Tấm vải đỏ - Full - Chương 19
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
156


Tấm vải đỏ - Full


Chương 19


Chương 19: TIỂU NGƯ

Trời đã tờ mờ sáng, mọi người lại tiếp tục lên đường. 1 đêm không ngủ nhưng ai cũng tỉnh táo, mắt long lanh. Kha Lương lại lái xe theo con đường Thi Thi đã chỉ.
Càng ngày đường càng hẹp, cây cối 2 bên đường rậm rạp hẳn lên; Kha Lương khó nhọc lái xe về phía trước”. Một lát sau, anh quay lại hỏi Thi Thi:
– Hình như em chỉ sai đường rồi.
Mọi người không ai bảo ai, đồng thanh kêu lên” “Đồ ngốc”, bởi lẽ ở sau trường học chỉ có duy nhất con đường này mà thôi.
Tần Cẩm hỏi:
– Có thật là tự bạn lái xe từ chỗ này vào làng không?
Thi Thi mở to mắt trả lời:
– Đúng là tự mình lái, con đường này thông vào làng mà. Ngôi làng này cũng lạ lắm cơ, chẳng có ai cả. Mình nhìn thấy mảnh vải này treo trên tường 1 ngôi nhà, mình gõ cửa hỏi mua. 1 đứa bé ra mở cửa, mình trả nó 1.000 tệ rồi mang tấm vải đi. À, đứa trẻ đó bị mù.
– Bị mù ư? – Tầm Cẩm ngạc nhiên hỏi lại.
– Đúng vậy. Đứa trẻ đó khoảng 5, 6 tuổi, nó có gương mặt rất thanh tú, lại rất trắng nữa. Lúc mình đưa tiền cho nó, nó lại chẳng nói năng gì, mình sợ nó không đồng ý, thế là vội nhét tiền vào tay nó rồi cầm tấm vải đi. – Lúc đó Thi Thi nghĩ rằng mình vớ được món hời; cứ ngỡ kiếm được bảo bối rẻ, nào ngờ lại là tấm vải bị nguyền rủa. Xem ra các cụ nói “sướng quá hóa rồ” cấm có sai.
Kha Lương lườm Thi Thi 1 cái, lại giơ tay nhứ nhứ ý muốn nói: “Vẫn còn ở đây mà dương dương tự đắc, mọi tai họa là do cô gây ra cả đấy.”
Bất lực trước con đường hiểm trở, Kha Lương liền dừng xe lại, nói:
– Hay là bọn mình tìm đường khác vào làng đi.
Mọi người ngừng tranh cãi, xe đã không thể tiến vào sâu hơn nữa.
Không khí ảm đạm, không ai biết phải làm gì. Thi Thi là người đầu tiên nhảy ra khỏi xe, cô đề nghị:
– Em dám khẳng định ngôi làng ở phía trước. Bây giờ em không nhớ nổi trước đây làm thế nào mà em đã lái xe vào đó được nhưng em có thể khẳng định đúng là con đường này. Nếu giờ xe không vào được thì chúng ta đi bộ vậy.
Hắc Bảo kêu lên 1 tiếng rồi nhảy ra khỏi xe, Kha Lương kinh ngạc phát biểu:
– Đến mèo cũng còn dám xuống xe, vậy chúng ta sợ gì mà không xuống chứ?
Tần Cẩm và Tử Minh mỉm cười rồi xuống xe, xách theo hành lý. Nhân lúc trời còn sáng, họ tranh thủ lên đường ngay.
Đây giống như chuyến du lịch về ngoại ô, 2 nam 2 nữ trông rất thân mật, đeo ba lô đi đường núi; lại còn có 1 con mèo đen rất đẹp dẫn đường. Cảnh đó, nếu phối thêm tiếng nhạc trữ tình dìu dặt vào thì đúng là bối cảnh điển hình trong phim dài tập của Quỳnh Dao. Nhưng thực ra họ chỉ đang cố làm ra vẻ bình tĩnh, thư giãn mà thôi.
Trên lưng họ như đang mang 1 vật rất nặng, tuy vậy không ai bảo ai, cũng không ai dám ngoảnh đầu về phía sau, bởi sợ rằng có người không chịu nổi sẽ hét toáng lên làm kinh sợ tất cả,
Con đường trước mặt sâu hun hút. Cây cối um tùm, rậm rạp 2 bên. Thi Thi và Hắc Bảo đi đầu, Tần Cẩm đi giữa, Kha Lương thứ 3, Lục Tử Minh cầm súng đi cuối cùng.
Màn đêm dần buông xuống, Thi Thi đề nghị quay lại nhưng Kha Lương gạt đi bởi nếu quay lại, sợ không tìm được nơi này nữa. Họ lại quyết định dựng lều, ăn lương khô qua đêm. Khi ngôi sao nhỏ đầu tiên lóe lên trên bầu trời, Thi Thi hét toáng lên, đánh thức cả bọn đang chán chường. Cô chỉ vào ánh sáng đằng xa, nói:
– Em dám khẳng định đúng là chỗ đó rồi. Trời ạ! Đúng là tìm thấy rồi, em đã nói rồi mà, đi như vậy không sai đâu.
Mọi người vui vẻ ôm chầm lấy nhau. Họ cứ ngỡ chỉ cần trả lại mảnh vải cho chủ của nó, thì lời nguyền độc ác và con ma nữ đeo bám họ lâu nay sẽ tan biến đi ngay.
Ánh đèn nhỏ nhoi đó trở thành tia hy vọng cuối cùng của họ.
Thi Thi lại bắt đầu khóc thút thít. Tần Cẩm ôm lấy cô an ủi. Thi Thi hối hận nói:
– Nếu như em không mang mảnh vải quỷ quái này về thì có lẽ Lam Kỳ đã không phải chết, Ank Kỳ không bị điên và cũng không xảy ra quá nhiều chuyện với chúng ta như vậy.
Kha Lương đứng bên cạnh trêu:
– Nếu như ba mẹ em không sinh ra em, em sẽ không biết lái xe. Nếu không biết lái xe, em sẽ không thể tới được nơi này. Nếu thế giới này không có xe ôtô, không có ai phát minh ra xe ôtô thì em sẽ không lái xe đi du lịch 1 mình. Thế nhưng thế giới này lại không có nhiều “nếu” như thế. Tóm lại, tất kả không phải lỗi của em, đừng buồn nữa.
Lục Tử Minh lại đăm chiêu hồi lâu:
– Tôi cứ cảm thấy có gì đó không ổn. Chẳng lẽ phá lời nguyền lại đơn giản thế ư?
Kha Lương châm chọc:
– Anh còn muốn thế nào nữa, chẳng lẽ như thế vẫn chưa phù hợp với thân phận cảnh sát quốc tế của anh nữa à?
Tần Cẩm khuyên can:
– Được rồi, tới giờ mà các anh vẫn còn cãi nhau. Việc quan trọng là chúng ta phải nhanh chóng trả tấm vải này cho họ để cứu Anh Kỳ và con gái cô ấy khỏi lời nguyền. Nếu không làm được, chúng ta sẽ không ra nổi khu rừng này đâu.
Mọi người quay lại nhìn con đường lúc nãy giờ đã chìm trong đám cây cối rậm rạp. Giống như có ai đó cố tình xóa dấu vết. Họ đã lạc trong rừng cây, lúc này đúng là tiến thoái lưỡng nan.
Lúc mọi người đang mải mê tranh cãi thì Hắc Bảo nhẹ nhàng tiến vào con đường lúc đầu họ tới, nó chạy rất nhanh, chẳng mấy chốc đã biến mất trong lùm cây.
Bốn người đang vừa đi vừa tranh cãi thì bỗng nghe Tần Cẩm hét toáng lên. 1 bóng người đang treo lủng lẳng trên cây.
Kha Lương nhìn kỹ lại rồi thở phào nói:
– Ông à, ông mau xuống đi!
Mọi người vẫn còn chưa hết sợ, đờ đẫn nhìn ông nội Kha Lương bay xuống.
Thi Thi không kìm nén nổi nữa, kêu lên:
– Ông à, ông không biết là lúc này bọn cháu đã sợ đến nước nào rồi mà còn dọa tụi cháu thế; ông biết không, thời này số lượng người mắc bệnh tim còn nhiều hơn lượng ma quỷ có trong thời của ông đấy. Ông cứ xuất hiện như vậy, sớm muộn cũng làm bọn cháu đau tim đấy.
Kha Lương xấu hổ nhắc ông:
– Ông à, lần trước cháu đã nhắc ông khi xuất hiện không quá bất ngờ mà.
Ông trẻ nghiêm túc căn dặn:
– Tốt nhất các cháu nên về cùng Hắc Bảo, tuy ông chưa điều tra ra nó là linh vật gì nhưng ông cứ có cảm giác lần này các cháu bị lừa rồi. Đã có người cố ý dẫn dụ các cháu vào ngôi làng này, đặc biệt hơn nữa, cây cối ở đây cũng bị thế lực bí ẩn đó điều khiển rồi.
Lục Tử Minh ngạc nhiên hỏi lại:
– Thế lực bí ẩn nào hả ông?
Ông trẻ giải thích:
– Thế giới của chúng ta chia làm 2 phần, như cách nói của Đạo gia là phần âm và phần dương. Nơi này thuộc âm giới, nó cũng không hẳn là âm phủ như các cháu biết mà đơn giản chỉ là nơi bị âm khí điều khiển. Nếu lời nguyền ra đời ở đây thì nhất định nó sẽ tìm cách ngăn cản không cho các cháu về; bởi âm khí ở đây rất nặng; chính bản thân nó cũng bị giam ở đây nên nó cũng muốn các cháu bị như thế.
– Nếu đúng như thế thật thì may quá, bởi chúng cháu vào trả mảnh vải đó là có thể giam được con ma nữ kia rồi. Đó chẳng phải là điều chúng ta cần hay sao? – Tần Cẩm thắc mắc hỏi lại.
– Vấn đề ở chỗ các cháu vào rồi có ra được nữa không? Nơi này đã có lời nguyền 1 khi bước chân vào thì không thể trở lại, vậy các cháu còn ra được không?
Mọi người im lặng suy nghĩ.
– Ông nghĩ là tốt nhất các cháu về đi! Nếu nay các cháu trả lại mảnh vải cũng đồng nghĩa với việc bỏ mạng đấy. Con người ai cũng phải chết, nhưng nếu chết oanh liệt trên dương giới thì ông còn có thể chăm lo được cho linh hồn của các cháu, chứ chết ở đây thì ông cũng đành bó tay thôi, bởi chính ông cũng không ở đây lâu được. Chính vì thế các cháu không nên ở đây lâu; nếu cứ ở đây tới 12 giờ đêm thì mọi con đường tới đây sẽ bị phong tỏa, lúc ấy, dù cho các cháu định quay lại cũng không đơn giản chút nào.
Thi Thi suy sụp hoàn toàn:
– Ông à, theo cách nói của ông thì tiến vào thì sẽ chết, mà quay ra thì vẫn bị lời nguyền đeo bám, tóm lại tiến hay thoái cũng đều chết cả phải không ông?
– Điều này thì ông cũng không chắc nữa bởi lần trước cháu đã mang được mảnh vải ra, biết đâu lần này lại may mắn như lần trước thì sao?
Ông trẻ thở dài nói với Kha Lương:
– Hay cháu về đi, cả nhà họ Kha chỉ có mình cháu hương hỏa. Xích hoàn sẽ bảo vệ cháu ra khỏi đây. 1 chút âm khí thế này không đủ để đấu lại với xích hoàn, nhưng nó lại chỉ có thể bảo vệ cho 1 mình cháu mà thôi.
Nói xong ông trẻ biến mất.
Nghe xong, tâm trạng ai cũng buồn tái tê, Tần Cẩm và Thi Thi ôm nhau òa khóc.
Thi Thi nói trong nước mắt:
– Bây giờ chúng ta phải làm sao đây? Lẽ nào lại quay về?
Ai cũng mong muốn phá bỏ được lời nguyền tai quái này để cứu mình và người khác. Nhưng giờ đây sự thật lại quá phũ phàng, cho dù họ cố gắng cỡ nào thì cũng chỉ có đường chết mà thôi.
Nhìn dáng vẻ đau khổ của Thi Thi và Tần Cẩm, Lục Tử Minh giật chiếc ba lô đựng mảnh vải đỏ rồi nói:
– Để tôi 1 mình đem trả mảnh vải này. Kha Lương à, anh cố bảo vệ cho họ bình an trở về nhé!
Thi Thi thực sự cảm động, đưa mắt nhìn Lục Tử Minh. Cô thấy anh thật dũng cảm. Dẫu sao anh cũng chỉ là 1 cảnh sát bằng xương bằng thịt, 1 người không quá mê tín vào chuyện không đâu, thế mà trong lúc dầu sôi lửa bỏng này lại dũng cảm đứng lên gánh lấy trách nhiệm nặng nề chỉ với 2 bàn tay trắng, trong khi Tần Cẩm đã có Hắc Bảo, cô có vòng tay hồng ngọc tránh tà, Kha Lương có xích hoàn bảo vệ.
Trong bất kỳ hoàn cảnh nào, Tử Minh cũng xông lên phía trước “để bảo vệ mọi người”. Trong tâm tưởng anh, đây chẳng qua là nhiệm vụ đặc biệt bảo vệ người dân. Tuy anh có hơi cố chấp, bướng bỉnh nhưng cho dù thế nào anh vẫn đặt nhiệm vụ bảo vệ tính mạng mọi người lên hàng đầu.
Kha Lương cướp lại chiếc ba lô nói:
– Tôi là con cháu nhà họ Kha, nếu bây giờ chỉ vì 1 chút âm khí này mà sợ hãi thì sau này làm sao dám bắt ma kiếm tiền? Trước đây nhà tôi còn là đạo trưởng nổi tiếng cơ mà, thôi cứ để tôi trả lại mảnh vải, anh đưa 2 cô gái ra khỏi khu rừng này đi.
Tần Cẩm nhìn Kha Lương. Cô nhận thấy anh chàng này thật bướng bỉnh, ngốc nghếch, lại hay tỏ vẻ anh hùng rơm. Lúc trên xe anh chàng chốc chốc lại nhìn vào gương chiếu hậu ngắm nghía kiểu tóc của mình.
Thi Thi chẳng nói năng gì, giành lại chiếc ba lô rồi chạy như bay.
Mọi người đuổi theo sau, cô nghẹn ngào nói:
– Đứng lại, mọi người không được đuổi theo em.
Mọi người nhìn thấy cô khóc như mưa. Thi Thi nói tiếp:
– Mảnh vải này do em mang về, vậy thì chính em sẽ mang trả nó, em đã hại chết Lam Kỳ và rất nhiều người khác rồi. Nếu bây giờ lại tiếp tục hại mọi người nữa thì em sẽ ân hận cả đời mất. Mọi người đi đi!
– Thi Thi à, sao cậu ngốc thế? – Tần Cẩm bức xúc lên tiếng. – Dù gì thì bọn mình cũng là bạn tốt của nhau, hơn nữa lời nguyền không phải do cậu đặt ra, đây chỉ là việc bất đắc dĩ thôi mà; cũng có thể nó là việc đã được định sẵn trong đời bọn mình. Nếu giờ để 1 mình cậu vào làng trả vải còn bọn mình thì trốn chạy để sống hèn nhát như thế, thử hỏi bọn mình có thể vui được không?
Tần Cẩm quỳ sụp xuống nài nỉ:
– Thực sự mình không muốn trông thấy ai chết nữa; nếu sống tất cả cùng sống, ngược lại nếu phải chết thì tất cả cùng chết. Mọi người đừng cố tự hy sinh mình nữa.
Kha Lương và Tử Minh đứng sau Tần Cẩm gật đầu tán đồng.
Thi Thi bỏ chiếc ba lô xuống rồi chạy tới chỗ Tần Cẩm, 4 người họ nắm chặt tay nhau. Họ đã thống nhất thành 1 khối. Ai cũng hiểu rằng: Mình không thể sống nhờ sự hy sinh của người khác.
Đúng lúc mọi người đang nắm chặt tay nhau thì nghe thấy tiếng mèo kêu văng vẳng. Tần Cẩm vui mừng nhảy cẫng lên: “Hắc Bảo đấy, nó trở lại rồi.”
1 bóng đen nhảy ra từ bụi cây, lao vút về phía Tần Cẩm.
Khi Tần Cẩm đang vui mừng ôm Hắc Bảo thơm lấy thơm để thì trong lùm cây bỗng vọng ra tiếng sột soạt. Hắc Bảo rướn người lên rồi kêu “meo, meo”
1 cái bóng đứng lên trong lùm cây; mọi người hốt hoảng nhìn vào bóng đen ấy. Nín thở.
…Đột nhiên bóng người đó cất tiếng lảnh lót:
– Mèo con à, em đang ở đâu đấy?
Lục Tử Minh bật đèn pin, Thi Thi nhìn chằm chằm vào bóng người đó rồi kêu lên:
– Đây chính là đứa trẻ đã bán cho em tấm vải đó.
Mọi người chăm chú nhìn sau lưng thằng bé, nếu có bóng chứng tỏ nó là người còn ngược lại thì là ma. Tất cả thở phào nhẹ nhõm, thằng bé này có bóng. Nó là người chứ không phải ma.
Lúc này họ mới chú ý ngắm thằng bé. Nó rất xinh trai, nhưng mắt lại đang nhắm nghiền. Dưới ánh đèn pin lờ mờ họ thấy nó trắng bệch cứ như chưa bao giờ ra dưới ánh nắng mặt trời vậy.
Nó cứ sờ sẩm trong bụi cây rồi đi về phía phát ra tiếng kêu của Hắc Bảo, vừa lần tìm nó vừa gọi to: “Mèo con à, em đang ở đâu thế? Lại đây với anh, anh không làm hại em đâu.”
Đứa bé này khoảng năm sáu tuổi, ăn mặc rất giản dị. Dường như tất cả vải vóc trên người nó đều được dệt thủ công. Hắc Bảo nhảy ra khỏi lòng Tần Cẩm rồi chạy tới chỗ thằng bé; nó nhìn Tần Cẩm kêu “meo, meo”.
Tần Cẩm nghĩ thầm, chính Hắc Bảo đã cố ý dẫn thằng bé này đến đây là bảo mình đi theo nó cũng nên.
Thằng bé ôm lấy Hắc Bẩo rồi quay người về phía lùm cây đi tiếp.
Thi Thi đột nhiên cất tiếng:
– Em à, em còn nhớ chị không?
Bất ngờ với câu hỏi của Thi Thi, thằng bè run bắn lên, đánh rơi cả Hắc Bảo xuống đất.
Thi Thi xúc động chạy tới trước mặt nó rồi hỏi tiếp:
– Chị chính là người đã mua tấm vải ở nhà em cách đây không lâu, em còn nhớ chị không?
Thằng bé đã bình tĩnh hơn, nó gật đầu rồi trả lời:
– Chị à, chị tới đây làm gì thế?
Thằng bé đó nói rất chậm, từng từ, từng từ một, giọng của nó rất lạ, giống như bị tắc trong cổ vậy.
Thi Thi vội vàng đáp lại:
– Chị trả mảnh vải cho em.
Thằng bé ngạc nhiên hỏi lại:
– Chị không cần trả lại đâu, chị đã mặc nó lên người rồi phải không?
Thi Thi sợ hãi lùi về phía sau.
– Nếu bây giờ chị trả nó cho em cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, nó quá ồn ào, cứ kêu gào suốt ngày. Em đã tặng nó cho người khác rồi thì dù thế nào nó cũng không trở lại đâu.
Tần Cẩm hỏi thằng bé:
– Em tên gì vậy?
– Em tên Tiểu Ngư, anh chị có 4 người phải không?
Lục Tử Minh ngạc nhiên hỏi lại:
– Sao em biết được?
– Mẹ em nói rằng mắt em không tốt nhưng tai em thính hơn người thường.
– Nhà em ở ngôi làng phía trước à?
– Vâng ạ, mà anh chị có muốn về nhà với em không?
Mọi người đưa mắt nhìn nhau thăm dò ý kiến. Họ tự nhận thấy trừ phi họ vào làng đó mới biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chứ quay trở ra cũng chỉ có đường chết mà thôi.
Tiểu Ngư ôm Hắc Bảo đi đằng trước, mọi người đi theo sau. Ánh đèn càng lúc càng sáng, nhưng Tần Cẩm đã phát hiện ra đó không phải là ánh đèn mà là đốm lân tinh.
Đốm lân tinh lập lòe khắp ngôi làng.
Kha Lương an ủi Tần Cẩm:
– Xét về góc độ khoa học thì cơ thể người ta khi chết đi vẫn còn rất nhiều phốt pho, trong thời tiết mùa hạ nóng bức thì tự bốc cháy, tạo nên hiện tượng này.
Đang say mê giải thích thì 1 đốm lân tinh bay thẳng về phía Kha Lương làm anh vội vàng cúi đầu tránh.
Lục Tử Minh được thể chọc ngoáy:
– Bây giờ thì hết ti toe khoa học nhớ!
Tiểu Ngư quay người lại thắc mắc:
– Đốm lân tinh rất giống với ánh sao trên trời.
Thi Thi ngạc nhiên nói:
– Em đã thấy lân tinh rồi à? Mắt em vẫn nhìn được phải không?
– Không phải đâu chị, em bị mù bẩm sinh mà, do vậy chẳng nhìn thấy cái gì. Thỉnh thoảng, em nằm mơ thấy bố mẹ em, thấy ánh sao xanh, thấy cả mặt trăng tròn xoe. Mẹ em giải thích rằng do ban ngày em nghĩ nhiều đến những thứ đó nên ban đêm mơ thấy thôi.
Tần Cẩm thông cảm nhìn cậu bé:
– Không sao đâu, đợi bọn chị giải quyết xong việc sẽ khuyên bố mẹ em đưa em đi khám mắt. Một ngày không xa, em sẽ tận mắt nhìn thấy trăng và sao thật.
Tiểu Ngư vui vẻ cười to. Tuy cậu bé bị mù nhưng nó định vị phương hướng rất tốt. Lúc này nếu làm 1 phép so sánh, thì mấy người sáng mắt gộp lại cũng không bằng nó.
Cuối cùng họ đã tới nơi. Thi Thi háo hức chỉ vào ngôi nhà trước mặt kêu to:
– Mọi người nhìn đi, chính là ngôi nhà này. Em vẫn còn nhớ hôm đó mảnh vải treo trên cái cây này đẹp vô cùng.
– Trí nhớ của chị tốt thật đấy! – Tiểu Ngư khen Thi Thi, rồi đẩy cửa đi vào trong.
Sau cánh cổng là 1 cái sân rộng, 1 vài đốm lân tinh lập lòe trong đó.
Tần Cẩm hỏi:
– Bố mẹ em đâu?
– Họ ra ngoài đi làm rồi, lát nữa sẽ về thôi.
– Muộn như thế này rồi mà còn làm cái gì nữa không biết? – Lục Tử Minh tò mò hỏi.
– Bây giờ là buổi tối ư? Không thể nào là buổi tối được, bây giờ là ban ngày chứ! Bố mẹ thường nói với em họ đi làm lúc ban ngày mà.
Tần Cẩm lạnh toát cả người.
Cô nhẹ nhàng nói với Kha Lương:
– Anh có thấy ngôi làng này im lìm khác thường không?
Kha Lương run rẩy trả lời:
– Cũng có thể nơi này không có điện nên mọi người ngủ sớm chăng?
Lục Tử Minh thắc mắc:
– Tôi vẫn thấy ngôi làng này lạ lắm. Trước cửa rất nhiều ngôi nhà bị mạng nhện chăng dày đặc, trông như chẳng có người ở vậy.
Thi Thi gọi Tiểu Ngư tới hỏi:
– Người trong làng đông không em?
– Đông lắm chị à, mỗi khi họ đi làm về là cả làng lại náo nhiệt hẳn lên. Mọi người đi sang nhà nhau nói chuyện, chơi đùa, lại còn ăn cơm nữa. Có điều bố mẹ em không cho phép em ăn cơm với người trong làng, bố em giải thích do em còn nhỏ chưa đi làm nên không được ăn chung với mọi người.
– Thế em ăn những gì?
– Em ăn lúa mạch, ngô và cả hoa quả nữa.
– Thế bố mẹ em ăn gì?
– Em cũng không rõ nữa. Họ để đồ ăn trên tủ quần áo cao cao kia. Họ không cho em ăn.
Lục Tử Minh kéo ghế trèo lên xem. Anh nhìn thấy 1 cái bao liền kéo ra xem, vừa nhìn vào trong, anh sợ hãi hét lên rồi ngã vật xuống, tay vẫn nắm chặt cái bao.
Mọi người chiếu đèn vào chiếc bao, trong bao chỉ có nến thơm và vàng mã.
Tiểu Ngư tò mò, quay mặt về hướng chiếc bao hỏi:
– Họ ăn gì thế hả anh chị?
Tần Cẩm bình tĩnh trả lời:
– Chẳng có gì đâu, chỉ là lạp xưởng thôi mà. Chả trách họ không cho Tiểu Ngư ăn, bởi Tiểu Ngư chưa làm việc nên không được ăn thứ này.
Tiểu Ngư phấn khởi nói:
– Em sẽ cố gắng hết sức. Sau này lớn lên em sẽ cùng ăn với bố mẹ.
Kha Lương hét lên:
– Đừng ăn!
Tiểu Ngư nghiêm túc hỏi lại:
– Sao lại không được ăn?
Kha Lương lừa Tiểu Ngư:
– Em trắng như thế này, nếu cứ ăn lạp xưởng sẽ bị đen đấy; về sau khó lấy được vợ.
Bỗng nhiên Tiểu Ngư dỏng tai lên nghe ngóng:
– Đúng rồi, bố mẹ em sắp về rồi. Em đã nghe thấy tiếng đào đất của họ, họ đã đào tới đầu làng rồi.
Thi Thi ngồi xuống nói với Tiểu Ngư:
– Tiểu Ngư ngoan, bây giờ bọn chị sẽ chơi trò trốn tìm với bố mẹ em nhé. Bọn chị trốn đây, em không được nói với họ là bọn chị đang ở đây. Cứ để cho họ tìm nghe chưa?
Tiểu Ngư hớn hở vỗ tay khen hay.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN