Tân Kiếp Đoạn Trường
Phần 11
Sáng hôm sau Hải Đăng dẫn Khánh Dương vào một quán bar lớn trên địa bàn thành phố Hà Nội. Vì ban ngày nên bar rất vắng khách. Khánh Dương chỉ thấy mấy người phục vụ đang đi tới đi lui sắp xếp hàng hóa và lau chùi lại bàn ghế. Phía góc kín kín có mấy vị khách đang ngồi uống nước nói chuyện. Đặc biệt họ đều là đàn ông, thỉnh thoảng còn có những cử chỉ ôm ấp, hôn hít một cách vô cùng thân mật. Hình ảnh ấy đập vào mắt Khánh Dương làm kí ức đêm qua hiện về, cậu thoáng rùng mình ớn lạnh. Thấy Khánh Dương nhìn mình, họ cũng tròn mắt nhìn Khánh Dương rồi ghé vào tai nhau nói nhỏ điều gì đó. Xong họ phá lên cười một cách vô cùng thích thú.
– Đi thôi cháu! – Hải Đăng kéo tay Khánh Dương – Đừng để ý lung tung!
Theo chân Hải Đăng, Khánh Dương lên tầng 5, tầng cao nhất của quán bar. Đứng trước một cửa phòng đóng kín, Hải Đăng gõ cửa:
– Đại ca, anh có trong đó không? Em Hải Đăng này.
Tức thì một giọng nói ồm ồm vang lên. Là giọng miền Nam, Khánh Dương khẳng định.
– Ừ. Vô đi!
Cánh cửa mở, Khánh Dương theo Hải Đăng bước vào. Trước mắt cậu, một người đàn ông to lớn, râu quai nón, lông mày rậm rì xếch ngược và đôi mắt sâu hoắm ngồi bệ vệ trên một chiếc ghế bọc da hổ, dáng vẻ giống hệt những vị bang chủ trong phim Trung Quốc mà Khánh Dương từng xem, chỉ khác ở chỗ ông ta không mặc cổ trang mà mặc mỗi chiếc áo ba lỗ trên người. Phía dưới có đến chục người con trai đứng xếp hàng, mặt mày sáng sủa non nớt, có lẽ chỉ bằng hoặc hơn Khánh Dương đôi ba tuổi. Bên cạnh nữa là ba người trung niên đứng khoanh tay trước ngực, nhìn dáng vẻ như là cận vệ của tên râu quai nón phía trên, chỉ cần hắn ra lệnh là ba tên này sẽ răm rắp làm theo những gì hắn nói.
– Dẫn đến rồi hả? – Giọng ồm ồm phía trên lên tiếng.
– Dạ vâng ạ! – Khánh Dương không tránh khỏi ngạc nhiên trước thái độ cung kính, lễ phép của Hải Đăng.
– Bao nhiêu tuổi?
– Dạ 16.
– Hàng zin chứ?
– Dạ vẫn zin.
– Chưa tin được. Cần kiểm tra mới biết. Đứng đó chờ chút đi!
Rồi gã đưa mắt ra lệnh cho ba tên cận vệ:
– Bắt đầu kiểm tra!
– Dạ! – Một tên cận vệ lên tiếng rồi ra lệnh cho một cậu con trai đứng trong hàng – Mày! Bước lên phía trước rồi cởi quần ra!
Không dám hó hé một lời, cậu ta bước lên phía trước rồi tự tụt quần xuống trước mặt tên cận vệ. Tên này ngồi xuống, đưa tay vuốt ve, mơn trớn điểm nhạy cảm trên người cậu bé. Khi thấy nó cương cứng đạt kích cỡ to nhất có thể, hắn lấy thước đo chiều dài rồi tâu:
– Thưa đại ca, hàng dài 15 cm. Chuẩn!
Rồi hắn lại ra lệnh:
– Chổng mông ra!
Cậu bé chổng mông xuống. Hắn lại đằng sau, khẽ ấn một ngón tay vào trong cửa sau của cậu. Cảm giác thốn đau làm cậu thét lên trong vô thức.
– Đại ca – Hắn lại tâu – Cửa sau chặt, hàng còn zin.
– Được! – Phía trên tên râu quai nón gật đầu – Kiểm tra đứa tiếp theo đi!
– Đại ca, hàng dài 18 cm. Hàng khủng. Nhưng đại ca, cửa sau của nó rộng lắm. Hàng thải rồi. Tính sao đây đại ca?
– Xếp nó vào một hàng khác . Kiểm tra đứa tiếp theo đi!
– Đại ca, thằng này hàng 10 cm. Cửa sau rộng, hàng lỗi thưa đại ca!
– Xếp nó riêng một hàng!
Cứ thế chục người con trai lần lượt bị kiểm tra hàng. Có hàng chuẩn, hàng lỗi, hàng thải, đủ các loại hàng.
Đứng im lặng quan sát từ nãy đến giờ, Khánh Dương tái mặt hiểu ra tên râu quai nón và cận vệ của hắn kiểm tra thân thể của những người con trai kia là để làm gì. Một người thông minh và có khả năng nhạy cảm như cậu thừa biết đây là một đường dây… mại dâm đồng tính nam.
– Không! Tôi cần ra khỏi đây! – Khánh Dương hét lên rồi lao ra ngoài cửa khi người con trai cuối cùng trong hàng được khám xong.
– Bắt nó lại! – Tên râu quai nón ra lệnh.
Ngay lập tức Hải Đăng vội vã đuổi theo. Chỉ mấy bước chân, Khánh Dương đã bị Hải Đăng tóm gọn.
– Đồ khốn nạn! Mau buông tôi ra! Đêm qua chú đã làm nhục tôi còn chưa đủ hay sao? Đồ khốn nạn!
– Im ngay! – Hải Đăng quát lên. Nếu không vì nhan sắc của cậu cần được tên râu quai nón xem xét thì hắn đã giơ tay táng cậu một cái ngang mặt – Còn ăn nói lung tung ở đây hả? Đi vào!
– Không! Buông tôi ra! Đồ khốn nạn!
Vùng vẫy chán cuối cùng Khánh Dương cũng bị Hải Đăng lôi vào trong. Tên râu quai nón từ trên bước xuống, nhìn Khánh Dương, gật đầu:
– Định cứng đầu ở đây hả nhóc con? Mày khá lắm!
– Các người mau thả tôi ra! – Khánh Dương vùng vẫy – Tôi thách các người động vào một cọng lông chân của tôi đấy.
Hải Đăng tái mặt lắp bắp:
– Đại ca, xin tha tội! Tại em chưa dạy dỗ nó đường hoàng.
Tên Sơn quai nón phì cười:
– Khỏi! Để tao dạy là nó sẽ đâu vào đấy cả thôi. Nhưng chú Đăng, tao phải công nhận rằng nó trên cả đẹp trai. Với sắc đẹp này của nó tao sẽ hái ra tiền. Lần này chú làm việc khá lắm!
– Dạ! Đại ca quá khen!
Hải Đăng mừng thầm trong bụng. Bình thường tên Sơn quai nón này chẳng chịu dễ dãi khen hàng trước mặt con buôn bao giờ đâu. Hôm nay hắn dám mở miệng khen Khánh Dương thì chứng tỏ rằng thằng Khánh Dương này là món tiền kếch xù mà nằm mơ Hải Đăng cũng không dám nghĩ đến.
– Vậy đại ca trả em nhiều chút nhá! – Hải Đăng bẽn lẽn nói.
– Cũng chưa hẳn. Còn phải xem hàng thế nào đã chứ.
Rồi hắn nhìn Khánh Dương, ra lệnh:
– Cởi quần ra!
Khánh Dương cau mày. Ngay lập tức cậu nhổ thẳng một bãi nước bọt vào mặt tên Sơn quai nón:
– Đừng có mơ!
Tên Sơn quai nón nghiến răng giơ cánh tay phải lên định táng ngang mặt Khánh Dương. Nhưng chợt nhận ra cú đánh của hắn sẽ làm khuôn mặt mĩ miều này biến dạng, ảnh hưởng đến lợi nhuận về sau, hắn nuốt cơn giận xuống cổ, đưa tay lau nước bọt trên mặt và mỉm cười:
– Không có gì. Nếu mày không tự làm thì để ba tên cận vệ của tao giúp mày vậy.
Rồi hắn ra lệnh:
– Khám hàng!
Ngay lập tức hai tên sấn đến giữ chặt lấy tay và vai Khánh Dương. Tên còn lại nhanh lẹ cởi thắt lưng, cúc quần rồi tụt cả quần ngoài lẫn quần trong của Khánh Dương xuống.
– Sao? Hàng thế nào? – Tên Sơn quai nón hỏi.
– Đại ca, hàng quả là rất đẹp.
– Tốt! – Tên Sơn quai nón gật đầu hài lòng – Kiểm tra tiếp cửa sau!
Tên cận vệ gật đầu. Hắn lại sau Khánh Dương, nhẹ nhàng đút ngón tay trỏ vào cửa sau của cậu. Cảm giác thốn đau làm Khánh Dương rơi nước mắt.
– Cửa sau chật. Hàng còn nguyên giá trị thưa đại ca!
Nghe tên cận vệ của Sơn quai nón phán vậy, Hải Đăng thở phào nhẹ nhõm. Đêm qua cũng may Hải Đăng mới chỉ chiếm đoạt thân xác Khánh Dương ở phía ngoài, chứ nếu không cố kìm nén có lẽ hắn đã tự tay phá hỏng món hàng béo bở này rồi.
– Quá tuyệt! – Sơn quai nón gật đầu hài lòng.
– Vậy đại ca tính trả em bao nhiêu? – Hải Đăng lên tiếng.
– Bốn trăm triệu.
– Đại ca? – Hải Đăng ngỡ ngàng không tin những gì mình nghe được.
– Sao? – Tên Sơn quai nón mỉm cười – Vẫn chê ít à? Vậy anh tặng cho chú 100 triệu nữa. 500 triệu. Ok?
– Dạ! Đa tạ đại ca! – Hải Đăng mừng quýnh.
– Vậy chú về đi. Tối nay đến đây nhận tiền.
– Đại ca, em thắc mắc…
– Chi?
– Sao… sao đại ca trả em nhiều qua vậy? Đại ca không sợ lỗ à?
– Sao? Thấy nhiều quá hả? Vậy anh bớt nhá!
– Ấy đừng, đại ca đừng làm thế! Chỉ là em thắc mắc vậy thôi.
– Có gì đâu. Một thằng đẹp trai đến nghiêng nước nghiêng thành như nó phục vụ khách ngoại quốc một lần cũng phải kiếm được 500 đến gần ngàn đô đấy.
– Hả? Nhiều vậy? Đại ca không lừa em đấy chứ?
– Sao? Tiếc rồi hả chú em?
– Dạ không!
– Thôi, về đi. Tối đến lấy tiền.
– Dạ vâng, em về.
Nhìn Hải Đăng bước ra khỏi cửa, Khánh Dương nghiến răng căm phẫn. Thì ra mọi âm mưu đã được tên Hải Đăng khốn kiếp này tính toán và giăng bẫy sẵn. Cậu giờ đây đã chính thức là hàng hóa rơi vào mạng lưới buôn người phục vụ mại dâm đồng tính.
– Hải Đăng! – Khánh Dương thét lên – Để tôi gặp lại chú tôi sẽ băm xác chú thành ngàn mảnh!
Tên Sơn quai nón mỉm cười ra hiệu cho ba tên cận vệ:
– Xong. Đưa hàng nhốt vào nơi quy định. Nên nhớ phải canh chừng và phục vụ ăn uống cẩn thận. Nhất là thằng nhóc đẹp trai này. Nó mà có chuyện gì tao cắt đầu chúng bay đó!
– Dạ, bọn em hiểu thưa đại ca!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!