Tẫn Hoan - Xuân Phong Lựu Hỏa - Xuân Phong Lựu Hỏa - Chương 30: Kiêu ngạo
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
96


Tẫn Hoan - Xuân Phong Lựu Hỏa


Xuân Phong Lựu Hỏa - Chương 30: Kiêu ngạo



Mặc dù Tống Hi Văn liên tục ngỏ lời, nhưng Khương Nghiên không dám ngồi xe của anh ấy về nữa, hôm nay đã bán đứng đồng đội ở nơi đóng quân, giờ này lại để đồng đội đưa về nhà, chỉ sợ tối nay cô ngủ cũng không yên ổn.

Hi vọng tổng biên tập Tống có thể công tư phân minh, không nên để cô khó xử!

Buổi tối mấy ngày sau, Khương Nghiên đang ngủ say, mơ màng bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cánh tay trắng nõn như ngọc từ trong chăn thò ra, mò mẫm tìm điện thoại.

“Ai lại muộn như vậy…”

Giọng cô biếng nhác, trái ngược với tiếng cầu cứu dồn dập trong điện thoại.

“Cứu mạng, cứu cứu tôi, chồng tôi điên rồi, anh ấy muốn động thủ với con của tôi, cứu cứu tôi!”

Khương Nghiên chợt tỉnh táo: “Chị Ô, sao thế, chị đừng vội, cứ từ từ mà nói.”

“Hôm nay con gái tôi thi không tốt, anh ấy lại uống rượu say, con gái tôi, bây giờ con nó đang trốn trong WC, anh ấy cứ đạp cửa liên tục!” Trong điện thoại truyền đến tiếng Ô Lê sợ hãi khóc nức nở: “Cứu cứu tôi! Cô cứu cứu tôi!”

“Chị nói địa chỉ cụ thể của nhà chị cho tôi biết đi.”

“Nhà tôi ở, ở số 409 toà 4 chung cư Long Giang, á, anh ấy sắp vào được rồi!”

Khương Nghiên cúp điện thoại, không dám chậm chạp, vội vã thay quần áo, phóng ô tô chạy tới chung cư Long Giang, trên đường đi, cô gọi một cuộc điện thoại cho Khương Trọng Thần.

Cô tay trói gà không chặt, đến đấy cũng không có cách, định gọi thêm trợ thủ.

Khương Trọng Thần đã đồng ý trong điện thoại, nhưng sau khi đến, lại phát hiện người tới không phải Khương Trọng Thần, mà là Lục Lẫm.

Khi Khương Nghiên đến, anh cũng mới từ trên xe bước xuống, hai người cách một khoảng đêm đen mịt mùng, nhìn nhau từ xa.

Cho dù cách nhau một khoảng, Khương Nghiên cũng nghe thấy anh phát ra một tiếng ngạo mạn từ trong mũi: “Hừ.”

“Tại sao lại là anh?”

Lục Lẫm đi về phía chung cư: “Anh nhận được điện thoại báo án của người dân, có nhà xảy ra bạo lực gia đình.”

Khương Nghiên khẽ tự nhủ: “Tên Khương Trọng Thần kia, không muốn rời giường cứ việc nói thẳng, chị mày tìm người khác cũng được, đỡ mất công gọi điện cho mày.”

“Có chuyện xảy ra không tìm cảnh sát thì em muốn tìm ai?” Anh bất mãn quay đầu lại: “Tìm tên lãnh đạo yếu ớt của em à?”

“Tổng biên tập Tống trêu chọc gì đến anh.” Khương Nghiên không hiểu: “Qua bao nhiêu ngày rồi? Sao anh vẫn còn ghi thù.”

“Mắt kính của anh ta, cả cái gọng mảnh màu vàng nữa.”

“Vậy thì sao.”

“Chỉ những người bại hoại mới đeo gọng kính mảnh màu vàng.” Lục Lẫm lấy từ trong túi áo của mình một chiếc kính gọng đen đeo cao vút trên sống mũi: “Người chính trực cơ trí, đều dùng gọng kính làm bằng gỗ đánh bóng.”

Khương Nghiên:……

Cô nghi ngờ vì tính cách bảo thủ này của Lục Lẫm, anh vô cùng hợp với việc đeo kính.

Hai người vừa mới đi vào hành lang tầng một toà bốn, đã nghe thấy tiếng khóc của phụ nữ và tiếng gào tức giận của đàn ông trên tầng.

Không kịp chờ thang máy, Lục Lẫm dẫn đầu chạy lên tầng, Khương Nghiên cũng vội vã theo sau.

Cùng tầng có không ít nhà nghe được tiếng than khóc, ló đầu ra hóng chuyện, nhưng lại không có ai đứng ra giúp đỡ.

Lục Lẫm chạy một hơi đến tầng bốn, đứng ngoài nghe ngóng, sau đó gõ mạnh lên cửa một hộ gia đình, giận dữ hét lên: “Mở cửa!”

“Mở cửa!”

Lúc này có hàng xóm mở cửa phòng, một cụ bà mặc áo khoác nói với Lục Lẫm: “Buổi tối ông chủ nhà này thường uống rượu say rồi gây ra chút động tĩnh, anh đừng xen vào việc của người khác.”

Lục Lẫm không để ý đến bà cụ, bắt đầu xô cửa, đồng thời lấy điện thoại ra báo cảnh sát.

“Ai gõ cửa đấy, cũng muốn ăn một quả đấm của ông đây có phải không?”

Cửa phòng mở ra từ bên trong, trong tay Lý Hoành còn giơ bình rượu lên, say khướt nói: “Anh là ai!”

“Tôi là…” Thấy xung quanh có không ít nhà đang hóng chuyện, ba chữ “Ông nội anh” Lục Lẫm định phun ra lại phải nuốt vào.

“Tôi là cảnh sát đây.” Anh tiến lên, qua vài ba chiêu thức đã chế ngự được anh ta.

Cửa phòng vệ sinh lung lay như sắp đổ được mở ra, Ô Lê mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh chật vật ôm con gái chạy ra.

Khương Nghiên vội vàng chạy tới, kiểm tra thương tích của Ô Lê.

“Chị sao rồi? Có ổn không?”

Ô Lê lắc đầu, tóc tai cô ấy rối bù, trên trán có vết bầm, khóe miệng cũng có vết máu, nhiều chỗ trên người bị thương.

Con gái cô ấy đã bị dọa đến khiếp sợ, như một chú thỏ nhỏ, cuộn tròn trong ngực của mẹ, ngây ngẩn cả người.

Khương Nghiên lại hỏi: “Con chị có bị thương không?”

Ô Lê vừa khóc vừa lắc đầu.

Khương Nghiên thở phào nhẹ nhỏm, quay đầu lại, Lý Hoành đã bị Lục Lẫm dạy dỗ một phen, không còn khí thế, cuộn người bên tường rầm rì: “Các người tự ý xông vào nhà dân, tôi phải báo cảnh sát!”

Lục Lâm nói: “Yên tâm đi, tôi đã báo cảnh sát rồi.”

Khương Nghiên nhìn bốn phía, những vật dụng bày biện trong phòng khách đều bị Lý Hoành đập phá, đĩa đựng trái cây và trái cây lăn xung quanh, bình hoa cũng bị đập tan, mảnh thủy tinh nhỏ văng khắp nơi, cả căn phòng trông rất hỗn độn, lộn xộn không chịu nổi, ngẩng đầu lại nhìn thấy ảnh cưới của hai người treo trên tường.

Lúc đó Ô Lê còn trẻ tuổi xinh đẹp, xấu hổ tựa vào Lý Hoành mặc tây trang bên cạnh, vợ chồng ân ái, gắn bó suốt đời.

Mà hôm nay, cảnh đập vào mắt tràn đầy hoang vu.

Cảnh sát đến rất nhanh, đưa Lý Hoành đi, Ô Lê cũng đến cục cảnh sát lấy lời khai, xem ra lại phải bận rộn đến nửa đêm rồi.

Lục Lẫm bảo Khương Nghiên về nhà trước.

“Chuyện này giao cho bọn anh là được rồi, em về đi.”

“Em cũng muốn tới xem một chút.” Khương Nghiên cố chấp ngồi trên xe Lục Lẫm: “Chị Ô vào cục cảnh sát một mình, còn dẫn theo trẻ con, chị ấy lại không có người thân ở Giang Thành, em đi theo, dễ dàng săn sóc.”

“Em hóng hớt làm gì.” Lục Lẫm giữ chặt cửa xe: “Ngày mai em không phải đi làm à?”

“Em đang đi làm mà, phải sưu tập tài liệu, anh quên rồi à”

Lục Lẫm nhìn đồng hồ trên tay: “Quên rồi.”

“Thế nên?”

“Thời gian này là thời gian để gan bài độc, sau đó là túi mật bài độc, phổi bài độc, rồi đến đại tràng, ruột non…”

Trong khi Lục Lẫm còn đang dong dài, Khương Nghiên đã tự giác thắt đai an toàn cho mình: “Thế nên?”

Thế nên, ông đây muốn nhanh về nhà để bài độc!

Cuối cùng Lục Lẫm ngồi vào trong xe, khẽ lẩm bẩm: “Dù sao cũng đã xấu như vậy rồi, xấu hơn một chút…”

Quan trọng cái rắm.

———-

Đã trải qua chuyện này, Ô Lê vì bảo vệ con mình, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, muốn ly hôn với chồng, Lý Hoành thì kiên quyết không đồng ý, đau khổ cầu xin trong phòng điều giải, thậm chí không tiếc quỳ xuống, mà những người hòa giải viên cũng đã làm hết phận sự khuyên giải chứ không khuyên ly.

Thà hủy mười tòa miếu, cũng không hủy một cuộc hôn nhân.

Khương Nghiên nhìn bộ dáng xoắn xuýt của Ô Lê, biết nội tâm cô ấy lại bắt đầu dao động.

“Chị đi theo tôi một chút.” Cô không để ý đến những người xung quanh đang ngăn cản, kéo Ô Lê ra khỏi phòng giải thất.

Trên hành lang, một chậu ngọc lan trắng tỏa hương bốn phía, Khương Nghiên nói thẳng: “Có phải chị lại muốn tha thứ cho anh ta hay không?”

Ô Lê cúi đầu, nhíu đầu lông mày, ánh mắt lóe lên: “Cảm ơn cô vẫn luôn giúp tôi, đi tới một bước này cũng không dễ dàng gì, tôi cảm thấy người cần được xin lỗi nhất chính là cô.”

Khương Nghiên nhìn vào ánh mắt cô ấy: “Nếu như bây giờ chị muốn tha thứ, người cần xin lỗi không phải là tôi, mà là chính bản thân chị, và cả con gái chị.”

“Trong khoảng thời gian này, anh ấy không say rượu nữa, cũng không động thủ với tôi, mỗi ngày đều về nhà đúng giờ, người nấu cơm làm việc nhà cũng là anh ấy, thái độ với tôi cũng rất tốt…” Ô Lê chột dạ nói: “Tôi nghĩ, nếu như anh ấy có thể luôn như vậy, đây chính là chuyện mà tôi mong chờ nhất.”

“Chó không đổi được…” Khương Nghiên nói được một nửa, cảm thấy những lời này có vẻ khiếm nhã, nên đổi lại nói: “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, bây giờ anh ta biểu hiện tốt, chỉ vì bất đắc dĩ muốn níu kéo chị, chờ chị thật sự tin…”

“Nếu anh ấy muốn níu kéo tôi, tôi nên cho anh ấy thêm một cơ hội.” Ô Lê lưỡng lự: “Dù sao tôi còn có con gái, tôi vẫn muốn cái nhà này có thể đầy đủ, để con có bố, dù sao, nhà là quan trọng nhất, người một nhà thật sự mới hoàn chỉnh.”

Nhà là quan trọng nhất.

Đây là đạo lý mà Khương Nghiên đã phải bỏ ra máu và nước mắt rất nhiều năm mới lĩnh ngộ được, mà nay, được một người phụ nữ đã chịu nhiều tủi nhục nói ra, nghe thế nào cũng thấy không đúng cảm giác ấy.

Tất nhiên chuyện giữ vững gia đình đầy đủ rất quan trọng, nhưng điều kiện tiên quyết nhất định phải là người nhà thấu hiểu, tôn trọng lẫn nhau, nếu như không làm được điều này, không bằng hảo tụ hảo tán.

“Chị đã có quyết định rồi?” Khương Nghiên hỏi.

Ô Lê cắn môi dưới, cuối xùng gật đầu: “Tôi muốn thử lại một lần.”

“Được thôi.” Khương Nghiên gật đầu: “Sau này, đêm khuya, tôi không hy vọng nhận thêm bất kỳ cuộc điện thoại nào quấy rầy đến việc cơ thể bài độc nữa.”

Cô nói xong liền vội vã rời khỏi tòa án, một phút cũng không muốn ở lại đây, Ô Lê phía sau cô đơn đưa mắt nhìn theo cô, cơ thể lạc lõng thống khổ.

“Giống như người uống nước, lạnh ấm tự biết.” Trên đường trở về, Lục Lẫm nói sự thật trần trụi với Khương Nghiên: “Em cũng không thể nhúng tay vào cuộc đời của người khác được.”

“Chẳng qua em cảm thấy rất thất vọng.” Khương Nghiên sa sút tinh thần giải thích.

Lục Lẫm dừng xe dưới nhà Khương Nghiên, nói: “Em và Lý Hoành, không phải là đã sớm kết thành núi sao?”

Khương Nghiên nhìn anh, khó hiểu: “Dạ?”

Lục Lẫm châm điếu thuốc, hút một hơi, chậm rãi nói: “Anh ta làm việc trong công ty bố em, dưới trướng cái gì mà tổng giám đốc quản lý, dường như còn khá cung kính với em.”

Khương Nghiên hít sâu một hơi, khó tin nhìn về phía Lục Lẫm: “Anh muốn em lấy việc công trả thù việc riêng, để Lưu tổng chỉnh anh ta?”

“Anh không nói gì cả.” Lục Lẫm nhún nhún vai: “Tùy theo ý của em thôi.”

“Anh Lục Lục thật là hư hỏng.”

Lục Lẫm nói: “Thời gian không còn sớm đâu.”

Anh nói xong câu đó, Khương Nghiên đột nhiên cầm tay của anh.

Trên con phố ngoài cửa sổ thỉnh thoảng có người đi qua đi lại, màn đêm yên tĩnh, vầng trăng sáng ẩn nấp sau đám mây.

Tay cô chợt lạnh, dịu dàng vuốt ve tay anh, xúc cảm này tựa như tơ lụa mềm mại. Không cần làm gì cả, chỉ cần đụng chạm như vậy, cũng đủ để hai người đốt lên ngọn lửa rung động trong lòng.

Hai người cứ tiếp xúc như vậy, cuối cùng Khương Nghiên rụt tay về.

Gió đêm nay khá lạnh.

Khương Nghiên ấn xuống một cái nút, cửa sổ xe chậm rãi đóng lại, gió thổi không lọt.

Lục Lẫm nhìn bốn phía xung quanh, không hiểu hỏi: “Tại sao phải đóng cửa sổ?”

Khương Nghiên hoàn toàn không có ý định che dấu: “Em muốn thân mật với anh một chút.”

Lục Lẫm trầm mặc ngồi lặng thinh, khẽ rũ mắt suy nghĩ. Lần đầu tiên Khương Nghiên để ý đến, lông mi của anh lại dài như vậy, nhẹ nhàng che đi ánh mắt.

Không khí yên tĩnh trong xe từ từ ấm lên, tiếng hít thở thưa dần, sắc mặt anh cũng dần ửng đỏ.

Khương Nghiên không yên phận, móng vuốt theo tay anh trượt lên, thấy Lục Lẫm không có phản ứng gì, lá gan của Khương Nghiên lại càng lớn, tay theo vạt áo thò vào trong, mò tới làn da, cơ bụng anh là một khối da thịt chắc nịch, dịch lên trên là lồng ngực.

Cứng rắn như sắt.

Lục Lẫm hít thở rối loạn, tim tăng tốc đập điên cuồng, cảm nhận được xúc cảm bàn tay mềm mại của cô dạo chơi trên cơ thể anh, thậm chí có chút không biết phải làm sao.

Hết sức không ổn.

Anh ổn định lại cảm xúc, trầm giọng nói: “Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe, phi lễ chớ sờ…”

“Được ạ.” Khương Nghiên rút tay ra.

“……”

Chuyện vừa xảy ra, còn cả cảm giác chưa thỏa mãn, nhất định là anh đã quá mệt mỏi.

Cô cười cười, không chút do dự xuống xe rời đi, cũng không quay đầu lại, chỉ để Lục Lẫm ngồi trên xe một mình, cảm xúc phập phồng.

Người phụ nữ này, quá kiêu ngạo.

Hết chương 30

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN