Tâm Ngứa
Chương 45: Mẹ, mai con không tới gặp A Quang được rồi
Lúc album vừa mở ra, Lâm Cam đã “woa” một tiếng.
“Người này là cậu hả?”
Chu Viễn Quang gật đầu, sau đó quan sát phản ứng người bên cạnh.
Không có tình cảnh như đã tưởng tượng, lòng Chu Viễn Quang bỗng run lên một cái.
Lâm Cam thì khá tò mò với những bức ảnh ghép bên trên, sờ trái sờ phải một chút: “Bạn học Chu, thì ra hồi bé cậu là nhóc mập mạp.”
Chu Viễn Quang liếc cô, Lâm Cam vẫn cười hì hì.
Trong ảnh là Chu Viễn Quang được 100 ngày tuổi, khuôn mặt phúng phính, thịt trên người không ít chút nào. Miệng cậu bé đang xịu xuống, duỗi tay muốn đồ vật gì đó, vẻ mặt tủi thân.
Lâm Cam cười: “Cậu khi còn nhỏ đáng yêu quá.”
Chu Viễn Quang không hé răng, để mặc cô lật album ảnh xem tiếp. Mỗi bức ảnh phía sau đều là Chu Viễn Quang. Từ nhỏ tới thời thiếu niên, đều là dáng vẻ mập mạp của anh.
Ngược lại Chu Viễn Quang của bây giờ lại không có tấm ảnh nào.
“Ơ, đây là bạn cậu à?” Bức ảnh cuối cùng có hai cậu nhóc.
Lâm Cam nhận ra một người trong đó là Chu Viễn Quang, người còn lại…
Cô chưa từng nghe Chu Viễn Quang nhắc tới.
Khung cảnh trong ảnh là ở bên ngoài căn nhà này, nam sinh nhỏ kia có dáng người tương tự Chu Viễn Quang.
“Đây là ảnh chụp lúc tôi học lớp 6 tiểu học.” *
* Bậc tiểu học của Trung Quốc kéo dài 6 năm.
Chu Viễn Quang đứng lên, đi tới bên cạnh cửa sổ. Sau đó anh đưa tay chỉ cây dương bên ngoài: “Trong hình là cây này, nam sinh đó tên là Trần Tịch.”
Lâm Cam cũng đứng cạnh cửa sổ, phát hiện đây đúng là góc độ của bức ảnh kia. Nam sinh đó đang trèo cây, Chu Viễn Quang ở phía dưới nâng cậu ấy.
“Lúc ấy mẹ tôi vừa cầm máy ảnh vừa gọi tên cả hai, bọn tôi cùng ngẩng đầu nhìn nên mới có bức ảnh này.” Chu Viễn Quang như đang lạc vào hồi ức, trên người mang hơi thở suy sụp.
“Vậy Trần Tịch đâu?” Thấy bức ảnh này, Lâm Cam mơ hồ hiểu tại sao Chu Viễn Quang lại nhận bức thư của bạn gái kia.
Chu Viễn Quang không trả lời câu hỏi này luôn, anh nhìn Lâm Cam, môi hơi cong lên, có điều lần này trong mắt không có ý cười: “Không phải trước đó tôi bảo sẽ kể chuyện cho cậu à?”
Lâm Cam gật đầu: “Bây giờ muốn kể sao?”
Chu Viễn Quang vốn muốn mở cửa sổ, sau lại nghĩ cô gái đằng sau còn bị cảm chưa khỏi nên nhịn lại. Anh xoay người, tay chậm rãi nâng lên xoa tóc Lâm Cam: “Nên kể cho cậu từ sớm mới phải.”
Lâm Cam ngẩng đầu nhìn Chu Viễn Quang.
Cô nghĩ mình có thể mơ hồ đoán được câu chuyện này là thế nào. Có lẽ cô không nên làm phiền anh. Tính cách anh là vậy, nên đã giữ chặt chuyện này trong lòng rất lâu rồi.
Lúc này là thời điểm giũ bỏ những ràng buộc đó.
“Khi còn nhỏ tôi chỉ ở trấn Phần với bà nội, Trần Tịch ở nhà đối diện.”
Lâm Cam muốn nhìn qua cửa sổ thì bị Chu Viễn Quang vỗ nhẹ: “Ngốc, đã sớm rời đi rồi, không thấy được đâu.”
Bình thường, lời nói cưng chiều như thế sẽ khiến Lâm Cam cười tới ngây ngốc. Nhưng có lẽ vì biểu cảm của Chu Viễn Quang, cô chỉ thấy đau lòng.
“Sau đó thì sao?”
“Khi còn nhỏ tôi rất béo, cũng không thích nói chuyện. Trần Tịch cũng vậy, có điều cậu ấy hoạt bát hơn tôi một chút. Khi còn học tiểu học, trong lớp không ai thích nói chuyện với bọn tôi.”
“Bọn tôi làm bạn cùng bàn 5 năm liền. Cùng nhau đạp xe đạp, chơi thả diều, cùng đi chơi tiết thanh minh, cùng nhau làm rất nhiều chuyện khi đó muốn làm.”
Lâm Cam không lên tiếng, chân mày nhíu lại, sợ quấy rầy anh nhưng lại không che giấu được vẻ đau lòng lộ ra trong đôi mắt. Chu Viễn Quang đưa tay che kín mắt cô.
Quả táo ở cổ khẽ lăn, âm thanh trong phòng vang lên: “A Cam, cậu không nên nhìn tôi như vậy. Ít nhất lúc đó tôi rất vui vẻ.”
Anh rất sợ bắt gặp ánh mắt quan tâm lại thương tiếc của cô.
Muốn nói rất nhiều điều, cuối cùng vẫn nén lại.
Ví dụ như anh muốn nói: Cậu sẽ mãi mãi không biết sự vô tri, lạnh nhạt và ác ý thuở nhỏ khiến người ta sợ hãi tới thế nào đâu.
“Sau đó thì sao?” Lâm Cam hỏi hơi tối nghĩa.
“Trần Tịch chuyển trường vào năm lớp 5 tiểu học.”
Chỉ vì vóc người, chỉ vì ít nói, chỉ vì không hòa đồng.
Bị ném cặp sách, chịu nhục mạ bằng lời nói, bị đùa dai rồi đánh hội đồng, lấy đồ đạc và tiền, vân vân… nhưng chỉ có thể chịu trận trong một góc.
Không phải không có khả năng phản kháng, chỉ là nếu phản kháng sẽ phải hứng chịu sự trả thù thậm tệ hơn.
Khi trở thành đối tượng bị nhằm vào, thế giới này sẽ không thiếu những kẻ ngoài lề tới chọc ngoáy. Có điều họ không bắt nạt công khai mà sẽ ngấm ngầm ác ý.
Dụng ý xấu của những đứa nhỏ đó thẳng thực mà ác độc, lại càng không bao giờ cân nhắc tới hậu quả.
“Năm lớp 5 tiểu học, trên đường tan học trở về, Trần Tịch nói với tôi cậu ấy thích một nữ sinh nhỏ trong lớp.”
“Tôi hỏi vì sao cậu ấy lại thích bạn gái kia.”
“Cậu ấy nói, mỗi lần phát sách bài tập, bạn gái kia sẽ cười với cậu ấy. Cô bé đó vừa ham học lại biết vẽ nữa.”
___
Chu Viễn Quang buông lỏng tay, nhìn Lâm Cam cười khẽ. Chẳng qua nụ cười này không nhẹ nhàng như thế: “Tôi cảm thấy, bạn gái kia không xinh đẹp bằng cậu, không học giỏi bằng cậu, không vẽ tranh đẹp như cậu.”
Môi Lâm Cam vốn đang cắn chặt lúc này buông lỏng một chút: “Lúc đó cậu chưa quen tôi, sao biết tôi tốt hơn bạn gái đó.”
Lúc này mắt Chu Viễn Quang mang ý cười, chưa tới hai giây lại hơi ươn ướt: “Vì đời này, ánh mắt cậu ấy không tốt bằng tôi.”
Lâm Cam cười giễu, có điều mặt mày không vui vẻ, con ngươi cũng không mang ý cười.
Rất nhiều câu chuyện vừa nghe đã đoán được kết quả. Cô không dám nghe tiếp nữa.
“Sau có thổ lộ không?” Cuối cùng cô vẫn run run rẩy rẩy hỏi ra miệng.
Chu Viễn Quang cúi đầu, giấu vẻ mặt sau tia sáng: “Khi đó tuổi còn nhỏ, viết thư tình xong đã nghĩ bạn gái đó thành người của mình rồi.”
Khi đó Trần Tịch dùng tiền tiết kiệm từ rất lâu mua búp bê cho nữ sinh kia. Tuy chữ cậu xấu nhưng vẫn kiên trì tự viết, phí hoài hai buổi tối mới viết xong thư tình.
“Từ nhỏ môn Ngữ văn của cậu ấy đã siêu kém, thư tình viết cũng chẳng ra sao.”
Lâm Cam không cắt lời, để anh nói tiếp.
“Cậu biết không, cậu ấy bứt dứt hai tối mà chỉ nặn được hai câu.”
Lâm Cam “ừ” một tiếng: “Viết gì?”
Chu Viễn Quang cười giễu: “Cậu ấy viết: “Về sau tôi sẽ mua cho cậu rất nhiều búp bê và đồ ăn vặt. Có thể làm bạn bàn trước của tôi không?””
Lâm Cam như bị mang đến không gian lúc đó. Hai thiếu niên chia sẻ với nhau những bí mật một cách thẳng thắn và chân thành nhất.
“Sau đó thì sao?”
Chu Viễn Quang lại lâm vào hồi ức.
Thật ra thì không có nhiều sau đó như vậy, chỉ có chút sau đó không muốn cũng phải đón nhận.
Nữ sinh kia nhận búp bê của Trần Tịch nhưng không nhận thư tình.
Những kẻ ác ý thì lúc nào cũng sẵn sàng, không cho người ta thả lòng chút nào. Lúc nào cũng chuẩn bị nhào lên cắn bạn một cái, lúc nào cũng có thể ra sức chà đạp lên lòng tự trọng của bạn.
Lúc anh trở về phòng học đã thấy Trần Tịch khom người. Nhưng vì mập mạp nên tư thế này khiến cậu phải dùng nhiều sức, mặt đỏ bừng, mồ hôi không ngừng nhỏ xuống.
Từng nam sinh trong lớp tới đẩy để cậu ấy ngã xuống đất.
“Cóc ghẻ mà cũng muốn ăn thịt thiên nga, không tự nhìn xem mình có xứng không?”
Các loại ngôn ngữ khinh thường và thậm tệ bắn tới như đâm vào tai người ta.
Nắm chặt tay thành quyền, Chu Viễn Quang đi lên, có điều đánh người lại biến thành bị đánh hội đồng. Sau rồi chuyện đó trở thành lịch sử chua xót của hai cậu bé mập mạp.
Trần Tịch nhốt mình trong phòng suốt hai ngày không ra ngoài. Anh gọi cửa, cậu ấy cũng không đáp lại.
Tới khi Trần Tịch đi ra, cậu ấy như thay đổi nhưng lại như chưa từng thay đổi.
Cậu ấy nói: “A Quang, tôi cảm thấy cậu ấy không nhận thư vì chữ tôi xấu, văn không hay. Cậu nói có đúng không?”
Lúc đó Chu Viễn Quang chỉ biết mím môi, không gật cũng không lắc đầu.
Trần Tịch lại nói: “Tôi phải chuyển nhà, tới Ngu Thành học tiếp lớp 6. Mẹ nói làm vậy có thể vào được trường trung học tốt.”
Sau đó cậu ấy chuyển đi.
Hai cậu bé mập mạp cùng leo cây trong trấn Phần chỉ còn lại một người.
___
Chu Viễn Quang nhìn về phía cây dương bên ngoài cửa sổ rồi nói: “Sau khi tỏ tình thất bại, cậu ấy chuyển tới Ngu Thành.”
Lâm Cam cảm thấy bóng lưng anh rất tịch mịch, cả người như chìm trong hơi sương.
“Tôi chưa từng gặp lại cậu ấy.”
Lúc anh nói lời này, giọng không phập phồng, nhưng mí mắt Lâm Cam lại giật giật.
“Gặp lại là trong tang lễ của cậu ấy.”
Cậu ấy tới Ngu Thành có thêm nhiều áp lực, càng không quen được. Sau đó ngày càng trầm mặc tới quái gở, không thích nói chuyện với người khác, càng sợ nói chuyện với nữ sinh.”
“Mẹ Trần nói lúc cậu ấy ra đi, trên mặt đều là máu. Bụng bị người ta đâm mấy dao, cấp cứu cũng không có tác dụng.” Giọng Chu Viễn Quang dần run rẩy, tay từ từ nắm thành quyền.
“Ngày hôm sau vốn là ngày hẹn của bọn tôi. Cậu ấy trở về trấn Phần, bọn tôi sẽ cùng leo cây lần nữa.”
“Lời cuối của cậu ấy là: Mẹ, mai con không tới gặp A Quang được rồi.”
Vì vậy, có rất nhiều câu chuyện cũ có mở đầu mà không mong muốn có sau đó.
Nếu không có sau đó, ít nhất sẽ còn có hi vọng.
___
Lâm Cam ôm Chu Viễn Quang từ phía sau.
Nước mắt không ngừng rơi xuống, vì anh.
Chu Viễn Quang xoay người, trở tay ôm cô vào trong ngực với sức lực lớn chưa từng có.
Như thể muốn khắc cô vào cốt tủy của mình.
Lúc mới gặp cô gái nhỏ này, anh chưa từng nghĩ cô sẽ là người đó.
Lần bắt gặp cô hút thuốc, hạt mầm chán ghét trong anh đã nảy thành cây.
Có lẽ sau đó cô cứ mài nhẵn từng chút một, cố gắng làm phai dần điểm không thích này.
Cô phóng khoáng, thích sẽ thẳng thắn.
“Bạn học Chu, muốn đi ăn cơm chung không? Cùng về nhà nhé? Cùng làm bài tập không?”
Sau đó, trong đầu anh tràn ngập giọng nói của cô.
Cô có nguyên tắc, xem thường bạo lực trường học, lúc đó nốt ruồi đón lệ như sáng lên.
“Không có ai trời sinh kiêu ngạo hơn người, đừng cậy mạnh mà phán xét hay bắt nạt người khác.”
Dáng vẻ đường hoàng đó là điểm hấp dẫn trí mạng với anh.
Anh và cô khác nhau tới thế, nhưng vẫn thích hợp đến vậy.
Dù là trắng hay đen kết hợp, tựu chung vẫn tạo ra một thế giới rực rỡ tươi sáng và đa sắc.
Cô hỏi: “Cuối cùng sẽ là tôi sao?”
Đồ ngốc, là thật, chỉ có thể là cậu.
Tôi đã nói rồi.
Tự mình xông tới, cậu không còn đường lui.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!