Tam Phu Ký - Chương 49: Thế thân trả đũa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
116


Tam Phu Ký


Chương 49: Thế thân trả đũa


Hậu bối xếp thành hàng chờ trưởng bối phát lì xì mừng tuổi.

“Mẫu thân chúc người trẻ mãi không già, sống lâu trăm tuổi”, Lôi Lôi ngọt ngào nói.

“ừm, ngoan lắm, lì xì của con”, Giang thị vỗ vỗ tay nàng, mỉm cười.

“Mẫu thân người là tốt nhất”, nàng lao tới ôm Giang thị, cười đến híp mắt.

Giang thị cười ha hả, “đứa trẻ này”.

…..

“Xe, pháo, ngựa ăn ăn … ta tới rồi”, nàng cười lớn vỗ vỗ vai Giang Tuấn.

“Các ngươi thật là gà”, nàng nhếch môi.

Bọn hắn: “ …………. ”, có lẽ bọn hắn không nên nhường nàng.

“Lôi tỷ, ăn chút điểm tâm đi”, Tiểu Mai nha hoàn của Giang thị cười nói.

“ừm ừm, ngon lắm …”, sắc mặt nàng bỗng tái lại, che miệng chạy ra ngoài.

Lâm Mộc lo lắng chạy theo nàng, “Lôi Lôi, đưa tay cho ta”.

“Cảm thấy thế nào … rồi”, nàng nàng có thai rồi. Hắn kích động kiểm tra lại mạch của nàng. “Lôi Lôi, nàng có thai được một tháng rồi”.

Nàng hớn hở, “thật vậy sao”. Nàng liền nhào tới ôm Mộc Mộc, “hay quá, chúng ta có Tiểu Mộc Mộc rồi”.

“ừm”, hắn ôm chặt nàng, khóe mắt có chút ướt.

“Giang Tuấn, Tiểu Thiên, Mộc Mộc, chúng ta ra ngoài mua chút đồ cho Tiểu Mộc Mộc đi”, nàng hưng phấn nói.

“Hôm nay là mùng một tết, không có ai bán đâu”, Giang Tuấn cười khẽ.

“A, ta quên mất”, nàng gải gải đầu.

“A, hay là bây giờ chúng ta đến Tây Dương Tử chơi đi, ở đó phong cảnh đẹp lại có nhiều thứ để chơi”.

“Nàng lại sợ lạnh chứ gì”, Tiểu Nam che miệng cười nói.

Ôi, hắn thật hiểu nàng mà, ha ha.

Bọn hắn nhìn nhau cười cười.

3 ngày sau … Tây Dương Tử

“hai chàng cảm thấy thành quả của ta và Tiểu Thiên như thế nào?”, nàng đắc ý hất mặt.

“Rất đẹp”, Giang Tuấn gật gật đầu.

“Lôi Lôi, nàng đi chậm thôi”, Lâm Mộc nói. Nàng suốt ngày nhảy nhót chạy nhảy khắp nơi làm hắn lúc nào cũng thấp thỏm lo sợ. Cho dù nàng đã từng con nhưng nữ nhân mỗi lần sinh nở đều sẽ có nguy hiểm, hắn không thể không lo lắng cho nàng.

“Mộc Mộc, sao tự nhiên chàng trở thành bà cô lải nhải không ngừng vậy nha”, nàng trêu chọc hắn. Nàng thực sự thấy hắn nói nhiều nha.

Nhưng mà tối đó, không biết vì sao ma xui quỷ khiến, làm nàng giở trò dai muốn trêu chọc bọn hắn. Ai ngờ bị bọn người áo đen bắt đi mất.

Nhà giam mật phủ công chúa, Thành Sở …

“Tạt nước cho ả tiện nhân kia tỉnh”, Hàm Vân_thập nhị công chúa Thành Sở, âm ngoan nói.

“Ưm”, đây là đâu? Nhìn nữ nhân y phục cao quý trước mặt, nàng có chút mơ hồ, nàng ta là … khuôn mặt nàng ta sao lại giống với khuôn mặt cơ thể trước đây của nàng? “ngươi là …”.

“ả tiện nhân ngươi không có tư cách biết ta là ai, dụng hình cho ta”, nàng ta ác độc nhìn Lôi Lôi với ánh mắt như nhìn sâu mọt.

Nàng trợn tròn mắt, không lẽ nàng ta là thế thân của nàng, lúc nàng rời khỏi Tiểu Thiên. Nhưng mà không phải Hương Liên tỷ đã nói nàng ta đã …

“A..”, bọn tay sai dùng roi da từng đợt từng đợt quất không nương tay lên người nàng. Nàng cắn răng, bản thân không thể xảy ra chuyện. Bọn hắn vẫn đang đợi nàng trở về thành thân, hỷ phục nàng vẫn chưa mặc thử đâu. “A a”, Tiểu Mộc Mộc còn chưa ra đời, nàng không thể có chuyện.

“Lại ngất nữa rồi, đừng để ả ta chết. Thôi thôi, mai bổn công chúa lại đến”, nàng phủi phủi váy bỏ đi.

5 ngày sau, tần suất bị tra tấn mỗi ngày một nhiều, sức khỏe của Lôi Lôi dù có tốt đến đâu cũng không thể nào chịu nổi. “Chết tiệt, sắp toi rồi, mấy tên đáng ghét này khi nào mới tới”, giọng nàng khàn đặc cố sức lắm mới thều thào được vài tiếng.

“Tiện nhân, bổn công chúa không biết ngươi cho đám nam nhân kia uống bùa mê gì mà làm cho bọn họ mù quáng như vậy?”, thật là không hiểu nổi, khuôn mặt nàng ta chỉ là ưa nhìn không thể nói là xinh đẹp … nàng ta có cái gì?

Nô tỳ cận thân của Hàm Vân dường như nghĩ ra cái gì thì thầm vào tai của nàng ta.

“Được, làm theo cách của ngươi đi”.

“Nô tỳ đi chuẩn bị”.

Nhìn thấy ánh mắt không hề có tí thiện cảm từ bọn họ, trong lòng Lôi Lôi có dự cảm không tốt.

….. Tây Dương Tử, Vinh lầu

“Chết tiệt, các ngươi cũng tìm ra tung tích của nàng”, Lâm Mộc lớn tiếng đập bàn, vẻ nho nhã ôn nhu thường ngày đã biến mất không sót lại chút gì.

“Ngươi có giỏi thì tìm nàng đi, tên vô dụng”, Giang Tuấn lạnh mặt đáp.

“Ngươi nói cái gì?”.

“Ta nói ngươi là tên vô dụng”.

“Dường như ta đến không đúng lúc thì phải”, Tạ miệng thối vốn là đến dự hỷ sự của Lôi Lôi, nhưng mà bọn hắn có vẻ không vui mừng lại dương dao chĩa kiếm? Có lẽ hắn nên chuồn thôi. Chưa kịp bước ra ngoài hắn đã bị bọn họ túm lại.

Tự nhiên bọn họ nhìn chằm chằm hắn làm gì? Cơ mà sao hắn không nhìn thấy Lôi Lôi, “nàng đâu rồi?”.

“Ta muốn mượn tình báo của ngươi”, Tiểu Thiên nói.

Tạ Dương Lâm phe phẩy quạt, xem ra là có chuyện gì rồi.

Vạn Hương lâu …

Xoa xoa trán, nàng chửi thầm, “cô ta bị bệnh rồi sao, chơi lớn như vậy?”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN