Tam Thốn Nhân Gian
Chương 216: Toái tinh bạo
Khí cầu đáp xuống, nơi họ đến chính là bên dưới khu rừng đầy mây mù tựa như tiên cảnh bên ngoài đô thành liên bang, nơi này cỏ cây đẹp đã, lại có nước ngọt lành chảy xuôi, tràn ngập linh khí nồng đậm.
Bên trong mây mù này tồn tại các quân doanh với quy mô khác nhau, tất cả đều có chức năng riêng của mình, nhưng lại ít qua lại, giống như tồn tại riêng biệt vậy.
Quân doanh mà bách tử tới tên là quân đoàn 19!
Quân đoàn19 cách đô thành liên bang chừng trăm dặm, được xây dựng bên trong một khe núi, có một con sông nhỏ chảy ngang qua. Hai bên bờ sông nhỏ này được dọn dẹp, xây mấy trăm doanh trại, cũng có cả thiết bị tiên tiến nhất của liên bang và những sân tu luyện vô cùng toàn diện.
Khi khí cầu chở mấy người Vương Bảo Nhạc đáp xuống thì bên dưới đã có không ít người trong quân đội chờ sẵn. So với vẻ kích động và hưng phấn chưa tan của bách tử thì những người bên phía quân đội đều nghiêm nghị, không hay nói cười.
Sau khi gặp nhau, bọn họ không hề khách sáo vòng vo gì, lạnh lùng sắp xếp cho mọi người ở trong một khu đặc biệt ở góc tây bắc của doanh địa. Nơi đó cũng không nhỏ, có đầy đủ thiết bị, duy chỉ không thể ở riêng một mình, không thể tùy ý rời khỏi doanh địa, mọi người ở đây được chia vào hai khu nam nữ riêng biệt.
Nhưng những người có thể trở thành bách tử, tuy rằng có ngạo khí, nhưng cũng đủ khôn ngoan, mặc dù không tới mức không lộ vui buồn, nhưng cũng dằn suy nghĩ trong lòng xuống, chọn cách nghe theo sắp xếp của quân đội.
Trước khi đi, một người bên quân đội nhìn qua bọn họ, thản nhiên mở miệng.
– Bảy ngày tiếp theo sẽ có người đến truyền thụ bí kỹ Toái Tinh Bạo cho các ngươi, theo nguyên tắc thì các ngươi không được truyền bí kỹ này cho người khác, nhưng chuyện này liên bang cũng không quản được, có điều… Một khi tra ra thì mặc kệ ngươi là ai, mặc kệ lai lịch thế nào cũng sẽ bị giết chết!
Nghe hắn nói vậy, Vương Bảo Nhạc khẽ nheo mắt nhớ kỹ trong lòng, nhưng trong số bách tử đứng cạnh hắn thì vẫn có kẻ chẳng coi vào đâu.
– Tiếp theo thì hãy nghỉ ngơi đi, nơi này cấm đi lại lung tung, sáng sớm ngày mai, khi nhận được thông báo thì các ngươi phải tới tập hợp ở đây trong vòng 30 giây!
Không thèm quan tâm những bách tử kia nghĩ gì, người kia nói thêm vài câu thì xoay người rời đi.
Có điều trước khi đi thì ánh mắt của hắn lại thoáng liếc qua Vương Bảo Nhạc một cái.
– Hắn đang nhìn ta ư?
Vương Bảo Nhạc chớp mắt, Vương Bảo Nhạc cảm thấy mình cũng có chút quan hệ với quân đội, lúc này cũng thấy tò mò, nhưng vẫn đi vào trong doanh trại với những bách tử nam khác.
Doanh trại này không nhỏ, bên trong được xếp hơn trăm chiếc giường, mặc dù khá đơn giản nhưng lại rất ngay ngắn, màu xanh trắng đan xen, khiến người ở đây có cảm giác sảng khoái vô cùng.
Sau khi chọn giường cho mình xong thì mọi người bắt đầu trao đổi với nhau. Rõ ràng trong đợt tuyển chọn lần trước bọn họ đều biết nhau rồi, nay nói chuyện rôm rả hơn, thậm chí còn có người đứng dậy qua chỗ người khác chào hỏi, chuyện trò.
Duy chỉ có Vương Bảo Nhạc và Khổng Đạo là khác, bọn họ được điều động nội bộ, theo bản năng đã có một loại cảm giác bị những bài xích và cách ly, nên cũng không ai đến nói chuyện với họ.
Dường như Khổng Đạo đã quen với kiểu này rồi, bản thân hắn cũng quái gở, không thèm để ý đến cái nhìn của người khác, chỉ tự mình đả tọa, vô cùng lãnh ngạo.
Còn Vương Bảo Nhạc thì vốn tính dễ gần, sau khi qua tìm Trác Nhất Phàm thì cũng bước lên bắt chuyện với mọi người, nhưng chẳng bao lâu sau Vương Bảo Nhạc đã nheo mắt lại, hắn nhìn ra đám kia trông có vẻ khách khí với mình, nhưng hình như cũng không thèm để ý.
Ngay lúc Vương Bảo Nhạc nghiêm túc suy xét xem có nên xác định địa vị của mình ở đây với những kẻ khác hay không thì bên ngoài doanh trại lại có tiếng người gọi.
– Bảo Nhạc, ngươi có trong đó không?
Tiếng gọi vang lên, chỗ cửa quân doanh có bảy tám người đi vào, những người này đều là chiến sĩ ở đây, sau khi nhìn thấy Vương Bảo Nhạc thì lập tức lộ ra vẻ vui mừng.
– Là các ngươi!
Vương Bảo Nhạc lập tức kết thúc phần tự hỏi, nhìn qua thì nhận ra bảy tám người kia đều là chiến sĩ trong cứ điểm hắn từng ở, vậy nên vui mừng bước ra chào hỏi, sau đó ôm choàng lấy nhau.
Mọi người cười cười nói nói, trong ánh nhìn của đám bách tử xung quanh, Vương Bảo Nhạc bị bảy tám chiến sĩ kia kéo ra khỏi doanh trại, đưa hắn đi ra khỏi khu vực vốn có lệnh cấm không được ra ngoài này, đến doanh trại của bọn họ.
Rõ ràng có quy định không được rời đi, nhưng Vương Bảo Nhạc cứ như được bật đèn xanh vậy, những chiến sĩ xung quanh nhìn thấy cũng không ngăn lại, cứ như đã được thông báo trước, thậm chí còn mỉm cười đầy thiện ý.
Điều này khiến cho Vương Bảo Nhạc cảm thấy khác hẳn, tâm trạng còn vui sướng hơn, không cần đoán cũng biết đây nhất định là giao tình của mình với quân đội tạo nên, rất có thể còn liên quan đến Bảo Nhạc Pháo của mình nữa.
Tiếng nói cười vì gặp lại của bọn họ vang khắp nơi, Vương Bảo Nhạc cũng biết sau khi thú triều chấm dứt thì rất nhiều chiến sĩ của cứ điểm thứ bảy đều được triệu hồi về đô thành nghỉ ngơi chỉnh đốn lại, thế nên bọn họ mới ở đây.
Nhắc tới thú triều, tâm trạng của Vương Bảo Nhạc không khỏi sa sút, nhưng niềm vui gặp lại nhanh chóng hòa tan hồi ức trong cuộc chiến cứ điểm kia, sau khi được bọn họ giới thiệu sơ qua thì có không ít chiến sĩ trong quân doanh đều vô cùng nhiệt tình với Vương Bảo Nhạc, nhất là một số quan quân trong đó, dường như bọn họ biết được chút việc về Bảo Nhạc Pháo nên khá nhiệt tình với Vương Bảo Nhạc.
Cứ thế, trong lúc đám bách tử khác không cam lòng vì phát hiện việc này, Vương Bảo Nhạc ngồi bên ngoài ăn uống một chặp với các chiến sĩ, cuối cùng vỗ bụng, quay lại doanh trại chỗ mình.
Khi quay về, phần lớn mọi người đều đả tọa, Vương Bảo Nhạc nấc một cái rõ kêu, sau khi quay lại giường thì khoanh chân ngồi xuống, nháy mắt ra dấu với Trác Nhất Phàm một cái rồi ném cho hắn một cái đùi gà.
Chụp lấy đùi gà, vẻ mặt Trác Nhất Phàm là lạ, sau khi chần chừ nhìn Vương Bảo Nhạc một cái thì lắc đầu cười, ăn hết đùi gà.
– Thế mới là anh em tốt chứ!
Vương Bảo Nhạc cười gian, lại lấy ra một đống đồ ăn vặt đưa qua, chính mình thì lấy một lọ nước băng linh ra tu một hớp to, sau đó mới nhắm mắt tu luyện.
Có điều ở đây có quá nhiều người, cho dù Vương Bảo Nhạc có vô tư cách mấy thì cũng khó mà hoàn toàn đắm mình tu luyện, tối đa vẫn giữ lại ngũ giác, khiến bản thân giữ nguyên trạng thái cảnh giác.
Một đêm cứ thế trôi qua.
Sáng hôm sau, khi một tiếng chuông dồn dập vang lên, Vương Bảo Nhạc mở to hai mắt, đám người xung quanh cũng lập tức tỉnh lại, kéo nhau chạy thẳng ra ngoài.
Khi bọn họ lao ra thì những nữ tu ở đối diện cũng chạy ra, toàn bộ quá trình không tới ba mười giây, tất cả đã có mặt trên quảng trường.
Gần như ngay khi bọn họ tập trung xong thì có một ông cụ lưng còng đi tới từ phía xa, lúc này ông chắp tay sau lưng, từng bước đi tới, sau lưng còn có hai vị trung niên mặc áo quan quân.
Một cỗ khí tức vượt xa Trúc Cơ ập thẳng xuống khi ông cụ vừa đi tới, uy áp giáng xuống tựa như hóa thành một ngọn núi lớn đè lên người của mấy người Vương Bảo Nhạc.
Khiến cho tâm thần của họ rung động, cảm thấy khó thở.
Vương Bảo Nhạc cũng thế, hắn đã gặp qua vài vị tu sĩ Kết Đan, nên lúc này lập tức đoán ra tu vi của ông cụ này đúng là Kết Đan!
Sau khi đến trước mặt mọi người, mí mắt của ông cụ giống như không hé ra bao nhiêu, cũng không thèm nói loanh quanh gì, trực tiếp mở giọng.
– Lão phu là cung phụng của liên bang tên Tô Hoành Phi, phụ trách truyền thụ bí kỹ cho các ngươi. Toái Tinh Bạo này chính là một loại kỹ xảo tuyệt sát cực hạn chú ý dùng một loại tần suất đặc biệt để chấn động, từ đó điều động tất cả lực lượng toàn thân, ngưng tụ lại một điểm!
– Vận dụng kỹ xảo chỉ là điều đầu tiên, chiến ý của các ngươi chính là điều thứ hai!
– Nhớ kỹ, Toái Tinh Bạo chính là phải có chiến ý xưa nay chưa từng có, tung ra một quyền đánh vỡ cả sao trời, đâm rách trời xanh mới được!
– Bây giờ, xem cho kỹ nhé…
Ông cụ thản nhiên nói, đến đây, ánh mắt của ông đột nhiên mở ra, nháy mắt tựa như có hai vì sao bùng lên, một cỗ khí thế khổng lồ chợt bắn thẳng ra từ trên người ông như núi lửa phun trào!
Mà cước bộ của ông cũng chợt động, tay phải giơ lên, toàn thân như một cây cung kéo căng về phía sau, tiếp theo… tung thẳng một quyền về phía hư không!
Tiếng lôi đình kinh thiên động địa vang lên, ầm ầm nổ tung bên tai của tất cả mọi người ở đây. Bầu trời cũng phải dập dờn, dư thanh vang vọng từng hơi, giữa không trung lại xuất hiện một lốc xoáy khổng lồ lan rộng ra, giống như có được sức mạnh xé nát tất cả!!
Lại có cuồng phong trỗi dậy, lăng không ập đến, lấy ông cụ làm trung tâm liên tục lan ra xung quanh, tạo thành lực trùng kích cực mạnh, khiến cho mấy người Vương Bảo Nhạc lảo đảo, thần sắc kinh hoảng, không thể khống chế nổi bản thân mà lùi lại.
Dường như ông cụ đứng trước mặt họ đã biến thành một vị hung thần ác sát, muốn nuốt chửng vạn vật!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!