinh công Cuồng Phong Tảo Bộ đến tột đỉnh cũng vô ích. Hãy ngoan ngoãn đón nhận số phận. Ha ha…

Những bóng nhân ảnh cũng đã bắt đầu dịch chuyển tạo thành những vệt mờ loang loáng khiến Giang Cửu Linh không còn cơ hội vừa nhìn vừa nhận định xem nhân số đối phương đông độ bao nhiêu.

Đã vậy không khí bao quanh Giang Cửu Linh chợt dần hóa lạnh, một biểu hiện thời tiết hoàn toàn bất thường và cũng là chỉ dấu cho Giang Cửu Linh tự minh bạch, hầu lần đầu tiên hiểu thế nào là trận Thiên Sơn Vạn Sa Tuyết.

Tin chắc không khí chợt lạnh phải là do Thiên Sơn Vạn Sa Tuyết trận, Giang Cửu Linh nào dám chần chừ lập tức chớp động thân hình đồng thời cũng bật ra tiếng gầm thật to :

– Lão Đổng bất nghĩa đâu? Nếu là quân tử đại trượng phu thì mau ra đây cùng Giang Cửu Linh này công bằng quyết đấu, sao lại khiếp nhược nấp lánh đẩy những kẻ khác ra thế mạng? Còn chư vị Thiên Sơn cửu động xin hãy nghe tại hạ một lời, giữa chúng ta vô oán vô cừu, thật mong chư vị nhượng lối, đừng buộc tại hạ phải ra tay. Hãy tránh mau.

Vừa gầm Giang Cửu Linh vừa luân phiên dịch chuyển về tứ phía bất kể phương hướng miễn sao phát hiện ở phương nào đó có thể có cơ hội lao thoát ra là Giang Cửu Linh thần tốc lao đến ngay.

Vù…

Tuy nhiên trận Thiên Sơn Vạn Sa Tuyết dù chưa rõ do bao nhiêu nhân vật cao thủ trấn giữ và thành lập nhưng lúc này tác động của trận đã thể hiện sự lợi hại tợ bức tường thành băng giá thật kiên cố khiến Giang Cửu Linh thoạt phát hiện chỗ trống có thể thoát thì lúc lao đến vì như bị vấp vào khối băng vô hình nên đành lùi lại để chuyển qua phương vị khác.

Cùng lúc này giữa màn đêm đen chợt vang phá lên một loạt gầm thịnh nộ, nhất định là chỉ do lão Phong Trần Cuồng Cái :

– Bọn Thiên Sơn cửu động các ngươi có thái độ này há lẽ chẳng lường trước hậu quả? Hãy mau triệt thoái và cũng nên tự lượng sức, liệu có đủ lực đối đầu cùng bổn bang hay không? Tránh mau.

Một thanh âm khác lạnh lùng vang lên :

– Vậy chớ để đêm dài lắm mộng, hãy mau tận dụng sát chiêu kết liễu cả hai, nếu quý động thành sự và kịp triệt thoái thì mọi hậu quả sau này cứ để Thiên Địa nhị ma bọn ta đảm nhận.

Thế trận lập tức tăng thêm sát cơ, Giang Cửu Linh tự cảm nhận được điều đó qua biểu hiện bầu không khí xung quanh do chợt thêm giá lạnh nên cô đọng và khô khan lạ, tợ hồ bầu không khí dù vô hình vẫn có thể tan vỡ bất kỳ lúc nào nếu như chợt xuất hiện một lực đủ mạnh chạm vào.

Cùng với cảm nhận này Giang Cửu Linh vì hiểu sinh mạng đã ở lúc chỉ mành treo chuông nên sát cơ cũng chợt hiển hiện, bùng phát thành từng loạt các phản ứng liên tiếp như xâu chuỗi :

– A… sao Giang Cửu Linh ta luôn liên tiếp bị bức dồn vào tử địa? Tại hạ đã đắc tội thế nào đến nỗi dù một sinh lộ nhỏ nhoi Thiên Sơn cửu động chư vị cũng không thuận tình mở lối? Vậy thì đừng trách tại hạ thất lễ. Khai, xem chiêu. Đỡ.

Như thú sa cơ buộc phải vùng vẫy Giang Cửu Linh lần này tuy cũng lao bừa về mọi phương hướng nhưng mỗi khi phát hiện lại vấp phải bức tường băng giá lạnh lùng ngăn cản thì thay vì lùi hoặc chuyển phương, Giang Cửu Linh lại cuồng nộ tung chiêu xuất lực với chiêu sau mạnh hơn chiêu trước, phản ứng tiếp theo sau càng quyết liệt hơn phản ứng vừa rồi. Vì thế cũng tạo nên hàng loạt những tiếng chạm kình liên tiếp nhau.

