Tân Kiếp Đoạn Trường - Phần 29
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
77


Tân Kiếp Đoạn Trường


Phần 29


Sáng hôm sau Ngọc Lan vẫn sang nhà bà Tâm gặp Khánh Dương như thường nhật, chỉ có điều khác là cô không sang người không như mọi khi mà trên tay bưng một tách cà phê còn nóng hổi.

Đặt cuốn truyện đang đọc dở xuống bàn, Khánh Dương nhìn Ngọc Lan, nói:

– Từ mai trở đi tốt nhất em nên ít qua bên này thôi. Để người khác hiểu lầm không hay.

Đặt tách cà phê bên cạnh Khánh Dương, Ngọc Lan mỉm cười:

– Dạ vâng. Thật ra hôm nay em sang đây là muốn xin lỗi anh, đồng thời cũng thay mặt ba em xin lỗi anh vì những câu nói nóng giận của ba em trong ngày hôm qua. Đáng lẽ ra khi anh đã nói rõ tình cảm của anh với em trong tuần trước thì em không nên mời ba mẹ em sang đây để rồi làm mọi chuyện thêm rắc rối. Anh Khánh Dương, anh cho em xin lỗi nha!

– Ừ, không có gì đâu em.

– Vâng cảm ơn anh! – Ngọc Lan tươi cười – Vì vậy biết anh rất thích uống cà phê nên em đã đích thân pha cho anh một tách và mang sang đây coi như trả anh một lời xin lỗi. Anh dùng thử xem có hợp khẩu vị không.

– Ừ, cảm ơn em! – Khánh Dương cười rồi đưa tách cà phê lên nhấp thử.

– Thế nào? Ngon không anh?

– Ừ ngon.

– Vậy anh uống hết đi!

– Để anh vừa đọc truyện vừa nhâm nhi, một lúc là hết thôi mà.

– Vậy cũng không còn chuyện gì nữa, em về nhé!

– Ừ em về đi.

– Mà anh Khánh Dương này, từ nay trở đi mỗi sáng anh cho em được pha cà phê cho anh nhé! Chỉ vậy thôi được không anh?

– Thôi. Ai lại dám làm phiền em như vậy?

– Chẳng phải anh nói là coi em như em gái đó sao? Em gái pha cà phê cho anh trai thì có gì là không được hả anh?

– Ừ. Vậy cũng được. Cảm ơn em! – Khánh Dương gật đầu.

– Vậy thôi em về đây. Bái bai anh!

– Ờ, chào em!

Nhìn Ngọc Lan, Khánh Dương lắc đầu buồn bã:

– Kể ra cũng tội cho một người con gái quá si tình.

************************************************

Từ hôm ấy, sáng nào Ngọc Lan cũng pha cà phê mang tới cho Khánh Dương. Chỉ mang cà phê tới nhìn Khánh Dương dùng hết rồi Ngọc Lan mang tách không trở về chứ tuyệt đối cô không lán lại chuyện trò lâu. Khánh Dương cũng không thấy Ngọc Lan rủ mình đi chơi tối nữa. Cậu nghĩ chắc cô bé là người hiểu chuyện.

Cứ như vậy, một tuần liên tục Ngọc Lan đều đều đặn mang cà phê tới cho Khánh Dương. Cà phê mà Ngọc Lan pha rất ngon, Khánh Dương phải thừa nhận điều ấy, vì khi dùng nó mang cho cậu một cảm giác khoan khoái, dễ chịu không thể nào tả được. “Có lẽ Ngọc Lan là dân chơi sành điệu nên sở hữu trong mình tuyệt kĩ pha cà phê nên cà phê mới ngon và hấp dẫn đến lạ kì như vậy” – Khánh Dương thầm nhủ trong đầu.

Ngày thứ tám.

Đã rất lâu mà không thấy Ngọc Lan mang cà phê sang, Khánh Dương thấy thèm kinh khủng. Mặc dù đã tự tay pha vài gói cà phê có sẵn để thỏa mãn cơn thèm nhưng không hiểu sao những tách cà phê mà chính Khánh Dương pha ra nó lại vô cùng nhạt nhẽo chứ không có sự hấp dẫn lôi cuốn đến kỳ diệu như cà phê từ Ngọc Lan pha. Cảm giác thiếu cà phê ngon làm Khánh Dương mệt mỏi không thể nào tập trung vào bất cứ công việc gì được nữa. Cậu liên tục ngáp dài, chảy nước mắt, nước mũi và hắt hơi, cơ thể đổ mồ hôi dữ dội.

Quá chiều Ngọc Lan mới mang cà phê sang. Thấy khánh Dương nằm lăn lộn trên giường mà liên tục ngáp dài với nước mắt, nước mũi trào ra giàn giụa, cô mỉm cười:

– Hôm nay anh không được khỏe à? Thật xin lỗi anh vì sáng nay em mắc chút việc nên không thể mang cà phê tới cho anh.

Nói rồi cô đặt tách cà phê xuống bàn. Như con hổ bị bỏ đói lâu ngày, Khánh Dương ngay lập tức bật dậy vớ lấy tách cà phê đưa lên miệng uống cạn.

Cà phê trôi xuống bao tử, một cảm giác thật khoan khoái, thật đê mê và ngây ngất xông lên óc Khánh Dương, nó làm người cậu như mụ mị đi, bao nhiêu chán chường và mệt mỏi bay đi hết.

Ngọc Lan nhìn Khánh Dương và mỉm cười hài lòng. Đợi Khánh Dương uống hết, cô nói:

– Hôm nay biết anh phải nhịn cà phê từ sáng nên tách cà phê này em đã pha hàm lượng gấp đôi mọi khi đấy.

Khánh Dương lảo đảo trở lại giường rồi nằm kềnh xuống. Sự thỏa mãn từ tách cà phê vẫn đang làm đầu óc cậu chìm trong mê mị.

Đưa tay vuốt ve mái tóc rối bù của Khánh Dương, Ngọc Lan mỉm cười:

– Hoàng tử của em thấy cà phê mà em pha có ngon không? Thiếu nó, anh biết anh khổ sở như thế nào rồi chứ?

Vài phút sau Khánh Dương dần tỉnh lại. Đầu óc cậu như đã minh mẫn hơn.

– Ngọc Lan, rốt cuộc em cho thứ gì vào trong cà phê vậy?

– Có ngon không anh? – Ngọc Lan mỉm cười.

– Em mau trả lời anh đi!

– Trong đầu anh đang nghĩ là gì thì chính là thứ đó. Ma túy! Ma túy đó anh!

– Cái gì? Em… em dám… – Khánh Dương bàng hoàng.

– Cái đó là do anh tự chuốc lấy mà thôi. Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt. Trần Khánh Dương, tôi nói cho anh biết, Ngọc Lan tôi không phải dạng vừa đâu. Bất cứ ai ngoan cố, chống lại tôi, tôi đều làm cho kẻ đó sống không được, chết không xong. Và ngay cả anh cũng vậy. – Đôi mắt Ngọc Lan nhìn Khánh Dương đầy căm tức.

– Ngọc Lan, cô… cô thật là đáng sợ! – Bây giờ Khánh Dương mới thấy rùng mình trước con người thứ hai của Ngọc Lan.

– Cái đó là sự trả giá cho việc anh coi thường tôi, dám không nghe lời ba tôi. Trần Khánh Dương! Có trách thì anh nên trách chính bản thân mình đã quá ngu ngốc khi không lựa chọn cho mình một tương lai tốt đẹp.

– Không. Cái tương lai đó không hề tốt đẹp khi tôi nhận lời kết hôn với một con rắn độc như cô.

– Bây giờ thì anh nhận ra tôi là một con rắn độc rồi cơ đấy. Cũng không sao. Để tôi xem xem nếu thiếu con rắn độc này thì anh có sống nổi không? Anh có phải quỳ gối mà van xin tình thương với sự bố thí của con rắn độc này không? Ha ha ha ha! Ha ha ha ha!

– Ngọc Lan, cô thật sự là quá nham hiểm!

– Quá muộn rồi Khánh Dương! Anh thừa biết dính vào ma túy thì chỉ có con đường chết. Và tôi sẽ chống mắt lên xem anh vật lộn với ma túy như thế nào. Xem ma túy nó hủy hoại anh ra sao. Mẫu người đàn ông tôi yêu một khi tôi đã không có được thì thế gian này đừng hòng có kẻ chiếm được anh.

– Cô thật sự vì tình mà mù quáng. Rồi có ngày cô sẽ phải trả giá đắt thôi. Tôi thấy cô đáng thương hơn là đáng trách.

– Im ngay! Anh đừng có mà mỉa mai tôi! Tôi nói cho anh hay, trên đời này chỉ có tôi là người gây khó cho người ta chứ không ai có thể động tới một cọng lông chân của tôi được. Còn anh, cứ ở đó mà quằn quại trong ma túy đi!

Nói rồi Ngọc Lan hả hê bỏ ra ngoài. Khánh Dương đờ đẫn ngồi phịch xuống giường. Đàn bà đối với cậu quả là thật là nham hiểm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN