Có điều Lư Hạo Ba vẫn ở lại trong phòng, lúc này chắc không đủ khả năng đi theo ra đến cửa phòng mà đưa mắt tiễn biệt hai người.
Đoàn Phi Phàm nghênh ngang đi tới trước cửa phòng 107, móc chìa khóa ra mở cửa.
Trong phòng, đèn đang bật sáng.
Lư Hạo Ba thậm chí còn không tận dụng cơ hội kiểu “Vừa rồi trong phòng ngay cả đèn còn không bật.”
“Quên đưa đồ ăn cho mấy cậu ấy rồi.” Giang Khoát đặt chỗ hộp đồ ăn đang xách lên bàn.
“Để muộn một chút rồi lại đem qua. Vừa rồi mà đưa thật, cậu định nói cậu lấy chỗ đồ ăn này ở đâu ra?” Đoàn Phi Phàm mở máy lạnh, “Nấu trong phòng 107 hay sao?”
Trong phòng nhanh chóng vang lên tiếng ù ù của máy lạnh, chỉ vài giây sau là tiếng rung của cái cửa sổ cũng nhập cuộc.
Giang Khoát bật cười.
“Đóng cửa lại,” Đoàn Phi Phàm nói, “Lát nữa chắc sẽ qua đấy, lại cái màn chắc gườm gườm nhìn nhau chịu không nổi.”
Giang Khoát đóng cửa lại rồi nằm xuống chiếc ghế bố: “Có cần gọi điện cho chị Lữ Ninh không? Lư Hạo Ba mà hỏi một cái là lộ ngay, rồi hắn túm chặt không buông thì làm sao.”
“Hỏi quái gì,” Đoàn Phi Phàm nói, “Hắn đâu có biết Lữ Ninh, mà hắn cũng không đi hỏi đâu.”
“Không thận trọng gì cả.” Giang Khoát thuận miệng nói bừa một câu. Thực ra cậu không hề để tâm chuyện Lư Hạo Ba có đi hỏi hay không, hỏi rồi cậu cũng chẳng bận tâm. Thì đêm không về phòng đấy, đã sao nào, chỉ là kiểm phòng thôi mà, tưởng ai cũng là học sinh tiểu học yếu bóng vía đấy hả.
“Hắn ta có đi hỏi thật cũng chẳng việc gì,” Đoàn Phi Phàm nhìn cậu, “Lúc chị Ninh hỏi tôi hôm trước…”
Giang Khoát hiểu ra khá nhanh, cậu quay ngoắt lại nhìn Đoàn Phi Phàm.
“Tôi vốn không đồng ý ở chung với người khác,” Đoàn Phi Phàm nói, “Nhưng cũng không thể không giữ thể diện cho chị Ninh, nên tôi bảo nếu cậu đồng ý thì được thôi.”
Giang Khoát không nói gì.
“Kết quả là cậu không đồng ý.”Đoàn Phi Phàm nói, “Cũng chẳng đợi đến lúc chị Ninh nói với cậu.”
“Cái ông chú cậu.” Giang Khoát nghiến răng rặn ra mấy chữ.
Mấy câu này của Đoàn Phi Phàm thật khiến người ta điên tiết, tuy rằng hôm đó đúng là Giang Khoát không đợi cho Đoàn Phi Phàm nói hết đã chặn họng thể hiện ngay sự từ chối, tuy rằng bây giờ có hỏi cậu, cậu cũng vẫn sẽ là từ chối…
“Sao cậu lại có thể không biết xấu hổ mà nhận của tôi một ngàn rưỡi cho một cái ghế bố như vậy?” Giang Khoát nghiến răng tức tối.
“Cậu đồng ý đưa, tôi đương nhiên cần gì phải xấu hổ, cứ thế mà nhận thôi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi còn ưu ái chừa chỗ hạ giá cho cậu, cậu cũng không cần đó thôi.”
“Đệch.” Giang Khoát nhắm mắt lại.
“Trong đầu cậu không có khái niệm mặc cả với chặt chém, đúng không?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Tôi có khái niệm chặt gãy chân cậu đấy.” Giang Khoát nói.
Đoàn Phi Phàm không nói nữa, vừa cười vừa cầm điện thoại lên xem.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
Giang Khoát đang mải nghĩ cửa ở ký túc cách âm tệ thật, may mà 119 nằm ở trong cùng, tuy không có máy lạnh nhưng được cái yên tĩnh… Đúng lúc đó, ngoài cửa kêu đánh “Rầm” một tiếng.
Có người đạp cửa.
Chẳng cần nghĩ cũng biết đó là Lư Hạo Ba đang uất nghẹn họng.
“Con mẹ nó!” Giang Khoát từ trên ghế bật dậy, xông ra mở cửa.
Để ông đây thông họng cho mày!
Đoàn Phi Phàm còn không kịp kinh ngạc người này uống nhiều như vậy mà sao động tác lại nhanh như thế, cậu vội quẳng điện thoại xuống bàn rồi ra theo.
Kể cả có ra tay thì cũng không được ra tay ở 107, cậu cũng không muốn để người khác thấy Lư Hạo Ba với 107 có mối liên quan gì.
Cửa đúng là do Lư Hạo Ba đạp, Lý Gia không có cái gan này.
Giang Khoát chọn người cũng chọn khá đúng, lúc Đoàn Phi Phàm ra đến cửa, cậu ấy với Lư Hạo Ba đã đang đứng mặt đối mặt trừng trừng nhìn nhau.
“Đừng kiếm chuyện.” Lư Hạo Ba gằn giọng.
“Còn hơn là kiếm chuyện rồi không dám nhận.” Giang Khoát vốn đã không vui vẻ gì, lúc này tuy không to tiếng, nhưng giọng nghe rất khiêu khích, “Sao hả, cửa cũng đạp rồi, có thế thôi hả?”
“Ai đạp cửa chứ?” Lư Hạo Ba nói xong liền nhìn Lý Gia bên cạnh.
“Không nhìn thấy.” Lý Gia nói.
“Gọi đòn đúng không?” Giang Khoát nhìn Lư Hạo Ba.
“Không muốn học ở trường nữa đúng không?” Lư Hạo Ba đáp trả.
Nụ cười còn chưa kịp nở trên mặt Lư Hạo Ba, Giang Khoát đã thoi một cú vào bụng hắn.
Cú đấm này không nhẹ hơn cú đá lần trước.
Giang Khoát đánh xong lùi lại rồi, Lư Hạo Ba mới chầm chậm đứng thẳng dậy.
“Đừng chọc vào tao,” Giang Khoát chỉ vào mũi Lư Hạo Ba, “Đừng nói là một ngôi trường, tao có thể khiến mày không trụ lại được ở cả thành phố này luôn.”
Câu nói này khiến Lư Hạo Ba sững người.
Nhưng hắn là một người dễ kích động nên ngay giây sau đó, hắn vẫn bất chấp liều mạng xông vào.
Cửa phòng đối diện vang lên một tiếng động.
Trước khi Lư Hạo Ba kịp xông vào Giang Khoát, Đoàn Phi Phàm bước tới túm lấy cổ áo hắn, sẵn đà xoay nửa vòng kẹp cổ ấn hắn vào bức tường bên cạnh.
“Đừng làm to chuyện,” Đoàn Phi Phàm nói khẽ, “Học trưởng.”
Cửa phòng đối diện đã mở, có người thò đầu ra ngoài, nhìn thấy bọn họ liền ngớ ra, và cũng không thấy rõ người đang bị Đoàn Phi Phàm chặn lại là ai: “Sao vậy?”
“Ở đây này,” Đoàn Phi Phàm đưa tay vờ nhón một cái trên mặt tường bên cạnh tai Lư Hạo Ba, sau đó buông tay khỏi Lư Hạo Ba, bước lùi lại vài bước, đến lúc đụng phải người ở phòng đối diện mới vung tay thật mạnh, “Đậu! Con nhện to vãi…”
“Tao đệch!” Người phía sau hét lên một tiếng rồi sập cửa lại, ở bên trong la hét, “Đoàn Phi Phàm hình như vừa quăng một con nhện khổng lồ vào phòng tụi mình đấy!”
“Cái gì?” Trong phòng lập tức loạn lên, “Con gián to bằng bàn tay á?”
Giang Khoát với Lư Hạo Ba đứng nhìn nhau trong tiếng la hét ầm ĩ của phòng đối diện.
Đoàn Phi Phàm không nói nữa, mở cửa quay vào phòng 107.
Đợi một giây sau, phát hiện Giang Khoát vẫn chưa vào, cậu liền bước lùi ra, túm lấy lưng áo Giang Khoát kéo vào trong phòng, đóng cửa lại.
“Buông ra!” Giang Khoát giằng áo, “Làm gì vậy?”
“Cậu mới là làm gì vậy hả?” Đoàn Phi Phàm gằn giọng, “Giang Khoát, tôi cảnh cáo cậu.”
Giang Khoát nhìn cậu: “Cảnh cáo cái gì? Hay là cậu đánh tôi luôn đi?”
“Không được gây xung đột với Lư Hạo Ba tại bất cứ thời gian địa điểm nào có liên quan đến tôi,” Đoàn Phi Phàm nói gằn từng chữ, “Nghe hiểu chưa hả?”
Giang Khoát không nói gì, cậu cảm thấy được Đoàn Phi Phàm đang cố gắng kiềm chế lửa giận.
Phải tới mười giây trôi qua, cậu mới hít sâu một hơi rồi nói: “Đừng có nói chuyện với tôi bằng cái giọng này một lần nào nữa. Tôi không phải là cậu, và tôi vốn dĩ cũng chẳng có nghĩa vụ phải nghĩ cho cậu nhiều đến thế.”
Đoàn Phi Phàm cau mày.
“Tôi có thể không gây xung đột với hắn ta tại bất cứ thời gian địa điểm nào có liên quan tới cậu,” Giang Khoát nói, “Đó là vì vừa rồi cậu đã giúp tôi. Nghe hiểu chưa hả?”
“Hiểu rồi.” Đoàn Phi Phàm nói, “Còn cậu?”
“Cái ông chú cậu, nãy giờ tôi nói phí công vô ích hả?” Giang Khoát nói, “Hiểu rồi! Được chưa hả?”
“Cảm ơn.” Đoàn Phi Phàm nói.
Giang Khoát không thèm để ý đến Đoàn Phi Phàm nữa, quay đi nhìn ngó chỗ hộp đồ ăn trên bàn, sau đó chọn một hộp đựng dimsum nhỏ mở ra, nhón một miếng bỏ miệng, hùng hổ nhai mấy miếng.
Lúc ra tay với Lư Hạo Ba, cậu hoàn toàn chẳng suy nghĩ gì nhiều. Sau khi Đoàn Phi Phàm nói với cậu, cậu mới dần dần đi tới chỗ muốn biết rõ hơn.
Mâu thuẫn giữa Đoàn Phi Phàm với Lư Hạo Ba đã kết thúc bằng cái danh Anh hùng bảo vệ trường và một loạt các đãi ngộ đặc biệt, nếu lại gây ra chuyện gì đó ồn ào thì đúng là không phù hợp cho lắm.
“Vậy với cái danh Anh hùng bảo vệ trường đó, có phải cậu còn được tiền thưởng gì đó không?” Giang Khoát hỏi.
“Ừm, tiền thưởng với tiền thăm hỏi đều có.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Xứng với vết thương của cậu không?” Giang Khoát hỏi.
“Vết thương cũng không phải do Lư Hạo Ba gây ra,” Đoàn Phi Phàm nói, “Điểm này vẫn phải phải làm rõ là như vậy.”
“Hắn mà không gọi cậu tới, cậu cũng đâu gặp đám người đó,” Giang Khoát nói, “Dù sao nếu mà là tôi, hắn sẽ không thể bình yên vô sự thế này được, lại còn dám ngày nào cũng chạy theo kiếm chuyện.”
“Là kiếm chuyện với cậu, không phải kiếm chuyện với tôi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Hắn kiểm tra phòng cũng không kiểm 107.”
“Ý ngài đây là tất cả tại tôi chứ gì?” Giang Khoát nhìn cậu.
“Không phải sao?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Được rồi lại đây lại đây,” Giang Khoát đập bàn, “Con mẹ nó chứ tôi lập tức viết ngay thư cảm tạ rồi dán cổng ký túc cho cậu.”
“Cũng chẳng cần long trọng đến thế,” Đoàn Phi Phàm cười, “Cúi đầu cảm ơn là được.”
Giang Khoát không thèm để ý nữa, cậu ngồi lại xuống ghế cho tâm trạng trấn tĩnh lại một chút: “Tôi ngờ rằng cậu với Lư Hạo Ba có thù oán là do cái miệng cậu quá gọi đòn đi.”
Đoàn Phi Phàm dựa vào ghế cười mãi không thôi.
“Tôi hỏi cậu,” Đoàn Phi Phàm xoay xoay điện thoại, “ Câu vừa rồi cậu nói với Lư Hạo Ba, có thật hay không vậy?”
“Câu nào?” Giang Khoát nói.
“Khiến hắn không trụ lại nổi gì đó.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Tôi mà có khả năng đó thì có cần phải dặt dẹo qua ngày thế này không?” Giang Khoát tặc lưỡi một cái, “Tôi chỉ nói bừa một câu dọa hắn thôi.”
“Đồ trẻ con, lỡ người ta không tin thì mất mặt lắm.” Đoàn Phi Phàm cười.
“Chẳng phải cậu cũng nửa tin nửa ngờ đấy thôi,” Giang Khoát quay đầu nhìn cậu, “Không thì sao lại hỏi tôi chứ?”
“Ừm.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.
“Lư Hạo Ba khựng lại một cái là sẽ phải bắt đầu nghĩ ngợi, rút cuộc tôi lai lịch thế nào. Chỉ cần ngươi do dự là ta thắng rồi.” Giang Khoát rung chân một cái, lưng ghế đột nhiên ngả phẳng xuống đánh “Cạch” một tiếng, cậu cũng ngả người ra sau nằm xuống theo, “Đậu! Cái ghế mang tiếng đầu tư một đống tiền này, một đống tiền của ngài có được 500 tệ không đấy!”
Đoàn Phi Phàm thở dài: “Khoát thiếu gia, để tôi nói cho cậu một thông tin thường thức.”
“Nói.” Giang Khoát nằm bất động.
“Một trăm năm mươi tệ là có thể mua được một chiếc ghế nằm rất thoải mái rồi,” Đoàn Phi Phàm nói rất chân tình, “Còn có thể tặng kèm một cái đệm trải ghế với một cái gối dựa. Cậu mà cầm năm trăm đi mua thật thì có thể mua được một cái có chức năng mát xa.”
“… Vậy nên,” Giang Khoát im lặng một lúc, “Rút cuộc sao cậu lại không biết xấu hổ nhận của tôi 1500 tệ chứ?”
“Đêm nay tôi giảm giá cho cậu.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Thôi bỏ đi, cái giường ở phòng 119 tôi mới ngủ đúng một lần, hôm nay tôi phải hưởng thụ cho đã mới được,” Giang Khoát đứng dậy, cầm lấy hộp đồ ăn, nghĩ ngợi một chút rồi để lại một hộp xá xíu, “Đi đây.”
“Nếu cậu thấy nóng, buổi tối có thể ra chỗ chú Triệu,” Đoàn Phi Phàm nói, “Chỗ chú ấy cũng có máy lạnh, miễn phí.”
Giang Khoát bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Kỳ thực cũng không phải là quá nóng, vẫn đỡ một chút so với mấy hôm trước.
Giang Khoát tự an ủi mình.
Lúc đẩy cửa vào phòng 119, cậu lại cảm thấy hoàn toàn không thể an ủi nổi.
Trong căn phòng bốn cậu con trai lớn tướng chen chúc ở, chỉ riêng thân nhiệt thôi cũng đủ khiến nhiệt độ phòng tăng lên mấy độ rồi.
“Vừa rồi có phải cậu lại đánh Lư Hạo Ba không đấy?” Lý Tử Nhuệ hỏi.
“Không có,” Giang Khoát lần lượt mở các hộp đồ ăn ra, “Ăn khuya chút không?”
“Nhiều món ghê ta!” Đường Lực trầm trồ, “Hôm nay cậu đi đâu ăn đấy?”
“Đừng hỏi,” Lý Tử Nhuệ lấy một đôi đũa, “Cứ ăn là được, loại nhà hàng cao cấp này, có nói chúng ta cũng không có cửa đi ăn đâu.”
“Cũng phải.” Đường Lực gật đầu.
Mã Tiếu không nói gì, bước tới ngồi xuống bên bàn, gắp một miếng ngỗng quay cho vào miệng, sau đó phát ra một tiếng: “Ừm…”
“Đây không phải đồ ăn dư phải không?” Đường Lực gắp một con tôm, “Còn có cả nước chấm, lại là gọi riêng mang về hả?”
“Ừm, tôi thấy ăn khá ngon,” Giang Khoát nói, “Nên mang về một ít cho mấy cậu thử. Nếu các cậu thấy ngon, tối mai hoặc tối ngày mốt có thể đi ăn.”
Đường Lực khựng lại: “Sẽ không kịp về kiểm phòng đâu.”
“Hôm nay Lư Hạo Ba ngồi ở phòng tụi mình hơn một tiếng đồng hồ,” Lý Tử Nhuệ kéo ghế ngồi bên cạnh Giang Khoát, “Cậu không biết khó chịu đến thế nào đâu, lại còn chẳng có chuyện gì để nói, mọi người đều đờ cả ra. Thế rồi hắn bắt đầu xoi mói, tôi phải lau lại nhà thêm một lần đấy.”
“Đậu.” Giang Khoát nói.
“Cậu chuyển sang 107 thật hả?” Đường Lực hỏi.
“Không,” Giang Khoát nói, “Nhưng cũng có thể là như vậy… Nếu cần, tôi sẽ…”
“Không cần,” Đường Lực vội nói, “Ý tôi không phải là vậy, tụi tôi sẽ không phải vì cậu có mâu thuẫn với Lư Hạo Ba mà bảo cậu chuyển phòng.”
“Cái chính là Lư Hạo Ba cũng không phải chỉ kiếm chuyện với cậu,” Lý Tử Nhuệ nói, “Hắn ta nhìn ai cũng không vừa mắt. Buổi tối cậu không ở đây, hắn vẫn hành hạ chúng tôi, chốc lại cái này chưa gọn gàng, chốc lại cái kia chưa sạch sẽ. Không chiều nổi hắn cũng đúng thôi. Vào học cái trường này có được mấy đứa tử tế? Không phải hắn, cũng chẳng phải tụi mình.”
“Trường tụi mình là hạng hai đấy.” Đường Lực khổ sở nhắc nhở Lý Tử Nhuệ.
“Hạng hai thì làm sao?” Lý Tử Nhuệ nói, “Nếu không sáp nhập, trường tụi mình còn là hạng ba đó.”
Giang Khoát không nói gì, chủ đề câu chuyện dần dần chuyển sang tranh luận trường này rút cuộc thuộc hạng nào.
Sếp Giang hẳn sẽ rất vui được tham gia kiểu thảo luận thế này. Ông cảm thấy trường thế này học xong cũng chẳng ý nghĩa gì, có khoảng thời gian vài năm này là đủ để Giang Khoát từ mức độ cơ sở của công ty dần dần học lên.
Giang Khoát cũng chẳng hề muốn học cho lắm, đúng như bố cậu nói, nếu như thực sự muốn học thì sau này cậu hoàn toàn có thể học lại, không nhất thiết phải học cái trường này bằng được.
Chỉ là cậu không muốn làm việc, không muốn thực sự bước vào một trạng thái cần phải bắt đầu suy nghĩ cho ngày mai.
Dù cho ở một ngôi trường như thế này, học một chuyên ngành kiến trúc cảnh quan mà cậu hoàn toàn chẳng biết phải làm gì, thì vẫn còn đỡ hơn so với việc phải lập tức cố gắng quét sạch cảm giác mờ mịt mơ hồ.
Cửa sổ phòng tuy mở nhưng hầu như không có cách nào lưu thông với khối không khí hơi thấp hơn ở bên ngoài, bước ra ban công là thấy mát hơn hẳn trong phòng.
Giang Khoát trằn trọc trên giường tới nửa đêm vẫn không ngủ được, nếu còn trằn trọc nữa, cậu sợ sẽ đánh thức hết mọi người trong phòng mất.
Cậu ngồi dậy xuống khỏi giường rồi đi ra khỏi phòng.
Được cái nóng truyền cảm hứng, cậu sẽ không qua 107, khách sạn cũng không thực tế cho lắm, nhưng có một chỗ cậu có thể đi.
Lúc đi qua phòng trực ban, cậu không tránh né mà đi thẳng tới bên cửa sổ: “Chú Triệu…”
Bên trong ô cửa, chú Triệu đang cùng Đoàn Phi Phàm ngồi đối diện ở một cái bàn nhỏ, vừa ăn vừa nói chuyện.
“Ừ?” Chú Triệu quay lại đáp, rồi đứng dậy mở cửa sổ, “Có việc gì?”
Có lẽ do đang ăn đồ cậu mang về nên trông chú Triệu có vẻ rất hiền hòa.
“Cháu phải ra ngoài một chuyến,” Giang Khoát nói, “Ra bãi đậu xe, lấy đổ để trong xe.”
“Giờ mấy giờ rồi, mai không được sao?” Chú Triệu nhìn chiếc đồng hồ trên cái bàn nhỏ, “Đã quá 2 giờ đêm rồi.”
“Để cậu ấy đi đi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Nếu không phải đồ cần gấp thì cậu ấy cũng đã không cần phải ra lấy giờ này.”
“… Được, yên lặng mà đi,” Chú Triệu đưa chìa khóa ra, “Chìa cậu cứ cắm ở ổ khóa, lúc về khóa lại rồi đưa tôi.”
Đi ra khỏi tòa nhà ký túc, Giang Khoát nhận ra gió đã nổi lên rồi.
Gió lại còn rất lớn, thổi phồng cả áo cậu.
Sắp mưa to chăng? Trời sắp mát chăng?
Ông trời cũng muốn làm người tử tế rồi chăng?
Bãi đậu xe ban đêm rất ít xe, tính cả xe của cậu, tổng cộng chỉ có ba xe.
Cậu đi vòng ra sau xe, thò tay vào trong ống xả lấy chìa khóa ra, mở cửa xe rồi ngồi vào.
Mở máy lạnh, bật nhạc, chỉnh lưng ghế.
Thật sung sướng.
Thế này chẳng sướng hơn nằm ghế bố sao, sớm biết thì đã chẳng vội đem xe đi sửa rồi.
“Cậu còn nói đỡ cho cậu ta nữa!” Chú Triệu thở dài, “Đây mà là ra bãi đậu xe lấy đồ sao? Có ra bãi đậu xe đào kho báu thì giờ cũng phải quay về rồi.”
Đoàn Phi Phàm cười, mở hộp malatang mới mua về.
“Vừa rồi cậu có ra xem bãi đậu xe không?” Chú Triệu hỏi.
“Cháu ra lấy đồ ăn người ta giao, tự nhiên đi vòng ra bãi đậu xe làm gì?” Đoàn Phi Phàm nói, “Bên ngoài trời mưa, cháu suýt nữa thì ướt hết.”
“Cậu bao che cho cậu ta phải không?” Chú Triệu trợn mắt.
Đoàn Phi Phàm không nói gì, chỉ cắm cúi ăn.
Chắc Giang Khoát đi khách sạn rồi. Lúc này trời đã mát mẻ, nhưng lúc nửa đêm vẫn còn oi bức, xét khả năng chịu nhiệt của Giang Khoát thì ở phòng 119 chắc chắn không thể ngủ được, phòng 107 thì có đánh chết cũng không qua. Cách duy nhất là đi khách sạn thuê phòng.
Bên ngoài, một tia sét đánh ngang trời, chiếu căn phòng thường trực của chú Triệu sáng như ban ngày, tiếp đó là một tràng sấm rền, nổ ngay trên nóc tòa nhà ký túc.
Miếng đậu phụ cá chú Triệu đang gắp trên tay rơi xuống bàn.
“Bố cậu thế nào rồi?” Chú Triệu gắp miếng đậu lên, thổi mấy cái rồi lại bỏ vào miệng.
“Xem ra vẫn ổn, rất có tinh thần.” Đoàn Phi Phàm đi ra cửa sổ nhìn, bên ngoài đã thấy những hạt mưa to đùng nhìn rõ đường rơi đang trút xuống.
“Hạt mưa to bằng nắm tay thế này.” Cậu cảm thán.
“Hết trận mưa này là vào thu rồi,” Chú Triệu nói, “Cậu sắp tới lúc qua chỗ tôi ăn lẩu rồi đấy, bảo chú cậu làm cho tôi ít thịt ngon.”
“Không thành vấn đề.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.
Lúc gần 4 giờ sáng, Đoàn Phi Phàm chuẩn bị về phòng, bên ngoài tiếng mưa gió ầm ầm, đóng cửa sổ một cái là thành khúc hát ru.
Ngày mai nói không chừng cả trường sẽ ngập.
Cậu vươn vai duỗi lưng, vừa bước ra khỏi phòng trực ban thì nhìn thấy ở phía cổng, một cánh tay thò vào giữa sấm đánh chớp rạch.
Dựa vào chiếc đồng hồ đeo tay ngầu lòi cách nửa dặm vẫn có thể nhận ra kia thì đó là Giang Khoát.
Giang Khoát mở cổng, toàn thân ướt như chuột lột bước vào, đưa chìa khóa qua cửa sổ cho chú Triệu: “Trả chìa khóa cho chú.”
“Vậy là cậu đi đâu về đấy?” Chú Triệu nhìn cậu.
“Chỉ đi từ bên ngoài tòa nhà về đây thôi,” Giang Khoát hất hất tóc, “Đây mà là mưa sao? Đây là thác đổ.”
Đoàn Phi Phàm không nói gì, cậu nhận ra biểu cảm trên mặt Giang Khoát hơi có chút lơ mơ, như thể vừa tỉnh ngủ. Nhưng cứ coi như đang ngủ ở khách sạn đi nữa thì cũng đâu cần phải quay về trước sớm như vậy…
Đoàn Phi Phàm đột nhiên hiểu ra, cậu liền hỏi: “Cậu ngủ trong xe phải không?”
Giang Khoát nhìn cậu: “Ừm, so với một ngàn rưỡi tiết kiệm hơn nhiều.”
Ngủ trong xe rất thoải mái, chỉ tại mớ sấm đánh này, chớp rạch này, mưa lớn này, đì đùng ầm ĩ hành hạ một trận khiến Giang Khoát vừa hoảng vừa sợ, cảm giác như mình đang ngủ bên vệ đường.
Nhiệt độ cũng đã giảm, cậu bèn cứ thế lái luôn xe về bên ngoài tòa nhà ký túc, định bụng về phòng ngủ.
Sớm biết từ chỗ xuống xe vào đến trong tòa nhà lại có thể bị mưa ướt như thế này, cậu đã không quay về. Thế này về phòng thay đồ xong thì còn ngủ nghê cái quái gì nữa.
Điều an ủi duy nhất chính là sau khi về đến phòng, cậu phát hiện không còn nóng nữa. Lúc gió từ quạt máy tạt vào người thậm chí còn thấy hơi lạnh.
“Cậu đây là…” Đường Lực đang đóng cửa sổ ngoài ban công, nhìn thấy cậu vào phòng liền giật bắn mình, “Cậu đi ra ngoài hả?”
“Ừm.” Giang Khoát thay đồ trên người với tốc độ trước giờ chưa từng có, sau đó vội nằm ụp xuống giường trước khi hết cơn buồn ngủ.
“Có việc gì thế?”
Đoàn Phi Phàm dậy sớm, đang đứng đánh răng thì nghe thấy bên ngoài có tiếng chú Triệu.
“Chú Triệu,” Cậu vội ra mở cửa, “Sao vậy?”
“Cái cậu Giang Khoát kia!” Chú Triệu vừa đi vào phòng vừa bừng bừng tức giận mà nói, “Cậu ta đem cái xe đua đậu chắn ngay cổng ký túc! Chỗ đó là chỗ đậu xe hả?”
“Tôi đệch,” Lý Tử Nhuệ chạy tóe khói vào phòng, đập rầm rầm vào bên giường Giang Khoát mấy cái, “Giang Khoát! Dậy mau! Xe của cậu sao lại đậu bên ngoài cổng ký túc hả?”
“Hử?” Giang Khoát trở người, mơ mơ màng màng nhìn Lý Tử Nhuệ hồi lâu mà mặt mũi vẫn lơ ngơ.
“Gì hả?” Đường Lực đứng cạnh giật mình hỏi.
“Vừa rồi tôi định đi ăn sáng, vừa ra cổng đã thấy con xe của Giang Khoát chắn trước cổng ký túc,” Lý Tử Nhuệ rất phấn khích, “Có phải cậu lại đang gây rối không đấy? Là cố ý hả? Chọc tức Lư Hạo Ba hả?”
“Thằng đó mà xứng?” Giang Khoát cuối cùng cũng tỉnh ngủ, vội vàng trở mình nhảy xuống khỏi giường, chộp lấy chìa khóa rồi đi luôn dép lê ra ngoài, “Tôi không có đậu chắn trước cổng, tôi cảm giác mình đậu bên cạnh cổng mà.”
“Chính giữa hơi chếch qua trái.” Lý Tử Nhuệ hớn hở đi theo cậu.
“Giang Khoát!” Chú Triệu đứng cách ba mét đang chỉ cậu mà hét.
“Cháu lái đi ngay đây lái đi ngay đây.” Giang Khoát vội rảo bước chạy.
“Lái quay lại bãi đậu xe hả?” Lý Tử Nhuệ cũng chạy theo.
“Ừm,” Giang Khoát nhìn cậu ta, “Cậu muốn lái hay muốn lên xe ngồi một cái?”
“Tôi không biết lái xe,” Lý Tử Nhuệ nói, “Cậu chở tôi đi một vòng nha?”
“Được.” Giang Khoát gật đầu.
Lúc chạy qua phòng trực ban, Giang Khoát nhìn thấy Đoàn Phi Phàm với cái bàn chải ngậm trong miệng.
Vị bạn học này, không phải tôi cứ nhất quyết gây xung đột với Lư Hạo Ba tại thời gian địa điểm liên quan đến cậu, mà điểm mấu chốt là đâu đâu có chuyện là cũng thấy ngài đây góp mặt, không phải sao…
Vừa ra đến cổng, Giang Khoát nhìn thấy chị Ninh đứng bên cạnh cái xe.
“Chị Ninh.” Giang Khoát chào chị.
“Dời xe hả?” Lữ Ninh hỏi.
“Dạ, em lái quay về bãi đậu xe ngay đây.” Giang Khoát nói.
“Chở chị đi một đoạn nha,” Lữ Ninh nói, “Nói chuyện chút.”
———————————