Tam Thốn Nhân Gian - Chương 17: Chuyên trị bắt nạt hệ chiến võ chúng ta?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
130


Tam Thốn Nhân Gian


Chương 17: Chuyên trị bắt nạt hệ chiến võ chúng ta?


Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực

Chuyển ngữ: P

Nguồn:

—————————-

Phòng Nham Thạch là nơi huấn luyện quan trọng nhất của hệ Chiến Võ, đồng thời cũng là nơi duy trì nguồn tài chính cho hệ này, quả thực rất đặc biệt. Dưới lòng đất có mạch dung nham ngầm chảy qua, một đầu vòng quanh xuyên qua núi Chiến Võ, đầu còn lại dẫn ra đáy hồ Thanh Mộc.

Từ thời xa xưa sử sách có ghi, chốn này ngàn năm về trước không có hồ nước, chỉ có núi lửa danh tiếng lẫy lừng khiến ai ai cũng khiếp sợ.

Ngàn năm trôi qua, địa thế thay đổi mới tạo ra hồ Thanh Mộc ở nơi đây, mà mạch nham thạch cũng theo đó bị vùi lấp. Cho đến khi đạo viện Phiêu Miểu lựa chọn này nơi làm trụ sở, lại trải qua tác động của kỷ Linh Nguyên khiến cho dòng chảy khôi phục như cũ, tạo thành phòng Nham Thạch hệ Chiến Võ.

Nơi này tọa lạc trên một vùng đất rất rộng, nhìn từ xa giống hệt một đầu thú khổng lồ.

Ở giữa mi tâm đầu thú có thắp một ngọn đuốc lớn, kể cả trong đêm tối ngọn lửa vẫn hiên ngang rực cháy như thể bất diệt. Sâu con đường qua miệng thú là vào đến khu tu luyện của hệ Chiến Võ, nơi đây có hơn trăm phòng tu luyện khép kín.

Mỗi một phòng tu luyện đều yểm trận pháp, một khi mở ra sẽ điều khiển sức nóng từ dưới đất bốc lên, trong nháy mắt khiến cho phòng tu luyện đạt đến nhiệt độ hãi hồn.

Như vậy đồng nghĩa với việc muốn đi vào phòng Nham Thạch tu vi đều phải đạt cảnh giới Khí Huyết đỉnh. Những người vào đấy đều muốn nhờ tới nhiệt độ chỗ này, tự mình phong bế tất cả lỗ chân lông, ngăn cách nhiệt với bên ngoài, trợ giúp tiến vào cảnh giới Phong Thân.

Dù sao võ cổ cảnh giới có ba cấp độ chính, cả ba đều đặt nền tảng cho tu luyện. Trước tiên biến cơ thể thành hoàn mỹ vô khuyết, khi sức sống tràn đầy sẽ khiến Khí Huyết có thể chống đỡ cho cơ thể người thường vượt qua thay đổi cực hạn, cá chép hóa rồng

Mà cấp độ Phong Thân ngoài phong bế tất cả các lỗ chân lông ngăn cách trong ngoài, còn hạn chế Khí Huyết trong cơ thể không thoát ra bên ngoài. Sau này khi có thể khống chế sức mạnh tối đa, lực phát ra không những vượt qua Khí Huyết, mà còn tiến lên gần cảnh giới Bổ Mạch.

Cũng bởi vì những đặc điểm này của cảnh giới Phong Thân, cho nên phòng Nham Thạch ít nhiều cũng trợ giúp được ở một mức độ nào đó với hiệu quả vô cùng bất phàm. Thậm chí theo lý thuyết, nếu đủ kiên trì, liều chết ở lại chỗ này và chịu được nhiệt độ nhất định, dưới sức nóng như vậy có thể xảy ra hai trường hợp. Một là bị hấp đến chết, hai là đột phá Khí Huyết, thành công bước vào cảnh giới Phong Thân.

Chẳng qua những kẻ ngoan cố như vậy cũng không thấy nhiều. Bình thường cùng lắm chỉ kiên trì được hơn một canh giờ đã coi như siêu lắm rồi. Cỡ Trác Nhất Phàm cũng chỉ tầm ba canh giờ thôi.

Đạo viện Phiêu Miểu từ kỷ Linh Nguyên đến nay đã hơn ba mươi năm. Trong ba mươi năm đó chỉ xuất hiện duy nhất một người có thể ở trong phòng Nham Thạch, bế quan ròng rã ba ngày ba đêm, tạo ra một kỷ lục chưa bị có ai vượt qua, cũng theo đó trở thành huyền thoại.

Ông ta chính là Tổng thống liên bang đời trước. Nghe nói năm đó ông vào phòng Nham Thạch nói ra một câu khiến đạo viện Phiêu Miểu rúng động. Đến bây giờ trở thành danh ngôn của hệ Ngộ Đạo, được vô số ca tụng,

– Ta đang ngộ đạo!

Đêm đã về khuya, thân ảnh Vương Bảo Nhạc vẫn lăn tròn, thẳng một đường tiến vào trong miệng thú. Lúc nào trong phòng Nham Thạch có không ít người đang tu luyện, mặc dù so với buổi sáng có ít hơn nhưng phòng tu luyện chỗ này lúc nào cũng gần kín người. Ở bên ngoài có bảng đèn hiển thị, chỉ cần nhìn vào đấy biết được có bảy, tám phòng tu luyện không sáng đèn.

Chỗ đầu thú đang có người đi qua đi lại, trên thực tế ở đây không cần người canh giữ. Bởi vì muốn tiến vào phòng bế quan đều cần có thẻ ngọc chứng minh học sinh đạo viện.

Còn về phần phải trả bao nhiêu linh thạch, thì thông qua thẻ học sinh để thanh toán. Mà thật ra đến giờ chưa có kẻ nào dám ăn quỵt linh thạch với lũ trâu bò suốt ngày chỉ chăm chăm tu luyện võ cổ hệ Chiến Võ cả.

Mặc dù trong phòng Nham Thạch có không ít học sinh ra vào, nhưng tốc độ của Vương Bảo Nhạc quá nhanh nên khiến nhiều người chỉ cảm thấy một trận gió thổi qua, trong lúc mơ hồ có nhìn thấy một viên thịt màu đỏ chạy vội qua, chưa kịp nhìn kỹ xem là ai thì đối phương đã biến mất không thấy bóng dáng.

Chẳng qua Vương bảo Nhạc khá coi thường sức ảnh hưởng của mình rồi.

– Tôi vừa thấy viên thịt màu đỏ?

– Quen thế nhể? Ơ sao tôi cứ nhớ từng gặp ở đâu rồi?

Bên ngoài phòng Nham Thạch có vài học sinh hệ Chiến Võ đang muốn rời đi, đồng loạt sửng sốt, bốn mắt nhìn nhau rồi bỗng trợn to.

– Vương Bảo Nhạc! Cậu ta lại tăng cân rồi à?

Trong lúc bên ngoài đang kinh ngạc kêu lên thì Vương Bảo Nhạc đã thuận miệng thú lăn thẳng vào sâu bên trong rồi, tìm một phòng chưa có ai tu luyện, hắn nhanh chóng lôi thẻ ngọc mở phòng ra, chầy chật mãi mới có thể ních vào được, thở dài thườn thượt rồi đóng cửa lại.

– Chỉ cần béo thêm tí nữa thôi là ứ chui vào được nữa rồi..

Xoa xoa cái bụng đau, Vương Bảo Nhạc càng thêm ấm ức.

Phòng tu luyện này không rộng lắm, ước chừng tầm mười mét vương. Có thể đối với học sinh khác vậy là rộng rồi, nhưng sau khi Vương Bảo Nhạc ngồi xuống nhìn bốn phía bức tường bao quanh liền có cảm như mình đang bị nhốt trong cái lồng nhỏ tí teo.

Điều này khiến hắn rất rầu rĩ, vừa định lôi bọc đồ ăn ra ngấu nghiến một phen cho đỡ tức, lại phát hiện ra mình chạy vội quá, không mang theo đồ ăn nên càng phát điên.

– Mình muốn giảm béo!

Vương Bảo Nhạc cắn răng thật mạnh, loay hoay phì phò tìm trận pháp điểu khiển nơi này, nhấn một cái, trong nháy mắt dưới mặt đất bốc lên khí nóng. Trong nháy mắt khí nóng bao trùm toàn bộ phòng tu luyện, thậm chí ngoài chỗ ngồi ở chính giữa bình thường ra, tất cả những nơi khác trong phòng đều dần dần biến thành đỏ rực.

Dù vẫn có một lỗ thông hơi nhỏ trong phòng, nhưng dưới nhiệt độ cao như vậy vẫn khiến Vương Bảo Nhạc cảm thấy khó thở. Hắn phải mất một lúc lâu mới quen được, mồ hôi túa ra như mưa.

Trong khi người khác ở đây phong bế lỗ chân lông. Thì Vương Bảo Nhạc ngược lại, hắn đang cố gắng thả lỏng cơ thể ra hết mức khiến cho toàn bộ lỗ chân lông mở ra hấp thụ nhiệt lượng.

– Vẫn chưa đủ!

Vương Bảo Nhạc quẹt quẹt mồ hôi, cảm thấy mỡ linh khí trong cơ thể còn đầy nên điều chỉnh nhiệt độ tăng thêm. Nơi nay vốn đã nóng lắm rồi, giờ nhiệt độ bên trong tăng lên không ít.

Nhưng Vương Bảo Nhạc vẫn cảm thấy chưa đủ, thế là hắn cứ lúc lúc lại chỉnh nhiệt độ. Cuối cùng khi bốn bức tường cũng phải đỏ rực lên, dù miệng lưỡi khô đắng, lòng mề bên trong như thể sắp bị hấp chín đến nơi nhưng mừng phát điên vì khi hơi nóng thuận theo lỗ chân lông xâm nhập vào cơ thể khiến cho mỡ linh khí bên trong chầm chậm tan ra.

– Ông trời có mắt!

Vương Bảo Nhạc kích động, nhanh chóng tận dụng nhiệt độ này, nhắm mắt ngồi yên ở đó cảm nhận mỡ tan ra trong giày vò.

Dù ở đây nóng quá, hắn có cảm giác mình bị hấp chín đến nơi rồi, nhưng khoái cảm nhìn đống mỡ dần dần tiêu biến đi khiến hắn lại phấn chấn, cố gắng cắn răng kiên trì.

Một canh giờ trôi qua, Vương Bảo Nhạc vẫn kiên trì bên trong.. Hai canh giờ.. Ba canh giờ.. Cho đến khi bên ngoài bắt đầu hửng nắng.

Phòng Nham Thạch của hệ Chiến Võ chẳng bao giờ thiếu học sinh qua lại, hôm nào cũng có đoàn người xếp hàng chờ đến lượt từ sáng sớm. Chẳng có ngày nào không đông cả. Lúc này mọi người đều đang ở bên ngoài chờ đợi, cũng không nôn nóng hay sốt ruột gì cả. Bởi vì họ biết trong phòng Nham Thạch có hơn một trăm gian phòng, phần lớn mọi người đi vào đều chưa tới một canh giờ đã phải bò ra.

Rất nhanh có người lần lượt đi ra, lại có người tiến vào. Những người đợi lúc nhàm chán có thể trò chuyện với bạn bè giải khuây, không nhìn thì về phía bảng đèn hiển thị phía trên, chỉ cần có đèn tắt nghĩa là có người bước ra.

Thời gian thấm thoát trôi qua, mới từ trưa đã chuyển sang chiều, từng đám học sinh vẫn nườm nượp vào ra. Trong lúc rảnh rỗi có một học sinh tinh mắt phát hiện ra chuyện rất kỳ lạ.

– Lạ ghê, đèn phòng ba mươi chín, hình như.. chưa tắt thì phải. Ê các bồ có ai thấy đèn tắt không?

Hắn vốn vì kinh ngạc mà nói với bạn học đứng bên cạnh mình, nhưng dần dà khi mọi người cẩn thận nhớ lại đều nhận ra đèn phòng kia hình như chưa bao giờ tắt thì phải. Vậy là lũ học sinh bên ngoài phòng Nham Thạch đều giật nảy mình.

Nhất là khi bọn họ chăm chú nhìn, phát hiện ra một canh giờ rồi đèn phòng ba mươi chín vẫn sáng như cũ khiến chấn động trong lòng lộ rõ trên mặt.

– Các bồ mau mau nhìn đèn phòng ba mươi chín. Trời đất tôi nhìn nó hai canh giờ rồi mà vẫn chưa thấy tắt, hình như cả sáng nay cũng thế.

– Có chuyện này sao?

– Các ông hoa mắt thì có. Làm gì có chuyện như thế. Khủng như Trác Nhất Phàm cũng chỉ ngồi được có ba canh giờ thôi!

Mọi người xôn xao bàn tán. Kiểu hiện tượng hiếm gặp thế này khiến bọn họ rất hiếu kỳ, vì thế đám người kia quyết định bỏ luôn buổi tu luyện ngày hôm nay, ngồi mọc rễ ở bên ngoài phòng Nham Thạch quan sát.

Hô hấp của bọn họ dần trở nên gấp gáp hơn, ánh mắt cũng chầm chậm trợn tròn..

Mấy canh giờ đã trôi qua, khi đêm dần khuya khoắt, bên ngoài phòng Nham Thạch học sinh tụ tập ngày càng đông, lướt mắt qua cũng phải hơm một trăm người đứng ở đây. Ai nấy đều mắt chữ o miệng chữ a, vẻ mặt hoảng hốt như mới gặp quỷ xong. Tiếng bàn tán xôn xao không ngừng truyền ra, cũng không ít người truyền âm báo cho bạn bè, mà lúc này trên mạng đã trở thành chủ đề nóng rồi.

– Xuất hiện Trâu-Vật trong phòng Nham Thạch hệ Chiến Võ!

– Theo ước tính thì Trâu-Vật phòng số ba mươi chín ở phòng Nham Thạch hệ Chiến Võ đã kiên trì ngồi lỳ mười canh giờ!

– Phá kỷ lúc rồi, hoàn toàn phá vỡ kỷ lục của Trác Nhất Phàm rồi!

Mấy bài viết mới trên mạng trong nháy mắt lan truyền khắp đảo Hạ Viện. Sau khi học sinh các hệ đọc được đều hít vào một hơi. Đại danh của phòng Nham Thạch ai chẳng nghe qua, trong lịch sử mới ghi nhận một vị Trâu-Vật trụ qua được mười canh giờ thôi! Hôm nay là người thứ hai!

Nếu bây giờ đèn phòng ba mươi chìn mà tắt chắc cũng chẳng có gì để bàn, nhưng dưới sự chú ý của vô số người ở đảo Hạ Viện thì đèn phòng ba mươi chín vẫn sáng trưng cho đến bình minh hôm sau.

Trên dưới đảo Hạ Viện gần như bùng nổ, ngay cả các lão sư cũng chú ý đến chứ đừng nói đến các học sinh khác. Giờ chẳng ai còn tâm trạng tu luyện trong phòng Nham Thạch nữa, toàn bộ đều tập trung ở ngoài dán mắt vào đèn phòng số ba mươi chín.

– Trời đất, sắp hai ngày rồi?

– Chẳng phải muốn khiêu chiến với Tổng thống đời trước sao?

– Tên Trâu-Vật đó là ai? Tôi treo thưởng mười linh thạch, chỉ cần có manh mối xác thực trả luôn!

Bất kể ở bên ngoài hay trên mạng, đều bùng nổ đủ loại bình luận. Cuối cùng mấy học sinh hệ Chiến Võ đêm hôm trước có mặt ở bên ngoài phòng Nham Thạch đã đăng bài trên mạng!

– Tên Trâu-Vật phòng ba mươi chín chính là.. Vương Bảo Nhạc của hệ Pháp Binh!

– Tôi thề! Tôi nhìn thấy hắn mặc quần áo đặc cách lăn vào bên trong!

Bài vừa up lên các hệ khác còn bán tín bán nghi không nói gì, chỉ có lũ học sinh Chiến Võ bị Vương Bảo Nhạc đả kích hết lần này đến lần khác hoàn toàn bùng nổ. Nhất là mấy người Trác Nhất Phàm lửa giận ngút trời, xông thẳng đến phòng Nham Thạch!

– Tên mập đáng chết! Núi Cảnh Vân hệ Ngự Thú ngươi không đi, trận đồ Bát Bảo của hệ Trận Văn ngươi không đến, lâu Băng Hàn hệ Cơ Quan ngươi không vào. Lần nào cũng chuyên trị nhắm vào Chiến Võ bọn ta! Tưởng hệ Chiến Võ dễ bị bắt nạt?

Bọn họ nghĩ sau chạy bộ, cử tạ, hành động này của Vương Bảo Nhạc một lần nữa khiêu khích!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN