Tầm Thần Tuyệt Lộ - Chương 77: Tìm tới cửa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
83


Tầm Thần Tuyệt Lộ


Chương 77: Tìm tới cửa


Ngày họp chợ, đồng thời là ngày khám bệnh miễn phí của Lạc Dược Trai, trưa nay người ghé thăm đặc biệt đông đúc.

Lạc Thạch cũng không còn thảnh thơi nhàn hạ như khi mới đến, vì đã được nhận vào học việc với Mạc Đại Y Sư, lúc này lão đương nhiên đang bận mờ cả mắt, nên giao cả Dược Thư Phòng cho gã trông coi.

Gã nghiện đọc, thích cảm giác sờ từng trang giấy thơm tho, lật qua lật lại.

“Một công đôi ba việc…” Gã mỉm cười đầy phấn chấn, đoạn với tay sang cuốn khác, trên bìa đề ‘Nam Cương Dược Liệu Ký Lục – Tương Sinh Tương Khắc – Lạc Dược Anh thủ bút’.

“Những kiến thức mang tính nghiên cứu cá nhân, hay nói cách khác, lịch duyệt cả đời của họ, là cực kỳ giá trị. Ký Lục do đích thân Lạc Dược Anh cất công tập hợp giành riêng cho vùng Nam Cương, lão phu cũng rất tò mò a…”

Nặc lão vuốt râu, gật gù nhận xét. Lạc Dược Anh được lão đánh giá khá cao trên phương diện tư duy chẩn – trị bệnh, chỉ tiếc tuổi thọ phàm nhân, nên không thể bước đến tận cùng Y Đạo.

“Vạn vật trong thiên địa, đều sở hữu thứ gọi là tính chất dược lý, biểu hiện qua tác động lâm sàng và tác động tiềm ẩn của chúng lên chính cơ thể chúng ta…”

(Trích lược ‘Nam Cương Dược Liệu Ký Lục – Tương Sinh Tương Khắc’)

Qua đó, Lạc Dược Anh cố lão gia chủ khẳng định rằng, dựa vào việc phục dùng vi lượng, rồi từ phản ứng của cơ thể mà ước đoán sự tương sinh tương khắc. Trọng tâm việc này, đòi hỏi người ta phải đem bản thân thực chứng, hay nói theo thời đại gã – ‘thí nghiệm trực tiếp trên cơ thể người sống’ – nên vô cùng nguy hiểm, nhầm lẫn một chút liền dẫn tới hậu quả khôn lường, thậm chí mất mạng.

Mỗi vùng lại tồn tại sản vật riêng, Nặc lão dù tự hào vốn tri thức uyên thâm, từng lăn lộn khắp nơi, nhưng vẫn có nhiều thứ chưa thể nắm hết được. Nam Cương núi non hữu tình, màu mỡ phì nhiêu, so với phương Bắc cũng không hề kém cạnh.

Khi sinh vật sống, mà điển hình ở đây là nhân loại, hấp thu chất lạ từ bên ngoài, cơ chế bảo vệ sẽ tự động sản sinh ‘Kháng Nguyên’, chúng đồng thời tạo nên những phản ứng cảnh báo lâm sàng khác nhau. Trong Ký Lục liệt kê khá chi tiết những chủng Kháng Nguyên do đích thân Lạc Dược Anh phát hiện ra, khiến ngay cả Nặc lão cũng phải nghiền ngẫm kỹ càng. Đọc Ký Lục của người khác, chính là đang được chiêm ngưỡng thành tựu một đời của họ, đương nhiên giới Dược – Y Sư hết sức quý trọng cơ hội kiểu như thế này, nên theo cái lệ bất thành văn, Nặc lão khẽ cúi đầu, nhẹ giọng nói.

“Đa tạ…”

“Thập ngũ tiểu sư đệ, đệ có ở trong ấy không?” Tiếng Lạc Kiên chợt vang lên sau cánh cửa phòng.

“Đệ có, chuyện gì vậy Kiên ca?”

“Mạc Đại Y Sư cần cuốn Ký Lục của tổ sư gia, yêu cầu đệ trực tiếp mang qua Chẩn Y Đường. Đệ biết tính Mạc Vấn Đại Y Sư rồi, chưa hỏi mà đã tự ý động vào đồ vật của người, sẽ bị quở trách đó. Nên là y lệnh, đệ đi đi…”

Lạc Thạch vâng dạ, nhanh chóng sắp xếp lại đống sách ngổn ngang, nhét Ký Lục vào túi, đoạn cùng Lạc Niên rời khỏi Dược Thư Phòng.

“Hôm nay đông người bệnh, số giường sắp sửa chạm hạn mức rồi. Ta còn phải qua Dược Khố lấy thêm thuốc bổ sung…”

Nghe Lạc Niên thở dài than vãn, gã nhoẻn miệng cười, im lặng bước theo, hai bóng nhỏ thoăn thoắt xuyên qua vài dãy hành lang ngoắt nghéo, chỉ chốc lát chúng đã trông thấy lố nhố người trước Chẩn Y Đường.

Lạc Thạch tiến tới gần, lơ đễnh liếc nhìn xung quanh, bệnh nhân thăm khám quả thực rất đông, nằm, ngồi la liệt trên khoảng sân rộng.

Bỗng gã ngẩn người, tròn xoe mắt ngó đôi con ngươi cũng tương tự đang chú mục vào mình.

“Là hắn?” Lạc Thạch thấp giọng tự hỏi “Sao hắn ở đây?”

Trước mặt gã, đích thị tên ăn mày lúc ban sáng, không biết vì lý do gì, hiện đã tìm đến cửa.

Khi Lạc Thạch vẫn còn đương lúng túng, chưa biết có nên đáp lại cái nhìn kia không, thì tên ăn mày bất ngờ phản ứng, đứng bật dậy, miệng ú ớ, đoạn lao thẳng về phía gã.

Mọi thứ diễn ra chớp nhoáng, tuy vậy, gã vô cùng bình tĩnh, thân thể dị động, lực đổ dồn xuống cổ chân, lập tức thối lui.

“Bộ Pháp – Trúc Hình!” Lạc Thạch hét lên trong đầu.

Nhưng điều làm gã thấy choáng váng, chính là việc tên ăn mày kia hoàn toàn nắm bắt được, tốc độ cũng đột ngột tăng vọt, cấp tập bám sát.

“Nguy! Thân Pháp – Liễu Ảnh”

Thầm hô không ổn, song lâm nguy bất loạn, Lạc Thạch liền sử ra Quán Mạch, dồn hết trọng tâm vào nửa thân dưới, khéo léo nghiêng người hòng né thoát song thủ đương vồ tới.

“Bộp! Bộp!”

Hai vai Lạc Thạch đồng thời bị túm chặt, tưởng chừng Liễu Ảnh đã giúp gã thành công tránh được, nhưng đôi bàn tay của tên ăn mày trong khoảng khắc uốn éo kỳ lạ, bằng thứ tốc độ mắt thường không thể theo dấu, từ góc chết khoá cứng lấy gã.

“Còn chưa mở kịp cả Thuỵ Nhãn Tuệ Tâm… Tên điên này nhanh kinh khủng…”

Mặt không hề đổi sắc, hàng loạt suy tính lướt qua trong đầu Lạc Thạch.

Thứ nhất, thất thủ chỉ sau vỏn vẹn mấy giây, chứng tỏ gã hoàn toàn vô lực chống trả, la hét hay hoảng loạn là ngu ngốc.

Điều kế nữa, tuy gã bị bắt gọn, nhưng chẳng cảm thấy đau đớn, tên kia có vẻ đã rất nương tay, dùng sức vừa đủ.

Mọi chuyện diễn biến quá nhanh, sân rộng nhiều người bệnh mệt mỏi nên ít ai để ý hai người họ.

Im lặng hồi lâu, Lạc Thạch tặc lưỡi, bèn rụt rè cất tiếng thăm dò.

“Ngươi… Tới đây tìm ta?”

Mặt hắn kích động, hai tay hơi siết, như muốn trả lời.

“Đau đấy…” Gã chun mũi, chỉ là trong lòng mừng húm, tên này dường như không có ác ý, nên gã lựa thế đẩy thuyền, tiếp tục nói.

“Hết sức bình tĩnh. Bây giờ ta hỏi ngươi đáp, đúng thì gật, sai thì lắc. Ngươi hiểu không?”

Đưa ánh mắt mờ đục nhìn đứa nhỏ trước mặt, rồi lấm lét ngó quanh, tên ăn mày nở nụ cười xộc xệch méo mó, đoạn gật đầu lia lịa.

“Đồng ý thì mau buông ra, ta sẽ không tri hô đâu…”

Lạc Thạch thở phào, rắc rối tìm tới cửa, đi bước nào hay bước nấy vậy.

“Ngươi không nói được thật sao?”

Gật gật.

“Ngươi mới đến Bách Hộ Thôn dạo dần đây?”

Gật gật.

“Ngươi tới tìm người?”

Lắc lắc.

“…”

Sau khi tên ăn mày chịu buông Lạc Thạch ra, thái độ đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Hai người họ ngồi lẫn vào đám bệnh nhân, gã đương nhiên không bị nghi ngờ gì, trông chỉ giống Y Đồ của Lạc Dược Trai đang thực hành thăm khám.

Gã đặt một đống các câu hỏi “có – không” vô thưởng vô phạt, chủ đề linh tinh thiếu liên quan và ngắt quãng, tốc độ lại cực nhanh, làm tên kia hết lắc rồi gật, tới nỗi gần như chẳng kịp suy nghĩ.

“Tên này… Không phải Nhược Tri bẩm sinh, mà bị Thất Tri hậu thương tổn…”

Nặc lão vẫn âm thầm quan sát từ đầu, vì lão tin tưởng vào nhận định và cách xử lý của Lạc Thạch, đến bây giờ cũng bất ngờ, đoạn vuốt râu thì thầm.

Phương pháp tra hỏi tưởng chừng trẻ con ngô nghê, nhưng cuối cùng bộc lộ kết quả chính xác đáng kinh ngạc, kẻ kinh nghiệm dày dạn như lão nhìn một lần đương nhiên hiểu rõ.

“Viên thuốc kia, ngươi đã dùng?”

Gật, gật.

Gã đổi đề tài, tên ăn mày ngay lập tức đáp lại.

Khi Lạc Thạch còn đang mải chau mày suy nghĩ, thì sự cố bỗng dưng ập đến.

Tên ăn mày bắt đầu có biểu hiện run rẩy, hành vi dần rối loạn mất kiểm soát, tròng mắt mờ đục đảo điên, cơ hàm cứng ngắc ú ớ, đoặn nằm vật ra, lăn lộn trên sân gạch.

Gã giật mình, ngó đăm đăm cảnh tượng trước mặt, một loạt tính toán xẹt qua trong đầu.

“Ngộ độc? Là Trữ Thực Đan có vấn đề?”

“Ngu ngốc, lão phu đích thân giám sát chế luyện, làm sao mắc phải sai lầm được?”

Nặc lão cất tiếng trấn an, xong cũng liền chú mục, phán đoán tình hình.

Gia nhân Lạc Dược Trai đồng thời xuất hiện, thuần thục nhấc tên ăn mày hẵng còn đang vật vã rên rỉ lên cáng trúc, nhanh chóng đưa hắn vào trong Chẩn Y Đường, gã lặng lẽ nối gót chạy theo bên cạnh.

“Không phải tại đan dược, vậy thì phải có nguyên nhân khác. Hắn vốn là khất cái, điên khùng thiếu tỉnh táo, ăn bậy uống bạ rồi trúng độc thì hoàn toàn bình thường hợp lý thôi…”

“Có thể, nhưng vãn bối cho rằng vẫn còn mấy điểm kỳ lạ rất đáng suy ngẫm. Đầu tiên, là cái bát mẻ của hắn…”

Lạc Thạch hồi tưởng, chuyện ban sáng, lúc gã nhặt các mảnh vỡ, mới để ý thấy chúng rất sạch sẽ, chứng tỏ cái bát bình thường được cọ rửa kỹ càng.

“Thể loại điên nào, lại tự đi rửa bát của mình sau khi ăn uống?”

Tiếp đến…

“…Bọc vải! Thứ kia đối với hắn gần như bất ly thân, mà giờ không thấy?”

Người điên hay mang thói quen, coi một số đồ là trân tàng, giữ hơn cả giữ mạng. Bởi đơn giản, họ điên, nên chẳng vì lý do gì.

“Giả thuyết, hắn làm mất bọc vải, chắc chưa dở hơi đến độ tìm đứa trẻ giúp đỡ chứ?”

Nặc lão gật gù, bản thân lão cũng xác thực, tên ăn mày này chỉ mất trí, không phải thất khống hành vi, nên hắn vẫn ý thức được vấn đề.

“Tiền bối, nhận định của người càng củng cố thêm suy đoán, tên này mò tới đây đương nhiên để cầu sinh, có lẽ bởi hắn đã thấy tia hy vọng. Hắn đủ tỉnh táo, giấu vật ‘quan trọng’ rồi mới chủ động đi kiếm ta…”

Và cuối cùng, hắn rõ ràng biết Khinh Công, mà không chỉ dừng ở ‘biết’, thậm chí còn cực kỳ nhuần nhuyễn, từ đó càng thêm chắc chắn, thời điểm chưa phát điên hẳn từng là cao thủ.

“Nhiều khả năng, bản thân hắn mắc bệnh nan y. Nếu loại bỏ nghi vấn ngộ độc, thì tình trạng hiện tại, phải chăng là..?”

Nặc lão ngập ngừng, đoạn lâm vào trầm tư. Lạc Thạch đã lén vận dụng Quán Mạch thử chẩn đoán qua, sơ bộ có thể kết luận, ngoài Trữ Thực Đan, hắn không dùng gì khác, thậm chí cơ thể cũng chẳng hề có triệu chứng bài xích đan dược.

Cố lục lọi ký ức cũ kỹ trong đầu, lão lẩm bẩm từng chữ rời rạc, mông lung.

“Nội Thể… Tẩy Độc? Hay Kháng Nguyên Thượng Cổ?”

Rồi lão chợt sực tỉnh, như vừa đào bới được mảnh ký ức ẩn sâu, đôi con ngươi co rút, đồng thời truyền âm với Lạc Thạch.

“Cổ tay?”

Gã nhíu mày lẩm bẩm, xong cũng không chút nghi ngờ, sải bước tiến lại góc Chẩn Y Đường, nơi tên ăn mày nọ vẫn còn đang nằm run rẩy.

Hắn là khất cái, nhìn liền biết khố rách áo ôm, số mệnh chẳng khác nào sâu kiến, gia nhân Lạc Dược Trai bận túi bụi, đành phải ném tạm hắn vào đây, xét thứ tự ưu tiên khám chữa thì đương nhiên đứng hàng sau chót, nên lại càng khiến hắn bị mọi người phớt lờ.

Quả đúng như những gì Nặc lão nói, vùng da ở cổ tay tên ăn mày, mà Lạc Thạch từng chạm vào để bắt mạch, bắt đầu nổi lên đạo đạo huyết văn đứt quãng, thậm chí kỳ dị hơn nữa, chúng dường như sinh vật sống, khẽ khàng cử động.

“Là thật kìa, tiền bối…” Gã sững sờ, thì thào “Chuyện người kể, liệu có mấy phần chân thực?”

“Khặc khặc… Món quà từ trên trời rơi xuống. Tên này nếu đúng như vậy thì chưa thể chết dễ dàng được đâu. Cứ mặc kệ hắn, không cần phải làm gì cả!”

Nặc lão cười ha hả đầy hứng khởi, tuy nói thế, nhưng thái độ lại khẩn trương hiếm thấy.

Nghĩ ngợi giây lát, Lạc Thạch thở ra một hơi dài, đoạn quay lưng, hướng phòng Chẩn Mạch lớn nhất, bước tới.

“Ài… Đành vậy thôi. Ngay đến số ta còn chưa thể vững vàng tự nắm lấy, làm sao lo nổi chuyện bao đồng, can thiệp mệnh người chứ?! Trước cứ xong việc của Mạc Đại Y Sư đã…”

Yêu Tộc chủ yếu sử dụng Vu Thuật trong chiến đấu; sở trường bùa, chú, trận giới v.v… được vẽ từ chính huyết tinh của họ lại có thể hỗ trợ đề thăng và phòng ngự. Nói chung, Tu Yêu Giả thuở sơ khai, thường đồng thời phải là Luyện Thần Giả thì mới phát huy được toàn bộ sức mạnh.

Tuy nhiên, tỷ lệ xuất hiện Luyện Thần Giả chẳng hề cao hơn các Đại Tộc khác bao nhiêu, thế nên Yêu Tộc chủ yếu vẫn phải dựa vào cá nhân khủng bố chống đỡ.

Ưu điểm, Đại Năng Yêu Tộc thực sự lật tay liền huỷ trời diệt đất, đập tan Thất Thiên Khiển, nhưng đó cũng lại là nhược điểm rất khó khắc phục: khả năng triền đấu và tái thiết vô cùng kém cỏi, khiến bản thân họ nhiều lần suýt bị diệt vong, số lượng Yêu chúng có những lúc tụt giảm nặng nề, còn chưa tới một phần mười khi đem so với thời kỳ toàn thịnh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN