Tam Thốn Nhân Gian - Chương 1-2: Ta muốn giảm cân!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
118


Tam Thốn Nhân Gian


Chương 1-2: Ta muốn giảm cân!


Vào một ngày hè oi bức, ở khu rừng Trì Vân phía đông Liên Bang đang chìm trong màn sương mờ bao phủ, tựa như lớp lụa mỏng vây quanh, từng gốc cây cổ thụ cao ngất với cành lá đâm tứ phía che khuất bầu trời, thi thoảng trong những tán lá xum xuê rậm rạp có mấy chú chim cất cánh cao liệng, hót líu lo giữa không trung.

Phía trên trời cao, đã từng có một Mặt Trời bất diệt ngự trị, chỉ là hình ảnh uy nghi đó đã dần phai nhạt trong tâm trí của mỗi người. Nhiều năm về trước nó từng bị một thanh kiếm cổ bằng đồng khổng lồ đến khó tin đâm xuyên thủng, lộ ra phân nửa mũi kiếm!

Thanh cổ kiếm ấy đến từ vũ trụ bao la, giống như đã trải qua bao năm tháng từ thời hồng hoang đến nay, lộ ra nét tang thương vô tận, còn ẩn trong mình uy lực mãnh liệt, tạo thành quầng sáng bao chùm khắp trời cao, trấn áp toàn bộ mặt đất để vạn vật chúng sinh ngả mình quỳ lạy!

Nhìn từ xa cảnh tượng cổ kiếm xuyên qua Thái Dương, ngự trên khu rừng mưa ẩn khuất trong sương tựa như một bức tranh tuyệt đẹp, cho xuất hiện tiếng ồn ào huyên áo từ nơi nào đó vọng lại mới phá vỡ khung cảnh ấy. Xa xa có một chiếc khinh khí cầu to lớn hình thuyền màu đỏ đang chầm chậm bay tới phía trên khu rừng.

Khoang thuyền trên khí cầu rất rộng, đủ sức chứa mấy trăm người, rất nhiều nam thanh nữ tú tụ tập với nhau thành tốp ba, tốp năm người trên boong thuyền, thi thoảng phát ra tiếng cười nói rôm rả vui vẻ.

Bọn họ là người đến từ thành Phượng Hoàng, lần này thi vào một trong bốn đại đạo viện lớn mạnh nhất Liên Bang – đạo viện Phiểu Miêu. Khí cầu bọn họ đang sử dụng thuộc về đạo viện Phiểu Miêu, vượt qua vạn dặm xa xôi để tiến về đạo viện theo học.

Có lẽ mong chờ, háo hức với con đường học tập sắp tới nên bọn họ không cảm thấy buồn chán khi phải trải qua một hành trình dài đến vậy. Chưa kể giữa nam nữ bọn họ có sự thu hút vô hình lẫn nhau, nên khiến cho chuyến đi xa xôi này có nhiều sự hứng thú, vui vẻ hơn.

Cũng vì đường xá xa xôi nên trên phi thuyền có chuẩn bị rất chu đáo khu vực ăn uống, phòng tu linh, và phòng y tế đầy đủ.

Lúc này trong quán ăn tụ tập không ít học sinh, trong đó có một cậu thanh niên mập mạp đang ngồi bên bàn ăn cơm, ưỡn cái bụng căng tròn.

Hắn ta khoảng mười bảy mười tám tuổi, mặc một bộ y phục màu lam rộng thùng thình, trông khuôn mặt nhỏ nhắn hơi tròn kia miễn cưỡng lắm mới có thể coi như ưa nhìn. Hắn vừa vỗ bụng vừa tiếc nuối nhìn bảy tám chiếc đĩa trống trơn trước mắt.

– Kiểu gì ăn xong bữa này cũng tăng ba cân, trời ơi sao mình không nhịn được thế này? Mình còn muốn trở thành tổng thống Liên Bang, mình không thể chết sớm thế được..

Hắn mặt mày nhăn nhó, vừa hối hận không thôi, vừa ợ một cái.

Cậu thanh niên mập ú này tên là Vương Bảo Nhạc, cũng là một học sinh đăng ký dự thi đạo viện Phiểu Miêu, ước mơ của cả đời hắn chính là được làm quan, điều hắn theo đuổi đó là trở thành tổng thống Liên Bang. Sở dĩ hắn có lý tưởng vĩ đại đến vậy do tác động rất lớn từ những gì hắn đã trải qua khi còn nhỏ.

