Khương Nghiên mặc váy ngủ lông xù, ngồi trên giường bệnh, Lục Lẫm ngồi trên ghế đối diện cô, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Lục Lẫm cúi đầu hé miệng cười, tay Khương Nghiên đang truyền dịch nên không tiện, giơ chân lên định đá anh: “Anh đừng có cười.”
Lục Lẫm vẫn cười, cười đến không thở nổi.
“Anh có thể đừng cười nữa không?” Khương Nghiên đỏ mặt.
“Anh cũng phải phục em.” Anh nói: “Có thể nói mang thai thành bệnh nan y, em lợi hại đấy.”
“Em chưa từng có cục cưng, nào biết đâu.” Khương Nghiên lẩm bẩm: “Hơn nữa em sốt thật mà.”
“Em bật máy sưởi còn đắp chăn ngủ một ngày một đêm, nhiệt độ lên cao là rất bình thường.” Lục Lẫm nắm chân của cô, đặt vào trong chăn: “Nhưng đúng là rất dọa người.”
Trong lòng Khương Nghiên vẫn còn sợ hãi: “Em bị anh dọa suýt ngất.”
Liều mạng chạy tới, vừa ôm vừa hôn, chẳng may cô thật sự nhiễm bệnh…
Aiz, thôi, không nghĩ nhiều nữa.
“Nhìn mắt anh thâm quầng chưa này, giống hệt gấu trúc.” Khương Nghiên chỉ vào mắt Lục Lẫm nói.
Lục Lẫm ngáp một cái, mệt mỏi ngồi bên người cô: “Đúng là bị thiếu ngủ, hai ngày nay, anh bị em hành hạ đến chết rồi.”
Khương Nghiên mở rộng chăn đơn ra: “Anh ngủ một lát đi.”
“Chúng mình cùng ngủ.” Lục Lẫm cố chấp nói: “Anh muốn ôm em.”
Khương Nghiên đành phải nằm xuống cùng anh: “Anh đừng lộn xộn nữa, ngoan ngoãn ngủ đi.”
Lục Lẫm ôm eo cô từ phía sau, sau đó vùi mặt vào cổ của cô, nhắm mắt lại, dịu dàng nói: “Em suy nghĩ lung tung gì đấy, đây là bệnh viện, anh còn có thể làm gì được em.”
Khương Nghiên nói: “Em không suy nghĩ lung tung.”
Đèn tắt, cách đó không xa, tia nắng ban mai dần dần hoà vào bóng đêm.
Bàn tay khô ráo ấm áp của anh phủ lên bụng Khương Nghiên, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn em.”
“Cảm ơn em cái gì.”
“Cảm ơn em đã tặng cho anh một nhóc tì chết tiệt.”
“Có ai lại gọi con như anh không?”
Lục Lẫm khẽ cười, dịu dàng nói: “Anh Lục Lục sẽ làm ông bố tốt.”
***
Sau khi xuất viện, Lục Lẫm tìm ngày, mang quà cáp đến thăm hỏi nhà họ Khương, mặc dù không giống như Khương Nghiên dự đoán, Lục Lẫm sẽ bị đứng ngoài cửa, nhưng cũng không quá tốt, anh phải đứng ngoài phòng khách đợi gần 40′, bố cô mới chậm rãi từ trên tầng đi xuống.
Mạnh Như vẫn luôn ngồi với Lục Lẫm trên ghế sô pha, để người giúp việc rót chén trà cho Lục Lẫm, cùng anh trò chuyện, nhưng những điều này chỉ là phép đãi khách. Khương Nghiên biết bố mẹ vẫn còn khúc mắc với Lục Lẫm, dù sao thái độ mẹ của anh phản đối mạnh mẽ như vậy, hai nhà gần như đã thành kẻ địch.
Hơn nữa ban đầu Khương Nghiên đi ra nước ngoài, rời xa nhà ba năm cũng là vì Lục Lẫm, mặc dù có thấu tình đạt lý hơn nữa, bố mẹ cô cũng khó mà không oán giận anh.
Cửa ải hai bên bố mẹ này, thật là khó khăn.
“Tiểu Lục à, nghe Nghiên Nghiên nói bình thường công việc của cháu rất bận.” Mạnh Như nói đến việc nhà: “Bận rộn, hai ba ngày không về nhà là chuyện thường.”
“Không đến như vậy đâu ạ.” Khương Nghiên vội vàng trả lời: “Bận rộn cũng chỉ bận rộn một thời gian vào cuối năm, dù sao cũng do trộm cắp hoành hành để kiếm ăn.”
“Mẹ không hỏi con.” Mạnh Như liếc cô một cái: “Chưa gì đã giúp người ta nói chuyện.”
Khương Nghiên cười hì hì một tiếng.
Lục Lẫm trịnh trọng trả lời: “Cho dù cháu có bận rộn hơn nữa, mỗi ngày nhất định sẽ về nhà, cháu có thể đảm bảo ạ.”
“Không ai muốn lời cam đoan của cậu.” Một giọng nói hùng hậu truyền đến.
Chỉ thấy Khương Bình Thanh chậm rãi đi xuống, tay cầm tẩu thuốc, sắc mặt không hoà nhã.
Khương Nghiên đang định nói, Lục Lẫm cầm tay cô, nhẹ nhàng nhéo nhéo vào lòng bàn tay của cô, ý bảo cô không nên tranh chấp với bố.
Nhưng ngay sau đó anh đứng lên, lễ phép chào Khương Bình Thanh, sắc mặt Khương Bình Thanh không thay đổi.
Dưới ánh mắt cầu xin của con gái, Mạnh Như không nhịn được nói: “Đây là thuốc rắn Tiểu Lục nhờ đồng nghiệp mang về từ Thái Lan, giảm đau thắt lưng rất hiệu quả, đứa nhỏ này thành thục chững chạc, rất có tâm.”
Khương Bình Thanh không thèm nhìn hộp quà trên bàn, chất vấn Lục Lẫm: “Cậu tới nhà chúng tôi làm khách, mẹ của cậu biết không?”
“Mẹ cháu biết ạ.”
Khương Bình Thanh hừ lạnh: “Bà ấy chịu đồng ý à?”
Lục Lẫm ngẩng đầu, đón lây ánh mắt của ông: “Là người đàn ông ba mươi tuổi, cháu tôn trọng ý kiến của mẹ, nhưng chỉ vẻn vẹn là tôn trọng mà thôi, tương lai, người cùng cháu nắm tay đi hết quãng đường còn lại, phải do tự cháu lựa chọn.”
Khương Nghiên nhìn về phía anh, trán anh đoan chính, ánh mắt kiên định.
Bằng không làm sao trước đây cô chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhìn trúng anh giữa đội ngũ đông người được, người đàn ông này có ánh mắt làm lay động lòng người.
Khương Bình Thanh thoáng động lòng, đập đập tẩu thuốc trong tay, nói: “Bây giờ con gái kết hôn là chuyện lớn, mặc dù không nhất định phải tuân theo sắp đặt của bố mẹ, nhưng không thể hoàn toàn bỏ qua ý kiến của bố mẹ, các cậu là người trẻ tuổi, muốn tự do, muốn độc lập, nhưng luân thường đạo lý gia đình trong xã hội Trung Quốc, vẫn không thể bỏ qua, hai người kết hợp, tóm lại không thoát được liên quan đến hai bên gia đình.”
“Vâng.” Lục Lẫm khiêm tốn lắng nghe Khương Bình Thanh dạy bảo.
Mạnh Như thấy bầu không khí căng thẳng, định nói sang chuyện khác: “Tiểu Lục à, cháu có thể nấu cơm không?”
Khương Nghiên vội vàng nói: “Anh ấy biết ạ, nấu rất ngon.”
Mạnh Như nói: “Con đừng giúp giúp thằng bé nói chuyện nữa.”
Khương Nghiên nói năng hùng hồn: “Anh ấy là bố đứa bé, con không giúp anh ấy thì giúp ai.”
Lục Lẫm mỉm cười nói: “Tạm thời bây giờ cháu chỉ biết nấu mì ăn liền và trứng trưng cà chua, nhưng cháu cũng đang học thêm nhiều món khác, ví dụ như sườn xào chua ngọt Khương Nghiên thích ạ.”
Khương Nghiên vội vàng nói đệm vào: “Anh Lục rất thông minh, bất cứ cái gì vừa học đã biết rồi.”
Khương Bình Thanh thở dài: “Con còn chưa gả ra ngoài đã hướng vế phía người ta rồi.”
Quả thật thái độ của Lục Lẫm tương đối ôn hòa khiêm tốn, vì thế mà dành được cảm tình của bố mẹ Khương Nghiên, nhất là Mạnh Như, bà đã gặp qua rất nhiều chàng trai bạn bè giới thiệu, cảm thấy hoặc là tuổi còn quá nhỏ nên hành động hơi tùy tiện, hoặc là đã quá già rồi, diện mạo không hợp ý, cảm thấy không xứng với con gái bảo bối của bà.
Hôm nay nhìn thấy Lục Lẫm, anh tuấn chính trực, cử chỉ khéo léo, rất được lòng Mạnh Như.
Cửa ải Mạnh Như coi như đã qua, bà cảm thấy chỉ cần anh biết săn sóc con gái nhà mình, vấn đề bên nhà chồng cũng không quá lớn, dù sao có nhà mẹ đẻ chống lưng, gả đi sẽ không để Khương Nghiên chịu thiệt thòi.
Thái độ Khương Bình Thanh cứng rắn hơn một chút, nhưng cũng không phản đối họ.
Mặc dù Lục Lẫm cố gắng làm công tác tư tưởng cho mẹ của mình, có mềm có cứng, nhưng Thẩm Chi là người phụ nữ cố chấp, vẫn cắn chặt răng không nhả.
Lục Lẫm không để Khương Nghiên đi tìm Thẩm, sợ cô bị bắt nạt, hai người tạm thời sống chung, bên nhà họ Khương đã bắt đầu cho họ sống cuộc sống của mình.
Lục Lẫm đang đi làm, Khương Nghiên gọi một cú điện thoại cho anh.
“Bao giờ anh Lục Lục về nhà ạ?”
Lục Lẫm nhìn đồng hồ: “Hôm nay anh có thể sẽ về muộn một chút.”
“Có muộn lắm không ạ?”
“Sao thế, em rất muốn anh về sớm à?”
Khương Nghiên cười nói: “Dĩ nhiên, em đang chờ anh đấy.”
“Em không phải chờ anh, nếu mệt thì em ngủ trước đi nhé.” Lục Lẫm nói: “Dù sao sau khi về anh cũng sẽ về làm em tỉnh.”
Anh nhấn mạnh vào chứ “Làm”.
Khương Nghiên cười cười: “Lúc cảnh sát Lục còn đang mặc cảnh phục không thể nói lời gợi tình như vậy được.”
“Anh phải làm việc đây.” Anh hạ giọng nói: “Dự báo thời tiết nói tối nay có thể sẽ có tuyết rơi, em không nên ra khỏi nhà, nếu muốn ăn gì thì nhắn tin cho anh, anh mang về cho em.”
“Được ạ.”
Khương Nghiên cúp điện thoại, bầu trời đã bắt đầu xuất hiện tuyết trắng như lông ngỗng, nhiệt độ rất thấp.
Cách đó không xa, trong cửa sổ biệt thự tản ra ánh đèn dịu dàng ấm áp, Khương Nghiên xuống xe, một cơn gió lạnh ùa tới, lạnh đến thấu xương, cô mặc áo khoác dài, vuốt lại cổ áo, đi về phía biệt thự.
Nhấn chuông cửa.
Một lúc sau, Thẩm Chi mặc đồ ở nhà bằng bông, xuất hiện cạnh máy theo dõi.
“Tại sao lại là cô?” Sắc mặt bà chợt lạnh lẽo.
Khương Nghiên giơ giơ túi nilon trên tay, nói: “Con mới làm ít lạp xưởng để ăn Tết, con đến biếu dì một phần ạ”
Thẩm Chi không hề do dự nói: “Tôi không cần, cô cầm về đi.”
Khương Nghiên lễ phép, nói: “Lục Lẫm nói Tiểu Triết thích món Quảng, nên con mang một ít tới đây.”
Thẩm Triết từ trên ghế sô pha đứng lên, nhìn về phía Thẩm Chi.
Thẩm Chi vẫn lạnh nhạt vô tình như trước, nói: “Cô đừng lôi anh trai nó ra, vô dụng thôi, hơn nữa trời lạnh như thế này, sao nó có thể để cô tới đây, cô lừa ai đấy.”
Khương Nghiên run run một chút: “Đúng là rất lạnh ạ, nhưng Lục Lẫm nói thời gian này ăn vừa lúc, để mấy ngày nữa sẽ không còn mới nữa ạ.”
“Cô cầm về đi, Tiểu Triết muốn ăn tự tôi sẽ đi mua, không cần nhờ đến cô.”
Thẩm Triết đi tới kéo Thẩm Chi: “Mẹ, đừng như vậy mà, mẹ để chị dâu vào nhà đi.”
Thẩm Chi lườm cậu một cái: “Ai là… chị dâu của con, con đừng xưng hô vớ vẩn.”
Khương Nghiên cười cười: “Nói thẳng ra, đồ bên ngoài làm, thật sự không ngon bằng đồ chị dâu em ấy làm đâu ạ.”
Thẩm Chi nói: “Cô đặt đồ ở cửa là được, tôi không muốn gặp cô.” Bà nói xong thì tắt máy theo dõi đi, cảnh cáo Thẩm Triết: “Con đừng mở cửa cho cô ta đấy.”
20′ sau, Thẩm Chi từ phòng bếp đi ra, bưng thức ăn lên bàn, gọi Thẩm Triết tới ăn cơm.
“Nếu không mình mời chị dâu vào ăn cùng đi ạ.”
Thẩm Chi hơi biến sắc: “Cô ta vẫn chưa đi à?”
Thẩm Triết lắc đầu.
Cửa nhà được mở ra, Khương Nghiên cầm túi đồ cồng kềnh, dựa người bên tường, nghe thấy tiếng cửa mở, cô quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Chi: “Dì ạ.”
Thẩm Chỉ khoanh tay đứng trước cửa: “Cô đứng đây ra vẻ đáng thương cho ai xem đấy.”
Khương Nghiên cười cười: “Dạ, ngày đông lạnh như thế này, có ai đáng thương như phụ nữ mang thai tháng thứ tư đâu ạ.”
Thẩm Chi quan sát cô, giọng điệu vừa lạnh vừa cứng: “Ai bảo cô mang thai còn đi giày cao gót, không sợ ngã à?”
Khương Nghiên nói: “Con vẫn đi được ạ.”
“Sao lại mặc ít như thế, cô chạy đến chỗ tôi ăn đói mặc rét, Lục Lẫm mà biết, không chừng nó lại ầm ĩ với tôi đấy.”
“Không có chuyện đấy đâu ạ, anh ấy rất hiếu thảo với dì, không thể ầm ĩ duo, con cũng không đồng ý anh ấy làm như vậy.”
Thẩm Chi liếc mắt, không nói thêm gì nữa.
Thẩm Triết đứng bên cạnh kéo bà: “Mẹ, để chị dâu vào nhà đi mà, trời lạnh như thế này, đứng bên ngoài rất đáng thương.”
Thẩm Chi không nói gì, xoay người vào nhà.
Thẩm Triết vội vàng nói: “Chị dâu, chị mau vào nhà đi ạ.”
Khương Nghiên thoáng chần chừ một chút rồi mới vào nhà. Trong nhà bật máy sưởi rất ấm, tất cả khí lạnh quanh người bị xua tan.
Thẩm Chi ra chỗ máy sưởi chỉnh cao nhiệt độ lên rồi quay lại bàn ăn, thấy Khương Nghiên vẫn đứng ngây người ngoài cửa, bà nói: “Ngẩn người làm gì, còn muốn tôi mời vào bàn à?”
Khoé mắt Khương Nghiên tràn ngập nét cười: “Vậy con xin cảm ơn dì ạ.”
Thẩm Chi hừ lạnh, quay sang nói với Thẩm Triết: “Con vào phòng bếp cầm thêm bát đũa ra đây.”
Thẩm Triết vui vẻ đứng dậy, chạy vào phòng bếp, xới một bát cơm đầy, cậu để sát vào Khương Nghiên, khẽ hỏi: “Cháu của em là bé trai hay bé gái thế ạ?”
Khương Nghiên cũng nhỏ giọng: “Chị cũng không biết.
“Em thật tò mò.”
“Chị cũng tò mò.”
Thẩm Triết lại hỏi: “Vậy chị muốn bé trai hay bé gái ạ?”
“Nhà chị có một bé trai rồi, anh của em hy vọng có thể có một em gái nhỏ.”
Mặt Thẩm Chi không đổi sắc nói: “Có gì không thể nói to à, sao phải thì thầm như thế.”
Khương Nghiên mỉm cười: “Tiểu Triết hỏi cục cưng là bé trai hay bé gái ạ.”
Thẩm Chi nói: “Nhà chúng ta có nhiều trai rồi, nếu có thêm bé gái dĩ nhiên sẽ tốt hơn.”
Khương Nghiên cùng Thẩm Triết liếc nhìn nhau, trong ánh mắt xẹt qua vẻ vui mừng.
Mấy phút sau, chuông cửa vang lên, Thẩm Triết chạy ra mở cửa: “Anh, anh đến rồi à.”
Lục Lẫm vội vã vào cửa, ngay cả giày cũng không kịp đổi lại, trực tiếp lao vào phòng, kéo Khương Nghiên ra sau mình, nói với Thẩm Chi: “Mẹ, có gì nói với con là được, đừng bắt nạt Nghiên Nhi.”
Thẩm Chi trợn trắng mắt: “Ánh mắt nào của con nhìn thấy mẹ bắt nạt con bé?”
Thẩm Triết vội vàng xua tay: “Con không mật báo đâu nhé!”
Khương Nghiên kéo kéo Lục Lẫm: “Cái gì mà nắt nạt với không bắt nạt, mẹ đang cùng em ăn cơm nói chuyện đấy.”
Lục Lẫm: “Mẹ?”
Thẩm Triết: “Mẹ?”
Thẩm Chi:……
Sắc mặt Lục Lẫm thoáng thả lỏng một chút, kéo Khương Nghiên đến bên cạnh, khẽ nói: “Một mình em chạy đến đây, làm anh không thể tập trung đi làm được.”
Khương Nghiên kinh ngạc: “Anh trốn việc à?”
Lục Lẫm nói: “Có thể không trốn à? Thẩm Triết gọi cho anh, nói mẹ không cho em vào nhà, trời lạnh như vậy…”
Khương Nghiên cười hì hì một tiếng: “Mẹ anh vẫn không mặc kệ được việc để em đứng phạt ngoài cửa đâu.”
Thẩm Chi bình tĩnh hỏi Lục Lẫm: “Con ăn cơm chưa?”
Lục Lẫm xoa xoa gáy: “Con chưa ạ.”
“Buổi tối con có phải làm thêm giờ không?”
“Không ạ, con ở nhà với mẹ.”
Thẩm Chi tiếp tục trợn trắng mắt: “Bận rộn mấy ngày không thèm về nhà, vợ của con là nhất rồi, vừa nghe tin là chạy đến ngay, làm sao, sợ vợ con chịu thiệt bà mẹ chồng độc ác này à.”
“Không đâu mẹ.” Lục Lẫm ngồi xuống bên cạnh Thẩm Chi, gắp cho Thẩm Chi một cái đùi gà: “Mẹ con thấy tình đạt lý nhất rôi, không thể bắt nạt vợ con được.”
Thẩm Chi tức giận nói: “Gắp cho mẹ làm gì, con nhìn vợ của con ăn xem, chẳng khác gì thỏ ăn, đang giảm cân đấy à?”
Lục Lẫm gắp thêm thức ăn cho Khương Nghiên, hai người nhìn nhau cười một tiếng.
Sau khi ăn xong cơm tối, người một nhà ngồi quây quần trên ghế sô pha xem TV, Thẩm Triết ngồi bên cạnh Jhương Nghiên, hỏi cô: “Chị dâu, chị được mấy tháng rồi ạ.”
“Bốn tháng rồi.”
Thẩm Triết thấp thỏm hỏi: “Em có thể sờ không?”
“.” Khương Nghiên cầm tay cậu, phủ lên bụng của mình: “Em có cảm giác không?”
“Ừm, không có ạ.”
Lục Lẫm ôm lấy bờ vai Khương Nghiên, tay phủ lên bụng của cô vỗ vỗ nhè nhẹ: “Vẫn chỉ là cục thịt thôi, sao các em có thể cảm nhận được.”
Thẩm Chi nhìn Khương Nghiên dựa trong ngực Lục Lẫm, mặt tràn đầy hạnh phúc, lòng của bà cũng thoáng mềm mại, chỉ nói: “Ba bốn tháng, bụng nên lộ ra rồi.”
Khương Nghiên gật đầu: “Đúng vậy ạ, con cũng có chút cảm giác rồi.”
Thẩm Chi nói: “Vậy ảnh cưới phải nhanh chóng chụp thôi, nếu không chờ bụng lộ nhiều hơn sẽ không đẹp.”
Bà nói xong câu đó, khương Nghiên và Lục Lẫm đồng thời nhìn về phía bà.
Vẻ mặt Thẩm Chi không được tự nhiên: “Nhìn gì vậy.”
“Mẹ…”
“Dừng lại, mẹ còn chưa tha thứ cho các con đâu đấy.”
Khương Nghiên ngồi xuống bên cạnh Thẩm Chi, cầm tay bà, Thẩm Chi tránh đi một chút, nhưng vẫn không đẩy cô ra.
“Tôi chỉ lo cho đứa bé thôi, tôi không muốn đứa bé sinh ra lại không có bố.”
“Con biết ạ, tấm lòng của dì là tốt nhất.” Khương Nghiên ngồi gần bà hơn một chút, kéo tay bà, đầy thân mật.
“Cô chỉ giỏi dẻo miệng thôi.” Thẩm Chi nói: “Trước đây lúc đối đầu với tôi, nói những lời gì bây giờ tôi vẫn nhớ đấy.”
“Con cũng không muốn đối đầu với dì mà.” Khương Nghiên buông lỏng tay bà ra, chân thành nói: “Con có kiên trì của mình, bất kể bây giờ hay tương lai cũng sẽ không thay đổi, nhưng mắc phải sai lầm con sẽ không trốn tránh.”
“Chuyện trước đây, đừng nói tới nữa.” Thẩm Chi nói: “Sau này các cô tốt lành, tôi sẽ không làm người xấu.”
“Con cảm ơn dì.”
Lục Lẫm dịu dàng nhắc nhở: “Bây giờ vẫn gọi là dì hả?”
Khương Nghiên nhìn Thẩm Chi, cười hì hì, gọi một tiếng: “Mẹ.”
Thẩm Chỉ khẽ “Ừ”, không nói thêm gì.
Tối muộn, Lục Lẫm cùng Khương Nghiên ra khỏi nhà, Thẩm Chi đuổi theo, quàng khăn cho Khương Nghiên, dặn dò Lục Lẫm: “Nhớ chăm sóc vợ con, đừng để con bé bị cảm.”
Lục Lẫm ôm Khương Nghiên vào trong ngực: “Con biết rồi, mẹ.”
“Buổi tối tăng ca ít thôi, về nhà sớm một chút.” Thẩm Chi cằn nhằn: “Còn nữa, con đi học nấu cơm đi, đừng để vợ con bụng lớn còn phải hầu hạ con, việc của mình phải tự làm, ở nhà đừng coi mình là ông lớn.”
“Con biết rồi mà.”
“Nhớ nấu nhiều cháo gà cho con bé bồi bổ, con nhìn xem vợ con ăn kìa, gầy thành bộ dáng gì rồi.”
“Được rồi mà mẹ, mẹ đừng tiễn nữa, con đi đây ạ!” Lục Lẫm vội vã đóng cửa nhà lại, nhốt bà mẹ đang cằn nhằn trong nhà, quay đầu nói với Khương Nghiên: “Mẹ anh chính là như vậy, vô cùng nhiều lời… Ơ, sao em lại khóc? Bị mẹ cằn nhằn nên khóc à?”
Khương Nghiên khịt mũi một cái, duỗi tay ôm eo Lục Lẫm, ôm chặt lấy anh, dịu dàng nói: “Không ạ, rất cảm động.”
“À.” Lục Lẫm ôm lại cô: “Thế mà đã cảm động rồi, em chờ xem, mẹ anh xót vợ anh, sau này kiểu gì hai người cũng ức hiếp anh.”
Khương Nghiên vùi mặt vào áo gió màu đen của Lục Lẫm, hít sâu một hơi.
“Em cảm thấy… Chúng mình có thể đi tới một bước này, quả thật không dễ dàng.”
Cánh tay Lục Lẫm siết chặt, ôm cô vào lòng, cười nói: “Tối nay em còn rất đa sầu đa cảm.”
“Vâng, em không nghĩ tới mẹ sẽ bỏ qua nhanh như vậy.” Khương Nghiên buông anh ra, rũ mắt nói: “Trước đây mẹ rất hận em.”
“Thật ra không phải mẹ hận em, là mẹ tự trách mình, cũng trách bố anh.” Lục Lẫm nắm tay Khương Nghiên, lẩm bẩm: “Mẹ tha thứ cho em, cũng chính là tha thứ cho bản thân mình, có lẽ có một ngày, mẹ còn có thể tha thứ cho bố… Bỏ qua cho người khác mới có thể bỏ qua cho mình.”
Khương Nghiên nhìn anh, dưới ánh trăng thanh, ánh mắt của anh càng thêm trong suốt sáng ngời: “Khi em quay về, anh đã nghĩ cho mình một trăm lý do không thể tha thứ cho em.”
Khương Nghiên yên lặng lắng nghe.
“Nhưng mà, trong đầu anh luôn luôn có một giọng nói, phản bác lại đúng một trăm lý do đó.”
“Nó.. Giọng nói gì ạ?”
“Anh yêu em mười năm, mười năm qua, mỗi một phút, mỗi một giây anh vẫn luôn yêu em.”
Lục Lẫm nói xong lời này, cúi đầu mỉm cười một cái: “Có vẻ buồn nôn nhỉ.”
“Không đâu ạ.” Khương Nghiên kéo tay của anh, làm nũng: “Anh nói nữa đi, em vẫn muốn nghe, hiếm lắm mới được nghe anh Lục Lục nói lời tình cảm buồn nôn.”
“Thật tốt.”
“Hứ.” Khương Nghiên khinh thường: “Anh nói có thế thôi á.”
“Em muốn nhiều hơn à?”
“Muốn ạ.”
“Nói nhiều sẽ ngán đấy.”
Khương Nghiên nắm tay áo anh, lấy lòng nói: “Là anh Lục Lục thì không ngán đâu.”
“Vậy…”
Cô cảm thấy tay mình được Lục Lẫm nâng lên, một chiếc nhẫn lành lạnh, từ đầu ngón tay của cô xỏ vào.
“Gả cho anh nhé.”
Bóng đêm cô độc.
Nhiệt độ lòng bàn tay anh, đủ để sưởi ấm quãng đời còn lại.
———- Hoàn chính văn ———–