Tâm Ngứa
Chương 33: Còn kêu loạn nữa, tôi hôn cậu
Biên tập: TBB
Đợi nửa ngày, Chu Viễn Quang vẫn không thấy Lâm Cam trả lời.
Sau ngọt ngào chính là sầu não. Lâm Cam đang một mực nghĩ sao mình có thể dễ dàng mềm lòng như vậy. Giống như anh ngoắc ngón tay một cái, hồn vía cô đã bay mất.
Đồng Hồ Báo Thức Nhỏ: “Ngủ?”
Lâm Cam: “Ừ.”
Đồng Hồ Báo Thức Nhỏ: “Vậy ai trả lời tôi?”
Lâm Cam: “Quỷ.”
Lúc Chu Viễn Quang thấy câu trả lời của Lâm Cam, anh lầm bầm: “Có là quỷ thì cũng là sắc quỷ.”
Cô liếc nhìn đồng hồ trên điện thoại, bây giờ đã gần 12 giờ rồi. Sau đó Lâm Cam nhận được tin nhắn của Chu Viễn Quang.
Đồng Hồ Báo Thức Nhỏ: “Đi ngủ?”
Lâm Cam: “Được, nhưng chuyện này làm thế nào?”
Đồng Hồ Báo Thức Nhỏ: “Nói sau, chúng ta còn nhiều thời gian.”
Không biết có phải anh cố ý không, “chúng ta” gì chứ? Hai chữ này cũng quá mê người, lại ngọt ngào như thế. Lâm Cam im lặng cong mắt cười. Thì ra anh ở chung một chỗ với cô chính là “chúng ta”.
Lâm Cam: “Vậy tôi ngủ đây.”
Đồng Hồ Báo Thức Nhỏ: ” Ngủ ngon.”
Lâm Cam nhìn thời gian, gửi tin nhắn: “Ngốc, phải là chào buổi sáng.”
Chu Viễn Quang cụp mi, cắn môi dưới, đánh chữ gửi qua: “Wanan.” *
Lâm Cam nhìn thấy cũng không nghĩ gì, chỉ cho rằng người này không cần thận gõ nhầm phiên âm.
* Wanan – [晚安 – wǎnān]: Ngủ ngon hoặc là viết tắt của Wo ai ni, ai ni – Tôi yêu cậu, yêu cậu nhưng Cam tưởng Quang gõ phiên âm của từ “Ngủ ngon” nên không nghĩ gì.
Lâm Cam: “Ngủ.”
Đồng Hồ Báo Thức Nhỏ: “Mơ đẹp.”
…
Lâm Cam để điện thoại xuống, nghiêng người đã thiếp đi, cô lâm vào một giấc mơ đẹp. Trong mơ là cảnh cô nhảy múa ca hát thật vui vẻ.
___
Sáng hôm sau, Lâm Cam cố ý dậy sớm đến phòng học, không đợi Chu Viễn Quang ở cửa nữa. Lâm Cam muốn cho anh biết, cô cũng biết cáu kỉnh.
Hết tiết đọc buổi sáng, Lâm Cam tự xuống siêu thị mua đồ. Lúc mang đồ trở lại đã thấy bữa ăn “như cũ” đặt trên bàn. Cô không để ý tới, nhân lúc anh còn chưa trở về đã mang sang lớp 2 trả lại.
Chu Viễn Quang trở về lớp, thấy bánh mì và sữa bị “điều trở về” thì ngây ngẩn. Sau đó con ngươi ảm đạm hẳn đi, không có ánh sáng, lòng nặng nề thở dài một hơi.
Cậu ấy… vẫn còn tức giận.
Hai tiết tiếp theo, Chu Viễn Quang đều thất thần. Dù cố tập trung tinh thần học hành thế nào thì chỉ nửa phút sau, đầu anh lại hiện lên một suy nghĩ.
“Cậu ấy vẫn còn tức giận…”
Đến nỗi thầy giáo trên bục giảng nói gì, anh cũng không vào đầu.
“Bạn học Chu, em nghĩ nên giải câu này thế nào?”
Đột nhiên bị gọi tên, Chu Viễn Quang trầm mặc đứng ở đó. Thầy giáo chưa thấy anh mờ mịt như thế bao giờ, sau đó thở dài.
“Ngồi xuống đi, tập trung tinh thần, đừng ngây ngốc nữa.”
…
Không có cách nào khác, trong đầu đều là cô. Anh thấy bản thân mình sắp bị Lâm Cam ép điên rồi.
Lâm Cam bên này vừa vặn ngược lại. Cô đã ra quyết định rồi, nhất định phải lạnh nhạt bạn học Chu một chút. Lâm Cam đột nhiên thấy chưa bao giờ mình ung dung như vậy.
Cô dường như chắc chắn đây là lúc kết thúc cho trò mèo vờn chuột này.
___
Đang trong tiết, Lâm Cam ra ngoài đi vệ sinh. Vừa ra cửa đã thấy Chu Viễn Quang đứng ở chỗ sân trời.
Vừa thấy cô đi ra, anh đã đi theo: “Sao không ăn sáng?”
Giọng Chu Viễn Quang rầu rĩ, lời nói ra cũng khó khăn. Lâm Cam dừng một chút, tâm tình ung dung bỗng biến mất không thấy tăm hơi. Không rõ tại sao, thấy biểu cảm buồn bực của anh, lòng cô như bị đâm một dao.
Không dám lại nhìn anh, Lâm Cam cúi đầu, như đứa nhóc làm sai chuyện gì.
“Ăn rồi.”
“Vậy… sao phải trả về?” Không phải trước đó đã quyết định rồi à? Mỗi ngày anh sẽ đưa bữa sáng cho cô.
Lâm Cam bị giọng anh làm cho áy náy không thôi, cũng buồn buồn theo: “Lần sau có thể không ăn bánh mì không?”
Chu Viễn Quang nhìn cô như đang phân biệt thật giả: “Ngày mai cậu muốn ăn gì?”
Lâm Cam lắc đầu: “Tôi không biết.”
Chu Viễn Quang vểnh môi, chân mày hơi nhướn lên, nhưng không lên tiếng.
Hai người đang nói chuyện thì đã đi tới nhà vệ. Sau khi Lâm Cam ra ngoài vẫn thấy Chu Viễn Quang đứng ngoài cửa. Trên đường trở về, cô đi trước, anh theo sau. Cô không nói tiếng nào, anh cũng im lặng.
___
Lúc sắp tan lớp, Tiết Giai Kỳ hỏi Lâm Cam: “Trong thẻ cơm của cậu còn tiền không?”
“Hình như lần trước nạp rồi, giờ vẫn còn.”
“Lát nữa đi mua cơm, cậu gọi món gì cho tớ cũng được.”
Lâm Cam gật đầu.
Vừa tan lớp, Lâm Cam cùng Tiết Giai Kỳ chạy ra máy bán vé chọn hai phần cơm, nhưng quẹt thẻ lại thấy máy báo lại hai tiếng “tích tích”.
Mặt Lâm Cam đỏ lên, cô nhớ rõ ràng trong thẻ vẫn còn tiền mà, sao lại không đủ? Người xếp hàng phía sau vẫn thúc giục, Lâm Cam quay lại đưa mắt quét một vòng, vừa lúc thấy Giới Áo.
Cô vội vàng chạy lại, lôi tay cậu ấy về phía trước: “May quá, quẹt thẻ giúp tôi.”
…
Chu Viễn Quang vốn đang cúi đầu ăn cơm lại nghe mẹ Chu nói: “Ai, kia có phải nữ sinh ngày đó không?”
Chu Viễn Quang nhìn theo hướng tay mẹ Chu thì thấy Lâm Cam. Cô đỏ mặt, không biết đang nói gì với nam sinh cùng lớp. Chu Viễn Quang hạ tầm mắt thấy cô đang lôi kéo tay nam sinh kia.
Mặt anh không có biểu tình gì quay đi, nhưng hơi thở quanh thân dần lạnh xuống.
Mẹ Chu nói đùa, trêu chọc con trai mình: “Hình như quan hệ của bọn họ rất tốt, là bạn học cùng lớp sao?”
Chu Viễn Quang vẫn cúi đầu mãi, không hé răng.
“Ồ, nam sinh kia còn giúp cô bé bê cơm. Con trai, con nói xem, có phải cậu ấy thích nữ sinh này không?”
Động tác gắp thức ăn của Chu Viễn Quang dừng lại, anh ngẩng lên gọi một tiếng: “Mẹ!”
“Hả?”
“Mẹ có thể đừng bát quái như vậy không?”
“…”
Thấy giọng điệu lạnh lùng, mặt mày bực bội như ai thiếu anh 100 triệu, mẹ Chu oán thầm trong lòng, ai bảo ngày nào con cũng kiêu ngạo.
Còn như vậy nữa, người ta cũng chạy mất rồi.
Chu Viễn Quang quay đầu lại thấy Lâm Cam và nam sinh kia ngồi cách mình không xa, trên mặt hai người đều mang ý cười. Cô không để ý tới ánh nhìn của anh chút nào. Nhận ra điều này khiến lòng Chu Viễn Quang vừa chua vừa chát.
Anh dứt khoát quay đầu lại, cúi đầu không nhìn nữa.
“Cậu ấy sẽ không thích người kia.”
“Hả? Ai không thích ai?”
Mẹ Chu thấy Chu Viễn Quang lầm bầm, mặt tỏ vẻ nghi hoặc nhưng trong lòng suýt chút nữa đã cười ra tiếng.
Nữ sinh đó không thích nam sinh kia? Hay nam sinh kia không thích nữ sinh đó?
___
Giờ nghỉ buổi chiều, Chu Viễn Quang xuống lầu lại vừa vặn gặp Lâm Cam. Cô đang đi cùng Tiết Giai Kỳ tiến gần về phía anh. Chân dài khẽ động, Chu Viễn Quang bước qua chặn Lâm Cam lại.
Anh không nói gì, chỉ nhìn cô chăm chăm. Lâm Cam thấy anh nhìn mình như vậy thì không thoải mái.
Tiết Giai Kỳ bên cạnh nhỏ giọng: “Bạn học Chu, bọn tôi đi trước.”
Chu Viễn Quang lùi lại một bước, nhường đường cho hai người.
Lúc Lâm Cam lên cầu thang vẫn quay đầu lại nhìn một cái. Ngoài ý muốn của Lâm Cam, ánh mắt Chu Viễn Quang vẫn dừng trên người cô, hai người cứ đối mắt như vậy.
Anh giống như một chiếc cây trầm mặc, chỉ đứng im tại đó. Lòng Lâm Cam run lên, có loại cảm giác liếc mắt đã vạn năm.
Chu Viễn Quang thấy cô xoay người lại, khóe miệng cong lên.
___
Toàn bộ tiết học buổi tối, Lâm Cam đều bị nụ cười kia của Chu Viễn Quang nhiễu loạn. Tinh thần cô không yên, cảm thấy như sắp có chuyện gì vậy.
Vừa tan lớp, Lâm Cam đã thấy Chu Viễn Quang đứng ở chỗ cũ. Vừa thấy cô đi ra, anh đã tiến về phía trước.
Đúng lúc này, Giới Áo đột nhiên mở cửa sổ gọi Lâm Cam: “Đại tỷ, cậu quay lại giải bài này giúp tôi đi?”
Lâm Cam nhìn thoáng qua Chu Viễn Quang sau đó quay đầu, giòn giã đồng ý với Giới Áo. Miệng vừa mở lời, chân cũng chuẩn bị chạy lại.
Sau đó cô thấy cổ tay mình bị người khác nắm lấy, giọng điệu lạnh lùng của Chu Viễn Quang vang lên: “Cậu ra đây với tôi.”
Nghe xong câu này, Lâm Cam thấy cổ tay mình bị người ta kéo đi.
Một đám bạn học chứng kiến Chu Viễn Quang kéo Lâm Cam đi.
“Bạn học Chu, cậu làm gì vậy?”
Không có ai trả lời.
“Chu Viễn Quang, cậu…”
Không có ai đáp lại.
“Giới Áo, cứu tôi…”
Lời này còn chưa nói xong đã bị Chu Viễn Quang lạnh lùng cắt đứt.
“Còn kêu loạn nữa, tôi hôn cậu.”
Hết chương 33.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!