Trong trí nhớ của hắn, thuở bé cha thường xuyên xoa đầu hắn, bùi ngùi dặn dò.

– Bảo Nhạc à, sau này nhớ trở thành một vị quan tốt, con phải nhớ kỹ rằng tiền bạc dẫu có thể giải quyết hết mọi việc, nhưng vẫn sẽ bị bắt nạt coi khinh. Nếu không muốn kẻ khác coi thường, chỉ có con đường làm quan, trở thành một người trên vạn người.

Ban đầu Vương Bảo Nhạc không hiểu được, mãi đến khi hắn học tiểu học, chỉ vì không hoàn thành công việc đúng hạn nên bị lớp trưởng trách mắng xối xả. Sau đó hắn chìa ra hai viên kẹo cho xong chuyện thì bị lớp trưởng ghi tên lại, đi hớt lẻo với thầy giáo. Từ thời điểm ấy, đã để lại dấu ấn không thể xóa nhòa trong tâm hồn nhạy cảm yếu ớt của hắn.

Cũng từ đó về sau, hắn muốn trở thành lớp trưởng, không phải để đi bắt nạt kẻ khác mà chỉ muốn không ai có thể bắt nạt được mình.

Theo thời gian lớn dần lên, hắn mới phát hiện ra rất nhiều người có thể bắt nạt được lớp trưởng, vì vậy hắn cảm thấy chỉ có thể trở thành người có chức quan cao nhất, chính là tổng thống Liên Bang mới không có ai dám coi thường hắn. Vì vậy hắn vắt óc cố gắng thi vào đạo viện Phiểu Miêu, cũng bởi tất cả các chức quan lớn đều tốt nghiệp ở bốn đại đạo viện.

Chỉ là số hắn không tốt cho lắm, huyết mạch gia tộc có chút kỳ lạ. Hắn vẫn còn nhớ như in đêm hôm ấy một năm về trước, người cha già nua gầy gò cho hắn nhìn qua gia phả ở từ đường.

Đó là lần đầu tiên Vương Bảo Nhạc được tận mắt thấy gia phả, chỉ có điều hắn nhìn rất rõ ràng rằng cứ người nào vượt qua hai trăm cân đều mất sớm, sống không quá ba mươi lăm tuổi.

Đêm hôm ấy Vương Bảo Nhạc nằm mơ thấy, tổng thống liên bang hắn chưa kịp làm đã phải đoàn tụ cùng ông bà tổ tiên mập ú ấy.

Một năm sau đó chuyện giảm cân đã trở thành chuyện hắn nhất định phải làm. Nhưng dù Liên Bang đã tiến vào kỷ nguyên Linh Nguyên, theo đó linh khí cũng trở nên nồng đậm hơn, các bộ võ cổ được khôi phục trở lại, theo đó mà có vô số cách giảm béo. Chỉ có điều Vương Bảo Nhạc có thử bao nhiêu, cân nặng vẫn như cũ, thậm chí còn năng thêm.

Ký ức hiện ra trước mắt khiến Vương Bảo Nhạc nghiến răng kèn kẹt, quyết tâm giảm cân từ ngày mai!

Sau khi quyết định xong, Vương Bảo Nhạc bỗng cảm thấy áp lực nhỏ đi rất nhiều. Hắn vừa xỉa răng vừa nhẩm hát, ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng qua khung cửa sổ, đầu óc cũng bắt đầu linh hoạt hẳn lên.

– Không biết Lư y sư có thích lễ vật mình tặng hay không? Món đồ đó là đồ cổ mình tiện tay lấy được trong nhà, lão già kia chắc không chê đâu nhỉ.

Vương Bảo Nhạc tự an ủi bản thân, đang nghĩ chỉ cần bám chặt lấy Lưu y sư thì sau này hắn cũng có một chỗ dựa nho nhỏ trong đạo viện rồi.

– Lão sư đâu có nhiều quyền lực gì, có điều vẫn nên tặng chút lễ vật. Nhìn lão Lư y sư lớn tuổi như vậy, chắc chắn quen biết không ít người. Mình tặng như thế, không sai được đâu.

Nghĩ đến đây Vương Bảo Nhạc đắc ý, cảm thấy mình vừa rút ngắn được khoảng cách tới vị trí tổng thống kia rồi.

Đối với việc trở thành tổng thống Liên Bang, hắn có lòng tin rất lớn. Mà lòng tin này đến từ những cuốn tự truyện của các vị quan lớn hắn nghiên cứu từ bé đến giờ, thậm chí đọc xong còn đúc rút được mấy đòn hiểm độc khi làm quan nữa

Lúc này đây cả thân thể lẫn tinh thần đều tràn đầy khoan khoái, Vương Bảo Nhạc phóng tầm mắt ra xa, nhìn đâu cũng thấy đẹp đẽ lạ thường.

Nhưng ngay sau đó hắn liền trợn tròn đôi mắt, chằm chằm nhìn bầu trời phía xa, thấy xuất hiện tầng mây đen tụ lại với nhau như muốn phủ kín bầu trời, liên tục có sấm chớp lóe sáng, chầm chậm di chuyển đến đây. Cảnh này thu hút không ít học sinh chú ý đến, có người kêu lên kinh ngạc.

– Đó là bão điện từ.

Vương Bảo Nhạc nghe xong cũng thấy sợ hãi. Từ khi Liên Bang bước vào kỷ Linh Nguyên, nên nơi này xuất hiện linh khí, chinh vì vậy khiến cho không gian xuất hiện không ít dị tượng kinh hoàng, theo đó những phương tiện di chuyển trên không trung khó lòng đảm bảo được an toàn, chính vì vậy mới sáng chế ra phi thuyền khinh khí cầu hoạt động dựa vào sức nóng của linh thạch.

Song song với tiếng kinh hô không ngưng, là tiếng sấm giật ầm ầm vang lên kinh thiên động địa. Từ xa có thể nhìn thấy rải mây điện đen ngòm đang mở rộng với tốc độ chóng mặt, liên tục có những tia chớp giáng xuống, tạo thành một tấm lưới điện khổng lồ, lóe sáng chân trời, chói mắt kinh hồn, làm cho tim ai cũng đập loạn xạ. Phi thuyền đang bay nhanh lúc này cũng giảm tốc độ chậm lại.

Trong lúc mọi người không tập trung, có người đẩy cửa chính bước vào, tựa như sau lưng có gió rít gào. Lão giả vừa tiến vào khoác trên người một bộ đạo bào màu trắng, dù trên gương mặt có nét già nua nhăn nheo, nhưng có phong thái của bậc tiên nhân, mặt mày toát lên vẻ nghiêm nghị, đôi mắt sáng rõ, khí chất chính trực trên người lan tỏa bốn phương, ông vừa mới đến đã cất giọng uy nghiêm vang khắp quán ăn.

– Tất cả mọi người lập tức đến phòng tu linh báo danh, tất cả đều phải mặc y phục từ linh, sau nửa nén hương chúng ta sẽ tiến vào khu vực có bão điện từ!

Ông vừa dứt lời, đám học sinh trong quán ồn ào kính sợ, nhanh chóng đứng dậy.

Mắt Vương Bảo Nhạc sáng lên, lão giả trước mắt lúc này chính là Lư y sư hắn tặng quà lúc trước. Bây giờ nhìn thấy khí thế phi phàm của ông ta khiến Vương Bảo Nhạc càng cảm thấy mình đầu tư đúng chỗ rồi. Lão già này không phải người thường, may là mình quả là tính toán như thần.

Chính lúc hắn đắc ý bị lão y sư bắt gặp, ông ta hừ một tiếng, bước lại gần lôi từ xong ngực ra nửa cái mặt nạ đen ra ném thẳng vào người Vương Bảo Nhạc.

– Tuổi còn nhỏ mà tâm tư đừng nuôi mấy suy nghĩ bát nháo như thế. Trò còn chưa bước chân vào đạo viên đã học cái thói xu nịnh lễ vật như vậy rồi. Lão phu không phải kẻ nông cạn, mặt nạ này trò cầm lấy đi.

Lão y sư sắc mặt nghiêm nghị, dáng vẻ thanh liêm chính trực, khiển trách như thể tiếc rèn sắt không thành thép.

Vương Bảo Nhạc nhận lại mặt nạ, trong lòng không khỏi lộp bộp một tiếng. Hắn nhận ra sự tức giận, nóng nảy của lão y sư, vừa định giải thích thì trong đầu xuất hiện mấy chiêu hiểm mà mình đã đúc kết được, trong đó có một chiêu là ở trước mặt cấp trên phải biết mặt dày thừa nhận sai lầm, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.

Thế là hắn thở mạnh một hơi, cố gắng bày ra vẻ mặt tỉnh ngộ, thừa nhận lỗi sai.

– Thầy nói rất đúng, trò đã sai rồi!

Lão y sư có chút ngoài ý muốn, còn muốn răn dạy hắn vài câu nhưng thấy đối phương không ngần ngại thừa nhận, ông có chút nghẹn lời.

Vương Bảo Nhạc thấy nét mặt của lão y sư, nhẹ nhàng thở phào, có chút đắc ý. Đúng là quan to viết tự truyện có khác, hữu dụng thật.

Lão y sư hừ một tiếng, ngẩng đầu quét tầm mắt toàn bộ quán ăn rồi chỉ tay về phía học sinh bên trong.

– Còn các trò nữa, các trò đều là học sinh tương lai của đạo viện Phiểu Miêu ta. Nhìn bộ dạng các trò xem có ra cái gì không? Các trò phải nhớ kỹ, chúng ta đều là võ giả. Đầu tiên phải lập thân, lập ngôn, rồi lập hành! Đi đứng ăn nói đều phải ngay thẳng chuẩn mực.

Lão y sư nói mấy lời này đầy vẻ cay nghiệt, làm cho tất cả mọi người trong quán ăn không khỏi thấy hổ thẹn cúi đầu. Mà Vương Bảo Nhạc lúc này hai mắt lại sáng lên, cảm thấy thời điểm này quá chuẩn để làm bộ.

Tức tốc lôi trong ngực ra một quyển vở nhỏ, ghi ghi chép chép, thỉnh thoáng ngẩng đầu nhìn lão y sư với vẻ chăm chú lắng nghe, thi thoảng còn nghiêm túc gật đầu, như thế muốn nhớ thật kỹ từng chữ từng chữ một. Chiêu này cũng được đúc rút từ đòn hiểm trốn quan trường.

Các học sinh khác thấy cảnh này đều nhìn Vương Bảo Nhạc như nhìn một vị thần.

Lúc sau lão y sư mới để ý ánh mắt của mọi người, nhìn theo, trong giây lát cũng ngây người. Trong lòng rần rần nổi lên cảm giác quái lạ không biết tả sao, ông đã tiếp đón bao lớp học sinh rồi, cũng lần đầu gặp được một học sinh kỳ lạ như thế, không khỏi nhìn thêm một chút nhưng rồi cười lạnh.

– Trò đừng tưởng lão phu dễ nịnh nọt như vậy, trò phải cảm ơn cơn bão kia bằng không lão phu nói cho trò nghe ba ngày ba đêm xem trò có kịp vết hết vào vở không!

Lời y sư vừa dứt, khí thế tỏa ra cũng khác trước. Khí tức cường giả trên thân ông tràn ra ngoài, hóa thành uy áp bao phủ toàn bộ quán ăn, khiến cho đám học sinh kinh ngạc ngây người, chỉ cảm thấy trận này lão sư vẫn cao tay hơn.

Vương Bảo Nhạc mở to mắt nhìn, sờ sờ miếng thẻ ngọc ghi âm, cân nhắc một hồi, lại liếc mắt thấy bão điện từ sắp tràn đến đây, quẳng luôn ý định lấy ra về sau, hắn cảm thấy có sợ sệt trước mặt sếp cũng chẳng mất mắt chút nào.

Quét mắt một vòng thấy vẻ mặt ai nấy đều kinh sợ, trong lòng lão y sư đắc ý, dõng dạc nói thêm vài câu.

– Các trò nhớ cho kỹ, nên chăm chú tu luyện mới đúng. Ngày sau làm người không nên tham lam, không được bất nghĩa, càng nên bỏ suy nghĩ lúc nào cũng chăm chăm tìm người yêu đi. Các trò phải biết trên chữ sắc còn có đao, mấy ngày này, các trò cứ tán tỉnh nhau chẳng ra thể thống gì..

Ông vừa nói đến đây, từ trong vòng tay truyền âm phát ra giọng nói nũng nịu.

– Y sư lão gia gia, người đang ở đâu thế? Người ta mặc mãi không được bộ linh phục này, người đến giúp ta đi.

Giọng nói vô cùng uyển chuyển quyến rũ khiến lão y sư nghe xong, không tự chủ được run một cái, miễn cưỡng ho hắng một tiếng, lại nghiêm túc trừng mắt nhìn đám học sinh, trong lòng như có lửa đốt. Ông quay người rời đi, đồng thời kích động trả lời vào vòng tay truyền âm.

– Ừ ừ, đến rồi đến rồi, bảo bối đừng vội, ta đến giúp bảo bối ngay đây.

Tình cảnh này biến chuyển quá nhanh, hoàn toàn trái ngược khiến đám học trò trợn tròn mắt, ngay cả Vương Bảo Nhạc cũng kinh ngạc sửng sốt, lúc sau mới trợn mắt há miệng. Tụi học trò không chịu được bàn tán xôn xao khiến Vương Bảo Nhạc nghiến răng kèn kẹt, mắng hùa vài câu.

– Thật là vô liêm sỉ! Lão dê già này chỉ nói nhảm là nhanh! Con gái thì được có vài mống, lũ con trai chia nhau còn chẳng có phần. Lão ta già vậy rồi còn định tranh giành với chúng ta, hừm chẳng phải đều dựa vào mình là quan sao?

Vương Bảo Nhạc càng nghĩ càng tức, hòa cùng đám học sinh đang xôn xao tứ phía. Trong lòng hắn càng thêm quyết tâm mới mơ ước làm quan của mình.

Cho đến khi tiếng chuông báo động vang lên, tiếng xì xào mới chấm dứt, ai nấy đều giận dữ đến phòng tu linh.

Phòng tu linh nằm ở trung tâm phi thuyền, công dụng y như tên gọi, đây là nơi dành cho các học sinh tu luyện, cũng là nơi được bảo vệ nghiêm ngặt nhất khi phi thuyền đi qua những khu vực tương đối đặc thù.

Lúc này trong phòng tu linh từng tốp người cùng nhau kéo vào, tất cả đều dường các lão sư của đạo viện Phiểu Miêu sắp xếp chỗ ngồi trên thuyền. Đám học sinh chia thành mấy hàng ngồi rất ngay ngắn, trên người họ đều mặc linh phục trên phi thuyền của đạo viện Phiểu Miêu.

Vương Bảo Nhạc vừa mặc y phục vừa nghĩ đến chuyện ban nãy với Lư y sư, ấm ức vô cùng. Hắn buồn bực ngẩng đầu đảo mắt một vòng, bắt gặp một ánh mắt đang nhìn hắn, khiến hắn thêm bực bội, bất giác nhíu mày, lộ ra vẻ ghét bỏ.

Nơi hắn để ý có một nữ sinh chân dài miên man rất mê hoặc lòng người ngồi ở đó. Cô ta cũng đang nhíu mày, bày ra nét mặt chán ghét không chối bỏ, rõ ràng khi ánh mắt họ chạm nhau, vừa căm ghét vừa lộ rõ vẻ biết tỏng đối phương như nào.

– Xui xẻo!

Hai người đều thầm mắng trong lòng, nhanh chóng lảng sang chỗ khác. Giống như chỉ cần nhìn thêm một chút đã thấy đau mắt rồi.

– Sao chỗ quái nào cũng gặp phải bà cô Đỗ Mẫn thế này, phiền chết đi được!

Vương Bảo Nhạc thầm than thở một tiếng. Thật ra hắn với cô nữ sinh tên Đỗ Mẫn kia đều học chung một lớp từ nhỏ đến lớn. Cô ta ngày thường vênh váo tự đắc, vin vào chức lớp trưởng để gây khó dễ cho hắn. Hai viên kẹo năm đó hắn đưa là đưa cho cô ta chứ đâu!

– Có gì đáng nói, không phải chỉ là cái chức lớp trưởng rách thôi sao? Đến đạo viện xem, với mấy ngón đòn hiểm quan trường xem, lớ ngớ lão tử cũng vớ được một chức quan.

Vương Bảo Nhạc hừ hừ. Ngay khi mọi người mặc xong linh phục, lão sư của học viện Phiểu Miêu cũng đến kiểm tra một chút, sau đó bọn họ nói sơ qua về những điều cần phải chú ý, nghiêm túc nhắc nhở bọn về việc những nguy hiểm sẽ xảy ra khi phi thuyền tiến vào khu vực điện từ, trường hợp xấu nhất có thể khiến tất cả mất mạng.

Đợi đến khi nhìn mặt mũi lũ học trò tái mét, các lão sư mới rời đi. Cửa chính của phòng tu linh dần dần đóng lại, ánh đèn bên trong cũng từ từ tắt đi.

Thời khắc này vẫn còn tiếng trò chuyện thì thầm trong phòng tu linh, nhưng theo thời gian lòng người cũng thêm hồi hộp lo lắng. Dần dà không còn ai nói chuyện nữa, tất cả đều chìm vào yên lặng.

Lúc này yên tĩnh đến độ có thể nghe thấy được tiếng tim đập trong lồng ngực, dù Vương Bảo Nhạc vẫn còn thấy ấm ức nhưng hắn không khỏi căng thẳng theo, chỉ nửa nén hương sau, toàn bộ phi thuyền rung lắc thật mạnh, tiến vào khu vực có bão rồi!

Từ bên ngoài nhìn vào thấy dải mây đen ngòm tích đầy điện càng ngày càng khổng lồ, tự như một cái miệng đang há to nuốt chửng khinh khí cầu nhỏ bé.

Với loại khí tượng kiểu này đều ẩn chứa một sức mạnh hủy diệt, có thể quét sạch mọi thứ trên đường nó đi. Có lẽ chỉ riêng Mặt Trời với mũi kiếm đâm xuyên qua ở trên cao kia mới không để ý đến điều đó. Tựa như ba mươi bảy năm dõi nhìn nhân gian phía dưới không đủ, còn muốn tiếp tục dõi theo.

Năm nay là năm 37 công nguyên Linh Mẫn.

Công nguyên năm 3029, công nghệ khoa học ở Trái Đất phát triển với tốc độ chóng mặt, không có giới hạn nào. Trái Đất tiến hành thống nhất xuyên lục địa, bước vào thời đại Liên Bang. Cũng chính là thời điểm này, có một thanh kiếm khổng lồ từ vũ trụ xuất hiện, đâm xuyên qua Mặt Trời khiến cả thế giới kinh động.

Có lẽ bởi thanh kiếm này vốn đã bị tàn phá hủy hoại từ trước, nên sau khi va chạm dữ dội với Mặt Trời khiến nó vỡ thành ngàn mảnh, rơi vãi khắp vũ trụ, trong đó có những mảnh vỡ rơi xuống Trái Đất.

Từ khi thanh kiếm xuất hiện và mảnh vỡ của nó rơi xuống Trái Đất, đã khiến có thêm một nguồn năng lượng mới tràn ngập trong không gian, cuồn cuộn vô tận. Sau này được gọi là linh khí!

Linh khí cũng như không khí, phân bố không đồng đều, nơi ít nơi nhiều. Cũng bởi vì những mảnh vỡ kia rơi vãi khắp nơi nên bị các thế lực ở Liên Bang tìm kiếm, thu thập. Từ đó tìm ra các loại công pháp tu luyện liên quan đến luyện khí, luyện đan, còn cả luyện linh thạch. Những văn tự ghi lại đều được viết bằng chữ cổ, vì vậy tạo thành xu hướng nhà nhà người người học văn cổ.

Từ khi linh khí xuất hiện cũng tiến hành đào thải các năng lượng vốn có, thay đổi cuộc sống của mọi người. Ngoài ra còn tạo thành mạng lưới linh khí, biến đổi sự phát triển văn minh trên Trái Đất, mở ra nền văn minh tu hành.

Bắt đầu võ cổ dần hưng thịnh trở lại, thế giới biến đổi hoàn toàn mở ra thời đại toàn dân tu tiên.

Trong sử sách ghi rằng, đây là kỷ Linh Nguyên.

Giờ phút này trong lớp mây tích điện kia, chiếc phi thuyền màu đỏ đang chầm chậm bay xuyên qua. Bốn phía đều có vô số sấm sét giáng xuống, không ngừng công kích. May rằng phi thuyền được một vòng sáng ôn hòa bao bọc bảo vệ, khiến cho nó bay vô cùng ổn định.

Trong phòng tu linh ở khu vực trung tâm, tất cả học sinh bao gồm cả Vương Bảo Nhạc đều chìm vào giấc ngủ say, hệt như có một sức mạnh kỳ lạ dẫn họ dần dần tiến vào mộng cảnh.

Chỉ có bảy tam lão sư trong ngồi ở mũi thuyền đang thảnh thơi uống trà, vừa mỉm cười vừa trò chuyện rất thoải mái. Trông họ không giống với bộ dạng hù dọa lũ học sinh ban nãy.

Người đứng đầu là một lão giả, mặt mũi già nua đầy nếp nhăn đang cầm điều tẩu thuốc trên tay, rít từng hơi từng hơi một. Nếu Vương Bảo Nhạc xuất hiện ở đây sẽ nhận ra lão giả này chính là Lư y sư vô sỉ ban nãy.

– Chưởng viện, tất cả đã chuẩn bị xong, lần này Phiểu Miêu đạo viện chúng ta sẽ phân khu thí luyện, có thể bắt đầu chưa ạ?

Một lão sư mở miệng hỏi. Lão y sư vừa hút thuốc vừa mỉm cười.

– Bắt đầu!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN