Tầm Mịch - Chương 24: Thích
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
33


Tầm Mịch


Chương 24: Thích


Chuyển ngữ: Quả Bánh Kem

Khi Nam Mịch tỉnh lại đã là sau giờ Ngọ, khi nàng mở mắt, Cảnh Từ đang cầm quyển sách ngồi bên cạnh nàng.

Xung quanh được màn bao vây, nàng dụi dụi mắt: “Cảnh Từ? Chúng ta câu được bao nhiêu cá rồi?”

Cảnh Từ buông sách, dù bận vẫn ung dung nhìn nàng một hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn cười được: “Công chúa muốn câu mấy con?”

“Ừm… đại khái ba con… à, không, bốn con đi.”

Cảnh Từ thấy nàng ngủ đến mơ màng hồ đồ, nổi lên hứng thú muốn chọc nàng, hơi cúi người đến bên cạnh nàng, dí sát vào thấp giọng hỏi: “Vì sao lại là bốn?”

“Bởi vì cho phụ thân và ca ca, còn có Cảnh Từ và ta.”

“Vậy… chỉ có ba con thì làm sao đây?”

“Vậy…” Nam Mịch nhấp môi: “Ta không ăn, à… Cảnh Từ, chúng ta ăn một con đi.”

“Được.” Cảnh Từ nhẹ giọng cười rộ lên, sau đó nói: “Thần không thích ăn cá, đều cho Công chúa hết.”

“Được.”

Khi bọn họ về cung mang theo rất nhiều cá, lúc này Nam Mịch mới biết Cảnh Từ đang trêu nàng. Tuy không phải do nàng câu nhưng nàng tỏ vẻ đến trước là chủ, nghĩ: Nếu là do Cảnh Từ câu, vậy chính là mình câu rồi, không có gì khác biệt cả.

Nàng thật sự sai phòng bếp làm cá đưa đến cho Thần quân và Thánh Điện hạ, còn đặc biệt để lại một con mập nhất cho mình và Cảnh Từ.

Một ngoại thần như Cảnh Từ ở lại trong cung của Công chúa dùng bữa là trái quy củ, chỉ là bây giờ Nội vệ quân cũng do hắn quản, việc này thành ra lấy công làm tư.

Hôm sau, Nam Tu vội vã chạy đến Chá Phàm điện, Cảnh Từ vẫn còn đang ở thư phòng xem mấy nhiệm vụ Chá Phàm điện xử lý gần đây.

Đầu Cảnh Từ cũng chưa nâng: “Sao thế? Quá khứ không phải Thánh Điện hạ đều khịt mũi coi thường Chá Phàm điện chúng ta sao?”

“Ta cảm thấy, phụ thân ta muốn chọn phò mã cho Mịch nhi.”

Tay đang phê công văn của Cảnh Từ khựng lại, một giọt mực son nhỏ trên mặt giấy, không bao lâu đã thấm ra, hắn đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn Nam Tu: “Sao lại nói vậy?”

“Không thấy tiệc sinh thần lần này sao? Dù cho là vương đô các châu muốn vuốt mông ngựa vị muội muội Thông Thần này của ta, thì cũng không đến mức đều chọn một dàn có sắc vậy chứ? Ngươi nhìn vị Thế tử Ương châu kia đi, lúc nói lời chúc mừng muội muội ta mà hai mắt sắp dán hẳn lên mặt Mịch nhi rồi.”

Cảnh Từ tâm phiền ý loạn, có hơi nôn nóng: “Ừm, cho nên?”

“Thời gian gần đây ta càng nghĩ càng thấy không thích hợp, đây là sứ thần đến tặng lễ cũng đâu phải chọn mỹ nhân, ngươi nói đi?”

“Ta biết rồi, ý ngươi là.” Cảnh Từ xoa xoa chân mày, ý đồ xoa tan bực bội trong lòng: “Tiệc sinh thần do ngươi chuẩn bị, ngươi hẳn là phát hiện từ sớm mới đúng.”

“…”

Cảnh Từ lạnh mắt nhìn lại: “Ngươi lại phát hiện thêm gì khác?”

Nam Tu chép miệng, lòng nói cái gì cũng không giấu được hắn: “Ừm, hôm qua phụ vương ta đã triệu hết đám con cháu thế gia kia vào cung, sáng sớm hôm nay đã cho năm người ra ngoài. Hiện giờ còn lại Thế tử Hãn châu Chử Ly, đồ đệ Liễu Dương hòa của đại gia Nho học Uyển châu Vương Tuyết Chi, Thế Tử Ương châu Ôn Kiều, Tiểu Tướng quân Đường Duyên của Duẫn châu, ngươi nói phụ vương ta muốn thế nào?”

Cảnh Từ tích tụ trong lòng, lười mở miệng, chỉ nhìn thoáng qua Nam Tu.

Nam Tu gấp đến độ xoay hai vòng trong phòng: “Nếu để muội muội ta gả xa, vậy phải làm sao đây? Ta nói này Cảnh Từ, ngươi nghĩ thế nào hả?”

Cảnh Từ thở dài: “Việc này vẫn là phải xem ý Công chúa.”

“Ngươi nói đúng, nếu Mịch nhi không muốn, phụ vương nào nỡ để con bé chịu ấm ức.” Y lại xoay thêm hai vòng: “Ta đi tìm Mịch nhi.”

“Đừng đi.”

“Vì sao? Ngươi muốn để nó gả xa sao?”

“Bởi vì…” Ánh mắt Cảnh Từ rũ xuống, cô đơn nói không nên lời: “Đây là lựa chọn của chính nàng ấy.”

Nàng hẳn là nên có quyền lựa chọn, mà không phải do dự vì bất kỳ ai, dù cho cuối cùng nàng không chọn hắn.

Chân đang bước của Nam Tu dừng lại, lẳng lặng nhìn hắn: “Ngươi với muội muội ta, là ý kia, đúng không?”

Cảnh Từ giương mắt, trong mắt là quyết tuyệt thấy chết không sờn: “Đời này không đổi thay, không hối hận.”

Quả nhiên, không đến hai ngày trong cung lại bày một bữa tiệc không lớn không nhỏ, gọi mỹ miều là “tiệc phẩm cá”.

Đại khái là ăn cá Nam Mịch đưa đến giúp Thần quân sinh ra linh cảm.

Nam Tu dựa vào thân phận của mình tham gia, Cảnh Từ dựa vào thân phận Thống lĩnh Nội Vệ quân của mình cũng tham gia.

Nhìn bốn thanh niên tài tuấn văn thao võ lược, Cảnh Từ càng cảm thấy tim thắt lại, bỗng nhiên trong một nháy mắt, một Đại Tu hành giả Hỏa tộc thiên tư trác tuyệt như hắn đây cũng thấy hơi tự ti.

Nếu luận tu hành, hắn được nhiên đứng trước, nếu luận quyền vị, Cửu châu hiện tại, ngoại trừ phụ tử Nam gia, phỏng chừng dù có là ai cũng phải cúi đầu với hắn. Nếu nói đến gia thế, hắn không cha không mẹ không nói, một người Hỏa tộc như hắn làm thế nào so được với đám con cháu thế gia kia.

Nam Mịch ngồi trong bữa tiệc, ánh mắt đột nhiên liếc về phía Cảnh Từ một cái, vừa khéo chạm nhau với ánh mắt của hắn.

Lúc này hắn mới lấy lại tinh thần, sau đó gật gật đầu với Nam Mịch coi như chào hỏi.

Nhưng Nam Mịch vẫn cứ nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt kia như muốn nhìn thấu lòng hắn vậy, Cảnh Từ không tự chủ được rời ánh mắt đi, lại thấy tay Nam Tu đang nâng ly rượu lên, hắn bèn chạm ly của mình với y, một hơi cạn sạch rượu trong ly.

Một chạm này đụng đến rượu trong tay Nam Tu sánh ra ngoài mấy giọt.

Dọa đến y giật mình, Nam Tu quay đầu lại trừng hắn: “Ngươi có tật xấu gì vậy, có người kính rượu như ngươi sao…” Thấy vẻ mặt thất hồn lạc phách của hắn, Nam Tu quyết định vẫn nên ngậm miệng, nâng ly rót hết rượu vào bụng.

Khi tiệc tàn, sao trời đã dệt thành biển sáng ngời treo trên không.

Nam Tu cực kỳ khéo hiểu lòng người nói: “Cảnh đại nhân, tiễn Công chúa về nghỉ ngơi đi.”

Cảnh Từ gật đầu.

Hắn đi theo sau Nam Mịch, suy nghĩ miên man, lúc thì cảm thấy nàng cách hắn rất xa, lúc lại cảm thấy nàng đã sớm ở ngay trước mắt, một lòng bất ổn, nôn nóng không yên.

Nam Mịch chợt dừng bước, Cảnh Từ suýt thì va phải nàng: “Sao thế?”

“Cảnh Từ, vì sao ngài lại khổ sở như vậy? Là xảy ra chuyện gì sao?”

“Cái gì?” Không ngờ đến Nam Mịch sẽ đột nhiên hỏi như vậy, Cảnh Từ thấy hoảng sợ.

“Ta nói, ngài rất khổ sở.” Là trần thuật, không phải câu hỏi.

Cảnh Từ hồi thần, lòng nói mình đã biểu hiện rõ ràng đến vậy sao? Hắn lắc đầu: “Đa tạ Công chúa lo lắng, thần rất ổn.”

“Ngài không ổn, Cảnh Từ, ngài rất khổ sở.” Thấy hắn dường như không có ý định nói, Nam Mịch duỗi tay muốn kéo lấy tay hắn.

Kết quả không biết vì sao, Cảnh Từ lại bỗng nhiên tránh đi theo bản năng.

Mày Nam Mịch càng nhíu chặt hơn, trong giọng nói đã mang theo hơi giận: “Ngài nói với ta đi chứ!”

Trong lòng nàng biết Cảnh Từ không muốn nói, nhưng càng không muốn nói nàng lại càng thấy tức giận: “Cảnh Từ! Ta tức giận rồi!” Nói xong xoay người đi mất, còn bỏ lại một câu: “Đừng đi theo ta.”

Cảnh Từ đành phải ngừng bước, đứng nguyên tại chỗ có phần luống cuống tay chân.

Quả nhiên không ngoài dự liệu của Nam Tu, ngày thứ hai Thần quân đã truyền Nam Mịch đến, Nam Tu lấy cớ muốn bàn với Thần quân về việc của Tử Tiêu quân, cũng gọi cả Cảnh Từ đến.

Nam Tu ngồi bên cạnh Thần quân, thuận tiện thay Thần quân chỉnh lại tấu chương, Cảnh Từ đứng ngay sau hụ tử hai người. Thần quân đại khái cũng muốn cho Nam Tu tham gia, vì vậy mới ngầm đồng ý để hai người họ ở lại.

Khi Nam Mịch đến, ánh mắt chỉ dừng trên người Cảnh Từ trong một cái chớp mắt ngắn ngủi, sau đó lập tức rời đi, quy quy củ củ hành lễ với Thần quân.

Thần quân vẫy tay gọi nàng qua ngồi xuống, nàng ngồi xuống gần Thần quân, tâm tư lại không kiềm được bay đến chỗ Cảnh Từ.

“Mịch nhi.” Thần quân sửa sang lại tóc mai cho nàng: “Mấy người ở bữa tiệc hôm qua đó đều là phụ thân đích thân xem qua, đều là văn thao võ lược, gia thế và học thức sâu rộng, con thấy thế nào?”

Trái tim Nam Mịch đều ở trên người Cảnh Từ, thất thần đáp lời: “Thấy thế nào gì ạ?”

Thần quân cười nói: “Mịch nhi thích người nào?”

“Nếu nói đến thích, đương nhiên là Chử Ly ca ca, chúng con từng cùng đồng hành, huynh ấy là người tốt, nhưng mà những người khác cũng rất tốt.” Nam Mịch vẫn đang thất thần.

Trái tim Cảnh Từ trầm xuống, có phần khó thở.

Nam Mịch bỗng nhiên nhíu mày, rên lên một tiếng.

Thần quân vội vàng đỡ nàng: “Mịch nhi, con sao vậy? Không thoải mái?” Cảnh Từ và Nam Tu cũng nhìn sang.

Không khí bỗng nhiên trở nên căng thẳng, cũng may Nam Mịch chỉ lắc đầu, lại nói: “Không có gì, con muốn trở về nghỉ ngơi, phụ thân, phụ thân hỏi chuyện này làm gì?”

“Nghỉ ngơi trước đã, ngày khác lại bàn.”

Nam Mịch thất thần đến, lại tâm viên ý mã về.

Nam Tu nhíu mày: “Phụ vương, Mịch nhi sao thế?”

“Không có gì.” Thần quân lắc đầu: “Ngô đã xem qua linh mạch của con bé, không có vấn đề, đại khái vẫn là không ngủ ngon, nhớ tiếp tục tìm đại phu.”

Nam Tu gật gật đầu.

Ban đêm, Cảnh Từ bừng tỉnh.

Hắn mở to hai mắt nhìn trần nhà, bỗng nhiên phát hiện bản thân thật khó chịu, nghĩ đi nghĩ lại quyết định bay lên nóc nhà, ngắm sao một lát, lại thấy không thú vị, xuống đi tìm Nam Tu.

Hắn không khỏi cười khổ, không ngờ đến có một ngày mình sẽ đi tìm Nam Tu uống rượu.

Nam Tu nửa ngủ nửa tỉnh bị hắn kéo dậy, gió lạnh thổi qua một rận biến thành tỉnh hoàn toàn: “Đại ca à, không phải ai cũng là Hỏa tộc đâu, thế này quá lạnh, vào nhà đi.”

Không lay chuyển được Nam Tu, Cảnh Từ theo y vào tẩm cung của y, Nam Tu cho lui hết cung nhân, đánh giá Cảnh Từ: “Thế nào, mượn rượu giải sầu?”

“Không được?”

“Được chứ, sao lại không được.” Nam Tu uống một ngụm rượu: “Cũng đâu phải ngày mai Mịch nhi xuất giá luôn, ngươi phải vậy sao?”

Cảnh Từ không trả lời, chỉ chú tâm uống rượu, cứ như hôm nay không uống thì ngày mai sẽ hết cơ hội vậy. Một ly lại một ly, cố tình hôm nay rượu ngon lại không nể mặt, hắn càng uống lại càng tỉnh.

Nam Tu thở dài: “Ngươi và Mịch nhi cãi nhau? Ta thấy hôm nay con bé rất không vui, ngươi ít chọc con bé đi, ta cảnh cáo ngươi rồi đó, gần đây con bé mất ngủ, ngươi lại chọc tức con bé ta là người đầu tiên liều mạng với ngươi.”

“Đến nàng ấy ngài còn không đánh lại còn đòi liều mạng với ta.”

Nam Tu: “…” Y phát hiện, một khi Cảnh Từ uống rượu, cái miệng này độc đến lợi hại.

Uống cả nửa ngày, Cảnh Từ lắc lắc đầu, rốt cuộc cũng hơi say: “Về đây, rượu này của ngài thật khó uống, không uống ngon bằng của Sở Khương Dũ.”

Nhìn theo bóng dáng lảo đảo rời đi của Cảnh Từ, Nam Tu lẩm bẩm: “Sở Khương Dũ? Sở Khương Dũ không phải một đại phu sao?” Còn là một đại phu lợi hại vô địch.

Khi Cảnh Từ lấy lại tinh thần mới phát hiện ra bản thân vô tình đi đến tẩm cung của Nam Mịch, hắn cười khổ một tiếng, xoay người đi về, đi chưa được mấy bước lại lui lại, chợt lóe thân, giấu đi hơi thở đi đến phòng ngủ của Nam Mịch

Nam Mịch đang ngủ, nhưng ngủ cũng không yên ổn lắm, hắn rất muốn đến sờ sờ nàng, lại cảm thấy bản thân hẳn là điên rồi, vội vàng lắc đầu đi ra ngoài.

Ra ngoài tẩm cung, một cơn gió lạnh thổi qua khiến hắn tỉnh táo không ít.

Hắn thật sự thấy dở khóc dở cười: Cảnh Từ ơi Cảnh Từ, ngươi đúng là điên rồi, nửa đêm Thống soái Nội vệ quân lẻn vào tẩm cung của Công chúa, đây là tội gì, chết tám mươi một trăm lần cũng không quá.

Hắn mới vừa nhấc chân muốn đi, bên hông đã bị cánh tay non mịn ôm lấy, Nam Mịch dán mặt lên mặt hắn; “Cảnh Từ…”

Đúng rồi, nàng đã không còn là một người xương cốt yếu ớt, nếu lúc này bọn họ giao thủ, Cảnh Từ đều phải đánh hết sức, dù cho hắn giấu đi hơi thở nàng vẫn có thể phát hiện được, tiểu Công chúa của hắn, đã Thông Thần.

Cảnh Từ gỡ tay nàng ra, lui về sau một bước, quỳ một gối chắp tay: “Tội thần đáng chết vạn lần.”

Nam Mịch cảm nhận được hơi thở Cảnh Từ là tỉnh ngay, nàng vừa mở mắt đã thấy Cảnh Từ lắc mình đi ra ngoài, nàng vội vàng đuổi theo ra, không biết do số ác mộng mấy hôm nay hay là sự khổ sở của Cảnh Từ trong những ngày qua.

Nàng chợt thấy ấm ức: “Cảnh Từ… chàng…”

Nghe được nghẹn ngào trong giọng nói của nàng, Cảnh Từ lập tức quay đầu lại nhìn nàng, thấy nàng khóc, Cảnh Từ lại bắt đầu hỗn loạn lao đến chỗ nàng: “Công chúa, thần… thần sai rồi, là thần quá phận, Công chúa đánh…”

Nam Mịch phịch một tiếng quỳ ngồi trên mặt đất, ôm lấy cổ Cảnh Từ, nhào vào trong ngực hắn hỏi; “Cảnh Từ… chàng sao thế? Vì sao chàng lại khổ sở như vậy? Vì sao… lại nói chuyện với ta như vậy…”

Trong lòng Cảnh Tù tê dần, suýt nữa đau chết mất, sau đó ôm tấm lưng gầy yếu của Nam Mịch ấn vào trong lòng mình: “Công chúa, mặt đất lạnh, thần sai rồi.”

Cảnh Từ đỡ nàng dậy, kéo vào trong lòng, Nam Mịch còn đang mặc áo trong mỏng manh, Cảnh Từ nhẹ nhàng vỗ sau lưng nàng: “Công chúa đừng khóc, Công chúa… muốn thế nào đây?”

“Cảnh Từ, chàng rất khổ sở, ta cảm nhận được hết. Chàng đang sợ hãi, chàng là sợ ta gả cho người khác sao?”

Tay Cảnh Từ khựng lại, buông nàng ra, đối diện với nàng: “Công chúa…”

“Ta nói đúng không?”

“Làm sao Công chúa biết được?”

“Ta…” Nam Mịch hoang mang một lúc lâu, mới nói: “Cũng không biết tại sao ta lại cảm nhận được như vậy.”

Cảnh Từ theo Nam Mịch vào tẩm cung của Công chúa, ngồi xuống gian ngoài tẩm điện.

Hắn nghiêm túc hỏi: “Công chúa, bây giờ thần đang nghĩ gì?”

“… Không biết.” Nam Mịch nhíu mày suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng chỉ lắc đầu.

“Dưới tình huống thế nào thì Công chúa có thể biết trong lòng thần đang nghĩ gì?”

“Ta chỉ là có thể cảm nhận được cảm xúc mãnh liệt nhất của chàng, ví dụ như…” Nam Mịch vươn tay nâng má, ngưng mi như đang nghiêm túc nhớ lại, sau đó nói: “Tiệc Phẩm cá, còn có khi phụ thân truyền ta đáp lời, ta đều có thể cảm nhận được.”

Cảnh Từ đột nhiên nhắm mắt lại, không bao lâu Nam Mịch đã hỏi; “Chàng muốn uống sữa bò sao?”

“Ừm, vừa rồi thần đã nghĩ như vậy.” Cảnh Từ rót cho Nam Mịch một chén trà nóng: “Đại khái là lần ở trên Đế Thích Thiên kia đã xảy ra vấn đề gì đó.”

Nam Mịch nhận trà, thổi thổi, uống từng ngụm từng ngụm nhỏ; “Không sao, cũng không coi là vấn đề gì, ta cảm thấy rất tốt, như vậy khi nào chàng nói lời trái lòng, ta đây có thể đoán được suy nghĩ thực sự của chàng rồi.” . Harry Potter fanfic

Cảnh Từ cười khổ một tiếng, sau đó nhìn nàng hết sức nghiêm túc, nói: “Nếu Công chúa đã biết, vậy… thần muốn biết, Công chúa định gả cho vị Thế tử nào? Hay là vị tiểu Tướng quân kia, hoặc là vị đệ tử của đại Nho?”

Nam Mịch nhìn hắn một hồi, sau đó nói: “Không có, chưa từng nghĩ đến. Hôm ấy khi phụ thân truyền ta đến hỏi chuyện ta đều đang chú ý đến chàng, đến cả phụ thân ta hỏi gì ta cũng chưa nghe rõ, ta trả lời bừa thôi.”

Cảnh Từ thở dài một hơi nhẹ nhõm, gật gật đầu, nhất thời như trút được gánh nặng lại không biết nên bày ra vẻ mặt gì.

Do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn hỏi: “Nghe nói gần đây Công chúa đang giải quyết việc giấc mộng? Ngủ không ngon?”

“Ừm.” Nói đến chuyện này, hai mắt Nam Mịch cụp xuống, có phần mờ mịt hỏi: “Cảnh Từ, chàng nói xem, rốt cuộc thì thế gian này nên thế nào đây?”

“Sao lại đột nhiên hỏi như vậy?”

“Trước kia ta cảm thấy thần thạch trên cao, Thần quân ở dưới, đặc biệt phụ huynh đều là người cần chính yêu dân, thiên hạ này cũng đã thái bình rất nhiều năm, hẳn nên quốc thái dân an, nhưng mà… cũng không phải như vậy…”

“Công chúa cho rằng, là như thế nào?”

“Ta thấy…” Ánh mắt Nam Mịch rũ xuống, giọng nói nhuốm màu cô đơn, thậm chí xen lẫn hốt hoảng: “Những người đó ở miếu nát, không chắn gió được, cũng không che mưa được, bọn họ không có cơm ăn, quần áo cũng rách, mỗi ngày đều có người bị khiêng ra, không biết là do chết đói hay là chết rét.”

“Thế gian này cũng không phải mọi người đều sống như thế, giữa người với người hẳn là có khác biệt.”

“Nhưng bọn họ không phải vì không chăm chỉ, cũng không phải vì không thông minh, chỉ là bởi vì thiên phú tu hành của bọn họ không cao, hoặc là xương cốt yếu ớt nên mới bị vứt bỏ như con kiến, đây thật sự công bằng sao?”

Cảnh Tù khẽ thở dài: “Làm sao có thể yêu cầu một thế giới công bằng đây?”

“Giàu nghèo, con đường làm quan, diện mạo đều có thể có khác biệt, nhưng mà không tu hành thì không giống.” Hai tay Nam Mịch đan vào nhau đặt trên bàn, chống dưới cằm: “Nhưng người xương cốt yếu ớt kia, rõ ràng là người lại mất đi tư cách được tồn tại như một con người, giống như… bọn họ là một giống loài khác vậy.”

Một giống loài khác, giống như chó mèo, sinh vật thấp hơn một bậc, thậm chí thế giới này còn tàn nhẫn với bọn họ hơn đối với động vật.

Cảnh Từ nhìn chằm chằm vẻ khổ sở đong đầy hai mắt kia của Nam Mịch, không kiềm chế được vươn tay vuốt vuốt mái tóc dài của nàng: “Công chúa không cần khổ sở.”

Nàng hơi ngước mắt, trong đôi mắt trong veo chảy xuống hai hàng nước mắt, đáng thương khó nói thành lời, nàng nghẹn ngào nói: “Cảnh Từ, ta rất khổ sở.”

“Thần biết.” Cảnh Từ nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng.

Qua một hồi lâu, sắc trời dần lộ ra màu xám trắng, Cảnh Từ mới đề nghị: “Công chúa đi ngủ đi, thời gian không còn sớm nữa.”

“Cảnh Từ, chàng có thể ở bên cạnh ta không? Giống như khi chúng ta còn ở Thanh châu đó.”

Cảnh Từ do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn đành thỏa hiệp dưới cái nhìn chăm chú và đôi mắt lệ nóng lưng tròng.

Nam Mịch nằm trên giường, không bao lâu vậy mà mơ màng muốn ngủ, hiếm khi ngủ yên ổn như vậy. Đến giữa trưa ngày thứ hai mới tỉnh lại, Thường Hỉ còn nói đã lâu rồi không thấy Công chúa ngủ nướng đấy.

Nàng biết, nhất định là Cảnh Từ đã lặng lẽ đi mất, trong lòng nàng vẫn không kiềm chế được khẽ nhảy nhót.

Có thể là thấy được Nam Mịch cũng không bài xích qua lại với con em thế gia, Thần quân lại lấy các loại lý do bày không ít bữa tiệc lớn lớn nhỏ nhỏ.

Nam Mịch rất nghe lời tham gia, bởi vì tham gia những buổi tiệc cung đình thế này có thể trông thấy Cảnh Từ.

Đến gần cuối năm, Thần quân cũng không tiện giữ đám con em bảo bối các nhà các châu ở lại Thần đô đón giao thừa, nhưng bốn tên nhóc này Thần quân nhìn đứa nào cũng thấy rất thích hợp.

Làm người dịu dàng ấm áp, ổn trọng, ngây thơ, lương thiện đều vừa khéo đủ.

Cứ thế thả về như vậy, lại cảm thấy bên phía Nam Mịch không có được một tin chắc chắn nào, vẫn là không chắc chắn lắm.

Việc sắp xếp cho mấy vị công tử này về nhà, chẳng có nghi ngờ nào lại rơi xuống đầu Cảnh Từ.

Thứ nhất hắn mới thăng chức, hẳn cũng phải làm chút việc, để đủ loại quan viên trong triều nắm bắt được, thứ hai Cảnh Từ sắp xếp người các châu trở về, cũng để người Hỏa tộc trong thiên hạ nhìn xem.

Hiện tại người Hỏa tộc xưa đâu bằng nay, cũng có thể giữ địa vị cao.

Nghe nói Cảnh Từ nhận nhiệm vụ bảo bối này, Nam Tu cười hẳn mấy ngày, đặc biệt nghe nói hôm nay muốn đi bẩm báo Thần quân về quà đáp lễ cho các châu mang về, sáng sớm Nam Tu đã chờ trong điện của Thần quân.

Dẫn đến khi Cảnh Từ vào đại điện của Thần quân, nhìn thấy đầu tiên là Nam Tu dù bận nhưng vẫn ung dung, chuẩn bị xem náo nhiệt.

Liếc y một cái, Cảnh Từ tiến đến hành lễ, Thần quân giơ tay cắt ngang: “Tấu chương ngươi trình lên ngô đã xem rồi, làm rất tốt, trước đây chỉ biết tu vi Tầm Nhiên cao, không ngờ xử lý chính vụ cũng xuôi chèo mát mái như vậy.”

Nam Tu ở bên cạnh bật cười thành tiếng, phụ họa: “Còn không phải sao, nếu không phải cùng đi Thanh châu một chuyến, con đúng là không biết, Cảnh đại nhân của chúng ta văn thao võ lược, không gì không làm được đấy.”

Cảnh Từ được Thánh Điện hạ khen một trận hư tình giả ý như vậy, cũng đáp lại bằng một nụ cười ngoài cười nhưng trong không cười.

Đúng lúc này Nam Mịch đến.

Nàng vốn định đến ăn cơm chiều với Thần quân, kết quả thấy Cảnh Từ cũng có mặt, một nửa tâm tư đã bị Cảnh Từ hấp dẫn đi mất.

Cảnh Từ thấy Nam Mịch tới, thấy nàng mặc hơn mỏng, vậy là lại thất thần trong chốc lát: Sao không ăn mặc cho tử tế? Vừa rồi bên ngoài có thời tiết thế nào chứ? Không lạnh sao? Đêm qua ngủ có ngon không?

Đến khi hắn lấy lại tinh thần, Thần quân đã kể ra mười mấy món ăn để Nam Mịch chọn.

Lúc này Nam Mịch gật gật đầu, tùy tiện chọn mấy món, Thần quân dặn dò xuống dưới.

Nàng lại bất chợt nói: “Thấy trời bên ngoài đẹp, ta nghĩ sẽ không lạnh cho nên mặc hơi ít, đúng là có hơi lạnh, ừm… Cũng may đêm qua ta ngủ ngon, cảm giác tinh thần tốt lên, cũng không quá lạnh.”

Lúc này Cảnh Từ mới nhìn sang, vừa khéo đối diện với ánh mắt cũng nhìn sang của Nam Mịch, tròng mắt tiểu Công chúa xoay chuyển linh hoạt, cười với hắn.

Cảnh Từ không kiềm chế được, cong cong khóe môi, cười.

Nam Tu ngồi một bên chỉnh sửa lại tấu chương thật bất hạnh thấy một màn mắt đi mày lại của hai người, cảm thấy hơi khó chịu, ho nhẹ một tiếng: “Khụ, Cảnh đại nhân, cũng ở lại dùng bữa đi?”

Hai người đang “mắt đi mày lại” bị cắt ngang, Cảnh Từ vội vã chắp tay hành lễ: “Quân thượng và Công chúa dùng bữa, thần không dám quấy rầy, xin được cáo lui.”

Thấy nữ nhi Thần quân lập tức vui vẻ, vậy nên nhìn Cảnh Từ cũng thêm mấy phần thuận mắt: “Tầm Nhiên, không sao, cứ ở lại dùng bữa đi.”

Cảnh Từ kinh ngạc, cuối cùng vẫn chắp tay: “Thần không dám, thần lập tức lui xuống ngay.”

Thần quân cũng không ép buộc, gật đầu đáp ứng.

Dường như chợt nhớ đến chuyện gì, Nam Tu đột nhiên mở miệng: “Ôi, Cảnh đại nhân.” Y đứng dậy đi đến bên cạnh Cảnh Từ, duỗi tay ôm lấy vai hắn: “Vẫn nên ở lại đi.”

Cảnh Từ khó hiểu nhìn y một cái.

“Lên phía Bắc đến Đồ sơn, là ngươi hộ tống Công chúa suốt hành trình, lần này bình định Thanh châu, lại là ngươi giúp ta rất nhiều, không nhắc đến lễ nghĩa quân thần, Nam gia chúng ta cũng nên giữ ngươi ở lại dùng bữa cơm đạm bạc.”

Không biết trong hồ lô của y muốn bán thuốc gì, Cảnh Từ vẫn hơi do dự, nhưng Thánh Điện hạ đã nói đến đây, hắn cũng không tiện từ chối.

Dùng bữa với hoàng gia, đây là vinh quang cỡ nào, dù có là Cảnh Từ thì trong lòng cũng có lo sợ. Cũng may một bữa cơm ăn trong nơm nớp cũng đã xong, cung nhân dâng trái cây lên.

Thần quân bóc một quả quýt, đưa cho Nam Mịch: “Mịch nhi, phụ thân chọn Chử Ly làm phò mã cho con, thế nào?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN