Tam Sinh Tam Kiếp - Quyển 1 - Chương 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
110


Tam Sinh Tam Kiếp


Quyển 1 - Chương 1


Năm Thuận Trị thứ 18 (năm 1661) sau khi Khang Hi Đế mất (năm 1722), Vương gia Ái Tân Giác La An Khánh lên ngôi với sự giúp đỡ của An Nam hoàng quý phi.

Bước qua một trang sử mới, triều đại của An Nam Đế năm thứ 1 năm 1723, sau đó An Nam Thái Hậu qua đời để lại một đệ đệ ruột cho An Nam Đế.

Trăng tròn, hoa nở, hôm nay là đêm nguyên tiêu mọi người trong kinh thành đều ra ngoài vui chơi. Tất cả các người ở xứ khác cũng tụ hợp về thành Trường An này tấp nập. Các cô nương thì nhân dịp nguyên tiêu mỗi năm một lần mà trang điểm, mặc y phục đẹp, cài trâm đẹp nhất tất cả đều cho đêm nguyên tiêu này.

Đêm nguyên tiêu không chỉ để mọi người sum vầy bên gia đình mà còn là cơ hội cho các cô nương đến tuổi cập kê* tìm một nửa kia của mình.

*Tuổi cập kê: con gái thời xưa khoảng 15-16 tuổi đến tuổi lấy chồng.

“Tiểu thư! Hôm nay kinh thành thật náo nhiệt a!”,Đại Đại là nô tỳ thân cận của trưởng nữ Diệp gia, nàng mồ côi cha mẹ được bán vào phủ Diệp gia làm nô tỳ.

“Đại Đại! Hiếm khi mẫu thân mới cho ta ra ngoài chúng ta đi xem hoa đăng đi.”,Diệp Nguyệt Lam dắt tay Đại Đại đi thật nhanh.

“Tiểu thư chậm thôi! Kẻo ngã thì phu nhân sẽ trách mắng ta.”, Đại Đại bất đắc dĩ phải chạy theo Diệp Nguyệt Lam. “Đại Đại ta muốn ăn kẹo hồ lô! Ngươi đi mua cho ta! Ta sẽ đứng yên ở đây đợi ngươi.”, Diệp Nguyệt Lam ôn nhu mà dịu dàng nói. “Vậy tiểu thư đứng ở đây xem hoa đăng đi, nô tỳ đi một lát sẽ quay về rất nhanh!” Nói xong Đại Đại đi thật nhanh để chủ tử của mình không đợi lâu.

“Oa, chiếc thuyền đó lại phát ra ánh đèn màu xanh vậy?”Giữa những chiếc thuyền khác lại có một chiếc thuyền phát ra ánh đèn màu xanh kì lạ, mọi người thấy kì lạ nên đã thử kéo chiếc thuyền giấy đó lại thì đom đóm ồ ra như thác nước. Một cảnh tượng thật đẹp!

“Oa, là đom đóm kìa thật đẹp!”,Một tiểu cô nương khoảng chừng 6,7 tuổi, dung mạo phấn điêu ngọc trác làm cho người ta cảm thấy tiểu cô nương chơi đùa cùng đom đóm thật đẹp mắt!

Dần dần nhiều người càng tụ họp lại nơi này để xem đom đóm. “Phụ thân đom đóm thật đẹp!”, nam hài tử kéo áo phụ thân mình đi thật nhanh lại vô tình dẫm lên vạt váy của tiểu cô nương xinh xắn. “Phụ thân, chúng ta…A!”, Diệp Nguyệt Lam đang chơi đùa cùng đom đóm nên không để ý nam hài tử ở đằng sau mình đang dẫm lên vạt váy mà cứ bước tới làm cho người nàng mất thăng bằng cứ như vậy mà ngã xuống hồ.

“Người đâu! Có người ngã xuống hồ mau tới cứu!”, Nam hài tử vô tình lúc nãy thấy vậy vội vàng kêu thật to. Đột nhiên, một thiếu niên nhảy xuống hồ trước. “Công tử! Cẩn thận!” Thị vệ đi theo sau y bất ngờ khi chủ tử mình nhảy xuống hồ.

Ở dưới hồ, Bạch Tử Y nhìn thấy Diệp Nguyệt Lam hôn mê cơ thể nàng đang từ từ chìm xuống. Y cố gắng với tay nắm lấy bàn tay bé nhỏ đang dần dần buông xuống, với lấy được tay nàng sau đó y dùng lực đẩy kéo nàng lên bờ. Cả hai ngoi lên mặt nước sau đó y đem nàng lên bờ dùng hai tay chắp lại ấn xuống ngực nàng để đẩy nước ra. Sau một hồi phun hết nước trong người ra Diệp Nguyệt Lam mê mang mở mắt. Trước mặt nàng cư nhiên lại là một nam nhân, sau khi định thần nàng mới từ từ ngồi dậy. Đại Đại vừa mua kẹo hồ lô về thì thấy mọi người đang chen nhau tập trung tại nơi mà hồi nãy tiểu thư của cô đứng chờ, dự cảm không lành Đại Đại cố chen vào thì thấy chủ tử mình đang nằm trên mặt đất, người thì ướt sũng. Y phục mặc dù dày nhưng vì bị ướt nên một số chỗ trong suốt làm cho làn da trắng nõn của Diệp Nguyệt Lam lộ ra. Người phát hiện những chỗ đó đầu tiên là Bạch Tử Y, y nhanh tay cởi áo choàng khoác lên người nàng.

Đại Đại hoảng hốt la lên: “Tiểu thư! Người bị làm sao thế?”, Diệp Nguyệt Lam vừa tỉnh dậy thì nghe tiếng la thất thanh của Đại Đại. “Ta không sao! Lúc nãy ta định bắt đom đóm, không cẩn thận để ý phía sau nên hài tử kia đã dẫm lên vạt váy của ta làm ta ngã xuống hồ!”, Diệp Nguyệt Lam thành thật kể cho Đại Đại nghe nếu không lúc về phủ sẽ bị mẫu thân tra hỏi không trả lời được sẽ bị phạt nặng. “Phu nhân sẽ phạt nô tỳ mất! Nếu nô tỳ sẽ không đi mua kẹo hồ lô thì sẽ không xảy ra chuyện này.”, “Không sao! Cũng may có vị công tử này cứu ta!”,Diệp Nguyệt Lam vừa nói xong Đại Đại liền quay qua tìm kiếm vị công tử mà tiểu thư của cô đang chỉ tay. Lần theo hướng chỉ tay của Diệp Nguyệt Lam, Đại Đại nhìn thấy một vị công tử khoảng chừng 9,10 tuổi tướng mạo anh tuấn, mặc y phục màu trắng trông có vẻ là một công tử nho nhã liền sinh ra thYện cảm. “Đa tạ công tử đã cứu tiểu thư nhà nô tỳ!” Đại Đại khôi phục vẻ mặt bất ngờ của mình để cảm tạ Bạch Tử Y. “Không có gì, lần sau cẩn thận một chút.”, nói xong Bạch Tử Y nghe thấy Diệp Nguyệt Lam ho vài cái liền nói:”Mau đưa chủ tử nhà ngươi về và nấu nước ấm cho tiểu thư ngươi tắm rửa. “Đa ta công tử đã quan tâm!”, Nhìn thêm một cái nữa thì mới yên tâm, Bạch Tử Y chuẩn bị rời đi thì Diệp Nguyệt Lam hô lên:”Công tử xin dừng bước!”, Bạch Tử Y đang định đi thì nghe nàng gọi nên đã quay đầu lại, “Có chuyện gì sao cô nương?”. “Chàng là ân nhân cứu mạng của ta! Ta tên Diệp Nguyệt Lam, mạo phạm một chút xin hỏi danh tự*của chàng là gì?”,

*Danh tự: tên

Bạch Tử Y nghe nàng hỏi mà ngây cả người ra, sau khi suy nghĩ một chút thì mới trả lời nàng, “Tự của ta là Bạch Tử Y.”, nói xong thì rời đi. “Bạch Tử Y! “Bạch”trong màu trắng, “Tử”trong chết. Tên của chàng cũng thật đặc biệt”, trong lòng Diệp Nguyệt Lam thầm nghĩ. “Đại Đại, chúng ta về phủ!”. Trong xe ngựa của Bạch Tử Y, Bạch Tử Y đang nhắm mắt dưỡng thần thì Nam Cung Phương, thị vệ của y, hỏi. “Vương gia, lúc nãy sao người lại nói tên tự của An Nam Thái Hậu đặt cho người?, Nam Cung Phương thắc mắc nghĩ vương gia nhà mình luôn cảnh giác với mọi thứ xung quanhThượng lại nói tên tự của thân mẫu mình đặt cho vị tiểu cô nương ban nãy biết. Tên tự của vương gia chỉ có Hoàng Thượng biết hoặc những người cực kỳ thân cận với Vương gia mới được biết hay vị tiểu cô nương lúc nãy có gì khác biệt?

Nghe Nam Cung Phượng hỏi vậy Bạch Tử Y liền mở mắt ra suy nghĩ một lát rồi mới trả lời: “Ta chỉ cảm thấy vị tiểu cô nương lúc nãy thật đáng yêu sau này nhất định sẽ là một mỹ nhân khuynh nước khuynh thành!”. “Mà vị cô nương lúc nãy tên là gì?”, nhớ tới vẻ mặt đáng yêu của nàng Bạch Tử Y liền không nhịn được mà nở ra một nụ cười. “Hình như là Diệp Nguyệt Lam!”, Nam Cung Phượng thành thật trả lời. “Diệp Nguyệt Lam! Cả kinh thành này chỉ có duy nhất phủ của Thái sư Diệp Chiêu là mang họ Diệp.”, Nam Cung Phượng có ý dò xét nét mặt của Bạch Phượng Y. “Thái sư là cánh tay phải đắc lực của Hoàng Thượng rất được kính trọng trong triều. Ông ta duy nhất có một đứa con gái yêu tương nhất mà vị cô nương ấy nghe nói thân thể luôn không tốt từ nhỏ nên không đi ra ngoài nhiều” Nam Cung Phượng kể những gì mình biết cho chủ tử mình nghe.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN