Tận Cùng Là Cái Chết - Chương 20
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
165


Tận Cùng Là Cái Chết


Chương 20


THÁNG THỨ HAI – MÙA HẠ

NGÀY THỨ MƯỜI SÁU

– Anh Hori, có phải nội bị người ta giết không?

– Tôi nghĩ như vậy, Renisenb ạ.

– Nhưng bằng cách nào?

– Tôi không biết.

– Nhưng mà nội rất cẩn thận – giọng nàng buồn bã và ngơ ngác. Nội luôn luôn canh chừng. Nội dùng tất cả những biện pháp thận trọng nhất. Mọi thức ăn uống của nội đều được thử trước.

– Tôi biết, Renisenb ạ, nhưng đồng thời tôi nghĩ bà cụ bị giết.

– Và nội là người khôn ngoan nhất trong chúng ta, người thông minh nhất! Nội đã chắc chắn rằng không có điều gì xảy đến với nội được. Anh Hori, điều này phải do ma quỷ, do bàn tay của một hồn ma.

– Cô tin vậy vì đó là điều dễ nhất để tin. Nhưng chính Esa thì bà cụ không tin vậy đâu. Nếu cụ biết trước khi chết nghĩa là nếu cụ không chết trong giấc ngủ, thì hẳn cụ biết việc này là do bàn tay của một người sống.

– Bà nói biết người đó là ai?

– Vâng. Bà đã biểu lộ sự ngờ vực của mình quá công khai. Bà trở thành một mối nguy hiểm của kẻ thù. Sự kiện bà chết chứng minh điều ngờ vực của bà là đúng.

– Và nội có nói cho anh biết… người đó là ai?

– Không – Hori đáp. Bà không nói cho tôi. Bà không hề nhắc đến tên một người nào cả. Tuy vậy, tôi tin rằng, ý nghĩ của bà và của tôi là một.

– Vậy thì, anh Hori, anh phải bảo cho em biết để em có thể đề phòng chứ.

– Không, Renisenb ạ, tôi quá lo lắng cho sự an toàn của cô nên không thể nói cho cô biết được.

– Nghĩa là hiện giờ em an toàn?

Gương mặt Hori tối sầm lại, anh nói:

– Không, cô không an toàn đâu. Không một ai an toàn cả. Nhưng hiện giờ cô an toàn hơn là khi cô biết được sự thật, bởi vì lúc đó cô sẽ trở thành một mối đe dọa rõ ràng nên phải loại bỏ tức khắc dầu có phải liều lĩnh đến mấy đi nữa.

– Còn anh thì sao, anh Hori? Anh biết mà.

Hori sửa lại lời nàng:

– Tôi nghĩ là tôi biết. Nhưng tôi không nói gì cả và không biểu lộ ra gì cả. Bà Esa thật không khôn ngoan chút nào. Bà nói lớn ra. Bà chỉ rõ cái hướng mà ý nghĩ của bà nhắm đến. Lý ra bà không nên làm vậy. Sau đó tôi đã bảo bà thế.

– Nhưng anh, anh Hori… nếu có điều gì xảy ra cho anh…

Nàng ngừng lại. Nàng biết mắt Hori đang nhìn vào trong mắt nàng. Nghiêm trang, mãnh liệt, cặp mắt ấy nhìn thẳng vào tâm hồn và trái tim nàng… Anh nắm lấy tay nàng và xiết nhẹ trong tay anh.

– Đừng sợ cho tôi, cô bé Renisenb… Rồi tất cả sẽ tốt đẹp hết.

Vâng, nàng nghĩ, nếu Hori đã nói vậy thì đúng là mọi chuyện sẽ tốt đẹp cả. Thật kỳ lạ, cái cảm giác hài lòng, thanh bình; cái cảm giác về một hạnh phúc đang ngân vang… Đáng yêu và xa vời như cảnh vật dưới xa từ trên Lăng nhìn xuống – một khoảng cách trong đó không còn những tiếng kêu la ồn ào của những đòi hỏi cũng như những giới hạn của con người. Đột nhiên, hầu như khô khan, nàng nghe chính mình nói:

– Em sắp lấy Kameni.

Hori buông tay nàng ra, một cách lặng lẽ và hoàn toàn tự nhiên:

– Tôi biết, Renisenb ạ.

– Họ… cha em… nghĩ rằng đó là điều tốt nhất.

– Tôi biết.

Anh quay đi. Những bức tường quanh sân dường như tiến lại gần nàng hơn, nhưng tiếng nói trong nhà vọng ra từ vựa thóc dội vào tường như lớn hơn và ồn ào hơn. Renisenb chỉ có một ý nghĩ duy nhất trong tâm trí: “Hori đang đi…”

Nàng gọi anh, e dè:

– Hori, anh đi đâu vậy?

– Ra đồng với Yahmose. Có rất nhiều công việc ở đây phải làm và phải ghi chép lại. Mùa gặt cũng sắp xong rồi.

– Còn Kameni?

– Kameni cùng đi với chúng tôi.

Renisenb kêu lên:

– Em ở đây sợ lắm. Vâng, ngay giữa ánh sáng ban ngày, có bọn đầy tớ chung quanh và thần Re còn ngự trị trên trời, em vẫn thấy sợ lắm.

Anh vội vã quay lại:

– Đừng sợ, Renisenb. Tôi thề với cô rằng cô không cần phải sợ hãi. Ngày hôm nay thì không.

– Nhưng sau ngày hôm nay?

– Sống qua ngày hôm nay là đủ. Và tôi thề với cô là trong ngày hôm nay cô không bị nguy hiểm.

Renisenb nhìn anh và chau mày:

– Nhưng chúng ta hiện nay đang nguy hiểm. Anh Yahmose, cha em và chính em. Không phải em là kẻ bị đe dọa trước tiên… Có phải anh nghĩ vậy không?

– Renisenb, cố gắng đừng nghĩ về vấn đề đó nữa. Tôi đang làm tất cả những gì tôi có thể làm, mặc dù bề ngoài cô thấy tôi có vẻ không làm gì cả.

– Em hiểu – Renisenb nhìn anh, trầm ngâm. Vâng, em hiểu. Chính trước tiên là anh Yahmose. Kẻ thù đã hai lần dùng thuốc độc hại anh ấy và thất bại. Sẽ có một lần thứ ba. Đó là lý do tại sao sẽ phải ở sát bên cạnh anh ấy – để bảo vệ anh ấy. Và sau anh Yahmose sẽ đến lượt cha em và em. Có ai ở đây thù ghét gia đình em đến nỗi…

– Suỵt. Cô sẽ tốt đẹp cả nếu cô không nói những chuyện ấy. hãy tin tôi, Renisenb. Gắng lên và loại bỏ nội sợ hãi ra khỏi trí óc cô.

Renisenb ngẩng cao đầu lên, nàng đối diện với anh, kiêu hãnh:

– Anh Hori, em thật sự tin anh. Anh sẽ không để em chết… Em yêu thương cuộc sống lắm và em không muốn từ bỏ nó.

– Cô sẽ không từ bỏ nó, Renisenb ạ.

– Cả anh nữa chứ, anh Hori?

– Cả tôi nữa.

Họ mỉm cười với nhau và rồi Hori ra đi tìm Yahmose.

II

Renisenb ngồi chồm hỗm xuống đất quan sát Kait. Kait đang giúp bọn trẻ nặn đồ chơi bằng đất sét với nước trong hồ. Ngón tay cô loay hoay bóp, nặn và khuyến khích hai đứa bé trai đang nghiêm chỉnh nặn đất sét. Khuôn mặt Kait như lệ thường, trìu mến, phẳng lặng, bình thản. Cái không khí chết chóc dữ dội và nỗi sợ hãi thường trực bao quanh dường như không ảnh hưởng chút nào đến cô…

Hori đã cấm Renisenb nghĩ đến chuyện ấy nhưng nàng không thể nào vâng lời. Nếu Hori biết kẻ thù, nếu Esa đã biết kẻ thù, thì không có lý do gì để nàng không được biết kẻ thù. Tất nhiên nếu không biết thì có lẽ nàng an toàn hơn, nhưng không một con người nào lại có thể bằng lòng như vậy. Nàng muốn biết. Và điều đó hẳn cũng dễ. Quả thực rất dễ. Cha nàng rõ ràng là không thể giết con của mình. Như thế còn lại… còn lại những ai? Còn lại hai người, quả quyết và ương nghạnh, Kait và Henet.

Cả hai đều là phụ nữ…

Và hẳn không có lý do để giết người…

Tuy nhiên Henet thù ghét tất cả bọn… Vâng, không nghi ngờ gì việc Henet thù ghét mọi người trong gia đình. Chính mụ ta đã thừa nhận là mụ thù ghét Renisenb. Thế thì tại sao mụ lại không thể thù ghét những người kia như vậy?

Renisenb cố hướng mình vào những hang hóc tối tăm, ngoằn ngoèo của trí óc Henet. Sống tại đây suốt bao nhiêu năm trời, làm việc, giả vờ tận tụy, nói dối, do thám, tạo ra những điều phiền nhiễu… Đến ở với gia đình này từ lâu, là một người bà con nghèo của một vị phu nhân cao cả và xinh đẹp, nhìn vị phu nhân đáng yêu đó hạnh phúc với chồng con; phần mình thì bị chồng bỏ, đứa con duy nhất chết… Có lẽ sự thể là như vậy. Giống như vết thương do một ngọn giáo đâm vào mà Renisenb có lần đã nhìn thấy. Vết thương hàn gắn lại nhanh chóng trên bề mặt, nhưng còn ở phía dưới, chất độc đã mưng mủ và cánh tay sưng phồng lên. Thế rồi vị y sĩ đến, làm bùa chú, rồi thọc con dao nhỏ vào cánh tay đang sưng tấy, cứng đơ, không còn hình dáng. Thật giống như phá vỡ một con đê chắn nước. Một dòng mủ độc tanh tưởi chảy ào ra.

Có lẽ, tâm hồn Henet giống như vậy. Buồn giận và đau thương dịu đi rất nhanh trên bề mặt còn phía bên dưới thì chất độc mưng mủ, sình lên trong một ngọn triều của hằn thù và nọc độc.

Nhưng Henet cũng thù ghét cả Imhotep nữa sao? Chắc chắc không! Bao nhiêu năm nay tíu tít quanh ông, khúm núm, ton hót ông… Ông mặc nhiên tin mụ. Chắc hẳn sự tận tụy của mụ đối với ông không phải là lừa dối?

Và nếu thật sự mụ hết lòng với Imhotep, làm sao mụ có thể cố tình gây những buồn đau và mất mát cho gia đình ông?

Ờ, nhưng giả dụ mụ cũng ghét cả ông? Mụ luôn luôn ghét ông thì sao? Giả dụ mụ cố tình nịnh bợ ông với ý đồ tìm ra nhược điểm của ông thì sao? Giả sử rằng Imhotep chính là kẻ mà mụ thù ghét nhất? Đối với một tâm hồn bệnh hoạn, quỷ ám như tâm hồn mụ, còn nỗi khoái trá nào hơn nỗi khoái trá ấy? Để cho Imhotep ngồi nhìn con cái của mình chết lần từng đứa một…

– Chuyện gì vậy, Renisenb? – Kait đăm đăm nhìn nàng. Trông cô lạ lắm.

Renisenb đứng dậy:

– Em cảm thấy nhộn nhạo như sắp muốn nôn ấy – Nàng nói.

Nàng nói thật, trên một nghĩa nào đó. Cái hình ảnh mà nàng vẽ nên trong trí óc gây cho nàng một cảm giác buồn nôn. Kait thì chỉ hiểu những lời Renisenb trên bề mặt của nó:

– Chắc tại cô ăn quá nhiều chà lá xanh đấy – hay tại cá bị ươn…

– Không, không, em có ăn gì đâu. Chính là tại những điều khủng khiếp mà chúng ta đang sống trong đó.

– Ồ, tưởng gì, chuyện ấy hả?

Giọng Kait hờ hững đến nỗi Renisenb phải đưa mắt chăm chăm nhìn cô:

– Nhưng chị Kait, chị không sợ sao?

– Không, tôi nghĩ vậy – Kait nói. Nếu có điều gì xảy ra cho Imhotep, bọn nhỏ sẽ được Hori bảo vệ, Hori là người chân thật. Anh ta sẽ bảo quản tốt tài sản cho bọn nhỏ.

– Anh Yahmose sẽ làm điều đó chứ.

– Yahmose cũng sẽ chết.

– Kait, chị nói điều ấy có vẻ bình thản quá? Chị không nghĩ gì cả sao? Tôi muốn nói, chị nghĩ rằng cha và anh Yahmose sẽ chết?

Kait đắn đo một lúc rồi cô nhún vai:

– Chúng ta là hai người phụ nữ với nhau, ta hãy thành thật. Imhotep thì tôi luôn luôn xem như là một ông già độc tài và bất công. Ông ta đã xử sự quá quắt trong chuyện cái con vợ hầu. Ông đã để cho nó xúi ông chối bỏ máu huyết của mình. Tôi không bao giờ thích Imhotep. Còn về Yahmose, anh ta chẳng là cái gì cả. Satipy điều khiển anh ta mọi mặt. Sau này, khi chị ấy chết đi rồi, thì anh ta cũng có nắm một chút quyền, cũng có ra lệnh đấy. Anh ta luôn luôn yêu thương con anh ta hơn con cái của tôi, chuyện đó thì cũng là lẽ tất nhiên thôi. Thế, nếu anh ta chết thì cũng là tốt cho con cái của tôi thôi. Cách tôi nhìn vấn đề là vậy đấy! Còn Hori thì không có con cái và anh là người trung thực. Tất cả những chuyện vừa xảy ra đã làm đảo lộn nhiều chuyện, nhưng về sau này tôi đã nghĩ rằng những chuyện ấy hóa ra lại là điều hay nhất.

– Chị có thể nói như vậy được sao, chị Kait? Một cách thản nhiên, một cách lạnh lùng như vậy khi chính chồng chị, người mà chị yêu thương, là người đầu tiên bị giết?

Trên mặt Kai thoáng lên một nét gì thật khó định nghĩa. Cô ném về Renisenb một cái nhìn mang vẻ chế nhạo và khinh miệt.

– Đôi khi cô thật giống bé Teti, Renisenb ạ. Thật cô chẳng lớn hơn nó chút nào.

– Chị không để tang cho anh Sobek – Renisenb chầm chậm nói. Tôi để ý thấy điều đó.

– Coi kìa, Renisenb, tôi làm đúng mọi thứ lễ nghi mà. Tôi cũng biết một người đàn bà góa vừa mới mất chồng phải xử sự ra sao chứ?

– Vâng… nhưng em muốn nói… chị không yêu anh Sobek!

Kait nhún vai:

– Tại sao tôi phải yêu thương Sobek chứ?

– Coi kìa chị Kait! Anh ấy là chồng chị. Anh ấy đã cho chị những đứa con.

Nét mặt Kait dịu lại. Cô đưa mắt nhìn hai đứa bé trai đang hì hục nặn đất sét rồi đưa mắt nhìn bé Ankh vừa bò vừa hát líu lo và vẫy cặp chân nhỏ xíu.

– Đúng, anh ấy cho tôi con cái. Đó là điều tôi cảm ơn anh ấy. Nhưng nói cho cùng, anh ấy là cái gì? Một anh chàng đẹp trai khoác lác, một người đàn ông luôn luôn chạy theo những người đàn bà khác. Thà là anh ta cưới một cô vợ nhỏ hợp lễ nghi để đưa về nhà, một con đàn bà nghèo hèn nào đó thì còn có ích cho chúng ta. Đằng này anh ta đến nhà chứa, phung phí hết cả vàng bạc tại đấy, rượu chè và đòi những con hát đắt tiền nhất. Cũng may là Imhotep rất khắt khe trong việc cho Sobek tiền và tính toán rất chặt chẽ khi giao Sobek đi bán hàng. Làm sao tôi phải thương yêu và kính trọng một người đàn ông như thế? Vả lại, đàn ông là cái gì chứ? Họ cần thiết để chúng ta sinh con cái, thế thôi. Nhưng cái sức mạnh của giống nòi là ở nơi người phụ nữ, Renisenb ạ, chính chúng ta mới là kẻ lưu truyền nòi giống. Còn đàn ông, thì cứ để họ gieo giống đi rồi chết đi càng sớm càng tốt…

Sự khinh bỉ và miệt thị trong giọng nói của Kait vút lên cao như một tiếng nhạc. Khuôn mặt khỏe mạnh, thô lỗ của Kait như đổi dạng. Renisenb thất vọng thầm nghĩ:

“Kait khỏe. Nếu chị ấy ngu ngốc đi nữa thì cũng là một sự ngu ngốc tự hài lòng về nó. Chị ấy thù ghét và khinh thị đàn ông. Lý ra mình phải biết điều đó mới phải. Trước kia có một lần mình đã thoáng thấy điều này – cái tính chất đe dọa của chị. Phải, chị ấy rất khỏe…”

Vô tình, Renisenb đưa mắt nhìn xuống đôi tay của Kait. Hai bàn tay đang nặn, nhồi đất sét – bàn tay khỏe mạnh, gân guốc, và khi nhìn chúng ấn cục đất sét, Renisenb không khỏi nghĩ đến Ipy và đôi bàn tay mạnh khỏe đã ấn đầu cậu ta xuống nước và giữ luôn cho cậu chết ngạt không chút thương xót. Phải, bàn tay Kait hẳn đủ sức làm điều đó…

Bé Ankh bỏ dẫm lên một bụi gai và khóc thét lên. Kait chạy ùa lại. Cô ẵm đứa bé lên ngực, vỗ về nó. Henet từ trong nhà chạy vụt ra hiên:

– Có chuyện gì vậy? Nghe đứa bé thét lớn quá, tôi tưởng là…

Mụ ngừng lại, thất vọng. Gương mặt háo hức, đê tiện, hằn học của mụ đang hy vọng có tai họa gì xảy đến cho kẻ khác, bỗng chùng xuống. Renisenb lặng lẽ nhìn hết người đàn bà này sang người đàn bà kia. Gương mặt này thì thù hận. Gương mặt kia thì yêu thương. Nàng tự hỏi, khuôn mặt nào khủng khiếp hơn?

III

– Anh Yahmose, anh phải coi chừng chị Kait.

– Coi chừng Kait? – Yahmose ngạc nhiên. Em Renisenb…

– Em bảo anh biết, chị ấy rất nguy hiểm.

– Cái thím Kait thầm lặng của chúng ta ấy ả? Thím ấy xưa nay là một người đàn bà dịu dàng, như nhược, không được thông minh lắm…

Renisenb ngắt lời:

– Chị ấy không dịu dàng cũng không nhu nhược đâu. Em sợ chị ta đấy, anh Yahmose ạ. Em muốn anh phải đề phòng mới được.

– Đề phòng thím Kait? – Giọng anh vẫn ngờ vực. Anh khó có thể thấy thím ấy dính dáng gì đến những chuyện chết chóc vừa qua. Thím ấy không có trí óc.

– Em không nghĩ vấn đề trí óc liên hệ ở đây. Chỉ cần hiểu biết về thuốc độc, thế là đủ rồi. Và anh biết rằng những hiểu biết như vậy thường là của riêng một số gia đình. Họ truyền từ mẹ sang con gái. Họ tự chế lấy những thứ thuốc đó từ loại cỏ độc. Loại kiến thức như vậy chị Kait có thể có được lắm chứ! Anh cũng biết là khi bọn nhỏ bệnh, chị ấy tự chế thuốc cho chúng uống mà.

– Đúng, quả thật như vậy – Giọng Yahmose trầm ngâm.

– Cả Henet nữa cũng là một người đàn bà độc ác – Renisenb tiếp tục.

– Henet… đúng. Xưa nay chúng ta chưa bao giờ ưa bà ấy cả. Nhưng kẹt chỗ là cha bảo vệ bà ta…

– Cha bị bà ta lừa. – Renisenb nói.

– Hẳn vậy rồi. – Yahmose nói bằng giọng nhẫn nại. Bà ta nịnh hót cha dữ lắm.

Renisenb đưa mắt nhìn anh, ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên nàng nghe Yahmose thốt ra một lời hàm ý phê phán Imhotep. Trước nay anh có vẻ luôn luôn kính sợ cha. Nhưng nàng nhận thấy rằng hiện giờ Yahmose đang dần dần nắm lấy quyền lãnh đạo. Imhotep chỉ trong vài tuần gần đây đã già đi hàng năm. Ông không còn khả năng để ra lệnh hay để quyết định nữa. Thể xác ông cũng gần như kiệt quệ. Ông ngồi hàng giờ nhìn đăm đăm về phía trước, cặp mắt mơ màng trầm tư mặc tưởng. Đôi khi ông có vẻ không hiểu người ta đang nói gì với mình.

– Anh có nghĩ rằng bà ta… – Renisenb ngừng lại. nàng nhìn quanh quất và bắt đầu – … có phải bà ta không? Anh có nghĩ là ai…. đã… ai là…?

Yahmose nắm lấy cánh tay nàng:

– Im lặng. Renisenb, tốt hơn không nên nói ra những chuyện ấy, ngay cả thì thầm thôi cũng đừng.

– Vậy là anh cũng nghĩ là…

Giọng Yahmose nhẹ nhàng và cấp bách:

– Đừng nói gì cả. Chúng ta đã có kế hoạch.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN