Hóa ra, mục đích của anh ta là một mũi tên trúng hai đích.
Mượn tay tôi gi.ết bố chồng.
Anh ta sớm đã chán ghét việc bị bố mình kiểm soát, càng không muốn phải chia đều 3000 vạn.
Cố ý để tôi phát hiện ra th.i th.ể, sau đó báo án.
“Tôi chỉ muốn cô chọc giận bố chút thôi, nếu ông ấy gi.ết cô, vậy tôi có thể đường đường chính chính báo cảnh sát, vì đại nghĩa di.ệt thân. Lần giao dịch này, kiếm được không tồi.”
“Nhưng có vẻ đã đánh giá thấp cô rồi, không ngờ còn gi.ết ngược lại ông ấy, đúng là phải cảm ơn cô.”
Anh ta dễ dàng bóp cổ tôi bằng một tay, nhấc lên như một con gà.
Tôi vùng vẫy dữ dội, thậm chí còn cắn mạnh vào tay Trang Trạch Ngôn.
Răng nghiến sâu vào da thịt, trong miệng đã đầy mùi m.áu tanh, nhưng tôi không buông ra.
“Con điên này!” Chồng tôi tát tôi thật mạnh, hất ngã tôi xuống đất, hung tợn đá mấy cái cho thỏa cơn giận.
Cả người tôi đau nhức, run rẩy cuộn tròn thành một đống.
Bọn họ bắt đầu lên kế hoạch dàn dựng hiện trường.
“Bố chồng thấy sắc nổi lòng tham, định ra tay làm nhục nhưng bị con dâu gi.ết ngược, thế nào, ổn không?”
19.
Đây là chủ ý của Đặng Kiều Kiều.
Cô ấy làm việc ở một tòa soạn báo, giỏi nhất là việc tung tin tạo tiêu đề.
Chồng tôi đồng ý luôn.
“Kiều Kiều, tại sao?”
Tôi muốn giãy giụa nhưng bị Trang Trạch Ngôn giữ chặt, không thể cử động.
“Tại sao à?” Giọng điệu lạnh lùng của cô bạn thân vang lên.
“Tôi cùng Trạch Ngôn đã ở bên nhau từ tám năm trước, so với cô còn sớm hơn nhiều, nếu nói đến kẻ thứ ba chen chân vào hạnh phúc của người khác, vậy thì phải là cô đấy, Tiêu Lê.”
Tám năm trước…
Con số đặc biệt này khiến tim tôi giật thót.
Đó chẳng phải là năm gia đình tôi gặp tai nạn sao?
Khi ấy, tôi bắt đầu hẹn hò với Trang Trạch Ngôn, Kiều Kiều phản đối chuyện này cực kỳ quyết liệt.
Vừa vô cớ lại xen lẫn chút ghen ghét…đố kỵ.
Vốn dĩ tôi còn tưởng rằng cô ấy không nỡ rời xa mình, hiện giờ mới biết hóa ra bọn họ đã sớm quen nhau.
“Vì sao còn muốn lừa gạt tôi?”
“Vẫn không hiểu sao, vậy để tôi nói cho cô rõ.” Chồng tôi thích thú, túm tóc, rồi xoay người úp mặt tôi lại.
Anh ta kéo cao đầu tôi lên, sau đó đập mạnh xuống đất!
Tiết tấu ổn định, dùng lực uyển chuyển.
Ký ức đáng sợ hiện về, tôi la hét, tuyệt vọng vùng vẫy.
Năm đó, sau khi xảy ra vụ tai nạn kia, hung thủ rất kỳ lạ.
Cả người tôi dính đầy m.áu, cố trèo ra ngoài cửa sổ ô tô, hắn bình tĩnh ngồi xuống trước mặt tôi.
Khi ấy, mắt tôi đã bị thương, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy một đôi giày Martin.
Hung thủ lật người tôi lại.
Túm cao đầu tôi lên.
Sau đó đập mạnh xuống đất!
20.
“Anh, anh chính là gã tài xế năm đó!”
Tôi đau lòng gào thét, nhưng Trang Trạch Ngôn vẫn không dừng lại, ra tay càng lúc càng mạnh.
Trên trán tôi đã tím bầm, m.áu thịt trộn lẫn, má.u mũi cũng chảy ròng ròng.
Ký ức bị phủi bụi nhiều năm lại hiện về lần nữa.
Hôm đó là ngày tôi hoàn thành chương trình cao học.
Chẳng bao lâu nữa, tôi sẽ tiến vào trường y hàng đầu cả nước, sau bữa tiệc tri ân thầy cô, gia đình ba người chúng tôi lái xe về nhà.
Đêm đó trời mưa rất to, đi đến vùng ngoại ô, phía trước có một chiếc xe tải lớn mất lái.
Xe của chúng tôi bị đ.âm lật, rơi xuống mương.
Tài xế xe tải lấy đi camera hành trình, cũng xóa sạch mọi dấu vân tay.
“Lúc đó, tôi còn chưa biết mình là con trai của s.át nhân gi.ết người hàng loạt. Trong đầu chỉ có một suy nghĩ, nếu cô ch.ết, vậy sẽ chẳng ai biết. Tôi còn trẻ, nhân sinh phía trước đang rộng mở, không thể bị gia đình cô hủy hoại dễ dàng thế này được.”
Hủy hoại? Rốt cuộc là ai hại ai?
Giờ phút này, tai tôi đã ù đi, ý thức gần như mơ hồ.
Anh ta vẫn còn tiếp tục:
“Nhưng lần đầu gây án, thời gian có hạn, chưa kịp xử lý cô.”
“Vì không muốn liên lụy Kiều Kiều, chúng tôi tạm thời chia tay. Sau khi nhìn thấy tin tức của cô trên báo, tôi đã chủ động đến bên cạnh cô để quan sát.”
“Cô biết cảm giác đó thế nào không, Tiêu Lê? Chơi đùa vui lắm!”
“Nhìn cô vụng về mò mẫm ra khỏi giường, ngay cả đi vệ sinh cũng không tự mình làm được. Vốn dĩ là người xếp hạng nhất của trường y nổi tiếng, tương lai tươi sáng nhưng cuối cùng cũng chỉ còn cách thôi học, cái gì cũng không làm được.”
“Vị trí nghiên cứu sinh cũng bị người khác cướp mất, bạn bè đến gặp cô, ngoài mặt cô vui vẻ chúc mừng, sau đó lại trốn trong chăn âm thầm khóc lóc. Những gì cô trải qua, tôi đều chứng kiến cả, rất thú vị.”
“Khó trách tội phạm gi.ết người lại thích phạm tội như vậy, loại cảm giác này, ai mà cưỡng lại được?”
“Nhìn xem, cô chỉ có thể dựa vào tôi, yêu tôi, còn muốn sinh con cho tôi, vui chứ?”
Tôi hận không thể kéo hắn cùng ch.ết.
Hóa ra, tôi và hung thủ lại chung chăn chung gối nhiều năm như thế.
Những tháng ngày tôi khổ sở giãy giụa trong bùn lầy đều là trò cười của hắn.
Thậm chí, đến ngày giỗ của bố mẹ, tôi còn cùng hắn đi tảo mộ, nói với họ:
“Con gái tìm được một người rất tốt để nương tựa, anh ấy luôn quan tâm chăm sóc cho con. Bố mẹ, hai người yên tâm nhé!”
Trang Trạch Ngôn hài lòng.
“Cũng sau chuyện đó, bố mới nói cho tôi biết về thân phận của ông. Tôi không hề kinh ngạc, ngược lại càng thú vị, không phải sao? Con chuột khi sinh sẽ đào hang, con trai của đồ tể trong đêm mưa, lần đầu gây án cũng thành công.”
“Bố nói ông ấy rất tự hào về tôi.”
Tôi r3n rỉ, nước mắt chảy dài, nỗi tuyệt vọng lan tràn khảm sâu trong ngực.
Hắn kéo tôi đến bên cạnh x.ác bố chồng, xé toạc áo sơ mi.
Cuối cùng, tôi vẫn không thể thoát khỏi nanh vuốt của hung thủ hay sao?
Tiếng mưa rơi bên ngoài đã lắng xuống, có lẽ cũng giống như tôi, khóc đến khô cạn, chẳng còn sức lực.
Tôi tuyệt vọng nhắm mắt.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng chó sủa.
Ánh sáng chói lóa chiếu thẳng vào.
“Cảnh sát đây, mau giơ tay lên!”
21.
Trang Trạch Ngôn phản ứng rất nhanh, nhặt túi của tôi lên rồi quay người bỏ chạy.
Cảnh sát là một thanh niên trẻ tuổi, không đuổi theo, ngược lại vội bước tới dùng tay đỡ đầu tôi lên.
“Cô gái, cô không sao chứ!”
Sau vài phút ổn định, nhịp thở cũng bình phục đôi chút, nhưng đầu óc tôi vẫn còn choáng váng.
Tôi, được cứu rồi?
Chẳng phải tin nhắn báo nguy đã bị bố chồng chặn lại rồi sao?
Cảnh sát thấy tôi không sao mới thở phào nhẹ nhõm.
“Mau, mau đi thôi, tôi không phải cảnh sát, chỉ là bảo vệ canh gác ca đêm ở trạm nghỉ này thôi!”
Hàng ngày, anh ấy hay ra sau núi cho chó hoang ăn, nhưng hôm nay trời mưa to nên về muộn.
“Lúc về, chó trên đường cứ sủa hoài, tôi mới thắc mắc đến xem. Không ngờ lại chứng kiến bọn họ bắt nạt người khác.”
Trên tay nhân viên bảo vệ cũng không có súng, ban nãy chỉ muốn hù dọa đám người Trang Trạch Ngôn chút thôi.
“Lá gan cũng lớn thật, dám cướp tiền còn muốn cướp sắc, đừng lo, tôi đã báo cảnh sát rồi!”
Anh ấy sợ Trang Trạch Ngôn quay lại, muốn cõng tôi, chạy về khu vực nghỉ ngơi của trạm.
Đột nhiên, nam bảo vệ kêu lên:
“Khoan đã, đằng kia còn có một dì ngất xỉu!”
22.
Dì? Không lẽ là mẹ chồng của tôi?
Trong lòng hoảng hốt.
“Anh đừng qua đó—“. Tôi vội ngăn cản nhưng nam bảo vệ nóng lòng muốn cứu người, chạy tới.
Quả nhiên, âm thanh r3n rỉ vang lên.
Tôi nghe được rõ tiếng người bảo vệ ngã xuống đất.
Mùi má.u tươi thấm ra từ cổ anh.
Tôi ngã dúi, đáy lòng một mảnh lạnh lẽo.
Giây tiếp theo, lưỡi d.ao sắc bén kề s.át cổ tôi.
“Con dâu, muốn chạy trốn cùng người đàn ông khác? Không được đâu.”
Mẹ chồng, người suốt ngày cáu kỉnh, khó tính và kén chọn, mua một món đồ cũng phải chi li tính toán.
Bà buông lời chế nhạo.
Hơi thở tôi dồn dập, nhưng ngược lại, đã đi đến bước đường này, tôi không còn gì để sợ nữa.
“Vẫn tốt hơn bà, có người không biết xấu hổ, còn giả vờ l@m tình nhân giúp con trai.”
Mẹ chồng vẫn cười, nhưng lần này, giọng nói đã thay đổi.
Giống hệt Đặng Kiều Kiều.
“Thật sao? Còn tưởng cô sẽ tức giận đến phát điên, sao lại phát hiện ra thế?”