Tam Phục - Chương 16-1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
50


Tam Phục


Chương 16-1


Giang Khoát tay cứ che mãi trên mắt, rất lâu vẫn không nhúc nhích, cũng không nói gì.

Đoàn Phi Phàm vốn định lấy khăn giấy trên bàn đưa cậu ấy, nhưng quan sát một lúc thì thấy có vẻ như không phải đang khóc.

Vậy nên cậu liền mặc định là đang ngủ, dù sao thì mỗi lần cậu ấy sang 107 cũng đều là để nằm ghế mà ngủ.

Đoàn Phi Phàm xem nhóm chat, Đinh uy vũ đã tràn đầy nhiệt tình giới thiệu xong với mọi người về nhà hàng bên hồ đắt mất hết tính người cùng với lý do cho vụ nhà hàng đó, hiện tại đã bắt đầu bàn về các món ăn.

Mấy người này hiện tại đang rất hăng hái sôi nổi, bằng giờ năm ngoái, Lưu mình dây với Tôn tráng sĩ cũng đang trốn trong phòng ký túc thở dài bảo ở nhà vẫn thích hơn.

Cảm giác nhớ nhà, Đoàn Phi Phàm thực sự hiểu nó là như thế nào. Sau khi bố bị dẫn đi, cậu được đưa tới nhà chú thím, trong hai ba năm đầu tiên đó, cậu rất nhớ nhà, vô cùng nhớ nhà.

Mặc dù trước đây, trong nhà cũng chỉ có hai người là cậu với bố, người mẹ đã ly hôn với bố thì cách hai ba tháng mới đến gặp cậu một lần, nhưng đó cũng là cảm giác có một gia đình.

Sau này bất kể là ở nhà bà, hay là ở nhà chú, dù cho mọi người đều đối xử với cậu rất tốt, cậu vẫn không thể có lại kiểu cảm giác thuộc về chỉ riêng có ở nhà mình.

Vì vậy đã rất lâu rồi cậu không còn nhớ nhà. Cậu có thể nhớ bà, có thể nhớ chú thím, nhưng duy chỉ có nhà là chẳng thấy nhớ cho lắm.

“Có khăn giấy không?” Giang Khoát đột nhiên lên tiếng, tay phải vẫn che trên mắt.

Đoàn Phi Phàm cầm khăn giấy để trên bàn đưa qua, Giang Khoát giơ tay trái nhận lấy, sau đó rút một tờ, nhanh chóng bỏ tay phải ra, ấn tờ giấy lên mắt.

Trên mu bàn tay phải cậu ấy toàn là nước mắt.

Nước mắt đã chảy đi đâu nhỉ?

“Tôi cứ tưởng cậu xì mũi đấy.” Đoàn Phi Phàm không khỏi thắc mắc.

“Có phải não cậu úng nước không đấy?” Giang Khoát bỏ khăn giấy ra, ngồi thẳng dậy nhìn cậu, viền mắt vẫn có thể thấy còn chút đỏ hoe.

“Vừa rồi tôi không thấy nước mắt trên mặt cậu.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Tôi đang nằm mà! Nước mắt đương nhiên là chảy ngược ra sau tai rồi còn gì!” Giang Khoát thấy hơi bị cạn lời.

“Vậy cậu khóc đi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi tránh đi một chút? Cho cậu khóc thoải mái?”

“Khóc xong rồi!” Giang Khoát ném miếng giấy vào thùng rác bên cạnh ghế rồi lại dựa lưng vào ghế mà thở dài, “Như cậu lại sướng, muốn về nhà lúc nào cũng được. Nhà cậu gần trường lắm phải không?”

“Ừm,” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Cưỡi xe đạp điện mà nhanh một chút thì chỉ hơn mười phút, là nhà chú tôi.”

“Cậu ở nhà chú hả?” Giang Khoát quay qua, “Nhà cậu đâu? Xa hả?”

Đoàn Phi Phàm không nói gì.

“Không nói thì thôi.” Giang Khoát quay đi.

“Lễ Quốc khánh là cậu có thể về nhà được rồi, cũng chẳng còn mấy bữa nữa.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Tôi không về.” Giang Khoát nói.

Đoàn Phi Phàm nhìn cậu: “Nhớ nhà đến phát khóc mà không về?”

“Tôi đơn giản là cảm thấy ở nhà thật thoải mái tiện nghi nên tức mà khóc,” Giang Khoát nói, “Rồi nghĩ tới việc vẫn còn bốn năm nữa nên cũng tuyệt vọng mà khóc thôi.”

“Sắp lắp máy lạnh rồi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Làm gì có chuyện thảm tới bốn năm.”

“Một cái máy lạnh thì đã thấm vào đâu?” Giang Khoát đập vào tay vịn ghế, “Máy giặt cũng phải nộp đơn đăng ký nữa… Đúng rồi, chú Triệu có lắp được máy giặt không nhỉ? Có giúp lắp đặt được không ta? Loại thu phí ấy, chị Ninh nói tôi có thể để một cái ở trong phòng.”

“Lắp máy giặt ấy hả?” Đoàn Phi Phàm chưa hiểu.

“Cái chính là tôi không muốn làm ồn ào quá, nên mới không gọi thợ tới lắp rồi,” Giang Khoát hạ giọng, “Nếu làm giống như hôm nọ, nhờ bên trung tâm thương mại giúp tôi mang tới thì ồn ào quá, tôi nghĩ nếu như chú Triệu biết làm thì nhờ luôn chú ấy lắp giúp luôn, cho đỡ gây chú ý.”

Qua một lúc lâu, Đoàn Phi Phàm mới hỏi một câu: “Đồ cậu mua là linh kiện hả?”

“… Cái gì?” Giang Khoát không hiểu.

“Máy giặt thì phải lắp kiểu gì?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Vậy nên tôi mới không hỏi cậu biết lắp hay không đó.” Giang Khoát nói, “Người ở tuổi chú Triệu sẽ có tay nghề thực hành cao, trước giờ cái gì cũng tự lắp đặt tự làm hết, chắc là chú ấy sẽ biết.”

“Không phải,” Đoàn Phi Phàm xua tay nhìn cậu, “Máy giặt thì có cái gì cần phải lắp đặt chứ?”

“Làm sao tôi biết được?” Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm, “Tôi mà biết thì tôi còn kiếm chú Triệu làm gì?”

“Lại đây,” Đoàn Phi Phàm lấy điện thoại ra, vừa bấm vừa nhích gần lại phía Giang Khoát, “Vị Tinh Thùy Bình Dã Khoát thiếu gia này, chúng ta học một bài nhé, về cách lắp máy giặt.”

Giang Khoát không nói gì, nhíu mày nhìn một bức ảnh máy giặt trên điện thoại của Đoàn Phi Phàm.

“Đây là miệng dẫn nước vào, đây là ống dẫn nước ra,” Đoàn Phi Phàm nói, “Chỉ cần dùng một đường ống nối từ vòi nước vào đây, với lại dẫn ống thoát nước này tới phía dưới bồn cầu hoặc bồn rửa mặt, vậy là xong.”

Giang Khoát nhìn cậu, không nói gì.

“Hiểu chưa hả?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Nối thế nào?” Giang Khoát hỏi.

Lần này thì Đoàn Phi Phàm không nói nên lời.

Cậu im lặng phải tới chục giây, bấm thoát khỏi trang có hình chiếc máy giặt rồi nhìn Giang Khoát: “Cậu định trả chú Triệu bao nhiêu tiền?”

“… Tôi không biết nên đưa bao nhiêu,” Giang Khoát cẩn thận suy nghĩ một hồi, “Một ngàn?”

“Xong luôn, tôi lắp giúp cậu.” Đoàn Phi Phàm nhanh chóng bấm mã nhận tiền của mình, “Quét đi.”

“Đợi đã!” Giang Khoát vội cao giọng, lùi lại phía sau, nhìn cậu chằm chằm, “Cậu lại định bẫy tôi!”

“Được, không bẫy cậu!” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi chừa chỗ cho cậu trả giá đó, cậu mặc cả đi.”

Giang Khoát nhìn cậu chăm chú, hồi lâu sau mới hỏi: “Cậu chắc chắn biết lắp chứ?”

“Tôi mà lắp không được, tôi sẽ đem ba ngàn tệ lần trước trả lại cậu.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Được, cậu nhớ lời cậu đấy nhé.” Giang Khoát lại cẩn thận cân nhắc, sau đó mặc cả, “Chín trăm?”

“Quét đi.” Đoàn Phi Phàm nói.

Giang Khoát không nhúc nhích: “Có phải tôi trả hớ quá không?”

“Mặc cả thì một lần thôi, mặc cả xong người ta đồng ý thì cậu lại hối hận. Trò này mà làm ở chợ là bão táp nổi lên đấy, biết không?”

Giang Khoát quét mã rồi chuyển tiền.

Trước đây cậu sẽ chẳng nghĩ ngợi nhiều, nhưng bây giờ, cậu đã lĩnh hội ý nghĩa sâu sắc của việc mặc cả nên cứ cảm thấy có gì đó không ổn.

“Có phải tôi trả hớ quá không?” Cậu lại hỏi.

“Đúng.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.

“Nếu là cậu thì trả bao nhiêu?” Giang Khoát hỏi.

“Đừng hỏi nữa,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cậu là người trả một ngàn rưỡi để ngủ ghế bố cơ mà, sao lại làm rộn lên vì chín trăm tệ chứ?”

“Cái ông chú cậu.” Giang Khoát đứng dậy.

“Dù sao thì tôi đảm bảo sẽ lắp ngon lành cho cậu.” Đoàn Phi Phàm nhìn điện thoại, “Sắp năm rưỡi rồi, ra đợi tụi nó thôi.”

“Ừm.” Giang Khoát đáp. Khi cùng Đoàn Phi Phàm ra khỏi 107, nhân lúc Đoàn Phi Phàm mải nhìn điện thoại không phòng bị gì, cậu lại gặng hỏi thêm một câu: “Nếu là cậu thì cậu trả bao nhiêu?”

Có điều cậu đã tính nhầm, Đoàn Phi Phàm không hề thuận miệng trả lời luôn, mà lại nhìn cậu một cái, đóng cửa lại, xoay người đi ra ngoài rồi mới nói một câu: “Một trăm.”

Giang Khoát chưa kịp phản ứng gì, cậu ấy đã chạy luôn.

Con số này khoảng cách chênh lệch hơi bị quá xa, Giang Khoát gần như không thể nào so sánh nổi. Con mẹ nó, chừa chỗ cho mặc cả là chừa chỗ thế này sao? Khoảng chừa chỗ này đủ nhét cả một ngôi nhà ấy chứ.

Phải một lúc lâu sau, cậu mới chửi được một câu: “Đúng đồ chó chết.”

“Giang Khoát!” Đinh Triết đứng ở cửa ký túc, thấy cậu ra liền vẫy tay, “Cảm ơn nha!”

“… Khỏi khách sáo.” Giang Khoát vừa bị lừa mất tám trăm, đã thế lại là sau khi bị lừa liên tục hai lần, cuối cùng mới biết mình bị lừa thì lại bị lừa tiếp lần thứ ba, vậy nên hiện tại cậu thấy hơi không chịu nổi vẻ hớn ha hớn hở của Đinh Triết.

“Đi kiểu gì?” Đổng Côn hỏi.

“Tôi lái xe chở đi, không đủ chỗ thì gọi taxi.” Giang Khoát nói.

“Tôi lái cho,” Đổng Côn vội nói, “Tôi chịu không nổi cái ghế sau dành cho trẻ em đó.”

“Vậy bốn cậu gọi taxi đi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi đi xe cậu ấy.”

Đinh Triết định nói gì rồi lại thôi, xem chừng lại muốn ngồi ghế phó lái bên xe Giang Khoát, nhưng lại cảm thấy không thân với Giang Khoát bằng Đoàn Phi Phàm, vậy nên cuối cùng cậu ta khoát tay: “Được, tụi này gọi taxi.”

Bãi đậu xe như thường lệ vẫn chẳng có mấy xe, Giang Khoát lên xe, nhìn Đoàn Phi Phàm ngồi vào ghế phó lái.

“Sao hả?” Đoàn Phi Phàm kéo dây an toàn, “Tính thu phí đi xe hả?”

Giang Khoát không thèm trả lời, cứ thế khởi động xe.

Xe rồ ga, những người ngồi quanh và đi quanh đó đều ngoái lại nhìn.

Cậu đánh lái, cho xe chạy ra khỏi bãi đậu xe.

Ra khỏi trường, Đoàn Phi Phàm phát hiện Giang Khoát không lái xe về phía nhà hàng mất hết tính người.

“Cần tôi chỉ đường cho cậu không?” Cậu hỏi.

“Khỏi cần,” Giang Khoát nói, “Có việc khác cần làm trước, hoãn hai chục phút.”

“Được.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.

Lúc lái xe chứ không đua xe, Giang Khoát chạy rất cẩn thận, mặc dù cả đường đi, tốc độ đều bị áp giới hạn, gặp chiếc xe nào không tuân thủ quy định dù nhỏ, cậu đều không nhường dù chỉ một ly, nhưng nhờ vào lợi thế là hầu hết mọi người sẽ đều giữ khoảng cách với một chiếc xe như thế này nên rất suôn sẻ mà chạy, chỉ hơn mười phút, xe đã tiến vào một trạm xăng.

“Gần trường cũng có trạm xăng mà.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Chỗ đó không có xăng 98, chỗ này là tôi thấy lúc cùng Đại Pháo đến trường,” Giang Khoát cho xe chạy tới vị trí đổ xăng, hạ cửa sổ xuống, nói với nhân viên bên cạnh, “Đầy bình.”

Đoàn Phi Phàm im lặng, cậu đã đoán ra Giang Khoát định làm trò gì.

Quả nhiên sau khi đổ đầy bình, Giang Khoát quay sang nhìn cậu: “Đi trả tiền đi.”

“Trả thù hả?” Đoàn Phi Phàm cười rồi xuống xe, đi trả tiền xăng.

Phải nói là chiêu này Giang Khoát chơi hơi bị được, bình xăng của cậu ấy xem ra không còn nhiều, lần đổ đầy bình này mất hơn năm trăm.

Khoản lỗ chín trăm lập tức được bù lại quá nửa.

Trở lại trong xe, Đoàn Phi Phàm thấy Giang Khoát rõ ràng tâm trạng vui vẻ hẳn lên, cậu ấy mở nhạc, ngón tay gõ theo nhịp điệu trên vô lăng.

“Tâm trạng không tệ nhỉ?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Cũng tạm.” Giang Khoát đạp chân ga, chiếc xe gầm rú phóng ra khỏi trạm xăng.

Đi được nửa đường, cậu ấy lại thở dài: “Tôi thật sự không hề biết mấy chuyện chi tiêu này rút cuộc nên là bao nhiêu tiền.”

“Trước giờ chưa từng bận tâm sao?” Đoàn Phi Phàm cười.

“Ừm.” Giang Khoát nghĩ ngợi, “Không biết em tôi nó có thế này không.”

“Đại tiểu thư với đại thiếu gia chắc sẽ không có khác biệt lớn lắm đâu.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Con bé hơi có chút khác tôi.” Giang Khoát nói.

Đoàn Phi Phàm đợi nghe xem khác như thế nào, nhưng Giang Khoát lại không nói nữa.

Lúc đi tới nhà hàng, Giang Khoát quá mức tự tin, không nghe theo sự chỉ dẫn của Đoàn Phi Phàm nên rẽ sai một ngã tư, phải đánh một vòng xa nên đến nhà hàng muộn hơn nhóm Đinh Triết gần nửa tiếng đồng hồ.

Bốn người kia đã vào phòng riêng, vừa nhìn thấy hai người đi vào, Lưu Bàn đã chắp tay làm lễ: “Giang Khoát, chầu này được lắm.”

“Cao cấp quá.” Tôn Quý nói, “Tốn kém lắm.”

“Không sao,” Giang Khoát nói, “Bảo họ cho đồ ăn lên đi. Uống gì không?”

“Hôm nay đừng uống nữa, không thì cậu lại phải gọi người lái hộ đấy,” Đinh Triết nói, “Không yên tâm.”

“Các cậu uống đi, ăn uống thoải mái,” Giang Khoát nói, “Tôi uống trà.”

Lúc đợi đồ ăn lên, mấy người ngồi tán dóc, không có Đại Pháo, lại có thêm hai người phe mình, Đinh Triết Đổng Côn không còn cái kiểu ngượng nghịu trước khi khai cuộc như lần trước.

“Giang Khoát, hỏi cậu một chuyện.” Đinh Triết nằm bò ra bàn, “Nghe nói hôm nay cậu bắn đạn thật hơi bị đỉnh, mấy người phòng cậu bảo bình thường cậu còn chơi bắn đĩa bay nữa, đúng không?”

“Chơi hết rồi,” Giang Khoát nói, “Trước đây mỗi kỳ nghỉ, tôi đều đến chỗ tập bắn…”

“Cậu còn chơi gì nữa?” Đổng Côn cũng ghé lại, “Có phải cưỡi ngựa bắn cung nhảy dù lái máy bay đều làm được?”

“… Trừ lái máy bay ra, mấy trò kia tôi đều chơi rồi,” Giang Khoát nói, “Chỉ là chơi rồi thôi.”

Điện thoại đổ chuông, Giang Khoát cầm lên nhìn một cái rồi lập tức đứng dậy đi sang một bên nghe điện.

“Em đến rồi hả?” Giang Khoát hỏi.

“Đến rồi.” Giọng Giang Liễu Liễu nghe có vẻ rất vui, “Nửa tiếng nữa là vào thành phố, ngày mai em phải đi huyện luôn. Giờ anh đang ở đâu, đi ăn một bữa.”

“Em đang ở đâu?” Giang Khoát nhìn mấy người đang ngồi trong phòng, hạ giọng, “Anh với một nhóm bạn học đang chuẩn bị ăn, em có ngại qua không? Đồ ăn vẫn chưa lên.”  

“Không có Đại Pháo thì em qua, em chịu không nổi cái vẻ giang hồ của hắn ta lúc uống tí rượu vào.” Giang Liễu Liễu nói.

“Cậu ta không có ở đây,” Giang Khoát nói, “Anh gửi vị trí cho em?”

“Được.” Giang Liễu Liễu cúp máy.

“Sao vậy?” Đinh Triết hỏi, “Có ai tới hả?”

Giang Khoát không khỏi thán phục tai người này quả là thính.

“Em gái tôi sắp tới.” Giang Khoát nói, “Tôi…”

Nhóm người này đều đã biết nguyên do của vụ nhà hàng mất hết tính người này, vừa nghe thấy thế, lập tức hét ầm lên.

“Mau bảo con bé qua đây,” Đổng Côn nói, “Gọi rồi phải không?”

“Em cậu liệu có đồng ý bọn tôi ở đây…” Tôn Quý hơi lo lắng.

“Không sao không sao,” Giang Khoát xua tay, “Con bé không… Con bé không ngại đâu, sắp qua tới nơi rồi, để tôi gửi vị trí cho nó.”

Con bé không rắc rối như tôi.

Đoàn Phi Phàm gọi nhân viên phục vụ tới, bảo lát nữa hẵng đưa đồ ăn lên. Sau đó lại quay sang hỏi Giang Khoát: “Em cậu uống bia hay nước ngọt?”

“Uống bia với mấy cậu kia cũng được.” Giang Khoát nói, “Nó không uống đồ ngọt, không cần bận tâm nó đâu.”

“Để em cậu ăn được một bữa cơm này mà cậu đặt phòng riêng ba ngày, giờ em cậu tới rồi, cậu lại bảo không cần bận tâm,” Đoàn Phi Phàm nói, “Thoải mái vậy sao?”

“Đúng vậy.” Giang Khoát gật đầu.

Không lâu sau, Giang Liễu Liễu đã gọi điện đến.

“Em không biết có phải đây không, thấy một dãy ban công…” Giang Liễu Liễu nói.

“Đúng rồi, phía dưới là bãi đậu xe,” Giang Khoát đứng dậy mở cửa ra ngoài ban công, nhìn xuống dưới, “Em bảo taxi cứ…”

“Được, em thấy anh rồi.” Giang Liễu Liễu cúp máy.

“Tôi đi xuống một chút.” Giang Khoát quay vào phòng, nói với mọi người.

Sau khi Giang Khoát đi rồi, trong mấy người ở đó, chỉ còn Đoàn Phi Phàm là vẫn ngồi im tại bàn.

Mấy người kia đều đã ra ngoài ban công.

“Vào đi!” Đoàn Phi Phàm thấy hơi bó tay, “Sắp lên tới nơi rồi, một lát người ta bước vào, tụi mày lại đang ở ngoài ban công hết, không ngượng hả…”

Mấy người đó quay vào phòng, còn chưa ngồi xong thì cửa phòng đã mở, Giang Khoát bước vào, theo sau là một cô gái chỉ thấp hơn Giang Khoát nửa cái đầu, tóc đen đơn giản ngắn tới vai, toàn thân mặc màu đen.

“Đậu,” Đinh Triết thì thào, “Em cậu ta cao vãi.”

“Mấy anh này là bạn học của anh.” Giang Khoát nói, “Đây là em gái tôi, Giang Liễu Liễu.”

“Chào em gái.” Mấy người đều đứng dậy.

“Chào mọi người.” Giang Liễu Liễu đi đến bên bàn, “Làm phiền mọi người rồi.”

“Không phiền không phiền.” Đổng Côn vội nói, “Đây vốn là bữa cơm Giang Khoát đặt cho em mà. Anh là Đổng Côn, đây là…”

“Cảm ơn anh Côn,” Giang Liễu Liễu chắp tay làm lễ với Đổng Côn, “Em không giỏi nhớ tên, mọi người cứ thoải mái là được, không cần trịnh trọng như vậy.”

“Cho đồ ăn lên đi.” Giang Khoát quay lại nói với nhân viên phục vụ.

Giang Liễu Liễu trông không có vẻ gì là em gái Giang Khoát cả, mặt mũi cũng không giống lắm, vẻ ngoài xem ra còn chững chạc hơn Giang Khoát, nhưng lại có một điểm rất giống với Giang Khoát. Đó chính là trong cách nói chuyện có một vẻ điềm tĩnh và bình thản như vốn dĩ phải thế.

“Em gái, em một mình ra ngoài đi du lịch thế này sao?” Lưu Bàn nói, “Thật là siêu quá. Em vẫn chưa thành niên phải không?”

“Hai tụi em bằng tuổi,” Giang Liễu Liễu chỉ Giang Khoát, “Là sinh đôi.”

“A…” Mọi người một phen kinh ngạc.

“Sinh đôi long phụng quả là không giống nhau.” Đinh Triết kết luận.

“Đúng.” Đổng Côn gật đầu.

Giang Khoát lại quay trở về trạng thái không nói gì nhiều, chỉ thỉnh thoảng nói nhỏ với Giang Liễu Liễu vài câu, còn phần lớn thời gian chỉ nghe Giang Liễu Liễu với mấy người kia nói chuyện.

“Có phải cậu” Đoàn Phi Phàm hạ giọng khẽ hỏi, “Không thân với em cậu lắm?”

Giang Khoát nhìn cậu, khẽ cười: “Không, tụi tôi lúc nào cũng thế này, hồi nhỏ thì đánh nhau, lớn lên thì làm biếng để ý đến nhau.”

“Nhà cậu nuôi con cũng có gan phóng tay đấy chứ,” Đoàn Phi Phàm nói, “Em cậu cứ một mình đi chơi vậy hả? Không cần đi học?”

“Đúng vậy, đây chính là sự khác biệt của đời người, chỉ có nó mới được như vậy,” Giang Khoát uống một ngụm nước ngọt, “Tôi không được phép như thế đâu.”

“Vậy sự khác biệt này cậu có vẻ hơi kém quá đấy,” Đoàn Phi Phàm nghĩ ngợi, “Tôi cảm thấy em cậu ít nhất thì kỹ năng sống tốt hơn cậu, có khi còn biết lắp máy giặt ấy chứ.”

Giang Khoát nhìn cậu không nói gì, một lúc sau đột nhiên chọc chọc vào tay Giang Liễu Liễu: “Em có biết máy giặt lắp thế nào không?”

“Hử?” Giang Liễu Liễu quay sang, ngẩn cả người, “Câu đố mẹo hả?”

“Hỏi nghiêm túc đấy, anh mua một cái máy giặt, sau này lắp thế nào?” Giang Khoát hỏi.

“Không phải bên thương hiệu máy giặt sẽ cho thợ lắp tới cùng sao?” Giang Liễu Liễu hỏi.

“Thấy chưa,” Giang Khoát nói, “Con bé còn không biết chắc có người tới lắp giúp hay không.”

“Ý anh nói là tự lắp ấy hả?” Giang Liễu Liễu nói, “Nối ống nước rồi cắm điện vào, không phải vậy là xong sao?”

“Thấy chưa?” Đoàn Phi Phàm bật cười.

“Em biết cách lắp hả?” Giang Khoát vẫn không bỏ cuộc.

“Xe mô tô của em cũng là em sửa hết đó.” Giang Liễu Liễu ra một đòn chí mạng.

Đoàn Phi Phàm càng cười khoái chí hơn.

“Được rồi,” Giang Khoát gật đầu, “Em nói chuyện tiếp đi.”

“Nhưng em phải nói một câu công bằng,” Giang Liễu Liễu mặt đầy vẻ nghiêm túc nhìn Đoàn Phi Phàm, “Mấy trò ăn uống vui chơi không có gì là anh ấy không biết, mà kể cả là có thứ không biết thì chỉ chơi một lần là hạ được hết, thông minh lắm đó.”

Đoàn Phi Phàm cười gật đầu: “Biết rồi.”

“Đây là câu công bằng đấy hả?” Giang Khoát hỏi.

Giang Liễu Liễu không để ý đến cậu nữa, quay sang mấy người kia tiếp tục đề tài câu chuyện lúc nãy.

Vừa ăn vừa nói chuyện khoảng một tiếng, Giang Liễu Liễu ghé tai Giang Khoát nói mấy câu, sau đó đứng dậy ra khỏi phòng.

“Giang Khoát, em cậu không phải đi thanh toán đấy chứ?” Tôn Quý nhận ra rất nhanh.

“Làm gì có chuyện,” Giang Khoát nói, “Con bé đi rồi.”

“Hả?” Mấy người cùng sửng sốt.

“Chính là vậy đó, đến không ai biết, đi không ai hay,” Giang Khoát nói, “Chúng ta tiếp đi.”

“… Em gái cậu thật ngầu.” Đổng Côn nói, “Có cá tính.”

Giang Liễu Liễu thật ngầu đó để lại cho Giang Khoát ở quầy lễ tân một cái bánh kem nhỏ.

Lúc mọi người ăn xong, thanh toán rồi định đi thì nhân viên phục vụ lấy ra đưa cho Giang Khoát.

“Cô Giang bảo tôi chuyển lời tới quý khách,” Nhân viên phục vụ nói, “Cô ấy ăn mất một góc bánh kem rồi.”

“Tôi biết rồi.” Giang Khoát cười, “Cảm ơn.”

“Bánh kem sinh nhật?” Đinh Triết hỏi.

“Ừm.” Giang Khoát gật đầu, “Lát về ký túc chia nhau ăn nhé.”

“Đúng rồi, hai người sinh nhật đều là ngày 21 đúng không?” Đinh Triết nói, “JK921.”

“Đúng vậy,” Giang Khoát nói, “Coi như ăn sinh nhật sớm.”

“Vậy hôm 21 phải làm sinh nhật đấy, đúng ngày luôn.” Đổng Côn lấy điện thoại ra xem, “Thứ Năm tuần sau, tụi này làm sinh nhật cho cậu nhé.”

“Không cần đâu,” Giang Khoát nói, “Phiền hà lắm.”

“Cứ làm đi,” Đoàn Phi Phàm đứng sau lưng cậu khẽ nói, “Cho tụi nó cơ hội đáp lễ, ăn không hai bữa nhà hàng cao cấp thế này rồi.”

“Vậy… cũng được.” Giang Khoát gật đầu, “Đừng phức tạp quá.”

“Yên tâm, phức tạp sao nổi, nhà hàng năm sao là không có cửa rồi,” Đổng Côn nói, “Có thể rủ mấy cậu cùng phòng cậu cùng tham gia, cậu vốn đã suốt ngày lăn lê ở 107, sinh nhật mà không gọi mấy cậu ấy thì càng thể hiện rõ sự xa cách đấy. Cả đám cùng ra khu nướng BBQ chỗ ngọn núi sau trường là được.”

“Sau trường còn có cả khu nướng BBQ sao?” Giang Khoát hơi ngạc nhiên.

“Có, hay có người ra đó nướng thịt lắm,” Lưu Bàn nói, “Cách chỗ Đoàn Phi Phàm anh dũng đánh nhau không xa.”

“Trong thời gian tên này nằm viện, tụi này thường ra đó nướng một bữa kỷ niệm sự tích anh hùng của nó.” Tôn Quý nói.

Mọi người chia nhau lên xe về đến trường rồi đứng ở cổng ký túc chia nhau ăn bánh kem.

Lúc Giang Khoát với Đoàn Phi Phàm cùng bước vào ký túc thì vừa đúng lúc thấy tổ kiểm phòng ba người của Lư Hạo Ba vừa từ phòng đối diện 107 đi ra, còn đang cúi xuống sổ ghi chép gì đó.

Giang Khoát nghi ngờ không biết có phải mình với Lư Hạo Ba có một kiểu duyên nợ gì chăng, bất kể cậu về ký túc vào giờ nào cũng đều có thể đụng trúng Lư Hạo Ba đang kiểm phòng.

Lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy hai người, Lư Hạo Ba dừng lại, im lặng đứng trước cửa phòng 107.

Đoàn Phi Phàm mở cửa phòng 107, Giang Khoát đi theo cậu vào trong phòng.

“Tôi mà không vào phòng,” Giang Khoát đóng cửa lại, “Có phải hắn ta lại muốn ăn đòn không?”

“Xin nhớ kỹ lời tôi.” Đoàn Phi Phàm nhìn cậu một cái, rồi để lên bàn cái bánh kem vừa bị mấy người chia nhau ăn còn sót lại một góc nhỏ.

Hai người chưa kịp ngồi xuống thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.

“Là hắn ta hả?” Giang Khoát hạ giọng, “Đây không phải là tôi gây mâu thuẫn với hắn vào thời gian địa điểm có liên quan đến cậu đâu nhé, mà là hắn ta kiếm chuyện với tôi vào thời gian địa điểm có liên quan đến cậu đấy…”

Đoàn Phi Phàm đi ra mở cửa phòng.

Bên ngoài quả nhiên là Lư Hạo Ba.

“Bạn học Giang Khoát,” Lư Hạo Ba nhìn Đoàn Phi Phàm, “Xét thấy cậu…”

“Tao là Đoàn Phi Phàm.” Đoàn Phi Phàm nhìn hắn.

“Tao đang nói với bạn học Giang Khoát.” Lư Hạo Ba vẫn nhìn cậu.

Đoàn Phi Phàm tránh qua một bên.

“Bạn học Giang Khoát, xét thấy cậu đã chuyển qua phòng 107,” Lư Hạo Ba nói, “Phòng 119 như vậy là trống một chỗ, phòng 104 có một bạn học muốn đăng ký chuyển phòng, tôi cũng đã khuyên cậu ấy chuyển tới 119, ngày mai cậu ấy sẽ nói với cán bộ phụ trách hướng dẫn của mấy cậu, nhân đây tôi thông báo với cậu một tiếng như vậy.”

Rồi không đợi Giang Khoát lên tiếng, Lư Hạo Ba quay người đi luôn.

[CÒN TIẾP]

– —–oOo——

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN