Không chờ Thần quân ra uy, Cảnh Từ lại nói thêm một câu: “Điện chủ của Chá Phàm điện không thể, Cảnh Từ cũng không thể.”
Nhưng nghe hắn nói xong, Thần quân không có vẻ tức giận mà chỉ hỏi: “Cảnh Từ, ngô bảo ngươi ở Chá Phàm điện suy nghĩ thật kỹ, xem ra ngươi không suy nghĩ cẩn thận rồi.”
“Hồi quân thượng, thần đã suy nghĩ cẩn thận.” Hắn ngẩng dậy, quỳ thẳng ở đó, con ngươi đen trắng đặc biệt rõ ràng lộ ra ánh mắt vô cùng kiên định: “Quân thượng muốn cho thần hiểu rõ, thần ở Chá Phàm điện nhiều năm, cuối cùng cũng phải nhờ vào chuyện của Dịch Trọng Nhiên mới có thể lộ ra ngoài, mới có thể tiến vào triều đình, thân phận người Hỏa tộc luôn là xiềng xích của thần.”
Có lẽ khá vừa lòng với câu trả lời của hắn, Thần quân gật gật đầu, không ngắt lời hắn.
Cảnh Từ tiếp tục nói: “Lấy thân phận của thần, đừng nói cưới Công chúa, ngay cả bị đồn ra chuyện gì cùng Công chúa cũng sẽ chỉ làm tổn hại danh vọng của Công chúa trong triều.”
Có thể muốn làm cho những lí do thoái thác này của Cảnh Từ càng thêm đáng tin, Thần quân lại nói thêm: “Hiện giờ Chá Phàm điện nhờ ngươi mà cũng xem như được tái sinh, nếu tin tức ngươi dan díu với Công chúa bị truyền ra, Cảnh Từ, kiếm củi ba năm thiêu một giờ*, ngươi có thể hiểu rõ hay không?”
*Kiếm củi ba năm thiêu một giờ: Chỉ một phút dại dột mà làm tiêu tan công lao chắt chiu, tích lũy nhiều năm; chỉ một sai sót nhỏ mà dẫn đến hậu quả nghiêm trọng, tổn thất nặng nề.
Cảnh Từ vẫn cứ quỳ thẳng trên mặt đất, không nói đúng hay sai.
Trái lại Thần quân vào lúc này lại rất kiên nhẫn: “Ngô biết, ngươi không sợ bản thân sẽ như thế nào, thậm chí cũng có thể bỏ mặc không quan tâm đến Chá Phàm điện, nhưng ngươi có từng nghĩ đến hay không? Mịch nhi sẽ ra sao không? Con bé vẫn luôn vì thân phận căn cốt yếu ớt này mà gánh chịu nhiều điều, hiện giờ rốt cuộc cũng có kỳ ngộ, ngươi thật sự muốn để con bé chịu những lời phê bình của triều đình? Chịu sự lên án của thiên hạ?”
Qua hồi lâu, Cảnh Từ nâng tầm mắt vẫn luôn cúi xuống nhìn Thần quân: “Thần biết quân thượng nói rất đúng, nhưng, thần không thể tuân mệnh, xin quân thượng giáng tội.”
“Cảnh Tầm Nhiên!” Thần quân quát khẽ một tiếng, hơi nhướng mày: “Ngươi thật sự cho rằng ngô sợ Dịch Trọng Nhiên? Không dám đụng đến ngươi?”
Cảnh Từ lắc đầu: “Quân thượng, thần không thể từ bỏ Công chúa, thần không thể buông tay, xin quân thượng giáng tội.”
Thần quân chợt lóe đến trước mặt Cảnh Từ, chỉ nâng lên một bàn tay đã treo Cảnh Từ giữa không trung hệt như treo kẻ trộm y phục đỏ bị Cảnh Từ xử trí trước đây.
Trong chớp mắt Cảnh Từ phản kháng lại theo bản năng, trong lòng hắn chấn động: Đây là uy áp của người mạnh nhất Cửu Châu sao? Ngay cả hắn cũng không có sức lực phản kháng lại.
Hắn giống như một người thường trong tay không một tấc sắt bị Thần quân nhấc lên, Thần quân chỉ tùy ý phất tay, Cảnh Từ đã bị bắn ra xa, đâm hỏng cánh cửa gỗ Bắc Hải trong đại điện Thần quân, có thể thấy được cơn thịnh nộ của ngài ấy.
Cũng may đây là Cảnh Từ, nếu là người khác thì sao có thể chịu được cơn giận của Thần quân.
Khi hắn bò dậy, trên người nhìn không ra vết thương, cũng không hộc máu, chỉ có sắc mặt tái nhợt như trước, nhưng hắn nhưng lại cảm thấy từng đốt xương và nội tạng đều đau đớn đến mức không thể phát ra bất cứ tiếng gì.
Phí sức hồi lâu, Cảnh Từ mới nửa quỳ một chân hành lễ, lại im lặng một lúc mới nói: “Thần…”
Không đợi hắn nói chuyện, nội quan bên cạnh Thần quân đã chạy chậm đến: “Cảnh đại nhân, Cảnh đại nhân, quân thượng… Ừm… Quân thượng có lời.”
Cảnh Từ chắp tay.
Nội quan cũng chắp tay đáp lễ lại: “Quân thượng nói… Cút.”
Cảnh Từ cũng sửng sốt, sau đó hành lễ rời đi.
Huynh muội Nam thị bên này còn đang đợi tin của Cảnh Từ, bên ngoài tẩm điện của Công chúa chợt có thần vệ đến tìm Thánh Điện hạ, Nam Tu bỏ lại một câu: “Mịch nhi, ca ca đi một lát sẽ trở lại, huynh sẽ cho người truyền tin tức cho muội sau.”
Kết quả vốn dĩ không cần Nam Tu truyền tin tức, chuyện của Cảnh Từ ngày hôm sau đã truyền khắp các thành ở Thần đô.
Cảnh điện chủ luôn chịu vinh sủng, Cảnh điện chủ địa vị cao quý lại bỗng nhiên bị Thần quân đánh ra khỏi đại điện, chỉ để lại một chữ “Cút”, việc này quả thực còn hấp dẫn hơn mấy lời đồn màu đỏ của nam nữ quý tộc, trong một đêm ngắn ngủi tin tức đã lan truyền khắp các phủ của quan lại trong triều đình.
Có người nói hiện giờ Chá Phàm điện dần chuyển ra ngoài, người Hỏa tộc là Cảnh Từ nên xuống đài, còn có người đoán rằng, vị Cảnh điện chủ này ỷ vào tu vi cao mà không để tôn thượng vào mắt, đây chính là hình phạt nhỏ của Thần quân để cảnh cáo, nếu còn có lần sau thì sẽ mất mạng.
Thậm chí còn có người nói thủ đoạn của Cảnh điện chủ thường tàn nhẫn, ỷ vào việc mình làm việc cho Thần quân để thỏa mãn ham muốn giết chóc của mình, hiện giờ hắn vào triều, có trách nhiệm bị giám sát, có rất nhiều người muốn đẩy hắn vào chỗ chết.
Có người nói tu vi của điện chủ bị phế đi, từ giờ trở thành căn cốt yếu ớt, cũng có người nói Thần quân chỉ trừng phạt nhẹ để cảnh cáo, chưa thương đến căn cốt.
Nhiều phiên bản truyền tới nơi của Nam Mịch, nàng cũng không phân biệt được đâu là thật đâu là giả, nhưng trong lòng nàng hiểu rõ, Thần quân làm như vậy đương nhiên là vì chuyện của nàng và Cảnh Từ.
Nàng nhờ người truyền tin cho Nam Tu, Nam Tu chỉ nói hắn bị thương không nặng, bảo nàng đừng lo lắng.
Hắn càng nói với Nam Mịch như vậy càng làm Nam Mịch thêm lo lắng, do dự mấy ngày mà vẫn không có tin tức gì, nàng quyết định tự mình đi xem, hơn nữa phải đi xem một cách quang minh chính đại.
Cho dù bên ngoài có chỉ trích Cảnh Từ thế nào nhưng có “thiên nữ” do thần thạch lựa chọn là nàng đến xem hắn, dù sao vẫn có thể có chút hữu dụng.
Nàng đi đến cửa cung, nội vệ ở cửa cung hành lễ với nàng: “Điện hạ, hiện giờ tốt nhất ngài đừng nên ra cung.”
Nam Mịch cau mày lại: “Tại sao chứ? Là phụ thân bảo sao?”
Nội vệ ngượng ngùng hành lễ: “Không phải, vì Cảnh đại nhân nói gần đây ngoài cung không yên, bảo điện hạ đừng tùy ý đi.”
Vừa nghe lời này, ngực Nam Mịch đập bình bịch, chẳng lẽ… Cảnh Từ muốn bỏ nàng? Không cần nàng nữa?
Nàng thấy lòng nôn nóng, ngữ khí cũng cấp bách hơn: “Không.. Không được, ta muốn đi ra ngoài.”
Nghe nàng nói như thế, nội vệ kìa càng khó xử: “Điện hạ…”
“Chẳng lẽ ta thân là Công chúa mà còn phải bị Cảnh Từ ngăn cản hay sao?” Chính nàng cũng không nghĩ rằng vậy mà mình có thể nói như vậy, tự bản thân nàng cũng cảm thấy hoảng sợ.
Chẳng qua lời này lại có tác dụng, vị nội vệ kia do dự hồi lâu, cuối cùng hành lễ: “Vậy… để thần hộ tống điện hạ.”
Cũng may hắn đã thả lỏng, Nam Mịch cũng không để bụng hắn có đi theo hay không. Vì thế lập tức đồng ý.
Vị nội vệ kia cũng kinh ngạc, Công chúa phí công sức ra ngoài, vậy mà lại đến Chá Phàm điện.
Cảnh Từ hiếm khi bị thương một trận, lần này Chá Phàm điện lại náo nhiệt hẳn, có Nam Tu đang vừa vui sướng trên nỗi đau của người khác vừa thấy lo lắng, còn có Chung Mi không biết khi nào đến Thần đô cũng thích nghe ngóng nhìn bộ dạng bị bệnh của Cảnh điện chủ.
Chuyện đến nước này, Cảnh Từ đành phải nằm trên giường dưỡng bệnh, còn phải nghe hai tên dở hơi này đang vui sướng trên nỗi đau của hắn ở một bên.
Chung Mi người này có hơi khó hiểu, khi nhìn thấy Công chúa hắn ta đều vô cùng quy củ, ngược lại ở trước mặt Thánh Điện hạ lại là dáng vẻ phóng túng.
Hắn ngã xuống ghế dựa trong phòng ngủ Cảnh Từ, lười biếng nhìn thoáng qua Nam Tu bằng đôi mắt mị hoặc, lại nói với Cảnh Từ: “Ta nói này, ngươi cứ nghĩ rằng trong thiên hạ này không ai có thể làm ngươi bị thương hay sao? Chậc chậc, vì tình yêu thì mọi thứ đều có thể vứt bỏ à.”
Nam Tu tuy không quen Chung Mi nhưng lại đồng tình với lời của hắn ta: “Ừ… Có thể làm phụ vương của ta tức giận như vậy, Cảnh Từ, ngươi cũng có chút thủ đoạn, chẳng qua cũng khá tốt, phụ vương của ta còn giữ tay, không lập tức đánh chết ngươi.”
Chung Mi: “Ừ… Đáng tiếc.”
Nam Tu gật đầu: “Chung lâu chủ nói có lý.”
Cũng không biết sao hai người bọn họ lại quen thuộc như vậy, Cảnh Từ liếc hai người một cái rồi mặc kệ họ, thu lại những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng, dừng lại trên cuốn sách trong tay.
Chưa kịp đọc được mấy dòng thì cửa chợt bị gõ vang.
Chung Mi cười một tiếng: “Ngươi chỉ bị thương thôi nhưng lại làm phiền không ít người nhỉ?” Trong phòng này có một tên bị bệnh, một vị Thánh Điện hạ, đương nhiên chỉ có thể là hắn ta đi mở cửa.
Hắn ta lười biếng đứng dậy, lê chân đi mở cửa, kết quả hắn ta vừa nhìn thấy người tới đã lập tức đứng ngay ngắn.
Còn nhân mô cẩu dạng* hành lễ.
*Nhân mô cẩu dạng (人模狗样): Mặt chó thân người hay thân chó mặt người, dùng để chỉ những người trông rất lịch sự nghiêm túc nhưng thật ra đang âm mưu suy tính gì đó.
Nam Mịch thấy người mở cửa là Chung Mi cũng kinh ngạc: “Sao lại là ngươi? Lâu chủ.”
“Tại hạ đến Thần đô xem chuyện làm ăn, nghe nói Cảnh điện chủ bị bệnh nên đặc biệt đến thăm. Gặp được Công chúa, đã lâu mới gặp lại người, tại hạ thấy Công chúa đã khác trước kia, còn chưa kịp chúc mừng điện hạ được Thần thạch phù hộ.”
“Đa tạ lâu chủ,” Nam Mịch khách khí trả lời: “Cảnh Từ vẫn khỏe chứ?”
Nghe được sự nôn nóng trong giọng của Nam Mịch, Chung Mi lập tức đứng sang một bên, tránh ra khỏi cửa.
Còn chưa nghe được giọng nói của Nam Mịch mà chỉ nhìn thấy bóng dáng nhân mô cẩu dạng của Chung Mi, tim Cảnh Từ đã đập thình thịch, hắn nhìn qua, mặt vẫn bình tĩnh nhưng quyển sách trên tay đã sắp chết không toàn thây.
Chung Mi có nhãn lực nên vội tránh, lộ ra Cảnh Từ đang dựa vào giường ở sau hắn ta.
Hiếm khi thấy được bộ dạng này của hắn: Mái tóc đen nửa thả nửa buộc, tùy ý vấn một búi tóc ở sau đầu, trên người lười biếng khoác áo choàng rộng tay.
Áo ngủ màu trắng chỉ lộ ra hoa văn tối màu trên cổ áo.
Đôi mày dài hơi nhướng, còn mang theo nét mệt mỏi vì bệnh, cuốn sách trong tay bị bóp nhăn nhúm, cũng không biết vì sao hắn phải ngược đãi tờ giấy đáng thương này.
Có thể vì đang bị bệnh nên sắc mặt của hắn không tốt lắm, làm đôi mắt trắng đen có vẻ đặc biệt rõ ràng và trong sáng sạch sẽ, ngược lại bớt chút sắc bén ngày thường mà thêm chút lười biếng và nhu nhược đáng thương.
Thấy Cảnh Từ như vậy, đầu mũi Nam Mịch đau xót, nước mắt rơi xuống.
Nam Tu cau mày lại, bắt đầu thấy đau lòng, một chút sự hả hê trên nỗi đau của người khác vừa rồi đã biến mất, y hận mình không thể chịu đựng thay Cảnh Từ.
Nhưng cuối cùng y vẫn không làm gì, Nam Mịch đã không phải là tiểu cô nương trước kia, nàng đã Thông Thần, cho dù có muốn hay không thì nàng cũng đã trưởng thành.
Cảnh Từ thở dài: “Sao Công chúa lại đến đây?”
Dù sao huynh trưởng cùng Chung Mi đều ở đó, Nam Mịch lau nước mắt: “Nghe nói chàng bị thương… Ta…”
“Thần không sao cả, Công chúa đừng sợ.”
Vì chứng minh Cảnh Từ nói đúng, Nam Tu gật đầu trả lời: “Yên tâm đi, phụ thân vẫn chưa dùng hết sức đâu.”
Nam Mịch thở dài, cuối cùng ngồi xuống cạnh Nam Tu, một khi nàng đến gần thì Chung Mi không nói xằng bậy nữa, Nam Tu cũng không còn tâm tình cười nhạo mà hoàn toàn im lặng.
Chung Mi vốn không phải người theo quy củ, hắn ta nhịn hồi lâu nhưng cuối cùng vẫn mở miệng: “Tại hạ cảm thấy việc của điện hạ và Cảnh đại nhân cũng không phải không giải quyết được.”
Huynh muội Nam thị nhìn sang.
Cảnh Từ biết hắn ta không nghẹn được cái rắm gì hay ho, vô thức muốn đá hắn ta đi.
Chung Mi thấy ánh mắt nôn nóng của tiểu Công chúa thì trịnh trọng nói: “Gạo nấu thành cơm.”
Cảnh Từ thầm nghĩ, quả nhiên, miệng chó không mọc được ngà voi.
Nam Tu: “…!” Sửng sốt hồi lâu, Thánh Điện hạ mới chợt đứng lên: “Chung Mi! Ngươi tìm chết đi!”
Chung Mi thầm nghĩ, cũng không biết tình yêu muội muội của Thánh Điện hạ lại sâu nặng như vậy, sau đó lòng bàn chân vội vàng bôi dầu chuồn mất.
Nam Tu giống như chợt trở nên hẹp hòi, cũng đi ra ngoài theo, vừa đi theo còn vừa gào: “Đứng lại cho ta, ta mà bắt được ngươi, ta sẽ xé nát miệng ngươi!”
Đường đường là Thánh Điện hạ lại không có chút trang nghiêm nào.
Bây giờ chỉ còn lại Cảnh Từ và Nam Mịch trong phòng, ánh mắt của Cảnh Từ từ chỗ cửa quay về nhìn Nam Mịch, sau khi đối diện với nàng một lúc, hắn lại dời mắt đi, thở dài.
Không biết do ánh mắt dời đi hay là tiếng thở dài của hắn làm Nam Mịch chợt tủi thân, nước mắt chảy xuống.
Cảnh Từ nghe tiếng nàng khóc nức nở nên ngước mắt nhìn qua, hắn kích động vội vàng muốn xuống giường, nhưng động tác quá mạnh đụng đến vết thương, đau đến mức hắn rít lên một tiếng.
Nam Mịch vội vàng đi đến đỡ hắn, không cho hắn xuống giường, nàng nhỏ giọng ngập ngừng hỏi: “Cảnh Từ… chàng bị phụ thân thuyết phục rồi sao? Chàng… Không thích ta nữa sao?”
Không ngờ tiểu Công chúa có nhiều tâm sự, vậy mà lại nghĩ như vậy.
Cảnh Từ căng thẳng, kéo nàng vào lòng: “Không phải, thần, sẽ vĩnh viễn thích Công chúa.”
“Vậy sao chàng không cho ta rời khỏi cung?”
“…” Cảnh Từ thở dài, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng: “Hiện nay triều đình đang có nhiều suy đoán với thần, Chá Phàm điện đã trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người, Công chúa đến nơi này sẽ khiến người khác phê bình kín đáo Công chúa.”
“Nhưng mà… chàng biết rõ…” Nam Mịch khóc lớn hơn, thút tha thút thít nức nở nói: “Biết… Ta không sợ…”
Cảnh Từ buông nàng ra, lau nước mắt cho nàng: “Công chúa, thần sai rồi, Công chúa đừng khóc.”
Nam Mịch phớt lờ hắn, mặc kệ hắn dỗ dành, chỉ để ý đến sự tủi thân của mình.
Nàng nhớ đến sự hốt hoảng lo sợ suốt cả đoạn đường, khi tiến vào lại nhìn thấy mấy tên nam nhân bọn họ đang chuyện trò vui vẻ, nàng cảm thấy ấm ức hơn, vừa ấm ức vừa tức giận.
Cảnh Từ sờ mặt nàng, lại chạm chạm tay nàng, cuối cùng tự bật cười.
Thấy hắn cười, Nam Mịch còn đang khóc cũng ngây ngốc, nước mắt vừa vặn dừng trên mặt nàng.
Cảnh Từ đưa tay gạt đi giọt nước mắt ấy: “Thần chỉ đang nghĩ, nếu quãng đời còn lại của thần đều có thể thấy Công chúa khóc như vậy thì đúng là niềm may mắn lớn. Nhưng thần lại thấy luyến tiếc, trái phải mâu thuẫn.”
“Ta thấy chàng bị phụ thân đánh đến ngốc rồi.” Nam Mịch lẩm bẩm, sự ấm ức trong lòng không hiểu sao đã được an ủi.
Cảnh Từ sờ tay nàng: “Thực xin lỗi, lẽ ra thần nên cho người truyền lời từ sớm, nói ý nghĩ của thần cho Công chúa.”
“Thật ra,” Mặt Nam Mịch đỏ lên, không biết trong lòng đang rối rắm điều gì, nàng cau mày: “Ta có thể cảm giác được.”
Cảnh Từ sửng sốt, chợt nhớ ra: “Đúng vậy, tiểu Công chúa của chúng ta đã được thần thạch phù hộ.”
Nam Mịch bỗng đứng dậy, đóng kĩ lại cửa từ bên trong, lại lần nữa đi về bên cạnh Cảnh Từ, nàng hơi cắn môi, dường như là hạ quyết tâm, sau đó đưa tay về phía cổ áo của mình, nhẹ nhàng cởi bỏ.
Choáng váng một lúc, thấy lớp áo ngoài đã bị cởi một nửa, Cảnh Từ mới lấy lại tinh thần giữ tay Nam Mịch lại, khàn giọng hỏi: “Công chúa đang làm gì vậy?”
Nam Mịch ngập ngừng nói: “Lâu chủ… Lâu chủ nói có lý…”
Cảnh Từ thầm nghĩ, biết ngay có tên Chung Mi này sẽ không có chuyện gì tốt, sau đó lại khàn giọng nói: “Công chúa đừng nghe hắn nói bậy, nếu làm như vậy,” Hắn cẩn thận gài lớp áo ngoài kia lại: “Chẳng phải sẽ thành ép buộc quân thượng hay sao? Công chúa muốn ép quân thượng chấp nhận chúng ta sao?”
Để mặc hắn gài quần áo của mình, Nam Mịch lắc đầu: “Không muốn…” Giọng nàng rất nhỏ, mặt cũng đỏ bừng.
Cảnh Từ lại dịu dàng nói: “Hơn nữa, thần cũng không muốn qua loa như vậy với Công chúa, Công chúa chính là điều thần phải cân nhắc nhiều lần đều sợ đường đột.”
Lúc này Nam Mịch mới ngước mắt nhìn qua.
Không biết là vì cảm động hay là vì cái gì khác nhưng khi đôi mắt hoa đào ngập nước kia nhìn qua, Cảnh Từ bỗng nhiên có chút chịu không nổi, hắn cúi người hơi nghiêng qua.
Hắn ngậm lấy môi của tiểu Công chúa, trằn trọc một lúc, thẳng đến khi gần như không thể kìm chế tình ý được nữa mới buông nàng ra.
Chuyện xảy ra đột ngột, nhất thời Nam Mịch chưa kịp phản ứng lại, hồi lâu sau mới nói: “Vậy… Chàng đang?”
“Đây là,” Cảnh Từ khàn giọng nói, kéo Nam Mịch vào lòng: “Thần nhịn không được.”
Nam Mịch rúc vào ngực Cảnh Từ, rầu rĩ “ừm” một tiếng, một lúc sau mới chui ra: “Cảnh Từ, ta rất nhớ chàng.”
Sau khi sửa lại mái tóc rối của Nam Mịch, Cảnh Từ mới nhẹ nhàng mở miệng, cười nói: “Thần đã biết, Công chúa, thần cũng rất nhớ người.”