Ầm.

Nhưng trận Thiên Sơn Vạn Sa Tuyết đâu dễ tan vỡ vì thế tự điều đó trở thành nguyên do khiến có một lúc Giang Cửu Linh buộc phải dốc toàn lực vào một chiêu duy nhất với nhận định hễ thành sự thì thoát còn như bất thành thì cam chịu phó mặc sinh mạng cho trận Thiên Sơn Vạn Sa Tuyết tha hồ định đoạt. Giang Cửu Linh cả tiếng, quát một lần nữa :

– Khai.

Lập tức từ khắp thân Giang Cửu Linh chợt bật thoát ra cả một vùng kình cương mãnh không chỉ hướng về phía trước là phương vị đang được Giang Cửu Linh dụng lực vào đôi chưởng tay quật hất ra mà uy kình còn từ toàn thân Giang Cửu Linh phát tán về mọi phía.

Ào…

Không một ai cảm nhận được điều này ngoại trừ bản thân Giang Cửu Linh, sở dĩ như thế vì chính Giang Cửu Linh tự phát hiện do bản thân chợt dốc toàn lực nên từ Đan Điền cũng bất chợt bật xuất ra luồng nhiệt khí tuôn trào và theo đó khi cùng uy kình phát tán thì lạ thay ở khắp thân Giang Cửu Linh không còn bị những đợt giá lạnh vây phủ nữa.

Nhiệt khí khi xuất hiện phát tán liền va vào những bức tường giá lạnh vô hình.

Ầm… ầm…

Đó là những loạt chấn chạm nghe thật long trời lỡ đất khiến bất luận ai cũng bị choáng váng và ù tai.

Ầm…

Tương tự Giang Cửu Linh cũng bị ù tai đến nỗi cho dù nhất thời chẳng thể nghe được gì nhưng do phát hiện loạt chạm chiêu đã thu kết quả, tận mắt nhìn thế trận như đang bị hỗn loạn, nên Giang Cửu Linh càng thêm phấn khích lại tiếp tục chiêu công vừa thực hiện.

– Khai.

Ào…

Từ khắp thân Giang Cửu Linh lại toát ra và phát tán nhiệt kình tỏa về tứ phía.

Ào…

Trận Thiên Sơn Vạn Sa Tuyết qua danh xưng cũng rõ, chỉ chuyên lấy tuyết lạnh làm chủ công, gặp phải nhiệt kình của Giang Cửu Linh thì khác nào chạm khắc tinh, vì thế Giang Cửu Linh đang mục kích bằng mắt, trận Thiên Sơn Vạn Sa Tuyết bất chợt tự tản khai giãn ra thật rộng, nhờ đó lần đầu tiên sau khi cùng bị hãm vào trận, Giang Cửu Linh lại có cơ hội nhìn thấy lại lão Phong Trần Cuồng Cái.

Lão lúc này trông thật bơ phờ, dù vậy vẫn hung hãn như thú cùng đường cần vùng vẫy mong tìm sinh lộ, và khi phát hiện thế trận chợt tản khai, nguy cơ trận sắp vỡ là điều chắc chắn phải đến, Giang Cửu Linh thấy lão Phong Trần Cuồng Cái vừa nhe răng cười vừa bật người toan lao thoát ra. Thì bất chợt xuất hiện một bóng nhân ảnh vừa gầy vừa cao lêu nghêu đường đột chặn lối lão bằng một chiêu chộp nhanh đến không tưởng.

Lão Phong Trần Cuồng Cái có vẻ bị giật mình nhưng vẫn lập tức xuất lực ứng phó với một loạt gầm mà lúc này tai của Giang Cửu Linh đã có thể phần nào nghe được trở lại :

– Úy. Lại tái ngộ hén? Nhưng sao lần này chỉ có mỗi Thiên Ma? Vậy chỉ với Thiên Võng Ma Trảo của ngươi thì làm gì được lão phu? Đỡ này ha ha…

Ào…

Và bất chợt có một bóng nhân ảnh từ đâu đến đột ngột xuất hiện để chộp vào Giang Cửu Linh :

– Tiểu nhai nhi giỏi thật, chỉ một mình ngươi lại có thể phá trận Thiên Sơn Vạn Sa Tuyết, ngươi thật sự cao minh hay chỉ nhờ may mắn? Cho dù vậy Địa La Ma Trảo của lão nương nhất định đủ để hóa kiếp ngươi. Nạp mạng.

Những bóng trảo chập chùng xuất hiện đồng loạt chộp vào Giang Cửu Linh.

Ào…

Bên kia đang giao đấu với lão Phong Trần Cuồng Cái là Thiên Ma với Thiên Võng Ma Trảo thì ở bên này Giang Cửu Linh ngầm hiểu, phải là mụ Địa Ma với tuyệt kỹ mụ vừa tự phụ xưng ra, gọi là Địa La Ma Trảo gì đó. Vì thế Giang Cửu Linh bật cười :

– Địa La Thiên Võng? Dù hợp lại vẫn là nhị trảo, vậy liệu sánh nổi với Tam Ma Thám Trảo của Giang Cửu Linh tại hạ chăng? Xem chiêu, đỡ.

Bóng trảo của Giang Cửu Linh cũng chập chờn ẩn hiện lập tức cùng quần thảo với muôn vàn bóng trảo chập chùng của mụ Địa Ma.

Vù… bốp.

Ào… chát…

Mụ cao gầy với mặt mày nhăn nhó vụt lùi lại để the thé kêu :

– Lão thiên mau lại đây, tiểu tử này nếu không có lão dùng bảo bối đối phó e chẳng dễ đắc thủ. Mau lại đây đổi chỗ cho ta.

Phát hiện mụ Địa Ma toan tẩu, Giang Cửu Linh với thân pháp từng vận dụng, khiến thân hình thoạt thoái thoạt tiến khó lường, chợt bật người lao vào mụ :

– Tại hạ vẫn chưa vận dụng tuyệt kỹ Tam Ma Thám Trảo, tôn giá sao quá vội đi? Đỡ.

Ào… mụ bất ngờ chẳng kịp lùi đành tận lực xuất trảo ứng phó qua những loạt nghiến răng rít the thé :

– Tiểu tử cũng chớ vội ngông cuồng, có biết bọn ta đến đây là theo lệnh của ai chăng? Ngươi hãy mau dừng tay và nên nhớ, nếu dám mạo phạm vào bọn ta thì quốc pháp quyết chẳng dung tha. Hãy mau dừng tay nào. Ối… ão… iên… ặc…

Giang Cửu Linh đã dừng tay với chiêu Tam Ma Thám Trảo cũng vừa vặn chộp giữ vào yết hầu của mụ, dù mụ Địa Ma muốn kêu lão Thiên Ma vẫn chỉ có thể thốt lên nhưng âm thanh tắt nghẹn thanh hai chữ “ão… iên…”.

Giang Cửu Linh vẫn bóp chặt vào yết hầu mụ :

– Tôn giá bảo sao? Tại hạ phạm vào tôn giá là phạm vào quốc pháp ư? Nói vậy tôn giá đến từ công môn? Có bằng chứng gì chăng?

Chợt có tiếng lão Phong Trần Cuồng Cái khẩn trương :

– Hảo tiểu tử, ngươi đã uy hiếp được mụ Địa Ma thật sao? Vậy hãy mau kết liễu, nhanh lên. Đừng tin lũ ác ma này là người công môn, cũng đừng để lão Thiên Ma kịp đến, ngươi chớ mong đối phó nổi Thiên Võng Địa La song trảo hợp bích của chúng. Mau giết mụ đi.

Nhưng Giang Cửu Linh không vội kết liễu mụ Địa Ma, trái lại lạnh giọng khi thấy lão Thiên Ma quả thật đang hung hăng lao đến :

– Mau đứng lại và đừng ngỡ tại hạ đủ nhẫn nại chờ đợi.

Lão thiên lập tức khựng lại, nhân đó lão chợt cho tay vào bọc áo :

– Lão phu tuân thủ Thiết Quân Lệnh do đích thân Tổng đốc đại nhân ủy thác, ngươi là tội đồ triều đình đang truy nã, vậy hãy mau…

Lão Phong Trần Cuồng Cái đã ào ào đến :

– Chớ nói nhảm, triều đình dù không còn người cũng chẳng bao giờ tin dùng lũ ác ma bọn ngươi. Tiểu tử hãy mau kết liễu Địa Ma, để lão thiên cho lão phu xử trí. Hãy tiếp chưởng.

Ào…

Chợt Thiên Ma rút tay từ bọc áo ra và kịp nâng cao một vật đen sì, dù vuông vức nhưng chẳng ai nhận biết đó là vật gì, chỉ có thể tạm tin qua lời lão thiên bất chợt cất cao giọng cáo bạch :

– Đã có Thiết Quân Lệnh ở đây, đủ minh chứng bọn lão phu đến từ công môn. Lão Phong Trần Cuồng Cái nếu dám manh động thì phải chăng muốn trở thành tội đồ tương tự tiểu tử Giang Cửu Linh? Còn không mau cút hử?

Như chạm phải bức tường vô hình, lão Phong Trần Cuồng Cái khựng lại và chỉ dám cất giọng bán tín bán nghi, hỏi lão Thiên Ma :

– Ngươi có thể cho lão phu xem qua? Đất trời ắt đã đảo lộn nếu lũ ác ma bọn ngươi thật sự được triều đình tin dùng.

Lão Thiên Ma nhe răng cười đắc ý :

– Lão phu đâu ngại, vì cho dù Cuồng Cái lão nhi có đến trăm mạng ắt cũng không dám trở mặt tự phạm vào quốc pháp. Đấy, cho lão xem. Hì hì…

Giang Cửu Linh vẫn nhẫn nại chờ, trong khi đó mụ Địa Ma vừa hào hển thở một cách khó khăn vừa lo âu nhìn lão Phong Trần Cuồng Cái sau khi nhận được thiết bài do lão Thiên Ma ném qua, cứ lật đi lật lại xem mãi.

Cuối cùng mụ Địa Ma càng thêm lo cho dù thấy lão Phong Trần Cuồng Cái vừa hoàn trả thiết bài cho lão Thiên Ma vừa thở dài đầy thất vọng nói với Giang Cửu Linh :

– Vô phương cứu vãn rồi tiểu tử, chỉ hận lão phu vừa ngẫu nhiên tự quay lại với Cái bang. Nếu phạm vào quốc pháp nhất định sẽ hệ luỵ toàn bang, ước chi lão phu cứ đi lại một mình như thuở trước, a… lão phu phen này dù chết quyết chẳng bỏ ngươi. A…

Giang Cửu Linh nhẹ gật đầu nhìn lão Phong Trần Cuồng Cái xuyên bóng đêm hiện vẫn còn dày đặc :

– Trở thành tội đồ luôn bị truy nã khắp nơi, đấy là một cảm giác thật chẳng dễ chịu đựng, thế nên tiểu bối quyết không trách, chỉ xin thỉnh giáo một câu, vật lão tiền bối vừa xem xét có thật xuất xứ từ công môn và là từ phủ nha nào?

Lão Thiên Ma ngạo nghễ đáp :

– Hết việc rồi, xin cung tiễn Cuồng Cái lão nhi hãy mau cút đi cho, còn điều tiểu tử Giang Cửu Linh ngươi vừa hỏi, có biết cũng phạm thêm tội dò xét vào quân tình và quân cơ chăng? Chớ nhiều lời, lệnh cho ngươi một là mau thả người, hai là nên ngoan ngoãn thúc thủ, theo lão phu về quy án.

Lão Phong Trần Cuồng Cái thất vọng bỏ đi, ngờ đâu trước khi kịp đi xa, lão chợt nghe Giang Cửu Linh bỗng cười :

– Qua lời tại hạ vừa nghe, có thể quả quyết chỉ một mình tôn giá mới thực sự đến từ cửa công, đã vậy, ha ha… tại hạ xin được cung tiễn quý phu nhân Địa Ma nhập Quỷ Môn Quan. Ha ha…

Liền có tiếng thét thật bi thảm vang lên :

– A…

Cũng ngay lúc đó có tiếng Thiên Ma gầm quát, chứng tỏ quá xúc nộ vì cái chết của Địa Ma :

– Tội đồ to gan, lão phu tuân lệnh Tổng đốc đại nhân, quyết chẳng dung tha ngươi. Đố ngươi dám kháng lệnh, đỡ.

Lão Phong Trần Cuồng Cái khựng lại, khẽ lắc đầu và thở dài, tợ hồ đang ngầm hiểu Giang Cửu Linh hoặc phải ngoan ngoãn nạp mạng đền tội hoặc liều lĩnh hơn sẽ càng lấn sâu thêm vào tội trạng ngày càng nặng nếu dám sát hại Thiên Ma, lúc này bỗng dưng lại trở thành người của công môn.

Ngờ đâu lão lại nghe Giang Cửu Linh cười nữa :

– Sao vậy? Chẳng dám bắt tại hạ về quy án nữa ư? Vậy không tiễn nha, ha ha… cũng mong tôn giá đừng để tại hạ gặp lại lần nào nữa, ha ha…

Lão Phong Trần Cuồng Cái bàng hoàng, vội chạy bay trở lại, và ở hiện trường, lão chẳng còn thấy bất luận ai ngoại trừ một thi thể duy nhất của mụ Địa Ma quả thật đã bị bóp vỡ yết hầu.

Cùng lúc này có nhiều người chợt xuất hiện.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN