Tam Thốn Nhân Gian - Chương 81: Bạn học nói một tiếng đi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
8


Tam Thốn Nhân Gian


Chương 81: Bạn học nói một tiếng đi


Trận đấu đầu tiên chấm dứt!

Trận chiến này vô cùng dễ dàng, chỉ đi lên lôi đài lượn một vòng thôi đã được một điểm rồi!

Phải biết rằng trận chiến này là cuộc tranh tài của hai ngàn người diễn ra cùng một lúc, nói cách khác, đánh xong trận này thì có một nửa là được một điểm, nửa khác là không có điểm nào!

Chênh lệch ở giữa cũng được phân chia ra từ trận này!

Trận đấu ở vòng thứ hai này thực ra là tính điểm, thắng một trận coi như được thêm một điểm, thất bại thì không được điểm nào, như thế, nếu như ai đó giành được năm điểm thì coi như toàn thắng năm trận, vậy thì nhất định sẽ giành được một vé.

Sau khi suy xét thật kỹ quy tắc của vòng này thì Vương Bảo Nhạc nghênh ngang rời khỏi lôi đài, trong ánh mắt soi mói và vô số tiếng thầm thì của những người xung quanh, hắn mỉm cười khách khí chào hỏi cho qua. Sau khi về tới động phủ, Vương Bảo Nhạc cảm thấy mỹ mãn lấy một túi đồ an vặt ra, vừa ăn vừa mở linh võng lên xem xét trận đấu của những người khác.

Lúc này linh võng vô cùng xôn xao, đám học sinh xem các trận đấu khác nhau rồi chụm lại bàn tán, được mọi người chú ý nhiều nhất chính là những người vô cùng nổi tiếng.

– Tin sốt dẻo, Vương Bảo Nhạc thắng rồi, đối thủ của hắn là Ngô Hải Sâm của hệ hệ Pháp Binh, người này vừa lên đã chủ động nhận thua!

– Trác Nhất Phàm thắng rồi, tốn chưa tới 30 giây, trực tiếp đánh lùi Tôn Yến, học sinh cũ của hệ Cơ Quan!

Nhìn thấy tin tức về mình được nhiều người bàn tán như thế, Vương Bảo Nhạc cảm thấy vô cùng hí hửng, sau khi nhìn thấy Trác Nhất Phàm cũng thắng xong thì hắn nhướng mày một cái.

– Tên Trác Nhất Phàm này có tiến bộ nhiều thật đấy, chẳng những trở thành một trong những học thủ của hệ Chiến Võ mà còn giành được thắng lợi nữa, nhưng so với ta thì còn kém xa lắm.

Vương Bảo Nhạc mở một bình nước băng linh ra đắc ý ngửa đầu lên tu một hơi, sau khi uống xong thì hắn tiếp tục đọc linh võng, đột nhiên hắn khựng lại, khá là kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào một tin vừa mới lên.

– Tin cực hot! Trần Tử Hằng thua trong tay một học sinh cũ không chút tiếng tăm bên hệ Đan Đạo là Lý Nam!

– Mẹ ơi, Trần Tử Hằng chính là người có thể giành chức học thủ với Trác Nhất Phàm đấy, thế mà chưa tới một nén nhang thì đã thua trong tay tên Lý Nam kia rồi!

– Ta đã theo dõi trận đấu này rồi, không biết Lý Nam ăn thuốc gì mà cuồng bạo kinh dị, đánh bại Trần Tử Hằng ngay chính diện luôn!

Trên linh võng xuất hiện vô số bình luận và thảo luận về trận chiến của Trần Tử Hằng, tiếc thay, vì cân nhắc đến việc thủ đoạn của học sinh tinh anh bị tiết lộ ở vòng này, cho nên đạo viện gia tăng kiểm soát và ngăn chặn các clip được đăng lên, một khi xuất hiện thì sẽ lập tức nghiêm trị, cho nên không có bất kỳ clip nào được dăng lên, trừ phi là tự mình đi xem chứ không thì khó mà quan sát quá trình chiến đấu được.

Thấy mọi người đua nhau thảo luận như thế, Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, hắn biết rõ Trần Tử Hằng đã đột phá Phong Thân trở thành Bổ Mạch, hơn nữa thực lực lại không hề tầm thường, thế mà lại thua hệ Đan Đạo.

– Lần này có không ít cường giả, phải cảnh giác hơn mới được!

Vương Bảo Nhạc cảnh tỉnh bản thân rồi đọc tiếp một lúc, hồi lâu sau hắn đột nhiên khựng lại nhìn một bài viết mới.

– Triệu Nhã Mộng, đánh với học thủ hệ Thảo Mộc Trịnh Lương, cô nhẹ nhàng bày trận trong vòng ba giây, Trịnh Lương nuốt đắng nhận thua!

Trong bài viết này cũng có rất nhiều người vào bình luận, nhưng phần lớn đều không hiểu Triệu Nhã Mộng ra tay kiểu gì, may mà trong đó có vài học sinh của hệ Trận Pháp đứng ra giải thích, nói là nhìn khắp hệ Trận Pháp bây giờ, người có thể bày trận trong vòng ba giây tuyệt đối là có một không hai!

Việc này nahnh chóng khiến hệ Trận Pháp hưng phấn thấy rõ, sau đó được đăng lên linh võng, Vương Bảo Nhạc xem kỹ phần giải thích của học sinh hệ Trận Pháp xong thì trong mắt lộ ra vẻ ngưng trọng.

– Triệu Nhã Mộng…

Vương Bảo Nhạc đặt bình nước băng linh xuống, hắn cảm nhận được áp lực không nhỏ đến từ những tin tức được đưa lên linh võng này, thực ra ngoài những người này ra cũng có không ít cường giả xuất hiện trong lứa học sinh cũ, ai nấy đều không hề tầm thường.

– Trận đấu tiếp theo sẽ tiến hành vào ngày mai, thời gian không còn nhiều nữa.

Dính đến tư cách tiến vào bí cảnh Chân Tức cho nên dù Vương Bảo Nhạc có lòng tin rất lớn, nhưng vẫn không dám lười biếng, hắn tắt linh võng rồi ngồi xuống điều chỉnh nội tức, khiến bản thân giữ được trạng thái tốt nhất mọi lúc mọi nơi.

Một ngày cứ trôi qua như thế, khi tất cả trận chiến đều chấm dứt thì tiếng bàn tán trong đạo viện Phiêu Miễu lẫn linh võng không hề dừng lại mà còn dữ dội hơn nữa.

Ngày hôm sau, một canh giờ trước khi trận đấu bắt đầu, Vương Bảo Nhạc nhận được thông báo đã có thể rút thăm, hắn mở mắt ra, bắt đầu rút.

– Lôi đài số chín ở hệ Trận Pháp sao… Không biết ai may mắn gặp phải mình thế nhờ.

Vương Bảo Nhạc cười gian một tiếng, sau khi xem kết quả rút thăm xong thì hắn tính toán thời gian, định đến sớm một chút nên ra khỏi động phủ.

Hắn nhanh chóng đi đến đỉnh núi của hệ Trận Pháp, đây là lần đầu tiên Vương Bảo Nhạc đến hệ Trận Pháp, nơi này cũng khác với hệ Đan Đạo và hệ Pháp Binh, từ kiến trúc đến núi đá ở hệ Trận Pháp dường như đều có ẩn chứa một quy luật nào đó. Thậm chí ngay cả từng cái cây ngọn cỏ xung quanh cũng không phải tự nhiên mọc lên, mà ẩn chứa một loại cảm giác là lạ khiến Vương Bảo Nhạc khó nói nên lời.

– Hồn thiên một thể!

Sau khi đi được vài bước, Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, tìm được từ ngữ có thể biểu đạt được cảm giác của mình.

Toàn bộ hệ Trận Pháp này cho hắn cảm giác như thế, tựa như tất cả những người đến từ bên ngoài hệ Trận Pháp đều bị cả ngọn núi bài xích, khiến người đó sinh ra một cỗ áp lực rất quái lạ.

Nhất là hắn để ý thấy núi đá xung quanh đều có ba động còn sót lại của linh khí, dường như có rất nhiều khu vực đã từng bị khắc trận pháp lên, chẳng qua là bây giờ đã bị áp chế lại để nó không bộc phát mà thôi.

– Không phải là đám người của hệ Trận Pháp này có thói quen tiện tay vẽ đại trận pháp ra dấy chứ… Sao ta cứ cảm thấy nơi này nguy cơ trùng trùng thế nhỉ, sau này mà gặp phải hệ Trận Pháp thì nhất định phải chú ý mới được, đám người kia hiểm quá, đặt bẫy khắp nơi.

Vương Bảo Nhạc bắt đầu cẩn thận trong từng bước đi, cứ thế, khi hắn đi đến lôi đài số chín thì đã sắp đến lúc khai chiến rồi.

Gần như khi hắn vừa xuất hiện thì lập tức thu hút sự chú ý của đám học sinh đứng bên ngoài lôi đài số chín, tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn hắn với vẻ giật thót, Vương Bảo Nhạc chắp tay sau mông trực tiếp nhảy lên lôi đài!

Hắn vừa mới đáp xuống thì xung quanh lập tức bùng nổ.

– Trận này là Vương Bảo Nhạc đánh đó!

– Trận đầu thì đối thủ của hắn nhận thua, không biết đối thủ của hắn ở trận này là ai nữa!

Trong lúc mọi người đang bàn tán, Vương Bảo Nhạc hưởng thụ cảm giác sung sướng khi được người đời dõi nhìn, trong lòng vô cùng cảm khái. Hắn thấy mình đã khiêm tốn lắm rồi nhưng cũng đành chịu, người đẹp trai đi tới đâu cũng được hâm mộ như vậy hết đó.

Vậy nên hắn giơ tay chào hỏi mọi người, nhưng lúc này đột nhiên lại có tiếng la đầy hưng phấn vang lên từ phía xa, trong tiếng la đó đột nhiên có một bóng người chạy thật nhanh lên đến rồi nhảy lên lôi đài.

– Vương Bảo Nhạc, đối thủ của ta thế mà lại là người, ha ha, ông trời có mắt, xem ra đây chính là cơ duyên trời ban cho ta!

Người đến là một thiếu niên tóc dài, mặc đạo bào học sinh, lúc này hai mắt hắn ta sáng rực lên, mặt mày vừa kích động lại có phần chờ mong, sau khi leo lên lôi đài thì hắn trực tiếp hét lên thật lớn.

Vương Bảo Nhạc cũng giật mình nhìn tên thiếu niên có vẻ vô cùng sung sướng trước mặt, sau đó lại có phần nghi hoặc, thật sự là hắn hoàn toàn không có ấn tượng gì về người này, nên mới chần chừ mở miệng.

– Vị bạn học này, ngươi là…

– Ta ở hệ Ngộ Đạo, Vương Bảo Nhạc ngươi đứng im đó đừng có nhúc nhích, để ta ngộ đạo mấy canh giờ đi, yên tâm, trận này coi như ngươi thắng cũng được!

Thiếu niên hưng phấn nói, vẻ mặt vô cùng cuồng nhiệt, sau đó đi tới vài bước.

Hắn vừa nói xong thì mọi người xung quanh trợn mắt, đầu óc nổ tung, đồng loạt lùi lại như tránh tà!

– Hệ Ngộ Đạo kìa!!

– Má ơi, người của hệ Ngộ Đạo mà cũng vào được top hai ngàn!!

Trong lúc mọi người kinh ngạc thì Vương Bảo Nhạc cũng lộ ra vẻ không dám tin.

– Đúng là âm hồn không tan mà!!

– Vương Bảo Nhạc, xin ngươi hãy giúp ta đi mà!

Thiếu niên này hưng phấn bước tới chỗ Vương Bảo Nhạc.

– Sao tên điên này lọt vô vòng này được vậy trời…

Vương Bảo Nhạc thấy trận đấu còn chưa bắt đầu mà tên điên này lại xộc thẳng tới chỗ mình.

Mấy lão sư đứng bên ngoài thấy vậy thì đứng lên, đang định ngăn cản thì tên thiếu niên kia lại quay đầu lại gào lên.

– Các vị sư trưởng, ta đang ngộ đạo!

Hắn vừa nói xong thì mấy lão sư cũng dở khóc dở cười dừng bước, không ngăn cản nữa…

Thiếu niên gào to rồi nhào lên, khí thế hung hăn khiến đám người xung quanh ngơ ngác nhìn nhau.

– Đây đúng là thần con mợ nó kinh mà!

Vương Bảo Nhạc trừng mắt, ngay khi đối phương tới gần thì hắn trực tiếp đạp cho một cú…

Bịch! Đá tên điên hệ Ngộ Đạo kia bay xuống đất.

Sau khi rớt xuống thì thiếu niên hệ Ngộ Đạo kia biến sắc, lập tức cúi đầu nhìn bụng của mình, ngồi im re không nói tiếng nào… giống y như đang ngộ đạo…

Vương Bảo Nhạc thấy thế thì lập tức sợ run người, đám người xung quanh, thậm chí là cả các lão sư cũng nhìn chăm fhcằm.

– Không phải chứ… Không phải là hắn thật sự ngộ đạo thành công chứ… Ta chỉ đá một cú thôi mà.

Vương Bảo Nhạc đang nghĩ xem có nên lên cắt đứt đối phương hay không, nhưng tên thiếu niên hệ Ngộ Đạo đó đột nhiên ngẩng đầu len trời cười lớn, không thèm để ý tới mọi người nữa mà xoay người nhảy xuống lôi đài, vừa cười lớn vừa chạy thật xa…

Nghe tiếng cười cộng với bóng lưng của hắn, Vương Bảo Nhạc vội giơ tay lên hô to.

– Bạn họ này, ngươi ngộ đạo thành công rồi hả?

Nhưng tên thiếu niên hệ Ngộ Đạo kia lại im re, chỉ cười lớn chạy nhanh không thèm quay đầu lại, sau đó nhanh chóng mất hút…

– Đậu xanh, nói một tiếng thì ngươi chết à, rốt cuộc ngươi có ngộ đạo thành công hay không hả!

Trong lòng Vương Bảo Nhạc vô cùng bực bội, hắn cảm thấy sao tự dưng đạo viện Phiêu Miễu lại có cái hệ Ngộ Đạo này làm gì không biết, đây căn bản là hệ thần kinh mà.

Nghĩ tới hậu quả của chuyện nếu thật sự một cú đá của mình khiến cho hắn ngộ đạo thành công…. Vương Bảo Nhạc lập tức đau hết cả đầu, hắn xoa trán, buồn bực mình vị lão sư ở trên lôi đài.

– Lão sư à, tên hâm kia chạy đi rồi, trận này tính thế nào đây.

Ba vị lão sư nhìn Vương Bảo Nhạc với vẻ mặt vô cùng quái dị, sau đó nhìn nhau rồi tuyên bố kết quả.

Vương Bảo Nhạc thắng!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN