Không đợi Nam Mịch tĩnh tâm đi tiếp tục cảm nhận Vệ Thính Trì, chợt nghe một tiếng kêu rên, nghe được đã cảm thấy sức cùng lực kiệt, sau đó lại nghe được một giọng nói tỏ ý quan tâm: “Còn chịu đựng được nữa không?” Cũng là có lòng mà hết sức.
Nam Mịch và Cảnh Từ đều kinh ngạc liếc nhau một cái: Người nói chuyện chính là Vệ Thính Trì.
Lúc này bọn họ mới mang theo một bụng nghi ngờ bước từ trong bóng tối ra, đứng trên bậc thang cuối cùng.
Nghe được phía sau có tiếng động, nhóm người Vệ Thính Trì cũng vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy là Cảnh Từ và Nam Mịch, có vui sướng trong nháy mắt nhưng rất nhanh bị sợ hãi tận xương cắn nuốt.
Chân mày Cảnh Từ nhăn lại, mười mấy Thần vệ quân này đều là cao thủ đệ nhất, còn có vài người đã sớm là tu linh giả Nhập Thánh, hiện tại lại gần như cạn sạch linh lực, người mới vừa phát ra tiếng rên đã ngồi quỳ trên mặt đất, ngất đi trong tình trạng nửa sống nửa chết.
Những người còn có thể đứng đều duỗi tay về phía trước, rót linh lực vào Vệ Thính Trì đang đứng trước nhất, còn bản thân Vệ Thính Trì đang so linh lực với một cánh cửa.
Nghe cẩn thận có thể nghe ra được bên trong cánh cửa phát ra tiếng đập “thịch thịch thịch”, rất gấp gáp, dường như có thứ gì đó muốn phá cửa chui ra.
Cảnh Từ đánh giá mặt đất một chút, ngoại trừ một vũng chất lỏng đủ màu sắc không nhìn ra từ chất liệu gì, là một khối đá phiến hoàn chỉnh. Một con thuyền thế nào sẽ dùng đá tảng làm mặt đất, vừa nhìn như vậy mới phát hiện vách tường và cánh cửa kia cũng đều dùng loại đá tảng nguyên khối này làm thành.
Màu đen thẫm, để ra một loại quỷ dị nói không nên lời.
Ánh sáng trong tay Vệ Thính Trì một sáng một tối, đang gắt gao chống lại thứ muốn xông ra khỏi cửa.
Cảnh Từ giơ tay, niệm chú quyết, một luồng ánh sáng đỏ bay qua tạm thời thay Vệ Thính Trì ngăn cản cánh cửa kia.
Cuối cùng Vệ Thính Trì cũng buông lỏng tay, bởi vì linh lực gần như đã tiêu hao hết, sắc mặt hắn ta có hơi trắng bệch: “Công chúa, sao người lại đến đây, này… thế này phải làm sao bây giờ…”
Tuy Nam Mịch sợ hãi nhưng sợ hãi và bất lực trong mắt nhóm người Vệ Thính Trì ngược lại khiến nàng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, nàng dịu dàng hỏi: “Sao vậy? Nơi này đã xảy ra chuyện gì?”
Tốc độ nói của Vệ Thính Trì rất nhanh, ánh mắt vẫn luôn bay về phía cánh cửa bị ánh sáng đỏ của Cảnh Từ bao phủ, như là sợ luồng sáng đỏ đó không thể giữ được cửa vậy: “Trong cánh cửa này có gì đó, Cảnh đại nhân mau hộ tống Công chúa rời đi, chúng ta ngăn cản phía sau.”
Có thể nghe ra, hắn muốn dùng lời ít ý nhiều để hai người Nam Mịch mau chóng rời đi.
“Cánh cửa chúng ta đi vào, chỉ có thể mở ra từ bên ngoài đúng không?” Trong giọng nói lạnh nhạt của Cảnh Từ mơ hồ ẩn chứa mấy phần nghiêm túc. Có thể khiến Thần vệ quân chật vật thế này, tình huống không thể khinh thường.
Vẻ mặt Vệ Thính Trì khẽ biến, gần như tuyệt vọng gật gật đầu: “Nếu là đại nhân ngài, tốn chút sức lực có lẽ còn có cơ hội mở ra, chúng ta sẽ cố gắng kéo dài thời gian.”
Nghe Vệ Thính Trì vừa gấp gáp vừa nôn nóng giải thích, Cảnh Từ liếc nhìn mặt đất một cái, vươn tay, lòng bàn tay hướng về phía trước, ngón tay thon dài móc nhẹ, trên mặt đất đột nhiên nổi lửa, ngọn lửa màu đỏ cực kỳ có lực sinh mệnh nhảy lên hai cái.
Nhìn vũng chất lỏng sền sệt trên mặt đất kia không có phản ứng gì, Cảnh Từ chậc một tiếng, nghiêng nghiêng đầu, ngọn lửa màu đỏ càng lúc càng mờ nhạt, lay động mấy lần thì biến thành màu trắng trong suốt.
Chất lỏng trên mặt đất mới bắt đầu phát ra tiếng xèo xèo, cuối cùng sau một hồi thì biến mất.
Vệ Thính Trì há miệng, vô cùng kinh ngạc nhìn chặt chằm mặt đất, sau đó lại nhìn về phía Cảnh Từ, một từ hoàn chỉnh cũng không thốt ra được. Nam Mịch bên cạnh cũng liếc mắt nhìn hắn một cái, thất thần nghĩ: Tu vi của Cảnh Từ đã tăng rất nhiều.
Lúc này Cảnh Từ mới lên tiếng: “Thứ trên mặt đất này có độc?”
Vệ Thính Trì gật gật đầu: “Có tính ăn mòn.”
“Đây là thứ gì?” Cảnh Từ gật đầu, hỏi, kéo Nam Mịch từ trên bậc thang đi xuống dưới.
“Chính là thứ ở trong cửa, sau khi ra ngoài bị giết rồi sẽ biến thành chất lỏng có tính ăn mòn.” Vệ Thính Trì giải thích.
Nam Mịch nhìn thoáng qua cửa đá, sau đó hỏi: “Trong cửa là thứ gì? Tiểu Vệ Tướng quân, ngươi cũng không biết?”
Vệ Thính Trì nhìn thoáng qua tiểu Công chúa, dường như có phần không đành lòng, do dự một chút vẫn quyết định lên tiếng: “Là người…” Hắn ta tạm dừng một chút, lại giải thích: “Hoặc là thi thể, bọn họ không có ý thức, chỉ biết vô thức tấn công con người, bao gồm cả bạn bè của chính họ. Thời điểm ban đầu chúng ta đi vào đây, bọn họ bị nhốt trong cửa, chỉ công kích lẫn nhau, bọn họ không biết nói, không có cảm xúc, chỉ có thể nghe được tiếng công kích lẫn nhau. Sau đó không biết vì sao cửa đột nhiên mở, bọn họ lập tức chạy ra tấn công chúng ta, chúng ta gi.ết chết mấy người, phát hiện cũng vô dụng, thứ kia như là có vô số.”
Cảnh Từ im lặng gật gật đầu, đứng trước cửa đá, giống như đang nghiên cứu cánh cửa.
Nam Mịch nhìn nhóm người Vệ Thính Trì, sau đó lại nhìn về phía người đã ngất xỉu trên mặt đất, tưởng tượng đến tình cảnh trước đó của bọn họ. Phía sau cửa bị lấp kín không ra được, phía trước cửa lại là như vậy, thời gian dài thế này, bọn họ chính là chờ đợi trong sự dày vò vô tận ấy.
Nàng nhẹ nhàng vươn tay kết ấn trước mặt bọn họ, một chú quyết ấn màu xanh đậm xuất hiện, một lát sau Vệ Thính Trì cảm nhận được dường như thân thể mình đang được chữa trị.
Không thô bạo như kiểu đơn giản rót thẳng linh lực vào thân thể, là một loại trị liệu gần như có thể sánh với y giả bốc thuốc đúng bệnh: Đây là chú quyết độc đáo của Mộc linh thuật.
Nhưng Công chúa rõ ràng là người Thủy tộc mà.
Cảm nhận được có ánh mắt nhìn về phía mình, Nam Mịch giương mắt nhìn lại, gật gật đầu với Vệ Thính Trì: “Các ngươi nghỉ ngơi một chút trước đi.”
Lúc này nàng mới đi đến bên cạnh Cảnh Từ: “Chàng có thể chống bao lâu? Cái cửa này có cần đổi sang ta không?”
Cảnh Từ đang chuyên chú bị cắt ngang, quay đầu nhìn nàng, cười: “Công chúa coi thường thần?”
Nam Mịch thấy hắn còn có lòng dạ đi nói đùa, thở dài một hơi nhẹ nhõm: “Chúng ta làm thế nào bây giờ?”
Tiếng “thịch thịch thịch” bên trong cửa dường như không có hồi kết, vẫn luôn vang lên máy móc, Cảnh Từ lại giơ tay, dùng ngọn lửa trắng trong suốt vừa rồi thiêu đốt cánh cửa kia.
Trong ngọn lửa, cánh cửa càng lúc càng trong suốt, cuối cùng gần như sắp biến thành chất liệu trong suốt như lưu ly.
Cảnh Từ duỗi tay muốn che lại hai mắt Nam Mịch, đáng tiếc bị nàng đi trước một bước giữ chặt.
Cứ như vậy tình hình bên trong cánh cửa trực tiếp phơi bày trước mắt bọn họ.
Trong dạ dày Vệ Thính Trì sinh ra một trận ghê tởm, suýt nữa đã nôn ra, mấy người bên cạnh có sức chịu đựng kém đã ngồi xổm một bên nôn khan. Mắt thường có thể thấy được thân thể Nam Mịch cứng đờ, nháy mắt sắc mặt đã trở nên trắng bệch.
Nàng gắt gao nhìn tình hình bên trong cánh cửa.
Những người đó đánh nhau không biết mệt mỏi, động tác máy móc đến quái dị, có một số bị đánh đến máu thịt lẫn lộn không nhìn ra được ngũ quan, có một số vô ý té ngã, trực tiếp bị dẫm thành thịt nát trên mặt đất, chỉ dùng tay không không có vũ khí, dùng thời gian cắn nuốt bọn họ từng chút một.
Bọn họ mỗi người đập một người, mỗi người đẩy một người, bị đánh hoặc bị đẩy va vào cửa, phát ra âm thanh thịch thịch thịch.
Giọng nói Vệ Thính Trì run rẩy: “Rốt cuộc… bọn họ có bao nhiêu?” Trước đó bọn họ tay chân luống cuống, trong cửa lại đen như mực, chỉ nghe được tiếng động mà không nhìn thấy được tình hình, còn kém xa đả kích khi lúc này trực tiếp tận mắt nhìn thấy.
Rốt cuộc có bao nhiêu? Không nhìn rõ lắm, đen nghìn nghịt chạy dài vào sâu bên trong.
Cảnh Từ nhớ đến thể tích lớn khác thường của con thuyền, khó trách không gian lớn như vậy, chính là để làm trò này đây.
Cảnh Từ lại duỗi tay, ngọn lửa kia vụt tắt, cửa đá khôi phục nguyên trạng, chỉ có âm thanh đập vào cửa vẫn còn vang lên, sau khi nhìn thấy tình hình thực tế, rất khó để tiếp nhận âm thanh này.
Nam Mịch nhìn chằm chằm cửa đá, cũng không biết có phải đã bị dọa ngẩn ra không, Cảnh Từ thở dài, thầm tự mắng mình không cẩn thận, sao lại để nàng thấy cái này.
Không đợi hắn mở miệng an ủi, Nam Mịch đã nói trước: “Là sống.”
Bàn tay vươn ra muốn vỗ vai nàng của Cảnh Từ dừng lại: “Gì cơ?”
Nam Mịch chớp chớp mắt, nước mắt chảy dài theo khuôn mặt, nhìn chằm chằm cánh cửa kia: “Là sống.” Những người đó, còn sống.
Từ nhỏ đến lớn, tuy Nam Mịch là xương cốt yếu ớt nhưng lại có một đôi mắt tốt, nhìn tu vi của người là chuẩn nhất. Nàng liếc mắt một cái đã nhìn ra người ở bên kia là sống, không biết tại sao lại biến thành dáng vẻ thế này.
Cảnh Từ nhíu mày hơi chán ghét: “Đừng nghĩ nữa, đi ra ngoài trước quan trọng hơn? Mịch nhi?”
Nam Mịch lắc đầu, cố chấp cắn khóe môi, nàng chợt vươn tay, ánh sáng đỏ mà Cảnh Từ phủ lên cánh cửa biến mất, trong nháy mắt Thần vệ quân trở nên khẩn trương, gần như có phần hít thở không thông.
Nam Mịch duỗi tay kéo Cảnh Từ một cái, kéo hắn ra phía sau.
Nàng đứng phía trước mọi người, cửa đá bị phá, những người kia nhào ra, có mấy giọt máu bắn lên người, lên mặt Nam Mịch, kỳ lạ chính là phía trước nàng hình thành một vòng giới hạn hình cung.
“Dòng người” dừng bên ngoài giới hạn, tiếp tục công kích lẫn nhau.
Nam Mịch nhắm mắt lại, khi mở ra, trong mắt nàng lấp lóe hoa văn màu vàng, mang một vẻ vừa yêu dã lại vừa thần thánh. Hai giọt máu trên mặt kia có vẻ càng tươi đẹp hơn.
Nàng như một người mẹ hiền dỗ con nhỏ, cực kỳ dịu dàng lại hiền từ mở miệng: “Đi đi.”
Âm thanh kia có vẻ xa xôi lại linh hoạt kỳ ảo, Cảnh Từ không kiềm được duỗi tay kéo nàng, lại phát hiện bản thân không thể động đậy.
“Dòng người” đang công kích lẫn nhau dừng lại, trong nháy mắt toàn bộ đều nhắm hai mắt lại, nháy mắt tiếp theo tất cả hóa thành tro bụi, không còn tung tích, chỉ để lại trên mặt đất vết máu chưa kịp khô.
Còn có một gian khoang thuyền lớn quái dị.
Nam Mịch quay đầu nhìn thoáng qua Thần vệ đã hao tổn linh lực, Mộc linh thuật giúp bọn họ dễ chịu hơn rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn không thể chữa khỏi. Nàng duỗi tay ra, đầu tiên hơi khựng lại, sau đó lại duỗi tiếp, lòng bàn tay hướng xuống, năm ngón tay mở ra, hoa văn màu vàng lóe lên trước mặt Thần vệ, linh lực trên người lại khôi phục lần nữa, thậm chí còn thuần khiết và mạnh mẽ hơn.
Nàng nhắm mắt lại, khi mở ra, đôi mắt hoa đào kia đã khôi phục lại màu sắc vốn có, hoa văn màu vàng đã biến mất. Cảnh Từ duỗi tay nắm lấy cổ tay nàng: “Nam Mịch.”
Nam Mịch quay đầu nhìn hắn, trong mắt là sự thỏa hiệp và nhận mệnh: “Chàng nói đúng, ta căn bản không thể thấy mà coi như không.”
Cảnh Từ có hơi không chấp nhận được, nhưng hắn chỉ hít sâu một hơi, nhỏ giọng hỏi: “Khó chịu không?”
Phong ấn của Nam Mịch, đã mở.
Nam Mịch lắc đầu: “Chúng ta ra ngoài thôi.”
Cảnh Từ không nói gì kéo tay nàng: Lạnh như băng vạn năm không tan trên cánh đồng tuyết.
Khóe môi hắn nhấp thành một đường, cúi người bế ngang nàng lên. Bước lên bậc thang, đi đến cánh cửa kia, hai mắt Cảnh Từ chỉ lóe một tia ánh sáng đỏ, cửa kia lập tức vỡ nát, rơi vào biển sâu, không còn tung tich.
Nam Mịch nhẹ giọng hỏi hắn: “Cảnh Từ, tâm kinh Tiên nhân Nhan Vũ cho chàng rất hữu dụng đúng không? Tu vi chàng tăng lên rất nhiều.”
Hắn vốn không muốn để ý đến nàng, nhưng lại không nỡ để tiểu Công chúa không ai đáp lại, vì thế hừ ra một tiếng ừ. Lúc trước, một mặt không muốn rút dây động rừng, mặt khác vì tiết kiệm linh lực, hai người đi thuyền nhỏ đến đây.
Hiện giờ Cảnh Từ tâm phiền ý loạn, lười đi thuyền, không quay đầu lại nói với Vệ Thính Trì: “Phía sau đá ngầm có thuyền, tự các ngươi đi tìm đi.” Nói xong thì ôm Nam Mịch bay về bờ.
Cảnh Từ và Nam Mịch mới vừa trở lại doanh địa, Sở Khương Dũ đã ra đón, ánh mắt dừng trên người Nam Mịch: “Công chúa?”
Nam Mịch chỉ mới gật đầu với lão, còn chưa kịp nói gì đã bị Cảnh Từ kéo vào doanh trướng. Các tướng lĩnh Thanh châu quân quỳ xuống đất hành lễ, Cảnh Từ không thèm chia ra nửa ánh mắt dư thừa, lạnh giọng nói; “Đi ra ngoài.”
Chúng tướng lĩnh nhìn nhìn Công chúa, lại nhìn nhìn sắc mặt Cảnh Từ, nhỏ giọng cáo lui ra ngoài.
Cảnh Từ nổi danh trong quân ba châu phía Bắc, cũng đủ khiến bọn họ nói gì nghe nấy.
Trong quân trướng có bản đồ biển bằng giấy và bằng cát, Nam Mịch nhìn một vòng, không tìm được một chỗ tử tế có thể ngồi xuống nghỉ ngơi, Cảnh Từ nhìn chằm chằm nàng hết nửa ngày, cuối cùng lạnh lùng lên tiếng hỏi: “Có chỗ nào không thoải mái không?”
Nam Mịch biết lòng hắn không dễ chịu, cố hết sức dịu giọng dỗ hắn: “Không có, chàng yên tâm.”
“…” Chân mày Cảnh Từ nhăn lại, hồi lâu mới mở miệng: “Vậy nàng suy nghĩ cẩn thận rồi? Suy nghĩ cẩn thận được cái gì?”
Ánh mắt Nam Mịch lấp lóe, rũ mi nhìn mặt đất, nhẹ nhàng nói: “Ta muốn bảo vệ thế gian, chàng nói đúng, ta nên đi Đế Thích Thiên, đòi Thiên dụ một kết quả, đối mặt thương sinh, ta không bàng quan được.”
“Vậy…”
Không đợi Cảnh Từ nói hết lời, Cảnh Từ đã lên tiếng trước ngắt lời hắn: “Nếu ta đã không phụ thương sinh, đương nhiên cũng cần chàng, Cảnh Từ. Ta sẽ không rời bỏ chàng, nếu Thiên dụ muốn thu lại thần thức trên người ta, vậy còn xin Cảnh đại nhân đánh cùng ta một trận.”
Mi mắt nàng cong cong, cười như đang dỗ người nào đó.
Những lời Cảnh Từ vốn muốn hỏi bị Nam Mịch chặn ngược về, hắn nhìn chằm chằm đôi mắt hoa đào kia của tiểu Công chúa, cuối cùng đành phải cười một tiếng bất đắc dĩ, duỗi tay lau sạch vết máu trên mặt nàng: “Được, thần xin theo.”
Hai người cùng nhau ra khỏi doanh trướng, chúng tướng sĩ đánh giá vẻ mặt hai người, dường như đã dịu đi, lúc này mới tiến lên hành lễ vấn an, nghênh đón tiểu Công chúa.
Nam Mịch đáp lại từng người, cuối cùng nói: “Chư vị đóng giữ hải vực vất vả, ngư dân mất tích trước đó đã được cứu trợ, nói vậy Sở tiên sinh đã sắp xếp người đi tiếp ứng, còn xin tìm những người này vào thôn hỏi thăm tình hình trên thuyền, có phát hiện gì kịp thời báo cho ta là được.”
Mọi người đều đáp vâng, sôi nổi nhận lệnh tản đi.
Còn mình Sở Khương Dũ ở lại, khom lưng hành lễ: “Công chúa đạt được thần lực, thật đáng mừng.”
Cảnh Từ đứng phía sau Nam Mịch, nghe vậy thì nhìn về phía Sở Khương Dũ.
Nam tử trẻ tuổi anh tuấn, mặt mày luôn rất lạnh nhạt, tựa như đã thấy nhiều việc trên đời, không còn gì xứng để hắn rủ mắt nhìn một cái, luôn mang lại cảm giác như trong đôi mắt ấy cất giấu thứ gì sâu không lường được, khiến người ta không khỏi sợ hãi, thế nhưng hắn lại có một khuôn mặt thâm thúy, dịu dàng mà thâm tình.
Nghe lời Sở Khương Dũ, Nam Mịch gật đầu, cười đáp: “Không có gì lừa được tiên sinh.”
“Sống hơi nhiều năm, biết sẽ nhiều hơn chút, vừa rồi trời giáng tia sáng kỳ dị, tại hạ đã biết đó là Điện hạ.” Trên mặt Sở Khương Dũ treo nụ cười già dặn không hợp với diện mạo, sau đó nói: “Về thuyền quỷ kia, ta có biết một ít chuyện, không biết có giúp gì được cho Công chúa không.”
Vốn còn cho rằng thuyền không rõ lai lịch trên biển là đến từ nước nhỏ ở Đông Hải, bởi vì cách đóng thuyền và hướng lái đến mới có phán đoán này, không ngờ dường như trong đó còn có bí mật khác.
Vì thế Nam Mịch lập tức gật đầu: “Vậy mời tiên sinh mau kể một chút.”
Sở Khương Dũ gật gật đầu, duỗi tay chỉ doanh trướng được chế tạo cao hơn ở một bên: “Đây là doanh trướng chuẩn bị cho Điện hạ, chúng ta vào rồi nói?”
Nhận lấy ánh mắt bắn sang của Cảnh Từ, Sở Khương Dũ hơi sửng sốt rồi mới phản ứng lại, cười khổ một tiếng: “Ta không có ý gì khác, chủ yếu là do chủ doanh còn có các vị quan tướng bàn bạc chiến sự, không tiện cho ta nói chuyện phiếm, ừm… nếu Điện hạ cảm thấy không tiện, chúng ta…”
Nam Mịch lắc đầu cắt ngang: “Không có gì không tiện cả, vào đi.” Sau đó dẫn đầu đi vào doanh trướng của mình.
Cảnh Từ liếc Sở Khương Dũ một cái, không nói một lời theo Nam Mịch đi vào.
Chỉ còn lại một mình Sở Khương Dũ mặt như trái mướp đắng, thở dài lẩm bẩm: “Ta đã một bó tuổi như vậy rồi, còn có suy nghĩ gì với một cô nhóc được chắc…” Không phải chỉ là vào doanh trướng một lát thôi sao, cũng có phải khuê phòng của nàng đâu, gì mà gay gắt thế hả…
Sở Khương Dũ lại thở dài, cất bước theo kịp.
Đến doanh trướng, Nam Mịch lại cảm thấy rất mới lạ, nàng đúng là chưa từng có cơ hội tiếp xúc với những thứ này. Nhưng dò hỏi chuyện thuyền quỷ càng quan trọng hơn, nàng đành phải quy quy củ củ ngồi xuống trước: “Tiên sinh, ngài nói thuyền kia gọi là thuyền quỷ?”
Hiếm khi thấy được mấy lần chật vật trong cuộc đời Công chúa Điện hạ, Sở Khương Dũ lại bắt gặp không sót lần nào, ngược lại khiến cho giữa bọn họ bớt đi mấy phần lễ nghĩa quân thần, nhiều mấy phần hữu nghị bằng hữu.
Sở Khương Dũ chẳng có bao nhiêu khách sáo, cũng ngồi xuống cạnh bàn đối diện Nam Mịch, gật đầu, giải thích: “Đều là cách gọi dân gian thôi.”
Lần này đúng là Cảnh Từ không biết thật, đành phải ngồi bên cạnh rót trà cho hai người.
Nhìn dáng vẻ Cảnh đại nhân không ai sánh bằng bưng trà rót nước, Sở Khương Dũ còn thấy rất thú vị.
Uống trà Cảnh Từ rót xong, Sở Khương Dũ bắt đầu câu chuyện: “Nghe nói Nam Hải có rất nhiều kiểu thuyền này, thân thuyền có kết giới, người thường không lên được, nhưng người có tu vi thấp sẽ bị nó hút lên, sau đó không về được nữa. Cho nên một khi gặp phải loại thuyền này, bình dân áo vải đều trốn thật xa, về sau các bá tánh một truyền mười, mười truyền trăm, sinh ra cách gọi như vậy.”
Cẩn thận nhớ lại những người đã mất đi thần chí mà công kích lẫn nhau trên thuyền, hình như đúng là tu vi cực thấp, Nam Mịch gật đầu: “Tuy những người trên thuyền đó còn sống nhưng thân thể đã chết. Ta có thể cảm nhận được bọn họ còn có ý thức, nhưng cũng cảm nhận được bọn họ đã chết.”
Nàng thấy được nhóm người phía sau cửa đá đã bắt đầu tỏa ra mùi của chết chóc, còn linh hồn của bọn họ thì thống khổ cuộn tròn trong một góc. Nàng biết thân tử hồn tiêu là kết quả không tránh được, điều duy nhất có thể làm cho họ chính là kết thúc tra tấn trước khi hoàn toàn tử vong.
Sở Khương Dũ gật gật đầu: “Từ khi trải qua thời đại Hồng Hoang, con người bắt đầu tu linh, tuy khiến cho con người có được những năng lực không tưởng, kéo dài tuổi thọ nhưng từ đó cũng sinh ra tình huống thân thể và linh hồn không quá phù hợp. Người tạo thuyền dường như chính là lợi dụng điểm này, linh hồn của người tu linh rất mạnh nhưng thân thể vẫn là phàm thai, cho nên mới ra tay từ thân thể, tạo thành loại tình huống mà Điện hạ nhìn thấy.”
“Thế này tàn nhẫn quá.” Nam Mịch nhíu mày, không muốn nhớ lại hình ảnh trên thuyền nữa: “Nếu muốn giết người, đều là những người có tu vi thấp, giết là xong, hà tất phải tra tấn như vậy.”
“Nhưng nếu mục đích của người tạo thuyền là muốn giết rất nhiều người, nhiều đến mức phải dùng đến thủ đoạn như vậy thì sao?” Sở Khương Dũ nhẹ giọng hỏi.
Nghe lão nói như vậy, Nam Mịch không nhịn được lạnh cả người: “Có ý gì? Tiên sinh biết người tạo thuyền quỷ là ai?”
Sở Khương Dũ chuyển ánh mắt đang chăm chú trên người Nam Mịch đi, trong mắt trở nên mù mịt: “Ừm, là người thống trị nước nhỏ giặc cỏ ở Đông Hải. Cũng bắt đầu từ mười mấy năm trước, quốc quân tạo ra một đám thuyền như vậy, khi đó ngoài biển cũng không có đâu, chỉ qua lại quanh bờ biển của nước bọn họ.”
“Nhưng mà như vậy chẳng phải ngư dân của chính nước bọn họ sẽ không bị hút đi sao?” Nam Mịch hỏi.
Sở Khương Dũ bình tĩnh trả lời: “Đúng vậy, đây mới chính là mục đích của bọn họ.” Nàng uống một ngụm trà, nói tiếp: “Ta đoán, quốc quân là muốn tiêu diệt kẻ yếu, có lẽ là văn hóa quốc gia khác nhau, trong xương cốt nước nhỏ giặc cỏ đều là khát máu dã man, bọn họ thờ phụng lực lượng, kẻ mạnh được sống, kẻ yếu phải chết, chỉ vì muốn quốc gia mau chóng mạnh lên, bọn họ không chờ được kẻ yếu tự diệt vong, vì thế nghĩ ra chủ ý nham hiểm thế này.”
Nam Mịch và Cảnh Từ từ nhỏ đã sống ở đại lục Cửu châu, từ nhỏ đã tiếp thu đạo đức chí nhân chí thiện, thờ phụng chính là chuẩn tắc ôn lương cung kiệm, rất khó tưởng tượng ra nước nhỏ ngoài biển dã man cỡ nào, nhất thời vậy mà chợt thấy không biết làm sao.
Có lẽ cảm thấy sự thật này quá đả kích bọn họ, giọng điệu Sở Khương Dũ dịu đi không ít: “Nước nhỏ đất hẹp người ít, thuyền quỷ có tạo nhiều cũng chỉ thả ra biển, vì thế cứ trôi trên biển mới trôi đến Cửu châu.”
Sở Khương Dũ kể xong chuyện xưa, bắt đầu vui vẻ thoải mái uống trà, nhất thời doanh trướng im lặng khác thường.
Nam Mịch im lặng hồi lâu mới lúng túng lên tiếng: “Kẻ yếu thì không xứng sống sót sao? Đây là đạo lý gì vậy?” Cũng không biết là đang hỏi ai hay chỉ tự mình lẩm bẩm.
“Ai mạnh ai yếu, còn không phải do tảng đá trên trời kia định đoạt.” Sở Khương Dũ không đầu không đuôi lẩm bẩm một câu, sau đó lập tức ngậm miệng.
Cảnh Từ vẫn luôn im lặng không lên tiếng nhìn lão một cái, đột nhiên hỏi; “Tiên sinh cảm thấy sao?”
“Cài gì?”
“Tiên sinh cảm thấy, trên đời này hẳn nên chia ra mạnh yếu, kẻ mạnh thống trị thế gian, còn kẻ yếu phải thành súc vật sao?”
Không ngờ đến Cảnh Từ sẽ hỏi lão, đầu tiên Sở Khương Dũ hơi sửng sốt, sau đó nói: “Trước kia Điện hạ cũng từng hỏi ta vấn đề này, một đại phu như ta, lấy đâu ra nhiều suy nghĩ như vậy, nhưng ta cảm thấy, trên đời này hẳn là người người làm người, không liên quan đến thiên phú.”
Cảnh Từ nhìn chằm chằm lão một lúc lâu, cuối cùng chuyển ánh mắt, nói như cho có lệ: “Đúng là, nếu vừa sinh ra đã định thắng thua cũng không được thú vị lắm.”
Nam Mịch vẫn luôn ở trạng thái thất thần, thở dài: “Cảnh Từ, để bọn họ đốt thuyền đi, những hiểu biết mà đám ngư dân nói trước đó về thuyền hẳn là huyễn chú nào đó, chú ý xem bọn họ còn có phản ứng gì không, mời y giả đi xem.”
Sở Khương Dũ liếc nhìn Nam Mịch một cái như có như không, trong nháy mắt như đang suy tư gì đó, sau đó đứng dậy chắp tay: “Tại hạ lui xuống trước.”
“Tiên sinh đi thong thả.”
Cảnh đại nhân nhận lệnh cũng lui ra ngoài theo, đi sắp xếp những việc kế tiếp, để lại một mình Nam Mịch trong doanh trướng ngây người.
Ban đêm, Cảnh Từ sắp xếp xong xuôi quay trở lại doanh trướng của mình, rửa mặt qua loa, khi đến doanh trướng của Nam Mịch lần nữa, nàng đã thu dọn cho mình xong, nằm xuống nghỉ ngơi, tóc dài đen như mực xõa ở trên giường, lười biếng đẹp đẽ cao quý.
Cảnh Từ cũng nằm xuống bên cạnh nàng, nhẹ nhàng ôm lấy eo nàng: “Ngủ rồi sao?”
Nam Mịch duỗi tay sờ sờ bàn tay đang đặt bên hông mình: “Còn chưa, sắp xếp xong rồi?”
“Ừm, nàng xoay qua đây.”
Giọng điệu của hắn mềm như bông, nghe cứ như đang làm nũng, Nam Mịch giật giật khóe môi, xoay người lại nhìn hắn: “Sao thế?”
“Ừ.” Không biết có phải do mệt không, trong giọng nói của hắn mang theo mấy phần âm mũi: “Nghĩ hôn Thần nữ, là cảm giác thế nào.”
Không đợi Nam Mịch kịp phản ứng lại là hắn vừa nói gì, Cảnh Từ đã phủ thân lên, hôn xuống môi nàng, cuối cùng còn cắn một cái: “Ừm… Thần nữ cũng ngọt như Công chúa vậy.”