Tàn Độc Lương Duyên - Chương 29: Muốn Ói Thì Ói Đi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
114


Tàn Độc Lương Duyên


Chương 29: Muốn Ói Thì Ói Đi


Hướng Thu Vân siết chặt tay, không quay đầu lại: “Ngài Giang đã có bạn gái rồi, ngài đứng ở đây với tôi không sợ bạn gái mình hiểu lầm hay sao?”
Lực tay trên vai giảm đi một chút, cô cũng không thèm liếc mắt nhìn Giang Minh Thắng mà thẳng bước rời đi.
Chỉ là cô quá xui xẻo lại gặp phải Tống Như.
Hướng Thu Vân dừng bước một chút rồi lại đi tiếp về phía trước, nhưng cô đi bên trái thì Tống Như cũng qua bên trái, cô đi bên phải thì cô ta cũng bước qua bên phải, Tống Như muốn chặn đường không cho cô đi.
“Minh Thắng tìm cô làm gì?” Tống Như nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Hướng Thu Vân không trả lời mà hỏi lại: “Người ta đều nói tôi đụng gãy chân Giang Hân Yên, cô cảm thấy ngài Giang sẽ nói gì với kẻ thù của em gái anh ta?”
Tống Như chần chờ một chút nhưng lòng vẫn không yên: “Nếu trong lòng cô ngay thẳng thì cứ nói cho tôi biết Minh Thắng tìm cô làm gì.”
“Em muốn hỏi gì thì cứ hỏi anh đây.” Giang Minh Thắng đi ra khỏi cầu thang, vẻ mặt khó chịu.
Đố kị và phẫn hận trên mặt Tống Như bỗng biến đâu mất hết, chỉ còn lại hoảng loạn và bất an, cô chạy chậm đến trước mặt Giang Minh Thắng, ôm cánh tay anh ta, nhẹ giọng nói:
“Minh Thắng, em…”
Hướng Thu Vân không hơi đâu mà nghe những chuyện hư hỏng giữa cặp đôi bọn họ, không có Tống Như ngăn cản, cô đi thẳng vào bữa tiệc.

Có thể trong bữa tiệc người ta mặc ăn mặc hoa lệ, tay cầm ly rượu chuyện trò vui vẻ.

Còn cô một người tóc tai lởm chởm mặc áo công nhân vệ sinh dường như chẳng hề hợp với nơi này, trong chốc lát cô chẳng biết đi đâu.
Cô kinh ngạc nhìn Hạ Vũ Hào đứng cạnh Giang Hân Yên nói gì đó với ba Giang mẹ Giang, không biết họ đang nói đến cái gì mà khuôn mặt tuấn tú lại nở một nụ cười nhàn nhạt.
Còn ba cô và một vài người đàn ông đang mặc vest nói nói cười cười, ông ấy chỉ nghiêng đầu qua nhìn cô một cái rồi nhanh chóng nhìn sang chỗ khác như đang nhìn phải thứ gì đó bẩn thỉu.
Đây là lần đầu tiên mà cô tinh tường ý thức đường cô thật sự cô đơn.
“Cô à, ngài Hạ bảo cô đi qua đó.” Một nhân viên tạp vụ đi tới nói với cô.
Hướng Thu Vân uể oải gật đầu, lê bước đi về phía Hạ Vũ Hào.
“Hướng Thu Vân, quần áo cô ướt cả rồi, mặc cả đêm sẽ lạnh đó.” Giang Hân Yên dịu dàng nói: “Hay là cô cứ thay tạm bộ lễ phục của tôi đi!”
“Cô ta đụng gãy chân con mà con còn đối xử tốt với cô ta như vậy, con có ngốc không thế?” Mẹ Giang chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:
“Có khi nào người ta bán con đi mà con còn vui vẻ hớn hở đếm tiền giúp họ không?”
Hướng Thu Vân cúi đầu cắn chặt môi, cơn giận dữ ở trong lồng ngực sôi lên nhưng mà ngoại trừ nhẫn nhịn thì cô không thể làm gì cả.
Hạ Vũ Hào cười khẽ một tiếng, ý tứ không rõ ràng nói: “Dì Lâm, dì quá hiểu con gái mình mà.””
Giang Hân Yên ngơ ra? A, chê cười.
“?” Mẹ Giang nhìn anh ta, không rõ ý trong lời nói của anh ta là gì, mà vẻ mặt của Giang Hân Yên đang ngồi trên xe lăn lúc này không hề dễ coi một chút nào.
Hạ Vũ Hào hoàn toàn không hề muốn giải thích, anh ta đặt cái ly không lên khay của nhân viên tạp vụ, sau đó cầm một ly sâm panh khác rồi sải từng bước lớn rời đi.
Hướng Thu Vân nhắm mắt bước theo phía sau anh ta, dạ dày của cô rất yếu, đến giờ cơm rồi mà chưa ăn nên dạ dày hơi đau.
“Giang Minh Thắng tìm cô à?” Bước chân của Hạ Vũ Hào vẫn tiếp tục, thờ ơ hỏi.
Hướng Thu Vân hơi ngạc nhiên một lúc mới nhận ra là anh ta đang hỏi cô, cô chỉ ừ một tiếng.
“Vì muốn trở lại trong cái giới này nên cô phải nỗ lực ghê nhỉ!”
Hạ Vũ Hào dừng chân lại, mắt nhìn xuống cô: “Cô cảm thấy cô đụng gãy chân Hân Yên thì cô với Giang Minh Thắng có thể đến với nhau sao? Hả?”
Con ngươi sâu thăm thẳm của anh ta nhìn cô, vẻ mặt khác xưa.

Mặc dù cô không biết cô đã chọc anh chỗ nào nhưng cô lại cảm thấy anh không vui một cách khó hiểu.
Cô liếm đôi môi khô khốc, đưa mắt nhìn ra chỗ khác: “Tôi không có.”
Hạ Vũ Hào khẽ cười một tiếng, trong tiếng cười dường như có mang theo chút mỉa mai.
Hướng Thu Vân há miệng muốn giải thích nhưng rồi lại không nói gì.

Anh chưa bao giờ tin vào lời nói của cô mà cô cũng chẳng có gì để giải thích.
“Tổng giám đốc Hạ, lâu ngày không gặp.” Có người bưng ly rượu đến đón, cười nịnh nọt.
Hạ Vũ Hào gật đầu một cái, nhấc chân lên định rời đi nhưng khóe mắt liếc đến Hướng Thu Vân, anh ta ngừng lại nói: “Anh là tổng giám đốc Lý của Châu Quang Bảo Thắng?”
“Đúng đúng đúng!” Anh ta không ngờ rằng Hạ Vũ Hào có nhớ rõ tên của mình, được sủng ái mà lo sợ:
“Tôi là Lý Quang Phương của Châu Quang Bảo Thắng, hồi năm ngoái có hợp tác với quý công ty một lần…”
Lý Quang Phương đùng đùng nói ra một mớ.

Cuối cùng, anh ta lịch sự chạm một ly rượu với Hạ Vũ Hào.
“Tửu lượng của tôi không tốt, để người khác uống thế tôi tổng giám đốc Lý không ngại chứ?” Hạ Vũ Hào khách sáo nói, nhưng không chờ anh ta lại đã thẳng tay đưa ly rượu cho Hướng Thu Vân đứng đằng sau.
Lúc Lý Quang Phương nhìn thấy Hướng Thu Vân đang mặc quần áo lao động, nụ cười trên mặt anh ta sượng lại rồi vội vàng nói:
“Không ngại không ngại, vô cùng vinh hạnh.”
Anh ta bưng ly rượu lên rồi cười nói: “Tôi uống trước rồi nói!”
Đôi mắt Hướng Thu Vân nhìn ly rượu vang trong tay, sắc mặt vô cùng khó coi.
Bị người ta mời rượu trong bữa tiệc là việc khó tránh khỏi, với thân phận của Hạ Vũ Hào thì dù anh ta không muốn uống cũng không ai dám nói gì.
Anh ta làm như thế này hoàn toàn là vì cô.
“Sao không uống?” Hạ Vũ Hào quay sang nhìn cô: “Khinh thường tổng giám đốc Lý hay khinh thường tôi mà không uống?”
Nghe thấy câu này, ánh mắt Lý Quang Phương nhìn Hướng Thu Vân nhíu mày, coi bộ là đang rất khó chịu.

“Không dám.” Hướng Thu Vân thấp giọng nói một câu rồi bưng ly rượu lên nhấm một hớp nhỏ.
Hạ Vũ Hào nhìn ly rượu hầu như không hề biến đổi, giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên: “Chỉ uống có một hớp đó là không nể mặt tổng giám đốc Lý đây có phải không?”
“Sao tôi dám chứ?” Hướng Thu Vân cười khổ, cô cố nén những giọt nước mắt gần như chực trào ra, ngẩng đầu lên và uống một hơi cạn sạch.
Rượu sâm panh theo cổ họng chảy vào trong cơ thể, dạ dày cô trở nên đau rát như lửa cháy mạnh, như có hàng trăm ngàn cây kim đâm vào, thế nhưng cơn đau này còn kém xa nỗi đau trong tim cô.
Trước khi ở tù thì cô đã bị đau dạ dày nên rất ít uống rượu, anh đều biết cả.
Thấy Lý Quang Phương bắt chuyện thành công nên có không ít người sấn tới.

Ai nấy đều cố hết sức để bu bám vào Hạ Vũ Hào.
Hướng Thu Vân không biết mình uống hết bao nhiêu rượu rồi nữa, chỉ biết là trong dạ dày nóng hừng hực, đau đến mức cô gần như chết lặng.

Mà cơ hội để từ chối cô cũng không có.
“Muốn ói thì cứ ói đi.” Hạ Vũ Hào nghiêng đầu nhìn cô một cái, lúc nhìn thấy mồ hôi lạnh trên đầu cô, chân mày anh ta nhíu lại một cái nhưng rồi nhanh chóng trở lại bình thường.
Dạ dày Hướng Thu Vân cuồn cuộn, nước chua từ thực quản chạy lên cổ họng lại bị cô gắng sức nuốt xuống.
Nghe thấy như vậy cô gật đầu một cái rồi che miệng lảo đảo chạy vào toilet.
“Ọe!” Cô siết chặt áo, nôn ra ngay khi nước vào buồng vệ sinh.
Cơm ăn lúc trưa đã tiêu hóa gần hết, cô ói một lúc lâu cũng chị nôn ra một ít nước chua.

imgwebtruyen.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN