Tân Kiếp Đoạn Trường - Phần 31
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
67


Tân Kiếp Đoạn Trường


Phần 31


Quả đúng như những gì Khánh Dương nói, nhờ vào sự nỗ lực và quyết tâm cai nghiện nên trong vòng một tháng kể từ ngày vào trại, Khánh Dương đã hoàn toàn từ bỏ được ma túy, trở lại con người bình thường. Hôm nay cậu đã chính thức được các cai nghiện viên ở đây cho xuất trại.

Mở cửa phòng, bà Tâm bước lại gần Khánh Dương và nói:

– Ngọc Lan cô ta lại đến tìm cháu Khánh Dương ạ. Mặc dù bà đã kiên quyết không mở cổng và bảo cô ta về nhưng cô ta vẫn cứ lì lợm đứng đó.

Ngoái đầu nhìn qua khung cửa sổ ra ngoài cổng, Khánh Dương gật đầu:

– Cũng được thôi bà ạ. Mọi chuyện cần được giải quyết cho chấm dứt. Bà hãy mở cổng cho cô ta vào đi.

– Nhưng mà… – Bà Tâm nhìn cậu ái ngại.

– Dạ không có gì đâu bà. Cháu đã quên được ma túy rồi, bây giờ đối với cháu ma túy cũng chỉ như bột sắn thôi. Bà hãy mở cổng cho cô ta vào đây, dù sao cháu cũng cần phải nói chuyện với cô ấy.

– Ừ, vậy cũng được. – Bà Tâm gật đầu rồi quay ra.

Ba phút sau Ngọc Lan mở cửa bước vào. Sau một tháng trời không gặp, những tưởng Khánh Dương sẽ tàn tạ, gầy rộc đi do thiếu ma túy nhưng Ngọc Lan thật không ngờ Khánh Dương đứng trước mặt cô vẫn giữ được thần sắc vô cùng tốt.

– Anh Khánh Dương, đã một tháng rồi không gặp anh khỏe chứ? – Ngọc Lan cất tiếng chào.

– Vâng, cảm ơn tiểu thư đã hỏi thăm, tôi vẫn vô cùng khỏe.

– Một tháng qua anh làm gì? Tại sao tôi tới đều không gặp được anh?

– Một tháng qua bà Tâm đã đưa tôi tới trại cai nghiện. Tôi không ở nhà nên cô không gặp được là đúng thôi.

– Tới trại cai nghiện? Vậy anh đã cai được chưa?

– Tất nhiên là được rồi – Khánh Dương mỉm cười – Cô trông tôi bây giờ còn giống một thằng nghiện nữa không?

– Không! Anh nói dối! Ma túy không hề đơn giản và dễ cai như anh nói.

– Tôi đâu có nói ma túy dễ cai? Để cai được nó, để làm cho nó biến mất hoàn toàn khỏi bản thân, cô có biết tôi đã phải vật lộn với nó như thế nào không? Cô có biết tôi đã phải chịu sự khó chịu, sự đau đớn đến chết đi sống lại khi lên cơn thèm thuốc như thế nào không? Rất khổ sở! Rất đáng sợ! Có nói ra cô cũng không thể hình dung nổi đâu.

– Và rồi bây giờ anh đã cai được?

– Dĩ nhiên.

– Không! Tôi không tin!

– Tin hay không là tùy ở cô. Ngọc Lan à, tôi nghĩ mọi chuyện giữa chúng ta đến đây nên chấm dứt. Cho dù trước đây cô đã dùng ma túy để hãm hại tôi nhưng dù sao bây giờ tôi cũng cai được rồi, tôi không nhỏ nhặt đến nỗi phải trả thù cô. Với lại trong mắt tôi dù sao cô vẫn đáng thương hơn đáng giận. Ngọc Lan, cô hãy về đi và từ nay đừng bao giờ đến tìm tôi nữa.

– Không! Trần Khánh Dương! Anh nghĩ mọi chuyện có thể chấm dứt một cách đơn giản như thế sao? Tôi dù có giết chết anh, có băm anh thành ngàn mảnh thì trái tim rỉ máu của tôi cũng không bao giờ lành lại được đâu. Muốn tôi buông tha cho anh ư? Không có dễ!

– Bởi vậy tôi mới nói cô đáng thương hơn đáng giận.

– Trần Khánh Dương! – Ngọc Lan mỉm cười rồi lấy trong túi áo ra một liều ma túy với một tờ giấy bạc – Ma túy nè anh, còn có cả giấy bạc nữa, em cho anh nè! Hãy cầm lấy và hít đi! – Từng bước, cô tiến lại gần Khánh Dương – Hãy cầm lấy và hít đi anh! Em biết anh còn thèm nó lắm đúng không anh? Hãy cầm lấy! Hít đi! Đê mê lắm! Ngây ngất lắm! Nào! Cầm lấy! Hít đi anh! Hít đi!

Khánh Dương tái mặt lo lắng khi nhìn vào thứ bột trắng đáng sợ trên tay Ngọc Lan. Từng bước, từng bước cậu lùi lại phía sau.

– Hít đi anh! Em biết anh vẫn còn thèm nó lắm đúng không anh? Hãy hít đi! Hít đi cho em thấy nào Khánh Dương!

“Kịch!” – Bước lùi cuối cùng làm Khánh Dương ngã xuống giường. Trước mặt cậu, Ngọc Lan vẫn đứng đó mỉm cười nham hiểm với thứ bột trắng chết người đang chìa trên tay.

– Hãy hít đi anh! Em cho anh này! Cầm lấy và hít đi!

Cảm nhận rõ được từng hồi trống đập dồn dập trong lồng ngực, Khánh Dương thở gấp rồi giơ tay giật lấy túi ma túy trên tay Ngọc Lan.



Ngọc Lan mỉm cười:

– Tốt lắm! Hít đi anh! Nó sẽ cho anh cảm giác êm ái, ngây ngất như đang trôi trong chín tầng mây vậy. Hít đi anh! Hít đi!

– Được! – Khánh Dương gật đầu rồi trở dậy. Cậu cầm lấy túi ma túy và tháo dây buộc ra.



Và rồi:

– Không! Anh làm cái gì vậy? – Nụ cười trên môi Ngọc Lan vụt tắt thay thế vào đó là sắc mặt và ánh mắt kinh ngạc khi Khánh Dương đổ toàn bộ ma túy xuống nền nhà.

– Tôi đã nói với cô rồi, tôi đã cai được ma túy và bây giờ đối với tôi nó hoàn toàn không còn giá trị gì cả.

– Không! Không! Anh nói dối!

– Ngọc Lan, cô nên về đi và đừng bao giờ tìm đến quấy nhiễu đời tư của tôi nữa. Mọi chuyện diễn ra như vậy là quá đủ rồi. Còn nếu như cô vẫn một mực cố chấp thì tôi báo cho tôi biết, tôi đã có đầy đủ bằng chứng chứng minh cô tàng trữ ma túy. Cảnh sát sẽ không tha cho cô đâu.

Ngọc Lan mỉm cười khinh bỉ:

– Bây giờ đuổi tôi không được thì anh quay ra đe dọa tôi đấy à? Trời ơi! Anh làm tôi sợ quá à nha!

– Tôi không có đe dọa cô đâu – Khánh Dương cương nghị – Tôi nói thật. Vì vậy tốt nhất cô nên đi khỏi đây đi và đừng bao giờ tới tìm tôi nữa.

– Tôi không đi đấy anh làm gì được tôi nào? Anh muốn dùng cảnh sát để đe dọa tôi ư? Được! Vậy để tôi gọi cảnh sát tới đây cho anh hài lòng. Để xem khi đó người mà cảnh sát gô cổ vô tù là tôi hay là anh?

Tức thì Ngọc Lan móc điện thoại gọi 113:

– A lô, cảnh sát 113 ạ? Phiền các anh đến ngay căn nhà số 24, đường 630 Trần Hưng Đạo, Quận 1, ở đó có kẻ đang cất giấu ma túy trong nhà.

– Rồi. Xong. – Ngọc Lan tắt máy và mỉm cười – Lát nữa cảnh sát tới để xem anh giải thích với họ như thế nào về số ma túy trên nền nhà kia?

– Cô định vu oan cho tôi sao? – Khánh Dương nhìn Ngọc Lan, bàng hoàng – Cô thật là đáng sợ.

– Tôi nói cho anh hay, không đáng sợ, không thủ đoạn tôi đã không phải là Ngọc Lan rồi.

Chưa đầy năm phút sau tiếng còi xe cảnh sát rú inh ỏi trước cổng nhà bà Tâm, rồi một tốp 7 cảnh sát xuống xe xông vào nhà.

– Chào bà! Chào chị! Chào anh! – Họ gật đầu chào bà Tâm với Ngọc Lan và Khánh Dương. – Chúng tôi là cảnh sát 113. Vừa nãy chúng tôi có nhận được điện thoại báo rằng ở đây có người đang cất giấu ma túy. Xin hỏi ai là người đã gọi cho chúng tôi vậy?

– Là tôi! Ngọc Lan! – Ngọc Lan lên tiếng.

– Vâng. Cảm ơn chị đã phát hiện và tố cáo với chúng tôi kịp thời.Vậy xin hỏi chị ai là người cất giấu ma túy và ma túy hiện đang được giấu ở đâu?

– Trước tiên các anh xác định rõ hộ tôi xem thứ bột trắng kia có phải là ma túy không đã. – Ngọc Lan nói rồi chỉ tay xuống nền nhà.

Đứng bên cạnh Khánh Dương, sắc mặt bà Tâm tái đi sợ hãi. Hiểu được sự lo lắng của bà, Khánh Dương nắm nhẹ tay bà, thủ thỉ:

– Bà đừng lo! Sẽ không có chuyện gì cả đâu.

Bà Tâm gật đầu nhưng tim vẫn đập thình thịch vì lo sợ. Một anh cảnh sát lại gần chỗ ma túy trên nền nhà và giám định. Rất nhanh, anh ta lấy điện thoại chụp lại số ma túy trên nền nhà. Xong xuôi, anh đứng dậy lại gần Ngọc Lan:

– Vâng thưa chị, đó chính xác là ma túy. Vậy xin hỏi chị chỗ ma túy đó ở đâu mà ra?

– Là anh ta! – Ngọc Lan chỉ tay vào Khánh Dương – Lúc tôi tới đây chơi thì thấy anh ta đang lén lút làm việc gì đó. Tôi lại gần thì mới phát hiện ra anh ta đang có ý định sử dụng ma túy. Hoảng hốt vì bị phát giác, tôi và anh ta giằng co nhau túi ma túy đó nên nó mới tuột ra và đổ ra nhà.

– Không! – Bà Tâm gào lên – Cô nói láo! Chính cô mới là người mang số ma túy đó qua nhà tôi. Cô nói láo!

Cầm tay bà Tâm, Khánh Dương nhẹ nhàng:

– Bà cứ bình tĩnh đi! Mọi chuyện cứ để cho cảnh sát giải quyết.

Anh cảnh sát trưởng quay sang nhìn Khánh Dương hỏi:

– Thế nào? Có đúng là anh cất giấu ma túy và có ý định sử dụng như lời chị ấy nói hay không?

– Không! – Khánh Dương trả lời cương nghị – Chính cô ấy mới là người mang ma túy tới đây rồi dụ dỗ tôi hít.

– Anh cảnh sát, anh đừng có nghe lời anh ta nói. Rõ ràng là anh ta đang vu khống cho tôi. Bản thân anh ta đã từng là con nghiện và sử dụng ma túy rất nhiều lần. Chuyện này các anh có thể điều tra làm rõ. – Ngọc Lan gân cổ cãi trả.

– Khỏi cần – Khánh Dương điềm tĩnh – Tôi có bằng chứng chứng minh số ma túy này là do cô ta mang tới.

Tức thì Khánh Dương lại gần bàn học của bé Vương, cầm lên chiếc điện thoại mà trước khi Ngọc Lan bước vào, cậu đã bật camera và đặt trước ở đó.

– Toàn bộ những gì xảy ra từ khi cô ấy bước vào phòng tôi đã dùng điện thoại quay hết lại. Các anh có thể mở lên xem. – Khánh Dương nói rồi đưa chiếc điện thoại cho cảnh sát.

– Anh… – Ngọc Lan há hốc miệng bàng hoàng trước hành động của Khánh Dương.

– Bởi vậy ngay từ đầu tôi đã nói với cô, tôi có trong tay bằng chứng chứng minh cô tàng trữ ma túy vậy mà cô đâu có nghe. Việc này là do cô tự chuốc lấy thôi. – Khánh Dương nói.

Anh cảnh sát trưởng bật video điện thoại lên trước sự chứng kiến của đồng nghiệp bà Tâm và Khánh Dương. Quả đúng như những gì Khánh Dương nói, đoạn video đã ghi lại toàn bộ sự việc từ lúc Ngọc Lan bước vào cho tới khi đám cảnh sát tới điều tra.

– Chị Ngọc Lan, với đoạn video này chị còn gì để biện minh nữa hay không? – Anh cảnh sát trưởng quay sang hỏi Ngọc Lan.

Đất trời như chao đảo, Ngọc Lan đờ đẫn ngã phịch xuống nền nhà, cấm khẩu không nói được câu gì nữa.

– Giải cô ta về đồn! – Anh cảnh sát ra lệnh cho đồng nghiệp.

Rất nhanh nhẹn, một đồng chí cảnh sát bước tới còng tay Ngọc Lan vào trong còng số 8. Anh cảnh sát trưởng ra lệnh tiếp:

– Hai đồng chí áp giải cô ta về đồn, số còn lại lập tức theo tôi tới căn hộ của cô ta khám xét tiếp.

– Tuân lệnh! – Đám cảnh sát dạ vang.

Nhìn đám cảnh sát giải Ngọc Lan rời khỏi phòng, bà Tâm lo lắng nói với Khánh Dương:

– Mọi chuyện lại rắc rối to rồi đó cháu. Chắc chắn ông Huy Minh sẽ không để yên cho cháu trong chuyện này.

Khánh Dương mỉm cười nhìn bà Tâm, trấn tĩnh:

– Người ta nói đã là phúc thì không phải là họa, mà đã là họa thì muốn tránh cũng không được, vậy nên cứ để mọi chuyện diễn ra bình thường đi. Bà cũng không nên vì chuyện này mà lo lắng cho cháu quá.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN