Tam Phu Ký
Chương 30: Làm tới sáng cũng không sao (H)
Lôi Lôi: “ …….. ”. Đang khen hay mắng?
Giận dỗi, nàng quay mặt chỗ khác vứt cho hắn cái gáy, không thèm nhìn hắn.
Hắn túm đầu nàng đối diện hắn, môi cũng thuận thế mà đáp lên.
Dưới cái hôn hết sức là ôn nhu của hắn, nàng giơ cờ đầu hàng.
Tay vòng ra sau ôm cổ hắn, dâng lên môi thơm.
Từng cái hôn thơm ngọt làm hòa tan cả tâm can hai người.
Cơ thể của nàng và hắn đều rất nóng, tim cũng đập rất nhanh.
Hắn dần dần di chuyển xuống cổ, từng tiếng rên vụn vặt cũng bắt đầu phát ra từ miệng của nàng.
Quan sát bầu ngực căng sữa, bàn tay hắn theo thói quen xoa bóp nhẹ nhàng.
Sữa từ đầu ti nho nhỏ từ từ trào ra, trông thật chói mắt. Hắn tự nói với lòng, hắn chỉ giúp nàng lau sạch sữa mà thôi.
Vừa tự nhủ xong, miệng hắn đã ngậm lấy nhũ phong hồng nhạt của nàng, cẩn trọng mà liếm láp.
Ngực bị tập kích, cả người nàng run lên. “Ưm a”, nàng mơ màng nhìn nam nhân đang vùi đầu trước ngực nàng.
Sực nhớ đến chuyện gì, nàng bỗng la lên, “A”.
Lâm Mộc tưởng làm đau nàng động tác cũng dừng lại, vuốt ve tấm lưng trần của nàng. Hắn quan tâm hỏi, “Sao vậy, khó chịu ở đâu”.
“Không không phải”, nàng lắc lắc đầu. Nàng ấp a ấp úng, “là … là … ta mới ở cữ có một tháng … sao thể … sao thể làm chuyện này”.
Hắn cười khẽ, trêu chọc nàng, “đối với thai phụ khác thì chắc chắn phải kiêng cử lâu hơn nhưng với thể trạng của nàng thì bây giờ làm vận động mạnh làm tới sáng cũng không sao”.
“Ô”, vận động mạnh còn làm tới sáng, nàng cũng đâu phải trâu, bị chọc tức đến đỏ mặt.
Tay nàng mò xuống dưới, nắm lấy cái đó của hắn bóp một cái.
Nhìn thấy hắn đau khổ, mồ hồi chảy đầm đìa, nàng thích ý cười ha ha.
“A, đừng”, cái tên xấu xa này, cứ thích tập kích ngực của nàng.
Nàng giãy dụa, la lớn, “ô ô, tên nam nhân nào cũng như vậy cả … chỉ biết ức hiếp những nữ nhân yếu đuối như ta”.
Hắn có chút ghen tỵ, cúi đầu xuống liền cắn môi nàng.
Bị chặn miệng, nàng tức tối ưm ưm. Nàng chưa la đủ mà sao không cho nàng la.
Tay Lâm Mộc dần dần hướng xuống phí dưới, vuốt ve đùi của nàng.
Trước sau gì cũng bị thịt, chủ động đỡ mất mặt hơn, nàng nghĩ nghĩ.
Chủ động câu lấy cổ hắn, dán sát lên cơ thể của nàng. Môi nhỏ nghịch ngợm, mút mút vành tai hắn.
Cảm nhận được sự run rẩy, nàng đắc ý, hướng xuống cổ hắn vừa hôn vừa cắn.
Nàng giống như con rắn nước quấn chặt lấy hắn, từng hơi thở nóng bỏng phả lên trên da thịt, hun đến da hắn từ trắng nõn đến đỏ hồng cả lên.
Tựa như cọng lông chim cọ cọ vào lòng hắn, hắn thực sự không chịu nổi nữa.
Lâm Mộc chụp lấy éo nhỏ của nàng, ấn thẳng xuống.
Chất trơn trợt đã lầy lội nơi cửa hang, hắn thuận thế một đường thẳng tiến vào.
Nơi đó của nàng vì vừa mới sinh con xong không lâu mà có chút mở rộng so với trước.
Phân thân của hắn vô tình đâm thẳng tới miệng tử cung của nàng, làm nàng tức khắc cao trào phải hừ nhẹ một tiếng.
Thỏa mãn bất ngờ ập đến làm hắn xém nữa đã thất thủ mà tiết ra.
Cố gắng kìm chế xúc động, hắn hít thở sâu điều hòa hơi thở. Phía dưới nhẹ nhàng luân động, phía trên không ngừng xoa nắn ngực sữa của nàng.
Bị nhấn chìm trong biển dục vọng, nàng rên rỉ giọng cũng khàn đi. Hai mắt đầy những giọt nước lấp lánh, mê đắm nhìn nhìn hắn.
Trên bầu ngực căng tròn, đầu ti e ấp vươn vấn vài giọt sữa trắng đục, làm người nhìn phải thèm thuồng.
Lâm Mộc nhìn chằm chằm làm nàng hơi hơi rợn người.
Bỗng ngậm lấy đầu ti, nhiệt tình mà mút. Từng dòng sữa thơm tho ngọt ngào đi vào miệng hắn, tốc độ phía dưới cũng nhanh dần lên.
Nàng cong eo ưỡn ngực, miệng cũng a lên một tiếng, một luồn mật dịch ở phía dưới hang động ào ạt trào ra.
Hắn than nhẹ, phía dưới cũng bắt đầu dùng sức.
Sức chịu đựng đã đến cực hạn, chân nàng quấn lấy eo hắn, ngón chân cũng xoắn lại.
Hắn thúc mạnh một cái, tất cả mọi thứ đều cho nàng.
Nàng yêu kiều rên rỉ mà nhận lấy, đạt đến cao triều lần nữa.
Vì quá mệt mỏi, nàng lăn ra ngủ khò, không thèm quan tâm người ở trên.
Lâm Mộc cười thỏa mãn, cũng không ép buộc nàng.
Rất săn sóc mà dùng khăn tỉ mỉ lau sạch sẽ thân thể nàng, rồi ôm nàng cùng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, nàng bị ánh nắng chói chang chiếu vào làm tỉnh giấc.
Một tay dụi dụi đôi mắt sưng vù, tay kia quơ lung tung tìm kiếm. Nhưng bên cạnh chỉ có đệm và chăn thôi.
Lồm cồm ngồi dậy bước ra cửa, vừa đi tới đã thấy hắn đang bận bịu nấu điểm tâm sáng.
Thấy nàng tự ý bước xuống giường, hắn quát khẽ, “làm sao lại vào đây”.
Nàng cười hì hì, “ta nhớ Mộc Mộc quá nha …. ừm, nhớ đồ ăn Mộc Mộc làm nữa ~”, nàng ngọt ngào nói.
Hắn có chút xấu hổ, quay mặt đi chỗ khác.
A, tên này chuyện thân mật nhất cũng làm rồi, còn xấu hổ chỉ vì một lời nói?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!