Tầm Mịch - Chương 3: Đông tới
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
26


Tầm Mịch


Chương 3: Đông tới


Chuyển ngữ: Quả Bánh Kem

Cảnh Từ đưa Nam Mịch về phòng, bản thân lại đến sân phơi đứng một hồi lâu, mãi đến khi phương Đông lộ ra màu trắng như bụng cá mới nhận ra chính mình bất tri bất giác đã đứng lâu như vậy, lúc này mới trở về phòng. Đêm qua A Mạch ở trong phòng hắn đợi hắn cả một đêm, không cẩn thận đã ngủ quên luôn ở đó.

Cảnh Từ ngồi bên bàn, tự rót cho bản thân một ly trà lạnh: “A Mạch.”

Người Chá Phàm điện vừa nghe giọng nói của Cảnh Từ nháy mắt đã có thể bừng tỉnh từ trong mộng, A Mạch cũng không ngoại lệ.

Nó lồm cồm bò dậy, xoa xoa mắt: “Lão đại, ngài về rồi à? Nên ăn sáng rồi nhỉ? Ta đói bụng quá.”

Cảnh Từ nhớ đến hôm qua tên nhóc này cũng không ăn được bao nhiêu thứ, vậy nên đứng lên đi ra ngoài cửa gọi gã sai vặt đi ngang qua lại, dặn dò mang đồ ăn đến.

A Mạch vừa chịu đói vừa hỏi: “Lão đại, hôm qua ngài cũng không ăn bao nhiêu, có phải ở trên nước không thoải mái không?”

Cảnh Từ không lên tiếng.

Đột nhiên phát hiện bản thân đứng ngây người bên bờ nước suốt cả một đêm, vậy mà cũng không cảm thấy không thoải mái.

– — Hắn là người Hỏa tộc, nước lửa tương khắc, lại thêm hắn đã tu luyện Hỏa Linh thuật nhiều năm, ở trên mặt nước linh lực sẽ bị hạn chế, có khi ở trên mặt nước quá lâu thân thể cũng sẽ không thoải mái.

Đồ ăn được đưa lên, A Mạch lên tinh thần, vừa ăn vừa nói: “Lão đại, Công chúa không giống so với tưởng tượng của ta.” Thấy Cảnh Từ không tiếp lời, nghĩ đến tám phần là thân thể không khỏe, vẫn là ít chọc hắn thì hơn, vì vậy A Mạch không nói thêm nữa, chuyên tâm chiến đấu với đồ ăn trong bát.

Lại nghe Cảnh Từ mở miệng: “Không giống chỗ nào?”

Hiếm có được Cảnh Từ chịu phản ứng lại nó.

A Mạch vừa mừng vừa sợ, nhanh nhẹn mở miệng: “Công chúa ấy à, đương nhiên là đoan trang, xinh đẹp, quý phái, hiền lương thục đức hoặc là kiêu ngạo ương ngạnh, không coi ai ra gì, hoặc là nghịch ngợm gây sự, nhưng Tiểu Công chúa lại…” A Mạch suy nghĩ một hồi, không nhịn được: “Nàng ấy… cảm giác thì mềm mềm mại mại, cứ hệt như một con thỏ trắng nhỏ không chịu nổi sợ hãi.”

Cảnh Từ dùng khóe mắt liếc nó.

A Mạch run lên, hơi co rúm lại: “A… ta lỡ miệng.”

Cảnh Từ lại mở miệng: “Dân gian lưu truyền chuyện xưa của ta thế nào?”

A Mạch có hơi không dám tin vào lỗ tai của mình, ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Cảnh Từ một hồi, mãi đến khi nó chắc chắn bản thân mình không bị ảo giác mới mở miệng nói: “Cũng không có gì, đều là mấy chuyện vớ vẩn thôi.”

Cảnh Từ: “Nói nghe một chút xem nào.”

A Mạch: “…” Thấy Cảnh Từ không có ý nhượng bộ, nó đành phải căng da đầu nói: “Thì nói ngài… sau khi giết người, dù đã biết giết nhầm người nhưng mắt cũng không chớp lấy một cái này nọ đó.”

Cảnh Từ: “Giết nhầm người?”

A Mạch vội cười gượng một tiếng, nói: “Haizz, đã nói là vớ vẩn rồi mà, có mấy người để làm phiền ngài đích thân ra tay đâu, ha ha ha…”

Cảnh Từ liếc mắt nhìn nó một cái: “Còn gì nữa?”

A Mạch: “Còn có càng thái quá hơn, nói ngài và thuộc hạ bị vây ở Tuyết sơn, ngài đã đưa cho thuộc hạ một thanh chủy thủ rồi chỉ nói một câu.”

Không lên tiếng nữa, Cảnh Từ dùng ánh mắt ra hiệu bảo nó nói tiếp.

Vì thế A Mạch nuốt một ngụm nước bọt, cố làm ra vẻ mặt lạnh lùng, học theo Cảnh Từ trong câu chuyện xưa kia: “Ta không thích ăn sống.”

Không biết vì sao, Cảnh Từ đột nhiên nhớ tới hôm qua khi A Mạch cho hắn ăn cá sống cắt lát, hình như hắn cũng đã nói một câu như vậy, hắn vừa dứt lời tiểu Công chúa đã làm rơi đũa.

Thấy Cảnh Từ dường như có hơi bực, A Mạch lại run run: “Cái này, lão đại, ngài không cần để ý, dù sao đều là tin đồn thất thiệt…”

Nó còn chưa nói xong, Cảnh Từ đã đứng dậy kéo y phục nằm lên trên giường, ngắt lời nó: “Nếu Công chúa ra ngoài, phải bảo đảm nàng ấy ở trong tầm mắt của ngươi.”

A Mạch ngơ ngác đáp lại, cảm thấy Cảnh Từ của hôm nay thật là kỳ lạ. Nếu là ngày xưa, đừng nói lời đồn trốn dân gian, dù cho có là kẻ nào đó không muốn sống mà nói gì đó trước mặt hắn, hắn cũng chẳng thèm để ý. A Mạch ngẫm nghĩ, có lẽ việc ở trên mặt nước đã bức cho hắn có hơi điên cuồng.

Bởi vì trước đó hành trình đã bị chậm trễ, cho nên lúc này truyền hoa ở trên mặt nước di chuyển cực nhanh, vốn phải đi đường thủy hết bốn năm ngày nhưng giờ mới đi chưa đến ba ngày đã đến nơi.

Khi đến Hãn châu đúng là lúc thời tiết vào đông, lúc trước khi ở Ương châu, mặc dù là tháng Chạp nhưng trong gió vẫn mang hơi ẩm và ấm áp. Lúc đến Thủy Ly cung, Nam Mịch có gặp mấy lần tuyết rơi nhưng cũng đều là vừa chạm đất đã tan ra.

Vừa xuống thuyền, gió lạnh như lưỡi dao nhỏ đã ập vào mặt, Nam Mịch không đứng vững, lui về phía sau hai bước, suýt nữa thì bị ngã.

Vẫn là Cảnh Từ ở bên cạnh tay mắt lanh lẹ, duỗi tay nhẹ nhàng đỡ phía sau lưng nàng một chút, nhưng nháy mắt đã rút về.

Cảnh Từ quay đầu lại nhìn Nhạc Đa một cái: “Công chúa không có y phục dày?” Giọng điệu lạnh lùng, không chứa cảm xúc, không hiểu sao lại khiến người ta sợ hãi.

Nhạc Đa sợ đến mức trực tiếp đần ra, nhân lúc Nhạc Đa còn chưa lấy lại tinh thần, Nam Mịch vội vàng tiếp lời câu chuyện: “Ta chưa từng lên phía Bắc, đây đã đang mặc cái dày nhất rồi, sau lại mua thêm mấy bộ là được, không quan trọng.”

Ánh mắt Cảnh Từ quay lại trên người Nam Mịch, thấy nàng vẫn mặc bộ y phục lụa màu vàng nhạt kia, trong cái tiết trời lạnh run này trông lại càng thêm mảnh mai yếu ớt.

Hắn không cảm xúc nhìn chằm chằm Nam Mịch một hồi, sau đó cởi áo choàng trên người mình, gập lại một nửa rồi khoác lên người Nam Mịch.

Áo choàng kia không giống như những chiếc áo choàng màu tối của những người khác trong Chá Phàm điện, toàn thân nó trắng như tuyết, bên trong lót lông xù xù, Nam Mịch có cảm giác như bản thân đang được bọc trong ổ chăn ấm áp, nhất thời chợt thất thần.

Lại nghe được Cảnh Từ lên tiếng: “Ấm ức cho Công chúa rồi.” Sau đó dẫn nàng đến xe ngựa.

Nam Mịch đang muốn tháo áo choàng trên người mình xuống lại nghe được Cảnh Từ mở miệng: “Công chúa cứ dùng tạm trước đã, phía trước là có chỗ mua rồi.”

Nam Mịch ngửa đầu nhìn hắn: “Cảnh đại nhân không lạnh sao?”

Dường như không ngờ đến Nam Mịch sẽ hỏi như vậy, Cảnh Từ khựng lại rồi mới nói: “Không sao.”

Nam Mịch lên xe ngựa, co người lại rúc trong áo khoác của Cảnh Từ, tự mình ngẩn ra, cũng không biết là đang nghĩ gì.

Đột nhiên nghe thấy Nhạc Đa sụt sịt nói: “Đều là Nhạc Đa không tốt, đã biết phương Bắc lạnh, lại không ngờ lạnh đến thế này.”

Nam Mịch vội vàng kéo nàng ấy: “Đa Đa, chuyện này không trách tỷ, từ nhỏ tỷ đã theo ta, đã đến phía Bắc bao giờ đâu, ngay cả ta đây cũng là lần đầu mà. Tỷ cũng đắp đi, đừng để mình bị lạnh.” Vừa nói vừa kéo nàng ấy vào trong áo choàng.

Nhạc Đa lau nước mắt, nói: “Không lạnh mà, Công chúa, dường như xe ngựa này sẽ nóng lên, vào rồi đã không còn lạnh nữa.”

Lúc này Nam Mịch mới phát hiện, trong xe ngựa không chỉ không lọt một chút gió nào, thậm chí còn giống như chứa lò sưởi vô hình, khoác áo khoác trên người thế mà lại thấy hơi nóng.

Bởi vì tò mò, nàng duỗi tay ra mở cửa sổ xe, bỗng thấy kinh ngạc, xung quanh xe ngựa được vây bởi một tầng ánh sáng đỏ lấp lánh cực kỳ đẹp. Lúc này nàng mới nhận ra, là Cảnh Từ, hắn là người Hỏa tộc, là hắn dùng chú quyết.

Ở nơi đất khách quê người mà bên cạnh còn có được một người chăm sóc tỉ mỉ đến vậy, Nam Mịch đột nhiên cảm thấy, thật ra Cảnh đại nhân cũng không tệ.

Đóng cửa sổ xe tử tế, Nhạc Đa đã lấy lại tinh thần từ trong tự trách, đang nghiên cứu xem lát nữa nên mua áo khoác kiểu nào cho Công chúa. Lại thình lình nghe Công chúa lên tiếng: “Đa Đa, ta cảm thấy hơn phân nửa lời đồn đãi ngoài dân gian không phải là sự thật.”

Nhạc Đa ngẫm nghĩ, gật gật đầu: “Nô tì cũng cảm thấy như vậy, người xem, không nói đến suốt dọc đường Cảnh đại nhân không hề hung ác, chỉ nhìn gương mặt kia của ngài ấy thôi, thật sự là không có cách nào liên tưởng với chuyện giết nhầm rồi còn ăn thịt người.”

Nam Mịch gật đầu: “Hơn nữa, hắn thích mặc màu trắng như vậy nói rõ hắn thích sạch sẽ, sao có thể ăn người được?”

Nhạc Đa gật đầu: “Công chúa anh minh.”

A Mạch ở ngoài xe cho rằng mình đã mù rồi, nếu không sao vừa rồi hình như nó lại thấy Cảnh Từ cười nhẹ, đến khi nó nhìn kỹ lại, Cảnh Từ vẫn là khuôn mặt lạnh lùng như núi băng ấy.

Thật ra A Mạch không nhìn nhầm, đúng là Cảnh Từ đã cười rất nhẹ. Hắn bố trí chú quyết quanh xe ngựa, lời nói trong xe ngựa hắn đều có thể nghe được hết.

Tuy hắn không phải là cố ý nhưng vẫn nghe được hai nữ tử tẩy trắng tên tuổi giết nhầm và ăn thịt người thế nào. Nghĩ đến trên khuôn mặt kia của Nam Mịch xuất hiện vẻ nghiêm túc, hắn đột nhiên cảm thấy khá buồn cười, vì thế khẽ nhếch khóe môi theo bản năng.

Đoàn xe rời bến thuyền, chưa đi bao xa đã đến một thị trấn tương đối phồn hoa. Sứ thần ám chỉ với Cảnh Từ cần lên đường gấp, đến quần thành phía trước lại tìm trạm dịch nghỉ ngơi, Cảnh Từ quét mắt một vòng, không thấy có gì cần bổ sung nên cũng đồng ý với ám chỉ của sứ thần.

Sứ thần rất vui mừng.

Tiếp tục đi về phía Bắc chính là quận Thiền Uyên, ba mặt quận Thiền Uyên đều là nước, lần lượt là đầm lầy và vùng nước ngập ngược lại càng lạnh hơn, hơi nước tràn ngập trong không khí cũng đều như bị đông cứng, ở bên ngoài cảm giác hô hấp đều rất khó khăn.

Nam Mịch vừa xuống xe ngựa đã bị sặc mấy hơi khí lạnh, không nhịn được ho khan, Nhạc Đa vội vàng hỏi sứ thần vị trí phòng ở rồi hầu hạ Nam Mịch vào phòng.

“Khụ khụ.” Vào phòng, cuối cùng Nam Mịch cũng bớt ho, thoải mái hơn mới mở miệng: “Đa Đa, có phải chúng ta còn cần đi mua y phục không?”

Nhạc Đa gật gật đầu, làm cho lửa trong lò sưởi trong phòng lớn lên rồi mới nói; “Công chúa, tự nô tì đi là được, người ở lại trạm dịch nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

Không ngờ đến Nhạc Đa sẽ nói như vậy, Nhạc Đa là một thị nữ trong nội cung, cùng lắm tu vi mới chỉ ở Đăng Linh, một mình nàng ấy ở nơi xa lạ thế này, hỏi sao nàng có thể yên tâm cho được: “Đa Đa, ta đi cùng tỷ.”

Nhạc Đa cười với Nam Mịch: “Công chúa, bên ngoài lạnh, người không có áo ngoài thích hợp, người yên tâm, nô tì đi tìm người của Chá Phàm điện đi cùng.”

Nam Mịch đành phải gật đầu: “Vậy… tỷ đi gọi Cảnh đại nhân đến đây đi.”

Lúc này Nhạc Đa mới nghiêm mặt đi ra ngoài, lúc rời thuyền Cảnh Từ chất vấn Nhạc Đa vì sao Nam Mịch không có y phục dày, suốt dọc đường Nhạc Đa đều đang nghĩ chuyện này, nàng ấy và công chúa ra ngoài cũng đâu phải là đi du sơn ngoạn thủy.

Công chúa đối với nàng tốt như vậy, nàng ấy có làm gì cũng không đủ báo đáp Công chúa, nếu dọc được đi còn không chăm sóc tốt được cho Công chúa, nàng ấy biết ăn nói thế nào với Thần quân và Thánh Điện hạ đây, lại biết tự đối mặt với bản thân ra sao đây.

Vì vậy Nhạc Đa âm thầm thề, từ nay về sau ăn, mặc, ở, đi lại của hành trình này, nàng ấy đều phải cẩn thận, tuyệt đối không thể để Công chúa chịu nửa phần ấm ức.

Nhạc Đa ra ngoài chưa được bao lâu thì Cảnh Từ đã đến rồi, Nam Mịch mở cửa đón hắn vào phòng.

Cảnh Từ hơi chần chờ, sau khi vào phòng thì chắp tay: “Công chúa có việc gì cần dặn dò?”

Nam Mịch lắc đầu “ừm” một tiếng, một tiếng này luyến một cái biểu thị phủ định.

Cảnh Từ ngước mắt nhìn nàng.

Nam Mịch cong khóe môi, trong ánh mắt vẫn còn chút nhút nhát sợ sệt. Nàng đến bên giường cầm áo khoác trắng tuyết của Cảnh Từ lên, đưa qua: “Ta chỉ là muốn cảm ơn Cảnh đại nhân đã cho ta mượn áo choàng. Suốt dọc đường dùng chú quyết che chở cho ta đã liên lụy đến Cảnh đại nhân. Còn có, Cảnh đại nhân có bị cảm lạnh không?”

Cảnh Từ nhất thời ngẩn ra, không biết là do vấn đề của Công chúa quá nhiều, hắn không biết đáp cái nào trước, hay là do mi mắt Công chúa cong cong, nụ cười của nàng khiến hắn hoảng hốt.

Qua một hồi lâu Cảnh Từ mới nhận lấy áo choàng, nói: “Thần không sao, là việc thần nên làm.”

Nam Mịch lại cong khóe môi, hai tay chắp sau lưng, dường như tâm trạng rất tốt, nghiêng đầu nói: “Cảnh đại nhân, vất vả cho ngài đã đi cùng ta lần này, đa tạ ngài.”

Cảnh Từ chắp tay, đang muốn lên tiếng cáo lui, đột nhiên trong đầu hiện lên những lời Công chúa vừa nói — suốt dọc đường dùng chú quyết che chở ta.

Cảnh Từ ngước mắt nhìn nàng: “Làm thế nào Công chúa biết ta dùng chú quyết?” Hỏa Linh thuật kia của hắn cực kỳ kín đáo, dù có là mấy cao thủ đã nhập Thánh kia của Chá Phàm điện cũng không phát hiện được, Công chúa chưa Đăng Linh, sao lại nhận ra được.

Nam Mịch giống như cảm thấy câu hỏi này thật khó hiểu, chớp chớp mắt, sau đó bước gần Cảnh Từ thêm một bước theo bản năng, nói; “Toàn bộ trong chiếc xe kia đều phủ ánh đỏ đấy, bập bà bập bùng, sao ta lại không biết? Cảnh đại nhân, ngài cảm thấy hai mắt ta không tốt sao?”

Cảnh Từ hơi nhíu mày, không tiếp tục vấn đề mà chắp tay: “Không còn việc gì nữa, thần xin lui xuống trước.”

Nam Mịch nhìn chăm chú về hướng Cảnh Từ rời đi, cảm thấy Cảnh Từ có chỗ chằng hiểu ra sao, nàng bèn không rối rắm nữa. Lòng nghĩ, vị Điện chủ của Chá Phàm điện này cũng không đáng sợ như trong lời đồn lắm.

Khi trời gần tối hẳn, Nhạc Đa đã trở về. Nàng ấy xách theo túi lớn túi nhỏ, theo sau là A Mạch vui tươi hớn hở. Hóa ra người đi cùng Nhạc Đa chính là A Mạch, nghĩ lại cũng đúng, một thằng nhóc choai choai đương nhiên thích náo nhiệt rồi.

Nam Mịch gọi A Mạch vào, giống như bận tâm đến thân phận công chúa, nó do dự trong chốc lát mới rảo bước tiến vào trong phòng Công chúa.

Nhạc Đa rót cho A Mạch ly trà: “Đa tạ đại nhân giúp ta lấy đồ.”

A Mạch dường như là xấu hổ, gãi gãi ót, vui vẻ hớn hở nói: “Đừng khách sáo, đừng khách sáo, tỷ tỷ đừng gọi ta là đại nhân, gọi ta A Mạch là được rồi.”

Nam Mịch ngồi xuống vị trí đối diện A Mạch, đột nhiên nhớ đến, sáu người đồng hành đều là người Thủy tộc, thế nhưng nhất thời lại không nhìn ra được A Mạch là người tộc nào. Tuy bẩm sinh Nam Mịch đã không thông linh lực nhưng lại có một đôi mắt dùng cực kỳ tốt, phần lớn nàng đều có thể nhìn ra đối phương là người tộc nào.

Vì thế nàng lên tiếng hỏi: “A Mạch, đệ là người tộc nào?”

Vấn đề này hỏi rất đột ngột, A Mạch hơi kinh ngạc sau đó mới đáp: “Ta? Kim tộc.”

Nam Mịch gật gật đầu: “Lần đi Đồ sơn này, ta thấy bạn của đệ đều là cao thủ, đệ là một đứa trẻ, sao Điện chủ của đệ lại yên tâm để đệ theo cùng?”

A Mạch mếu máo, dường như không mấy vừa lòng: “Công chúa, ta không phải đứa trẻ…” Lời còn chưa nói hết đã bị Cảnh Từ đột nhiên xuất hiện cắt ngang.

Cảnh Từ đột nhiên xuất hiện ở cửa: “A Mạch.”

Nam Mịch và A Mạch cùng nhau chuyển ánh mắt ra hướng cửa, mi dài của Cảnh Từ hơi nhíu, không lộ chút cảm xúc nào, thấy Công chúa nhìn sáng, hắn chắp tay nói: “Tuổi A Mạch còn nhỏ, đã mạo phạm Công chúa.”

Nam Mịch còn chưa kịp phản ứng lại, A Mạch đã vội đứng dậy, học theo động tác của Cảnh Từ, cũng nói: “Là ta lỗ mãng, ta đây sẽ ra ngoài ngay.” Nói xong lanh lợi theo sau Cảnh Từ ra ngoài.

– — Ý của hai người này là, đêm đã khuya, A Mạch là một nam tử, ở lại trong phòng của Công chúa là không thỏa đáng.

Nam Mịch đứng dậy, nói: “Không sao, A Mạch vẫn là một đứa trẻ.” Nhớ đến vừa rồi dường như A Mạch không mấy thích cách gọi này, Nam Mịch lại nói: “Huống chi, chúng ta đang ở trên đường, không cần để ý nhiều như vậy, ta và A Mạch hợp nhau, nói vài câu chuyện phiếm mà thôi.”

Cảnh Từ gật đầu: “Thời gian đã không còn sớm, Nhạc Đa cô nương, đồ mua đủ chưa?”

Nhạc Đa vội khom người: “Điện chủ yên tâm đi, y phục đã mua đủ rồi nhưng giày mới chỉ mua một đôi. Nếu thị trấn kế tiếp có giày tốt, còn xin phiền Điện chủ để ý một chút, ta lại đi mua thêm một đôi.”

Giống như rất vừa lòng với sự cẩn thận của Nhạc Đa, Cảnh Từ gật gật đầu, mi dài hơi giãn ra, sau đó chắp tay nói với Nam Mịch: “Công chúa, thần xin lui xuống.”

Nhàn chăm chú theo bóng dáng của Cảnh Từ, Nam Mịch hơi bất đắc dĩ nghĩ: Vị Cảnh Điện chủ này sao lại cứng nhắc như vậy chứ?

Sáng sớm hôm sau đoàn xe lập tức xuất phát, trạm tiếp theo là ở quận thành cuối cùng thuộc Hãn châu. So với sự ẩm ướt và lạnh lẽo của quận Thiền Uyên được bao phủ bởi ba mặt là nước, quận Sùng An nghiêng về khô ráo, gió cũng không lớn như vậy nữa, nên khiến người ta dễ chịu hơn rất nhiều.

Chỉ là khoảng cách giữa quận Sùng An và quận Thiền Uyên hơi xa một chút, nếu không phải sứ thần có lệnh thông hành thì quãng đường này đoàn người sẽ phải ngủ lại nơi hoang dã. Khi đến trạm dịch, Nam Mịch đã mơ màng sắp ngủ. Kéo kéo áo choàng trên người, chân mới vừa chạm đất thì dưới chân đã vang lên tiếng răng rắc, nàng cúi đầu nhìn mặt đất lại thấy một tầng tuyết thật dày.

Lúc này tinh thần nàng mới tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn lên, tuyết lớn ào ạt rơi từ không trung xuống, ánh trăng, thật đẹp.

Nam Mịch không nhịn được vui vẻ, trong giọng nói khó giấu được ý cười ngọt ngào: “Đa Đa, tuyết rơi rồi.”

Cảnh Từ đứng bên cạnh thấy trên người tiểu Công chúa khoác áo choàng dài chấm đất màu vàng nhạt, chỉ bạc tinh xảo phác họa lên vô số hoa văn, từ trên xuống dưới, nàng đặc biệt thích màu vàng nhạt. Nàng hơi ngửa đầu, trăng sao đều ánh vào trong đáy mắt nàng, trên lông mi thật dài đọng lại vài bông tuyết.

Nam Mịch nghiêng đầu, vừa khéo đụng vào trong ánh mắt của Cảnh Từ, đi kèm với động tác nghiêng đầu là nụ cười của nàng: “Cảnh đại nhân, tuyết rơi rồi.”

Cảnh Từ cũng gật đầu theo tiếng nàng.

Hắn đột nhiên phát hiện, không biết từ khi nào trong ánh mắt tiểu Công chúa nhìn hắn đã không còn chỉ mang theo nhút nhát, có đôi khi cũng sẽ tươi cười.

Ban đêm, sứ thần lấy lý do Nam Mịch là nữ tử, cho đổi xe ngựa của nàng lên phía trước, cho nên lúc này nàng xuống xe, những xe ngựa phía sau còn đang sắp xếp lại đồ và chuẩn bị chỗ ở.

Vậy nên mới cho Nam Mịch có một khoảng thời gian rảnh đứng trước cửa trạm dịch thưởng thức cảnh đêm.

Nam Mịch nhấc váy, cười tủm tỉm dẫm lên tuyết đi đến bên cạnh Cảnh Từ, vóc người hắn quá cao, vì thế Nam Mịch chỉ có thể ngửa đầu nhìn hắn: “Cảnh đại nhân, ngày mai chúng ta đi luôn hay là ở lại Sùng An một ngày?”

Cảnh Từ cúi đầu liếc nàng một cái, không biết có phải do ý cười trong mắt tiểu Công chúa quá lóa mắt hay không mà khiến hắn dời tầm mắt đi, lui về phía sau nửa bước, hơi cúi người, nhẹ giọng nói bên tai nàng: “Lúc nhiều người, Công chúa cứ gọi thần là Cảnh Từ.”

Cảnh Từ còn chưa bao giờ đến gần nàng như vậy, Nam Mịch không biết tại sao tim đập rất nhanh, vì thế nàng lui về sau hai bước, kết quả mặt tuyết trơn, vừa không cẩn thận ngược lại được Cảnh Từ đón vào trong ngực.

Trên người Cảnh Từ rất ấm áp, không biết có phải bởi vì do bản thân hắn là người Hỏa tộc hay không, Nam Mịch nhất thời không biết phản ứng thế nào, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Cảnh Từ, vừa lúc hắn cũng vừa nói xong câu “Cẩn thận”, sau đó nhìn sang nàng.

Tựa như bị bỏng, Cảnh Từ vừa đỡ Nam Từ đứng vững đã vội vã buông tay, đúng lúc sứ thần đến mời đoàn người vào trạm dịch. Cảnh Từ gật đầu, hơi nghiêng người, nhường ra cho Nam Mịch một con đường.

Nam Mịch chăm chú nhìn đôi mắt lạnh nhạt kia của Cảnh Từ một hồi, sau đó mới cười cười với sứ thần rồi dẫm lên mặt đất đầy tuyết đi vào.

Dọc đường đi hết sức gấp gáp, lúc đến trạm dịch người đều đã kiệt sức, ngựa hết hơi, nhưng không hiểu tại sao, Nam Mịch lăn qua lộn lại mãi vẫn không ngủ được. Nàng ngẫm nghĩ bèn quay người xuống giường, Nhạc Đa đặt một cái giường tạm bên cạnh, đang ngủ rất sâu, Nam Mịch không nỡ gọi nàng ấy, vậy nên tự mình khoác áo, rón ra rón rén ra ngoài.

Trạm dịch có một hậu viện nhỏ, Nam Mịch rẽ trái quẹo phải thế mà lại đi đến đây.

Ban đêm lạnh hơn, nàng vừa định ra khỏi hành lang, không biết tại sao Cảnh Từ đã xuất hiện ở hậu viện, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Công chúa.”

Nam Mịch hoảng sợ, nhìn Cảnh Từ một hồi, xác định bản thân không nhìn nhầm mới nhấp môi nói: “Đã muộn thế này, sao Cảnh đại nhân lại đến đây?”

“Lời này nên là thần hỏi Công chúa mới phải.”

Nam Mịch bỗng cạn lời, đang muốn bước ra hành lang dài lại thấy Cảnh Từ bước hai ba bước đến trước mặt nàng, lạnh nhạt hỏi: “Gió trên hành lang mới vừa nhỏ hơn một chút, đây là Công chúa ra ngoài làm gì thế?”

Không hiểu tại sao, trong nháy mắt nàng có cảm giác hơi chột dạ, lui về sau một bước, lại chợt lưỡng lự, nàng cũng đâu phạm lỗi gì, sao phải chột dạ.

Vì thế nàng mở miệng, vẫn là mềm giọng nói: “Ta, ta không ngủ được, muốn ra xem tuyết.”

Cũng không phải là nàng cố tình, chỉ là thường ngày hay qua lại nói chuyện với nàng, nếu không phải phụ huynh trưởng bối thì cũng là các tỷ tỷ thị nữ có tuổi lớn hơn nàng, vậy nên ngày thường chuyện trò nàng vẫn luôn là nói nhỏ giọng mềm mại thế này, tựa như đang thì thầm nỉ non.

Mỗi đêm người của Chá Phàm điện đều phải ra ngoài xem xét mỗi một trạm gác ngầm để tránh xảy ra ngoài ý muốn. Tối nay đúng đến lịch của hắn, trời cũng sắp sáng rồi lại thấy tiểu Công chúa chưa mặc áo choàng tử tế đã chui từ trong phòng ra.

Cảnh Từ lạnh giọng nói: “Bên ngoài lạnh, Công chúa hãy quay về đi.”

Nam Mịch nhấp môi, nhìn khá là ấm ức: “Cảnh đại nhân, tuyết rơi rồi.”

Cảnh Từ không đáp lại.

Ánh mắt của Nam Mịch vòng qua Cảnh Từ, nhìn vào mảnh màu trắng trong sân, con người chính là như vậy, nàng vốn cũng không có mấy hứng thú với tuyết nhưng bị Cảnh Từ ngăn cản, ngược lại khiến lòng nàng ngứa ngáy, vì thế nàng lại nói: “Ta, trước đây ta chưa từng thấy tuyết đẹp thế này, Cảnh đại nhân, cho ta đi xem đi mà.”

Cứng rắn một hồi lâu, trong mắt Cảnh Từ mới lộ ra ý thỏa hiệp: “Công chúa mặc áo choàng cho tử tế, thần theo người đi ra ngoài.”

Nam Mịch nghe vậy thì mi mắt cong cong, cúi đầu nhìn áo khoác trên người một cái, lại ngẩng đầu cười với Cảnh Từ: “Mặc tử tế rồi.”

Thấy chiếc áo choàng xiêu xiêu vẹo vẹo trên người nàng, Cảnh Từ thật sự không thể tán thành một câu “Mặc tử tế rồi” này của nàng, bất đắc dĩ hắn đành phải duỗi tay chỉnh lại áo choàng của nàng, khóa chiếc cổ tinh tế kia của Nam Mịch vào bên trong chiếc áo.

Nam Mịch đã quen được người hầu hạ nên cũng không cảm thấy gì. Cảnh Từ giương mắt đối diện với đôi con ngươi của Công chúa mới khựng lại, nhận ra bản thân đã đi quá giới hạn thì vội vàng quay đầu đi, không nói thêm gì nữa.

Nam Mịch lao vào một mảnh tuyết trắng mênh mông, dẫm đông đạp tây, nhất thời rất phấn khích, đột nhiên nhớ ra phải đắp một người tuyết, vì thế nàng bèn ngồi xổm xuống đắp tuyết.

Không bao lâu mười đầu ngón tay nàng đã đông cứng, vội vàng xoa xoa rồi lại đắp tiếp, ai ngờ dường như tuyết phương Bắc này đang cố ý đối nghịch với nàng vậy, có thế nào cũng không chịu ngoan ngoãn thành viên.

Nhưng tay đã lạnh cóng đến không nghe sai bảo được nữa.

Cảnh Từ đứng một bên, nhìn tay Nam Mịch đã đỏ rực mà vẫn muốn tiếp tục chạm vào tuyết kia, bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, vươn tay giữ chặt nàng: “Lát nữa trời đã sáng luôn rồi, Công chúa nên đi nghỉ ngơi.”

Vốn đã bị đám tuyết không nghe lời này chọc giận, Nam Mịch thuận theo bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình của Cảnh Từ nhìn lên khuôn mặt lạnh như băng kia của hắn, ngực đột nhiên thấy thật hoảng hốt, ấm ức nghẹn ra một hàng nước mắt: “Ta… người tuyết của ta còn chưa đắp xong mà.”

Cảnh Từ kinh ngạc, hóa ra một bãi tuyết tan thành nước kia vốn là muốn đắp người tuyết à?

Không biết có phải do quá lạnh hay không, mặt Nam Mịch thật sự rất đỏ, Cảnh Từ bất đắc dĩ: “Công chúa lên hành lang đi, thần đắp cho người.”

Dường như không ngờ đến hắn sẽ trả lời thế này, Nam Mịch hơi ngẩn ra, lúc này mới cong cong mi mắt, gật đầu: “Cảnh đại nhân, ta nghe phụ thân đều gọi ngài là Tầm Nhiên, ta có thể gọi ngài như vậy không?”

Cảnh Từ khựng lại, sau đó nói: “Là quân thượng nâng đỡ thần, Công chúa gọi thần là Cảnh Từ là được.”

Đúng rồi, nàng là Công chúa, hắn là thần tử, gọi cả tên lẫn họ cũng không có gì là tôn trọng hay không. Hắn và Công chúa là quân thần, lại không giống như quan hệ quân thần giữa hắn và quân thượng. Dù sao thì Công chúa là một cô nương chưa xuất các, gọi thân mật quá lại thành ra không hợp lễ nghĩa.

Nam Mịch gật gật đầu, có mấy phần thất vọng, sau đó hết sức nghe lời mà lui đến trên hành lang, lúc này mới phát hiện bản thân thật lạnh, lạnh đến không nhịn được run rẩy.

Không mất bao nhiêu công sức Cảnh Từ đã đắp người tuyết gần như xong xuôi, vậy nên hắn đến hành lang tìm Nam Mịch, không ngờ lại nghe được giọng nói run rẩy của nàng, hỏi; “Cảnh, Cảnh Từ, ngài, ngài, ngài đắp xong rồi à?”

Cảnh Từ thấy dường như nàng đã lạnh đến phát run, trên mặt đỏ bừng, loại đỏ này lại không được bình thường lắm, vì thế vươn tay thăm dò trán nàng: Nóng đến kinh người!

Không đợi nàng kịp phản ứng, Cảnh Từ đã chặn ngang nàng bế lên, thân hình chợt lóe đã đến trước cửa phòng của Nam Mịch. Tiếng đẩy cửa lớn khiến Nhạc Đa bừng tỉnh, dựa vào ánh sáng hắt vào từ bên ngoài vào tập trung nhìn kỹ, thấy được Cảnh Từ bế ngang Công chúa đặt lên giường, hình như đã xảy ra chuyện gì.

Nhạc Đa sợ đến mức suýt nữa đã tự mình làm mình vấp ngã: “Thế này là làm sao thế?”

Cảnh Từ mở chăn trên giường ra, đắp lên người Nam Mịch, nàng vẫn còn đang run rẩy.

Nhạc Đa luống cuống chân tay lại nghe Cảnh Từ nói; “Ngươi ở đây chăm sóc Công chúa cho tốt.” Nói xong thân hình chợt lóe đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Nhạc Đa sợ đến mức nước mắt tuôn như suối: “Chúa chúa bị sao thế này?”

Nam Mịch kéo tay Nhạc Đa, giọng nói vẫn còn run rẩy: “Đa, Đa, tỷ, tỷ đừng khóc, ta, ta không sao.”

Sau khi trời sáng, đi theo phía sau Cảnh Từ ngoài A Mạch ra còn có một người lạ mặt: “Đây là y giả, Nhạc Đa, ngươi và A Mạch đi nấu chút nước ấm đi.”

Tuổi y giả kia không lớn, hẳn là không nhiều hơn Cảnh Từ mấy tuổi. Đầu tiên là hắn cụp mi cười cười, ngồi xuống ghế bên giường của Nam Mịch, vừa duỗi tay định đặt lên cổ tay của Nam Mịch, không ngờ nàng lại rụt tay lại, tránh đi, trong hai mắt ngập tràn lo lắng và bất an. Nàng đã gặp được mấy người lạ đâu, vừa đến đã sờ cổ tay nàng, tất khiến nàng hơi sợ hãi.

Y giả kia quay đầu lại nhìn Cảnh Từ tỏ vẻ nghi hoặc.

Cảnh Từ đi đến bên giường: “Đây là y giả, đến khám bệnh.” Không hiểu thế nào, ma xui quỷ khiến hắn lại ngồi xuống mép giường, cầm lấy cổ tay Nam Mịch: “Đừng sợ.”

Lúc này Nam Mịch mới giơ cổ tay ra, y giả vui vẻ bắt mạch, gật đầu, nói: “Hai vị là từ phía Nam đến phải không?”

Cảnh Từ gật đầu: “Tây Nam, từ Thần đô đến.”

Y giả tỏ vẻ quả nhiên, lại nói: “Vậy là đúng rồi, tiểu quan nhân yên tâm, trời sinh phu nhân nhà ngài không thông linh lực, đột nhiên đến nơi lạnh giá, khí lạnh vào thân, khó tránh khỏi phát sốt, ta kê đơn thuốc uống ít ngày là khỏe rồi.”

Mặt Nam Mịch đỏ lên, nhất thời cũng không biết nên nói gì.

Cảnh Từ cũng kinh ngạc, nói: “Tiên sinh hiểu lầm rồi, đây là tiểu thư nhà ta.”

Vẻ mặt của y giả kia xấu hổ, vội vàng chắp tay: “Là mắt lão phu không tốt, nhìn hai vị xứng đôi như thế, nói không giữ miệng.” Cũng không biết hai tiếng “lão phu” này của hắn ta là “lão” ở chỗ nào.

Cảnh Từ: “Không sao.” Lúc này A Mạch và Nhạc Đa cũng đã trở lại, còn bưng theo một chậu nước ấm, Cảnh Từ dặn dò bọn họ: “Dẫn tiên sinh đi viết phương thuốc, sau đó đến hiệu thuốc bốc thuốc.”

A Mạch nhận lệnh, chắp tay xoay người, Nhạc Đa bưng nước đặt xuống bên giường Nam Mịch.

Y giả kia dừng bước, quay đầu lại nói: “Nếu tiểu quan nhân có thể tìm được người Hỏa tộc, độ chút hỏa linh lực cho tiểu thư thì sẽ khỏi nhanh hơn một chút.”

Cảnh Từ gật đầu, y giả kia mới rời đi, còn nghe hắn ta cảm thán: Đáng tiếc thật, người Hỏa tộc càng ngày càng ít, không dễ tìm đâu…

Nhạc Đa dùng nước ấm giúp Nam Mịch xoa tay và lau mặt, thấy vành mắt Nhạc Đa đo đỏ, Nam Mịch mở miệng: “Đa Đa, chuyện này, chuyện này không trách tỷ, y giả nói, là, là do ta không thông linh lực mà ra.”

Nhạc Đa gật đầu nói: “Lát nữa là A Mạch đại nhân quay lại rồi, nô tỳ đi chuẩn bị sắc thuốc.” Quay lại hành lễ cáo lui với Cảnh Từ: “Làm phiền Cảnh đại nhân chăm sóc Công chúa, độ chút linh lực cho Công chúa.”

Cảnh Từ gật đầu, ngồi trên ghế y giả vừa ngồi, vươn tay ra.

Nam Mịch cũng không biết hắn có ý gì nên cứ nhìn hắn chằm chằm.

Sau một lúc lâu im lặng, Cảnh Từ mở miệng: “Tay.”

Lúc này Nam Mịch mới đặt bàn tay nhỏ bé của nàng vào trong bàn tay thon dài của hắn.

Cảnh Từ truyền linh lực sang, bỗng nhiên hai tròng mắt lóe ánh sáng đỏ tựa như sợ hãi thứ gì, tay bỗng chốc rụt về, nhìn chằm chằm Nam Mịch với vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.

Bị động tác của hắn làm hoảng sợ, Nam Mịch lên tiếng: “Sao vậy?”

Cảnh Từ nhíu mày, chần chừ duỗi tay kéo lấy tay của Nam Mịch, sau đó khép hờ hai mắt giống như đang cảm nhận thứ gì. Linh lực ấm áp từ bàn tay hắn truyền sang cho Nam Mịch. Một hồi lâu sau, Cảnh Từ mở mắt ra nhìn nàng, dưới đáy mắt đều là vẻ mê mang.

Nam Mịch lại hỏi lần nữa: “Cảnh Từ, sao vậy?” Lúc này Nam Mịch mới phát hiện mình không còn run nữa, trong ngực cũng không còn cảm thấy bỏng rát khó chịu nữa.

Nàng lúng túng nghĩ, hóa ra sự khó chịu trong lúc đắp người tuyết không phải là do tâm lý mà là bởi vì bệnh.

Cảnh Từ ngẫm nghĩ, sau đó chỉ lạnh nhạt nói: “Không có gì, Công chúa cảm thấy thế nào rồi?”

Nam Mịch xoa xoa đôi mắt vẫn còn mang theo vẻ buồn ngủ, nói: “Cảm giác rất thoải mái, đều mệt nhọc…” Dọc đường vì chạy gấp, bôn ba mệt nhọc, đến trạm dịch cũng không ngủ, trước mắt bị cơn buồn ngủ đánh úp, lời còn chưa nói xong nàng đã ngủ mất rồi.

Đi được đến đây, bất tri bất giác nàng đã bắt đầu thích nghi với sinh hoạt thế này, tuy rằng đôi khi nàng có hơi nhút nhát nhưng thích ứng cũng coi như nhanh.

Cũng thật là tin tưởng Cảnh Từ hắn, hắn còn ở đây mà nàng cũng dám ngủ.

Cảnh Từ nhìn chăm chú vào dung nhan khi ngủ của tiểu Công chúa, lại cúi đầu nhìn nhìn tay của mình. Vừa mới độ linh lực cho Công chúa, không biết tại sao, dường như trong cơ thể Công chúa có thứ gì đó đang hút linh lực của hắn, nói hút chi bằng nói là cắn nuốt thì chính xác hơn, hệt như một cái vực sâu không đáy muốn ăn tươi nuốt sống hắn không nhả xương.

Khi hắn thử lại, kết quả là trong cơ thể Công chúa lại tĩnh lặng đến cực điểm, xem thế nào cũng là căn cốt yếu đuối bẩm sinh đã không thể thông linh.

Cảnh Từ tuyệt đối sẽ không cảm nhận sai, hắn nhìn chằm chằm hàng mi nhẹ run rẩy của tiểu Công chúa, không biết nàng đã mơ thấy gì, còn giật giật cả ngón tay. Lúc này Cảnh Từ mới nhận thấy, quân thượng cho Công chúa đến Đồ sơn không chừng là một quyết định chính xác, có khi hắn sẽ cảm thấy, Công chúa không phải là xương cốt yếu ớt thông thường.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN