Tam Ma Thám Trảo - Chương 8: Thiên phương bách kế diệt sinh lộ - Hiển lộ võ công xin hồng ân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
156


Tam Ma Thám Trảo


Chương 8: Thiên phương bách kế diệt sinh lộ - Hiển lộ võ công xin hồng ân



Thoạt nghe có tiếng ngựa phi, ba nhân vật đang ngồi chung dưới bóng mát của một cội cây đều lập tức đứng bật dậy, chỉ trong thoáng mắt hai nhân vật biến mất chỉ còn lại một nhân vật từ từ bước ra đứng giữa quan đạo.

Tiếng vó ngựa nghe mỗi lúc một gần, cuối cùng thì dần xuất hiện từ một đầu mút của quan đạo.

Kỵ sĩ cưỡi tuấn mã vì phát hiện có người chủ ý chăn lối nên từ xa đã kêu :

– Xin mau nhượng lối, nhược bằng vẫn giữ nguyên vị ắt có điều cần chỉ giáo thì xin cứ ra hiệu tại hạ sẵn sàng đáp ứng.

Nhân vật đứng chận lối liền cười :

– Biết ngoan ngoãn như vậy là tốt và nếu ngươi đúng là Giang Cửu Linh thì thái độ này của ta ắt đủ ngươi hiểu ta muốn gì. Mau dừng lại nào, ha ha…

Thớt tuấn mã dần được kỵ sĩ ghìm lại và dừng hẳn khi còn cách nhân vật nọ hai trượng :

– Thật cao minh. Vậy tại hạ Giang Cửu Linh xin thỉnh giáo các hạ là ai? Giữ tại hạ lại có ý gì?

Nhân vật nọ lập tức đưa cao một lệnh phù và dõng dạc lên tiếng :

– Ta vừa đảm nhận chức vụ Tổng Giáo Đầu, tuân lệnh quan phủ cần bắt Giang Cửu Linh ngươi về quy án, chớ xuẩn động kháng lại lệnh phù trong tay ta. Vì với lệnh phù này ta toàn quyền định đoạt sinh mạng ngươi, dù khiếm diện vẫn bị xử tội chết.

Giang Cửu Linh cười cười :

– Quan phủ đã xử khiếm diện tại hạ thật sao? Cho dù vậy, thật lợi hại. Sao quan phủ tỏ tường đúng vào thời khắc này và trên quan đạo này sẽ có tại hạ xuất hiện? Mong được các hạ chỉ giáo.

Nhân vật nọ vội thu cất lệnh phù, thay vào đó bằng một thứ vũ khí lạ kỳ vội được lấy ra :

– Hãy theo ta về quy án, ở đấy ắt ngươi sẽ được giải thích minh bạch. Hy vọng ngươi đủ thông tuệ để tự hiểu hễ càng kháng cự thì càng tự chuốc khổ vào thân.

Giang Cửu Linh từ lưng tuấn mã dần bước xuống :

– Ý các hạ không tiện giải thích? Cũng chẳng sao vì tại hạ vẫn thừa rõ mọi đoán định cùng những mệnh lệnh của quan phủ đều chẳng xuất phát từ bản thân. Vậy thì để tại hạ hỏi cách khác vậy, các hạ là người của ai? Hỏi chuẩn xác hơn thì các hạ do ai sai phái? Và nhân vật đó vì nguyên do gì luôn tìm thiên phương bách kế quyết đẩy tại hạ vào chốn tử địa?

Vũ khí của nhân vật nọ là một đĩa tròn thật sáng do phản chiếu ánh dương quang, cũng có nhiều khía nhọn chĩa ra tua tủa chứng tỏ đều được luyện từ kim thiết thật tốt. Nhân vật nọ đưa vũ khí ra trước mặt :

– Chớ nhiều lời vì nếu không thuận phục quay về thọ án thì ngươi chỉ có một kết quả duy nhất là mau nạp mạng.

Giang Cửu Linh thản nhiên tự tiến lại gần hơn :

– Tại hạ không phủ nhận đang là tội phạm tài đào, tuy nhiên điều tại hạ bất phục là luôn bị ai đó dùng thế lực quan phủ tạo hết hiểm cảnh này đến hiểm cảnh khác quyết hại tại hạ. Vì sao vậy? Và may thay nhân gặp các hạ ở đây, tại hạ tin rằng đã có cơ hội tự minh bạch và làm sáng tỏ. Hãy ra tay đi thôi, nhưng tại hạ nói trước hậu quả dù là thế nào thì chỉ có các hạ gánh chịu. Và nếu muốn toàn mạng thì sao các hạ không tự nói hết những gì tại hạ cần biết? Thế nào?

Thái độ thản nhiên của Giang Cửu Linh chính là nguyên do khiến đối phương động nộ, lập tức bật lao đến và quát :

– Ngươi thật ngông cuồng, há chỉ sau nửa năm ngươi từ một kẻ vô dụng bỗng dưng có bản lĩnh thượng thừa? Ngươi thật sai lầm khi dám khích nộ ta, mau nạp mạng.

Người đến thì vũ khí cũng đến, nhân vật nọ vụt đĩa tròn loang loáng lại còn là đĩa tròn tự xoay, không những chỉ tạo ra những loạt rú rít nghe khiếp người mà còn khiến các khía nhọn cứ luôn nhắm vào Giang Cửu Linh, ngỡ chỉ một sát na là tha hồ chấn chạm và cứa nát khắp thân hình Giang Cửu Linh.

Ào…

Ngờ đâu tay tả Giang Cửu Linh chợt cất lên lập tức phát xạ ra một tia hàn quang không rõ là vật gì và làm từ chất liệu nào, nhưng khi tia hàn quang chạm vào đĩa tròn của đối phương lập tức tạo ra tiếng động chát chúa.

Keng…

Hậu quả là chiêu công của nhân vật nọ bị chận đứng, tạo cơ hội cho Giang Cửu Linh ung dung tiếp cận với một chiêu trảo bật nhanh từ hữu thủ :

– Mau dừng tay.

Vù…

Dứt tiếng, chính Giang Cửu Linh chủ động dừng trước chỉ vì hữu trảo của Giang Cửu Linh đã chộp và đang uy hiếp chực bấu nát huyệt Hầu Lộ của đối phương.

Hoàn toàn khiếp đảm, nhân vật nọ vội kêu lên, tiếc thay chỉ thốt ra toàn những âm thanh nghe ằng ặc vì cổ đã bị bấu chặt :

– Ưm…

Chợt xuất hiện hai loạt tiếng quát từ đâu đó phía sau Giang Cửu Linh :

– Tiểu tử to gan.

– Mau nạp mạng.

Cùng với hai loạt quát là hai đạo uy kình đã bất thần cuộn ập vào Giang Cửu Linh.

Ào…

Vù…

Giang Cửu Linh thoáng động dung, chợt nghiến răng và lập tức xoay người, nếu hữu trảo vẫn chộp giữ ở huyệt Hầu Lộ của nhân vật nọ thì dù chỉ với một cánh tay tả còn lại Giang Cửu Linh vẫn ngang nhiên vẫy xạ một đạo chưởng kình, quyết đối phó nhị kình do hai nhân vật chợt xuất hiện và bất thần tấn công :

– Dám tập kích ư? Mau lui này.

Ầm.

Hai nhân vật nọ lập tức bị chấn lui sợ hãi đến tái sắc diện :

– Hảo nội lực. Hự…

– Tiểu tử sao bỗng có bản lĩnh thế này?

Đáp lại Giang Cửu Linh chợt biến mất nhưng chỉ một thoáng sau khi xuất hiện trở lại nguyên vị, Giang Cửu Linh hầu như chẳng quan tâm gì nữa đến hai nhân vật vừa rồi, chỉ lạnh lùng hỏi nhân vật đầu tiên :

– Các hạ đã tự lượng sức chưa? Vậy nói đi, các hạ muốn sống hay muốn chết?

Nhân vật nọ tái mặt vừa lùi vừa kêu :

– Ngươi là ai? Sao vì tiểu tử họ Giang dùng kế này đối phó bọn ta? Phải chăng ngươi là…

Tâm cơ thoáng động, Giang Cửu Linh bật hỏi và gằng giọng :

– Là ai? Mau nói!

Chợt nhân vật nọ trợn mắt nhìn vào đâu đó phía sau Giang Cửu Linh.

Theo bản năng, lập tức Giang Cửu Linh quay đầu nhìn lại phía sau và lập tức biết đã lầm kế, vì phía sau hoàn toàn chẳng có ai ngoài hai nhân vật vừa rồi mãi đến tận lúc này vẫn đứng yên bất động.

Vì thế Giang Cửu Linh vội nhảy tránh ngay khi nghe nhân vật nọ chợt quát :

– Vĩnh biệt.

Nhờ đó Giang Cửu Linh cảm nhận chỉ bị vài lượt gió rít nhẹ lao sượt ngang và nếu chậm ắt hậu quả sẽ khó lường.

Đã thoát hiểm, Giang Cửu Linh phẫn nộ quay lại với nhân vật nọ và lạ thay chỉ thấy nhân vật cười thập phần đắc ý.

Thêm nghi ngờ Giang Cửu Linh thay vì lao đến xuất thủ chỉ dừng lại hỏi :

– Mưu ám toán đã bất thành, kể như các hạ đã cận kề cái chết, vẫn cười được sao?

Đáp lại nhân vật nọ vẫn chỉ cười cười, chỉ khi từ khóe miệng của nhân vật nọ dần xuất lộ vài giọt huyết, Giang Cửu Linh dù mơ hồ nhưng cũng đoán hiểu :

– Các hạ tự phục độc tìm chết? Tại sao vậy?

Đến lúc đó từ miệng nhân vật nọ mới bật thốt ra một lời ngắn ngủi :

– Vì thà như vậy còn hơn là để lọt vào tay một kẻ độc ác như ngươi. Hự…

Nhìn nhân vật nọ vụt khuỵu ngang, Giang Cửu Linh thập phần bàng hoàng cũng là hoang mang vô tưởng nhưng sau đó chực nhớ, Giang Cửu Linh vội quay lại với hai nhân vật còn lại.

Ngờ đâu cả hai nhân vật này cũng đã chết, tuy chẳng biết chết lúc nào và vì sao nhưng qua dáng sắc của họ. Giang Cửu Linh đủ minh bạch họ quả thật đều đã chết.

Diễn biến khiến bất luận ai cũng phải kinh hoàng, huống hồ Giang Cửu Linh còn là phạm nhân tại đào, vì thế sau khi vội nhìn quanh và phát hiện tất cả đều vắng vẻ, Giang Cửu Linh lập tức tìm cách vùi lấp toàn bộ ba thi thể.

Để đào huyệt, Giang Cửu Linh không chỉ tìm chỗ đất mềm ở sâu trong vệ đường mà còn cần phải có lợi khí, qua đó mới rõ quả thật Giang Cửu Linh có mang vũ khí bên thân, là một thanh kiếm tuy chẳng dài lắm nhưng phần thân thì thật dẻo mềm, luôn được Giang Cửu Linh thu giấu tận bên trong ống tay áo bên tả.

Đến lúc định ném lần lượt ba thi thể xuống hố huyệt mới đào, may sao Giang Cửu Linh kịp phát hiện đôi điều khả nghi nên tạm dừng lại. Nhờ đó Giang Cửu Linh tuần tự tìm thấy trước sau có đến ba mũi ám khí chia ra cắm vào hai thi thể của hai nhân vật mà cho đến lúc này Giang Cửu Linh vẫn luôn tự hỏi sao họ lại chết.

Xé một mảnh y phục từ thi thể, Giang Cửu Linh thận trọng gói ba mũi ám khí và thu cất vào người, sau đó tự tiến hành mò sục ở thi thể của nhân vật phục độc tự sát, và ở thi thể này Giang Cửu Linh cũng tìm thấy vài mũi ám khí được ẩn giấu khéo léo trong một đoạn trúc ngắn cất giữ ở cổ tay bên hữu, nhìn vật này Giang Cửu Linh gật gật đầu :

– Lúc nãy y ném ám khí chỉ một phần là đối phó ta, kỳ thực y cũng tiên liệu giả như ta thoát thì y vẫn mãn nguyện vì đã thực hiện xong hành vi sát nhân diệt khẩu, bất kể hai kẻ bị y sát hại có là đồng bọn với y hay không. Thủ đoạn thật độc ác khiến ta khó thể đề phòng. Hừ…

Và sau khi hoàn tất Giang Cửu Linh lại dùng tuấn mã tiếp tục hành trình với tâm trạng mỗi lúc thêm nặng nề vì có quá nhiều nghi vấn nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu…

* * * * *

Nhấp xong một ngụm trà, Trầm tướng quân vừa chép miệng vừa tiếp tục câu chuyện :

– Có phải câu chuyện khiến đại sư khó nghĩ hoặc cảm giác thấy khó thể tin? Nhưng dù sao cũng xin cho một vài lời chỉ giáo, nỡ nào để bổn tướng thất vọng, vì đã phí công tìm mọi cách thỉnh mời đại sư pháp giá đến tận bổn doanh?

Cùng ngồi dùng trà với Trầm tướng quân còn có hai nhân vật nữa, trong đó có một tăng nhân là đối tượng vừa được vị tướng quân họ Trầm đặt câu hỏi, tăng nhân sau một thoáng ngẫm nghĩ mới lên tiếng :

– Ý tướng quân đại nhân không tin tiểu tráng sĩ họ Giang là tội nhân thật sự từng sát hại quá nhiều nhân mạng?

Trầm tướng quân gật đầu :

– Như bổn tướng vừa kể, mọi diễn biến xảy ra quanh Giang Cửu Linh mười phần đủ mười đều liên quan đến giới võ lâm, kể cả xuất thân của y cũng chung nguyên ủy này. Thế nên bổn tướng càng ngẫm nghĩ càng tin Giang Cửu Linh chỉ bị giá họa, nhưng vì sao và do ai chủ mưu thực hiện thì chỉ có đại sư hiển nhiên thừa hiểu nội tình võ lâm mới đủ tư cách giúp bổn tướng.

Tăng nhân nọ chợt có một thoáng cau mày, nhân đó lẻn liếc về phía nhân vật còn lại cũng đang ngồi dùng trà chung bàn :

– Vì mong sáng tỏ nội tình, tướng quân đại nhân chẳng quản đường xá xa xôi cho thuộc tướng thỉnh cầu bần tăng tới đây, bởi cho rằng chỉ người võ lâm mới tường tận mọi chuyện giới võ lâm. Vậy thì thí chủ đây cũng là khách được thỉnh mời? Xin lượng thứ bần tăng mắt kém, không rõ thí chủ là nhân vật hà phương hà xứ? Có thể cho bần tăng thỉnh giáo cao danh quý tính vì đã ngầm đoán xuất thân của thí chủ quyết chẳng tầm thường.

Nhân vật này chỉ tủm tỉm cười, dù vậy vẫn chẳng thể giấu khí khái uy nghi là thần thái chỉ có ở bậc tôn sư, không nghiêm vẫn oai.

Và lập tức Trầm tướng quân lên tiếng đỡ lời, đáp thay nhân vật nọ :

– Mục lực của đại sư thật lợi hại, nhưng xin chớ ngộ nhận vì đại nhân đây tuy có xuất thân bất phàm nhưng tuyệt đối chẳng can hệ gì đến giới võ lâm. Và cũng đừng nghĩ bổn tướng đang có điều gì đó chẳng thành tâm cùng đại sư.

Tăng nhân gật nhẹ đầu :

– Như vậy ắt cũng là bậc đại quan đương triều, không là đồng liêu thì cũng là thượng cấp của tướng quân? Nếu vậy thì xin lượng thứ vì bần tăng quá đa sự, thảo nào thoạt nhìn cũng thấy đại nhân đây có khí độ bất phàm, lại còn được cao nhân luôn cận kề hộ vệ. Mong lượng thứ, A di đà Phật…

Nhân vật nọ nhẹ chau mày, nhưng thủy chung không lên tiếng, chỉ khẽ liếc nhìn về phía Trầm tướng quân.

Hiểu ý Trầm tướng quân bật cười hào sảng và cất giọng oang oang giải thích :

– Đại sư lại ngộ nhận nữa rồi vì có chăng đây là đại bản doanh của bổn tướng, hiển nhiên luôn có nhiều tùy tướng ẩn phục và thật chẳng dám nhận hai chữ cao nhân như lời đại sư vừa khen.

Nghe vậy tăng nhân nọ không hỏi gì nữa, chỉ dần nghiêm mặt lại và đáp thẳng vào những gì Trầm tướng quân quan tâm :

– A di đà Phật, về câu chuyện vừa nghe đại nhân thuật kể, có thể cho bần tăng tóm lược thế này, vì cho Giang Cửu Linh liên tiếp bị tai họa là do giới võ lâm gây ra, thế nên tướng quân đại nhân có ý thiên nhiều về một giả định, cho Giang Cửu Linh nếu mãi tồn tại thì sẽ có rất nhiều bất lợi cho ai đó, cũng chính là nhân vật chủ mưu luôn đứng sau mọi thảm sát từng xảy ra, gồm các sư thái vô tội ở am Thiên Phật tự và ít nhất là mười cao thủ kỳ thực chỉ là lũ thủy khấu đến từ Trường Giang xa xôi?

Trầm tướng quân gật đầu :

– Cũng đừng quên một tùy tướng tâm phúc là Truy Phong Bộ Thập Tam Liên Hoàn Chưởng Kha Tuệ, chỉ vì một liên can ngẫu nhiên vậy mà vẫn bị sát hại. Hung thủ quá xem thường quốc pháp, khiến bổn tướng không thể không dần thiên về giả định ấy.

Tăng nhân bảo :

– Bần tăng hiểu, dù vậy A di đà Phật, có hai chi tiết này bần tăng biết khi nói ra ắt sẽ khiến tướng quân đại nhân hoặc thất vọng hoặc không tin. Thứ nhất về tuyệt kỹ Tam Ma Thám Trảo, đích thực bần tăng chưa hề nghe bao giờ. Thứ hai nếu tin vào nhận định của Tây Môn Nghi với xuất thân ắt chỉ từ Minh Nguyệt giáo, về thân thủ bản lĩnh của một nhân vật họ Tôn được Giang Cửu Linh gọi là Tôn thúc thúc thì thú thật bần tăng cũng vô khả hoặc chỉ rõ hoặc đoán biết đấy là nhân vật nào.

Trầm tướng quân phân vân khó hiểu :

– Đại sư há không phải là một trong số ít cao tăng hiện đang đứng đầu đại phái Thiếu Lâm hay sao? Vậy nếu kể cả đại sư cũng không thể cho bổn tướng dù chỉ là một lời phó giao minh bạch thì bổn tướng rồi sẽ biết hỏi ai đây?

Tăng nhân nọ chợt bảo :

– Nhưng cũng có một cách và để tướng quân đại nhân không phải phí thời gian, xin hãy phó giao việc này cho bần tăng, vì bần tăng định nhờ tới Cái bang. Chỉ họ mới đủ bản lĩnh để bắt đầu dò xét và truy ngược lại từng quá khứ của nhân vật nào đó am hiểu và luôn vận dụng tuyệt kỹ Tam Ma Thám Trảo. Xin hẹn tướng quân đại nhân một hạn kỳ, cứ cho là vài ba tuần trăng, nếu có bất luận thông tin nào bổ ích lập tức bần tăng sẽ phúc bẩm cho tướng quân.

Trầm tướng quân nhẹ thở dài :

– Vậy bí kíp võ học từng được Minh Nguyệt giáo quan tâm thì sao? Liệu có thể qua đó để nhanh chóng minh bạch hơn về những hung thủ từng sát hại các sư thái ở am Thiên Phật tự?

Tăng nhân nọ lắc đầu :

– Điều cần yếu là phải biết bí kíp đó là gì, nếu không thật chẳng thể dò la, xem gồm những ai hoặc các môn phái nào vì cũng quan tâm đến bí kíp đó nên mới gây thảm sát.

Trầm tướng quân liền chép miệng :

– Nói như vậy muốn minh oan cho Giang Cửu Linh thật không dễ?

Tăng nhân nọ nhẹ đứng lên :

– Lo với nỗi lo của muôn người, lòng tướng quân khiến bần tăng ngưỡng phục, vậy nguyện hứa sẽ không để tướng quân đại nhân thất vọng, bần tăng xin cáo từ.

Trầm tướng quân cũng đứng lên, nhất là khi thấy nhân vật thứ ba còn lại có thái độ tương tự, và Trầm tướng quân lên tiếng :

– Trong giới võ lâm nếu trước đây bổn tướng chỉ nghe thì bây giờ hoàn toàn hiểu vì sao đại phái Thiếu Lâm mặc nhiên luôn được mọi người xem là Thái Sơn Bắc Đẩu. Đức độ và lòng nhiệt thành của đại sư, bổn tướng cũng ngưỡng phục. Vậy xin chờ mọi hỉ tín từ đại sư đồng thời cũng xin được tiễn chân, chúc đại sư vô sự qui hồi quý phái bình yên.

Tăng nhân nọ vội khước từ :

– Không cần đâu, A di đà Phật, vì tướng quân đại nhân ắt còn bận nhiều việc quân cơ đại sự, bần tăng dù gì cũng thuộc giới giang hồ, xin chớ khách sáo. Bái biệt.

Dù vậy ngay khi đại sư kia bước ra khỏi hổ doanh, lập tức xuất hiện một nhân vật mặc quân phục nhưng cơ hồ vẫn bộc lộ dáng vẻ như một cao thủ võ lâm, nhân vật này tươi cười bảo :

– Tuân lệnh chủ tướng, xin cho tại hạ tiễn chân đại sư.

Có phần ngờ ngờ, tăng nhân nọ vừa đi vừa luôn tìm cách ngắm nhìn thật kỹ nhân vật có nhiệm vụ tiễn chân, đồng thời luôn khẽ kêu :

– A di đà Phật, như thí chủ đây là…

Trong khi đó, lúc hổ doanh chỉ còn lại hai người, nhân vật trung niên có sắc thái uy nghi chợt thay đổi thái độ, tự xem bản thân như là chủ nhân, vẫn ngồi nguyên vị, thản nhiên nhìn Trầm tướng quân hãy còn đứng tỏ vẻ đang chờ đợi gì đó.

Hiểu ý, Trầm tướng quân vẫn đứng, không chỉ có thế mà còn dần nhẹ khom người xuống :

– Sự việc vừa rồi…

Chợt từ sau lưng Trầm tướng quân đột ngột vang lên thanh âm :

– Tội dân là Giang Cửu Linh mạo muội đến tham kiến để xin chịu tội với tướng quân đại nhân.

Trầm tướng quân giật mình quay lại, để khi thấy quả nhiên đã có Giang Cửu Linh xuất hiện và đang quỳ, Trầm tướng quân lập tức cau mày :

– Sao ngươi có thể tiến vào đây? Và còn nữa, ngươi đến từ lúc nào? Há lẽ ngươi xuất hiện vào đúng thời điểm này là vì từ lâu đã ẩn phục nghe mọi chuyện nãy giờ?

Giang Cửu Linh vẫn quỳ :

– Đó là điều thứ nhất Giang Cửu Linh xin quỳ thỉnh tội vì chưa được lệnh cũng chẳng lời nào bẩm báo đã tùy tiện tiến vào hổ doanh và kỳ thực đã thực hiện khá lâu rồi. Nhờ đó đã minh bạch và hiểu rõ đã phạm thêm tội thứ hai, Giang Cửu Linh cũng xin chịu xử phạt.

Thật lạ, nhân vật có sắc thái uy nghi thủy chung không thốt một lời, bất quá chỉ nhẹ gật đầu khi thấy Trầm tướng quân kín đáo đưa mắt như muốn hỏi gì đó.

Cũng tự hiểu ý tứ của nhân vật nọ, Trầm tướng quân từ từ ngồi xuống và cất cao giọng cật vấn Giang Cửu Linh :

– Ngươi vừa tự nêu hai tội, một là tùy tiện đặt chân vào đây dù chưa được lệnh của bổn tướng, còn tội thứ hai? Phải chăng ngươi thừa nhận đã thực sự gây thảm án ở Thiên Phật tự?

Giang Cửu Linh vì đang lúc thỉnh tội nên thủy chung vẫn giữ tư thế quỳ :

– Về thảm án ấy, Giang Cửu Linh tuyệt đối vô can. Riêng với tội thứ hai vừa xin chịu xử phạt vì thảo dân mấy lúc gần đây đã cả gan dám nghi ngờ sai cho tướng quân.

Trầm tướng quân giật mình :

– Ngươi nghi ngờ bổn tướng? Như thế nào?

– Cách đây không lâu vì hiểu bản thân ngẫu nhiên đã là phạm nhân tại đào, mỗi bước di chuyển là thập phần hiểm nguy và gian nan, thế nên thảo dân có nhờ người tìm mọi cách để đưa tin cho tướng quân, chính là thời điểm này. Dám hỏi tướng quân có nhận được tin chăng?

Trầm tướng quân lắc đầu :

– Ngươi đã hành động thế thật sao? Ngươi quá tự tin đấy, há lẽ không ngại bổn tướng vì tuân thủ quốc pháp sẽ sắp sẵn mọi việc hầu đối phó ngươi sao?

Thật tiếc là bổn tướng chẳng nhận được tin, hay người được ngươi nhờ không thực hiện?

– Nhưng thật khó giải thích nguyên nhân tại sao vẫn có người vì biết thảo dân vào lúc nào, định đi đâu, để bất thần xuất hiện ngăn đường chặn lối toan sát hại thảo dân. Trầm tướng quân nghĩ như thế nào?

Trầm tướng quân lại giật mình :

– Có chuyện này thật sao? Vậy phải chăng ngươi muốn nói nếu không phải bổn tướng thì cũng là những thuộc hạ thân tín đã từ đây để lộ quân tình? Thảo nào khi nãy ngươi nói đã có ý nghi ngờ, là điều bổn tướng có thể quả quyết chưa bao giờ hành động. Nhưng như vậy thì càng thêm lạ, là kẻ nào đã trước sau năm lần bảy lượt quyết hạ thủ ngươi?

– Không chỉ riêng thảo dân vì kể cả Kha Tuệ tiền bối cũng chịu vong mạng thật oan uổng. Do vậy thảo dân đánh liều và mạo muội tìm đến đây là mong thỉnh cầu từ tướng quân một ân huệ, hãy cho thảo dân cơ hội truy tìm và đòi lại công bằng, nhất là sự công bằng cho Kha Tuệ tiền bối.

Trầm tướng quân cau mày :

– Ngươi muốn tự thân truy tìm chủ hung? Liệu có được không? Huống hồ ngươi đến đã lâu và đã nghe tất cả, ắt cũng thấy có nhiều khó khăn như thế nào khiến cho người của đại phái Thiếu Lâm dù bản lĩnh cao minh vẫn chẳng dám tự phụ là sẽ chỉ dựa vào sự độc lực của bản thân để thực hiện. Ngươi chớ quá nóng nảy, trái lại hãy phó giao và tin vào bổn tướng.

Đúng lúc này chợt có một luồng gió lạ bất ngờ cuộn từ ngoài vào khiến Giang Cửu Linh vì kịp phát hiện và chỉ thoắt xoay người là đã xuất hiện để án ngữ và che chắn trước mặt Trầm tướng quân, đồng thời Giang Cửu Linh cũng thần tốc xuất thủ, đối phó một bóng nhân ảnh quả nhiên vì từ bên ngoài đột ngột lao vào nên mới tạo ra cơn gió lạ vừa rồi :

– Có thích khách, tướng quân xin cẩn trọng, dù vậy cũng đừng lo vì đã có thảo dân ở đây. Hãy đỡ.

Ào…

Ngờ đâu bóng nhân ảnh nọ lại quát :

– Chỉ có ngươi mới là thích khách, chủ tướng xin lượng thứ vì tiểu nhân buộc phải khuấy động ngay tại đây. Đỡ chiêu.

Ầm.

Giang Cửu Linh chợt khựng lại :

– Nói sao? Vậy tôn giá đây không là…

Nhưng bóng nhân ảnh nọ lại bật lao vào Giang Cửu Linh :

– Hảo công phu, dù vậy ngươi thật ngông cuồng mới dám đặt chân vào đây.

Mau nằm xuống cho ta.

Ào…

Giang Cửu Linh liền quát :

– Mau dừng tay hầu tránh những ngộ nhận không cần thiết vì tại hạ không là thích khách. Hãy dừng lại nào.

Quát xong cũng là lúc tay của Giang Cửu Linh bỗng bật ra và dừng phắt lại với tư thế khóa chặt vào Uyển Mạch cổ tay của nhân vật nọ, khiến nhân vật nọ biến sắc bật kêu :

– Long Trảo Thủ, công phu của phái Thiếu Lâm? Ngươi là đệ tử Thiếu Lâm phái?

Giang Cửu Linh lắc đầu toan đáp thì nghe thanh âm của Trầm tướng quân cất lên từ phía sau :

– Giang Cửu Linh ngươi mau thu tay về, đừng mạo phạm hoặc gây phương hại đến Khổng huynh đệ cũng là tùy tướng tâm phúc của bổn tướng tương tự Kha Tuệ huynh đệ.

Được Giang Cửu Linh buông tay, nhân vật họ Khổng vội lùi và bật kêu :

– Ngươi là Giang Cửu Linh? Nhưng theo ta biết ngươi không thể có bản lĩnh ngần này, liệu có nhầm lẫn gì không chủ tướng?

Giang Cửu Linh vừa mĩm cười vừa nhún vai đáp :

– Tại hạ hành bất cải danh tọa bất cải tính, thủy chung vẫn là Giang Cửu Linh. Xin lượng thứ vì đắc tội. Nhân đây cũng xin được cải chính, tại hạ chưa hề có diễm phúc trở thành đệ tử Thiếu Lâm phái và chiêu vừa rồi càng không phải là tuyệt kỹ phái Thiếu Lâm, trái lại chỉ là một chiêu vụng về nhờ tại hạ có lần mục kích nên lẻn học lóm được từ một dã thú, chính là gấu xám.

Họ Khổng hoài nghi :

– Kha Tuệ từng nói với ta tương tự, nhưng há lẽ ngươi chỉ lỏm học mà lại lĩnh hội chiêu thức thật cao minh đến như thế thật sao?

Chợt Trầm tướng quân lên tiếng :

– Được rồi, vậy là bổn tướng hiểu vì sao ngươi toan đơn phương độc lực quyết tự tìm hung thủ đã gây ra thảm án tại Thiên Phật tự. Nhưng liệu có được hay không, chuyện này hãy để sau, còn bây giờ vì tất cả chỉ là ngộ nhận, Khổng Du Phát ngươi có thể đi được rồi và nhớ là đừng quấy rầy bổn tướng. Đi đi.

Khổng Du Phát liền cúi đầu nhận lệnh và từ từ lui ra.

Chờ Khổng Du Phát, đi khuất Giang Cửu Linh vội quay người lại.

Ngờ đâu Giang Cửu Linh chưa kịp nói gì thì nghe nhân vật có dáng sắc uy nghi lần đầu tiên mở miệng lên tiếng :

– Bổn nhân cũng từng nghe Trầm tướng quân nói nhiều về ngươi và hầu hết là đều khen không tiếc lời nhưng vẫn có câu “trăm nghe không bằng một thấy”, ngươi nghĩ sao nếu bổn nhân tỏ ý sẽ lĩnh giáo mọi sở học của ngươi để minh bạch có thật các chiêu võ của ngươi đều tự lĩnh hội từ nhiều ác thú?

Giang Cửu Linh hoang mang. Trong khi đó vừa hoang mang vừa giật mình, Trầm tướng quân vội xua tay ngăn lại :

– Chuyện này e không được, xin hãy…

Nhân vật nọ cũng xua tay, lại còn ung dung ngắt lời Trầm tướng quân :

– Bổn nhân thừa hiểu Trầm tướng quân đang lo ngại điều gì nhưng hãy yên tâm vì bổn nhân đương nhiên cũng biết tự lượng sức mình, ắt vẫn có thể tự lo liệu được. Và sẽ như thế này, Giang Cửu Linh ngươi nghĩ sao nếu đề xuất của bổn nhân vẫn như cũ, duy có một thay đổi nhỏ, là chỉ cần tỷ võ chẳng cần tỷ lực? Nghĩa là chỉ xuất chiêu chiết chiêu không dụng lực để tránh chuyện gây thương hại cho nhau?

Chợt phát hiện sắc diện của vị tướng quân họ Trầm vẫn luôn tỏ ra lo sợ, Giang Cửu Linh sau một thoáng ngẫm nghĩ liền nói :

– Trước khi bày tỏ chủ ý là có thuận hay không, liệu có thể cho tại hạ hỏi vài lời?

Nhân vật nọ bỗng tỏ ra nôn nóng lạ, vội gật đầu bảo :

– Ngươi cứ hỏi, miễn đừng hỏi bất kỳ điều gì về xuất thân lai lịch của bổn nhân. Mau đi.

Giang Cửu Linh liền hỏi với ánh mắt luôn kín đáo tìm cách dò xét từng biến chuyển ở ngay trên nét mặt của Trầm tướng quân :

– Tại hạ chỉ xin hỏi về đại sư vừa rồi, có thật đấy là một trong số ít cao tăng hiện đứng đầu phái Thiếu Lâm?

Người đáp là Trầm tướng quân :

– Không sai, nhưng ngươi hỏi điều này là có ý gì?

Giang Cửu Linh lại hỏi :

– Chỉ để biết có phải thân thủ bản lĩnh của đại sư ấy đã đạt mức tột đỉnh cao minh hay chưa?

Cũng Trầm tướng quân đáp :

– Theo bổn tướng từng dò xét, trước khi thỉnh mời đến đây thì thân thủ bản lĩnh của Thiếu Lâm tứ trần hiện nay quả xứng là đại cao thủ, đại sư vừa rồi chính là một trong Tứ Trần gồm nhân – quả – luân – hồi, còn được võ lâm xưng tụng là Tứ Đại Cao Tăng.

Giang Cửu Linh hỏi tiếp :

– Vậy thân thủ của vị tôn giá đây so với vị đại sư lúc nãy là thế nào? Sở dĩ lời tại hạ hỏi vì khi thoạt xuất hiện, tuy hành tung của tại hạ có bị phát hiện nhưng đại sư ấy cơ hồ chưa đủ bản lĩnh để nhận rõ đâu là phương vị tại hạ ẩn thân, kỳ thực là ở phía sau chỉ cách đại sư ấy qua tấm bình phong này.

Trầm tướng quân cau mày :

– Ý muốn nói bản lĩnh ngươi hiện nay bỗng dưng đã cao minh hơn Thiếu Lâm tứ trần? Có quá tự phụ chăng?

Giang Cửu Linh chợt vung tay khẽ chộp cách không và hướng duy nhất mỗi một chén trà là vật đã do đại sư lúc nãy dùng vì chưa được thu dọn nên vẫn còn đặt trên bàn cùng hai chén trà khác, tất cả đều có khoảng cách so với Giang Cửu Linh đang đứng là ngoài nửa trượng :

– Trước lần đầu tiên được vinh hạnh hội diện tướng quân, thảo dân cũng may gặp kỳ tích, mãi sau này mới có cơ hội minh bạch. Và chính nhờ kỳ tích này nếu lúc đó thảo dân chỉ có thể bộc lộ bằng thần lực thì về sau càng hiểu đây chính là nguồn nội lực tột cùng sung mãn và chẳng phải bất luận ai cũng có thể làm được điều như thảo dân đang làm. Hãy xem đây.

Theo cử động chỉ từ tay của Giang Cửu Linh, chén trà nọ dù chẳng có gì chạm vào vẫn từ từ nâng lên và chậm rãi bay về phía xa hơn, sau nữa thì tự quay lại, hạ thấp dần xuống và nằm ngay ngắn trên bàn như cũ, chẳng hề tạo ra bất kỳ tiếng động nào dù là thật khẽ. Nhân vật nọ khẽ kêu :

– Hảo công phu. Và quả là không phải bất luận ai cũng đủ bản lĩnh thực hiện.

Giang Cửu Linh không vì thế mà cao ngạo, trái lại chỉ nhẹ cúi đầu và nghiêm mặt nói :

– Tuy tại hạ không thể biết cũng không tiện hỏi bất kỳ điều gì nhưng vẫn đoán biết tôn giá ắt phải có xuất thân bất phàm, vì thế xin lượng thứ và đừng nghĩ tại hạ cố tình phô trương. Kỳ thực chỉ là do bản thân chẳng mảy may dám mạo phạm đến tôn giá, đồng thời cũng còn một chủ ý nữa là mong được Trầm tướng quân khi đã tỏ tường bản lĩnh của thảo dân lúc này thì nên chăng xin thành toàn cho thảo dân. Bởi nếu không vì tôn trọng quốc pháp, cũng do không muốn gây khó xử chỉ làm tướng quân thất vọng thì với bản lĩnh này của thảo dân, không những thảo dân thừa năng lực thực hiện, chẳng ngại bất kỳ thế lực nào mà biết đâu còn tội thêm tội do bản thân vẫn đang là tội phạm tại đào. Thật mong tướng quân ân chuẩn.

Trầm tướng quân tư lự :

– Vậy ngươi định tiến hành thế nào?

Giang Cửu Linh đáp :

– Nếu đại sư lúc nãy chỉ có thể nghĩ được mỗi một phương cách kể cũng khá cao minh và cơ hội thành sự cũng khá nhiều, thì thảo dân nếu đừng phải lo thêm về mọi lệnh truy nã phát ra từ triều đình, có thể quả quyết còn một cách khác khả dĩ thu kết quả mỹ mãn hơn.

Trầm tướng quân bảo :

– Hãy nói thử xem.

Giang Cửu Linh giải thích :

– Đó là về tuyệt kỹ cũng là độc thủ hung thủ đã thực hiện đều khiến từ đỉnh đầu nạn nhân bị thủng, phun huyết xối xả, và thảo dân nào chỉ tận mắt mục kích tử trạng này một lần? Có đến những hai, một ở vị thúc phụ từng cưu mang giáo dưỡng thảo dân cho dù có được Tôn thúc thúc nhận định, bảo đó từng là hung thủ sát hại phụ mẫu của thảo dân thì cái chết của vị thúc phụ đó cũng do hung thủ bí ẩn gây ra. Sau nữa là cái chết thứ hai của lão sư thái trụ trì am Thiên Phật tự cũng chung một tử trạng là bị thương trên đỉnh đầu.

Trầm tướng quân chợt kêu :

– Còn một cái chết nữa cũng tương tự, đấy là Kha Tuệ. Vậy bổn tướng hiểu rồi, ngươi toan truy tìm hung thủ dựa theo tuyệt kỹ độc ác này? Nhưng vạn nhất hung thủ từ bỏ, tuyệt đối chẳng dùng tuyệt kỹ ấy thì sao?

Giang Cửu Linh mỉm cười :

– Bất luận có dùng nữa hay không thì một khi đã là tuyệt kỹ sở trường thì chí ít phải có ai đó trên giang hồ ắt là từng biết qua và sẽ chỉ rõ đâu là nhân vật từng luyện tuyệt kỹ ấy. Thảo dân tự tin có thể thành sự dựa vào manh mối này.

Trầm tướng quân chợt cau mày lần nữa :

– Nhưng để ngăn lại mọi mệnh lệnh truy nã ngươi từ phía triều đình, bổn tướng e cũng mất khá nhiều thời gian. Vạn nhất trong thời gian ấy, cứ cho là từ chỗ bổn tướng quân vì có gian tế nên bị tiết lộ quân cơ, nếu có lệnh phát nã từ triều đình đưa đến đây, há lẽ bổn tướng cũng phải kháng lệnh giúp ngươi đối phó sao? E không thể.

Chợt nhân vật nọ dù chẳng nói gì chỉ lẳng lặng lấy ra một vật trao cho Trầm tướng quân thì thái độ của nhân vật nọ vẫn khiến Trầm tướng quân giật mình kêu :

– Ngài có chủ ý thế nào?

Nhân vật nọ đành vừa cười vừa giải thích :

– Giang Cửu Linh vừa tự phô diễn công phu thượng thừa, thiết nghĩ không chỉ vô ích mà có thể còn gây nhiều tổn hại chẳng cần thiết nếu không có ai đó tạm thời ngăn lại mọi hành sự hồ đồ từ phía quan phủ hoặc các huyện lệnh. Huống hồ bổn nhân cũng có phần tin, muốn tạo cơ hội cho họ Giang. Tướng quân mau trao cho y và cứ căn dặn những gì cho là cần thiết.

Tỏ vẻ thập phần cảm kích, Trầm tướng quân vội gọi Giang Cửu Linh cùng ra ngoài :

– Ngươi thật may mắn, tột cùng may mắn. Thôi đi nào, vì bổn tướng cũng có mấy việc không thể không dặn ngươi.

Nhưng kỳ thực đây là Trầm tướng quân đã tự chân tiễn Giang Cửu Linh đến tận bên ngoài. Vừa đi Trầm tướng quân vừa thì thào căn dặn :

– Nhân vật vừa rồi vì có thân phận cực cao nên mới đủ tư cách giữ và phó giao cho ngươi vật này, và hãy nhớ. Một là không để mất, hai là không bao giờ khinh suất hoặc tùy tiện sử dụng vật này. Chỉ khi nào bị bất luận quan quân triều đình nào tỏ ý quyết làm khó dễ thì mới được lấy vật này ra. Nhưng chỉ cho họ xem xong thì phải thu cất lại ngay, rõ chưa?

Sau đó khi đã đủ xa, Giang Cửu Linh dừng lại và toan có lời cáo biệt thì chợt nghe Trầm tướng quân bảo :

– Sau khi ly khai ngươi định tiến hành từ đâu?

Giang Cửu Linh đáp :

– Nếu chẳng có gì trở ngại, thảo dân quyết đến Thiếu Lâm để bái phỏng và hỏi vị đại sư lúc nãy vài lời.

Trầm tướng quân gật đầu :

– Muốn dò hỏi về tuyệt kỹ ấy của hung thủ thì theo bổn tướng, nhất định Luận Trần đại sư ở Thiếu Lâm thừa kiến văn để biết, ngươi đến Thiếu Lâm là phải.

Giang Cửu Linh liền cúi đầu từ biệt.

– Xin đa tạ và cũng xin cáo biệt tướng quân.

Và Giang Cửu Linh đi xa dần.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN