Tam Phu Ký - Chương 17: Trở về hiện đại
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
121


Tam Phu Ký


Chương 17: Trở về hiện đại


“Bác sĩ Võ, bệnh nhân giường số 308 đã tỉnh lại rồi”, y tá sau khi nhìn thấy cô tỉnh liền vội vàng báo cho bác sĩ phụ trách.

Mở mở mắt nhìn xung quanh, nhìn kim tiêm truyền dịch, mùi thuốc khử trùng đặc trưng của bệnh viện. Cô thở phào một hơi, cuối cùng cũng trở về hiện đại.

Bác sĩ tiến tới, hỏi cô. “Cô có cảm thấy không khỏe ở đâu không?”. Và một loạt các câu hỏi cần thiết khác, một tuần sau cô được xuất viện.

Chỉ mới hôn mê 10 tháng thôi sao, chẳng lẽ là mơ. Trí nhớ của cô về nơi đó đã có chút mơ hồ.

….. nhà tranh

Ôm thân thể đã lạnh lẽo của nàng, vuốt ve khuôn mặt nàng.

Điểm điểm môi nàng, nhớ lại cái miệng nhỏ này đã từng ríu rít. Hỏi hắn ngươi đã ước cái gì, ngươi thích nữ nhân như thế nào …..

Môi hắn bất giác nở một nụ cười, rũ mắt nhỏ giọng nói, “ta ước ngươi có thế trở về thế giới của ngươi …. Ta thích nữ nhân nói nhiều lại hay chọc ghẹo người khác đến đỏ mặt giống như ngươi …. ”.

Bộ dáng tiều tụy, ôm nàng chuẩn bị hỏa táng.

Nhìn ngọn lửa từ từ nuốt chửng nàng, hắn đau lòng. Hắn không muốn biến nàng thành tro bụi nhưng một pháp tăng nói với hắn chỉ có hỏa táng, linh hồn nàng mới có thể trở về nơi nàng thuộc về.

…. Hiện đại, bệnh viện Phú Quý

Chớp chớp mắt nhìn phía trước mờ mờ ảo ảo nhưng không phải do mưa đọng lại mà là do nước mắt không tự chủ cứ rơi.

“Giám đốc, chị không sao chứ? …. Có cần em hoãn lại cuộc họp không? ”, cô thư ký đang lái xe quan tâm hỏi.

Vỗ vỗ mặt, “không sao, em cứ lái xe đến công ty đi”.

Cô mặc quần tây dài ống rộng, kết hợp với áo sơ mi cách điệu ở cổ được thiết kế riêng. Mang giày mũi nhọn cao khoảng 5 phân, túi Hermès Birkin. Trông cô vẫn cool ngầu như thường ngày nhưng tóc đã để dài uốn xoăn nhẹ nên có phần nữ tính hơn.

Thấy cô vẫn bình thản bước vào công ty, tên phó giám đốc nói nhỏ, “Hừ, đúng là mạng lớn”. Cười hề hề, “ôi giám đốc của tôi, công ty không có cô đúng là không sống nổi mà”.

“Chỉ thiếu mỗi tôi mà công ty không sống nổi … vậy tôi trả lương cho các người làm gì?”.

“A”, ông ta cứng họng.

Sau khi kết thúc cuộc hộp, tiện tay đuổi vài kẻ ăn không ngồi rồi. Nhìn đống tài liệu trên bàn, đánh một cái rùng mình. Cái thân già này gánh không nổi a.

Bộ mặt rưng rưng nhìn cô thư ký mới bước vào, “chị có thể xin nghỉ phép nữa không?”.

cô gái nhỏ mỉm cười thân thiện, “thưa giám đốc, đương nhiên là … không được rồi”. Dừng một chút lại nói tiếp, “xử lý xong đống tài liệu này là được về nghỉ rồi ạ”.

Lôi Lôi: “……”. Rồi ai là giám đốc, ai là nhân viên.

11 giờ đêm cô mới bò về tới nhà, nằm bẹp trên sô pha nghỉ một lát rồi bay ngay vào phòng tắm.

“Bồn tắm mát xa ta tới đây yyyyyy”, vừa nói vừa cởi quần áo quăng khắp nơi trên đường đi.

Chà chà sữa tắm thật nhiều bọt rồi thổi bay khắp phòng tắm.

Tắm bồn một xíu rồi lại tắm vòi sen.

“là lá la~ ”.

Cô sờ sờ ngực, cảm thán “ôi chao không còn là bánh bao nhỏ nữa”.

Lau tấm gương bị mờ bởi hơi nước, tạo dáng đủ kiểu nhìn ngắm mình cơ thể mình trong gương, bắt đầu tự luyến, “tiếc quá, qua mùa thi hoa hậu rồi”.

…. Nam sở, Trại luyện binh

Giang Tuấn đang ngồi tay chống lên trán. Một bộ dáng oai phong đang trầm tư, thập phần nghiêm túc.

“Giang tướng quân, ngài chảy máu mũi”, tên thuộc hạ có chút ngạc nhiên.

“Ta không có gì, lát nữa sẽ ra luyện binh”, hắn lau lau mũi, có chút ngượng.

Đã lâu không mơ thấy nàng, hôm nay hắn khá mệt nên chợp mắt một lát thì lại mơ thấy đúng lúc đúng lúc nàng … đang tắm rửa.

Lúc trước chỉ mờ mờ ảo ảo nhưng mà … chết tiệt, hôm may lại nhìn rất rõ không có sót thứ gì.

Bạn nhỏ nào đó còn không biết bị người ta chiếm tiện nghi vẫn vô tư vui vẻ. Vừa tắm vừa cầm vòi sen hát ca.

“Em quay cuồng trong mơ hồ, loài người như cuốn đi trong men say ~ “ ….

Hát một hồi, chợt nhớ tới chuyện mình đã điên cuồng trong ôn tuyền, nước mắt bỗng rơi như mưa.

Vừa khóc rống vừa hát, âm thanh hỗn tạp nên cũng chẳng biết cô hát bài gì.

Một tháng sau, tiệc kỷ niệm 10 năm thành lập công ty Đỗ Gia.

Vốn là tiệc vui nhưng đối với cô lại chẳng vui chút nào. Bởi vì điều kiện là nữ phải dẫn bạn trai của mình đi theo cùng không thì sẽ bị phạt uống rượu.

Cô thì bạn rất ít ỏi lại 10 tháng rồi chả liên lạc nên cũng không còn ai giả làm bạn trai.

Mặc một chiếc váy đuôi cá cúp ngực màu đen, trang sức bạch kim sang trọng cùng ví và đôi giày cũng đen nốt. Trông cô vừa huyền bí lại vừa quyến rũ. Nước da trắng nõn càng nổi bật trong trang phục đen và ánh đèn

Thanh Trúc giám đốc công ty đối thủ cạnh tranh trực tiếp với công ty Đỗ gia. Cười cợt, lắc lắc ly rượu trong tay, “Ái chà, bạn trai của cô đâu rồi”,

Vốn nghe cô ta hôn mê, ngày nào cô cũng cầu cho cô ta đừng tỉnh lại nữa, nhưng mà dường như ông trời bỏ sót lời cầu nguyện của cô. Làm hờii cho con gián này sống lại.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN