Tam Ma Thám Trảo - Chương 24: Mưu đối mưu kế đối lại kế - Anh hùng nan quá mỹ nhân quan
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
157


Tam Ma Thám Trảo


Chương 24: Mưu đối mưu kế đối lại kế - Anh hùng nan quá mỹ nhân quan



Tây Môn Nghi vẫn nhẫn nại cười :

– Giang thiếu hiệp sao quá chậm? Có nghĩ để mất đi hai ngày là ả họ Hứa cũng thêm hai ngày càng cận kề tử cảnh?

Giang Cửu Linh đáp với thần sắc thập phần tươi tỉnh :

– Do tại hạ gặp chuyện ngoài ý muốn ngỡ đã vong mạng, dù sao tại hạ cũng tin Tây Môn giáo chủ quyết không thể để Hứa Thần Chung cô nương lâm nguy một khi đã nói có tình cờ đưa Âu Dương Thần Y cùng đi trong chuyến đi này.

Tây Môn Nghi mỉm cười :

– Nhưng nhìn sắc diện Giang thiếu hiệp thật khó tin đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn sắp nguy đến tính mạng. Liệu có thể giải thích chăng?

Giang Cửu Linh ung dung đáp :

– Tương tự qua sắc diện lúc này của Giáo chủ tại hạ tin Hứa cô nương ắt vẫn vẹn toàn nên đâu ngại cho Tây Môn giáo chủ tỏ tường, là thế này…

Và Giang Cửu Linh thuật lại toàn bộ câu chuyện cứu giá, cũng là lời giải thích vì sao bản thân phải chậm quay lại với Tây Môn Nghi những hai ngày so với đã hẹn. Cuối cùng Giang Cửu Linh thổ lộ :

– Nếu không có một ngày dù chỉ là được nghỉ ngơi trên lưng ngựa e Giáo chủ khó thể nhận ra tại hạ qua dáng vẻ thật bơ phờ, thật mong điều này không làm Giáo chủ thất vọng.

Tây Môn Nghi bật cười :

– Ý Giang thiếu hiệp nghĩ ta cần chế ngự một kẻ đã mệt mỏi hầu như kiệt lực vì đường xa ư? Đừng quá đa nghi trái lại Giang thiếu hiệp càng tươi tỉnh càng đủ đầy chân nguyên nội lực như thế này mới là nhân vật ta đang cần hầu giúp ta toại nguyện, thu hồi lại Phổ Quang kiếm. Nhân tiện cho ta hỏi, vì sao Giang thiếu hiệp quá mạo hiểm dám xả thân cứu giá dù biết trước sẽ có hỏa dược phát nổ phá hủy tất cả?

Giang Cửu Linh cũng cười theo :

– Tại hạ vốn ngại Giáo chủ chẳng muốn nghe vì đó là chuyện chỉ liên quan đến một môn phía đã lâu lắm không xuất hiện trên giang hồ, tương tự quý giáo Minh Nguyệt.

Tăng nhân cau mày :

– Là môn phái nào?

Giang Cửu Linh đáp :

– Là Thiên Băng phái.

Tây Môn Nghi ngơ ngác :

– Ta chưa nghe bao giờ nhưng sao Giang thiếu hiệp có thể đề quyết hai nữ nhân từng dùng hỏa dược đối phó suýt kết liễu được thiếu hiệp lại là người của Thiên Băng phái nào đó?

Giang Cửu Linh ung dung giải thích :

– Thiên Băng phái vốn có một công phu thượng thừa là Thiên Băng chỉ, hai nữ nhân tại hạ đề cập dĩ nhiên cũng đã luyện qua. Tuy nhiên họ luyện được đều nhờ tự lĩnh hội, kỳ dư họ vẫn chưa đủ bản lĩnh lẫn tư cách phát hiện nơi ẩn giấu công phu Thiên Băng chỉ đích thực. Trái lại tại hạ nhờ một lần gặp nguy tình cờ đến được nơi ẩn giấu công phu Thiên Băng chỉ thế là…

Tây Môn Nghi cướp lời :

– Ta hiểu rồi, cũng như lần thiếu hiệp nhờ lâm nguy nên tình cờ đắc thủ sở học Phổ Quang kiếm, vậy công phu Thiên Băng chỉ quả thật đã lọt vào tay thiếu hiệp?

Giang Cửu Linh quả quyết lắc đầu :

– Băng cung là nơi họ nghĩ có thể đã ẩn giấu công phu ấy và Băng cung cũng là nơi tại hạ ngẫu nhiên có cơ hội đặt chân đến. Tuy nhiên sẽ chẳng một ai tin, ở Băng cung không hề tàng chứa Thiên Băng chỉ công phu, tại hạ xin quả quyết điều đó vì thế xin nói tiếp, hai nữ nhân nọ thủy chung không tin lời tại hạ thế nên…

Một lần nữa Tây Môn Nghi lại đột ngột ngắt lời Giang Cửu Linh :

– Này chờ đã, theo câu chuyện vừa thuật, hai nữ nhân nọ kể cả cẩu Hoàng đế cũng chẳng nghe họ nửa lời thổ lộ lai lịch, thiếu hiệp càng không gặp vậy sao đề quyết họ là hai nhân vật thiếu hiệp từng biết, là người của phái Thiên Băng?

Giang Cửu Linh mỉm cười :

– Họ tự nhận là cừu nhân còn là hai nữ nhân, cũng có hai nữ nhân từng trước sau hai lần lập mưu giết tại hạ. Thêm lần này nữa chẳng phải họ thì ai? Huống hồ cũng phần nào giống như Giáo chủ, họ không tôn trọng quốc pháp, Hoàng thượng dù chết hay sống họ vẫn dửng dưng. Thế nên tương tự khi họ dẫn dụ tại hạ đến gặp và phải chạm trán lão Thiên Ma, họ cũng dùng Hoàng thượng như là một công cụ để mong minh bạch hư thực về việc tại hạ có biết và có từng luyện qua Thiên Băng chỉ hay chưa. Đối với lão Thiên Ma thì họ đá có phần toại nguyện là làm tại hạ không còn khí giới, vì thế họ tăng thêm hy vọng ắt sẽ thấy tại hạ thi triển công phu Thiên Băng chỉ là cách duy nhất để cứu nguy cho Hoàng thượng. Tuy nhiên họ đã lầm, tại hạ vì không am hiểu cũng không cần Thiên Băng chỉ vẫn đủ bản lĩnh thực hiện điều họ cứ ngỡ là không thể.

Tây Môn Nghi dần hiểu :

– Ý thiếu hiệp đoán nếu có công phu Thiên Băng chỉ để thi triển thì hỏa dược dù chôn giấu sẵn vẫn không phát nổ?

Giang Cửu Linh lắc đầu :

– Tuy tại hạ chẳng thể đoán biết họ có những sắp đặt thế nào nhưng vẫn có thể quả quyết, nếu đừng có thêm tại hạ đặt chân vào phạm vi có chôn hỏa dược, giả như tại hạ có cách cởi bỏ dây trói cho Hoàng thượng từ xa thì hỏa dược có phát nổ cũng chậm hơn, tạm cho là đủ thời gian cho Hoàng thượng phi mã vượt thoát. Đằng này tại hạ buộc phải lao vào tuy mạo hiểm nhưng kỳ thực chẳng còn cách nào khác. Tóm lại càng ngẫm nghĩ tại hạ càng cảm thấy lạ sao lại cứ mãi gặp những cừu nhân nhưng chẳng thể nào hiểu nổi từng có oán thù như thế nào cùng họ.

Tây Môn Nghi cười cười :

– Sao lúc nêu điều tự nghi vấn tại hạ mãi nhìn ta? Phải chăng cũng đang muốn hỏi vì sao ta mãi luôn gây khó khăn cho thiếu hiệp? Vậy nghe đây, ta chỉ cần vì Minh Nguyệt giáo thu hồi những gì từng là sở hữu của bổn giáo. Nếu thiếu hiệp đáp ứng, hãy nên tin, ta sẽ không bao giờ xem thiếu hiệp như cừu nhân.

Được chứ?

Giang Cửu Linh thở hắt ra và chợt bảo :

– Hứa cô nương như thế nào?

Tây Môn Nghi cũng chợt hỏi ngược lại :

– Thiếu hiệp luôn quan tâm tới ả? Vì sao? Không vì ả là ý trung nhân ư? Và giả như xảy ra điều ngược lại, ả đã động lòng vì thiếu hiệp liệu có thể cho biết cảm nhận của thiếu hiệp là thế nào?

Giang Cửu Linh vụt cười nhạt :

– Trong hai nữ nhân vừa đề cập, có một từng nói với tại hạ điều tương tự luôn đề quyết Hứa cô nương đã để mắt tới tại hạ. Thật lạ là Giáo chủ cũng hỏi câu này.

Tây Môn Nghi cười cười :

– Thiếu hiệp nghi ta có biết và nhất là có cùng mưu toan với bọn họ? Sai rồi vì điều ta hỏi là vì nghe ả họ Hứa tự miệng thốt ra.

Giang Cửu Linh sực hiểu :

– Hứa Thần Chung đã lai tỉnh? Âu Dương Thần Y đã cứu mạng? Chỉ trong hai ngày thôi ư? Thật không thể tin, chứng tỏ Âu Dương Thần Y quả danh bất hư truyền.

Lập tức có tiếng cười lục khục từ xa vọng đến :

– Tiểu thiếu hiệp quá khen, có chăng, lão quê mùa này chỉ xin nhận nửa phần công lao. Nửa phần còn lại nếu không nhờ linh đan diệu dược kịp thời dùng bảo hộ tâm mạch thì dù là Hoa đà tái thế cũng không thể cứu vãn cho lệnh hữu.

Nhân vật tự nhận là lão quê mùa quả thật đang khệnh khạng xuất hiện tợ một lão nông, điều đó không làm Giang Cửu Linh kinh ngạc bằng vẻ mặt lẫn thái độ ung dung thư thái của lão nhân Giang Cửu Linh đoán biết chắc là Âu Dương Thần Y :

– Tiểu bối Giang Cửu Linh mãi hôm nay mới may mắn diện kiến thần y lão tiền bối, nhất là thấy lão tiền bối tợ hồ vẫn an khang như thuở nào, tiểu bối đây rất vui mừng.

Âu Dương Thần Y vẫn tiếp tục tiến tới và lại lục khục cười :

– Sao lão đây lại không an khang tráng kiện? Chẳng những vậy cả tiểu Âu Dương lẫn Hoa cô nương phía Điểm Thương cũng tương tự. Có chăng chỉ lúc đầu mới thực sự sợ hãi và lo lắng cứ ngỡ e sing mạng chẳng còn. Tuy nhiên, khi đột ngột tự Minh Nguyệt giáo thay ngôi đổi chủ đến lượt Tây Môn giáo chủ đảm đương trọng trách, bọn lão cũng lập tức hồi sinh chỉ thoắt một cái bỗng trở thành thượng khách luôn được Minh Nguyệt giáo trọng đãi. Nếu cứ mãi được ăn ngon ngủ yên thì lo gì không an khang tráng kiện. À, ắt tiểu thiếu hiệp đang trông gặp lại lệnh hữu? Hãy tin lão, lệnh hữu chỉ sau vài ngày an dưỡng nhất định sẽ khôi phục nguyên vẹn như thuở nào. Và nếu muốn gặp sao thiếu hiệp không tự nêu lên đề xuất? Lão phu tin Tây Môn giáo chủ đại nhân đại lượng quyết không thể tiểu thiếu hiệp thất vọng.

Giang Cửu Linh thở phào nhẹ nhõm và nở nụ cười thật tươi dành cho Tây Môn Nghi :

– Giáo chủ sao không nói sớm? Khiến tại hạ mãi nghĩ mọi người thế nào cũng bị Giáo chủ bạc đãi hóa ra tất cả chỉ là ngộ nhận, mong Giáo chủ lượng thứ.

Tây Môn Nghi cười cười :

– Trước đây cũng có phần lỗi thuộc về ta đã dùng kế đối phó thiếu hiệp, nhưng với thời gian hơn nửa năm cận kề lại thọ ân thiếu hiệp cứu nguy một lần lẽ nào ta ngu xuẩn chẳng nhận ra thiếu hiệp là người như thế nào ư? Do vậy khi có cơ hội nhờ thu hồi được sở học Phổ Quang kiếm, ngay khi tiếp nhận trọng trách Giáo chủ bổn giáo, việc trọng đãi những nhân vật như Âu Dương lão thần y đây dù không để lấy lòng thiếu hiệp thì cũng có lợi cho bổn giáo sau này. Qua đó ta hiểu, dùng uy phục người vẫn không sao bằng dùng đức, đã vậy dù thiếu hiệp ắt vì ngại nên không tiện nói ra, ta vẫn xin thỉnh thiếu hiệp cùng ta đến gặp lệh hữu kẻo lại tiếp tục nghi thủy chung ta vẫn dùng kế đối phó thiếu hiệp. Xin mời.

Tây Môn Nghi đi trước Giang Cửu Linh và Âu Dương Thần Y theo sau, và vì giữa Giang Cửu Linh và Âu Dương Thần Y chưa từng hội diện nên dù đi bên cạnh Giang Cửu Linh cũng chẳng biết mở lời như thế nào hầu phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng chợt xuất hiện làm cho bản thân Giang Cửu Linh tự cảm thấy phần nào nặng nề.

May thay lão Âu Dương chợt kêu lên :

– Mê Tâm tuyền là một nơi rất lạ ngẫu nhiên do trời đất sinh ra, là nguyên do khiến lão từ khi xuất hiện lập tức chọn làm nơi ẩn cư, vô tình được gán ngoại hiệu Ẩn Sơn Bất Kiến nhưng nhờ đó, lão nói thật, bình sinh chỉ mới thấy duy nhất mỗi một nhân vật dù chẳng được lão phu phục dược vẫn tự thoát được độc chất tự có trong Mê Tâm tuyền. Tiểu thiếu hiệp có thể cho lão phu nghe một lời giải thích chăng?

Giang Cửu Linh vui vẻ đáp ứng :

– Thật vinh hạnh được lão tiền bối xem là nhân vật duy nhất ngẫu nhiên rơi vào trường hợp biệt lệ, kỳ thực tất cả đều do may hoặc đúng hơn là do phúc phận. Có một loại kỳ thảo điều lạ lùng là cùng lúc kết thành mười tám quả nho nhỏ có màu đỏ mà sau khi tự phục xong nếu thoạt đầu có gây nóng bức và tột cùng khó chịu thì mãi sau này, nhờ Phong Trần Cuồng Cái lão tiền bối dùng kiến văn uyên bác giải thích, tiểu bối mới biết đấy là Thập Bát Chu Hán Quả có công năng diệu dụng tợ Thiên Niên Hà Thủ Ô, vì thế độc chất Mê Tâm tuyền cũng tự hóa giải, không gây tổn hại cho tiểu bối. Và còn lạ hơn khi kỳ thảo đó chẳng còn, Mê Tâm tuyền cũng dần tan biến chất độc và từ lâu nay đã trở lại một dòng suối bình thường. Âu Dương lão tiền bối lý giải như thế nào về hiện trạng khác thường này?

Âu Dương Thần Y chợt trở nên hoang mang ngơ ngẩn lạ :

– Thập Bát Chu Hán Quả? Thật là từ cổ chí kim lão chưa nghe loại kỳ thảo nào tương tự, Thập Bát Chu Hán Quả… ừm…

Vì thế kể như lão không nghe nên không hề đáp lại lời Giang Cửu Linh vừa hỏi, dù vậy Giang Cửu Linh cũng không để tâm huống hồ vừa vặn lúc đó Tây Môn Nghi chợt hắng giọng gọi :

– Đến nơi rồi, Hứa cô nương có nhận ra đây là ai chăng? Và hãy nhớ bổn Giáo chủ chưa bao giờ thất hứa.

Nơi đặt chân đến là một ngôi miêu hoang và từ bên trong lập tức có bóng người loạng choạng tiến ra :

– Giang nhân huynh, vậy mà muội nghĩ Giáo chủ chỉ muốn trấn an nên lừa muội.

Giang Cửu Linh vội lướt đến và xuất hiện cạnh nàng :

– Tại hạ có lỗi đã không kịp quay lại đúng hẹn, thật mừng vì thấy Hứa cô nương tai qua nạn khỏi, nghe Âu Dương Thần Y lão tiền bối bảo cô nương chỉ cần an dưỡng đôi ba ngày thì hoàn toàn phục nguyên. Vậy xin đừng gắng sức.

Tây Môn Nghi phì cười :

– Thiếu hiệp không thể mãi giấu lòng huống hồ ai lại không như vậy, kể ta cũng phần nào đố kỵ vì chưa có cơ hội được thiếu hiệp quan tâm và lo lắng như thế này.

Hứa Thần Chung đỏ mặt vội liếc nhìn Giang Cửu Linh :

– Có một sự thật lẽ ra từ lâu muội phải cho nhân huynh biết, là nếu lai lịch của Giang Cửu Linh huynh đúng như muội nghĩ thì giữa hai chúng ta từ nhỏ đã được các trưởng bối chỉ phúc giao hôn, không phải ngẫu nhiên muội cho Tây Môn giáo chủ tỏ tường muội từng có tình ý với Cửu Linh huynh như thế nào.

Giang Cửu Linh chấn động nhưng kịp trấn tỉnh và bảo :

– Xin hãy tạm gác lại những gì định nói liên can đến thân thế tại hạ.

Và chợt đổi giọng Giang Cửu Linh ngước nhìn Tây Môn Nghi :

– Đúng như đã hứa tại hạ xin tỏ thật cho Giáo chủ biết nơi đang cất giấu bảo kiếm Phổ Quang, đó là…

Tây Môn Nghi giật mình :

– Sao? Thiếu hiệp như muốn ly khai ngay? Lẽ ra nên nán lại chờ cho lệnh hữu hoàn toàn khôi phục mới phải?

Giang Cửu Linh lắc đầu :

– Đa tạ Giáo chủ quan tâm vì ngoài Hứa cô nương kể như an toàn, tại hạ còn một bằng hữu nữa hiện vẫn chưa rõ mệnh ra sao. Dù vậy để thực hiện điều đã hứa Giáo chủ nghe đây, bên trong phần rỗng của pho tượng Thiên Thủ Phật kỳ thực còn lưu hai câu nữa, nhất định chỉ ám thị chỗ cất giấu Phổ Quang kiếm là: “kiếm giấu trong tự – xuyên đỉnh Phổ Quang” và tại hạ đoán, ắt nói đến Phổ Quang tự, một nơi thực sự hiện hữu và tồn tại thì Giáo chủ phải nên tìm ngay. Phần tại hạ xin cáo biệt cũng lần nữa xin đa tạ.

Dứt lời Giang Cửu Linh quả quyết đưa Hứa Thần Chung đi trước ánh mắt ngày càng ngỡ ngàng của Tây Môn Nghi cùng lão Âu Dương Thần Y.

Chỉ khi Giang Cửu Linh đi sắp khuất Tây Môn Nghi nghĩ sao không biết vội kêu :

– Sao thiếu hiệp không quan tâm cũng không lời nào hỏi thăm tiểu Âu Dương và Hoa Tiếu Vân?

Giang Cửu Linh chợt thi triển khinh công ung dung đưa Hứa Thần Chung đi ngày càng nhanh, chỉ còn một câu nói là ném lại, một lời đáp dành cho Tây Môn Nghi vừa hỏi :

– Quý giáo luôn đối đãi họ như thượng khách, tại hạ đã hoàn toàn yên tâm thì dù không hỏi cũng chẳng có gì lo ngại. Nhân tiện xin cho gởi đến họ một lời vấn an, hậu hội hữu kỳ nếu có duyên thì ắt có ngày gặp lại. Cáo biệt.

Vút * * * * *

Hứa Thần Chung vẫn không nói gì và chỉ lo lắng lên tiếng khi thấy Giang Cửu Linh cứ mỗi lúc mỗi thêm tỏ ra khẩn trương :

– Đã xảy ra hoặc sắp xảy ra sự biến gì sao?

Giang Cửu Linh vội đặt một tay lên miệng và có phần hài lòng nhìn lại những gì vừa sắp đặt :

– Đừng gây kinh động vì cho dù chưa xảy ra, tại hạ cũng không muốn trong vòng vài ba ngày tới lại bất ngờ xảy ra sự biến ngoài ý muốn. Tóm lại tại hạ chỉ thực sự yên tâm khi cô nương hoàn toàn hồi phục.

Hứa Thần Chung kinh ngạc đành lên tiếng hỏi thật khẽ :

– Ý muốn nói, muội và huynh phải tạm lưu lại đây một thời gian? Vậy sao lúc nãy vội bỏ đi, lẽ ra có thể lưu lại theo đề xuất của Tây Môn giáo chủ?

Giang Cửu Linh cười lạt :

– Hai ngày qua hãy thử nhớ lại, kể từ khi cô nương lai tỉnh, họ đã đối xử như thế nào liệu có dấu hiệu nào nhỏ cho thấy thái độ họ tiền hậu bất nhất chăng? Hãy cứ đáp sau đó tại hạ sẽ giải thích.

Hứa Thần Chung cau mày vẻ cố nhớ lại :

– Cũng có, đấy là đột nhiên Tây Môn Nghi giáo chủ tỏ ra quan tâm cứ gặng hỏi mãi về tình ý đã có hay chưa từ phía Giang Cửu Linh huynh dành cho muội.

Giang Cửu Linh nhẹ thở dài, vội ngồi xuống cạnh nàng :

– Nghe đây, tại hạ không chủ ý gây tổn thương đối với tấm chân tình rất có thể cô nương đang dành cho tại hạ nhưng lời đáp này không là điều tại hạ đang chờ. Xin hỏi lại, nhất là về thái độ của lão Âu Dương Thần Y có gì khiến cô nương nghi ngờ chăng? Cũng xin chớ xem nhẹ điều này vì vừa lúc gặp lại, tại hạ phát hiện cô nương đã lộ một thoáng sững sờ có vẻ như không hề ngờ tại hạ gọi lão nhân đó là Âu Dương Thần Y. Có hay không?

Nàng nhẹ gật đầu :

– Có, vì từ khi tỉnh lại, quả thật muội chẳng thấy lão có biểu hiện gì hoặc là chăm sóc hoặc là mừng hay lo cho bệnh tình của muội, thế nên không ngạc nhiên sao được khi nghe nhân huynh gọi lão là thần y.

Giang Cửu Linh nhẹ chạm vào tay nàng :

– Đừng vội thay đổi lối xưng hô vì quả thật tại hạ, à… huynh cũng thích khi được muội, người đầu tiên gọi Cửu Linh huynh. Bây giờ thì muội nói đi, huynh xin nghe thật sự lai lịch và thân thế của huynh như thế nào?

Đang khi nói, Giang Cửu Linh vừa tiến hành thực hiện một điều mà thoạt phát hiện Hứa Thần Chung phải kêu, suýt nữa là trở thành tiếng thét thảng thốt :

– Huynh sao vậy? Sao lại tự làm máu huyết bản thân tuôn chảy nhiều đến vậy? Hãy mau ngăn lại, đừng làm muội thêm hoảng hốt.

Giang Cửu Linh vỗ nhè nhẹ lên tay nàng :

– Yên tâm, huynh sẽ tự điểm huyệt chỉ huyết khi nào cảm thấy đủ vả lại, điều này cũng liên quan đến lời lão thần y giả mạo từng thất ngôn thổ lộ, lão bảo, chỉ dám nhận nửa phần công lao, bởi nửa phần còn lại theo lão, muội nhờ kịp phục diệu dược linh đan, tâm mạch được bảo hộ nên tính mạng được bảo toàn. Nhưng kỳ thực theo huynh nhớ ngày qua ngày muội chỉ được huynh phục cho một hoàn linh đan chủ ý chi trì sinh mạng làm gì có diệu dược nào khác, có chăng muội còn nhớ lúc giữa ngàn tinh binh đột nhiên bị lũ hung nhân xông ào đến quyết đoạt mạng muội? Khi đó muội trúng không ít độc châm, nghiêm trọng nhất là có một mũi suýt cắm phạm vào tâm thất muội, sau đó vì máu huyết bản thân huynh có công năng khắc độc, khi đã tự trích huyết cho chảy vào một vò rượu dùng để giải độc cho không ít quân binh bị trúng độc châm, huynh còn để máu huyết chảy tràn vào miệng muội không ít. Bây giờ ngẫm lại mới rõ, huynh từng có phúc phận dùng đủ mười tám quả cây gọi là Thập Bát Chu Hán Quả, thế nên không chỉ bỗng dưng có nội lực ngày càng tinh tiến mà máu huyết bản thân huynh còn là linh đan diệu dược, có thể nói là công năng cải tử hoàn sinh. Muội minh bạch chưa? Vậy nếu mỗi ngày huynh cho muội dùng lưng một bát máu huyết này, phần huynh thì chỉ cần yên tĩnh nghỉ ngơi là đủ, riêng muội thì mới mau chóng hồi phục cho dù có hay không có thần y.

Hoàn toàn vỡ lẽ và càng đỡ lo khi thấy Giang Cửu Linh quả thực đã tự ngăn lại với máu huyết đã chảy vào lưng lửng một bát :

– Lai lịch của huynh liên quan đến hai chữ Cửu Linh và Cửu Linh huynh đích thực mang họ Thích cũng là hôn phu của muội được chỉ phúc giao hôn từ nhỏ. Như vậy với máu huyết của Cửu Linh huynh đã và đang sinh tồn cùng máu huyết của muội, đây quả là thiên duyên tiền định thêm một nguyên do nữa giúp muội sớm tìm phu quân lẽ ra phải chờ khi về đến Cửu Linh Hồ Điệp Phong muội mới được phép thổ lộ.

Giang Cửu Linh cau mày :

– Huynh cũng nhớ muội từng phân vân thế nào và cuối cùng cũng khăng khăng không thể tiết lộ, vậy đâu là nguyên nhân khiến muội thay đổi chủ ý, quyết định nói rõ lai lịch của huynh?

Hứa Thần Chung vùng thở dài :

– Khúc đại ca đã làm muội thất vọng vì thế muội nghĩ, chẳng thà sớm nói ra biết đâu nhờ có Cửu Linh huynh điều muội đang lo lắng dù thật sự xảy ra vẫn còn hy vọng được cứu vãn.

Giang Cửu Linh giật mình :

– Khúc Thụy ư?

Nàng gật đầu :

– Động Cửu Linh ngoài một sự thật từng là nơi ám tàng nhiều chất độc tự cổ chí kim chẳng đâu sánh bằng thì còn một bí ẩn nữa là có tàng chứa một pho võ học tuyệt thế kinh nhân, gọi là Cửu Linh Hồ Điệp chưởng. Đồng thời từ trước đến nay công phu này chỉ những ai trở thành chủ nhân Cửu Linh động mới đủ tư cách luyện, muội chỉ là Thiếu chủ nhân, theo nghiêm luật chỉ khi kết hôn thì hoặc muội hoặc phu quân muội mới danh chính ngôn thuận trở thành chủ nhân. Bấy lâu nay Khúc đại ca luôn theo đuổi muội, thiết nghĩ đấy là chuyện bình thường và thủy chung nếu muội chẳng tìm thấy Cửu Linh huynh thì điều hiển nhiên diễn ra tiếp đó, ắt muội phải cùng Khúc đại ca nên danh phu phụ. Ngờ đâu gần đây muội phát hiện Khúc đại ca đã lẻn luyện Cửu Linh Hồ Điệp chưởng. Điều đó làm muội vỡ lẽ, Khúc đại ca theo đuổi muội chẳng gì khác ngoài dụng tâm sớm danh chánh ngôn thuận được vận dụng công phu đã lỡ luyện. Y không những không thành tâm với muội mà còn tự phạm phải trọng tội muôn ngàn lần khó thể dung tha, thế nên điều muội lo là có thể y lúc này đã tự ý hồi sơn, và điều lập tức y có thể thực hiện là lập tức gây náo loạn, tạo hậu quả khó lường cho Cửu Linh Hồ Điệp Phong, thậm chí sau đó với thuật dụng độc cao minh, y sẽ khiến võ lâm chao đảo. Cửu Linh huynh, chỉ có Cửu Linh huynh mới đủ bản lĩnh và tư cách cứu vãn tất cả không riêng cho Cửu Linh Hồ Điệp Phong mà cho toàn thể võ lâm.

Giang Cửu Linh lại cau mày :

– Công phu Cửu Linh Hồ Điệp chưởng kỳ thực lợi hại như thế nào? Thế lực hiện nay của Cửu Linh động ra sao? Vì lúc ở Thiên Sơn, theo Mộc Lê Chân kể thì bản lĩnh của Khúc Thụy không lợi hại lắm dù sao đó chính Mộc Lê Chân lại nêu một nhận định ngược lại, tợ hồ ngấm ngầm cảnh báo huynh, rằng Khúc Thụy còn nhiều công phu sở học chưa bộc lộ.

Hứa Thần Chung giải thích :

– Cửu Linh động trước kia chỉ có vài ba người, đều là những nhân vật hoặc vì tuyệt vọng nên tự ý tìm chết hoặc vô phúc bị sẩy chân rơi vào Cửu Linh Hồ Điệp Phong. Nội tổ mẫu của muội là một trong số đó, và vì không ai chết, lại ngày càng có thêm nhiều người lần lượt rơi xuống, tăng nhân số lên, nội tổ mẫu nhờ thân thủ cao minh nhất nên tự ý trở thành chủ nhân, có phận sự, một là bảo toàn cho tất cả và hai là liệu cách sao cho tất cả phải có ngày được cơ hội tái xuất giang hồ.

Giang Cửu Linh nghi hoặc :

– Điều gì ngăn cấm họ không được tùy ý tái xuất?

Nàng đáp :

– Độc chất tự có ở đó, nếu độc chất không tự phát tác nhờ địa hình và linh khí ở Cửu Linh Hồ Điệp Phong thì bất luận ai tự ý ly khai chỉ cần rời xa nơi có linh khí tất phải thảm tử độc phát thân vong.

Giang Cửu Linh hoang mang :

– Nhưng muội và Khúc Thụy vẫn vô sự dù đã ly khai Cửu Linh động khá lâu?

Nàng trả lời :

– Toàn là nhờ đại công của Độc Vương Khúc Quân nội tổ của Khúc Thụy, Độc Vương là nhân vật duy nhất xuất hiện ở Cửu Linh Hồ Điệp Phong không phải vì sơ ý hoặc muốn tìm chết, trái lại, thị vào bản lĩnh dùng độc, nội tổ Khúc Thụy đến và quyết khám phá bí ẩn của Cửu Linh Hồ Điệp Phong, và Độc Vương đã toại nguyện. Vì nhớ có tài dụng độc của Độc Vương, nếu bất luận ai có lệnh xuất sơn, đều không ngại nữa chuyện bị thân vong do độc phát. Tuy nhiên chỉ hãn hữu mới có người xuất sơn và đều tùy vào định đoạt của chủ nhân, như muội và Khúc Thụy nhận lệnh xuất sơn vì để tìm Cửu Linh huynh.

Giang Cửu Linh đã hiểu :

– Rõ rồi và nếu Khúc Thụy đã dám tự ý lẻn luyện Cửu Linh Hồ Điệp chưởng chứng tỏ đã sẵn có mưu đồ, vạn nhất y đủ bản lĩnh và tùy tiện tự phong là chủ nhân Cửu Linh động liệu với thực lực tự có trong tay, muội nghĩ Khúc Thụy sẽ bắt đầu từ đâu?

Nàng lắc đầu :

– Có thể từ Cái bang nếu xét đến mối cựu thù từng tồn tại giữa Độc Vương Khúc Quân và Phong Trần Cuồng Cái. Cũng có thể bắt đầu từ dám quân binh do Khổng Du Phát thống lĩnh từng khiến y, một là phải cách chia muội và hai là phải bộc lộ thân thủ nhờ công phu Cửu Linh Hồ Điệp chưởng mới thoát thân.

Giang Cửu Linh vội trao bát máu huyết cho nàng :

– Muội uống đi, chờ khi muội hoàn toàn hồi phục chúng ta sẽ liệu tính.

Nàng uống nhưng chờ sau này liệu tính thì nàng không ưng thuận :

– Cửu Linh huynh chưa cho muội biết đã nghi ngờ Tây Môn Nghi giáo chủ như thế nào?

Giang Cửu Linh nghiêm mặt lại :

– Nơi này không đủ kín đáo sẽ rất nguy hiểm nếu chúng ta dùng để náu thân lâu dài, thế nên muội cần yên tâm tịnh dưỡng, càng sớm hồi phục thì càng thuận lợi, nhớ chưa? Vậy huynh chỉ đáp ứng thêm một nghi vấn này của muội, có hai nguyên do khiến huynh nghi ngờ. Thứ nhất Tây Môn Nghi là người từ lần đầu gặp mặt huynh quả quyết, chỉ luôn thích dùng mưu kế thủ đoạn, không cần biết đến ai miễn sao có lợi cho bản thân là đủ. Huống hồ chỉ mới hai ngày trước, lúc huynh đề xuất cần tìm Âu Dương Thần Y chữa trị cho muội, chính Tây Môn Nghi từng bộc lộ cũng có ý dùng Âu Dương Thần Y cùng hai nhân vật nữa từ lâu luôn bị Minh Nguyệt giáo sinh cầm để uy hiếp và buộc huynh phải tiết lộ nơi cất giấu bảo kiếm Phổ Quang, thế nên huynh thật không tin Tây Môn Nghi chợt thay đổi thái độ và bằng cách này cách khác chủ ý cho huynh biết những nhân vật đang bị Minh Nguyệt giáo sinh cầm đang được đãi như thượng khách. Bản tính khó đổi giang sơn dễ dời. Còn nguyên do thứ hai, rất có thể cùng đi với Tây Môn Nghi lần này từng có một Âu Dương Thần Y đích thực, phải như thế Tây Môn Nghi mới dám cùng huynh tiến hành thương lượng vì thế huynh tin, mới chẳng ngại tạm phó giao muội cho Tây Môn Nghi. Tuy nhiên với lão Âu Dương vừa rồi, huynh quả quyết là không phải, Tây Môn Nghi đã biết huynh chưa từng gặp Âu Dương Thần Y bao giờ, huống hồ đột ngột lại có những hai ngày để tha hồ bàn mưu định kế và có mọi sắp đặt cần thiết và chính lão Âu Dương lúc nãy đã tự cáo giác thân phận giả mạo. Vì mệnh danh là thần y lẽ ra lão phải tỏ tường về những kỳ hoa dị thảo hơn mọi người. Đằng này Phong Trần Cuồng Cái lão tiền bối còn biết về Thập Bát Chu Hán Quả một thần y như lão lại không mảy may am hiểu. Tóm lại lần này cũng là kế của Tây Môn Nghi, vì lo cho muội, huynh đành giả ngây giả ngô kể cả khi Tây Môn Nghi gọi với theo, chủ ý nhắc huynh nhớ về các nhân vật đang bị Minh Nguyệt giáo sinh cầm, huynh cũng giả vờ không quan tâm chỉ tương kế tựu kế có ý cho Tây Môn Nghi biết huynh tin lào Âu Dương đó là thật. Và đành hy vọng, nhờ đó có thể giúp Âu Dương Thần Y đích thực cùng tiểu Âu Dương và Hoa Tiếu Vân vẫn tạm vô sự bình yên.

Hứa Thần Chung dù chỉ mơ hồ hiểu vẫn thực sự cảm kích :

– Được Cửu Linh huynh quan tâm lo lắng bất chấp mọi gian nguy, muội thêm tin giữa chúng ta thật sự có duyên phận tiền định, nhưng theo cung cách hành động vừa rồi của Cửu Linh huynh, có thể quả quyết chẳng hề để Tây Môn giáo chủ nghi ngờ. Vậy cớ gì Cửu Linh huynh vẫn mãi lo, như sợ Minh Nguyệt giáo có thể bất chợt xuất hiện và gây bất lợi?

Giang Cửu Linh cười lạt :

– Huynh bôn tẩu giang hồ tuy chưa được bao lâu nhưng so ra đã trải qua quá nhiều gian nguy hơn muội thập bội phần, nhờ đó cũng tự thu thập không ít lịch duyệt để có thể nhận định, muội quá ngây thơ, làm sao lường hết mọi âm mưu thủ đoạn nhất là của hạng người như Tây Môn Nghi. Tuy nhiên phần đối phó đã có huynh chỉ cần muội cứ nghỉ ngơi là đủ. Nào hãy ngủ đi.

Và Giang Cửu Linh điểm luôn vào thuỵ huyệt của nàng khiến nàng lập tức chìm vào giấc ngủ chẳng hề do mong muốn.

* * * * *

Thoạt tỉnh lại vì được giải khai huyệt đạo, Hứa Thần Chung vẫn hỏi :

– Mọi sự vẫn ổn chứ Cửu Linh huynh?

Giang Cửu Linh cười cười :

– Cũng may tuy có dấu hiệu bị truy tìm nhưng chẳng hiểu sao vẫn chưa ai phát hiện ra chúng ta, thể trạng của muội hiện thế nào?

Hứa Thần Chung hoan hỉ đáp :

– Nhờ huyết dược của Cửu Linh huynh, nếu sau ba lần phục dược vẫn không có kết quả thì chẳng hóa ra muội phụ lòng kỳ vọng của Cửu Linh huynh ư? Muội đã hoàn toàn phục nguyên rồi.

Giang Cửu Linh lập tức đứng lên :

– Chúng ta đi thôi vì càng nghĩ đến Khúc Thụy huynh càng thêm lo cho Trầm tướng quân.

Hứa Thần Chung hoang mang :

– Sao? Đi ngay ư? Nhưng sắc diện của Cửu Linh huynh hãy còn nhợt nhạt, đã giảm mất ba bá máu huyết chứ ít gì? Thậm chí Cửu Linh huynh cũng không cho muội có cơ hội thuật rõ về lai lịch thân thế của Cửu Linh huynh. Ba ngày qua cứ giải huyệt cho muội tỉnh chỉ phục xong một bát huyết dược là Cửu Linh huynh lại bắt muội ngủ, thật không công bằng nhất là đối với chính bản thân Cửu Linh huynh.

Giang Cửu Linh vẫn khăng khăng :

– Huynh biết tự lo liệu huống hồ bản thân cảm thấy vẫn ổn, còn về lai lịch thân thế đã có muội kể từ nay vẫn bên cạnh huynh việc gì phải vội? Đi nào.

Hứa Thần Chung đành miễn cưỡng theo chân cùng Giang Cửu Linh từ chỗ ẩn mấy ngày qua đi ra và lập tức nàng nghe Giang Cửu Linh quát :

– Ai?

Thoáng chấn động Hứa Thần Chung vội hườm sẵn chân lực ngờ đâu chỉ nghe có tiếng người hô hoán gọi từ xa :

– Giang thiếu hiệp? Đúng không?

Giang Cửu Linh lập tức lắc người biến mất chỉ ném lại cho nàng mỗi một câu ngắn gọn :

– Là người của Cái bang.

Tuy nhiên bấy nhiêu đó cũng quá đủ cho Hứa Thần Chung hiểu, nàng vội thi phân theo.

Vút.

Nhưng lúc vừa nhìn thấy Giang Cửu Linh quả đang thầm thì đối thoại cùng một đệ tử Cái bang nàng chạy đến chưa kịp hỏi thì bất chợt bị Giang Cửu Linh chộp vào tay và đưa đi ngay :

– Muội đoán đúng, Khúc Thụy bắt đầu từ Cái bang, đi nào.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN