Tâm Ngứa - Chương 58: Tôi là A Cam, nuôi bạn học Chu không thèm ăn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
61


Tâm Ngứa


Chương 58: Tôi là A Cam, nuôi bạn học Chu không thèm ăn


Tác giả: Thanh Cù

Biên tập: TBB

Lâm Cam ngồi một bên thu dọn quần áo, Cao Manh ngồi cạnh vừa gặm táo vừa chế nhạo: “Cậu muốn ra ngoài ở với học trưởng Chu thật hả?”

Lâm Cam “ừ” một tiếng: “Còn có thể là giả sao?”

Vu Hàm cũng lại gần, vỗ vai Lâm Cam: “Hôm qua anh ấy tới nghe giảng cùng một lần, cậu đã quyết định dọn tới ổ sói luôn rồi?”

Lâm Cam không trả lời lời này, liếc Vu Hàm rồi quở trách: “Ổ sói gì chứ, cậu nói chuyện có thể đứng đắn chút không.”

Cao Manh và Vu Hàm hai mắt nhìn nhau rồi cùng cười: “Cậu đừng chối nữa, mỗi lần tôi thấy ánh mắt học trưởng Chu nhìn cậu ——”

Vu Hàm dừng một chút, đưa tay sờ cằm như đang cân nhắc phải dùng từ gì.

Cao Manh gặm táo: “Giống như muốn một lần nuốt sạch.”

Lâm Cam cười cười, thuận tay quăng quần áo về phía hai người: “Biến biến, các cậu bận việc của mình đi, tôi thu dọn xong chuẩn bị đi đây.”

Hai người cùng nhướn mày, phất tay với Lâm Cam: “Đồng chí tiểu Lâm, cách mạng cần phải cố gắng, nhưng ngàn vạn lần đừng để xảy ra án mạng.”

Lâm Cam trừng mắt nhìn hai người không đáng tin cậy này, kéo vali rời đi.

Hôm qua, sau khi đồng ý với lời đề nghị của Chu Viễn Quang, cô bị anh bắt được đẩy lên ghế salon, sau đó hôn nửa ngày mới được thả về kí túc xá.

Sáng sớm, người này đã gọi tới bảo cô thu dọn đồ đạc rồi đứng dưới lầu chờ anh.

Vừa mở cửa ra cô đã thấy anh đứng thẳng tắp phía trước, đầu cúi thấp chơi điện thoại di động. Một tay Chu Viễn Quang xách túi đồ ăn sáng, một tay cầm điện thoại di động, ngón tay không ngừng di chuyển trên màn hình điện thoại.

Mặt trời đã lên cao, ánh nắng trút xuống khiến ngũ quan trên mặt anh có phần góc cạnh.

Thấy Lâm Cam đi ra, Chu Viễn Quang đi lên đón. Anh cất điện thoại vào trong túi, thuận tay kéo vali, tay còn lại đưa túi đồ ăn sáng cho cô.

“Em ăn sáng trước đi.”

Lâm Cam uống một ngụm sữa đậu nành: “Anh ăn chưa?”

Chu Viễn Quang vểnh môi gật đầu.

Lâm Cam nhìn đi nhìn lại anh mấy lần, lẩm bẩm: “Thật hay giả?”

Chu Viễn Quang đưa tay nhéo cặp má phồng lên vì nhai đồ ăn của cô, thấp giọng cười: “Ăn rồi ăn rồi, đừng lo nghĩ lung tung.”

_____

Chu Viễn Quang thu xếp đồ đạc cho Lâm Cam xong, nói có việc phải xử lý nên mau chóng chạy về lớp học thêm.

Lâm Cam tự quét dọn lại nhà một lần, lúc ngồi trên ghế sofa, cô đưa mắt nhìn bốn phía, đột nhiên cảm thấy đây là một khởi đầu mới.

Con người khi chìm trong yên tĩnh, sẽ bắt đầu nhớ lại hồi ức cũ. Cuối cùng đưa ra được kết luận rằng xác xuất gặp đúng người cực thấp. Cô phải cảm ơn bản thân của những năm trung học, vì dám dũng cảm theo đuổi điều mình thích. Đồng thời cũng cảm tạ lí trí cắm rễ trong lòng và ranh giới cuối cùng, để cô không mất phương hướng trên con đường truy đuổi tình yêu.

Mọi người đều nói tình yêu tốt sẽ trở thành động lực trưởng thành.

Mỗi người đều là một bánh xe đơn độc, khi ghép lại với nhau mới tạo thành một chiếc xe đạp hoàn chỉnh. Nếu một bánh xe bị hỏng, cả chiếc xe tự nhiên cũng không thể tiến về phía trước.

Cảm ơn cô và Chu Viễn Quang đã cùng tiến bộ, cùng tiến về phía trước nhanh và xa hơn.

Nghĩ tới thói quen ăn uống không có quy luật của Chu Viễn Quang mà Hà Dương nhắc tới hôm qua, chân mày cô nhíu lại.

Không biết buổi trưa người này có trở lại hay không, cô muốn tự mình vào bếp nấu cơm. Lâm Cam mở tủ lạnh ra, nhìn vào trong thì thấy trống trơn. Cô lắc đầu, xuống lầu mua thức ăn.

Khi mua thức ăn về tới nhà thì nhận được cuộc gọi video của Tiết Giai Kỳ. Lâm Cam sắp xếp đồ ăn mới mua xong, vừa chuẩn bị đem ra rửa vừa nghe điện thoại.

“Cậu đang làm gì đó? Đây không phải kí túc xá mà?”

Lâm Cam cúi đầu rửa rau, con ngươi liếc nhìn nơi khác, không biết sau khi Tiết Giai Kỳ biết cô chuyển ra sống chung với Chu Viễn Quang sẽ phản ứng thế nào.

Lâm Cam không nhìn camera, cúi đầu nhìn cải xanh ngâm mình trong nước. Cô mở miệng: “Tớ là chủ nhân gia đình.”

Lâm Cam bình tĩnh nói một câu như vậy.

Tiết Giai Kỳ ở đầu bên kia sợ hết hồn, lời nói cũng bất ổn: “Cậu… cậu là gì cơ? Cậu nhìn tớ rồi nói đi.”

Lâm Cam quay đầu, hơi ngồi xổm xuống, để mặt mình hiện trên màn hình, sau đó cong cong mi mắt, mở miệng cực kì nũng nịu.

“Người ta ~ lên làm ~ chủ nhân gia đình ~ rồi ~.”

Tiết Giai Kỳ phun một ngụm nước vào màn hình. Sau đó luống cuống tay chân lau màn hình, kèm theo tiếng kêu gào: “Đại tỷ của tớ, cậu… cậu đang nói gì đó?”

Lâm Cam buông tay, bình tĩnh lặp lại lời vừa rồi, nhắc nhở Tiết Giai Kỳ rằng cô ấy không hề nghe nhầm: “Phải, đúng như cậu nghĩ đấy, tớ ở chung với Chu Viễn Quang.”

Màn hình hai bên bốn mắt nhìn nhau, Tiết Giai Kỳ thở dài, tặng Lâm Cam ánh mắt “đáng thương và bảo trọng”.

Lâm Cam quay đầu tiếp tục rửa rau: “Ánh mắt này của cậu là ý gì?”

Tiết Giai Kỳ trợn trắng mắt: “Nhìn không hiểu hả? Ý tớ rõ lắm mà, bảo cậu bảo trọng đó. Lại nói, bạn học Chu hành động cũng nhanh thật.”

Lâm Cam: “…”

Vì sao tất cả mọi người đều nói như vậy?

Rõ ràng lúc ở cùng Chu Viễn Quang, cô mới giống sói đói mà. Từ lúc bắt đầu, cô đã như sói đói mơ ước thân hình tam giác ngược, vai rộng heo hẹp của anh.

Tiết Giai Kỳ sao có thể hiểu thấu ý nghĩ của cô, cô ấy vẫy vẫy tay, nói tiếp: “Cậu cùng lắm chỉ quá si mê, nhưng không cùng cấp bậc với bạn học Chu. Cậu không nghĩ lại mà xem, lần ghen hồi học trung học, cậu ấy áp chặt cậu vào góc tường đấy thôi. Chậc chậc, chỉ có mình cậu thấy cậu ấy là cừu nhỏ.”

Lâm Cam: “…”

Bên này vừa rửa đồ ăn xong, Lâm Cam chuẩn bị đun nấu.

Tiết Giai Kỳ đưa tay chống mặt, buông tiếng thở dài thỏa mãn: “Dáng dấp xinh đẹp, lại biết nấu cơm, chủ yếu cơm nấu xong còn đẹp mắt! Nếu tớ là bạn học Chu, nhất định sẽ cưới cậu về nhà sớm một chút.”

Nghe cô ấy nói như vậy, Lâm Cam dừng lại: “Corgi.”

“Hả? Cậu gọi tớ như vậy đáng sợ lắm đó.”

Lâm Cam phì cười: “Vừa nhìn đã thấy cậu đê tiện, thế nào cũng phải mắng chửi người mới thoải mái hả?”

Tiết Giai Kỳ híp mắt hưởng thụ: “Cậu vẫn nói chuyện như thế, tớ tương đối yên tâm.”

Lâm Cam: “…”

Tiết Giai Kỳ: “Vừa rồi cậu định nói gì?”

Lâm Cam liếm liếm môi, con ngươi sáng trong: “Cậu nói… Mỗi lần nấu cơm, tớ sẽ quay lại rồi đăng trên Weibo thì thế nào?”

Thật ra đây cũng là linh cảm Tiết Giai Kỳ mới mang tới cho cô. Cô cũng tự thấy đồ ăn mình làm dù là sắc hay hương cũng đều rất ngon. Quan trọng nhất là, chính cô cũng rất thích quá trình nấu nướng này.

Lâm Cam nổi hứng thú, không đợi Tiết Giai Kỳ mở miệng đã nói tiếp: “Tớ cũng không cần lợi nhuận gì đó, chỉ muốn chia sẻ sự nghiệp “ăn” vĩ đại với mọi người thôi. Cậu thấy sao? Thế nào?”

Tiết Giai Kỳ đương nhiên còn kích động hơn cả Lâm Cam: “Tớ thấy ý tưởng này của cậu rất hay, tớ phải trở thành fan yêu đồ ăn ngon đầu tiên của cậu mới được. Fan của ngài đã gửi 666 đạn pháo, xin kiểm tra và nhận lấy.”

Lâm Cam cười tới điên luôn rồi.

“Không nói chuyện với cậu nữa, hôm nay tớ thử làm luôn.”

Nói xong câu này, cô cúp máy ngay.

Nói là làm, dù chưa ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy. Lâm Cam nghĩ một chút, sửa lại giới thiệu ngắn trên Weibo của mình.

Tên Weibo: Chủ nuôi dưỡng bạn học Chu

Giới thiệu ngắn: Tôi là A Cam, nuôi bạn học Chu không thèm ăn. Anh ấy là bạn trai tôi.

Suy nghĩ một chút, sau khi đổi xong, Lâm Cam bắt đầu quay video. Lúc bắt đầu quay, cô hơi khẩn trương, lời mở đầu phải nói tới nhiều lần.

“Chào mọi người, tôi là A Cam. Hôm nay, thực đơn cho bạn học Chu gồm có tôm viên sốt cay và cà ri bò.” Lâm Cam hơi mỉm cười với màn hình, đuôi mắt cong lên, cả người cực kỳ xinh đẹp.

“Phải nói cách ăn tôm thoải mái nhất là có người bóc vỏ, rồi để thịt tôm vào bát, như vậy bạn có thể ăn cùng cơm. Nhưng bạn học Chu phải làm thêm giờ, nên tôi hy vọng bữa cơm này có thể đem đến sự ấm áp cho anh ấy. Trong khoảng thời gian không có tôi cùng bầu bạn, mong rằng một bát cơm và tôm viên sốt cay sẽ khiến bữa cơm của anh ấy bớt hưu quạnh.”

“Món ăn thứ nhất của ngày hôm nay là tôm viên sốt cay. Chúng ta phải chuẩn bị chút nguyên liệu nấu ăn như sau.”

Lâm Cam hướng ống kính tới chỗ để nguyên liệu nấu ăn, vừa chuẩn bị phần thuyết minh phía sau.

“Đầu tiên, tôm phải được bỏ đầu và rút ruột. Sau khi rửa sạch, hãy dùng dao băm nhuyễn. Chúng ta có thể cho thêm một lòng trắng trứng, nêm lượng muối vừa phải, dùng đũa khuấy theo chiều kim đồng hồ. Sau đó lại cho thêm bột mì, tiếp tục khuấy theo chiều kim đồng hồ tới khi hỗn hợp nhuyễn và đặc lại.”

Sau khi làm từng bước một, Lâm Cam không còn bối rối nữa. Trừ khi có người đẩy cửa tiến vào, có thể sẽ nghĩ cô nói chuyện một mình, ngược lại mọi thứ không khác việc nấu cơm bình thường là bao.

“Tiếp theo đổ hỗn hợp ra đĩa đã lau sạch, phủ màng bọc thực phẩm lên rồi cho vào ngăn đông lạnh từ 1-2 giờ, để hỗn hợp tôm thành hình.”

“Cá nhân tôi thấy giá đỗ và dưa leo rất hợp để ăn cùng tôm viên sốt cay. Vì vậy chúng ta có thể trần chúng qua nước sôi, sau đó đặt ở đáy bát.”

Lâm Cam lấy gia vị ra: “Tiếp theo tới công đoạn xào, mọi người có thể nhìn những nguyên liệu tôi đã chuẩn bị ở đây.”

Cô hướng máy quay tới chỗ gia vị, sau đó lấy “thảo quả” và “bạch chỉ”. Ngón tay mảnh khảnh trắng nõn cầm hương liệu xuất hiện trên màn hình.

“Tôi nghĩ đây là hai loại nguyên liệu xào lên vừa thơm lại không ngấy.”

“Sau khi xào, chúng ta đổ nước dùng nguyên chất vào đun sôi, dùng thìa viên hỗn hợp tôm thành những viên nhỏ và thả vào nước dùng, đun chín trong 3 phút.”

“Sau khi múc viên tôm để lên giá đỗ và dưa leo trong bát, rắc một lớp hành và ớt lên trên, tiếp đó đun dầu thơm rồi đổ lên trên.”

Lâm Cam đưa thành phẩm ra trước ống kính, một món ăn đã hoàn thành như thế. Tiếp đó cà ri bò cũng được ghi hình như vậy.

Sau khi nấu đồ ăn xong, cơm cũng đã chín.

Cô xem thời gian, đã 11 giờ. Lâm Cam kết thúc video, sau đó tải lên Weibo. Không nghĩ quá nhiều về việc này, cô chuẩn bị một chút rồi ra cửa, tới đưa cơm cho Chu Viễn Quang.

Có người chú ý tới cũng được, không thấy cũng không sao. Dù sao mọi chuyện cũng đều là duyên phận. Vì mang ý nghĩ này, Lâm Cam cũng không quá cố chấp với kết quả của việc này.

Lúc đến dưới lầu, Lâm Cam không gọi điện cho Chu Viễn Quang mà tự đi lên. Cửa thang máy mở ra, bên trong khá yên tĩnh.

Không biết vì sao, hôm nay Chu Viễn Quang phải dạy thay.

Lâm Cam để cơm trưa lên bàn, lặng lẽ đẩy cửa và ngồi ở cuối phòng.

Có trợ giảng sàn sàn tuổi với Lâm Cam, cũng ngồi ở cuối nghe giảng. Sau khi Lâm Cam ngồi xuống, cô cười cười với trợ giảng một chút, bắt đầu nghe Chu Viễn Quang giảng bài.

Đây là lần đầu Lâm Cam thấy Chu Viễn Quang như vậy. Anh đứng trên bục giảng, mặt không mang biểu cảm gì, nhưng giọng giảng bài cho mấy đứa nhỏ lại rất dịu dàng.

Anh thấy Lâm Cam đi vào, miệng hơi cong lên một chút.

Mi mắt Lâm Cam cũng cong cong, cô cười với anh.

Chu Viễn Quang ho nhẹ một tiếng, tiếp tục giảng bài.

Lâm Cam cảm nhận được ánh mắt của trợ giảng bên cạnh, chỉ hào phòng cười đáp lại, nhưng nữ sinh này lại không để ý tới cô. Lâm Cam so vai không để ý, lần nữa đưa mắt nhìn Chu Viễn Quang trên bục giảng. Chứng kiến anh tự tin đứng giảng bài lại càng khiến Lâm Cam bị mê hoặc hơn.

Mỗi lần thấy một mặt khác của anh, cô cũng đều tò mò và tràn đầy cảm giác mới mẻ, sau đó lại bị hấp dẫn bởi khám phá này. Cô lấy điện thoại ra, muốn ghi lại hình ảnh làm việc chăm chỉ của anh.

Chụp một bức anh nghiêng người, tay chỉ lên bảng đen. Có lẽ do cảm nhận được ánh mắt của cô, anh cũng vừa lúc nhìn thẳng về phía ống kính. Chu Viễn Quang trên ảnh miệng hơi cong lên vì cười, ánh mắt đưa tình, liếc mắt một cái đã thấy bao nhiêu nồng nàn.

Lâm Cam sợ run.

Anh mặc sơ mi trắng quần đen, trưng ra bộ mặt cấm dục nhưng hết lần này tới lần khác đều khiêu khích cô.

Thật là… xấu xa.

Lâm Cam đang mê mệt với tấm ảnh Chu Viễn Quang thì bị trợ giảng vỗ vai một cái. Lâm Cam quay ra, thấy trợ giảng ý bảo cô ra ngoài. Không do dự, Lâm Cam nghĩ nữ sinh này có chuyện cần nói nên đi theo.

Sau khi đóng cửa, cô trợ giảng đưa tay muốn lấy đồ từ Lâm Cam.

“Gì cơ?” Lâm Cam không rõ nên hỏi.

“Điện thoại đi động, vừa nãy tôi thấy cô chụp ảnh ông chủ của chúng tôi. Nơi này không cho phép chụp ảnh.”

Lâm Cam nghĩ không phải không thể xóa ảnh, mà là giọng của nữ sinh này có gì đó không đúng, như thể đem Chu Viễn Quang thành vật sở hữu riêng của cô ta vậy, khiến người khác nghe không thoải mái.

Vì không biết nội quy của nơi này, Lâm Cam không phản bác, nhưng cũng không đưa điện thoại cho cô ta mà chủ động xóa ảnh.

Trợ giảng nhìn toàn bộ quá trình xóa ảnh của Lâm Cam, sau khi thấy cô xóa xong mới ngẩng đầu: “Cô là phụ huynh của học sinh nào?” Cô ta đã hỏi một câu như vậy.

Lâm Cam lắc đầu: “Tôi không phải.”

Lâm Cam vừa nói không phải, trợ giảng bên này “a” một tiếng. Sau đó Lâm Cam thấy cô ta khoanh tay, nhíu mày, sắc mặt ngạo mạn: “Tôi thấy cô là sinh viên nhỉ? Sao nào? Cũng tới phỏng vấn à? Gần đây có rất nhiều nữ sinh tới phỏng vấn vì ông chủ của chúng tôi. Tôi khuyên cô, nhân lúc còn sớm thì bỏ ý niệm này đi. Từ đâu tới thì quay về nơi đó.”

Cô ta nói xong câu này, Lâm Cam cười cười. Cô nghiêng đầu, đưa mắt dời đi chỗ khác, hỏi trợ giảng: “Không phải bên ngoài có dán thông báo tuyển dụng à?”

Nữ sinh kia hừ một tiếng: “Thấy dáng vẻ si mê vừa rồi của cô khi chụp lén Chu Viễn Quang cũng biết cô không có ý tốt. Cô không phù hợp với điều kiện, mau đi đi.”

Lâm Cam mím môi, cũng học cô ta ôm tay.

Tự cô đã cao hơn vị trợ giảng này, riêng điều này đã mang chút khí thế: “Tôi không phù hợp với điều kiện, vậy cô phù hợp sao? Ông chủ dạy cô tiếp khách bằng giọng hung dữ thế à?”

Nữ sinh kia liếc mắt: “Đã nói cô không phù hợp rồi, không mau đi đi.”

“Cô thích Chu Viễn Quang?”

Nữ sinh bĩu môi: “Người tới đây, có ai không thích anh ấy? Cô hỏi như thế làm gì, dù sao đến lượt tôi cũng không đến lượt cô.”

“Cô không biết anh ấy có bạn gái rồi?”

Nữ sinh phì cười: “Thời gian anh ấy ở lớp học thêm còn nhiều hơn thời gian ở bên bạn gái, không có tính uy hiếp.”

Lâm Cam đứng bất động, đang muốn nói gì thì tới giờ tan học, Chu Viễn Quang bước từ trong phòng ra. Anh vốn muốn gọi Lâm Cam nhưng cô nháy mắt, hơi lắc đầu, ý bảo anh đừng gọi.

Ở chung lâu như vậy, hai người vẫn có điểm ăn ý này.

Trợ lý thấy Chu Viễn Quang đi ra, tự động chạy tới đón, gọi một câu “thầy Chu”.

Lâm Cam đứng phía sau nhướn mày với Chu Viễn Quang, liếc mắt nhìn trợ giảng kia.

Trong con ngươi Chu Viễn Quang có ý cười, anh cố ghìm xuống, mở miệng hỏi: “Đây là thế nào?”

Không đợi cô trợ giảng lên tiếng, Lâm Cam tiến lên một bước, hỏi cô ta: “Không phải cô muốn hỏi tôi là ai à?”

Nữ sinh cau mày, giọng không kiên nhẫn: “Không phải cô tới phỏng vấn sao?”

Chu Viễn Quang nhìn thái độ của nữ sinh, lông mi hơi động.

Lâm Cam lắc đầu: “Vừa rồi quên nói, tôi là Lâm Cam, là ——” Vừa nói cô vừa dừng một chút, bắt lấy tay Chu Viễn Quang.

Chu Viễn Quang cười nhẹ, trở tay nắm lấy tay cô.

“Bạn gái Chu Viễn Quang.” Cô nói xong câu này, sắc mặt nữ sinh kia chợt thay đổi.

Chu Viễn Quang xoa đầu Lâm Cam, cúi đầu lơ đãng liếc một cái, thấy dây giày của Lâm Cam không biết bị tuột ra từ lúc nào. Anh khom người, ngồi xổm xuống buộc dây giày giúp cô.

Hai người không mất tự nhiên chút nào.

Lâm Cam cười cười, để mặc Chu Viễn Quang sửa sang lại giúp mình, lần nữa nhìn về phía nữ sinh kia rồi nói: “Lần này cô biết có tính uy hiếp hay không rồi đấy.”

Chu Viễn Quang đứng lên, hỏi Lâm Cam có chuyện gì xảy ra. Cô không giấu giếm, cũng không ra vẻ mà nói rõ việc vừa xảy ra. Chu Viễn Quang càng nghe chân mày càng nhíu chặt.

Lâm Cam nói xong, sắc mặt anh đen lại: “Dù hôm nay người tới có phải bạn gái hay không, cô dùng thái độ như vậy để tiếp khách sao? Nếu là khách hàng thì thế nào? Nếu không muốn làm thì nghỉ việc đi.”

“Huống hồ, người tới là cô ấy.” Con ngươi anh thoáng qua tia tức giận, vẻ mặt nghiêm túc.

Người anh để trong lòng cưng chiều không thôi, vì sao phải chịu người kia trách móc đuổi đi.

“Tôi nghĩ người nên đi là cô.”

Lâm Cam thấy nữ sinh này muốn khóc, cô thở dài, lấy phần cơm trưa trên bàn, chuẩn bị kéo Chu Viễn Quang vào phòng làm việc.

Hà Dương xách hộp cơm tiến vào từ bên ngoài đã thấy nữ sinh kia đang khóc: “Ai, sao lại thế này? Khóc cái gì? Học muội tới à.”

Mọi người ở đó không ai đáp lại.

Hà Dương vốn muốn an ủi cô em kia một chút nhưng nhìn vẻ mặt xanh đen của Chu Viễn Quang, anh ấy lập tức biết cô gái kia phạm sai lầm rồi. Chu Viễn Quang người này, chỉ cần bạn làm hết chức trách của mình, anh cũng sẽ không cố ý làm khó.

Hà Dương đi theo hai người vào trong văn phòng, hỏi rõ xem đã xảy ra chuyện gì. Lâm Cam chỉ lo bày cơm, tạm thời không nghe.

Chu Viễn Quang cong khóe miệng: “Người cậu thuê, chiều nay cậu trả lương rồi bảo cô ấy nghỉ đi.”

Hà Dương nhìn Chu Viễn Quang: “Cô ấy phạm lỗi gì, sao lại nổi giận lớn vậy?”

Tiếp đó anh ấy nhìn Lâm Cam rồi lại nhìn Chu Viễn Quang: “Không phải chọc vào Tâm Can Nhi nhà cậu chứ?”

Chu Viễn Quang không lên tiếng.

Hà Dương cân nhắc một chút, bình thường nữ sinh kia đều mang vẻ mê muội, không phải không có khả năng làm ra hành động lần này. Anh thở dài, sai lầm lần này, đúng là không thể tha thứ. Chọc ai không chọc, lại hết lần này tới lần khác chọc vào bạn gái nhỏ trên đầu người ta.

Đang suy nghĩ, Hà Dương thấy Lâm Cam đã dọn cơm trưa xong. Nhìn lại hộp cơm nhỏ bé của mình, trong lòng anh như chịu đau khổ vạn năm: “Hai người ăn đi, tôi muốn yên tĩnh một chút.”

____

Sau khi Hà Dương đi, Chu Viễn Quang ôm lấy Lâm Cam từ phía sau, đầu để trên vai cô cọ cọ: “Ai da, Tâm Can Nhi nhà chúng ta sao lại tốt như thế chứ?”

Lâm Cam bật cười: “Anh có đói không, mau tới ăn cơm.”

Mâu quang của Chu Viễn Quang dần sâu thẫm, nhìn đôi môi đỏ của Lâm Cam, thấp giọng nói: “Anh đói, rất đói.”

Nói xong câu này, anh xoay người cô lại, sau đó đặt Lâm Cam lên bàn.

“Anh muốn ăn cơm.” Giọng trầm thấp, còn mang ý cười khẽ.

Lâm Cam nhớ đến dáng vẻ đứng trên bục giảng của anh, không nhịn được liếm môi.

Nhân lúc còn chút lý trí, cô dùng tay ngăn ở ngực anh: “Đây là phòng làm việc.”

“Không ai thấy đâu.”

Chu Viễn Quang nhìn cô thật sâu, vùi đầu chặn lại đôi môi không ngừng lải nhải kia.

“Dù thế nào cũng phải hôn em.”

Hết chương 58.

Lời của editor: Mọi người có thể xem món tôm Cam nấu tại đây.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN