Tầm Thần Tuyệt Lộ - Chương 34: Thần thoại Thính Thế Quân Lang. ...
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
75


Tầm Thần Tuyệt Lộ


Chương 34: Thần thoại Thính Thế Quân Lang. ...


“Chữ ‘tín’ thuộc Ngũ Đức, đại diện cho ‘trung can’ trong nghĩa ‘Quân-Thần’, là thành quả của sự diễn sinh từ ‘chân thành’ mà ra…”

Tuỳ lão sư đang thao thao bất tuyệt, gậy trúc theo tốc độ nhả chữ mà cũng bay múa trên nền cát trắng mịn. Lạc Mẫn vẫn là đứa hào hứng nhất, mắt xoe tròn, miệng trầm trồ “Oa… Là Thính Thế Quân Lang, Nghiêm Thần đại nhân nha mọi người…”

Nghiêm Thần, vốn là thế hệ đầu tiên của Dị Lai tộc, một nhánh lớn thuộc Thú tộc. Hiện tượng ‘Dị Lai’ chỉ xuất hiện khi đem Thú tộc lai tạp với các Chủng Tộc khác. Tự thuở Thiên Địa sơ khai, xa hơn cả thời kỳ Thái Cổ, giữa các Đại Tộc đã xuất hiện khá nhiều trường hợp, do vô tình phát sinh hay cố ý thúc đẩy, để thử nghiệm ‘giao phối dị huyết’, tạo ra dị chủng, hòng quan trắc, nhằm truy cầu con đường tu luyện kiểu khác, sau khi lâm vào bế tắc trên sáo lộ cũ trong suốt một thời gian dài. Chiến tranh xâm lược lớn nhỏ nổ ra liên miên, bắt cóc nô lệ, hay thậm chí là cả ái tình thuần tuý, cũng đều đóng góp phần lớn công sức để Dị Lai tộc này đản sinh.

Ngoài Thú tộc, các Đại Tộc khác đem đi ngoại lai với nhau tuyệt nhiên sẽ không xuất hiện sự kiện gì đặc biệt, bởi thế hệ con cháu đều sẽ chỉ là một trong hai chủng tộc của cha hoặc mẹ chúng. Chưa từng có ngoại lệ!

Duy có Thú tộc lại khác hẳn. Bất kỳ Tộc nào phát sinh ngoại lai với tộc nhân Thú loại, nguyên bản vẫn là Thú Hình không sai khác so với đời trước, nhưng Nội Đan dĩ nhiên sẽ mang tính chất của chủng tộc kia. Tuy vậy, sức mạnh Dị Lai thường chỉ đạt được giới hạn của giống loài cha hoặc mẹ, càng về sau, lại càng dễ bị thoái hoá.

Thú loại vốn là chủng tộc đông đảo nhất trên Thiên Diễn Tinh Cầu, thời đại hỗn chiến liên miên làm bùng nổ số lượng cá thể lai, mau chóng hình thành nên phân nhánh Dị Lai Tộc – một trong những quần thể khổng lồ của chính Thú tộc.

Tâm lý chung của tất cả sinh linh có ý thức, thường là ‘bài xích ngoại tộc’, thế nên chính vì định kiến khinh bỉ ‘dị lai bất tín’ đã gián tiếp kéo các cá thể này lại gần với nhau hơn. Vì còn mang Thú Hình, nên cũng chỉ có Thú tộc mới là chốn dung thân của họ. Lại thêm ý thức tộc quần của chủng loại này cũng rất đơn giản, tất cả chỉ dựa vào hai chữ ‘cảm’ và ‘tín’, liền có thể chấp nhận nhau trở thành người một nhà. Dị Lai tộc do đó mà tự nguyện lưu lại ‘Thệ Ấn’ trong Tinh Hồn, thề kết tâm giao với Thú Tộc, cho tới khi ‘mạch tận huyết khô’, mãi không thay đổi.

Lại nói về Thính Thế Quân Lang, y có phụ thân vô cùng nổi tiếng, Lục Nhị Thần Khuyển – Thần Thú Nhất Tộc, đặc điểm dễ nhận biết nhất ‘lục nhĩ’ và ‘song thủ’ – còn mẫu thân chỉ là một nữ phàm nhân bình bình thường thường. Chuyện tình này tạm không nhắc đến, Tuỳ lão sư cũng dần hoạ ra chân diện mục của Nghiêm Thần.

Lục Nhị Thần Khuyển có tính cách ‘đa nghi’ bẩm sinh cực lớn, bởi chúng có tới hai ý thức riêng với tư duy phân biệt hoàn toàn. Cùng với đó là phương châm sinh tồn ‘giết nhầm còn hơn bỏ sót’ khá khát máu, dù cho có được sự tín nhiệm của một đầu, cái còn lại nếu vẫn không hài lòng liền có thể tiếm quyền điều khiển thân thể, lao tới cắn giết như thường. Thế nhưng ai đã chiếm được sự đồng thuận của cả hai ý thức này, lập tức được Lục Nhị Thần Khuyển tin tưởng tuyệt đối, tận trung suốt đời.

Thính Thế Quân Lang chưa từng gặp mặt phụ thân, từ khi chào đời đều ở cùng mẫu thân Nhân loại của y, được bà hết lòng bù đắp vào dưỡng dục. Thời đó tất nhiên chưa có Dị Lai Tộc, nên Nghiêm Thị liền chịu chung số phận bị hắt hủi cùng với đứa con lai của bà. Nhất quyết không tiết lộ thân phận phụ thân đứa trẻ, kể cả đối với chính Nghiêm Thần cũng không có lấy nửa chữ, nhưng trong đời bà chưa bao giờ cất một lời oán than.

Hai người họ đành rời bỏ thôn dân, cùng vào núi sâu sinh sống, thiếu thốn đủ thứ. Tuy vậy, Nghiêm Thị dạy dỗ Nghiêm Thần rất chu đáo và hết sức thương yêu, không hề lưu lại một chút thù hận nào đối với Nhân loại trong lòng y. Thọ nguyên phàm nhân sớm tận, mẫu thân y mau chóng già nua rồi khuất núi.

Nghiêm Thị mất đi, Nghiêm Thần tự mình trải nghiệm nhân sinh, liền nhận ra mọi thứ không phải lúc nào cũng đầy ắp ‘lòng tin’ như mẫu thân từng dạy. Nhưng luôn ý thức giữ vững ‘tín niệm’ không đổi, lời hứa của y với mẫu thân lúc lâm chung, mà cả đời Nghiêm Thần thề không phá vỡ: ‘vĩnh bất truy phụ thân’ và ‘tận năng vệ đồng tộc’.

Nghiêm Thần mang huyết mạch khủng bố, là một loại Dị Thần Thú, trí tuệ cực cao, đạo tâm trong sáng vô ngần. Gạt qua xích mích với thân nhân Nhân tộc, sau khi đạt được tu vi Cường giả đỉnh cấp liền quay lại thủ hộ Nghiêm gia, cho tới khi họ quật khởi trở thành Nhân Tộc Thuần Thú Nhất Tộc, thậm chí vượt qua Nặc Gia Nhất Đại Y Tộc ngày nay, rồi mới một mình rời đi.

Quay về Thú tộc, y chưa từng một lần chủ động kiếm tìm phụ thân, chỉ lấy một thân huyết mạch cường hãn, Nguyên Khí Châu trong cơ thể làm Thần Kỹ càng thêm biến ảo hung mãnh, trấn áp cường giả một phương, tự lập Dị Lai tộc, trở thành Thái Cổ Dị Thú Tổ đầu tiên. Nghiêm Thần ân oán rõ ràng, chuyện đời trước liền không tính đến, cách cư xử cũng đặc biệt phân minh, nên rất được Thú tộc quý trọng và hết lòng ủng hộ, đón chào y nồng nhiệt như một phần của huyết thống.

Truyền kỳ thú tộc, nếu đệ nhất là người huynh đệ thần bí của Đạo Tổ Nguyên Đế, đệ nhị là mối tình ‘cảm thiên động địa’ của Hỗn Thế Thần Hầu, thì đệ tam chắc chắn phải là ‘tín tâm bất thoái’, Thính Thế Quân Lang y.

Trên bàn cát hiện rõ một con nửa sói nửa khuyển to lớn, song thủ gào rú nhe nanh sắc nhọn, toàn thân mang chiến giáp đơn giản, che đi những chỗ yếu hại, nơi trái tim có viết chữ ‘Tín’ nho nhỏ, nhưng sắc nét rõ ràng. Đặc biệt là trên cả hai cái đầu đều đội khôi giáp bảo vệ, bọc kín mít toàn bộ mắt, miệng, chỉ hở ra lục nhĩ phân biệt chia đều hai bên song thủ. Toàn thân cúi thấp, tư thế đang phủ phục rình mồi, khói bụi bốc lên như những oán ngôn, hận ý lan tràn khắp xung quanh.

“Nghiêm Thần đại nhân lấy ngoại hiệu Thính Thế, khắc hoạ chân thật bản tâm của ngài. Che đi song nhãn, để ‘sự chân thành’ không bị ảnh hưởng bởi hình dáng bề ngoài; lộ ra ‘lục nhĩ’ lúc nào cũng vươn các hướng, lắng nghe tất thảy Thiên Địa, để mọi ‘phán xét’ có đủ cơ sở vượt qua được định kiến. Và nhất là, đối với Lục Nhị Thần Khuyển Nhất Mạch, khi cả hai ý chí riêng biệt cùng thống nhất tín phục một ai đó, thì ý tứ bất kỳ nào được nói ra, đều là ‘nhất ngôn cửu đỉnh’, một lời trọng lượng ngàn cân. Trước sau không đổi, ‘tín tâm’ tự theo thời gian mà dần định hình, thúc đẩy cũng chỉ là uổng công vô ích. Càng đốt cháy giai đoạn để cố chiếm được lòng tin của người khác, ‘tín niệm’ vì thế mà sẽ càng mong manh. Vậy cứ hiểu theo cách đơn giản nhất: ‘ta đưa lưng cho người, người cũng yên tâm đưa lưng cho ta’, thì đó chính là ‘Tín’. Các trò còn gì chưa rõ không?”

Lạc Thạch hiểu được chữ này, ‘niềm tin’ chính là căn bản của tự nhiên, là điều kiện tiên quyết để hình thành nên xã hội, tiền đề của sự tiến hoá trên toàn bộ giống loài. Không có ‘niềm tin’ thì không thể kết giao, hình thành liên minh, rồi thuyết ngôn phục chúng, thậm chí ở cấp độ tối thượng, liền có thể hình thành ‘tín ngưỡng’ – sức mạnh vô hình mang tính hiệu triệu cực kỳ khủng khiếp.

Tuỳ lão sư đã nhanh chân rời khỏi Thực Dưỡng Phòng, trong khi gã còn đang mải mê suy nghĩ. Chợt một bàn tay xanh xao trắng bệnh khẽ kéo kéo gấu áo Lạc Thạch, giọng nam hài nhưng hết sức nhỏ nhẹ vang lên, khiến da gà gã nổi thành cục.

“Phàm đệ đệ, dịp chợ thôn sắp tới, đệ còn muốn đi theo không?”

“Lạc Nhiễm…”, gã thầm nghĩ trong lòng, nhưng ngoài mặt lại không chút biểu tình, đoạn gật gật đầu, hỏi lại.

“Lần trước chưa được xem hết, đệ vẫn còn muốn đi tiếp lần nữa. Có chuyện gì sao, Thập ca?”

Đứa bé gầy gò, da dẻ tái dớt tới nỗi, thậm chí không cần phải đem chẩn y cũng biết là người bệnh lâu năm. Lạc Nhiễm trước mặt này, gương mặt vêu vao khiến hàm răng trông càng ‘vâu’ ra, sống mũi mảnh nhỏ, mái tóc hơi hoe vàng, duy chỉ có ánh mắt hết sức tinh ranh. Gãi gãi đầu, nó đáp.

“Cũng không gì a. Cơ địa ta vốn yếu đuối, không thể ra ngoài thường xuyên, vì rất dễ nhiễm bệnh. Nên ta cũng chỉ được phép chọn phụ trách vài vấn đề lặt vặt không tên trong Trai thôi. Việc đi hỏi danh sách như thế này chẳng hạn”.

Ngập ngừng một lát, Lạc Nhiễm lôi ra cuốn vở nhỏ, đoạn thè lưỡi liếm liếm đầu bút lông, ghi chép gì đó, lẩm bẩm vừa đủ Lạc Thạch nghe thấy.

“Vậy là đệ vẫn đi? Cũng được, thế thì để ta hỏi Phấn Phấn. Lần này Kỷ tỷ đột nhiên lại muốn tìm hiểu chợ thôn, thật khiến ta đau đầu…”

Lạc Nhiễm rời đi cũng nhanh như lúc nó tới, giọng Nặc lão chợt vang lên.

“Hài tử vừa rồi, có vẻ bẩm sinh cơ chế miễn dịch rất yếu, nên dễ dàng đổ bệnh. Ài, lại là một cái bệnh nan y nữa. Lạc Dược Trai này, quả thực là biết cách tự làm khó mình…”

Hệ miễn dịch của động vật có xương sống, tức bậc cao trong nấc thang tiến hoá, chia ra ‘bẩm sinh’ và ‘tập nhiễm’.

Miễn dịch bẩm sinh đối phó với mầm bệnh chỉ theo một phương thức giống nhau, cơ chế này được lưu sẵn trong ‘tiềm thức’ của não bộ từ lúc sinh ra, là hàng phòng ngự cơ bản nhất, nên nó hoàn toàn thiếu đi tính ‘đặc hiệu’.

Đối với các mầm bệnh lạ, dị vật, dị chất v.v… thì cần phải có lớp bảo vệ thứ hai, ‘miễn dịch tập nhiễm’, mạnh mẽ hơn hẳn nhờ vào ‘trí nhớ miễn dịch’. Nó định vị các dị vật mới lần đầu tiếp xúc bằng một dấu ấn gọi là ‘kháng nguyên’, xua bạch cầu ra chiến đấu đập tan khuẩn bệnh. ‘Kháng nguyên’ sau khi hình thành liền được đưa trở vào ‘tiềm thức’, hỗ trợ bổ sung cho cơ chế miễn dịch bẩm sinh, lần sau gặp lại liền giống như ‘ngựa quen đường cũ’, dễ dàng đẩy lui nguồn cơn.

Vì thế miễn dịch bẩm sinh được đánh giá không quan trọng bằng tập nhiễm, Thập ca hay bệnh kia đoán chắc phải là khuyết thiếu ở tại cơ chế tạo ‘kháng nguyên’. Dẫn đến hệ miễn dịch vẫn cứ mãi như đứa trẻ không thể lớn, mỗi lần nhiễm bệnh là một lần vật vã, mà lại còn hay bị tái phát hành hạ.

Cuối thế kỷ 20 ở Trái Đất, hội chứng ‘suy giảm miễn dịch’ tạo ra nỗi kinh hoàng cho loài người, được coi là ‘thảm hoạ cấp độ toàn cầu’. Đầu thế kỷ 22, Nhân loại chính thức chấm dứt cơn ác mộng này, nhưng không phải chiến thắng, mà cách ly được hoàn toàn những cá thể đã bị lây lan, chính là ‘ổ bệnh’. TUE lúc đó vừa khéo mới lên tiếp quản vị trí bá chủ, đã gây dựng niềm tin to lớn cho những kẻ ủng hộ mình, bằng một quyết định vô cùng máu lạnh: Thiêu sống tất cả bệnh nhân bị nghi ngờ phơi nhiễm.

Vụ việc gây ra một làn sóng phản đối mạnh mẽ của các phái đối lập, Phiến quân mới nhân cơ hội mọc lên khắp nơi, chính thức phân rõ lập trường, dựng cao ngọn cờ kháng chiến. Một nước cờ sắc bén của TUE, khi vừa lấy lòng được ‘phe thuận’, lại thành công dẫn dụ ra các ‘phe chống’, không chịu nổi mà hiện thân. Với công nghệ vượt trội, họ nhanh chóng đập tan khởi nghĩa, thâu tóm gần như toàn bộ tới tay, chỉ trừ Bất Trị Khu Không Số. Lãnh đạo lực lượng Phiến quân này hoạt động tuyệt đối bí mật trong lòng hang động Eden, cả thế giới sôi sục phản kháng thì tổ chức ‘Thế Hệ Tự Do cuối cùng’ – khởi nguồn ở Bách Việt Quốc – vẫn ẩn nhẫn chờ thời, xây dựng căn cứ. Có lẽ sự kiện Bom xung điện từ do Lạc Thạch gây ra, mới là vụ việc oanh động đầu tiên, dẫn đến ‘căng thẳng chiến sự leo thang’ mà họ phải trực tiếp nhận trách nhiệm.

Tất cả đường đi nước bước của các phe cánh chống đối đều bị nhìn ra hết thảy, ngay cả cái lý do biện minh cho hành động ‘diệt chủng vô nhân đạo’ kia cũng đã được TUE chuẩn bị. Họ sẵn sàng ‘chịu hậu quả’ cho tội ác đó, đánh đổi tiếng xấu chỉ để ngăn chặn hoàn toàn căn bệnh đáng sợ. Cưỡng từ đoạt lý một cách trắng trợn, nhanh chóng chiếm được lòng tin của những kẻ phản kháng vừa mới quy hàng, bằng cái lý luận ‘đại nghĩa diệt thân’, lập công lớn cho Nhân loại. Dù nghe có hơi bất hợp lý, nhưng thêm vào sức mạnh tuyệt đối của TUE chống lưng, mọi thứ lại được dễ dàng chấp nhận hơn rất nhiều. Nói không ngoa, căn bệnh thế kỷ xuất hiện chính là cơ hội ngàn vàng để TUE đẩy nhanh tốc độ thôn tính, gần như giảm được thiệt hại của cuộc nội chiến Trái Đất xuống mức thấp nhất có thể.

Ký ức về hội chứng quái ác này ở Trái Đất vừa lướt qua khiến Lạc Thạch khẽ rùng mình, lắc đầu nhìn bóng lưng Lạc Nhiễm đang liêu xiêu đi tìm Phấn Phấn. Đứa trẻ này thực quá yểu mệnh, suy giảm miễn dịch, ở Trái Đất hiện đại, cũng là một cái chết trẻ được định trước không phải nghi ngờ.

“Nặc lão, ‘tín tâm’ có thể bỏ qua phung phí thời gian, nhanh chóng hình thành bằng sức mạnh được không?”

“Nếu ngươi đủ sức áp bức toàn bộ, tiếu ngạo quần thần, thì câu trả lời của lão phu sẽ là ‘có’. Không đạt được đỉnh phong vô địch, vậy ngươi liền xác định chờ sẽ có kẻ khác ngồi lên đầu mình, những người trước đây mà ngươi dùng sức mạnh khống chế ‘tín tâm’, liệu có còn tin tưởng ở ngươi nữa không? Vấn đề Nhân-Quả phức tạp như thế này, Thạch đầu tử ngươi phải nghiêm túc suy nghĩ cho thật kỹ a…”

Gã yên lặng gật đầu, hoàn toàn hiểu rõ. TUE vì có Khoa Kỹ tân tiến nhất, bước vào thế độc tôn, nên mới có thể dễ dàng nắm chắc thắng lợi được như vậy. Chứ cái thứ ‘lòng tin’ sinh ra bởi quá trình đốt cháy giai đoạn thông qua vết nhơ khó rửa kia, thì cũng chỉ là ‘tín niệm bong bóng’, tuỳ thời đều có thể vỡ tan.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN