Tam Sơ - Chương 42 + 43
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
76


Tam Sơ


Chương 42 + 43


Đi chuyến bay về thủ đô rất hiếm khi bị trễ.

Trên khoang hạng nhất chỉ có ba người họ, Từ Triệt ngồi bên Phó Đình Xuyên, Khuông Điệu cách đó một đoạn.

Sau khi lên máy bay, Từ Triệt định đến ngồi ghế của Khương Điệu, cho đôi ngồi cạnh nhau.

Tiếp viên hàng không lúc đầu còn chưa để ý đến Phó Đình Xuyên, tới khi anh ngồi xuống, tháo nón và kính ra —

Khương Điệu nhìn sang thấy ánh mắt của tiếp viên hàng không cũng sáng bừng lên hẳn.

Nếu không phải vì còn công việc, cô nghĩ có khi người kia sẽ hét ầm ĩ cả lên đấy. Khương Điệu lần đầu tiên mình gặp Phó Đinh Xuyên vào nhà vệ sinh công cộng, có lẽ cũng là tâm trạng này nhi

Ha ha, nghĩ vậy, cô không khỏi bật cười. Lại sợ có người nhìn thấy, đành phải lật sách ra, cúi đầu nhìn, che giấu.

“Phó….Anh Phó!” Vị tiếp viên hàng không xinh đẹp kia đã chạy tới, phấn khích đến độ không biết phải nói thế nào: “Có thể chụp ảnh cùng anh không ạ?”

Gio còn chưa cất cánh, tiếp viên hàng không nhanh chóng lấy di động ra.

Phó Đình Xuyên hoi nhếch môi, quay đầu nhìn Khương Điệu một cái.

Cô gái kia vẫn cúi đầu đọc sách, hôm nay cô hất tóc trên vai, một nhúm tóc đen bên tai roi xuống, mềm mại dịu dàng, lướt qua bờ mặt trắng nõn.

“Khụ.” Phó Đình Xuyên thanh thanh cô họng.

Khương Điệu ngước mắt: Sao thế?

Từ Triệt bên cạnh hất tay:“Lão Phó chụp ảnh vói em gái kia, cho cô chuyển vị trí đó“.

“Ơ…” Khương Điệu gật đầu, ngón trò giữ lấy trang sách, đứng lên khôi ghế, không có chút nào không vui.

Phó Đình Xuyên khó có thể tin được, liên tục liếc nhìn Từ Triệt: Anh muốn nói là hỏi xem bà xã đại nhân có đông ý hay không mà.

Từ Triệt nhướng mày: Tôi biết mà, ta cùng chỉ châm ngòi lỵ gián thôi.

Phó Đình Xuyên bực bội: Anh biến.

Từ Triệt nhún vai xoay người, đắc ý không hề che giấu.

Sau khi chụp ảnh xong, không bao lâu sau, máy bay ổn định giữa tầng mấy.

Thòi tiết hôm nay khá nhiều mấy, che kín bên ngoài cửa sổ, giống như kẹo đường bán đầy ngoài phố.

Phó Đình Xuyên gọi một chén trà Phô Nhi, còn Khương Điệu là một ly trái cây, hai người cứ ngồi yên như vậy, không ai nói gì.

Mắt liếc tới người đàn ông đang ngồi nhàm chán bên kia, Khương Điệu gập sách, nghiêng đi đầu hòi: “Anh không nghi ngoi một lúc sao?”

“Không ngủ.” Phó Đình Xuyên cúi đầu đáp.

“Không ngủ còn uống trà nâng cào tính thần làm gì?” Cô nhỏ giọng oán trách, bò sách qua một bên, đổi hai ly nước trà trước mặt hai người:: “Uống nước trái cây đi, sau đó, ngủ một lúc, đừng để buổi tối trao giải, trên sân khấu gọi tên anh mà anh còn ngồi ngủ gà ngủ gật “

Khương Điệu đặt tay lên thành ly:“Nước trái cây lạnh rồi, dạ dày anh không tốt, nếu không gọi ly sữa nóng nhé, hay là nước ấm.”

Cô quản anh à? Quan tâm anh sao? Phó Đình Xuyên đột nhiên lại thấy khá là sung sướng và thoải mái, anh dựa lưng vào ghế dựa, không nói lòi nào, cứ tiếp tục nhìn Khương Điệu chăm chú, như thể muốn ghi tạc hình dáng cô trong lòng.

Anh mắt anh quá mức rõ ràng, bên môi còn vương vất ý cười, khiến cho hai tai cô cũng nóng bừng cả lên.

Khương Điệu đánh vai anh một cái:“Nhìn cái gì.”

“Nhìn em.” Phó Đình Xuyên thẳng thắn đáp.

“Có gì đẹp chứ!” Cô mờ sách ra, nâng lên trước mặt rồi nói: “Nhanh ngủ thêm đi.”

Còn quan tâm về giấc ngủ của anh kìa.

Phó Đình Xuyên đưa tay kéo quyển sách của cô đi, khuôn mặt có vài phần nghiêm túc:“Nói chuyện vói anh một lúc, rồi anh sẽ ngu.

“Được.” Khương Điệu cảm giác anh có chuyện gì quan trọng muốn nói, nên cũng đồng ý theo.

Phó Đình Xuyên cầm tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve.

Bây giờ anh rất ít khi nảy sinh tình dục khi tiếp xúc vói đôi tay này, lòng cũng an ổn hơn nhiều.

“Khương Điệu,“ Phó Đình Xuyên gọi tên cô đầy đủ, giọng anh trầm ôn:“Anh muốn nói chuyện này với em“.

“Cái gì ạ?” Cô nhìn về phía anh, ánh mắt có phần hoang mang.

Phó Đình Xuyên nói tiếp:“Chuyện về nhà anh, cuộc sống anh từng trải qua.”

“Dạ, anh nói đi.”

“Cha anh mất năm anh học đại học năm hai, trong nhà chỉ còn mẹ, anh là con một, không có anh em, cùng không có chị gái“. “Dạ.”

“Đến sinh nhật năm nay anh tròn 36 tuổi.”

“Dạ.”

“Tuổi này rồi nói già cùng không phải nhưng chắc chắn là không còn trẻ, Từ ngày đầu đi diễn cho tói hôm nay, mọi chuyện chỉ như trong chớp mắt.”

Nghe câu này, Khương Điệu khẽ cười:“Em xem mấy video phòng vấn trước kia của anh, đúng là trẻ trung thật“.

Phó Đình Xuyên cũng cười theo, thời gian thay đối, trên mắt anh cùng dần có nếp nhăn: “Thế à, mấy cái này bọn em cũng có hả?”

“Fan bọn em cái gì mà không lấy được!” Khương Điệu kiêu ngạo đáp.

Phó Đình Xuyên khẽ cười, rồi kê tiếp:“Lúc đại học năm hai, anh nhận được lần thử vai đầu tiên, cũng không nghĩ sẽ một bước thành công hay gì cả, tuổi trè mà, trong lòng cùng nóng lòng muốn thử. Kết quả là bị rớt. Tốt nghiệp rồi anh tràn trề nhiệt huyết, anh và Từ Triệt không hề dừng chân, bắt đầu ra ngoài tìm kiếm. Từ Triệt không thích diễn, nhưng mà anh thích, hai người chịu rất nhiều vất và, cuối cùng tròi cao thương tình, anh được một đạo diễn chọn, quay bộ phim điện ảnh đầu tiên, vai diễn đầu tiên“.

“[ Hóa điệp ], Lương Sơn Bá, đạo diễn Tống Tê Viễn, đúng không?” Khương Điệu thốt ra.

Cô đúng là hiểu biết về anh, Phó Đình Xuyên vui vẻ:“Đúng.” Cũng là bộ phim này, 21 tuổi Phó Đình Xuyên bộc lộ tài năng, một tình yêu bi kịch, nhung lại chuyên từ quá trinh khó khăn sang thời kì danh danh tiếng lên cao.

“Cho nên, lúc này đây, gặp được em, anh lại thấy cực kì thích hợp.” Phó Đình Xuyên đổi thành hai tay cầm lấy tay cô, nói. Khương Điệu cười dài: “Vì sao lại thích hợp ạ?”

“Sự nghiệp đều đã định hình, con người của anh cùng đã định tính, cảm xúc ôn định, cũng có thể cho người yêu của anh một cuộc sống tốt đẹp.”

Khương Điệu cảnh giác: “Anh nói mấy câu này đùng nói tiếp sau đây sẽ lấy nhẫn ra đấy chứ?”

“Đương nhiên là không nhanh như vậy được,“ Phó Đình Xuyên bật cười, lại vội vàng nghiêm túc:“Nếu đêm nay anh nhận được giải thường, cũng có thể xem là sự kiện quan trọng nhất trong đời mình, nhưng trong lòng anh lại có một chuyện quan trọng hơn thế nữa. Chờ em đến làm bên cạnh anh, hai bên ôn định rồi thì đi gặp mẹ anh nhé, được không?”

Phó Đình Xuyên nhìn Khương Điệu thật kì, nhớ lại rất nhiều chuyện từ thuở thiếu thời.

Anh từng hoang mang, cùng từng nghi, cứ cố gắng diễn xuất, hết lòng hết dạ, thấy chết không sờn, cứ nghĩ rồi cả đời cứ như vậy trôi qua.

Nhưng hôm nay, anh đã có cô gái mà mình yêu thương, lại bắt đầu khao khát một cuộc sống yên ổn cùng người bạn đòi đến lúc trăm năm.

Khương Điệu không nói ra một lời, có lế cô có trăm ngàn câu muốn nói, nhưng đều nghẹn hết trong cô họng, cuối cùng dừng lại nơi khóe mắt, nóng hầm hập.

“Được ạ.” Sau một lúc lâu, cô đồng ý.

Phó Đình Xuyên mím môi, đắc ý lúp mắt, như từ một người đàn ồng trường thành biến thành một nam sinh nghịch ngợm. Khương Điệu nắm nắm anh tay, nói: “Giờ có thể yên tâm ngủ chưa/’

“Rồi.” Phó Đình Xuyên nghe lời tựa lưng vào ghế, có vẻ không thoải mái, anh lại nghiêng người, tựa vào vai cô gái bên cạnh.

Không động đậy nữa.

“Cứ vậy nhé,“ Anh nhẹ nhàng nói:“Phải mập thêm chút nữa, gối len mới thoai mái.

Khương Điệu không đáp lời, trong lòng ngọt ngào như mật. Từ Triệt cách một hàng ghế, hiếm khi không làm bộ buồn nôn, hình như đã ngủ say.

Thực ra, anh vẫn đang giả bộ ngủ, từ lúc Phó Đình Xuyên bắt đầu kể chuyện ờ đại học vói Khương Điệu, anh quay mặt vào vách tường, khóe mắt ướt ướt.

Chỉ mấy lòi nhẹ nhàng bâng quơ với cô gái mình yêu, miêu tả sơ lược giai đoạn đó, những nhẫn nhịn khô sở, những trắc trờ họ vấp phải, hy vọng, thất vọng, rồi tuyệt vọng, sau đó lại đi tìm hy vọng, chỉ có hai người họ hiểu rõ.

Nhớ có lần sau khi nhận được thù lao lần đầu tiên, hai người đi KTV hát, cuối cùng còn hát ra nước mắt.

Đến bây giò anh vẫn còn nhớ rõ bài hát ngày đó [ năm tháng huy hoàng ].

“Hôm nay chỉ còn co thể này,

Chào đón những năm tháng huy hoàng,

Giữa mưa gió giữ chặt tự do,

Cả cuộc đòi bàng hoàng giãy dụa,

Tự tin có thể thay đổi tương lai.

Mệt mòi, không biết dùng, dạ dày của Lão Phó cũng hay đau. Nhưng mà, rốt cuộc cậu ta cũng có nơi chốn để dừng lại.

Từ Triệt mím môi, hít một hơi thật nhẹ, rồi lại từ từ thở ra.

Không ai phát hiện.

**

Sau khi đến Bắc Kinh, vì cho kịp thời gian, ba người Từ Triệt không trở lại phòng làm việc nữa

Trần Lộ và một trợ lý khác mang theo âu phục, đứng chò bọn họ ờ một khách sạn gần bên nơi tô chức lễ.

Từ Triệt đưa hai người họ tói trước cửa phòng đã thuê, vừa gõ cửa đã có người mở ra.

Người mờ cửa là một cô gái tóc ngắn, đầu tiên cô cười vói Từ Triệt một cái, sau đó mói nhìn thấy Khương Điệu đứng bên cạnh Phó Đình Xuyên ờ phía sau, mắt thoáng dừng lại, im lặng đánh giá.

Trẻ trung thật.

“Đây là…” Cô gái hỏi.

Từ Triệt hơi cúi người, đưa tay giói thiệu:“Đây là, chuyên viên trang điểm Khương tiếng tăm lừng lẫy.”

“Ồ “ Cô gái tóc ngắn thốt lên, đôi mắt càng thêm ý vị thâm trường, cô đưa tay ra: “Xin chào, chị là người đại diện của Phó Đình Xuyên, Trần Lộ.”

“Chào chị, em là Khương Điệu.” Khương Điệu rất lề phép bắt tay.

Tầm mắt của Trần Lộ dừng lại trên người Khương Điệu khá lâu, môi cứ cười mỉm mỉm, rồi lại lườm Phó Đình Xuyên, khóe mắt lẫn đuôi lông mày đều có ý đùa giỡn.

Phó Đình Xuyên không thèm nhìn lại, anh ho nhẹ một tiếng.

Ở đây đều là những người đã làm việc vói nhau rất nhiều năm, vô cùng ăn ý.

“Được rồi đấy, đều quen thuộc cả rồi, sắp tói còn là đồng nghiệp đấy!” Từ Triệt nói xong thì oang oang đi vào trong.

“Ồ? Phải đối nhân viên hả?” Trần Lộ buông tay Khương Điệu ra, vừa theo sau vừa hỏi.

Từ Triệt hoi nghiêng người: “Đúng thế, khoảng giữa tháng một, Khương mỹ nữ sẽ đến phòng làm việc chúng ta, làm chuyên viên trang điểm riêng cho Lão Phó.”

“Kim ốc tàng kiều hả Đình Xuyên.” Trần Lộ cũng quay đầu nhìn hai người phía sau, trên mặt có vẻ chế nhạo rõ ràng.

“Sao nào, có ý kiến à?” Phó Đình Xuyên thản nhiên đáp.

Khương Điệu kéo cô tay áo anh, nhíu mày:“Tàng em gái anh.”

Phó Đình Xuyên thấp giọng:“Được, tàng em gái anh. Cho nên

sau này không được kêu chú nữa, phải gọi là anh.”

Xì, Khương Điệu cười, mấy giờ rồi mà còn rối rắm cách gọi này hả?

**

Chuẩn bị xong, Khuông Điệu bắt đầu trang điểm cho Phó Đình Xuyên.

Ba người còn lại tự giác đi ra ngoài, trước bàn trang điểm chỉ còn hai người kia.

Khương Điệu mò’ túi đựng ra, lén nhìn người kia qua gương, từ lúc quay xong bộ phim [ Thái Bình ], đây là… lần đầu tiên cô trang điểm lại cho anh.

Cô quay đầu, nâng cằm Phó Đình Xuyên lên, mày hoi nheo lại, chuyên tâm đánh giá rồi nói:“Hôm nay trang điểm đậm một chút nhé, dù sao phải lên sân khấu nhận thưởng mà.”

Cô không còn là một người trang điểm nhỏ bé, anh cùng không phải là đại minh tinh. Cô biến thành một bạn gái đủ tiêu chuẩn, không khúm núm, lúc chuẩn bị cùng cực kì chuyên nghiệp.

“Ai nói nhất định là anh được lên sân khấu chứ?” Phó Đình Xuyên hỏi lại, lông mi rũ xuống như bàn chải Khương Điệu lấy đồ phun sương, từng bọt biên ướt, nhéo anh: “Em nói.”

“Thế thì mượn câu nói tốt lành của em nhé.”

“Dạ.” Khương Điệu xoa lên mặt anh, trán, chóp mũi, cằm, bôi kem hên, kem kiềm dầu và kem highlight, lại lấy mút nhẹ nhàng tán đều.

Phó Đình Xuyên vẫn nhìn cô chằm chằm.

Cô gái ấy vẫn cực kì chuyên chú, đôi mắt đen láy, trong đó, tất cả đều là anh, chỉ có một mình anh.

Ý cười bên môi càng đậm, anh đưa tay lên, kéo cô xuống ngồi trên đùi mình.

“Ối.”

Khương Điệu khẽ thốt lên, định giãy dụa đứng lên, lại bị anh kéo lại ngồi vào chồ cũ, không nhúc nhích được.

“Cứ ngồi thế này trang điểm đi.” Anh nhích tới gần cô, hơi thở nóng bức.

KhươngĐiệu phun bọt biển ra, mặt hồng ủng: “Thế này sao mà trang điểm được, cũng không thấy ánh sáng.”

“Anh thấy được.”

“Như vậy không…”

“Còn nói nữa anh hôn em giờ.”

“…” Khương Điệu thật sự không dám lên tiếng nữa, dưới mông tiếp xúc vói sự biến hóa kia, đúng là hoi dọa người.

Vì thế, khuôn mặt cứ đỏ như thế, tiếp tục xóa sạch xóa sạch xóa sạch.

Sau khi tạo hình xong, Khương Điệu quay đầu lấy bút kẻ mắt: “Lông mi của anh đã dày rồi, hôm nay chủ yếu kẻ thêm một chút, trên sân khấu ánh sáng mạnh, lên hình sế đẹp hơn.”

Cô bé này vẫn thích giải thích như thế, Phó Đinh Xuyên gật đầu:“Tùy em“.

Khương Điệu giận anh:“Trang điểm cho anh thành mặt con rùa anh cũng tùy hả?”

“Ừ.” Anh tiếp tục đồng ý.

Đột nhiên, Phó Đình Xuyên như nghĩ tới điều gì, tay nắm lấy bút kẻ mắt trong tay Khương Điệu, hỏi cồ:“Hôm nay em trang điểm à?”

“Anh nhìn ra hả.” Cô quay mặt về phía anh.

Phó Đình Xuyên nắm lấy cằm cô, nhìn kỹ một lát:“Không biết.” Tên thẳng nam ngu ngốc này! Khương Điệu nhấc mắt:“Không có, hôm nay phải đi gấp ra máy bay, chỉ bôi kem dưỡng da cùng kem chống nắng thôi à.”

Phó Đình Xuyên đánh giá:“Chằng khác gì so với em lúc bình thương cả.”

“Thật không? Đó là do da em trắng đẹp.” Khương Điệu tự đắc. Phó Đình Xuyên cầm bút kẻ mắt lên, thử hòi: “Nếu không, để anh kẻ mi cho em nhé?”

Khương Điệu lập tức tránh xa:“Đừng đừng đừng, đừng làm bậy!”

“Anh từng học một khóa mỹ thuật tạo hình.”

“Em…Không được! Để cho người khác vẽ lông mày cho, không bằng cho em một đao đi!”

“Thật à?” Phó Đình Xuyên híp mắt, trên mặt đầy vẻ nguy hiếm. Khương Điệu bĩu môi:“Thế anh nói lý do phải vẽ cho em đi,“ Nghĩ lại thấy oán giận: “Thôi đừng náo loạn nữa! Mau đưa bút kẻ mắt cho em! Đừng ảnh hường đến việc trang điểm của em mà!”

“Nói lý do, nhưng vừa kẻ mi cho em vừa nói.” Phó Đình Xuyên cùng nói yêu cầu của mình, không chịu đưa bút kẻ mắt trả lại.

“Anh nghĩ em có một cây bút kẻ mắt thôi hả?” Khương Điệu tính quay lại lấy cây khác thì bị người kia giữ chặt.

Chi một bàn tay, sao mà lại mạnh thế chữ.

Không muốn kéo dài thời gian nữa, tim Khương Điệu đập thình thịch, bày ra vẻ tráng sĩ nói:“ Vậy anh vẽ đi.”

“Được,“ Thế này mới ngoan chứ, Phó Đình Xuyên khẽ cười, cầm bút ké mắt, đưa lên mắt cô:“Thời Hán có một người, tên là Trương Thưởng, giữ chức quan to ờ trong kinh, tương đương với thị trưởng Bắc Kinh bây giờ ấy.”

“Ừ…” Có thể cảm nhận ngòi bút lành lạnh trên mí mắt mình, Khương Điệu cũng phát run theo.

Phó Đình Xuyên lướt dọc theo lồng mi cô, động tác rất nhẹ: “ông ta rất thích vẽ lông mày cho vợ mình, có một viên quan khác cáo tội ông ta trước mặt Hoàng Đế, nói ông ta lỗ mãng, không uy nghiêm. Hoàng đế đến hỏi ông, Trương Thường nói, ta nghe nói trong thú vui khuê phòng có vẽ lông mày cho thê tử, ngài hỏi thần về quốc sự, thần vẽ mi cho vợ mình, có quan hệ gì với người đâu?

Khương Điệu thấy hấp dẫn, lòng đang thấp thỏm cũng trở nên bình thường hơn.

“Hoàng đế rất tán thưởng ông ấy, nhưng lại không trọng dụng ông ấy nữa,“ Phó Đình Xuyên hạ bút, sang hàng mi bên kia: “Trong mắt của anh, một người đàn ông, có thể buông bò chức vị và dáng vẻ đại trượng phu, không để ý tới những lời bậy bạ của tiểu nhân, thương vợ mình, vẽ mi cho cô ấy, đó mới là tình sâu thật lòng“.

Nói xong, Phó Đình Xuyên để bút xuống, bày tay chuyển sang vai Khương Điệu, khiến cô nhìn thẳng về phía gương lớn.

Cũng đúng lúc này, Khương Điệu thấy mình trong gương.

Hai bên lông mi đậm nhạt phù hợp, hình dạng đẹp mắt, không thua gì mình tự làm.

Là chuyên viên trang điểm, cô hiểu được, đây không phải là kĩ năng tinh xào, nhưng lúc trang điểm cho cô, anh đã bỏ ra rất nhiều tâm tư.

“Thế nào?” Phó Đình Xuyên tựa vào tai cô hỏi.

Khương Điệu liếc mắt, mạnh miệng: “Cũng không tệ lắm.”

“Sau này có tin anh không?” Anh hỏi tiếp.

“Tin — đương nhiên là tin. Cô quay đầu lại, hôn nhẹ lên khóe môi anh.

Để lại một dấu môi son, như đánh dấu chủ quyền. Sau này cô sẽ luôn tin anh, quân làm bàn thạch, thiếp nguyện làm bồ vi*

*ý chi yêu thương không rời.

Đêm đó, Phó Đình Xuyên xuất hiện ò sân khấu lễ trao giải Phi ưng.

Bởi vì giải thưởng được đề cử có liên quan tới bộ phim tình báo kháng Nhật đang doanh thu cực kì cao kia, cho nên hôm nay anh cố ý mặc trang phục, kiểu tóc và trang điểm giống như nhân vật chính.

Nếu mang thêm chiếc kính cọng vàng, có khi người ta sẽ liên tuông tói giai đoạn lửa đạn súng bom vừa kịch tính vừa bí ẩn kia.

Sau khi Phó Đình Xuyên trình diện xong, anh bước chậm trên thảm đỏ, không dẫn theo bạn gái, chỉ một mình đi tới cùng đủ khiến người khác chú ý.

Anh đưa tay lên chào hỏi, fan đứng hai bên thét chói tai không dứt, gần như phá vờ cả không gian.

Người này vần luôn mặc một bộ tây trang màu đen như thế, áo so mi trắng bên trong, cẩn thận ti mỉ và sạch sẽ.

Nhưng mà bộ áp quần này khác hẳn vói những trang phục sang trọng trước kia, quần tay lần này là ngắn, hở một đoạn mắt cá chân, phối với kiểu giày mói Oxford màu đen, mang hoi hướng tươi trẻ.

Cộng thêm lúc này cùng tói gần dịp Noel, thay vì mang cà vạt và khăn ở túi trước, anh đối thành cài áo kiều dây xích, phần đầu là hình người tuyết nhỏ gắn bên áo trái,

cực kì hài hòa. Đền flash sáng choang không ngùng, Khương Điệu, Từ Triệt, và cả nhiếp ảnh gia mà phòng làm việc mời riêng cũng đứng bên cạnh.

Họ theo sát bước chân của Phó Đình Xuyên, vừa đưa máy ảnh lên chụp hình liên tục, cả nhóm tiến vào hội trường.

Chỗ ngồi của Phó Đình Xuyên khá gần phía trước, mà họ là nhân viên công tác nên được xếp phía sau.

Cho nên, dù tâm tình có kích thích đến mức muốn nhảy lên phía trên nhìn kì thì cũng phải nín nhịn.

Chờ đến tiết mục khai mạc, hai tay Khương Điệu nắm chặt…

như đang cầu nguyện, càng lúc lại càng hồi hộp hơn.

Từ Triệt vô tình liếc thấy hai tay cô thì hỏi: “Em Khương, sao lại lo dữ thế? Cứ như em là người được xướng tên ấy

“Anh không hiểu đâu” Khương Điệu ngồi lại nghiêm chỉnh,“Hồi hộp lắm ạ“.

“Quả nhiên anh đúng là người đã trải qua sóng to gió lớn, quá sức bình tĩnh” Từ Triệt cảm khái, phất phất ngọn tóc mái:“Nếu không được giải cũng không sao, thị phi thành bại quay đầu hư vô mà…”

Khương Điệu liếc mắt: “Thật à? Không có giải cùng không sao?”

Từ Triệt xoa trán:“Không sao thật, cùng lắm là khi về bị nhân viên trong phòng làm việc đánh một trận thôi mà.”

Khương Điệu: “…”

Tuy rằng đúng là không nói gì, nhưng cô biết Từ Triệt vẫn hay nói giỡn, chỉ muốn an ủi cô mà thôi.

Nghi lễ khai mạc đơn giản mà trang trọng qua đi, bốn MC cùng nhau bước ra.

Hai nam hai nữ, đều là nhũng nhân vật nổi tiếng của Ương Thị, nghe họ nói chuyện lưu loát, người này nói người kia đáp, dưới sân khấu liên tục cười ồ.

Không khí vui vẻ này cũng khiến Khuông Điệu thả lỏng hơn một chút.

Rất nhanh, ánh đèn vụt tắt, một chùm sáng chiếu vào vị trí của một MC.

Anh cao giọng tuyên bố, lề trao giải chính thức bắt đầu.

Giải thường Phi Ưng được chia làm các giải: phim nhiều tập hay nhất, biên kịch tốt nhất, đạo diễn xuất sắc nhất, nam diễn viên xuất sắc nhất, nữ diễn viên xuất sắc nhất, âm nhạc tốt nhất, ghi âm và ghi hình tốt nhất

Các tiêu chuẩn lựa chọn giải thường cực kì uy tính, được các chuyên gia tán thưởng, cụng như là sự khen ngợi danh giá nhất của chính phủ đối với lĩnh vực phim truyền hình.

Bộ phim Điệp Chiến mà Phó Đình Xuyên quay đạt được nhiều hạng mục đề cử.

Giải nam diễn viên xuất sắc nhất, ngoài Phó Đình Xuyên ra còn hai diễn viên khác là lào làng lâu năm trong ngành, kinh nghiệm hơn anh, ít nhất lớn hơn chục tuổi, danh tiếng cũng sâu rộng hơn.

Cho nên… Cạnh tranh cực kì khốc liệt.

Trên đường đến đây, Trần Lộ đã nói, bình tình, bình tĩnh đi.

Kết quả, người đại diện này liên tục trấn an mọi người, nhưng sau khi trình diện xong lại không dám xuống xe, nói là muốn chờ kết quả ở bên ngoài

“Cô nhớ khuyến khích cậu ấy cố lên nhé!” Trước lúc chia tay, cô ấy còn giữ cánh tay Khương Điệu lại, dặn dò như thế.

….

Đáng vui mừng là, bộ phim truyền hình [màu xám] dù không được giải biên kịch xuất sắc nhất nhưng lại được giải thưởng đạo diễn xuất sắc nhất.

Cho nên lúc đạo diễn Lý lên sân khấu nhận thưởng, Khương Điệu mới có thể nhìn thấy Phó Đình Xuyên từ đằng xa.

“Bởi vì từng người trong tổ làm phim của họ đứng lên chúc mừng, mừng cho đạo diễn của mình.

Cứ như thế, rốt cục MC cùng mời khách quý lên sân khấu trao giải nam diễn viên xuất sắc nhất.

Vị khách quý này cùng là một người vô cùng quen thuộc, đã từng nhận giải Phi Ưng, sư tỉ của Phó Đình Xuyên, Trương Thu Phong.

Cô mặc bộ váy dài lấp lánh ánh kim, hờ phía sau lưng.

Theo mỗi bước đi, từng mảnh óng ánh như di chuyến, duyên dáng mà yểu điệu.

Nữ thần cầm lấy phong bì trao giải, vui vẻ trêu chọc mấy người phía dưới vài câu.

Sau khi nhận được một tràng vỗ tay và tiếng cười đùa, Trương Thu Phong mói thanh thanh cô họng, vẻ mặt nghiêm túc hơn chuẩn bị công bố với mọi người, rốt cuộc ai đã giành được giải nam diễn viên xuất sắc nhất.

Mỗi cái nhăn mày hay mỉm cười của cô ấy đều như bừng sáng, Khương Điệu nhìn về phía màn hình lớn, mắt như mờ hẳn đi.

Có lẽ trong lòng vẫn là không thể kìm nén được sự kinh hoàng, muốn dâng lên khỏi họng.

Khương Điệu nắm chặt hai tay, ngón tay co lại.

“Vậy thì, giải Phi Ưng dành cho nam diễn viên xuất sắc nhất là —

Trương Thu Phong nhíu mi, kéo dài giọng ra rồi chớp mắt:“Là ai nhỉ—”

Phía dưới có tiếng suỵt nhẹ.

“Phó Đình Xuyên!”

Cô cười hét lên cái tên này, cực kì vui vẻ.

Toàn hội trường vỗ tay như sấm dậy.

Khương Điệu quay đầu nhìn Từ Triệt, thò phào một hơi.

Trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi, chảy ra thành dòng.

Từ Triệt bên cạnh cũng nhảy cẫng lên, hai tay khoanh

trước miệng: A — A — Lão Phó — cậu giòi lắm — giỏi lắm —

Khương Điệu lúc này mói hoàn hồn lại, cũng vội vàng đứng lên, dùng hết sức mình cố gắng vỗ tay.

Cô nhìn thấy Từ Triệt mắt rung rưng, ánh sáng rơi vào mắt anh, như rất nhiều vì sao lấp lánh.

Từ Triệt hết mình gào thét, hết lòng khen ngợi, dù cho cổ họng có đau hay không, dù cho người phía trước có nghe được hay không.

Mũi Khương Điệu cũng chua chua.

Cô chưa từng sánh vai cùng Phó Đình Xuyên, nhưng qua phản ứng của Từ Triệt lúc này, cô có thể cảm động cùng anh ấy.

Trên màn ảnh lớn, Phó Đình Xuyên mỉm cười, bắt tay với hai diễn viên bên cạnh.

Trước khi lên sân khấu, anh còn cố ý dừng lại một lát, ôm đạo diễn của mình.

Đợi đến lúc tới bên cạnh Trương Thu Phong, người làm sư tỷ đương nhiên phải nói chuyện với anh vài câu, thay đổi không khí.

Trương Thu Phong không vội trao cúp cho anh, sau khi đánh giá sư đệ của mình vài lần, cô nói: “Sư đệ này, hôm nay thoạt nhìn cậu không giống trước kia nhỉ.”

Ánh đèn chiếu về phía hai người, Phó Đình Xuyên cao lớn thon dài, giống như một gốc cây tùng thăng tắp, anh cười: “Không giống gì kia?”

“Trẻ trung không ít. Ôi, còn có cả người tuyết này, đi nhận giải thưởng mà còn tranh thủ làm cho đáng yêu nữa hả“. ‘

Khán phòng cười vang.

Khương Điệu cũng mím môi cười, tạo hình mói của anh hôm nay, đều là từ tay cô mà ra cả.

Phó Đình Xuyên rất biết nghe lời đáp:“Lớn tuổi rồi mà, thỉnh thoáng cùng muốn dùng mấy thứ này để nâng cao

tinh thần một chút“.

“Thế à, tôi còn lớn tuổi hơn cậu, lần sao phải mang cái bờm con hươu“. Khóe môi Trương Thu Phong cong lên, đưa chiếc cúp hình người nâng cao chú chim ưng về phía anh: “Chúc mừng cậu“.

“Cám ơn.” Phó Đình Xuyên gật đầu, hai tay nhận lấy, cũng ôm sư tỷ của mình.

Tiếng vồ tay như nước.

Hai mắt Khương Điệu ướt đẫm, không nhìn thấy rò những gì diễn ra trên màn hình.

Đợi đến lúc Phó Đình Xuyên phát biểu cảm tưởng, cô mói k lấy khăn tay lau nước mắt, im lặng ngóng nhìn.

“Chào mọi người một buổi tối tốt lành,“ Dưới sân khấu có tiếng thét chói tai, “Tôi là diễn viên Phó Đình Xuyên.” Anh tự giói thiệu cực kỳ đơn giản, chỉ dùng hai chừ diễn viên.

Bình thường nhưng lại cực kì trân trọng, bao nhiêu năm tháng trôi qua, bao nhiêu đắng cay mặn ngọt.

Chỉ có mình anh biết.

“Tôi cực kì vinh hạnh khi được đến đây hôm nay. Vào nghề hơn mười năm, tôi luôn nghĩ rằng, phim truyền hình, là cầu nối giữa diễn viên chúng ta và công chúng, một cách thức trao đổi cực kì thí dì hợp. Tôi yêu công việc diễn xuất này. Con người của tôi, không thích phơi bày cuộc sống của mình, bời vì mỗi tác phẩm của tôi, chính là một bức thư tự bạch, là lời biện hộ. Diễn xuất chính là cuộc sống của tôi,“

Phó Đình Xuyên nói tói đây, tiếng vỗ tay dần dừng lại.

Anh nói tiếp:“Cảm ơn đài truyền hình trung ương, cảm ơn trung tâm chế tác phim truyền hình, cảm ơn nhà sản xuất Chu Khải Nguyên, cảm ơn đạo diễn Lý Hưng Thịnh, chụp, ảnh gia Ngôn kì, trang hình Tống Như Yên, biên kịch Thường Ưu, cùng với mấy trăm nhân viên trong đoàn làm phim [màu xám]. Cả các bạn bè của tôi, cảm ơn mọi người đã ủng hộ và yêu mến tôi.

Hôm nay tôi nhận được chiếc cúp này, nhưng vinh dự lại thuộc về mọi người.

Chi cần một ngày tôi còn sống, tôi sẽ tiếp tục theo đuổi con đường nghệ thuật, sẽ không bao giờ ngừng lại.”

Cuối cùng, anh nâng chiếc cúp lên: “Cám ơn mọi người.

Cả hội trường vang lên một tràng vỗ tay không ngùng

nghi, Từ Triệt vỗ tay đến mức đau ê ẩm, ngao ngao nói: “A a a a a nói hay quá!!”

Khương Điệu nghiêng đầu hỏi anh: “Phó Đình Xuyên tự nói ạ? Trước đó không chuẩn bị gì à?”

“Ừ” Từ Triệt khụt khịt:“Cậu ta chưa bao giờ cần người khác viết cảm nhận cho mình.”

Lợi hại thế, Khương Điệu thầm than.

Một vị MC khác lên sân khấu, tiễn bước Phó Đình Xuyên. Anh sải bước xuống cầu thang, được nửa đường, đột nhiên anh dừng chân, nhìn về phía sau khán phòng, giơ giơ chiếc cúp của mình.

Giống tranh công đòi thường với ai đó.

Máy quay vẫn còn chiếu sát mặt anh, anh híp mắt, cực kì hăng hái.

Như có thần giao cách câm, lúc này Khương Điệu mói giật mình nhận ra anh làm thế là cho ai nhìn.

Cô lập tức đưa tay lên, gio cao hai ngón tay cái, phấn khích đung đưa.

Màn ảnh lướt qua, có thể quay xuống chồ quá xa, đám đông ồn ào cũng không rõ nơi mà anh Phó nhìn tới.

Số fan phía sau càng la hét sung sướng hơn…

Chắc là đưa cho fan nhỉ?

Ngày hôm sau, Khương Điệu trờ lại Hoành Điếm.

Tùy ý mờ Weibo ra xem, tất cả các trang đầu đều là tin tức Phó Đình Xuyên nhận giải Phi Ưng.

Đoạn video lúc anh nhận được cùng được fan cắt nối biên tập, lượt view lên tới mấy triệu….

Còn có tạo hình “già vò ngây tho” của anh đêm đó cùng được rất nhiều cô gái ung hộ, các hình ảnh trên internet đều có bình luận phô biến là “Ôi, mắt cá chân”, “Tôi là người tuyết kia đây”, “Anh giả vờ đáng yêu, chết mất thôi“.

Tin tức từ một tháng trước cũng bị mấy cô gái lôi ra bực bội chửi bậy. Đây đúng là cái tát vang dội nhất.

Thần tượng của các cô, dùng cách tốt nhất, nói vói các cô rằng, anh đáng giá để các cô yêu thích và theo đuổi.

Khương Điệu gọi điện thoại cho Phó Đình Xuyên, cố ý hỏi chuyện đêm đó: “Tối đó anh lắc lắc cái cúp vói ai thế?”

“Em nghĩ là với ai?” Phó Đình Xuvên hỏi lai.

“Em hả?”

“Ừ“.

“Xa như vậy, anh có biết em ngồi ờ đâu không?”

“Không biết.”

“Vậy chứ anh lắc làm gì, không sợ huơ nhầm à.”

“Em thấy là là được.”

“Hừ,“ Khương Điệu khẽ cười, thừa nhận: “Em có thể thấy anh, đúng là đẹp trai ngời ngời“.

Giọng điệu người kia có vẻ rất là thích ý: “Anh không thấy em, nhưng trong lòng có em.”

Khương Điệu cắn môi dưới, sợ nụ cười của mình quá mức phô trương: “Đó là anh nói thôi“.

Ở bên này Bắc Kinh, Phó Đình Xuyên đang tản bộ ở bên ngoài phòng làm việc, miệng cũng không khép lại, nghe Khương Điệu nói chuyện, nghĩ thôi củng đủ cười.

Anh thở một làn hơi trắng, vừa nhìn mấy cây cỏ trong sân rồi đột nhiên dừng lại.

Anh đưa di động tới, khẽ nói: “Trong sân mai vàng nở rồi này.”

Một đóa hoa nho nhỏ, năm cánh hoa ánh vàng rực rỡ.

Nhìn thì vô cùng mềm mại, mà lại có thể phát triển giữa trời đông lạnh giá thế này.

“Sao ạ?” Cô gái đầu dây hòi: “Anh muốn chụp ảnh cho em nhìn hả?”

“Chụp không được,“ Phó Đình Xuyên nhìn về phía khác, ánh mắt xa xăm: “Ngô Việt vương từng nói, mạch thượng hoa khai, khả hoãn hoãn quy hy*.”

* Hoa trên đường đã nở, nàng cứ ngắm cánh rồi thong thả quay về.

“Nhớ em thì cứ việc nói thẳng, đọc thơ làm gì.” Khương Điệu than thờ.

Phó Đình Xuyên mím môi, không nói gì, đúng vậy, anh nhớ cô, thật sự rất nhớ, cô gái của anh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN