Tâm Phế - Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Tâm Phế


Chương 14


Kẻ đó không ai khác chính là Hạ Trác Minh, hắn từ xa đã nhìn thấy Tử Đan lặng lẽ ngồi, không kìm được lòng mà đi đến gần…

Tử Đan không muốn trả lời nên chỉ im lặng rồi nhìn sang phía cửa phòng cấp cứu… nơi đó đang có người mà cô vô cùng lo lắng…

Hạ Trác Minh thấy được ở Tử Đan cái nhìn xa lạ cũng như thái độ hững hờ thì trong lòng lại rất xót xa…

-“Tử Đan, có phải em hận bọn anh lắm đúng không?”

Câu hỏi của Hạ Trác Minh cũng chỉ bằng thừa, điều đó là tất nhiên… chẳng ai lại có thể vui vẻ tha thứ cho kẻ đã nhẫn tâm hại chết gia đình mình cả…

Ấy vậy mà Tử Đan cũng chẳng thèm cất lời, bởi điều quan trọng nhất với cô bây giờ là sự an nguy của Kim Gia Bảo…

-“Tử Đan, em có thể nào… nghe anh nói một lần được không? Chuyện cái chết của Đinh Hựu Phong…”

-“Hạ tiên sinh! Anh không cần nói nữa!”

Tử Đan quá đau đầu khi tất cả những việc này đều một lúc ập đến. Cô đã phải gồng mình gánh chịu như thế nào bọn có họ có thấu hiểu đâu…

Cho dù cái chết của Đinh Hựu Phong thật sự không liên quan đến Tần Triết thì Tử Đan vẫn là hận hắn đến tận xương tuỷ. Bởi vì những chuyện hắn gây ra cho cô cả cuộc đời này cũng đừng mong có thể xoá bỏ…

-“Anh và Tần Triết là người như thế nào đối với tôi không còn quan trọng nữa… nhưng tôi biết rõ một điều rằng giữa tôi và các người không còn mối quan hệ gì! Làm ơn hãy để tôi yên!”

Lời nói của Tử Đan như ngàn mũi dao làm tâm can của Hạ Trác Minh đau nhói. Hắn mang mối tình tương tư này suốt bấy nhiêu năm mà chẳng dám nói ra vì sợ nếu lỡ nói ra thì ngay cả tình anh em với Tần Triết cũng không còn…

Về phần Tử Đan thì một mảng trạng thái nặng nề… chưa bao giờ cô lại thấy cuộc sống này quá nhiều áp lực như thế… có đôi khi Tử Đan ước rằng bản thân đừng bao giờ lớn…

Để mình mãi mãi là một đứa trẻ ngây thơ hồn nhiên, nhận được sự yêu thương của Tần Triết và cả cái quan tâm vụng về của Đinh Hựu Phong…

Nếu chẳng yêu thì sẽ chẳng có hận, chẳng đau buồn, chẳng ai có lỗi với ai và hơn nữa cô cũng sẽ không phải đau khổ đến mức này…

Cùng một lúc có đến tận mấy nam nhân bủa vây, Tử Đan không biết nên làm như thế nào…

Hạ Trác Minh biết bản thân mình không thể nói lọt tai Tử Đan nên đành đứng dậy bỏ đi. Nhưng hắn chắc chắn một ngày tới đây sẽ không ngần ngại đi tìm cô lần nữa…

Tần Triết cũng từng bước chậm rãi trở về phòng mình… trong đầu hắn cũng có không ít tư niệm….

Đèn báo hiệu của phòng cấp cứu vụt sáng…

Tử Đan khẩn trương chạy đến thăm hỏi…

-“Bác sĩ, bạn tôi sao rồi?”

-“Rất may là cô mang đến đây kịp thời, nếu không thì cậu ấy đã chết vì mất máu quá nhiều. Trên đầu bị một vật cứng đập mạnh nhưng không ảnh hưởng nhiều đến thần kinh. Cơ thể có một vài vết bầm… “

Nghe đến đây Tử Đan đứng không còn được vững nữa, Kim Gia Bảo không thuộc thành phần hắc đạo, lại càng không có xích mích với ai… vậy tại sao lại ra nông nổi này chứ…

Đôi chân Tử Đan không trụ vững mà chao đảo, cũng may là vị bác sĩ đó nhanh tay đỡ được…

-“Cô gì ơi… cô không sao chứ…”

Dường như Tử Đan quên mất cả ngày hôm nay cô không ăn gì… xem ra những chuyện này đã khiến Tử Đan bận tâm không ít…

Bác sĩ đó rất nhanh đã đưa Tử Đan vào phòng hồi sức, chuẩn đoán sơ bộ là cô vì đói quá nên ngất đi…

Đến khi Tử Đan tỉnh lại cũng đã là chuyện của một tiếng sau…

-“Cô tỉnh rồi?”- Vị bác sĩ đó vui mừng

Tử Đan muốn hỏi vì sao mình lại ở đây nhưng đại não lập tức truyền đến hình ảnh trước khi mình ngất đi nên phần nào đoán được lý do.

Bước chân xuống giường định bụng sẽ đến thăm Kim Gia Bảo nhưng đã bị vị bác sĩ kia ngăn lại…

-“Này… cô muốn đi đâu… ở lại đó ăn hết cháo đã…”

Tử Đan vẫn còn khá ngu ngơ bởi vì thời đại bây giờ vẫn còn bác sĩ tận tâm như thế thì quả là hiếm thấy…

Vị bác sĩ trẻ kia tận tình đem cháo đến bên cạnh giường cho Tử Đan, rồi lặng lẽ ngồi một góc nhìn cô ăn….

Cảm giác khi đang ăn mà bị người ta nhìn chằm chằm như vậy khá khó chịu, Tử Đan khẽ nhíu mày nhìn bác sĩ…

-“Cậu không có ca trực sao?”

-“Không…. tôi đã tan ca từ lúc cô đến rồi…”

Bây giờ thì Tử Đan mới biết bản thân mình đã làm phiền đến người ta, đáng lý ra giờ đó cậu ấy có thể về nhà cùng gia đình nhưng Tử Đan lại năn nỉ người ta cứu mạng…

Nhưng đáng lý ra tan ca rồi thì nên đi về chứ? Sao rãnh rỗi ở lại đây mua cháo cho cô rồi còn ngồi đó nhìn? Có khi nào bác sĩ này hơi bị quá có tâm không nhỉ?

-“Tôi…. tôi xin lỗi…”- Tử Đan bẽn lẽn cúi đầu

-“Xin lỗi cái gì chứ, trách nhiệm của một bác sĩ là cứu người, về trễ một tí thì có sao đâu..”

-“Vậy sao bây giờ cậu không về, cũng đã nửa khuya rồi…”

Vị bác sĩ trẻ đó gãi gãi đầu cười hiền…

-“Thì lỡ rồi cho trễ luôn, hơn nữa một vị bác sĩ đẹp trai, hảo soái như tôi mà về lúc này không chừng sẽ bị người ta bắt cóc… cưỡng bức… “

Tử Đan không nghĩ những lời nói của bác sĩ ấy khiến cho cô không tự chủ được mà bật cười. Ai đời lại tự tin thế không biết, lại còn sợ bản thân bị cưỡng bức…

Vị bác sĩ kia ngồi đó mà nhìn Tử Đan, đây cũng là lần đầu tiên cậu nhìn thấy cô cười kể từ lúc gặp cho đến giờ… nụ cười ấy… quả thật…

-“Cô cười đẹp lắm…”

Câu nói này lại khiến Tử Đan cảm thấy ngượng ngùng, e thẹn… hai bên gò má đã đỏ ửng một tầng mây hồng…

Nhưng cô chực nhớ lại Kim Gia Bảo không biết hiện giờ ra sao nên vội vàng muốn đi đến…

-“Cô đừng lo, anh ấy đã ngủ rồi… sáng mai đến thăm cũng chưa muộn…”

Có vẻ như vị bác sĩ này có thể đọc được suy nghĩ của cô nên liền lên tiếng ngăn lại…

Mặc dù vậy nhưng Tử Đan cũng có thể tạm tin tưởng người này bởi cô biết chỉ những người xa lạ mới không hãm hại cô..

Tử Đan rút chân lại không đi nữa, bây giờ tay cô vẫn còn ôm hộp cháo nhưng lại chẳng muốn ăn…

-“À phải rồi…. tôi là Cố Trạch… còn cô?”

-“Tôi họ Tô, tên Tử Đan…”

*****

Cuộc trò chuyện của Cố Trạch và Tử Đan kéo dài đến tận trời sáng, đến khi ánh sáng của bình minh len lỏi xuyên qua khe cửa thì cả hai mới phát giác ra được.

Tử Đan quả thật có cảm giác rất thư giãn khi trò chuyện cùng vị bác sĩ này, từng câu nói đều có pha vào một tí hài hước. Đó cứ như là một liều thuốc tinh thần giúp Tử Đan phần nào giảm bớt căng thẳng…

Cố Trạch cuối cùng cũng chịu từ biệt Tử Đan mà lái xe về nhà…

Trên suốt quãng đường cậu lại không ngừng nghĩ đến nụ cười của Tử Đan…

Nó đẹp dịu dàng tựa như ánh nắng ban mai vậy và đây cũng là lần đầu tiên cậu thức cả đêm mà không thấy mệt mỏi…

Nếu nói yêu từ cái nhìn đầu tiên thì cũng không hẳn… nói định mệnh thì cũng có thể lắm…

Lại nói về Tử Đan thì sau khi từ biệt Cố Trạch đã đi đến chỗ Kim Gia Bảo…

Nhìn hắn quấn trên đầu mảng khăn trắng mà trong lòng Tử Đan lại cảm thấy xót xa… không hiểu lý do vì đâu nhưng cô có linh cảm việc này liên quan đến mình…

Ngay lúc này điện thoại của Tử Đan reo lên…

-“Alo mẹ…”

-“Con đã đi đâu cả đêm vậy?”

-“Chuyện dài lắm mẹ ạ, lát nữa về con sẽ kể cho mẹ nghe… “

Cuối cùng thì trên đời này người quan tâm và yêu thương cô vô điều kiện nhất lại chính là người mẹ này… ơn nghĩa này không biết đến bao giờ Tử Đan trả cho hết

Ngồi bên giường bệnh, Tử Đan nhẹ vuốt những sợi tóc lất phất trên trán của Kim Gia Bảo, bỗng dưng nước mắt từ từ tuôn rơi…

Bao nhiêu đau khổ dồn nén, bao nhiêu hận thù cũng lâu dần tích tụ… Tử Đan có đôi lúc vì quá áp lực mà đã từng nghĩ đến việc tự tử nhưng ngay vào lúc đó thì Kim Gia Bảo luôn bên cạnh và tạo cho cô thêm động lực vậy mà cô lại phụ lòng của hắn…

-“Sao em lại khóc?”- Kim Gia Bảo đau lòng khi người mình yêu rơi lệ

Tử Đan vội vàng lau đi nước mắt, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Kim Gia Bảo, chưa bao giờ cô lại có cảm giác kì lạ như thế này cả…

-“Anh đi đâu mà ra nông nỗi này? Tại sao ngay lúc đó không đến bệnh viện mà lại ngồi trước cửa như thế… lỡ như anh có bề gì thì sao đây hả?”

Tử Đan bức xúc nói ra những suy nghĩ trong lòng, quả thật tối qua Kim Gia Bảo đã doạ cô một phen hồn vía lên mây…

-“Anh xin lỗi… chỉ là anh sợ… anh sợ mình không được gặp em lần cuối!”

Bỗng dưng Tử Đan lại trở nên khó hiểu, Kim Gia Bảo nói như thế có ý gì? Cái gì mà không gặp được lần cuối?

-“Gia Bảo… anh nói gì vậy? Không gặp được lần cuối có nghĩa là sao?”

Kim Gia Bảo không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của Tử Đan mà trả lời, thật ra là hắn không biết nên trả lời cô như thế nào cho phải…

-“Tối đêm qua, khi đang lái xe đến nhà em thì gặp phải một đám thanh niên… trên tay còn cầm theo hung khí rất dữ tợn…”

-“Vậy là anh bị bọn chúng cướp sao?”

Kim Gia Bảo gật đầu, đúng thật là bị bọn chúng cướp, nhưng điều Kim Gia Bảo thấy kì lạ đó chính là nếu cướp thì tư trang tài sản đều phải lấy nhưng bọn chúng dường như có ý định muốn đánh người hơn. Sau khi xác định Kim Gia Bảo đã bất tỉnh nhân sự thì mới lái xe bỏ đi.

Kim Gia Bảo lo sợ rằng mình sẽ chết nên thay vì đến bệnh viện thì lại lết đến chỗ của Tử Đan… hi vọng sẽ gặp được cô lần cuối…

Tử Đan sau khi nghe Kim Gia Bảo kể lại đầu đuôi sự việc thì chỉ muốn đập đầu vào gối mà tự tử…

Đường đường là một đại thiếu gia oai phong lẫm liệt, thông minh, quyết đoán như hắn mà lại trở nên ngu ngốc như thế. Ai đời bị đánh đến thương tích đầy người như vậy mà không chịu đến bệnh viện…

-“Họ Kim kia, bao giờ anh mới trưởng thành đây hả?”- Tử Đan tức giận thở hồng hộc

Nhưng quả thật qua lời kể của Kim Gia Bảo có rất nhiều điểm rất kì lạ… bọn chúng đích thực là muốn nhắm vào Kim Gia Bảo…

Tạm thời chuyện này cứ tạm gác sang một bên, lát nữa cô sẽ gặp Tiêu Chính để bàn bạc. Còn bây giờ là phải lo cho tên bệnh nhân ngớ ngẩn này…

Kim Gia Bảo nhìn thấy Tử Đan tức giận thì trong lòng lại không yên, nắm lấy tay Tử Đan thật chặt như sợ cô sẽ đi mất…

-“Nhờ vậy mà anh mới biết được… trong lòng em còn có anh… em vẫn còn quan tâm anh..”

Những lời nói sến súa như thế này chắc chỉ có mỗi Kim Gia Bảo dùng thôi… nhưng đó lại chính là điều mà Tử Đan thật sự cảm thấy rung động.

Đúng thật là cô lo lắng cho hắn, trong lòng cô vẫn có hắn nhưng cũng vì cảm thấy được bản thân mình không xứng đáng với Kim Gia Bảo, không xứng đáng với tình yêu của hắn nên Tử Đan mới lựa chọn cách trốn tránh…

Nhưng xem ra hiện tại… Tử Đan cũng nên thử một lần nữa với tình cảm chân thành của Kim Gia Bảo…

-“Anh đó, luôn miệng nói là thương em, thương Xán Xán, mà gặp chuyện thì lại không biết lo cho bản thân… ngộ nhỡ anh có chuyện thì ai sẽ là người lo cho em và con đây hả?”

Kim Gia Bảo ban đầu còn gục mặt xuống nghe mắng nhưng sau mấy giây suy nghĩ thì liền ngẩn mặt lên nhìn Tử Đan với đôi đồng tử giãn to…

Ngụ ý trong lời nói của cô đã quá rõ ràng rồi, đó chính là Tử Đan đã thật sự chấp nhận hắn…

Khỏi phải nói là bây giờ đây Kim Gia Bảo hạnh phúc biết chừng nào…

Hắn không thể ngồi yên được mà đứng phắt dậy, ôm lấy Tử Đan xoay vòng…

Trong cái rủi có cái may… lần này có lẽ Kim Gia Bảo nên cảm ơn bọn cướp đó vì nhờ có bọn chúng hắn mới có được tình yêu của Tử Đan…

Bên trong căn phòng tràn ngập tiếng cười hạnh phúc nhưng họ đâu biết phía sau cánh cửa là một người đang vô cùng phẫn nộ. Tay đấm mạnh vào tường rồi hậm hực bỏ đi…

Kim lão gia cũng đã biết chuyện nên ra sức cho người truy tìm ra những kẻ tối đó dám động đến đứa cháu trân bảo của ông. Kim lão gia còn ra lệnh bắt sống từng tên một đem về.

*****

Tử Đan cuối cùng cũng đã có thể về nhà, nơi đây là chốn bình yên nhất đối với cô hiện tại… bởi vì chẳng có bất kì nơi nào mà mỗi khi cô đi là có người mong đợi… mỗi khi cô về là họ vui mừng chào đón…

-“Mẹ… Xán Xán… con về rồi…”

Tử Đan mệt mỏi lê bước vào trong nhà, cả ngày hôm qua không được tắm rửa nên Tử Đan cảm thấy vô cùng bức rức và khó chịu..

Hơn nữa cả đêm không ngủ thì càng đuối sức hơn…

-“Con về rồi à? Sao cả đêm không về cũng không cho mẹ hay?”- Má Lâm nhìn Tử Đan lo lắng

Bà chỉ còn mỗi đứa con này là niềm an ủi lớn nhất… bao nhiêu tình thương đều dồn vào đây mặc dù Tử Đan và bà không là ruột thịt…

Tử Đan mệt mỏi tựa đầu vào bờ vai của má Lâm thở dài…

-“Kim Gia Bảo bị người ta cướp, đánh đến đầu bê bết máu thế mà lại không chịu đi bệnh viện mà lại đến trước cửa nhà mình… mẹ bảo có điên khùng không chứ?”

Má Lâm vừa nghe Kim Gia Bảo gặp chuyện thì cũng phần nào khẩn trương, bởi dẫu sao đó cũng là đại ân nhân nhà này, lại còn rất yêu thương Tử Đan…

-“Vậy nó có làm sao không? Sao mà ngốc thế không biết…”

-“Tối qua cũng may con về kịp lúc, đưa anh ấy vào bệnh viện, sáng nay Kim lão gia đến nên con tranh thủ về một chút…”

Tử Đan thở dài đầy mệt mỏi…

-“A phải rồi… Xán Xán đã dậy chưa mẹ?”

Mấy hôm nay Tử Đan vì quá nhiều áp lực nên thời gian dành cho Xán Xán không nhiều. Đó cũng là điều Tử Đan cảm thấy có lỗi với đứa con bé bỏng của mình…

-“Con bé mới bú sữa… giờ chắc cũng đã ngủ rồi… con nít ngủ nhiều mới mau lớn…”

Tử Đan dịu dàng ôm lấy má Lâm vào lòng, nếu nhà này không có má Lâm thì không biết mẹ con cô sẽ ra sao nữa…

Nhưng sao dạo này Tử Đan có cảm giác như má Lâm đang che giấu điều gì đó bí hiểm lắm, mỗi khi Tử Đan hỏi đến thì bà đều ấp úng nói qua loa…

-“Thôi… con đi vào phòng tắm rửa đi… mẹ nấu cơm… lát nữa mang vào cho Gia Bảo…”

-“Nấu nhiều một chút mẹ ạ, con còn một người bạn nữa…”

Tử Đan mệt mỏi đi vào phòng của mình, vớ đại cái khăn rồi đi vào phòng tắm…

Đợi đến khi nước xả đầy bồn thì Tử Đan cũng đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay…

Trong giấc mơ Tử Đan nhìn thấy cả nhà ba người đang vô cùng hạnh phúc bên nhau… nam nhân đang bế Xán Xán có dáng vóc y như Đinh Hựu Phong nhưng khi quay đầu lại thì là gương mặt của Kim Gia Bảo…

Bỗng dưng Tử Đan nhìn thấy bên cạnh là một thân hình cả người toàn máu, gương mặt dập nát be bét đưa tay về hướng của mình…

Trong giấc mơ Tử Đan hét lớn thì ở ngoài cũng là lúc cô giật mình tỉnh giấc…

Mồ hôi tuôn ra đầm đìa…

Ngay vào lúc đó điện thoại của Tử Đan cũng liền reo lên…

-“Alo… Đan Đan nghe!”

-“Em đang ở đâu?”- Là giọng Tiêu Chính

-“Ở nhà đây… “- Tử Đan ngáp một hơi dài

-“Đêm qua Kim Gia Bảo bị người ta hành hung cướp xe… em đã biết chưa?”

-“Rồi, cả đêm qua em ở bệnh viện, mới về nhà chợp mắt được một lát…”

-“Nhưng còn một việc em chưa biết… “

-“Có chuyện gì?”

-“Là anh đang rất đói, muốn mời em đi ăn trưa đây…”

Tử Đan vừa nghe đến đây thì liền thở phào một hơi nhẹ nhõm… còn tưởng có chuyện gì quan trọng xảy ra chứ…

-“Em cũng đang muốn gặp anh đây, lát nữa em mang cơm đến… đi ăn làm gì tốn kém lắm…”

-“Ok anh đợi…”

Tử Đan đặt điện thoại sang một bên, uể oải vươn vai đứng dậy…

Nhớ lại cơn ác mộng ban nãy…

Tử Đan thật sự không thể nào không suy nghĩ được tại sao mình lại nhìn thấy hình ảnh đó… tại sao Đinh Hựu Phong lại đưa tay về phía mình? Tại sao gương mặt của Đinh Hựu Phong lại biến thành Kim Gia bảo…

-“Đau đầu quá!!”

Má Lâm thấy Tử Đan vào phòng đã lâu mà vẫn chưa trở ra nên đi vào xem thử…

-“Con gái, cơm chín rồi… “

-“Dạ mẹ…”- Tử Đan cố gượng cười để má Lâm không quá lo lắng…

******

Tiêu Chính từ lúc dập máy thì trong lòng lại vô cùng sung sướng, hôm nay hắn được Tử Đan mang cơm đến… cứ thế mà cười mĩm chi suốt…

Thủ hạ của Tiêu Chính cũng từ ban công bước vào, vẻ mặt khá nghiêm nghị…

-“Tiêu tổng, đã điều tra được kẻ chủ mưu phía sau vụ tai nạn!”

-“Tốt lắm…. còn vụ hành hung Kim Gia Bảo?”

-“Đã giải quyết ổn thoã, mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của chúng ta!”

Tiêu Chính giờ đây lại nở một nụ cười đây gian tà, kế hoạch của hắn vạch ra vô cùng hoàn mỹ…

Đối với Tiêu Chính thì những thứ mà hắn muốn thì đừng hòng bất kì ai nói không…

-“Tiêu tổng, còn việc dự án về khu đô thị của chúng ta đã bị tập đoàn Lâm Thị giành mất thì sao?”

Tiêu Chính mấy hôm nay cũng đau đầu vì cái tập đoàn mang tên Lâm Thị này, hầu như tất cả các công ty lớn nhỏ đều phải lép vế trước sự thông minh và khéo léo của kẻ đứng sau nó…

-“Mẹ kiếp, lại là Lâm Thị…”

Đây là dự án thứ ba trong tuần mà Lâm Thị đoạt ngay trên tay Tiêu Chính. Hắn cũng rất muốn biết kẻ đứng sau là ai mà lại có thể ngang tàn như thế…

Qua điều tra thì cũng chỉ là nhưng thông tin rời rạc không đáng tin, Lâm Thị này ban đầu chỉ là một công ty bé nhỏ chịu sự quản lý của tập đoàn Đinh Phong. Nhưng rất nhanh trước ngày tổng tài của Đinh Phong chết thì nó đã tách khỏi kịp thời.

Để rồi giờ đây nó gần như là đứng đầu vị trí khắp Đông Nam Á. Vượt mặt cả Tần Thị, Kim Phát…

Liệu Lâm Thị này có liên quan đến Đinh Hựu Phong hay không? Vậy ai là kẻ đứng sau nó?”

-“Tôi muốn một cuộc hẹn vào hai ngày tới với đại diện bên đó!”- Tiêu Chính âm trầm

-“Dạ Tiêu tổng!”

Nam nhân kia cúi đầu nhận lệnh rồi rời đi nhanh chóng…

Còn lại Tiêu Chính trong phòng, hai tay vẫn hoàn toàn lành lặn, nhưng chỉ khi nào có mặt Tử Đan thì hắn mới mang cái ống bột vào…

Từ ngày biết được sự thật mình trách lầm Tử Đan thì cũng là lúc Tiêu Chính nhận ra bản thân đã thích cô rồi…

Nhưng vì những ngày tháng đó Kim Gia Bảo luôn là một con kỳ đà cản mũi khiến hắn muốn tiếp cận Tử Đan cũng khó. Và rồi ông trời cũng giúp hắn, để hắn tận mắt chứng kiến sự việc hôm ở cuộc hội thảo…

Ngay từ giây phút đó hắn đã bắt đầu lên kế hoạch chiếm đoạt.

Đầu tiên là tiếp cận và tạo thiện cảm, sau đó là triệt hết tất cả những tên cản đường và Kim Gia Bảo là một minh chứng…

-“Tử Đan ơi Tử Đan, Kim Gia Bảo sớm muộn gì cũng theo cha mẹ nó. Làm sao có thể lo lắng cho em? Chỉ có anh thôi… chỉ có anh thôi ha ha ha ha…”

Cả căn phòng chỉ duy nhất một mình Tiêu Chính, hắn đang tự độc thoại… nhìn vào cánh tay lành lặn của mình mà cười ha hả đắc ý…

-“Ây…. tiếp theo sẽ là ai đây?”- Tiêu Chính giả vờ ngu ngơ tặc lưỡi…

-“Tần Triết!”

Cánh cửa phòng đột nhiên mở tung khiến Tiêu Chính nhất thời giật mình mà quay đầu lại… còn ngỡ là Tử Đan nhưng khi nhìn kĩ lại thì hắn chỉ nhếch môi khinh bỉ…

-“Là cô sao?…. Khang tiểu thư???”

..

Trailer tập sau

Tác giả không biết:))))

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN