Tấm vải đỏ - Full - Chương 22
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
176


Tấm vải đỏ - Full


Chương 22


CHƯƠNG 22: TRỞ VỀ THÀNH PHỐ

Tần Cẩm nặng nề rơi xuống đất. Vừa mở mắt ra, cô thấy bé gái đang chắp tay, trên tay cô bé là sợi dây đỏ được buộc thành vòng tròn để giữ cánh cửa thời gian.
Từ cánh cửa thời gian lại rơi xuống một người nữa, đó là Kha Lương. Vừa đứng dậy, anh liền hướng về phía cánh cổng gọi to: “Bố mẹ ơi, mau ra đi!”
Tần Cẩm đứng bật dậy, định nhảy vào cánh cổng thời gian kia nhưng đệ tử của trụ trì Tiểu Thiên đã giữ cô lại. Kha Lương ôm lấy cô, hai người nhìn nhau, mãi không nói nên lời. Đột nhiên họ nhớ ra Thi Thi và Tử Minh vẫn còn ở trong cánh cổng thời gian, họ đau đớn không thể giúp gì cho Thi Thi và Tử Minh lúc này.
Bé gái mở to mắt rồi nói:
– Em không chống đỡ được lâu nữa, nếu anh chị ấy còn chưa ra được thì cánh cổng thời gian sẽ đóng đấy.
Tần Cẩm và Kha Lương đứng bên cửa, lòng như lửa đốt, họ nhìn thấy cánh cổng thời gian chỉ còn một chút nữa là đóng lại rồi. Họ đau đớn nghĩ thầm, chả lẽ sự hy sinh của nhóm Tứ tướng lại vô ích hay sao?
Cánh cổng thời gian giống như một vầng sáng, vầng sáng ấy đang dần thu hẹp lại, mồ hôi chảy đầm đìa trên khuôn mặt bé gái.
Kha Lương ôm lấy Tần Cẩm rồi khuyên nhủ:
– Em đừng đi vào nữa, nếu bị hút trở lại sẽ phiền lắm đấy!
Vầng sáng chuẩn bị khép lại thì xuất hiện một cánh tay đặt trên người bé gái. Một luồng sức mạnh mới làm cánh cổng thời gian hé ra một chút. Đó chính là đồ đệ của trụ trì Tiểu Thiên.
Hai đứa trẻ cố gắng giữ cánh cổng thời gian, lúc này cánh cổng chỉ còn phát ra một tia sáng cuối cùng.
Cuối cùng thì từ cánh cổng thời gian cũng rơi ra hai người, đó là Thi Thi và Lục Tử Minh.
Bốn người ôm nhau khóc. Họ chạy tới bên xác của Tứ tướng. Tứ tướng đã chết thật rồi.
Bỗng họ nghe thấy một tiếng kêu thất thanh ở đằng sau, bé gái ngã xuống đất. Cánh cổng thời gian đã hoàn toàn khép lại. Vòng tròn màu đỏ đứt thành từng đoạn nhỏ. Tiểu hòa thượng ngồi xếp bằng trên đất để hồi phục nguyên khí. Kha Lương bế bé gái lên an ủi.
– Không sao rồi, em mệt lắm hả? Nghỉ ngơi một chút là ổn thôi.
Bé gái mở mắt rồi nói:
– Viên Không sư thái chết rồi hả anh? Sư thái không trở về nữa?
Tần Cẩm xúc động khóc nấc lên, cô nhớ lại ánh mắt mẹ nhìn mình lần cuối.
Tiểu hòa thượng không nói năng gì, đưa mắt nhìn cả bốn người rồi chậm rãi lên tiếng:
– Mọi thứ đều do trời định. Bốn vị thí chủ có dự định gì không?
– Chúng tôi về thành phố trước rồi tính sau. – Lục Tử Minh đáp.
– Thế cũng tốt. Ta và tiểu muội vì giúp các thí chủ kéo dài thời gian mở cửa nên đã dùng hết pháp lực của mình, bây giờ cũng không giúp được gì nữa. Bọn ta phải tu ở chùa này, hồi phục nguyên khí xong còn phải giúp sư phụ siêu độ.
– Hai vị ở đây liệu có an toàn không? – Tần Cẩm lo lắng hỏi.
– Xin các thí chủ yên tâm. Tuy ta và sư huynh đã mất hết pháp lực nhưng việc đó cũng không ảnh hưởng lắm tới chúng ta. Chúng ta sẽ chuyên tâm tu hành. – Bé gái dõng dạc trả lời.
Bốn người lưu luyến không muốn rời ngôi chùa; họ đau đớn nhìn di thể của Tứ tướng. Không từ ngữ nào có thể nói hết nỗi đau lòng của họ. Gánh nặng trên vai thật nặng nề. Hiện tại họ vẫn không hiểu gì về CA BĂNG và bà mo kỳ bí kia.
Xem ra lúc này chỉ còn mỗi cách cầu cứu ông nội Kha Lương mà thôi.
Mọi người lên xe. Khi đi nhiều người như thế, vậy mà khi về, chỉ còn lại bốn người. Tần Cẩm ôm chặt Hắc Bảo, cô và Thi Thi dựa vào nhau khóc.
Lục Tử Minh và Kha Lương cứng rắn hơn. Họ bình tĩnh nhìn về phía trước để tìm đường ra.
Dự định đầu tiên khi đến thành phố là tới hầm mộ nhà Thi Thi đón Đinh Đông. Họ không muốn để đứa bé ở trong hầm mộ quá lâu.
Họ lái xe tới hầm mộ. Hầm mộ có vẻ âm u, không giống lúc trước.
Không hiểu đã xảy ra chuyện gì? Mọi người vội vàng chạy lại xem, chỉ thấy bác Lý đang ngồi trong ngôi nhà nhỏ. Vừa nhìn thấy họ, ông Lý thở dài rồi nói:
– Nếu các cháu không đến thì e rằng ta cũng chẳng chờ được nữa; Anh Kỳ đã bế đứa bé đi rồi.
– Sao Anh Kỳ có thể ra ngoài được?
Ông Lý thở dài rồi nói tiếp:
– Ta bị trúng tà khí mạnh nên bị thương; tà khí có sức mạnh đáng sợ, ta cũng không biết tại sao nó lại có sức mạnh như thế?
Thi Thi chạy về phía trước hét to:
– Bác Lý à, bác đừng đi!
– Bác già rồi, đã đến lúc phải đi rồi. Các cháu nhớ phải đón được Đinh Đông về đấy nhé! Đinh Đông và mẹ nó đang ở trong bệnh viện tâm thần.
– Bác à, bọn cháu phải làm gì đây? – Lục Tử Minh băn khoăn.
– Các cháu vẫn còn sống, nhất định sẽ tìm ra cách đối phó. Bây giờ bác không thể trả lời các cháu được. Nguyên khí của bác đã cạn, chỉ cố chờ các cháu về để nói cho các cháu biết tung tích của con bé.
Nói xong, ông hiền từ đưa mắt nhìn bọn trẻ. Ông dặn dò Thi Thi:
– Bác đã trông nom cho dòng họ nhà cháu bao năm rồi, giờ thì không thể gắng gượng được nữa, cháu tự bảo trọng nhé!
Họ chỉ nhìn thấy thân xác ông lão biến thành một làn khói xanh, rồi biến mất dần.
Thi Thi và Tần Cẩm chạy về phía ông Lý đã ngồi. Tần Cẩm xúc động nhớ lại lúc ông Lý cứu mình trong thư viện.
Thế thì cô y tá trẻ trong bệnh viện chắc cũng gặp chuyện chẳng lành rồi!
Bốn người đau đớn nghĩ thầm; không dám chậm trễ một phút, họ phóng như bay tới bệnh viện tâm thần.
Mọi thứ vẫn bình thường, chỉ có điều không thấy cô y tá đâu.
Mọi người chạy vội vào phòng Anh Kỳ; họ thở phào khi thấy hai mẹ con đang ngồi chơi vỗ tay với nhau.
Anh Kỳ không nhận ra bốn người, nhưng lại tỏ ra rất thân thiết với Đinh Đông. Họ không muốn làm phiền phút giây vui vẻ hiếm hoi của hai mẹ con, do vậy cứ đứng im tại chỗ ngắm hai người.
Không thể ở lâu trong bệnh viện tâm thần được nữa; họ đã ở đây gần một ngày rồi. Màn đêm vừa buông xuống, chỗ này sẽ trở nên rất đáng sợ.
Lục Tử Minh tiến về phía trước ôm Đinh Đông đi, Anh Kỳ thẫn thờ đứng dậy rồi nhìn theo, không biết những người này định làm gì con mình. Tiếng Đinh Đông khóc thét lên: “Mẹ, mẹ ơi, con muốn mẹ bế con cơ!”
Mọi người ngạc nhiên dừng lại, họ thắc mắc không hiểu tại sao Đinh Đông lại biết Anh Kỳ là mẹ của nó? Lục Tử Minh thả đứa bé xuống, nó liền chạy lại về phía Anh Kỳ, lắc tay cô rồi nói: “Mẹ, mẹ ơi!”
Lúc này Anh Kỳ lại giống như một khúc gỗ, chẳng có phản ứng gì nữa. Đinh Đông gọi mệt quá liền hét toáng lên: “Mẹ không cần con, con chết đây.”
Phòng bệnh bỗng tối om, mất điện rồi.
Trong bóng tối, Tần Cẩm thấy Hắc Bảo cong người lên như muốn đối phó với sự tấn công của kẻ địch. Lục Tử Minh bật đèn khẩn cấp, Anh Kỳ và Đinh Đông không biết đã chạy đi đâu mất.
Bốn người sợ toát mồ hôi. Lục Tử Minh là người đầu tiên trấn tĩnh lại; anh sợ chạy bổ vào nhà vệ sinh nhưng không thấy gì ngoài bồn cầu trắng sáng. Anh thắc mắc cửa sổ cao như thế, cũng khó có thể thoát ra từ chỗ này, mà nếu đi qua bốn người thì tại sao lại không nghe thấy tiếng động gì?
Đột nhiên từ bên ngoài vọng lại một giọng nói trầm lạnh:
– Các vị định làm gì thế?
Quay lại nhìn, thì ra là cô y tá mặc áo trắng đang đứng ở cửa. Cô ta cúi thấp đầu, mái tóc dài che cả mắt.
Kha Lương định đáp lại: “Bệnh nhân mất tích rồi”, bỗng anh khựng lại không nói nên lời, bởi từ chỗ anh đứng có thể nhìn thấy một người đang nằm bò trên cô y tá, giống như một tờ giấy dán trên lưng cô ta. Nếu nhìn từ đằng trước thì chẳng trông thấy gì, thế nhưng đứng ở góc của anh lại thấy rất rõ.
Thi Thi không biết, cứ tiến về phía trước, cô muốn ra ngoài tìm Anh Kỳ và Đinh Đông. Kha Lương sợ quá không thốt nên lời; điện lại mất; bốn bề lặng như tờ khiến người ta sợ run bần bật.
Lục Tử Minh cứ sờ soạng trên tường để tìm công tắc, trong đêm tối tiếng tim đập sao mà to thế! Anh cảm thấy tường ướt át, không hiểu sao tường trong bệnh viện lại ẩm thế?
Anh cứ lần mãi, cảm thấy bức tường rộng vô cùng. Cuối cùng anh cũng lần được công tắc, vội vã nhấn nút thì nhận ra mình đang đứng trước thang máy. Thang máy trống rỗng không có ai. Anh thắc mắc sao mình lại có thể đi xa đến vậy.
Không kịp suy nghĩ nữa, anh nghe thấy một tiếng trẻ con kêu thảm thiết. Có lẽ nào là tiếng của Đinh Đông?
Anh vội vã rút súng rồi bước vào thang máy. Thang máy từ từ đóng lại. Từ ngoài nhìn vào, trong thang máy chỉ có mỗi mình Lục Tử Minh, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy một phụ nữ đi giày hoa đang treo mình bên trên. Chiếc giày thêu hoa đó chỉ cách đầu Tử Minh mấy phân. Đầu của mụ ta thõng xuống dưới, khuôn mặt đầm đìa máu và lại không có mắt.
Lúc Thi Thi chạy ra ngoài, Kha Lương nhìn thấy bóng ma dính trên người cô y tá hướng về phía Thi Thi làm động tác bóp cổ. Thi Thi bị bóng tối che phủ. Kha Lương đuổi theo cô, bởi anh nhìn thấy rõ con ma trên người cô y tá đã móc mắt cô ấy rồi; nếu giờ anh không mau đi cứu Thi Thi, có lẽ cô ấy cũng có kết cục giống cô y tá mất.
Tần Cẩm vẫn ở phía cuối của căn phòng; cô nghe thấy tiếng kêu của Thi Thi và tiếng bước chân xa dần của Kha Lương. Không dám mò mẫm khắp nơi giống Tử Minh, cô chỉ còn biết ôm chặt Hắc Bảo rồi áp mặt vào người nó; chỉ có bộ lông ấm áp của nó mới mang lại cho cô một chút hơi ấm sau khi sợ lạnh người. Cô thầm gọi: “Kha Lương, Kha Lương ơi, Tử Minh ơi, Thi Thi ơi, mọi người đang ở đâu thế?” Vừa gọi cô vừa bước về phía có ánh sáng le lói ở đằng xa.
Nơi có ánh sáng là nhà vệ sinh. Trong đó có chiếc đèn khẩn cấp, ánh sáng le lói như người bệnh đang hấp hối bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở vậy. Cô chậm rãi tiến về phía có ánh sáng, cẩn thận ghé đầu vào trong xem, chỉ thấy một người phụ nữ đang thẫn thờ ngồi trên bồn cầu. Cô chợt vui vì phát hiện ra người đang ngồi đó là Anh Kỳ.
Cô muốn tới kéo Anh Kỳ đi nhưng Hắc Bảo lại kêu to; chắc có gì không ổn. Kinh nghiệm buộc cô phải quan sát kỹ người đàn bà kia, đúng là giống hệt Anh Kỳ; cô thấy lạ là lúc chưa mất điện họ đã kiểm tra kỹ nhà vệ sinh nhưng không thấy ai trong đó mà.
Tần Cẩm chầm chậm bước về phía Anh Kỳ; vừa quan sát cô vừa hỏi:
– Sao cậu lại chạy tới đây? Chúng mình cùng ra nhé!
Anh Kỳ dường như không nghe thấy cô hỏi, cứ ngây ngô đùa với ngón tay của mình.
Tần Cẩm tiến tới chỗ Anh Kỳ kéo tay cô ta, tay Anh Kỳ lạnh ngắt, nhìn thấy mười ngón tay búp măng của Anh Kỳ, cô thương vô cùng. Bàn tay trắng nõn nà, trông thật đẹp.
Anh Kỳ không nhúc nhích. Tần Cẩm ngồi xuống nắm lấy tay Anh Kỳ, mỉm cười rồi nói:
– Cậu đừng sợ! chúng mình đi ra đi!
Đúng lúc đó, Tần Cẩm sợ rúm người lại; ánh mắt cô tập trung vào tay Anh Kỳ. Cô sợ hãi lùi về phía sau, vừa lùi cô vừa hỏi:
– Ai đã giúp cậu sửa móng đấy?
Cô chợt nhận ra chỉ có thể là Lam Kỳ mới có kiểu sửa móng vừa kỳ quái khác người lại vừa đẹp như thế.
Anh Kỳ từ từ ngẩng đầu, cô ta cười rất lạ rồi trả lời Tần Cẩm, rõ ràng từng chữ một.
– Mình tự sửa đấy.
Tần Cẩm sợ hãi hét lên, cô định chạy ra ngoài nhưng cửa nhà vệ sinh đã bị ai khóa; trong lúc đó “Anh Kỳ” lại đang đứng dậy tiến về phía cô. Tần Cẩm vớ vội chiếc bình tắm ném vào đầu Anh Kỳ, cô ta chưa kịp kêu lên thì đã ngã vật xuống đất giống như một xác chết nằm ngửa thẳng đơ trên nền nhà tắm.
Tần Cẩm điên cuồng đập cửa gọi: “Kha Lương ơi, mở cửa, mau mở cửa cho em!” Ánh đèn chớp chớp rồi hình người giống xác chết kia bỗng thay đổi, da của Anh Kỳ từ từ nứt ra, Lam Kỳ giống như từ trong chăn bước ra, hiện trước mặt Tần Cẩm.
Tần Cẩm chỉ thấy hai hố mắt đen sì, khuôn mặt đẫm máu và chiếc áo yếm đang dần hiện ra trên người Lam Kỳ. Tần Cẩm sợ đến quên cả đập cửa.
Lan Kỳ đã thay đổi gần giống với cái xác Tần Cẩm nhìn thấy trong nhà xác. Đầu của xác chết động đậy, hai hố mắt đen ngòm hướng về phía cô như muốn hỏi: “Sao cậu chưa tới tầng 13?”
Kha Lương đuổi theo Thi Thi; anh chạy theo tiếng bước chân trong hành lang tối om. Chạy mãi vẫn chưa ra khỏi hành lang, anh hốt hoảng nhớ ra: “Chết thật! Tần Cẩm vẫn ở trong phòng.” Anh bối rối không biết phải làm sao, tiếp tục đuổi theo Thi Thi hay quay lại cứu Tần Cẩm. Đột nhiên anh không nghe thấy tiếng bước chân nữa, anh cố lắng nghe, bốn bề im lặng như tờ.
Anh không để ý chiếc khuyên tai đã sáng đỏ, báo hiệu có nguy hiểm xung quanh anh.
Dưới ánh sáng lờ mờ, bộ mặt đang kê trên vai Kha Lương; bộ mặt đó giống hệt bộ mặt dính trên người cô y tá. Tiếng bước chân đã ở rất xa nhưng anh vẫn không nhìn thấy, cũng không cảm nhận được; nếu không có xích hoàn bảo vệ chắc anh đã gặp nạn rồi.
Anh tiếp tục đi trên hành lang dài hun hút đó.
Anh nhớ lại lúc bị giam trong chính bệnh viện này lần trước, có phải tất cả chỉ là ảo giác? Đều do Đinh Đông tạo ra? Sao cô bé lại có sức mạnh như vậy? Điều đó là do CA BĂNG tạo nên hay bản thân cô bé có năng lực siêu nhiên? Anh tĩnh tâm trở lại, hành lang đã có ánh sáng, màu đỏ trên khuyên tai cũng dịu đi, nhìn lại hành lang, vẫn không có gì thay đổi; không thể tìm được đường lúc này.
Đúng lúc anh tuyệt vọng nhất thì nghe thấy tiếng mèo kêu.
Kha Lương vui mừng ra mặt, thì ra là Hắc Bảo. Hắc Bảo càng kêu càng vang, càng gấp gáp, Kha Lương chạy về hướng mèo kêu; anh nhìn thấy bóng mèo đen thấp thoáng giống như đang dẫn đường.
Kha Lương không suy nghĩ nhiều, anh cứ chạy theo Hắc Bảo. Anh nhủ thầm: “Tần Cẩm à, không được xảy ra chuyện gì đâu nhé!”
Tần Cẩm nhìn thấy Lam Kỳ đang nhoài dần về phía mình, cô run rẩy nắm chắc vòi hoa sen trong tay.
Lam Kỳ giơ mu bàn tay ra, chỉ thấy mười ngón tay nhọn hoắt, cô lên tiếng: “Móng tay của mình rất đẹp phải không?”
Sau đó cô ta lật lòng bàn tay ra, trên đó dính một con mắt còn máu – nó cứ nhìn xoáy vào Tần Cẩm.
Lam Kỳ lại nói tiếp: “Con mắt này rất đẹp phải không?”
Trong lúc sợ hãi tột độ, Tần Cẩm chỉ còn biết trả lời: “Đúng là rất đẹp.”
Lam Kỳ ghé sát mặt vào Tần Cẩm dụ dỗ: “Cậu thử móc mắt ra xem thế nào?”
“Ừ!” Tần Cẩm đang dần mất hết ý thức, từ từ đưa tay lên định móc mắt mình ra.
Đúng lúc này, cửa mở đánh “sầm” một cái, Kha Lương xông vào trong; Tần Cẩm tỉnh táo trở lại. Cô không thấy ai trên sàn nữa, Kha Lương vội chạy tới bên cô hốt hoảng hỏi:
– Sao rồi? Em đã nhìn thấy ai mà sợ hãi đến mức này?
Tần Cẩm mím chặt môi, không trả lời. Hắc Bảo chạy vào nhà vệ sinh, không nhảy vào lòng cô mà xoay người nhảy vào lòng Kha Lương.
Đã nhiều ngày sống chung cùng Hắc Bảo nên Kha Lương cũng không quá sợ mèo nữa. Nhưng nếu đột ngột có tiếp xúc thân mật với mèo thì anh vẫn hốt hoảng hét tướng lên.
Tần Cẩm vội nói:
– Chúng mình mau đi cứu Thi Thi và Tử Minh đi!
Lúc này bệnh viện đã có điện trở lại. Trên lối đi trắng toát chẳng có ai, chỉ có một vài khuôn mặt ngây ngô của các bệnh nhân tâm thần đang đứng sát vào cửa sổ tò mò nhìn hai người bọn họ.
Kha Lương ngửi thấy mùi máu rất tanh, anh liền kéo Tần Cẩm chạy như bay.
Họ rẽ ngoặt nhưng không thấy một cái xác nào liền thở phào nhẹ nhõm. Khi nhìn lên tường họ thất kinh, bởi bức tường đã bị vấy máu khắp nơi. Họ lần theo vết máu. Thấy máu tập trung nhiều nhất ở thang máy, hơn nữa thang máy lại đang chỉ ở tầng 13.
Tần cẩm và Kha Lương đưa mắt nhìn nhau, họ chuyển sang đi cầu thang bộ nhằm hướng tầng 13 thẳng tiến.
Lục Tử Minh nhìn thấy thang máy cứ tiếp tục đi lên, đi mãi mà không thấy động tĩnh gì, lúc đến tầng 13 thì thang máy đột nhiên dừng lại.
Anh nghĩ có gì không ổn liền liên tục ấn vào nút dừng, nhưng thang máy dường như đã mất điều khiển. Anh nghe thấy tiếng thở dài trên đầu, ngẩng đầu lên thì thấy có ai đó đang treo bên trên. Anh lùi về phía sau, bỗng thang máy tối sầm, đèn chập chờn 1 lúc rồi sáng hẳn. Anh lại ngẩng đầu lên xem thì chẳng thấy gì nữa.
Anh nắm chặt súng, rồi ấn nút khẩn cấp, anh sợ hãi, người lạnh toát.
Đúng lúc này thì cửa thang máy mở ra, 1 phụ nữ mặc váy dạ hội thời trang nghiêng người bước vào. Lục Tử Minh thở phào nhẹ nhõm. Bà ta nhấn nút. Thang máy hoạt động trở lại. Anh cất súng, bởi sợ người phụ nữ kia nhìn thấy cho rằng anh bị thần kinh hoặc là cướp.
Nhưng người phụ nữ kia không nhìn anh mà cứ chăm chú nhìn lỗ thông gió trong thang máy; Lục Tử Minh không nén nổi tò mò liền hỏi cô ta: “Cô à, cô nhìn gì thế”
Cô ta không nhìn lên trên nữa mà nhìn thẳng vào anh rồi trả lời: “Tôi đang tìm dây thắt cổ.”
Đúng lúc này Tử Minh nhìn thấy bóng mình và cô ta trong gương thang máy. Đúng là bóng của 2 người, nhưng bóng của anh vẫn thế còn bóng người phụ nữ kia lại là người phụ nữ tóc dài, mặc áo thêu màu đỏ. Mụ ta đang cúi đầu; đôi giày thêu hoa rất bắt mắt của mụ ta soi rõ trong gương.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN