Tan Chảy: Trái Tim Của SẾP Cả Ngày Lẫn Đêm
Chương 5: Cha nuôi tổng giám đốc cấm dục (5)
Sau khi Tô Văn đến tìm hắn xin nhờ hắn hỗ trợ “giải quyết” Tô Hồng, tâm tư hắn lung lay, liền đặt sự chú ý lên Tô Hồng.
Không phải nói Tô Văn lớn lên có bao nhiêu phần mị lực, mà hắn là lưỡng tính, vừa vặn Tô Hồng lại mang vẻ đẹp trai xa cách, chính là kiểu người mà hắn thích.
Tiếc là Tô Hồng tâm tư khó nắm bắt, hắn ở đây cùng đối phương phân tích môn quan hệ xã hội cũng gần đến nữa tiết học lại không hề gợi cho cậu ta nửa điểm hứng thú.
Trong lòng Tô Hồng cũng có nỗi khổ tâm riêng nha, hắn đã cẩn thận ngồi ở chỗ này núp bóng chờ Nhan Ngọc Minh, thế mà lại gặp phải một lão sư xã hội thế này đây?
Hắn bây giờ thực sự không hề muốn biết Hắc Mã trong xã hội thượng lưu hiện tại là ai đâu! Hắn chỉ muốn tiếp cận Nhan Ngọc Minh sau đó thu thập DNA của anh ta, thế là xong việc!
Có lẽ là để đền đáp cho tấm lòng chờ đợi mỏi mòn của hắn, khi buổi tiệc tiến hành được một nửa, cuối cùng Nhan Ngọc Minh cũng chịu xuất hiện trên khán đài.
Hắn vừa bước ra đã không khác nào bậc đế vương đích thân chinh chiến, toàn bộ hội trường chìm vào yên tĩnh ngóng nhìn.
Vẫn là đôi giày da cứng cáp phát lên âm thanh bước đi trên bục, biểu hiện của hắn đạm bạc như thường lệ, mang theo lễ nghĩa đúng mực mà chân thành nói: “Hoan nghênh các vị đã đến đây ngày hôm nay. Tập đoàn Minh thị đã trải qua 8 năm sóng gió, rất may mắn, đồng thời cũng rất vinh hạnh để được cùng các vị ở đây cộng tác trên cùng một con đường….”
Tô Hồng đứng từ xa xa nhìn qua hướng này, trong mắt toát ra vẻ nhỏ bé.
Tình cảnh này trông thật quen thuộc, hắn từng ở đế quốc ăn mừng năm mới cũng đứng tại xa xa mà nhìn vào đế quốc điện hạ xuất hiện trên tầng tháp cao, giống như bây giờ, mười mấy vạn dân chúng của đế quốc im lặng không dám phát ra tiếng động đều hướng về phía hắn ta với ánh mắt ngưỡng mộ thậm chí là có phần sùng bái.
Người từ đầu đến cuối luôn cao cao tại thượng, trước sau như một đạm bạc mà thong dong.
Mà hắn đây, bất kể có là một ngư dân trong vũng bùn lầy lội của đế quốc, hay như bây giờ một đứa con riêng, thì vẫn không có cơ hội gì có thể tiếp xúc được với người này, thế nhưng chuyện đời không ai lường trước được, có ai liệu được hoàng đế đột nhiên lại bị tập kích, cuối cùng phải cần hắn đây điều động đám ngư dân đến hỗ trợ.
Nghĩ đến đây Tô Hồng bất chợt mỉm cười, vừa đúng lúc phát hiện ra đôi mắt Âu Dương Thần sáng trưng không hề chớp mà dõi theo hắn.
“???”
Tô Hồng lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
Âu Dương Thần xoay người đi rồi đưa cho hắn một ly rượu: “Mời người bằng hữu!”
Nhìn thấy Âu Dương Thần vội vã mà lưu loát, Tô Hồng tiếp nhận ly rượu xong lại nghĩ, có ý gì đây.
Hắn đâu biết rằng vẻ mặt mơ ước khi nhìn chằm chằm vào Nhan Ngọc Minh của hắn đã làm Âu Dương Thần kinh sợ.
Âu Dương Thần tuy nhìn bề ngoài lãng đãng, nhưng thật ra tâm tư lại vô cùng cẩn thận, đừng đùa chứ, cho dù Tô Văn có cầu xin hắn cỡ nào, nhưng tên nhóc này lại ôm tâm tư không nên có với
Nhan tổng, hiện tại còn không nhanh chóng tránh xa vụ này chẳng lẽ đợi đến khi sự việc bị bại lộ liền liên lụy cả nhà hắn à!
Không trêu chọc nối, không trêu chọc nổi.
Tô Hồng bĩu môi, miệng nhẹ nếm vị Champagne liền đi thẳng về hướng Nhan Ngọc Minh đã phát biểu xong, mang theo suy nghĩ không màng sống chết cùng đôi mắt hiện lên vẻ cố chấp, cương quyết dẹp bỏ các chướng ngại vật.
Nhan Ngọc Minh bước xuống khỏi bục liền cùng mấy chính khách của Dung thành thảo luận gì đó, ánh mắt sẫm tối nhìn thoáng qua Tô Hồng đang đi thẳng về hướng này, thấy đối phương bước đi vững vàng, hàng lông mày liền nhíu nhẹ khó ai có thể nhận ra.
Tô Hồng lễ phép dừng lại giữ khoảng cách, yên tĩnh chờ những người kia tán gẫu xong mới đi về phía trước.
“Chân tốt rồi sao?”
Xưa nay Nhan Ngọc Minh đều thích nói chuyện đơn giản, ngắn gọn lại tóm tắt, Tô Hồng từ trong ngữ khí của hắn nghe ra sự nghi vấn cùng bất mãn.
Chân tôi tốt rồi anh lại còn bất mãn…Lẽ muốn chân tôi tệ đi sao?
Nhưng chắc chắn Tô Hồng sẽ không đem những lời như thế trực tiếp nói ra khỏi miệng, đôi mắt hoa đào sáng rực hơi nheo lại, hắn cười cợt: “Vẫn còn có chút đau, chẳng qua về cơ bản ổn rồi.”
Lông mày Nhan Ngọc Minh giãn ra đôi chút, song ngữ khí vẫn một mực lạnh nhạt: “Tôi từng nói sẽ đích thân đến thăm, đêm nay Tô thiếu gia không cần gắng gượng bệnh tình mà có mặt tại đây đâu.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!