“Có lẽ tâm tư anh ta không đặt vào đây.” Lục Lẫm đứng trước gương xử lý tóc của mình, nói: “Biết đâu anh ta đang mắt nhắm mắt mở mà cho qua.”
“Vậy thì không đâu, mặc dù Đoàn Nam có tiền, nhưng sẽ không thể ngậm bồ hòn như vậy.”
Lục Lẫm nói: “Những người trong thôn phàm có chút bản lĩnh đều sẽ đi ra ngoài, hiệu trưởng Tần này có gì mà chịu ở nơi thâm sơn cùng cốc trông coi trường tiểu học Hy Vọng cho anh ta, nếu không có một chút lợi ích thì ông ta có thể ở lại sao?”
Khương Nghiên đi đến sau lưng Lục Lẫm, vươn tay ôm lấy anh, sờ sờ cơ bụng săn chắc của anh.
Lục Lẫm rửa dao cạo râu, quay người lại, tay Khương Nghiên dừng ở thắt lưng của anh, lôi kéo.
Anh rũ mắt nhìn cô, dịch tay cô ra khỏi chỗ đó, kéo dài giọng: “Sáng sớm, độ/ng d/ục cái gì.”
Tay Khương Nghiên từ thắt lưng đi lên, sửa sang lại cà vạt cho anh: “Nhiệm vụ quay phóng sự của bọn em sắp kết thúc rồi, nhưng lãnh đạo nói em có nghĩa vụ phải phối hợp với hành động của chú cảnh sát, thế nên em còn phải ở lại đây vài ngày…”
Lời Khương Nghiên còn chưa dứt, bàn tay thô to của Lục Lẫm đột nhiên che miệng cô, anh đề phòng nhìn nhìn bên ngoài, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa phòng vệ sinh lại.
Khương Nghiên nhìn bên ngoài một chút, khẽ hỏi: “Sao thế ạ?”
“Không có gì.”
“Mặc dù không nên hỏi đến hành động của các anh, nhưng có phải các anh đã phát hiện ra cái gì hay không?” Khương Nghiên thần thần bí bí hỏi.
Lục Lẫm nói: “Trong hai ngày nay sẽ phải thu lưới rồi, em đừng chạy loạn trong thôn, chú ý an toàn.”
Khương Nghiên gật đầu, hai mắt mở to nhìn anh, trong nháy mắt khi tay anh dời đi, cô kiễng chân lại định hôn anh.
Nhưng lần này lại để Lục Lẫm tránh được.
“Lại chơi đánh lén rồi.”
“Hì.”
Xế chiều Khương Nghiên cùng nhóm Vương Hoài Xuân đến trường học, tiến hành lấy cảnh quay cuối cùng, bọn họ phỏng vấn cô giáo Lý, cô giáo Lý năm nay 34 tuổi, trước mắt là giáo viên nữ có thời gian nhậm chức dài nhất của trường, bình thường đối xử rất nghiêm khắc với học sinh, cũng coi là cẩn trọng, nhọc lòng không ít.
“Học sinh trong trường chúng tôi, hơn nửa bố mẹ trong nhà đều ra ngoài đi làm, bọn trẻ lớn lên cùng người già, được các cụ chiều chuộng quá, lại không quản được, thế nên luôn luôn bướng bỉnh gây sự nhiều như vậy, à đúng rồi, Tôn Hồng mà lần trước các cô phỏng vấn là dạng điển hình, đứa bé này, không thể quản lý được, làm giáo viên chúng tôi sứt đầu mẻ trán, thằng bé ấy à, năm nay có thể thuận lợi tốt nghiệp trung học cơ sở là quá tốt rồi.”
“Chúng tôi cũng muốn dạy dỗ thật tốt, nhưng dạy không được, trường có nhiều học sinh như vậy, rất nhiều bạn muốn học thật tốt để nên người, tương lai có thể thoát khỏi nông thôn đi lên thành phố lớn phát triển. Mặc dù giáo viên chúng tôi muốn đối xử bình đẳng, nhưng nói thật, trong lòng ai mà chả có một cán cân, thật sự không chịu được những đứa trẻ lười học, chúng tôi quả thật là không có biện pháp.”
Lời nói xuất phát từ nội tâm như vậy, không giống với giáo viên khác, dùng lời lẽ chính nghĩa mà nói bất kể thành tích tốt hay kém, cũng là con của mình, cũng phải đối xử bình đẳng, những lời kia khá dễ nghe, trong lòng ai mà chả có một cán cân, cân đo đong đếm, có thể giúp thì sẽ nhiệt tình giúp, nếu thật sự không tiến bộ được, cũng chỉ có thể đành chịu thôi.
Gần đến giờ mặt trời xuống núi, Khương Nghiên cầm máy ảnh, đến phòng học chụp mấy tấm các bạn nhỏ đang học bài, học sinh trong lớp tò mò ghé sát vào máy ảnh của cô, ngó dáo dác, cười khanh khách, có bạn dũng cảm, còn giơ tay chạm vào ống kính.
“Sao tôi không thấy Tôn Hồng đâu?” Khương Nghiên quay đầu hỏi cô giáo Lý.
“Đã mấy ngày thằng bé không tới trường rồi.”
Đúng lúc này, có thôn dân chạy vào trường, nói với cô giáo: “Cô giáo Lý, Tôn Hồng bị bắt vào cục cảnh sát rồi! Cô mau đi xem một chút đi!”
“Tại sao có thể như vậy?” Cô Lý vội vàng hỏi: “Cảnh sát bắt thằng bé làm gì?”
“Hình như là trộm tiền của người khác ở trấn trên, bị bắt ngay tại trận.”
Trong cục cảnh sát ở trấn trên, Tôn Hồng nghiêm mặt, đối mặt với lời khiển trách, cậu không nói một lời.
“Cháu mới bao nhiêu tuổi mà đã đi ăn cắp rồi, nghĩ mình trưởng thành rồi hả?”
“Bố mẹ cháu đâu?”
“Sao không nói gì, cháu bị câm à?”
Cô giáo Lý đi vào đại sảnh, một tay kéo lấy cổ áo Tôn Hồng, vô cùng tức giận: “Bình thường không có ai quản được trò bắt nạt bạn bè ở trường, bây giờ lại đi ăn cắp rồi bị tống vào cục cảnh sát, bản lĩnh của trò thật lớn! Nhỏ như vậy đã đi ăn trộm rồi, sợ rằng tương lai trò muốn giết người phóng hỏa đúng không?”
“Cô giáo Lý, xin cô bớt giận, bình tĩnh một chút.” Khương Nghiên đến gần kéo Tôn Hồng ra phía sau mình: “Có lời gì từ từ nói.”
“Không có cách nào từ từ nói, đứa bé này tôi dạy không được.”
Cảnh sát hỏi: “Hai người là gì của Tôn Hồng?”
Cô giáo Lý luôn miệng nói: “Tôi là giáo viên của thằng bé.”
“Người nhà đâu rồi?”
“Bố của thằng bé mất rồi, mẹ của thằng bé đi làm bên ngoài, quanh năm suốt tháng không thấy bóng dáng đâu, trong nhà cũng chỉ có ông bà lớn tuổi.”
Cảnh sát cầm hồ sơ vụ án đi tới: “Cậu bé lấy trộm ví tiền của người khác ở sòng bạc, bị người ta bắt ngay tại trận, sau đó dẫn tới đây, cậu bé còn nhỏ như vậy, có thể làm gì khác ngoài việc để người nhà phối hợp dạy dỗ.”
Tôn Hồng thấy Khương Nghiên đến đây, mặt đỏ gay, Khương Nghiên nói chuyện với cậu, cậu vẫn cắn chặt môi dưới, không nói tiếng nào.
Cô giáo Lý hỏi: “Có thể để chúng tôi bảo lãnh thằng bé về không?”
“Khó mà làm được, phải để người nhà tới đây, nếu không chúng tôi không thể phân xử thoả đáng với người bị hại.”
Cô giáo Lý chuyển sang nói với Tôn Hồng: “Ông của trò có ở nhà không?”
Tôn Hồng ủ rũ không lên tiếng.
“Trò nói đi!”
“Nếu trò không nói gì, tối nay trò cứ ở lại cục cảnh sát cả đêm đi, cô sẽ mặc kệ trò.”
Khương Nghiên nhận ra, trên mặt Tôn Hồng có một vết trầy ứ máu, không quá rõ, chỉ nhìn kỹ mới có thể thấy.
Cô hỏi cậu: “Ai bắt nạt em?”
Cảnh sát giải thích: “Cậu bé trộm ví tiền của người khác ở sòng bạc, cái nơi ngư long hỗn tạp đó, bị người ta bắt được giáo huấn một trận, người đánh cậu bé đã sớm chạy mất.”
Khương Nghiên nói: “Tôi phải dẫn thằng bé đến bệnh viện xử lý vết thương.”
“Chỉ là vết rách da nhỏ, nhất thiết phải đến bệnh viện sao?”
Khương Nghiên ngẩng đầu lên: “Đồng chí này, sao anh lại nói như vậy, trẻ con nhà anh bị người ta đánh một trận giống thế, anh còn dám nói đây là vết thương nhỏ không?”
“Cô là gì của cậu bé?”
“Tôi là phóng viên.”
“Phóng viên? Phóng viên mò mẫm đến đây làm gì.” Cảnh sát kia nói: “Dù sao cũng phải để người nhà tới đây, nếu không có nói gì đi nữa tôi cũng sẽ không thả người, đây là phép tắc thông thường.”
Cô giáo Lý hỏi: “Không thể châm chước một chút à, gia đình đứa bé này khá đặc biệt.”
“Những đứa trẻ vào đồn công an, nhà ai chả có tình huống đặc biệt, chúng tôi vẫn phải giải quyết theo lẽ thường.”
Khương Nghiên dẫn Tôn Hồng ra ngoài hành lang, dịu dàng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì thế?”
Tôn Hồng cúi đầu, mặt đỏ đến mức sắp nhỏ ra máu.
“Không có công thì khó mà hưởng lộc, đây chính là lời em đã nói.” Khương Nghiên nhìn thẳng vào ánh mắt của cậu: “Tại sao em lại cầm ví tiền của người khác, chị tin em nhất định có lý do bất đắc dĩ nào đó.”
Tôn Hồng cúi đầu, mắt nhìn mũi giày của mình: “Cầm là cầm, không có lý do gì cả.”
“Em muốn để ông bà biết chuyện này hả?”
Tôn Hồng đột nhiên ngẩng đầu, luôn miệng nói: “Không! Chị đừng nói cho họ biết! Cầu xin chị.”
“Vậy thì em nói cho chị biết tại sao em lại ăn trộm?” Khương Nghiên nói: “Chị sẽ nghĩ biện pháp bảo lãnh em ra, không nói cho ông bà biết.”
Tôn Hồng giương khuôn mặt đỏ bừng về phía cô: “Lý do quan trọng lắm à?”
“Quan trọng.” Khương Nghiên yên lặng nói: “Nó sẽ quyết định em trong lòng chị là dạng trẻ con gì.”
Rốt cuộc Tôn Hồng cũng không chịu nổi, vành mắt đỏ ửng, nước mắt đong đầy hốc mắt, nhưng không chịu rơi.
“Bà tôi nhập viện rồi, bác sĩ nói là xuất huyết não, phải phẫu thuật, nhà chúng tôi không có tiền.”
“Đây là việc lớn, tại sao em không tìm giáo viên giúp đỡ, hoặc là tới tìm chị.”
Tôn Hồng cắn chặt môi dưới: “Tôi muốn dựa vào chính mình.”
“Em dựa vào cách của chính mình, chính là trộm cắp đúng không?” Khương Nghiên vừa vội vừa tức, có đôi khi suy nghĩ của trẻ con thật sự không thể tưởng tượng nổi, bọn trẻ luôn bỏ qua cách đơn giản nhất, gạt bỏ những người quan tâm mình, tự cho là có thể dựa vào biện pháp giải quyết mà mình nghĩ ra, kết quả việc làm được… Thường thường một lời khó mà nói hết.
“Có phải chị vô cùng xem thường tôi đúng không.” Tôn Hồng dường như rất để ý cảm nhận của Khương Nghiên về mình, cậu sa sút tinh thần nói: “Tôi biết, tôi làm chuyện mất mặt, cả đời cũng không ngẩng đầu lên được, tôi định chờ bà khoẻ lên, sau đó xin nghỉ học rồi vào trong thành phố đi làm, rời khỏi chỗ này.”
Khương Nghiên không chỉ trích cậu mà quay đầu gọi điện thoại.
Khoảng chừng nửa giờ sau, ngoài cổng sở cảnh sát, Lục Lẫm mặc cả cây đen đi đến, mang theo hơi lạnh đầu xuân. Vừa mới vào phòng làm việc, anh đã hấp dẫn ánh mắt của biết bao nữ đồng chí cảnh sát, dính chặt trên người anh, nhất thời không có ý định thu về.
Anh vào phòng làm việc nói chuyện với đồng chí cảnh sát một lát, lúc đi ra, người cảnh sát không chịu thả người kia lại tự mình đi làm thủ tục, trước khi đi khiển trách Tôn Hồng mấy câu, coi như bỏ qua chuyện này.
Khương Nghiên đi theo Tôn Hồng đến bệnh viện thăm bà cụ, bà cụ tuổi cao, đột ngột xuất huyết não, phải đưa đến bệnh viện phẫu thuật, bây giờ vẫn đang hôn mê.
Ông cụ ngồi trên băng ghế trong phòng bệnh, thoáng thấy nhiều người tới như vậy, ông cụ luống cuống tay chân đứng dậy nhường chỗ cho mọi người ngồi.
Khương Nghiên cũng không định vào phòng bệnh quấy rầy giờ nghỉ của người già, chỉ đứng bên ngoài cửa sổ nhìn một chút, sau đó nói mấy câu với bác sĩ ngoài hành lang.
Trước đó Khương Nghiên đã đồng ý với Tôn Hồng sẽ không nói chuyện này với ông, cô nói được làm được, không mở miệng. Cô chỉ hỏi thăm bác sĩ một chút về tình hình hiện tại của bà cụ sau đó đi đóng tiền nằm viện. Bác sĩ nói trước mắt, tình huống tốt nhất là bà cụ có thể tỉnh lại, nhưng sợ rằng quá trình trị liệu và tiền thuốc men sau đấy sẽ không rẻ; mà tình huống xấu nhất, vì đang có trẻ con ở đây, anh ta không nói tiếp.
Trên người Khương Nghiên không mang nhiều tiền, hai ngàn, không đủ để trả, cô quay đầu lại nhìn về phía Lục Lẫm, anh không hề do dự rút chiếc ví đen của mình, đếm, lấy hết tiền mặt ra, đưa cho Khương Nghiên, gộp vào, được năm ngàn, tất cả đưa hết cho ông cụ Tôn.
Ông cụ Tôn kiên quyết không nhận, Khương Nghiên đè chặt tiền vào tay ông cụ Tôn: “Ông cứ coi như là mượn đi ạ, trước trả tiền thuốc thang cho bà đã, có gì chúng ta nói sau.”
Tiền cứu mạng, nặng trịch.
Tính mạng của bạn già đang nghìn cân treo sợi tóc, không có cách nào từ chối.
Lúc đi về, Tôn Hồng tiễn Khương Nghiên ra ngoài bệnh viện, sau đó trịnh trọng nói với cô: “Khương Nghiên, tôi sẽ báo đáp chị! Dù có làm trâu làm ngựa tôi cũng sẽ báo đáp chị!”
Khương Nghiên gật đầu: “Làm trâu làm ngựa hay gì đấy thì bỏ đi, chỉ cần em đổi cách xưng hô với chị là được.”
Tôn Hồng không hiểu hỏi: “Đổi cách xưng hô?”
“Em đừng gọi thẳng tên chị nữa, gọi một tiếng chị gái xem nào.”
Mặt Tôn Hồng chợt đỏ bừng, cậu chỉ vào Lục Lẫm: “Anh ta là người đàn ông của chị à?”
“Tên nhóc xấu xa.” Khương Nghiên đến gần xoa xoa đầu cậu: “Em quan tâm cái này làm gì?”
Tôn Hồng thấy hai người chuẩn bị đi, cậu ấp úng thật lâu, cuối cùng hét to một tiếng với bóng lưng của Khương Nghiên: “Nếu anh ta không phải người đàn ông của chị, chờ tôi trưởng thành, tôi sẽ làm người đàn ông của chị.”
Khi hét xong, mặt của cậu đã đỏ rực như đít khỉ, không chờ Khương Nghiên đáp lại, người đã ôm đầu chạy đi.
Lục Lẫm: “……”
***
Trên đường về, Khương Nghiên cười to sung sướng đến mức đứng ở ngọn núi đối diện cũng có thể nghe thấy, mà sắc mặt Lục Lẫm càng thêm tối tăm.
Cô che miệng nói: “Xem ra sự quyến rũ của chị gái nhỏ không giảm so với năm xưa.”
“Em gọi là già nhưng vẫn xinh, dư âm tuổi trẻ.”
Khương Nghiên bóp miệng anh: “Em già chỗ nào, người ta còn muốn làm người đàn ông của em đấy.”
Lục Lẫm nắm cổ tay của cô: “Người ta không có bố mẹ ở bên cạnh, thiếu thốn tình mẫu tử biết không? Ai bảo em động một chút là lòng yêu thương tràn lan.”
“Hừ.”
Mặc dù Khương Nghiên nói không thèm để ý, nhưng vẫn lấy gương nhỏ ra soi mặt của mình, bình thường cô đã vô cùng xinh đẹp, nhưng vẫn để ý nhan sắc của mình. Mà Lục Lẫm ở độ tuổi này, đang là đỉnh cao phong độ, vừa đẹp trai vừa giỏi giang. Cô sao có thể già được, cô nhất định phải xinh đẹp.
“Anh Lục Lục, em thật sự già rồi sao?”
“Không tính là già, nhưng cũng không phải cô gái trẻ tuổi nữa.” Lục Lẫm trả lời cô khá khách quan, hơn nữa còn suy nghĩ tương đối hợp lý: “Cô gái trẻ tuổi là trái nho xanh, còn em là cherry chín mọng.”
Khương Nghiên không kìm lòng được nắm lấy tay áo của Lục Lẫm: “Anh Lục Lục thích ăn trái nho xanh, hay là cherry chín mọng?”
Lục Lẫm nhướn mày, cũng biết cô sẽ hỏi như thế.
“Trước đây anh thích ăn trái nho xanh, bây giờ lớn tuổi không ăn được chua, rất thích cherry chín ngọt.” Lục Lẫm mỉm cười, tăng nhanh bước chân.
“Á! Anh còn từng ăn trái nho xanh à.” Khương Nghiên đuổi theo anh: “Lúc nào hả, ở đâu, mau thành thật khai báo!”
Lục Lẫm ra vẻ suy tư: “Chắc là khoảng năm 22 tuổi, ở đâu à, nhà nghỉ gần cổng sau của đại học Truyền thông, phòng rất nhỏ, trên giường còn rải hoa hồng, người nào đó xấu hổ đến mức ngốc nghếch……”
Khương Nghiên đỏ mặt, không nghĩ tới anh còn nhớ được những chi tiết này, cô khẽ nói: “Em đâu ngốc bằng anh, đến thắt lưng còn không cởi được.”
“Thắt lưng chắc là muốn chống đối với ai đó, lại mắc kẹt.” Nhớ đến tình trạng lúc đó, khóe miệng cô không nhịn được nhếch lên: “Gấp đến mức ai đó còn phải lấy kéo cắt.”
“Khi đó còn trẻ, không nhịn được.” Mặt Lục Lẫm không đổi sắc giải thích.
“Bây giờ anh có thể nhịn được rồi à?”
Nhớ tới buổi tối đau khổ đầu tiên cùng giường chung gối, Lục Lẫm ghé sát vào vành tai cô, khẽ nói: “Chỉ có hơn chứ không kém.”