Tầm Thần Tuyệt Lộ - Chương 79: Chuyện của Ngũ Lão
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
94


Tầm Thần Tuyệt Lộ


Chương 79: Chuyện của Ngũ Lão


Lúc này đương là cuối xuân đầu hạ, tiết trời dịu mát vô cùng, Ngũ Lão ở Lạc Dược Trai đã gần một tháng, nên cũng dần quen với mọi thứ trong đây.

Có điều, các giác quan của y đều hết sức tệ hại, ăn nói lại thiếu chỉn chu lưu loát, được mỗi cái, sức khoẻ Ngũ Lão tốt phi thường, vì thế Mặc lão mới xếp y hỗ trợ cho Mại Ngầu.

“Không tệ!” Lạc Thạch gãi gãi cằm, nhìn Ngũ Lão đang vác hai gánh củi to đi phăm phăm vào bếp, đoạn gật gù tiếp lời “Hai tên này cùng nhóm là hợp lý, cãi cọ chắc hiếm khi nhỉ…”

Ngũ Lão thay Mại Ngầu đốn củi buổi sáng sớm, và tất tần tật công việc vặt vãnh khác, kẻ mới, dù ai giới thiệu, đương nhiên vẫn sẽ xuất phát từ vị trí thấp nhất.

Gã bí mật để mắt tới Ngũ Lão cả tháng nay, nhận thấy y hoàn toàn không có gì khả nghi, thậm chí còn hơi khờ khạo trẻ con, thì tạm yên tâm một phần, chuyện mất trí, xem ra cũng chưa hẳn quá xấu.

“Nhưng tình huống hiện tại…”

Lạc Thạch thấp giọng lẩm bẩm, ngồi tựa lưng sau hàng rào, Thuỵ Nhãn Tuệ Tâm âm thầm vận chuyển, bám sát từng hành động của tên kia.

Hôm nay quả thực khá kỳ lạ, Ngũ Lão sau khi nhặt đầy hai xe củi, lại không giống thường lệ, quay về kho bếp nghỉ ngơi, mà lén lút trốn đi.

Gã âm thầm bám theo, trên người còn cẩn thận dắt vài nhánh Tâm Diệp, đề phòng Ngũ Lão phát hiện.

Trời đêm trong vắt, tinh mang trải xuống mặt đất uốn éo tựa dòng sông bạc. Dã thú ngủ say, dưới cánh rừng Sĩ Biệt xum xuê vẫn tối đen như mực, trước sau hai bóng ảnh, một lớn một nhỏ lặng lẽ luồn lách.

Lạc Thạch giữ khoảng cách tối thiểu thất bộ, lợi dụng cả hiểu biết địa hình vượt trội, Ngũ Lão ngu ngơ nên hoàn toàn không thể phát hiện ra.

“Sức tập trung của hắn thật kinh dị. Với giác quan yếu kém như thế, mà chưa bị va vấp lần nào…”

“Phá Cực mỗi khi tấn cấp là lại phải tu luyện Lục Quan từ đầu, bất quá, tốc độ nhanh hơn, và tiềm năng chắc chắn vượt trội hơn. Bản năng tu luyện của tên này rất khá, dù mất trí nhưng vẫn chọn khôi phục Cảm Giác đầu tiên…”

Nặc lão vuốt râu, gật gù đánh giá. Cảm Giác trong Lục Quan tương tự Thuỵ Nhãn Tuệ Tâm của Lạc Thạch, là thứ không phải ai cũng đủ may mắn đánh thức và chủ động thao túng được.

Kẻ mang ‘Nguỵ’ Phá Cực, buộc phải đột phá đủ cả Ngũ Quan, bao gồm: Thị Giác, Thính Giác, Khứu Giác, Xúc Giác và Vị Giác, thì mới bắt đầu nghĩ đến chuyện tìm kiếm cơ duyên, hòng mạnh mẽ tiến giai.

Nhưng, những kẻ đó thiên phú có hạn, hai chữ “Thần Thể” chỉ giành riêng cho người sở hữu Đệ Lục Quan – Cảm Giác, sự khác biệt, nằm ở chính Đồ Văn Huyết Trận bẩm sinh ẩn bên dưới bề mặt da.

Tu luyện Đệ Lục Quan đến đỉnh phong, Đồ Văn tự động hấp thu Tinh Huyết của chủ nhân Phá Cực mỗi khi lâm trận chiến đấu, kích hoạt toàn bộ Ngũ Quan còn lại lên mức tối đa, mà hoàn toàn không lưu di hoạ.

Sâu trong khu rừng Sĩ Biệt, bóng dao loang loáng phản chiếu tinh mang, Ngũ Lão sử ra tốc độ mắt thường khó bắt kịp, liên tục chém vào gốc Sĩ Biệt Thụ trước mặt.

Lạc Thạch ở cách đó không xa, đang ngồi vắt vẻo trên một cành lớn, ẩn mình dưới tán cây tập trung quan sát.

Hai tay Ngũ Lão thoăn thoắt, tưởng chừng vô thưởng vô phạt đánh loạn, vụn gỗ bắn tứ tung xung quanh.

“Hắn… điêu khắc?”

Dưới ánh sao mờ đục, loang lổ xuyên qua vòm lá, Lạc Thạch trông rõ mọi thứ như ban ngày.

Tượng nhỏ dần hình thành ngay nơi thân Sĩ Biệt Thụ, dao khắc tỉ mỉ và quyết đoán, chính xác rơi trên từng thớ gỗ, nhanh tới nỗi, khiến gã cảm giác bức tượng kia đang cử động hết sức chân thực.

“Đao công cơ bản vững vàng, Đệ Lục Quan cũng mài giũa rất tốt. Tên này trước đây được dạy dỗ không tồi a…”

“Cạch!”

Tiếng Ngũ Lão vứt dao xuống đất, có lẽ ‘tác phẩm’ của y đã sơ bộ hoàn thành.

Lạc Thạch tò mò gãi gãi cằm, nghển cổ cố gắng quan sát cho rõ.

Tượng gỗ vô diện vẫn còn chìm trong thân cây Sĩ Biệt, cao khoảng ba chục phân, theo dáng vẻ mà đoán định, thì đích thị là nam tử. Trường bào đơn giản, sống động nhẹ bay, song thủ khoanh hờ phía trước, giấu sau đôi tay áo rộng, tư thế thẳng lưng đầy nho nhã.

“Ngũ Lão! Huynh làm gì ở đây?”

Sau một lúc suy nghĩ, Lạc Thạch bỗng mỉm cười, nhảy khỏi chỗ nấp, đoạn cất tiếng hỏi khiến tên kia giật mình, cúi xuống vớ lấy con dao, rồi mới quay lại.

Nhận thấy người quen, Ngũ Lão lập tức kéo ra nụ cười khờ khạo, hởn hở chỉ trỏ bức tượng y vừa điêu khắc, ra chiều vô cùng thích chí.

Gã tiến gần hơn, tỉ mỉ ngắm nghía sờ mó tượng gỗ hồi lâu, xong liền cất tiếng khen ngợi.

“Rất đẹp đó, Ngũ Lão ca! Cái này… do ca tự tạc? Vô diện nhân đó… Là ai?”

“Gì? Quà cho Kỷ Kỷ? Ca nói… Sinh thần (#1) của ai cơ?”

Lạc Thạch ngạc nhiên hỏi lại, tên kia ú ớ gật đầu lia lịa.

Thật ra, việc Ngũ Lão thường xuyên nói chuyện với Lạc Kỷ, gã đều biết, thậm chí còn thấy dễ hiểu. Lạc Kỷ vốn dĩ sở hữu năng lực Cảm Tri, tuy mờ nhạt chưa thể coi là Dị Năng, những cũng đã đủ để giao tiếp cùng Ngũ Lão, như cách nàng thi thoảng vẫn phải làm ‘phiên dịch’ cho Lạc Ngôn vậy.

Bức tượng rõ ràng là tâm huyết Ngũ Lão tự mình bỏ ra, giành riêng tặng Lạc Kỷ, khiến trong lòng gã bất tri bất giác cảm thấy ấm áp.

Lạc Thạch quay lại ngó khuôn mặt ngây ngô tràn đầy hứng khởi, đoạn cười to nói.

“Ha ha… Đệ biết, là của Tiểu Niệm phải không?”

Gật, gật.

Khu rừng Sĩ Biệt tĩnh lặng, hiện ngân vang tiếng hi ha lanh lảnh. Bằng hữu, huynh đệ, tình thân, những thứ bị gắn mác ‘xa xỉ phẩm’ ở Trái Đất, Lạc Thạch ở tại Thiên Diễn này, lại đang dần tìm kiếm được.

Gã chợt nằm dài trên thảm lá, hít một hơi sâu căng tràn lồng ngực, mắt mông lung ngắm nghía bầu trời đêm lập loè tinh điểm.

Tiếng cười bên bạn bè, vốn khác hẳn tiếng cười trước mặt người dưng.

Đúng! Khác biệt rất lớn…

Ngũ Lão lật dao nhỏ, mau chóng tách tượng gỗ ra khỏi thân cây, đoạn hí hửng vỗ vỗ Lạc Thạch, kéo suy nghĩ của gã về thực tại.

“Ồ… Lại còn ẩn tàng cơ quan?”

Gã ngạc nhiên, theo ngón tay Ngũ Lão thao tác, phía trước ngực tượng gỗ dần hé lộ một ngăn bí mật, kích thước không lớn, nhưng được tạo hình giọt lệ khá tinh xảo.

“Ca cũng thật khéo đấy, ngăn này để đặt Niệm Tinh Lệ vào. Kỷ tỷ hẳn sẽ mừng lắm a…”

Gật, gật, kèm với đó, là nụ cười rạng rỡ đơn thuần.

Lạc Thạch đứng dậy, cất bước hướng về Trai, Ngũ Lão gói ghém tượng gỗ cẩn thận, rồi hoan hỉ nối gót gã.

Dưới nắng sớm sương mờ, một lớn một nhỏ, bên nhau song hành.

Sinh thần của lũ trẻ mồ côi Lạc Dược Trai, dĩ nhiên sẽ chẳng ai biết, nên tương tự ở Bất Trị Khu tại Trái Đất trước kia, đều chọn một ngày cố định trong năm để tổ chức.

Nhưng đối với cô bé Lạc Kỷ, lại có chút phức tạp.

Không hiểu do căn bệnh bẩm sinh, Tự Thân Ái Kỷ, hay tâm tình tuổi mới lớn, mà hình ảnh về vị Tiểu Niệm Ca càng ngày càng được nàng ‘khắc hoạ’ rõ nét.

Lạc Thạch đã cố tìm hiểu, đại khái biết rằng, ký ức ẩn sâu miền vô thức của Lạc Kỷ, thực sự tồn tại một thân huynh ruột thịt, không rõ bởi nguyên nhân gì, mất từ khi còn nhỏ, thời điểm đó, nàng mới đương đỏ hỏn, nên ấn tượng cũng chỉ mờ mịt như vậy.

“Nàng ta sở hữu Cảm Tri nhưng chẳng hề hay biết, vô thức đọc ý nghĩ người khác rồi lầm lẫn đó là lời của vị ca ca kia nhắc nhở và nói chuyện cùng mình…”

Gã liếc nhìn Lạc Kỷ đang ngơ ngẩn ôm tượng gỗ trên tay, vừa thầm suy đoán. Tiểu Niệm giống như nỗi ám ảnh không tên, gợi nhớ tới người anh quá cố của nàng, lớn lên cùng nàng, bảo vệ nàng…

Chúng thật đến nỗi, dần biến thành nhân cách thứ hai, thi thoảng lại chiếm quyền điều khiển thân thể, hành xử hay thói quen đều khác hoàn toàn so với bản chính.

Tuy nhiên, Dị Năng không được Khoa Kỹ ở Trái Đất công nhận, đặc biệt vào thời đại Lạc Thạch từng sống, tất thảy hiện tượng tự nhiên dần được giải thích, thậm chí công nghệ cho phép mô phỏng mọi thứ, thì Huyền Học đương nhiên thất sủng. Dấu hiệu Lạc Kỷ thể hiện, bị ghép vào một dạng bệnh lý, gọi là ‘Rối loạn đa nhân cách’ (#2), TUE truy lùng những người đó vô cùng gay gắt, xếp họ vào nhóm Khủng Bố tiềm năng cao, bài xích xã hội, bắt đi biệt giam.

Không một ai lên tiếng bảo vệ hay hướng dẫn họ, dạy họ cách khống chế Dị Năng bản thân. Bất quá chỉ là vài cá thể biến dị nhỏ lẻ, tâm lý Nhân loại nói chung sẽ rất ngại can thiệp, né tránh rắc rối.

Thế giới này quả nhiên kỳ lạ, chưa tính việc Thiên Địa chi Khí tràn ngập, đủ cho cả Ngũ Đại Chủng Tộc cộng tu, nội tỉ lệ xuất hiện Dị Năng, thức tỉnh Huyết Mạch đã đặc biệt cao hơn tại Trái Đất, chiến lực đỉnh phong tầm cỡ Michael Mustermann – đội trưởng đội Neo số 0, từng chết dưới tay Mục tử – cũng chỉ tương đương với Hoán Cốt cảnh tam giai, thậm chí, chưa bằng Tàn Báo.

Ngũ Lão hí hửng khoe bộ phận đặc biệt của tượng gỗ, lồng ngực nó mở ra, để lộ một cái ngăn bí mật.

Lạc Kỷ thấy vậy, suy nghĩ giây lát, liền đem Niệm Tinh Lệ đeo trên cổ tháo xuống, rồi nhẹ nhàng gắn vào.

“Cách!”

Niệm Tinh Lệ nằm vừa khít lọt thỏm bên trong, tiếng cơ quan tự động đóng lại, tượng gỗ được nàng ôm bằng cả hai tay hết sức âu yếm.

Dưới mái đình nhỏ trước phòng Kỷ Kỷ, hôm nay vang vọng thanh âm hoan hỉ cười vui.

Ngũ Lão ngoài công việc thường nhật ở Trai, thì chính là đối tượng luyện võ của Lạc Thạch.

Gã liên tục duy trì các bài tập cơ bản như chẻ củi, kéo nước, giũ áo, nâng bàn v.v… khối lượng đương nhiên đã gấp ba bốn lần so với khi mới đến, dùng Trúc Lâm rèn giũa Bộ Pháp, Thiết Châm Đằng hoàn thiện Thân Pháp, nay thực chiến lại có thêm Ngũ Lão hỗ trợ, giúp Thể Thuật của Lạc Thạch tăng lên nhanh chóng.

Ngũ Lão cũng rất phấn khởi, dù mất trí nhưng bản năng cao thủ võ học ẩn tàng vẫn không hề mất đi, khiến Lạc Thạch chưa thể một lần cầm hoà.

Vừa né thoát chiêu cầm nã của Ngũ Lão, chân thối lui mấy bước giữ khoảng cách an toàn, gã vừa thầm toan tính trong lòng.

“Đòn đánh đạt được sức sát thương cao nhất, cần thoả mãn ba yếu tố…”

Thứ nhất, tốc độ khởi điểm phải cao, đồng thời gia tốc phải lớn, sao cho với quãng đường ngắn nhất, quyền đầu hết tầm liền đạt vận tốc nhanh nhất.

Thứ hai, diện tích va chạm càng nhỏ càng tốt, sẽ trực tiếp tạo nên tác dụng xuyên phá vật lý, chẳng hạn, đốt ngón tay, đầu gối, cùi trỏ v.v… đều là những phần thân thể mang sức sát thương chí mạng.

Hai điều trên hoàn toàn có thể bồi đắp được, thông qua truy rèn nhục thân mạnh mẽ, còn yếu tố cuối cùng, mà ít ai đề cập tới.

“… Trọng lượng! Thứ này, vốn dĩ cố định, nên thường hay bị bỏ quên, hoặc chỉ đơn giản gia cố bằng công cụ hỗ trợ, như quyền sáo…”

Nhưng đối với người hiểu biết Y Thuật Đồng Nguyên, nhuần nhuyễn Quán Mạch thì câu chuyện không dừng ở đó.

Ngay sát-na trước lúc va chạm, vận dụng Quán Mạch, xê dịch trọng tâm cơ thể về thật gần điểm tiếp xúc, dồn khối lượng trong khoảng khắc ngắn ngủi, sẽ đột ngột gia tăng động năng đòn đến. Để so sánh, chính là lấy lông vũ đối cự thạch, cùng một vận tốc, kẻ đui mù cũng thấy được sự chênh lệch.

Lạc Thạch bặm môi, nhắm chuẩn, từ ngoài lao vào khu vực tấn công lý tưởng Tam Bộ, tuỳ nghi xuất quyền.

Ngũ Lão không hề nao núng, đoạn đan chéo tay trước mặt, chuẩn bị đỡ lấy.

“Chính là bây giờ!”

Thầm hô trong đầu, Quán Mạch khởi động, gã lập tức cảm thấy trong tay đang cầm vật gì đó khá nặng, cứ thế đập tới.

“Bịch!”

Thanh âm trầm thấp vang lên, quyền đầu trực diện va chạm song thủ, ngay sau đó, là tiếng “sạt, sạt” kéo lê đầy nặng nhọc.

Ngũ Lão tuy chỉ sử ra một phần nhỏ sức lực để phòng ngự, nhưng hắn tuyệt đối không khinh địch, vậy mà, lần này lại bị Lạc Thạch đả lui gần cả mét, nơi cẳng tay còn âm ỉ tê rần.

(#1): thời điểm chào đời.

(#2): hay còn gọi là rối loạn nhân cách phân liệt (Disociative Identity Disoder – DID), là một dạng bệnh tâm thần. Google-sama nha quý vị độc giả.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN