Tam Thế - Quyển 1 - Chương 5-7: Ngoại truyện 3. Ngọc Thất [tứ]
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Tam Thế


Quyển 1 - Chương 5-7: Ngoại truyện 3. Ngọc Thất [tứ]


Đêm cuối cùng bọn ta được ở bên nhau thật sự rất ngắn, thoắt cái đã sang ngày hôm sau. Mắt thấy người đem rượu độc đang từ từ tiến vào đại lao, lòng ta đột nhiên nặng trĩu, trái tim cũng lạnh lẽo vô cùng. Thấy ta như vậy, chàng khẽ mỉm cười như để trấn an, đưa tay nắm lấy tay ta, mười ngón đan vào nhau, hơi ấm như hòa vào làm một. Chàng giơ tay còn lại ra hiệu với người cầm chén rượu, ý bảo hắn đợi một chút, sau đó mới quay lại hỏi ta một câu: “Thất Thất, cô thử nói xem, vì sao người ta thường hứa hẹn đời sau kiếp sau?”.

Tuy không rõ nguyên nhân chàng đột ngột hỏi vậy nhưng ta vẫn nhanh chóng trả lời: “Bởi vì có những chuyện không thể thực hiện trong đời này kiếp này”.

Chàng gật đầu lên tiếng: “Đó cũng là nguyên nhân ta muốn cùng cô ước hẹn một điều gì đó”.

Trái tim lại một lần nữa nhói đau, tay ta siết chặt lấy tay chàng trong vô thức.

Chàng nhìn thẳng vào mắt ta, nói bằng giọng trang nghiêm pha chút dịu dàng: “Nếu có kiếp sau, nhất định ta sẽ gặp được cô trước Hạo Thiên. Đến lúc đó, chúng ta sẽ cùng viết lên một mối lương duyên mỹ mãn”. Ngừng một lát, chàng cầm tay ta đặt lên trán mình, nơi có vết bớt hoa lê sinh động như thật: “Nghe nói vết bớt trên thân thể chính là ấn ký của hồn phách, là dấu hiệu để nhận biết linh hồn, dù luân hồi bao lần, đầu thai bao kiếp cũng đều mang trên người ấn ký đó. Bởi vậy, cô phải nhìn thật kỹ, nhớ thật lâu, để kiếp sau khi có cơ hội tái ngộ chúng ta sẽ không lướt qua nhau mà bỏ lỡ một mối nhân duyên còn dang dở. Được không, Thất Thất?”.

Cổ nghèn nghẹn chua xót, nước dâng đầy trong mắt, làm nhòa đi bóng hình của vị hoàng tử tuấn tú trước mặt, một giọt nước mắt tràn mi, lăn dài trên gò má. Phải một lúc lâu ta mới lên tiếng đáp ứng chàng: “… Được. Nhớ kỹ, đừng để lỡ nhau”.

Đúng lúc đó, người đang cầm chén ngọc đựng rượu độc xen lời nhắc nhở: “Điện hạ, đã đến lúc rồi”.

Hạo Diệp thở dài, nghiêng người hôn lên nước mắt của ta, khẽ thì thầm: “Thất Thất, hẹn gặp lại. Ta đợi cô ở kiếp sau”. Sau đó liền buông tay ta ra, dứt khoát đứng dậy. Ta cảm thấy chút ấm áp trong tim cũng biến mất theo hơi ấm từ tay chàng mất rồi.

Chàng cầm lấy chén rượu độc từ tay người áo đen, ngửa đầu uống cạn, chẳng có lấy nửa điểm do dự chần chừ. Nhìn thân hình thẳng tắp như cây tùng đột ngột ngã xuống, chút hạnh phúc vui vẻ mà ta có được trong thời gian qua cũng sụp đổ theo. Trước mắt tối sầm, ta lập tức mất đi ý thức.

Ta chìm trong mê man rất lâu, mơ một giấc mộng rất dài. Ở đó, ta nhìn thấy kiếp trước của Hạo Diệp và ta, một người là tướng quân anh dũng, một người là công chúa đương triều.

Trong mơ, ta nhìn thấy cảnh ta và chàng lần đầu tiên gặp nhau ở kiếp trước. Lúc đó, chàng lên mười, ta lên bảy. Trước mặt mọi người ta là một tiểu công chúa am hiểu lễ nghi, làm đúng phép tắc; sau lưng lại là một nha đầu nghịch ngợm, không chịu ngồi yên một chỗ. Có một lần trèo cây không cẩn thận trượt chân té xuống, may mắn được chàng vô tình đi qua làm đệm tiếp đất, ta chẳng những không cảm ơn chàng một câu mà còn cao giọng dọa dẫm: “Không được kể chuyện này cho bất kỳ người nào nghe, bằng không ta sẽ nói với phụ vương chém đầu cả nhà ngươi!”.

Chàng đau đến nỗi mặt mũi trắng bệch, nghiến răng nghiến lợi quát: “Đồ vong ân bội nghĩa!”.

Ngay từ lần đầu gặp mặt đã khắc khẩu như vậy, cứ ngỡ từ đó về sau sẽ trở thành oan gia không bao giờ thèm nhìn mặt, nào ngờ chẳng bao lâu sau đó bọn ta đã trở thành bằng hữu, thân với nhau rất nhanh. Ta thích hoa lê, mỗi sáng mùa xuân chàng đều hái những đóa hoa còn đọng sương sớm để trước cửa phòng ta. Biết chàng thích uống những loại rượu dịu nhẹ không say, ta bèn gom hoa lê học cách ủ rượu. Biết ta không thích quanh quẩn trong chiếc lồng cao quý mang tên cung cấm, chàng thường lén đưa ta xuất cung. Có lần mắc mưa không kịp trở về, chàng muốn ta ở lại trong đình chờ đến khi mưa ngớt, ta lại nhất quyết không chịu, một mực đòi trở về trong mưa. Nghe vậy, chàng lập tức cự tuyệt: “Không được, cô sẽ sinh bệnh mất, đợi chút rồi hãy về”.

Lúc đó ta mới mười bốn tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ cứng đầu, tính tình ngang bướng, chỉ thích làm theo ý mình, nào chịu nghe ai, kể cả lời chàng nói: “Huynh coi thường ta quá rồi đấy, chỉ là chơi đùa dưới mưa một lần thôi mà, sao có thể nói bệnh là bệnh ngay được. Nếu huynh không muốn thì cứ chờ đến lúc mưa tạnh, đừng quấy rầy rồi làm hỏng nhã hứng của ta”.

Nói xong, ta chẳng thèm để chàng kịp phản ứng đã nhấc chân định bước ra ngoài, nhưng động tác của chàng rõ ràng vẫn nhanh hơn, ta còn chưa tiến thêm được bước nào đã bị chàng từ phía sau kéo lại, kế đó, một chiếc áo choàng bằng nhung tím bất chợt phủ lên người ta, tay bị người đó nắm lấy kéo ra khỏi đình, một giọng nói quen thuộc vang lên trong mưa: “Chỉ duy nhất một lần này thôi, sau này không cho phép cô chơi đùa dưới trời mưa như thế nữa”.

Ta lập tức bật cười đắc ý: “Ta biết huynh tốt với ta nhất mà!”.

Lại bị chàng cau mày đáp lại: “Chỉ giỏi nịnh nọt người ta!”. Ngoài miệng thì nói cứng như vậy, hai tai lại ửng đỏ lạ thường.

Ta của lúc đó vẫn cười khúc khích, một tay giữ chiếc áo choàng phủ trên người, một tay bị chàng nắm lấy kéo đi trong mưa. Ta của bây giờ như một người ngoài cuộc chứng kiến tất cả những gì xảy ra ở kiếp trước. Cảnh tượng trước mắt như thật như ảo; tiếng cười đùa trong trẻo vang lên bên tai, lại như vọng lại từ một nơi xa xôi nào đó. 

Trong mưa, một giọng nói trầm khàn hơn những thiếu niên đồng lứa vang lên: “Này, cô thích mưa lắm sao?”.

Một giọng nói trong trẻo như chuông bạc mới đúc lập tức đáp lại: “Đương nhiên. Mưa bụi giăng kín trời, lê trắng nở khắp nơi. Đó chẳng phải tiên cảnh chốn trần gian hay sao?”.

Giọng nói trầm khàn tiếp lời: “Nếu cô thích cảnh hoa lê khoe sắc trong mưa đến vậy thì ở trong đình ngắm là được rồi, cớ gì phải chạy ra đây?”.

Giọng nói trong trẻo kia đáp: “Ngồi không ngắm cảnh là một chuyện, tự mình trải nghiệm lại là một chuyện khác”. Dừng một lát, giọng nói đó lại tiếp tục vang lên: “Hơn nữa, lâu lâu chơi đùa dưới mưa, cảm giác được tắm mình trong làn nước dịu dàng man mát như được gột rửa mọi ưu tư phiền muộn, chẳng phải là rất tuyệt vời hay sao?”.

Kết quả của chuyện vui đùa dưới mưa lần đó là chàng đổ bệnh nặng.

Tối đó khi trở về phủ tướng quân, chàng đột ngột ngã bệnh. Ba ngày sau đó, chàng sốt cao không hạ. Bốn ngày kế tiếp, chàng hạ sốt nhưng lại ho triền miên, dai dẳng. Cơn ho đến mau, kéo dài, mỗi lần chàng ho như muốn khạc ra cả phổi, ta thấy vậy lòng liền đau như cắt, nước mắt không kìm được mà cứ thế chảy ra: “Tần Thương, từ nay về sau ta sẽ nghe lời huynh, sẽ không nông nổi tuỳ hứng như thế nữa”.

Gương mặt suy yếu, mệt mỏi của chàng hiện ra nụ cười: “Vậy là tốt rồi”.

Người xưa có câu: “Thuốc đắng dã tật”. Nhưng với Tần Thương cũng chính là Hạo Diệp kiếp trước, bệnh chàng không đỡ vì thuốc đắng mà lại khỏi nhờ tuyết lê hấp đường phèn.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa. Chẳng mấy chốc, ba năm đã trôi qua. Ta từ một nha đầu ngang bướng trở thành đệ nhất tài nữ đương thời, chàng từ một thiếu niên văn võ song toàn trở thành vị tướng quân danh chấn bốn phương.

Mùa xuân năm ta mười bảy, trong một lần ngắm hoa lê khoe sắc trong mưa, ta cùng chàng đưa ra lời ước hẹn trọn đời trọn kiếp. Tần Thương mân mê tóc ta, môi nở nụ cười rất đẹp, ánh mắt dịu dàng thâm tình, ngay cả giọng nói cũng chân thành đến độ có thể khiến trái tim người nghe tan chảy: “Chúng ta đã có thể bên nhau từ nhỏ đến lớn, vậy thì hãy tiếp tục bên nhau từ giờ cho đến cuối đời đi”.

Ta đưa tay vuốt ve vết bớt hoa lê trên trán chàng, lòng vô cùng hạnh phúc, bao lời muốn nói ra đến miệng lại hoá thành một chữ: “Được”.

Mùa xuân năm mười bảy, tuổi đẹp nhất của người con gái, hoa lê nở rộ, tình yêu của ta còn nở đẹp hơn hoa.

Nhưng ngày vui chóng tàn, hạnh phúc chóng tan. Mùa đông năm ấy, khi hoa mai bắt đầu khoe sắc trong tuyết lạnh, quân vương nước Sở bất ngờ ngỏ lời cầu thân ta cho tứ hoàng tử Sở quốc. Nói là cầu thân nhưng thực chất lại là ép hôn, bởi họ ngấm ngầm tỏ ý rằng Hạ quốc muốn được bình yên thì phải nhanh chóng chấp nhận hôn sự này, còn không thì cứ chờ đến ngày Hạ quốc diệt vong. Họ làm vậy chẳng khác nào hạ nhục Đại Hạ, bởi ai mà chẳng biết tứ hoàng tử nước Sở bẩm sinh ngu ngốc, trí tuệ còn không bằng một người bình thường, nhưng hạnh phúc cùng tôn nghiêm của một công chúa nào có thể sánh với bình yên của cả một quốc gia? Tất cả triều thần đều khẩn cầu Hạ vương đồng ý liên hôn, chỉ có Tần Thương đứng ra phản đối hôn sự này trước mặt văn võ bá quan, lê dân bá tánh. Thấy mọi người vẫn còn do dự, chàng còn đem tính mạng ra thề sẽ bảo vệ an nguy xã tắc, danh dự của hoàng tộc cùng hạnh phúc của Tú Ninh công chúa Vân Nhược là ta. Chàng nói, cho dù có phải hy sinh cả tính mạng cũng phải bảo vệ được những thứ đó, những thứ quan trọng nhất trong cuộc đời chàng.

Mùa đông năm ta mười bảy, Tần Thương cầm quân ra trận. Trước ngày chàng đi, ta đeo bên thắt lưng chàng chiếc túi gấm nhỏ màu tím thêu hoa lê đích thân ta làm, bên trong có bỏ một số hương liệu có công dụng tĩnh tâm an thần. Ta vừa vuốt ve kiệt tác của mình vừa nói cho chàng nghe những lời nói xuất phát từ tận cùng trái tim: “Chàng nhất định phải trở về, bằng không ta sẽ đi tìm người khác, sống bên người khác trọn đời, không bao giờ nhớ đến chàng nữa”.

Chàng cầm tay ta đặt lên ngực trái của mình, trầm giọng đáp: “Ta nhất định sẽ giành thắng lợi trở về, bởi nơi này không cho phép ta giao nàng cho bất kỳ ai khác”. Chàng ôm ta vào lòng, giọng chàng vang bên tai ta: “Trước khi mùa xuân năm sau qua, ta sẽ trở về ngắm hoa lê cùng người mà ta yêu nhất”.

Ta vùi đầu vào ngực chàng, môi vẫn nở nụ cười mãn nguyện, nhưng đôi mắt đã loang loáng ướt: “Chàng đã hứa thì nhất định phải làm theo, tuyệt đối không được nuốt lời”.

Mùa đông năm đó dường như lạnh và dài hơn mọi năm rất nhiều, đứng trên tường thành phóng mắt ra xa chỉ thấy cả kinh thành Hạ quốc được bao phủ bởi một màu trắng xoá của hoa mai hoà lẫn với tuyết. Từ khi chàng đi, ngày nào ta cũng lên đây đứng, chờ đợi tin tức của chàng, nhìn cảnh tượng như chốn bồng lai tiên cảnh mà lại thầm mong đông qua mai tàn, xuân về lê nở nhanh một chút để chàng trở về đoàn tụ với ta.

Rồi mùa đông dài dằng dặc cũng qua. Rồi mùa xuân trong mong đợi cũng đến.

Mùng bảy tháng ba, binh lính trở về mang theo tin Hạ quốc toàn thắng, Sở quốc đại bại, nhưng cả thành không ai vui mừng, cũng chẳng ai hát vang khúc khải hoàn ca, bởi người chỉ huy cuộc chiến này, tướng quân của họ, Tần Thương của ta đã chết. Cả thành không khí nặng nề, phủ trắng màu khăn tang.

Tần Thương quả thật không nuốt lời, chàng đúng là đã trở về, nhưng không phải là một thân thể lành lặn mà chỉ là một chiếc bình đựng tro cốt lạnh lẽo; đúng là Hạ quốc đã giành được thắng lợi, nhưng thắng lợi ấy lại được đánh đổi bằng tính mạng của người ta yêu nhất.

Buổi sáng ngày chàng trở về, cung nữ bẩm báo với ta rằng chàng đã chết. Ta ngồi thẫn thời hồi lâu, lát sau mới lên tiếng như tự hỏi chính mình: “Cuối cùng cũng về rồi sao?”. Khoé môi từ từ cong lên tạo thành một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “A Lê, ta muốn trang điểm. Mang trang sức và y phục của ta lại đây”.

Cung nữ tên A Lê nghe vậy thì khẽ run, đôi mắt hoe đỏ trông rất tội nghiệp: “Điện hạ, tướng quân đã…”.

Ta đưa mắt nhìn hoa lê nở rộ bên ngoài cửa sổ, thản nhiên ngắt lời: “Ta phải trang điểm thật đẹp để đón chàng trở về”.

A Lê do dự trong chốc lát rồi cũng mang trang sức cùng y phục đến giúp ta trang điểm.

Ngày đại quân chiến thắng trở về cũng là ngày đệ đệ chàng ôm chiếc bình đựng tro cốt của chàng đến trước mặt ta. Ta ôm chiếc bình đựng tro cốt trong lòng như đang ôm một người bằng xương bằng thịt, nụ cười vẫn hiển hiện trên môi, giọng nói vẫn dịu dàng như khi hai ta trao lời hẹn ước: “Cuối cùng chàng cũng trở về rồi”.

Thấy ta như vậy, đệ đệ chàng là Tần Hoài khẽ giật mình, biểu tình của hắn giống hệt cung nữ tên A Lê hồi sáng. Do dự hồi lâu, cuối cùng hắn vẫn nói: “Trước khi lâm chung, thần có hỏi đại ca rằng: ‘Huynh chấp nhận hy sinh cả tính mạng của mình chỉ để điện hạ không thuộc về người khác, nhưng chuyện đã đến nước này, điện hạ cũng không thuộc về huynh, huynh có hối hận không?’. Huynh ấy không hề do dự trả lời: ‘Tuyệt không hối hận. Cho dù phải chết, cho dù nàng không thuộc về ta, ta cũng không để bất kỳ ai có được nàng ấy’.”. Ngừng một lát, hắn quan sát biểu tình nơi ta, sau đó buông tiếng thở dài đầy tiếc nuối: “Đại ca của thần ích kỷ vậy đấy, nhưng xét ra thì huynh ấy cũng rất đáng thương. Vậy nên thần mạo muội cầu xin điện hạ một điều, sau này nếu điện hạ có lấy người khác, cũng xin đừng lãng quên một người đã từng yêu điện hạ còn hơn cả mạng sống của mình”. 

Ta cứ ôm chặt chiếc bình đựng tro cốt trong lòng, ngồi thẫn thờ như vậy cả đêm. Ngoài chuyện có thể thở và cử động theo ý muốn, ta chẳng khác gì một người đã chết. Lòng lạnh, tim lạnh, tâm cũng lạnh.

Chỉ trong một đêm, tóc ta bạc trắng.

Ngày hôm sau, đệ đệ chàng lại tới. Thấy ta như vậy, thoạt đầu hắn rất ngạc nhiên, nhưng sau đó lại chỉ lắc đầu cảm thán: “Mọi chuyện sao lại ra nông nỗi này?”.

Tay ôm bình đựng tro cốt của ta không chút buông lỏng, ta áp má mình vào bình sứ lạnh lẽo như khi ta và chàng còn đầu ấp má kề, nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Ta cũng không biết”. Ta cũng rất muốn ngửa mặt lên mà hỏi ông trời rằng tại sao mùa xuân năm trước ta và chàng còn cùng nhau ngắm hoa, buông lời hẹn ước; năm nay xuân vẫn về, lê vẫn nở hoa, vậy mà bọn ta đã âm dương cách biệt, kẻ còn người mất?

Hắn ngồi xuống bên cạnh ta, đưa mắt nhìn về phía kinh thành được bao phủ bởi màu trắng của hoa lê và khăn tang, khẽ nói tựa như thì thầm: “Tuy thần không muốn tấm chân tình của đại ca bị lãng quên, nhưng thần cũng không hy vọng điện hạ phải sống khổ sở như vậy, bằng không huynh ấy có chết cũng không nhắm mắt”. Ngừng một lát, hắn nhìn thẳng vào mắt ta, đưa ra lời khuyên chân thành: “Vậy nên điện hạ hãy chôn phần tình cảm này cùng những hồi ức giữa hai người ở nơi sâu thẳm tận cùng trong tim, sau đó tiếp tục sống như trước, tìm một người tâm đầu ý hợp mà chung sống trọn đời. Còn về đại ca của thần, chỉ cần điện hạ thỉnh thoảng nhớ về huynh ấy là được rồi. Hai người yêu nhau như thế, nhất định ông trời sẽ thương tình mà tác thành cho hai người ở kiếp sau”.

Lòng ta đã quyết, trước lời khuyên chân thành của hắn, ta chỉ đáp lại bằng giọng nhàn nhạt: “Ta tự biết phải làm thế nào”, chẳng rõ là cự tuyệt hay đồng ý.

Tháng tư, khi tang lễ của chàng kết thúc cũng là lúc hoa đào và hoa lê nở đẹp nhất. Sắc trắng của hoa lê trở thành hiện thân của những gì thuần khiết nhất trên thế gian này, ngay cả màu hồng của hoa đào cũng trở nên rực rỡ, diễm lệ; dường như chúng đang cố gắng khoe hương khoe sắc trước lúc lụi tàn. Ta giơ tay phủi đi những cánh hoa rơi trên mộ chàng, dịu giọng nói với người đang yên nghỉ trong mộ kia: “Cuối cùng chàng cũng trở về với ta, cùng ta ngắm hoa lê nở rộ”.

Không có ai trả lời, ta cũng chẳng bận tâm, tiếp tục lên tiếng như đang giãi bày tâm sự: “Mọi người đều nói người chết không thể sống lại, khuyên ta đừng quá đau lòng, hãy chôn chặt quá khứ để tiếp tục sống hạnh phúc vui vẻ như lúc trước”. Nói đến đây, khoé môi lại khẽ nhếch, mắt nhìn về cảnh tượng như chốn bồng lai trước mặt. Cảnh xuân đẹp đẽ là vậy, gió xuân ấm áp là thế, nhưng lòng ta lại chỉ cảm thấy lạnh lẽo vô cùng: “Người chết không thể sống lại, trái tim nguội lạnh sao có thể sưởi ấm lần nữa? Không có chàng, sao ta có thể vui vẻ, hạnh phúc; sao có thể tiếp tục sống như trước kia được?”.

Nói đến đây, bao đau đớn khổ sở trong mấy ngày qua bỗng hoá thành nước dâng đầy trong mắt. Ta chậm rãi nhắm mắt lại, để mặc nước mắt lăn dài trên má: “Chàng ích kỷ, ta cũng chẳng độ lượng hơn là bao. Chàng không muốn ai có được ta, ta cũng không cam lòng giao chàng cho bất kỳ ai khác. Chúng ta trở nên như vậy… là vì yêu”.

Vì yêu nên ích kỷ. Vì yêu nên độc chiếm. Vì yêu nên muốn mãi mãi bên nhau, cho dù là trần thế hay hoàng tuyền, dù là kiếp này hay kiếp sau.

Nghĩ đến đây, ta của kiếp trước cầm thanh kiếm Tần Thương luôn dắt bên hông kề sát cổ mình, nở một nụ cười tràn ngập hạnh phúc, đôi mắt ướt nước nhìn ngôi mộ dịu dàng như thể đang nhìn một người sống thực sự: “Vậy nên, Tần Thương, hãy đợi đợi ta. Đợi ta cùng chàng qua cầu Nại Hà, vượt dòng Vong Xuyên, nối lại tiền duyên ở một kiếp khác. Đến lúc đó, chúng ta sẽ lại là một cặp uyên ương”.

Lời vừa mới dứt, máu tươi đã bắn lên bia mộ, nhuộm đỏ những cánh hoa lê. Mùi máu tanh nồng tràn ngập trong mộng khiến ta giật mình tỉnh giấc, phun ra một ngụm máu tươi. Lúc này ta mới nhớ mình đã ngất đi ngay khi Hạo Diệp ngã xuống, sau đó mơ một giấc mộng rất dài, giấc mộng tái hiện kiếp trước của chàng và ta. 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN