Tam Sơ
Chương 34 + 35
Lúc anh định mở môi cô ra, Khương Điệu vội quay đầu tránh được, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên nói:“Đừng ở chỗ này.”
“Đừng ở đâu?” Anh giữ lấy cằm cô, muốn cô nhìn anh, trong mắt chỉ có một mình anh.
Khương Điệu nhỏ giọng: “Đừng ở bên ngoài, có người thấy anh thì tiêu đó, anh mới yên ổn được mấy ngày“.
Lo cho anh như thế? Phó Đình Xuyên cười, chạm vào môi cô thêm vài cái rồi mới kéo tay người đó đi: “Chúng ta tới chỗ khác.”
“Chỗ nào?” Khương Điệu hỏi.
“Đi thì biết.” Phó Đình Xuyên kéo cô đến chiếc xe.
Khương Điệu dừng dừng bước chân, muốn nói lại thôi.
“Làm sao vậy?” Thấy cô chần chờ, Phó Đình Xuyên quay đầu hỏi.
Tai Khương Điệu càng nóng bừng hơn, cô ngập ngừng:“Là ở bên ngoài…… qua đêm sao?”
Dù sao cũng là người trưởng thành, nghĩ đến những chuyện cấm kị như thế cũng rất bình thường.
Có gió thổi qua, nhưng Phó Đình Xuyên vẫn nghe được câu nói bé tí của cô, anh cười đáp:“Em muốn ở bên ngoài qua đêm hả?”
Người gì đâu! Lại đẩy vấn đề cho cô…… như thể cô là người có khát vọng đó vậy. Khương Điệu cũng không muốn bị người ta đùa giỡn, cô đĩnh đạc ngẩng đầu bước tiếp: “Em thế nào cũng được.”
Nói xong còn quang minh chính đại bước sang cửa xe bên kia.
Lần này đến lượt Khương Điệu đùa Phó Đình Xuyên, đôi mắt người kia khi cười sẽ có nếp nhăn xuất hiện, anh cứ yên lặng cho đến khi hai người ngồi vào trong xe.
Tiếng động cơ của chiếc xe này cũng rất lớn, Phó Đình Xuyên lái xe như bay.
Một đường tiếng nổ vang trời, lúc đến nơi, lỗ tai Khương Điệu vẫn còn ù ù.
Phó Đình Xuyên đưa cô tới một khu nhà giá cao ở trung tâm thành phố, sau khi dừng xe xong, anh cảnh giác đội mũ lưỡi trai, rồi dẫn cô vào thang máy.
May mà lúc này đã muộn.
Trong thang máy không một bóng người, hai người mười ngón giao nhau, lòng bàn tay ấm áp và ướt át. Khương Điệu tựa vào đầu vai anh, hỏi:“Đây là chỗ nào ạ?”
“Phòng của Từ Triệt.”
“Nhà anh ấy ạ?”
“Không phải, một phòng của anh ấy, bọn anh hay đến Hoành Điếm quay phim nên anh ấy mới mua một gian nhà ở đây“. Phó Đình Xuyên bổ sung:“Năm kia mới mua.”
Năm kia? Là lúc phòng ốc lên giá nhất. Khương Điệu sờ cằm:“Nói cách khác, bởi vì ở đây quay phim nên anh ấy mới mua phòng này.”
“Ừ.”
Khương Điệu thật muốn đánh cái vẻ mặt ‘thụ động’ này, thế giới của người có tiền đúng là không hiểu nổi. Cô hỏi tiếp:“Đừng nói anh ấy có nhà ở khắp cả nước đấy chứ?”
“Mấy nơi hay đến thì có.” Phó Đình Xuyên nhíu mày.
“Vậy sao anh ấy không có bạn gái?”
“……” Người đàn ông bên cạnh không đáp lời.
Tinh —
Thang máy mở ra, lầu mười lăm.
Phó Đình Xuyên bước thẳng tới phòng, nhịp chân có phần vội vàng hấp tấp, Khương Điệu suýt nữa thì lảo đảo.
“1508.”
Đứng trước cửa phòng, Phó Đình Xuyên lưu loát đọc mật mã.
Tách, cửa mở ra rất nhanh, một tay anh kéo cửa, một tay khác đẩy mạnh Khương Điệu vào, rồi mình theo sát phía sau, rầm một tiếng đóng lại.
Ánh đèn sáng trên hành lang biết mất, trong phòng u tối chỉ có chút ánh sáng từ ngoài cửa sổ hắt vào.
Ánh sáng mờ nhạt phủ lên hai người, lập lòe không thôi.
Hai giây sau, Phó Đình Xuyên xoay người ôm lấy cô, đè lên trên cửa rồi bắt đầu hôn cô.
Anh hôn rất manh, cũng rất sâu, còn hơi thô lỗ, cô gái gầy yếu bị đè ép trên tấm ván cửa vang lên từng tiếng vang nhỏ.
Tay anh giữ lấy thắt lưng cô, kéo cô lại gần. Cách một lớp áo, lòng bàn tay anh vẫn cực kì nóng hổi.
Khương Điệu không kịp kêu thành tiếng, sau đó, đầu óc lại trở nên hỗn độn, không còn sức để chống cự. Chỉ có thể ngoan ngoãn bị anh giữ lấy, lại mút lại cắn.
Cả người cô mềm oặt cả đi, nhưng lúc anh chạm đến lại giật mình rụt lại.
Anh như gấp gáp muốn ép cô vào người mình. Khương Điệu hí mắt, giữ lấy vạt áo của Phó Đình Xuyên, cô mơ màng thấy đau, thấy thân thể khó chịu, nhưng chỉ có thể phát ra từng tiếng ưm ưm.
Không gian hỗn độn, Phó Đình Xuyên hôn đến bên gáy cô, nóng bức như muốn đốt cháy người ta, cô bất giác ngửa đầu ra sau, da đầu kề sát bên cánh cửa lạnh băng, như chìm mình giữa băng và lửa……
……
Hôn kịch liệt như thế, Khương Điệu cũng cảm giác được là anh đang giận, nhưng lại không biết anh giận cái gì
Cuối cùng, lúc không hít thở nổi nữa, Phó Đình Xuyên mới buông cô ra, tựa vào bên sườn mặt, thở dốc từng hồi.
Khương Điệu hít sâu một hơn, hốc mắt bị anh hôn đến ửng hồng, cô nhẹ giọng hỏi:“Anh giận em à?”
“Ừ,“ Anh trả lời rất nhanh, hai mắt nhìn chằm chằm cô:“Khó lắm mới gặp mặt nhau mà vẫn cứ hỏi chuyện người khác, có thể không giận được sao?”
“Ông trùm ghen tuông Đông Á!” Khương Điệu trách:“Quá nhàm chán, quá ngây thơ.”
“Ừ, nhàm chán, ngây thơ.” Cuối cùng anh cũng nở nụ cười, học lại khẩu khí của cô, nắm chặt lấy nắm đấm mà cô làm bộ muốn đánh. Bàn tay nhỏ bé này ấy, vừa mềm vừa trắng, nhìn sao cũng thấy đáng yêu.
“Thế giờ đã hết giận chưa?” Khương Điệu không hề nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn Phó Đình Xuyên, đôi mắt cong như vành trăng khuyết.
“Ăn sạch sẽ mới hết giận.” Anh thấp giọng đáp, gần như mất tiếng.
“Lưu manh.” Khương Điệu quay mặt, vành tai hồng rực, ngượng ngùng liếc mắt nhìn anh
Đôi mắt Phó Đình Xuyên càng thẫm lại, bất giác cúi người xuống.
Khương Điệu không biết anh định làm gì tiếp theo, cả người cứ thế cứng đờ ra.
Rất nhanh, trên trán có cảm giác ấm áp, rồi rời đi ngay tức khắc. Một nụ hôn lên trán, yêu thương cùng quý trọng.
Khương Điệu lắc lắc tay anh, hỏi:“Anh ăn cơm tối chưa?”
“Ăn rồi, em thì sao?”
“Cũng ăn rồi.” Cô đáp.
“……”
Khoảng không gian ít ỏi và nhỏ bé, nét đỏ bừng trên mặt của Khương Điệu không cách nào rời đi, vành tai nhỏ vẫn hồng lên quyến rũ.
Cổ họng người nào kia lại rung lên, cứ như thế này thì sẽ cực kì nguy hiểm.
Anh đề nghị:“Đi xuống lầu một chút đi.” Để cho gió đêm cuốn sạch mấy dục niệm này đi.
“Được ạ.”
Cứ như thế, hai người lại ra cửa.
Bóng đêm mờ mịt, cộng thêm trời lạnh, trong khu nhà chỉ có vài người. Phó Đình Xuyên mang kính mắt và mũ lưỡi trai, cầm Khương Điệu tay nhét vào túi áo khoác của mình, ấm áp.
“Lạnh không?” Đi đến bên vườn hoa, anh hỏi cô.
“Không lạnh,“ Khương Điệu vươn một bàn tay vòng qua cổ anh, anh rất cao, cô muốn ôm cũng phải nhón lên:“Em muốn ôm anh một cái.”
Lần gặp mặt này chỉ biết hôn hôn cắn cắn, còn chưa ôm được cái nào đâu.
“Ôm đi,“ Anh thoải mái đáp:“Cứ việc ôm, cứ việc ôm.”
Khương Điệu cười tủm tỉm, nhón người lên rồi vòng quanh người anh, than thở: “Aiz sao lại cao thế chứ, ôm được một lúc đã mỏi chân rồi“.
Tay Phó Đình Xuyên đặt sau lưng cô, anh buông cô ra, cúi người xuống rồi đáp:
“Tiếp tục.”
Đúng là thấp hơn so với vừa rồi không ít, Khương Điệu híp mắt cười, ôm cổ anh thật chặt, hai má cũng dán lên đó, không nhúc nhích.
Gió lạnh như thế, lạnh đến nỗi muốn rơi nước mắt cũng khó khăn, cô tựa vào tai anh nhỏ giọng nghẹn ngào:“Em rất nhớ anh.”
Phó Đình Xuyên ôm chặt cô:“Anh cũng thế.”
……
**
Vừa trở về phòng, Phó Đình Xuyên mở đèn lên.
Khương Điệu lập tức chạy đến bên cửa sổ sát đất kéo màn. Phó Đình Xuyên cứ tựa vào tường mà đứng, nhìn cô bé đang bận rộn kia mà bật cười.
Khương Điệu quay đầu lại, thấy anh đang cười vô cùng nghiền ngẫm thì tức giận hỏi:“Anh cười cái gì?”
“Cười em.” Phó Đình Xuyên nói.
“Chỉ biết cười, sao không nghĩ người ta lo lắng cho anh thế nào, vừa rồi đi ra ngoài mà tim cứ đập thình thịch“. Khương Điệu than thở, mở điều hòa xong thì lấy ấm nước đi vào phòng bếp.
Vừa vào đến phòng bếp, cô đột nhiên dừng lại:“Ối!”
“Sao thế?” Phó Đình Xuyên bước nhanh đến bên cạnh cô.
Khương Điệu:“Em quên mang nước tẩy trang với kem dưỡng da rồi, làm sao bây giờ“. Cô khẽ kêu rên, như gặp phải chuyện gì vô cùng nghiêm trọng.
Còn tưởng bị làm sao! Phó Đình Xuyên thở dài một hơi:“Không mang thì không mang thôi“.
“Không được đâu, đêm nay phải làm sao bây giờ?” Cô gấp như kiến bò trên chảo nóng, thậm chí còn giận chó đánh mèo lên anh:“Đều tại anh hết, vội vã chạy đến đây, làm em không kịp chuẩn bị gì cả.”
Phó Đình Xuyên buồn cười:“Thế thì đừng rửa mặt nữa.”
“Không được! Sẽ chết người đó! Em có phải là đàn ông như anh đâu!” Lần đầu tiên Khương Điệu thở hổn hển như thế, giống như cô bé đi ra ngoài ăn cơm dã ngoại lại quên mang hộp đựng, cực kì đáng yêu.
Phó Đình Xuyên nhịn không được xoa xoa đầu cô,“Anh đi xem thử, Từ Triệt không biết có dùng mấy thứ này không.”
“Để em đi xem, anh không biết mấy thứ này đâu,“ Cô đặt ấm nước vào tay anh:“Anh ở đây nấu nước đi!”
May mà Từ Triệt rất chú ý đến việc bảo dưỡng, trong tủ đựng ở nhà vệ sinh có một dưỡng da CeraVe, sữa rửa mặt là Cetaphil, đúng là tinh mắt thật.
Khương Điệu nhìn hạn sử dụng và thành phần, xác định là mình có thể sử dụng, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.
Cứ như thế, cùng nhau đánh răng, cùng nhau rửa mặt, cuối cùng là cùng nhau lên giường, cô và Phó Đình Xuyên lại ngủ chung một giường.
Người kia mở TV lên xem, Khương Điệu không thích xem mấy tiết mục này, nên gối lên vai anh mở điện thoại.
Hai người như những cặp tình nhân đã ở bên nhau từ rất lâu, tự nhiên lại ấm áp.
Điện thoại di động của Phó Đình Xuyên đặt trên tủ đầu giường rung lên, anh cầm lại, là tin nhắn từ trợ lý Từ.
“Không được vào phòng ngủ chính!! Mời đi phòng ngủ phụ!! Không được làm ướt giường yêu quý của ta!!!” Liên tiếp mấy dấu chấm than như đang muốn rít gào.
Nhàm chán, Phó Đình Xuyên không thèm trả lời, tắt điện thoại đi.
Khương Điệu tựa bên anh rất gần, liếc trộm nội dung trên màn hình lúc nãy, nhìn thấy gì mà ‘ngủ’ rồi ‘ướt’ linh tinh gì đó, mặt cũng bừng nóng lên, cô vội tránh khỏi khuỷu tay anh, đưa lưng lại tiếp tục xem di động.
“Làm sao vậy?” Người trong ngực rời đi, Phó Đình Xuyên chú ý tới động tác của cô, anh đặt điều khiển từ xa qua một bên, cúi người xuống hỏi. Làn hơi nóng phả lên cổ và sau tai.
“Thì cứ ngồi một tư thế lâu quá, nên tê……” Cô tiếp tục bấm di động, nửa bên mặt vùi trong chăn, rì rầm đáp.
“Ồ.”
“Ngủ đi, muộn rồi.” Khương Điệu nói.
“Ừ.” Phó Đình Xuyên đáp lời, đi tắt đèn lớn.
Trong bóng đêm, một cơ thể ấm áp thân thể xích lại gần, anh giữ lấy sau lưng cô, kéo tới, làm cô muốn trốn cũng không trốn được.
Một lần nữa quay trở lại trong ngực anh, xúc cảm rõ ràng như muốn hít thở cũng có thể nghe thành tiếng. Khương Điệu cố gắng không nói gì.
Màn đêm yên tĩnh, chỉ còn tiếng hô hấp đan xen.
Cằm Phó Đình Xuyên đặt trên đỉnh đầu của cô, khẽ gọi:“Khương Điệu.”
“Dạ.”
“Không có gì muốn nói với anh à?” Tuy chuyện đó đã qua nhưng anh vẫn hi vọng cô bé trong lòng có thể nói với anh một ít cảm nhận của mình, những cảm xúc của cô, những gì mà cô không thoải mái.
“Nói chuyện gì ạ?” Trong lòng Khương Điệu rõ ràng đã biết anh ám chỉ cái gì, cô vờ hỏi:“Chuyện yêu đương à?”
“Đừng lộn xộn.” Anh siết chặt hông cô.
Lần này, cảm giác tê dại như điện giật, giọng nói của Khương Điệu cũng nhỏ hơn vài phần:“Tin nhắn đó không phải đã nói hết rồi mà?”
Thì đó là toàn bộ suy nghĩ của cô rồi. Dù có phải vì anh thích tay cô hay không đi nữa, cô cũng không muốn phải giải thích hay thanh minh gì cả. Phụ nữ đều không thích đàn ông nói rõ mọi chuyện, khiến họ rất dễ mẫn cảm và cáu kỉnh.
“Không còn gì khác à?” Anh xác nhận.
Khương Điệu lắc đầu.
Cảm giác được cái lắc đầu của cô, Phó Đình Xuyên kéo cô lại, bắt buộc Khương Điệu phải quay mặt nhìn mình.
Đôi mắt anh gần trong gang tấc, sắc sảo âm trầm, như nhìn thấu tất cả, giống như cô đang lừa gạt anh.
“Đừng nhìn em như thế,“Khương Điệu tựa vào lòng anh:“Thật không có gì mà, nếu bắt buộc phải có suy nghĩ gì đó, thì là…… em sợ anh bị ảnh hưởng từ bên ngoài, không gượng dậy nổi.”
Cô vừa nói vừa cảm giác cánh tay người kia siết chặt, anh trả lời:“Có thể ảnh hưởng gì chứ?”
“Không ảnh hưởng sao? Nó ảnh hưởng rất lớn đến em đó. Nhiều người nói anh không tốt như vậy, em muốn mắng lại, nhưng chỉ có mỗi một mình, bên này mắng xong bên kia chửi lại, không có cách nào cả.” Vừa nghĩ tới tên anh bị kéo vào những câu chuyện đó, có nhiều người không biết tốt xấu vũ nhục anh, trong lòng cô lại thấy khó chịu, cực kì bất lực, lo lắng như thế, hốc mắt cũng trở nên nóng lên. Dù anh đang ở trước mặt cô, nói rằng chuyện đó không quan trọng gì, anh không đếm xỉa đến nó đâu.
Thấy Khương Điệu sắp khóc, Phó Đình Xuyên lại thấy đau lòng, anh vươn tay ra lau lau khóe mắt của cô:“Lại muốn khóc à? Những người đó thì ảnh hưởng tới anh chứ, em cứ đăm chiêu ủ dột như thế mới là lớn nhất ảnh hưởng tới anh đấy.”
“Hừ……” Khương Điệu nghe vậy, nín khóc mỉm cười.
Phó Đình Xuyên khẽ vuốt bên mặt cô rồi lại thoáng cau mày như đang suy nghĩ gì đó.
Rốt cuộc anh yêu cô vì cái gì nhỉ, bàn tay sao? Không phải, anh cũng không rõ nữa, cũng không phải vì tuổi trẻ của cô, cũng không phải vì vẻ đẹp của cô, không phải là người có tiền có thế hay cá tính nổi bật. Cô giống như một ngọn hải đăng rực rỡ, anh vừa nhìn thấy đã muốn cập bờ.
Nếu như chưa từng gặp được cô, có lẽ anh có thể chịu được cô độc. Nhưng bây giờ, một giây một phút anh đều khát vọng được trao cả thế giới của mình cho cô.
Đôi mắt của Phó Đình Xuyên càng trở nên thâm thúy, đen lánh hút mọi thứ vào trong. Anh nắm lấy cổ tay cô, từng ngón tay vuốt nhẹ lên làn da mềm mại, như muốn trấn an.
Anh muốn đưa cô đến một nơi, thế giới của anh, gấp gáp đến mức muốn chia sẻ bí mật này với cô.
Mặt Khương Điệu như muốn bùng cháy, nóng đến lạ thường.
Trong khoảnh khắc đó, rốt cục cô cũng hiểu được, trong bàn tay cô, thứ mà anh muốn trao nó trọn vẹn cho cô.
Không gian yên tĩnh, chỉ còn tiếng tim đập, mạnh mẽ, kịch liệt.
Máu dồn hết lên đầu, Khương Điệu nóng đến mức khó chịu, cổ họng nghẹn lại, không có cách nào nói lên thành tiếng.
Cô không dám động đậy, cứng đờ tại chỗ.
Bàn tay Phó Đình Xuyên đặt trên cổ tay cũng cực kì nóng, cái gì đó…… Càng nóng hơn.
Đây là lần đầu tiên, cô chạm vào thứ của đàn ông rõ ràng đến thế, dù cách một lớp quần áo, lòng bàn tay vẫn bất giác run rẩy.
Phó Đình Xuyên tới gần cô, chạm lên môi, quấn lấy đầu lưỡi, lướt qua hàm trên, rồi lặp lại, sự tra tấn nhẹ nhàng.
Khương Điệu rên lên, tay nắm chặt lấy vạt áo anh.
Động tình, Phó Đình Xuyên mút mát vành tai cô, dùng răng nanh nhẹ nhàng nhay cắn, làm hơi thở của người nào đó càng thêm phần hổn hển. Sau một lúc, anh giữ lấy tay cô, càng đi sâu vào nơi đó, thì thào dụ dỗ:“Lại đây nào, anh dạy cho em.”
Anh thở dốc nóng rực, Khương Điệu không có chút sức lực nào, thần kinh tê tê, mặc cho anh dẫn dắt từng động tác.
Gió từ điều hòa sức thổi mạnh, đầu ngón tay như bị thổi đến run run, cô muốn tìm một nơi chống đỡ, ngón tay bất giác giữ lấy nơi mà mình đang vuốt ve, một thứ sinh mệnh khác của anh.
Lòng bàn tay như thiêu cháy, như không nắm nổi.
Cứ thế, bỗng nhiên anh trở mình, ngưởng mặt lên trời, yết hầu như phát ra thành tiếng.
Anh như một con rắn, vừa rồi còn lè lưỡi về phía cô, vừa độc vừa mê say, lại càng nóng bỏng.
Nhưng bây giờ, anh lại bị cô gây khó dễ, quân lính tan rã.
Khương Điệu nuốt nước miếng, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi, ẩm ướt.
“Phó……” Cô muốn nói.
“Đừng nói gì hết,“ Anh cướp lời cô, tiếng nói khàn khàn như không nghe rõ:“Đừng buông tay.”
Anh ra lệnh, nhưng cũng giống cầu xin.
Ánh đèn dịu nhẹ, hắt những hình ảnh này lên vách tường, giống trời đêm lan xuống mặt biển, thủy triều dâng lên, thong thả nhu hòa.
Dần dần, gió càng lớn hơn, sóng biển nổi lên, xóc nảy kịch liệt.
Bóng đen giật giật, Phó Đình Xuyên giữ chặt lấy Khương Điệu, hôn cô thật triền miên, chóp mũi, hai má, khóe mắt, đuôi lông mày, tinh tế ngọt ngào, không muốn bỏ qua một chỗ.
Cuối cùng dừng lại ở môi cô, cắn mút, giao thoa.
Lưng của anh, trên thái dương đều là mồ hôi, anh không khống chế được vuốt ve cô bên ngoài quần áo, bàn tay lướt đi, tất cả sự mềm mại này anh có thể giữ lấy, lướt tới bắp đùi.
Theo bản năng tự vệ, Khương Điệu bất giác kẹp chặt, lại bị người kia dễ dàng tách ra, giữ lại, mở ra……
Cảm giác xa lạ nảy sinh trong cơ thể khiến cô càng thêm nhộn nhạo, giống một con cá, trơn trượt, vẫy đuôi, cô muốn cảnh giác, nhưng lại dễ dàng bị hàng phục.
Cô sợ hãi.
Cả người run lên.
Phó Đình Xuyên đành dừng lại, tay còn dán giữa hai chân, hỏi:“Sợ à em?”
“Dạ……” Cô đáp bằng giọng mũi.
Anh hôn cô rất nhẹ:“Sợ nó hay sợ anh?”
“……” Cô biết mình sắp phải đối mặt với cái gì, khẽ đáp:“Sợ nó……”
“Không sợ anh?” Trong bóng đêm, câu hỏi của anh như có ý cười.
“Em không rõ lắm…… giống như…… em còn chưa chuẩn bị xong.” Cô ngập ngừng.
“Ừ, anh biết.” Anh đáp lời.
Nhưng ngay sau đó, Khương Điệu mới hiểu ý của câu hỏi “Sợ nó hay sợ anh” kia……
Anh cúi người, giữ chặt chân cô, tóc chạm lên đùi, ngứa ngưá.
“Anh đừng……” Cô thật sự không nói ra một chữ, đầu lưỡi cứ như bị cuốn vào.
Nó không cứng rắn, ngược lại, cực kì mềm mại, nhưng khả năng xâm lược cũng mạnh mẽ không kém, cô không khống chế được, thắt lưng muốn chuyển, cảm giác bất lực vỡ vụn.
Người kia như một con thú ngủ đông ở u cốc, giữa khe núi rả rích, nó không hoảng hốt, nhẹ nhàng mút mát.
Ưm……
Hai chân bị giữ chặt, ngón chân quắp lại, chăn bị bàn tay cô níu kéo. Rất nhanh, trong đầu Khương Điệu trở nên hỗn loạn, không nghĩ được thêm gì nữa.
……
Dã thú cúi đầu, bất cứ lúc nào cũng có thể cắn xé người kia sạch sẽ.
Mưa to ào ạt, tất cả phiến lá trên ngọn núi run rẩy dữ đội, nó mới rời đi, biến trở về con rắn trong tay cô.
Phó Đình Xuyên hôn cô, tiếp tục dạy cô từng động tác.
Thủy triều qua đi, cả người ẩm ướt, Khương Điệu lại giống như một con cá phơi chết trên bờ cát nắng, thật là nóng, uể oải, mất hết sức lực.
Mặc kệ hết cho anh……
Đến cuối cùng, đầu óc mê man, trên tay cô là gì, là nóng, hay là ướt át, cô cũng không nhớ rõ.
Chỉ có thể quấn quýt si mê ôm lấy cổ anh, bị anh gặm nhấm đôi môi từng chút.
Phó Đình Xuyên nâng cô lên, như gấu túi bám lên người mình.
Anh mang cô tới nhà vệ sinh tắm rửa, nước ấm từ vòi hoa sen rơi xuống, lúc đó Khương Điệu mới tỉnh táo lại.
Người kia đứng phía sau cô, ôm lấy cô cô, anh cau mày, cẩn thận thay cô xoa mấy ngón tay phồng rộp.
Cảm xúc trên những ngón tay vẫn chưa tan, Khương Điệu đỏ mặt, vội vã rút tay về, không nói lời nào.
“Giận à?” Anh cúi xuống bên tai cô hỏi.
Khương Điệu gục đầu, cảm giác đó vẫn còn lưu luyến trong thân thể, cô thẹn thùng đến mức không thể trả lời.
“Giận cái gì?” Anh vui vẻ đùa giỡn cô:“Giận anh? Hay là giận Tiểu Phó không tự mình ra trận?”
Đồ biến thái! Cô đánh anh một cái.
“Em nói em chưa chuẩn bị tốt, không lẽ là nghĩ một đằng nói một nẻo à?” Anh còn giả bộ trịnh trọng hỏi.
“Anh đi ra ngoài! Không cho ở lại đây!” Cô quay người lại đẩy anh, bảo anh cút đi, cô không muốn nhìn thấy anh đâu!
Phó Đình Xuyên cũng thuận theo, cọ cọ vào má cô hai cái rồi bước ra khỏi bồn tắm.
Anh lấy khăn tắm treo trên kệ, vây quanh lưng mình rồi rời đi.
— vì sự phát triển và đột phá sau này, đêm nay học ngang đó thôi, phải để cho cô bé ấy chút không gian, tự mình tiêu hóa, tự mình hấp thu.
**
Hôm sau, họ dậy rất sớm, trời còn chưa sáng rõ, hơn sáu giờ thì về đến Hoành Điếm.
Phó Đình Xuyên dừng xe trước cửa lớn khách sạn rồi mở cửa ra. Khương Điệu đang định xuống xe lại bị anh giữ lại.
Khương Điệu buông tay đang giữ cửa ra:“Làm sao vậy ạ?”
Phó Đình Xuyên tắt máy, tựa lưng vào ghế dựa:“Ngồi với anh một lúc nữa.”
“Hôm nay anh đi à?” Cô hỏi anh.
“Không đi,“ Phó Đình Xuyên lắc đầu:“Anh cho mình được nghỉ dài hạn.”
“Bao lâu?”
“Một tuần. Anh sẽ ở Đông Dương cho tới khi hết.”
“Vì em à……?” Trong lòng rõ ràng là đang mừng thầm, nhưng Khương Điệu vẫn muốn hỏi thẳng.
“Em nói xem.” Phó Đình Xuyên mở kính mắt ra, khi lái xe anh vẫn hay mang kính, đôi mắt hẹp dài lộ ra, cảm xúc rõ ràng.
Anh hỏi lại bằng một giọng điệu rất nhẹ nhàng.
“Em nghĩ là đúng……” Cô cố tình nghịch ngợm đáp.
“Vậy là được rồi.” Phó Đình Xuyên cong môi, ánh mặt trời chiếu tới, nét dịu dàng như lan toàn từ khóe mắt anh.
“Vậy anh đừng tới đón em, ở Hoành Điếm rất loạn, liếc mắt một cái cũng có người nhận ra anh, còn loạn hơn chỗ khác nhiều“. Cô vẫn không thể ngừng lo được.
“Được,“ Anh đặt kính mắt qua một bên, như thể đang muốn cẩn thận ngắm nhìn cô:“Em thì sao?”
“Em cái gì cơ?”
“Em muốn để anh ở một mình ở lại phòng của Từ Triệt à? Không ra cửa luôn?”
Khương Điệu cười thành tiếng:“Đúng thế, anh làm được không Lão Phó.”
Cô bé này, Phó Đình Xuyên nhéo cằm cô một cái, thấy người kia nói đau rồi nhìn anh đầy về kháng nghị, anh đành thở dài, xoa xoa giúp cô, da cũng hồng cả lên.
“Được rồi –” Cô gỡ tay anh ra, nhưng không hề buông, chỉ nhẹ nhàng nắm lại:“Chiều em tới đó với anh mà, được không?”
“Thành giao.” Anh dứt khoát tán thành.
“Thế anh giải quyết chuyện ăn uống thế nào?”
“Có người đưa tới.”
“Ai cơ?”
“Người coi tiền như rác.”
Cùng lúc đó Từ Triệt đang ngồi trên bồn cầu ở khách sạn năm sao ở Đông Đương hách xì thật lớn.
Sao thế nhỉ? Không bị cảm mà.
Chẳng lẽ có người mắng anh?
Nhà thì không được về Còn phải ở cái khách sạn quái quỷ này! Còn phải một ngày ba bữa ra ngoài đưa cơm! Tức chết mình mà!
Nghĩ thế, người nào đó lại vo vo nhúm giấy thành một đống, vứt lên tường gạch men.
Quay về chiếc xe kia lần nữa.
Khương Điệu đại khái cũng đoán được người coi tiền như rác mà Phó Đình Xuyên nói là ai.
Cô nắm chặt tay Phó Đình Xuyên, vui vẻ đu qua đu lại, cô nói:“Anh đừng áp bức trợ lý Từ như thế…. em thấy trong phòng bếp có bếp ga và lò vi sóng kìa, buổi tối trước khi tới em sẽ đi siêu thị mua ít nguyên liệu, tối anh gọi Từ Triệt đến luôn, chúng ta ăn lẩu, giữa trời này cũng hợp“.
Thật lâu sau Phó Đình Xuyên cũng không nói gì, chỉ ngồi nghe cô nói, lẳng lặng tiếp nhận những lời này. Từng câu từng chữ ấy ấm áp ngọt ngào, khiến cho người ta không nỡ chen ngang.
“Được không anh?” Khương Điệu hỏi.
“Ừm.” Anh siết chặt tay cô trong lòng bàn tay, trả lời không hề do dự.
**
Sau khi “yêu đương vụng trộm” xong, Khương Điệu nhận ra kĩ năng nói dối của mình nâng lên một tầm cao mới.
Tôn Thanh hỏi cô sao đêm qua không về, cô lại có thể nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Có người thân tới Hoành Điếm du lịch, toàn là người quen cả, phải chăm sóc chu đáo, cho nên buổi tối tôi ở cùng họ, giới thiệu mấy chỗ đẹp để đi nữa…”
Nói như thế rồi đùa thêm mấy câu, dễ dàng giấu diếm được chuyện kia.
Lúc trở lại phòng hóa trang, một ngày làm việc mới lại bắt đầu.
Lúc trang điểm cho “Lý long cơ”, cô cảm giác, thầy cứ nhìn chằm chằm vào mình cả buổi, như thế đang nhìn kĩ, lại giống như muốn nói gì đó với cô.
Khi cô nhìn lại, anh còn cười cười, không nói thêm gì hết.
Là lạ, Khương Điệu cúi đầu, động tác trên tay càng nhanh hơn.
Hôm nay quay phim, Viên Dạng cũng đi đến phim trường.
Anh mặc áo sơ mi màu trắng, quần bò xăn lên hai nếp nhỏ. Kèm thêm một đôi giày thấp cổ, lộ ra mắt cá chân gầy gầy.
Ánh nắng bao phủ cả người, làn da ở cổ như cùng màu với màu áo, trắng đến mức trong suốt.
Viên Dạng hôm nay lạ thật, thỉnh thoảng Khương Điệu sẽ chú ý tới anh, tay anh vẫn nhét vào trong túi, mắt hơi nhíu lại, không phóng khoáng thoải mái như bình thường, hình như là có tâm sự thì phải.
Trong lúc nghỉ ngơi, tổ đạo diễn mời mọi người uống nước.
Khương Điệu không kìm nổi tự cầm ly đến đưa cho Viên Dạng, đặt trước mặt anh: “Này“.
Viên Dạng nhận ly, rồi ngồi xuống thềm đá bên cạnh.
Khương Điệu ngồi bên cạnh anh, hai người sóng vai cùng nhau uống từng ngụm cà phê.
Khương Điệu đi thẳng vào vấn đề:“Thầy ơi, hôm nay sao không bình thường thế? Xảy ra chuyện gì ạ?”
Cà phê trong miệng cô vẫn còn nóng, phảng phất hương thơm.
“Không có việc gì cả,“ Hai tay Viên Dạng đặt trên thành ly, ánh mắt xa xôi:“Nhưng cũng không thể xem là không có việc gì.”
Khương Điệu thở ra một hơi:“Cho nên thầy đừng thừa nước đục thả câu nữa, rốt cuộc là chuyện gì?”
“Có liên quan tới em.” Anh nghiêng đầu nhìn cô.
“Em?” Khương Điệu chỉ vào mình, có phần kinh ngạc.
“Không liên quan gì tới người kia đâu, đừng lo lắng, là chuyện của thầy trò mình thôi“. Giọng điệu của anh dần trầm hơn, có phần trịnh trọng, như muốn tuyên bố một chuyện quan trọng.
Không biết vì sao, cô có cảm giác cực kì hồi hộp…… Rất ít khi thầy nói với cô như thế, tim Khương Điệu càng đập nhanh hơn:“Thầy nói đi.”
Viên Dạng đặt ly cà phê sang một bên, cũng không quan tâm là bẩn hay không.
Dù sao, anh không thể cứ mặt đối mặt, nhìn thẳng vào học trò của mình mà nói, bởi vì đây cũng không phải là những gì mà trong lòng anh mong muốn.
Hành nghề gần 20 năm, lúc nào nói chuyện cũng cực kì thẳng thắn, không lừa gạt ai, cũng không bao giờ nịnh nọt, lần này câu chữ lại nghẹn nghẹn trong cổ họng.
Ánh mặt trời chói mắt khiến Viên Dạng không mở mắt ra được.
Ngay sau đó, Khương Điệu nghe thấy tiếng anh nói:
“Khương Điệu à, giờ cũng xem như em đã học xong rồi, có từng nghĩ sẽ rời phòng làm việc của thầy, tự mình bay nhảy không?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!