Tan Băng Rồi Đó Anh - Chương 25: Tân kỹ sư
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Tan Băng Rồi Đó Anh


Chương 25: Tân kỹ sư


Khối tòa nhà văn phòng cao mấy chục tầng, từ xa nhìn sáng loáng suốt từ trên xuống dưới bởi bề mặt kính bao bọc các bên. Cái building này là trụ sở chính của Tổng công ty xây dựng CDI – Một doanh nghiệp tiếng tăm trong lĩnh vực xây dựng ở thủ đô.

Tại sảnh tầng một, Phúc từ cửa lớn ung dung đi vào, quần bò áo phông sát người khoe những khối cơ vạm vỡ. Dáng dấp cao to của Phúc di chuyển nhanh với những bước chân sải rộng trên nền gạch bóng loáng. Từ quầy lễ tân, mấy nhân viên nhìn theo Phúc bằng ánh mắt nể nang ngưỡng mộ.

Phúc bấm thang máy đi lên. Hôm nay anh phải đến cái nơi mà gia đình đã giao cho anh trọng trách suốt cả cuộc đời phải chiến đấu. Ngày ra trường đang đến gần cũng là lúc anh càng ngao ngán khi nghĩ đến nơi này. Quãng đời sinh viên trông thế mà thật ngắn ngủi. Năm năm thoắt cái trôi qua. Đời anh sắp sửa phải “chôn” vào cái nơi này. Không biết lúc ấy sẽ tụ tập ăn chơi gái gú thế nào nhỉ? Ôi ước sao chưa phải ra trường, ước sao cái khóa học này nó dài đến mười năm!

Phúc bước vào phòng làm việc. Căn phòng rộng mênh mông được xếp kín các dãy bàn làm việc, kèm theo những tấm vách ngăn thấp ngang ngực giữa mỗi bàn. Những cái đầu đang chúi vào công việc. Không mấy người phát hiện ra Phúc.

Phúc đi thẳng vào phòng bên trong. Nơi có gắn trên cửa tấm biển “Trưởng phòng”. Anh đến đây để lấy số liệu cho đồ án. Sau một hồi để bác trưởng phòng “toát mồ hôi” phục vụ, tưởng đã có thể thoát khỏi ngay nơi này, hóa ra anh lại “bị tranh thủ” để các vị lãnh đạo khác trong công ty kiếm cớ trình diện. Những cách chào thật là quá cung kính, những cái bắt tay thật là quá nể nang, mặt anh không còn cách nào khác là cứ uy nghi như giám đốc thật. Tháo lui được rồi mà trong lòng vẫn còn sởn da gà.

Chưa một kỳ thì thi nào khiến Phúc biết lo như kỳ thi này. Không phải vì đó là kỳ thi tốt nghiệp mà đó là vì thái độ long trọng của các vị tiền bối trong công ty. Xem ra họ kỳ vọng vào anh lắm lắm. Đây đúng là một thứ sức ép tinh thần! May mà anh đã tính được trước. Và nếu như kỳ thi này thành công mỹ mãn thì coi như anh giải quyết xong khâu thể diện.

***

Những ngày ép mình sống vì tương lai rồi cũng qua. Đến nay Phúc có thể thở phào nhẹ nhõm vì kết quả tốt nghiệp của anh cũng thuộc loại đình đám. Giờ đã đến lúc chim sổ lồng. Nhưng thật khốn khổ cho cái thân anh cũng vì cái kết quả vang dội này. Cả tuần nay rồi ngày nào nhà anh cũng mở tiệc. Tiệc ra trường còn to hơn cả tiệc thi đậu vào trường. Hết đãi anh em, họ hàng lại đến lượt đãi các quan lớn quan bé. Mặt bố mẹ anh thì cứ tươi hết cấp độ. Tiệc tùng khách khứa suốt mấy ngày rồi. Giờ thì mặc kệ cho liên hoàn tiệc này muốn kéo dài đến đâu thì đến, chỉ biết sang đến ngày thứ tư thì anh không chịu nổi nữa, quyết trốn. Trốn ở các cuộc nhậu với mấy thằng bạn, trốn ở bar, ở sàn. Còn hơn cứ ở nhà cười tươi với chào hỏi mỏi hết cả mồm. Đã vậy còn chưa kể đến sự xuất hiện của mấy cô nàng con nhà khuê các, và cũng toàn là mỹ nữ cả. Họ đang nằm trong công trình trọng điểm của mẹ anh đấy: tìm vợ cho con trai!

Royal bar – điểm hẹn hôm nay của Phúc và mấy thằng bạn quả là một nơi tụ tập xứng tầm. Tiếng nhạc sàn bùng nổ dữ dội. Đèn màu chớp giật xẹt qua xẹt lại. Những tiếng hú hét đầy kích động. Trên sàn vẫn đang màn nhảy lắc giật đùng đùng.

Phúc cùng Trang – cô gái anh mới quen sau khi hoàn thành việc tốt nghiệp – đang ngồi ở một bàn trông ra sàn. Sau chuỗi ngày phải một trăm phần trăm chỉ biết có sách vở, dài tưởng như cả thế kỷ, Phúc tìm ngay cho mình một cô nàng thật xinh xắn dễ thương. Vui vẻ bên nhau bao ngày nay rồi nhưng anh vẫn cảm thấy có gì chưa thỏa mãn. Trang có thể đi với anh đến khắp nơi nhưng khoản nhảy nhót thì đáng thất vọng lắm, lại còn ơi là nhát.

Chả thế cho nên trong khi thằng Sơn với thằng Đại đang tha hồ cùng bạn gái “cháy hết mình” trên sàn, thì anh đã phải ra đây ngồi ngoan như cún với Trang. Cô nàng kêu mệt nãy giờ. Èo! sàn vừa mới chuyển sang mấy điệu mạnh, người ta thì cổ vũ hò reo như phát điên, cả cái sàn còn rung chuyển vì tiếng nhạc tiếng trống đầy kích động, người người lao lên sàn như kiểu sợ mất chỗ. Nhưng Trang lại kêu tức ngực vì trống và hoa mắt vì đèn. Thế là Phúc đành phải ngồi đây cùng nàng để ngắm người khác sung sướng.

Chợt có mấy người nhốn nháo ở gần sàn, nghe như sắp có ẩu đả. Một gã đàn ông cao to đang xốc cổ áo một thanh niên, giọng rít qua kẽ răng đầy hăm dọa.

-Mày là thằng nào? Biết nó là ai không mà dám động tới?

-Ơ này, cô ta đồng ý nhảy với tôi mà!

-Đồng ý à, thằng nhãi không biết luật. Biến khỏi mắt tao ngay! – Tiếng đàn ông cục cằn nặng trịch.

Một cô gái ăn mặc sexy lao tới giằng tay người đàn ông vạm vỡ này giật ra khỏi áo người thanh niên.

-Tôi thích ai thì tôi nhảy với người đấy đấy. Anh là cái gì mà cản tôi.

-Cô thích à! Thế thì… Cho nó bài học cho tao! – Tiếng đàn ông ra lệnh dứt khoát. – Mau!

-Không được! Cấm chúng mày động vào anh ấy! – Tiếng cô gái hét, cô xông vào cản đường hai tên vạm vỡ khác đang tiến lại gần.

Phúc đánh cặp mắt sắc như tia chớp ra hiệu với hai tên com lê to cao mặt lạnh như đá đang khoanh tay đứng gần đó. Vút một cái, một cú song phi tung ra, kịp thời gạt phăng cú đạp mới ra đòn của tên vạm vỡ kia. Chúng chỉ kịp nhận mặt hai sư phụ com lê thẳng tắp đang đứng lạnh lùng như hai cái cột trước mặt, rồi chuồn nhanh vào đám đông.

-Ôi, anh Nam! – Trang há hốc miệng thốt lên khi nhận ra “thằng nhãi” suýt bị đánh kia chính là Nam. Trong ánh sáng mờ ảo chớp giật, khuôn mặt Nam và cô gái kia nhìn nghiêng vẫn thấy họ đang hồi hộp và sung sướng. Rồi cả hai nắm tay nhau lên sàn.

-Trời ơi. Suýt tí nữa thì… May mà anh ấy không sao! – Trang như rên vì sợ. Nam và cô gái kia đã ở trên sàn vui vẻ rồi mà mặt Trang vẫn còn biến sắc nhìn theo. Phúc nắm tay Trang.

-Đi ra đây với anh.

-Đi đâu thế ạ?

-Ra ngoài chút cho dễ thở. Mấy thằng đó làm em căng thẳng quá.

-Anh Nam… anh ấy… liệu có chuyện gì nữa không?

-Em đừng lo. Việc đó đã có bảo vệ.

Trang yên tâm theo Phúc dắt ra ngoài. Sau cánh cửa cách âm là một không gian trái ngược hiện ra trước mặt. Tiếng nhạc sàn đã bị chế ngự khá hiệu quả, những bàn tiệc ngoài trời dưới những cây dù che sương đêm mang sắc màu trẻ trung hiện đại, những ánh đèn lấp lánh len lỏi trong lùm cây. Trong không gian thoáng đãng này cũng có vài đôi đang tâm tình.

-Em thích ngồi ngoài này không? Ở đây em sẽ dễ chịu hơn đấy. – Phúc nói khi thấy Trang đang thích thú ngắm khu tiểu cảnh có núi non và tiếng suối chảy róc rách, ánh đèn pha rọi từ dưới lên càng tôn thêm vẻ hùng vĩ của nó.

-Ở đây đẹp quá! – Trang suýt xoa.

-Anh định đưa em ra đây từ nãy. Nhưng vì ở trong kia anh thấy em cũng rất vui.

Phúc chọn bàn gần khu tiểu cảnh rồi kéo ghế cho Trang ngồi, xong anh ra hiệu bồi bàn tới.

-Ngồi đây một lát cho dễ thở. Chốc nữa mình lại vào.

-Thôi. Em thích ở đây hơn. Trong đó em nhức đầu lắm.

-Thế mà lúc nãy anh hỏi thì cứ bảo không sao. Lần sau không được nói dối thế đâu nhé. Anh phạt đấy. – Nói rồi Phúc vuốt lọn tóc xoăn trên vai Trang vẻ rất chiều chuộng – Giờ em uống gì? Làm ly sữa ấm nhé?

Trang chun mũi vẻ lưỡng lự suy nghĩ, Phúc liền thuyết phục.

– Uống chút sữa xong, em sẽ bớt mệt. Mà anh gọi sữa không béo nên em cứ thoải mái uống đi. Mới lại em mà có mập lên một chút thì còn xinh hơn nữa đấy.

Nghe thế Trang nhoẻn cười gật đầu liền. Người bồi bàn đi khỏi, Phúc kéo ghế ngồi gần Trang.

– Nhạc sàn này đúng là mạnh quá, anh cũng tới đây lần đầu nên không biết, thế nên mới để em bị khó chịu thế này.

-Anh à, có phải do anh đâu, là do em không chịu được nhạc mạnh đấy chứ, Chính em mới áy náy vì làm hỏng cuộc vui của anh.

– Không phải thế đâu em. Được ở bên em thế này là anh vui rồi, không cần gì nữa hết.

-Thật á. Anh lại động viên em rồi. Mà còn cả các bạn anh nữa, chốc họ sẽ cười em mất thôi.

-Vớ vẩn, đứa nào dám cười em. Ngày mai mình sẽ đi chỗ khác, anh sẽ tìm một nơi nhẹ nhàng hơn.

-Vâng. Nhưng còn xem ý các bạn anh nữa. Em thấy họ đều có vẻ thích chỗ này.

-Kệ. Anh sẽ đưa em đi nơi khác. Ai theo thì theo.

Trang bật cười thích thú trước vẻ cương quyết của Phúc. Chợt Phúc vẫy tay một cậu bé bán hoa hồng đi ngang qua.

-Tặng em. – Phúc cầm một bông hồng đỏ thắm trân trọng tặng Trang.

-Cảm ơn anh. – Trang hạnh phúc đón lấy bông hồng – Nhưng mà… nhà em sắp sửa hết chỗ cắm hoa rồi đấy, hì.

-Biết làm sao bây giờ.- Phúc nhún vai cười lịch lãm – Hoa có thể nói thay lòng ngưỡng mộ của anh mà.

Trang mỉm cười hãnh diện. Dưới ánh đèn mờ ảo, vẻ đẹp diễm lệ của cô như được nhân lên. Phúc ngồi yên ngắm Trang. Mái tóc dài màu nâu đồng uốn nhè nhẹ xõa ra sóng sánh, chiếc váy màu vàng bằng chất vải mỏng tạo cảm giác nhẹ nhàng như cánh hoa, để từ đó tôn lên làn da thiếu nữ thật mượt mà tươi mát… Đồ uống được đem đến, một ly sữa cho Trang và một tách cà phê cho Phúc.

-Anh này, cà phê thơm quá đấy. – Trang thẹn thùng nhắc khéo khi Phúc cứ dán mắt vào bờ vai trần của cô, còn anh bồi bàn thì vẫn tủm tỉm cười khi đi khỏi. Nhưng lời nói của Trang còn làm Phúc nổi hứng thêm, Phúc vuốt nhẹ bờ vai trần mịn màng của cô gái trước mặt.

-Chiếc váy này đẹp quá! – Phúc thốt lên.

-Đâu có. Chỗ đó… đâu phải váy! – Cô nháy mắt trêu ghẹo.

-Ừ thì… em mặc chiếc váy này đẹp quá! – Phúc dịu dàng vân vê cánh nơ của váy đang đính hờ hững ở trên ngực váy Trang. Bất giác anh dướn người cúi xuống, định đặt lên má cô một cái hôn.

-Ơ. Anh ơi. Túi, túi của em. Em quên trong ấy rồi.

Đúng lúc môi anh sắp chạm đến làn da ấy thì Trang sực nhớ ra và lùi lại, làm Phúc chưng hửng, rồi anh như tỉnh cơn mê khi nhận ra nét mặt lo lắng của Trang.

-Trong… trong đó… có điện thoại anh mới mua cho em… – Trang lo lắng.

-Ừ. Nhưng em làm gì mà lo quá thế, sao lại nỡ vùi dập cảm xúc của anh thế này. – Phúc vuốt nhẹ tóc Trang, vẫn bình thản chiêm ngưỡng người đẹp.

-Em… em rất thích cái điện thoại ấy, không biết giờ nó còn không.

-Thôi được, em ngồi đây để anh vào xem. Nhưng em đừng có lo gì nhé, đó chỉ là chuyện nhỏ thôi mà! – Phúc vỗ nhẹ vai Trang rồi nhanh chóng đi vào trong.

Trang ngồi một mình, cùng với cảm giác ngất ngây vì cái hôn má hụt vừa rồi. Tâm hồn phiêu diêu, đôi mắt đang nhìn vô định, chợt cô phát hiện sau chậu kiểng to cách cô khá xa có một người đàn ông đứng một mình đang nhìn cô. Bị cô phát hiện anh ta lờ đi nhưng không hiểu sao cô vẫn có cảm giác rằng mình bị theo dõi. Khi Trang bắt đầu lo sợ thì Phúc đã xuất hiện trước mặt cùng với cái túi sắc của cô trên tay.

-Này em. Đã có nhân viên cất hộ cho. Không sao cả đâu.

Phúc lập tức phát hiện ra có sự bất thường, anh đánh mắt về hướng mà Trang đang lấm lét nhìn. Ở phía xa, sau mấy chậu kiểng xếp thành hàng, bóng người đàn ông lướt nhanh rồi khuất sau hông nhà. Phúc lừ mắt khi nhận ra kẻ đó, rồi bình thản đặt túi lên bàn trước mặt Trang.

-Anh à, cái thằng đó nó theo dõi em hay sao ý? Mà sao lại thế nhỉ? – Trang hồi hộp nắm tay Phúc.

-Em này, thế mà cũng không hiểu. – Phúc dí nhẹ trán Trang – Em thu hút nó cũng như đã từng thu hút anh mà, nhưng anh hạnh phúc hơn nó nhiều và anh sẽ không để nó có cơ hội đâu. Biết chưa.

-Ra thế. Hì! – Trang cười rạng rỡ trở lại – Vậy mà em cứ sợ hết hồn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN