Tầm Thần Tuyệt Lộ - Chương 23: Tam Điểm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
131


Tầm Thần Tuyệt Lộ


Chương 23: Tam Điểm


Nhanh chóng tắm qua và thay bộ đồ mới, gã rời khu phòng gỗ, chầm chậm đi về phía phòng sinh hoạt chung, bụng vẫn nhói lên từng hồi, chỉ chực ‘chuột rút’. Mục tử cũng đi đâu cả ngày, đến giờ vẫn chưa thấy mặt, bất quá Lạc Thạch cũng chẳng lo lắng, cái con đấy, thả ra ngoài chỉ sợ nó ăn sạch một mảng rừng, dã thú ở đó mới là loài đáng thương đang bị càn quét.

“Ngày mai ngươi phải tìm cách vào Dược Thư Phòng, lấy cớ chấn thương này, đi gặp Mạc Vấn kia nhờ Chẩn Y. Lão phu sẽ tận dụng thời gian tìm kiếm phàm nhân y điển thích hợp cho ngươi”.

“Cái này vãn bối để chờ cơ hội thích hợp, có Phiên bà bà đi cùng sẽ thêm phiền phức a…”

Còn đang bàn bạc với Nặc lão, gã thấy Lạc Ngôn đang từ một lối hành lang nhỏ thong thả rẽ vào, liền cất tiếng chào “Ngôn sư huynh, người vừa từ Dược Khố về a”.

Lạc Ngôn cũng đã nhận ra Lạc Thạch từ xa, cười toe toét vẫy vẫy tay, đoạn hai người cùng đi vào Thực Dưỡng Phòng, những đứa trẻ khác cũng đang tụ tập về, mùi canh nóng lan toả khắp nơi thơm phức.

Gã vẫn theo thói quen ngồi giữa Lạc Ngôn và Lạc Vinh, rón rén nhẹ nhàng vì sợ đụng vào mấy nơi đang ê ẩm. Canh cũng không sai khác lắm, vẫn như hôm qua là cho mỗi đứa một loại riêng, và rất ngon miệng. Dường như bát của gã hôm nay có thêm tuỷ xương, không rõ từ loài gia súc nào. Nặc lão gật gù đánh giá:

“Là phì tuỷ của Khương Ngưu. Trâu bò bình thường thịt có tính hàn, ăn quá nhiều cơ bắp dễ bị co cứng. Còn Khương Ngưu này chỉ thích xơi mầm và củ cây gừng, thịt toàn thân mang tính nhiệt, phù hợp để tẩm bổ”.

Lạc Thạch cũng gật gù, từ tốn húp từng thìa canh, ra chiều mãn nguyện. Tuỷ sống của động vật đặc biệt bổ dưỡng, trị khô khớp, chống viêm và tăng cường sức đề kháng, gã đã từng đọc qua nhưng đến tận hôm nay mới là lần đầu được nếm thử.

“Còn nhớ lão phu dặn ngươi lấy lá lốt chứ? Mau nhai nuốt cùng canh nóng, tác dụng giảm đau và hồi phục cơ bắp”, Nặc lão lại nhắc nhở, gã cũng sực nhớ thò tay vào túi quần, lôi ra mấy cái lá xanh mướt hình trái tim đã được gấp chặt. Lá lốt là một loại cây gia vị thuốc phổ biến ở Nam Cương, họ Hồ tiêu, giống như lá trầu, vị cay nồng, khá khó để ăn tái như thế này.

Lén thả vào bát rồi đút cả vào mồm, Lạc Thạch khẽ chun mũi. Do gã luôn duy trì ‘thở miệng’, nên khứu giác được ‘đóng mở’ tuỳ ý, vị của lá lốt chỉ nồng lên một chút rồi không thấy đâu nữa.

“Tốt lắm, mau thử nhắm mắt tập trung, lão phu ngay bây giờ sẽ hướng dẫn ngươi khái niệm cơ bản để nắm bắt ‘Y Thực Đồng Nguyên’”, giọng Nặc lão đều đều vang lên trong đầu, gã bất giác làm theo.

“Trợ thức thứ nhất: ‘Dẫn Dược Quán Mạch’, là dùng Tinh Hồn ngươi quan sát và khống chế dược liệu sau khi vào miệng, đưa chúng đến đúng nơi phải đến. Bất quá trước tiên, ngươi phải thuần thục ‘Nội Thị’, cũng chính là kỹ năng cuối cùng trong ba kỹ năng khi Nhất Cấp Cơ Hồn Toả được khai mở…”

Nhất Cấp Cơ Hồn Toả, là ‘toả’ đầu tiên, sau khi Tinh Hồn đạt Phàm cảnh tiểu thành, đột phá ‘cửa ải’ này để chính thức bước vào Địa Tạo Tứ Cảnh. Tu chân giả đã ‘khai toả’, sẽ có được ba kỹ năng cơ bản gọi chung là Tam Điểm, bao gồm ‘Ích Cốc’, ‘Ức Thống’ và ‘Nội Thị’. Điều này cũng giải thích vì sao, trong phàm nhân hãn hữu cũng có những người bẩm sinh Tinh Hồn vượt trội, đạt được Tam Điểm, liền được coi là thần thông, xưng tụng như thần thánh.

Một đống kiến thức mới toanh làm Lạc Thạch váng cả đầu. Gã đang hiểu ‘Nội Thị’, nôm na là dùng ‘ý thức’ để dựng nên không gian lập thể tưởng tượng trong đầu, giống như ‘Job’, SmartMate của gã trước đây. Cách thức não bộ tưởng tượng và ghi nhớ đã từng được những Giáo sư Thần kinh học hàng đầu nghiên cứu nhiều năm và đưa ra vài kết luận làm rúng động thế giới lúc bấy giờ.

Não được lập trình để ‘dựng lại’ hình ảnh của sự vật hay sự việc, mà chúng ta từng tiếp nhận thông tin qua nhìn, nghe, sờ v.v… giống như tên gọi của thứ sau này được phát triển từ những nghiên cứu đó: ‘Ảnh toàn ký’ (#1). Kỹ thuật này lưu giữ được hình ảnh ba chiều trong bộ nhớ dưới dạng bản ghi phẳng hai chiều, cho phép sao chép và trình chiếu lại nguyên trạng. Tương tự với não bộ, ‘thông tin’ được ý thức xử lý, ‘kỹ thuật dựng’ nằm trong vùng tiềm thức, cho ra ‘toàn ảnh’ là hình dựng in vào ‘vô thức’.

Cơ sở của nghiên cứu này dựa vào việc, khi người ta bị chấn động não bộ, sẽ hay dẫn đến tình trạng mất đi trí nhớ. Nhưng không giống như một bức ảnh được lưu trữ trong bộ nhớ điện toán nguyên thuỷ, khi dữ liệu ảnh bị thiếu thì ảnh đó cũng bị hỏng không thể mở ra; não bộ của chúng ta dù bị tổn thương sẽ vẫn có thể tưởng tượng tổng quát lại sự vật đó, nhưng bị lơ mơ trong miêu tả chi tiết. Giữa thế kỷ 20, ‘Ảnh toàn ký’ chính thức ra đời, đưa con người bước vào kỷ nguyên Điện toán ảo.

“‘Nội Thị’ là dùng sự mẫn cảm bên trong cơ thể, mà ‘vẽ lại’ theo thông tin có được. Sau đó, thì… như thế nào nữa nhỉ?”, Lạc Thạch đứt mạch suy nghĩ khi cảm thấy sự cay nóng của lá lốt chạm đáy dạ dày, khiến bụng râm ran, gã nhíu mày, lẩm bẩm “làm thế nào để có thể tự mình ‘nhìn’ thấy bên trong cơ thể đây?”

“Không cần gấp gáp, cái này do ngươi đang cố ý vượt cấp khai toả, lại chọn ngay phải Tinh Hồn vốn là thứ không thể động bừa. Đừng nói người khác, kể cả Lão phu cũng không có lịch duyệt trong chuyện này. Tập trung ăn xong canh đi thôi, Thạch đầu tử”.

Nghe Nặc lão nói, gã đành chỉ biết gật đầu, đoạn cũng tạm gác lại những suy nghĩ vẩn vơ, giải quyết xong bát canh trước mặt, rồi cùng đám trẻ mau chóng dọn dẹp. Cơ bụng bắt đầu có cảm giác cuộn lên, giống như đang được tẩm bổ. Lạc Thạch cũng lười chú ý, đợi mấy đứa lớn rời khỏi, gã liền ôm lấy hai ba cuốn sách ra ngồi một góc phòng, muốn tận dụng hai tiếng này cho tốt để đọc thêm vài thứ trong thần thoại Phàm Nhân Lục Địa.

“Thiên Diễn thời hỗn mang, yêu thần vô số, dân đen cơ cực, sống cảnh địa ngục trần gian. Phàm Nhân Lục Địa chưa có hình dạng như bây giờ, không phải miền đất lành để người thường có thể an cư lập nghiệp. Nhân tộc và Thú tộc chia sẻ mảnh thiên địa này, được Thần linh bảo trợ trăm vạn năm, mới có thể bình yên…”

(trích lược ‘Dân gian Phàm Nhân ca thoại dị bản’).

Theo đó, thời đại xa hơn cả Thái Cổ, khi cường giả nhiều như mây, tất lẽ dĩ ngẫu Thiên Diễn tinh cầu là nơi loạn lạc nhất. Các tông môn, gia tộc chưa có hình thái như bây giờ, chủ yếu vẫn là tán tu không rõ lai lịch. Thần trung chi Thần, các tuyệt thế thiên tài tất nhiên là muốn tranh đoạt vị trí chưởng khống thiên địa, tạo nên một tràng hạo kiếp kéo dài không rõ bao lâu. Tình trạng này cứ tiếp diễn tưởng chừng sẽ dẫn đến diệt vong cho Nhân Thú hai tộc, thì Nhân tộc hoành không xuất thế một Tổ Nguyên Đế, đi theo luôn có huynh đệ của Người – Thái Cổ Thần Thú, không rõ tên tuổi, xuất hiện dưới hình dáng một con lửng (#1) lông màu tím đậm lấp lánh ngân mang. Trận hung chiến cuối cùng, một người một thú áp đảo chư thần, trời nghiêng đất lệch, toàn cõi Thái Cổ lục địa cuộn mình, các loại dị tượng thiên tai xoay vần liên tục trong suốt ngàn năm. Kết quả cuối cùng không rõ, chỉ biết Phàm Nhân Lục Địa rộng lớn hơn so với trước vạn phần, được kiến thiết lại gần như ngày nay. Thần thánh thời thái cỗ hỗn mang đó cũng tuyệt tích, phàm nhân thì cho rằng họ đã đắc đạo thăng thiên, biến thành người nhà trời, hoặc đền tội trả giá, đưa xuống âm ty địa ngục.

“Trong Tu chân giới vẫn luôn có những truyền kỳ tương tự, tin đồn về di tích, bảo tàng liên quan đến thời Thái Cổ cũng có nhiều không đếm xuể. Nhưng nếu không phải là thất thiệt, thì cũng là bẫy rập để thanh toán lẫn nhau, số lượng Bí Cảnh thực sự đã được khai quật là tuyệt mật, nhưng lão phu đoan chắc không nhiều”, Nặc lão giảng giải “Kỳ ngộ trong những Bí Cảnh này tuyệt đối là hãi nhân, trên con đường thông thiên, đây chính là những cột mốc ghi lại lịch duyệt, kinh nghiệm, thành tựu và đôi khi cả trân tàng bí bảo của tiền nhân. Nhiều tông môn gia tộc quật khởi cũng vì tổ tiên may mắn đoạt được lợi ích từ những nơi này”.

“Ồ vậy là phàm nhân thần thoại cũng không hẳn là vô căn cứ phải không, Tiền bối?”

“Khư khư, đó chỉ là một góc nhỏ như cái móng tay trong Thiên Địa này. Tu Chân thế giới khủng khiếp cỡ nào, tốt nhất phải để bản thân ngươi tự kinh qua mới rõ được a”, Nặc lão cười khảy, khiến Lạc Thạch thầm tặc lưỡi, thảm đến mức này rồi thì còn cái gì để mất nữa đâu mà sợ sệt.

Bảy giờ hơn, Phiên bà bà cùng bốn đứa con trai lớn nhất Bình, Thường, Ngôn, Vinh bê đồ ăn về phòng, Lạc Thạch cũng nhập vào bọn trẻ con dọn dẹp và sắp cơm. Bụng gã vẫn còn đau, nhưng cơn đói đã chiến thắng tất cả. Chẳng phải đợi lâu, bọn trẻ đã quây quần, tiếng cười nói khúc khích thỉnh thoảng vang lên, Phiên bà bà lúc nào cũng hớn hở phúc hậu. Gã đã dần quen với tiếng léo nhéo thỉnh thoảng nhắc nhở của Nặc lão bên tai, vừa ăn vừa chậm rãi nhìn quanh, chợt chú ý tới hai thiếu niên độ mười một mười hai hao hao nhau.

Lạc Kiên, Thất sư huynh, bẩm sinh Nhược Cốt, xương yếu đuối giòn tan, va chạm mạnh rất dễ gãy, thời đại gã gọi là ‘xương thuỷ tinh’. Còn lại là Lạc Định, Bát sư huynh, là em song sinh của Lạc Kiên, cùng được Thiếu phu nhân nhận nuôi một ngày. Người đệ đệ này của y cũng có bệnh từ lúc lọt lòng, khi bị chảy máu không thể tự đông, một vết thương nhỏ không xử lý khéo có thể dẫn đến mất mạng. Hai anh em Kiên Định này, nhà nào đẻ được thì đúng là quá đen đi, bởi hai căn bệnh của huynh đệ chúng ở Trái Đất cũng thuộc dạng nan y, không thể chữa dứt.

“Ài, bệnh này ăn uống thôi là không đủ, tin là hai đứa này còn phải phục dùng thường xuyên dược thang nữa…”, Nặc lão thở dài cảm khái, những căn bệnh kiểu này, rơi vào nhà khá giả thì may ra, chứ bần nông là chết chắc.

Kiên Định huynh đệ dường như cũng ý thức được lưỡi hái tử thần luôn chực chờ nơi cổ, nên bình thường hiếm khi ra ngoài chơi, chỉ lặng lẽ chơi cờ hoặc học chữ với nhau, thỉnh thoảng Phấn Phấn và Kỷ Kỷ cũng ra ngồi cùng họ. Nói chung Lạc Thạch cũng không có ác cảm với hai huynh đệ này, chỉ là trong đầu gã vừa loé lên gì đó, nên mới để ý đến họ.

Lắc lắc đầu không để ý xung quanh nữa, gã lại tập trung ăn cơm, bọn trẻ con cũng dần xong bữa tối, dọn dẹp bát đĩa, rồi mỗi đứa lại làm việc riêng của mình trước khi về phòng đi ngủ. Lạc Thạch nán lại một lúc tò mò xem đánh cờ, rồi cũng mượn Lạc Ngôn cuốn sách ‘Hý Kỳ sơ nhập’ ngồi ngâm cứu.

Mấy cái sở thích tốn thời gian như chơi cờ hay ca hát trước đến giờ gã không có, nhưng tình cảnh hiện tại cũng không cho gã kén chọn. Thời đại này quá ít thứ tiêu khiển, kiến thức phàm nhân cũng không có nhiều, mà nhất là đi lại hay liên lạc đều cực kỳ khó khăn nên tri thức kém phổ cập. Nhân sinh chủ yếu an nhàn, khiến người ta cũng đơn thuần chất phác hơn hẳn, kẻ nào có chút tà tâm và toan tính, hẳn cũng có thể lừa lọc vài phen.

‘Hý Kỳ’ ở đây không khác mấy so với ở Trái Đất mà Lạc Thạch từng nghe qua, nhưng chưa bao giờ nổi hứng tìm hiểu, bởi muốn ‘chơi cờ’ dĩ nhiên cần phải có nhiều hơn một người, gã là ‘thằng hâm’ nên cũng khó kiếm bạn bè chơi cùng. Thời gian rảnh dồn hết cho công việc tạo ra ‘Job’, nên ‘Job’ mới là người bạn tuổi thơ của gã.

Nghiền ngẫm cuốn sách một lúc, gã cũng thở dài đứng dậy về khu phòng gỗ, thầm nghĩ “Đánh cờ cũng không phức tạp bằng so với khi mình lập trình tư duy cho ‘Job’. Thật cũng chẳng phải hay ho gì lắm. Về phòng nghỉ ngơi còn có vẻ hợp lý hơn nhiều đấy…”

(#1): hologram, đặc điểm là ảnh dù có gặp lỗi dữ liệu vẫn sẽ hiển thị được, nhưng bị nhoè hoặc mất nét khi phóng to. Chi tiết quan tâm hỏi google-sama nha quý độc giả ^_^.

(#2): Lửng mật, trông hơi giống chồn. Cực kỳ gan lỳ và hung hãn. Google-sama để biết thêm sự ‘chí phèo’ của cái con này nhé các bạn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN